Lúc này trong quán cà phê hầu như không có ai, người đến mua rồi gói mang đi
tương đối nhiều nhưng ngồi uống chỉ có An Nhiên và Mạc Phi.
An Nhiên ngồi
xuống vị trí cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn người đi đường, có người đi thong thả,
có người bước như bay, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
“Xin hỏi, hai vị dùng gì
a?” Nữ nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến đây, còn mang theo hai ly nước
lọc.
Mạc Phi gật đầu, gọi cà phê đen, anh gọi cho An Nhiên trà sữa hoàng
gia.
Nhân viên viết danh sách đang chuẩn bị cầm thực đơn lui xuống thì An
Nhiên gọi cô lại: “Chờ một chút.”
Người nhân viên đeo huy hiệu tươi cười, mặc
áo sơ mi trắng quấn tạp dề màu đen, bộ ngực thật to, quay lại, nở nụ cười, hỏi:
“Xin hỏi còn cần gì sao?”
“Đổi trà sữa hoàng gia thành cà phê sữa.” An Nhiên
nói.
“Được.” Nữ nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, lặp lại danh sách một lần
nữa, “một ly cà phê đen và một ly cà phê sữa phải không?”
An Nhiên gật đầu
xác nhận cô ấy không nói sai.
“Lập tức đưa lên cho các vị.” Nhân viên phục vụ
mỉm cười rời đi.
An Nhiên một lần nữa quay đầu nhìn ra bên ngoài, không nhìn
anh.
“Trước kia em thích uống nhất trà sữa hoàng gia, còn nói cà phê đắng,
cho bao nhiêu đường và sữa đều không che lấp được vị đắng.” Mạc Phi nhìn cô,
chậm rãi nói.
An Nhiên quay đầu, nhìn anh, chỉ nói: “Không một ai, hay không
có chuyện gì là vĩnh viễn đứng yên một chỗ, ví dụ như là công việc, qua thời
gian cũng sẽ lên chức, ví dụ như là khẩu vị, thời gian lâu dài cũng sẽ thay đổi,
trước kia thích, e rằng hiện tại không thích nữa, lại ví dụ như tình cảm, qua
thời gian rồi sẽ phai nhạt.”
Mạc Phi cảm thấy trái tim mình đau nhói, đau đến
mức khiến anh không thể hô hấp! tất nhiên anh hiểu hàm ý trong lời nói của cô,
chẳng qua là không muốn tin tưởng. Anh nhìn vào mắt của cô, nghiêm túc nói từng
câu từng chữ: “Có một số việc, vĩnh viễn không thay đổi, trước đây như thế, hiện
tại cũng vậy!”
An Nhiên né tránh tầm mắt anh, cúi đầu bưng cái ly trên bàn
lên khẽ nhấp một chút, dù còn yêu thì sao, cuối cùng cũng không thể thay thế
được thực tế, đạo lý này, cô đã dùng sáu năm để hiểu nọ, hiện tại cô đã học được
rồi, cho dù không thể ngay lập tức nhưng sẽ quên lãng từng chút từng chút
một.
Người nhân viên phục vụ mang theo nụ cười chuẩn mực mang cà phê lên, sau
đó mang theo nụ cười lui xuống.
Mạc Phi nhấp một hớp cà phê, vị đắng kia
giống như tâm tình của anh lúc này, anh biết lựa chọn hồi đó của anh đã làm cô
tổn thương, nhưng cô có biết anh đã vượt qua sáu năm này như thế nào không, mỗi
đêm, anh đều nhớ nhung cô.
Trầm mặc như vậy khiến An Nhiên có chút đứng ngồi
không yên, nhìn đồng hồ một chút, có phần không kiên nhẫn nói: “Có gì thì nói
mau, tôi còn phải về đi làm.”
Mạc Phi nhìn chằm chằm cô, đột nhiên đưa tay
cầm lấy tay cô, nắm thật chặt.
“Anh, anh buông tay.” Dùng sức muốn rút tay về
lại bị anh nắm chặt, An Nhiên có chút phát cáu: “Mạc Phi, anh bỏ tay ra!”
Mạc
Phi không nghe lời cô thả tay, mà ngược lại nắm chặt thêm chút ít, hơi nghiêng
người, nói: “An Nhiên, cho anh nửa năm, cho anh thêm thời gian nửa năm
nữa!”
“Anh buông tay.” An Nhiên giãy dụa.
“An Nhiên, anh yêu em, cả đời
này anh chỉ yêu em, thật sự! Chỉ cần nửa năm nữa, nửa năm nữa là được rồi, một
lần nữa chúng ta sẽ quay lại với nhau được không.” Mạc Phi nắm tay cô nói, thật
ra thì theo kế hoạch, anh không định nói sớm với cô như vậy, chẳng qua là người
đàn ông ngày hôm qua khiến anh hơi sợ, anh sợ nếu không nói, thật không kịp
rồi.
An Nhiên sững sờ nhìn anh, chỉ nói: “Anh có ý gì?” Cái gì nửa năm, cái
gì quay lại, chẳng lẽ anh ta đã quên anh ta còn có vợ sao?
“Em không cần quan
tâm, anh tin em còn yêu anh, cho nên, đợi anh thêm nửa năm nữa, nửa năm sau,
chúng ta lại quay lại với nhau giống như sáu năm trước.”
“Một lần nữa quay
lại?” An Nhiên cười lạnh, chỉ thấy người đàn ông trước mắt này có chút xa lạ:
“Thân phận gì? Anh đã quên trong nhà anh còn có một người vợ sao? Đến lúc đó,
anh muốn tôi làm tình nhân à?”
“Không phải.” Mạc Phi phủ nhận, sao anh có thể
để cô làm tình nhân của anh được, người con gái này là người duy nhất anh yêu,
sao anh có thể cam lòng để cô tủi thân chịu thân phận không dám gặp
người.
“Không phải, vậy anh tính ly hôn với Đồng Tiểu Tiệp? Mà tôi lại trở
thành người thứ ba giữa hai người?” An Nhiên nhìn anh ta lạnh lùng, giọng nói
rét lạnh không có nhiệt độ.
“An Nhiên, đừng tự nói bản thân kinh khủng như
vậy, em cũng biết, em chưa bao giờ là người thứ ba cả!” Hồi đó, bọn họ yêu nhau
trước, muốn nói kẻ thứ ba, cũng là người khác, chưa bao giờ là cô.
“A.”
An Nhiên cười khẩy, “là anh khiến tôi nghĩ đến chính mình như vậy.”
“An
Nhiên, anh và cô ta có thỏa thuận, nửa năm nữa sẽ hết hạn, đến lúc đó, anh sẽ ly
hôn với cô ta.” Mạc Phi nói.
An Nhiên mắt lạnh nhìn người đàn ông trước mắt,
trước kia ở cùng nhau cô cảm thấy mọi mặt đều tốt, nhưng sáu năm không gặp, gặp
lại chỉ cảm thấy xa lạ, đâu còn bóng dáng của năm đó, dùng sức rút tay từ trong
tay anh ra: “Mạc Phi, anh thật ích kỷ, tại sao anh muốn tôi chờ anh?”
“An
Nhiên, em còn yêu anh, đúng không? Những năm gần đây, em cũng thể quên được quá
khứ của chúng ta, đúng không?” Anh đã điều tra, sáu năm, cô chưa yêu đương lần
nào, cô chỉ tập trung tất cả vào công việc, anh biết, trong lòng cô chưa từng
quên được anh.
Dù là như thế, chẳng lẽ những thứ này để cho anh ta có tư cách
làm tổn thương cô sao? Nếu thế, cô cảm thấy đau xót cho chính tình yêu của
mình.
Thấy cô không nói, Mạc Phi cho là cô đang tự hỏi bản thân, một lần nữa
nắm chặt tay cô, giọng nói dịu lại, dụ dỗ cô: “An Nhiên, đợi anh thêm nửa năm,
nửa năm nữa, được không?”
An Nhiên nhắm mắt lại, khóe miệng cười trào phúng,
lại mở mắt ra lần nữa, trong mắt có thêm vài phần dứt khoát, phẫn nộ hất tay anh
ta ra: “Tôi sẽ không chờ anh, từ thời điểm anh nói cho tôi biết anh muốn kết hôn
với Đồng Tiểu Tiệp sáu năm trước, chúng ta đã không có khả năng nữa rồi, tôi mặc
kệ giữa các người có thỏa thuận gì, cũng không quan tâm nửa năm sau các người có
ly hôn hay không, chuyện đó không liên quan gì đến tôi.” Nói xong, cô đứng dậy,
lấy túi xách trên ghế, nói: “Ngoài ra sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi đã kết
hôn rồi, anh như thế này sẽ gây rắc rối cho tôi, tôi không muốn chồng tôi hiểu
lầm cái gì.” Nói xong, cô xoay người chuẩn bị bỏ đi.
“Em kết hôn?” Mạc Phi
vọt lên chắn trước mặt cô, khó tin nhìn cô, thám tử tư cung cấp thông tin cho
anh nói rõ cô chưa lập gia định, thậm chí hẹn hò cũng không.
“Đúng.” An Nhiên
gật đầu.
Mạc Phi lắc đầu, “Anh không tin.” Cô lừa anh, anh khẳng
đinh.
“Tùy anh.” Có tin hay không là ý nghĩ chủ quan của mỗi người, cô không
thể chi phối ý nghĩ của người khác. Đi qua cạnh anh, một giây sau tay bị anh bắt
lấy.
“Là người đàn ông ngày hôm qua?” Thanh âm trầm thấp vang lên bên
tai.
“Đúng.” An Nhiên trả lời, gọn gàng dứt khoát, không hề phân vân chần chừ
chút nào.
Mạc Phi không nói gì, chẳng qua chỉ nắm chặt tay cô.
An Nhiên có
phần đau nhức, cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Mạc Phi, đừng làm tôi hận
anh.”
Mạc Phi nghe cô nói thì suy sụp, có chút đau đớn, nhắm mắt lại, cuối
cùng anh thả tay cô ra.
Thu tay về, An Nhiên không quay đầu lại, đi thẳng ra
ngoài cửa.