- Nói với nàng rẳng ta rất nhớ nàng, đây cũngk phải là một
giấc mơ. Nếu quả thật là một giấc mạ vậy chúng ta cũng từng
yêu nhau ở trong mạ chăng lẽ không đúng?
Dương Phàm bình tâm lại, nhờ Dư Mộng Thanh chuyển lòi.
- Hiện tại có thể xác định người mà Cửu Công chúa thích chính là ngươi, chưa từng có một nam nhân nào khiến nàng mong nhớ
ngày đêm, nhớ mãi không quên.
Dư Mộng Thanh nhìn hắn trịnh trọng nói:
- Nếu là như vậy. con đường ngươi muốn đi sẽ rất gian nan...
Dương Phàm hiểu được ý tốt của Dư Mộng Thanh.
Trước không nói đến chênh lệch về thân phận giữa Dương Phàm và Cừu
Công chúa, cũng không nói đến Đại Đế cao cao tại thượng chúa tê tam giới. Chi nói đến những người theo đuôi Cửu Công chúa,
người nào Không phải hạng tuyệt thế thiên tài!
Theo đuổi
Cửu Công chúa, kém nhất là nhân vật cấp Tiên Đế. mà phần
nhiều là nhân vật phong vân danh chấn một phương.
Nhìn chằm chằm phương hướng Dư Mộng Thanh biến mất. trên mặt Dương Phàm
đầy quyết tâm, chắp tay đứng ngạo nghễ, lạnh lùng nói:
- Không ai có thể ngăn cản bước chân của ta.
Ý chí kiếm đạo khẽ rung động ở nơi sâu trong linh hồn mang đến cho hắn niềm tin vô cùng.
Bước tiếp theo hắn chi cẩn bước vào Diễn Sinh Kỳ. dùng tư thế mạnh mẽ nhất quét ngang mọi đổi thủ và hoàn thành nguyện vọng
của Vô Song.
Đương nhiên đây cũng chi vẻn vẹn là ý tướng của Dương Phàm.
Sau khi Dư Mộng Thanh trở về, Dương Phàm bắt đầu chờ đợi tin tức.
Trong lòng hắn thẩm nhủ nểu trong vòng mười năm không có tin tức sẽ lén vào nội cung.
Nhất định phải điểu tra rõ nguyẻn nhân rốt cục trên người Vũ Tịch đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lễ gặp gỡ yêu nhau kiếp trước thật sự chỉ là một giấc mơ?
Ý niệm này vừa hiện lên. Dương Phàm liền cảm thấv buồn cười.
Tám năm sau.
Du Vân Tiên Đế tìm tói Dương Phàm, vẻ mặt cổ quái:
- Có khả năng chức vị của ngươi sẽ phát sinh một chút thay đổi.
- Chức vị thay đổi?
Dương Phàm thất kinh, không hiểu chút nào.
Những năm gần đâỵ hắn vẫn một mực điệu thấp, cũng không có biểu
hiện gì. Làm sao lại đột nhiên có thay đổi vê chức vị?
- Đây là mệnh lệnh đến từ nội cung. Từ hôm nay trờ đi ngươi sẽ
bị điểu vào nội cung, tạm thỏi đảm nhiện Phó thống lĩnh Ảm
Vệ bộ của nội cung.
Sau khi Du Vân Tiên Đế tuyên bổ mệnh lệnh xong, lộ ra vẻ mặt cô quái nhìn phía Dương Phàm.
- Vì sao lại đột nhiên bị điều vào nội cung?
Trong lòng Dương Phàm mừng thẳm nhưng ngoài mặt không chút thay đổi.
Nội cung Không phải là nơi ở của thân thuộc gia quyến của Đại Đế. Cửu Công chúa hay sao?
về phần Ám Vệ. Dương Phàm cũng có nghe qua.
Ám Vệ bộ là một tổ chức cực kỳ thần bí của Vân Tiêu cung, vẫn ẩn giấu trong bóng tối.
Mỗi một Ám Vệ đều là cường giả cực kỳ đáng sợ.
Nhiệm vụ của bọn họ trừ việc giải quyết một số chuyện không thể
lộ ra ngoài ánh sáng, còn bao gồm cả việc bào vệ những người trọng vếu có quan hệ với Đại Đế.
Tóm lại. bọn họ thần bí, cường đại. giấu trong bóng tối.
Dương Phàm không nghĩ tới minh lại đột nhiên bị điểu động vào Ám Vệ bộ.
- Ta cũng đang kỳ quái. Yêu cẩu tiến vào Ám Vệ bộ cực kỳ hà
khắc, thượng thường phải trải qua huân luyện và khảo hạch vô
cùng nghiêm khắc. Tình huông trực tiệp điêu vào như ngươi hết
sức hiếm thấy.
Du Vân Tiên Đế càng thêm nghi hoặc khó hiêu hơn Dương Phàm.
- Hơn nữa... ở Ám Vệ bộ cho dù là Phó thống lĩnh bình thường cũng là nhân vật cấp Tiên Đế đảm nhiệm.
Hắn càng nói càng hoang mang.
- Mệnh lệnh này là ai truyền xuống?
Dương Phàm thán nhiên hỏi.
- Thống lĩnh của Ám Vệ bộ. cái tên biến thái...
Du Vân Tiên Đê rùng mình một cái, nhìn chăm chăm Dương Phàm:
- Chẳng lẽ ngươi biết hắn?
- Không biết!
Dương Phàm lắc đâu, ngược lại tò mò về “tên biến thái” theo lời Du Vân Tiên Đế.
- ở Vân Tiêu cung, chỉ có ba người có năng lực này. Một người là
Tiên Đế. một là Thống lĩnh Ám Vệ bộ. còn có một người chính là vị Cửu Công chúa kia...
- Cửu Công chúa?
Trong lòng Dương Phàm khẽ động. Chẳng lẽ là...?
- Lúc Đại Đế không có mặt. quyền lớn của ngoại cung giao cho
Phó cung chủ và một số ít người chúng ta. Mà nội cung chỉ có
Thống lĩnh Ám Vệ và Cửu Còng chúa.
Trong mắt Du Vân Tiên Đê lóe tinh quang, nhìn chăm chăm vào Dương Phàm giông như đang thẩm vấn phạm nhân.
Ngày hôm sau, Dương Phàm bí mật biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Đoàn trướng tiên vệ đoàn thứ chín được đổi người rất nhanh.
về phần hắn đi nơi nào. tiên vệ đoàn căn bản không có tin tức.
Dương Phàm giống như là trống rồng biến mất.
Người biết tình huống này đã ít lại càng ít.
Trên thực tế hắn đã công khai tiến vào nội cung gia nhập Ám Vệ bộ.
Đón tiếp hắn chính là Phó thống lĩnh Ám Quy.
Ám Quy là một cái bóng toàn thán tối đen gẩn như không có hinh
thái gì, có thể dung nhập trong thiên địa và biến mất trong
bóng đêm.
Lần đầu tiên gặp mặt.
Khi hắn xuất hiện ở sau lưng, Dương Phàm đã sinh ra cảm ứng.
Ám Quy nhìn chằm chằm Dương Phàm.
Hắn chỉ là một cái bóng tối đen, Dương Phàm cảm nhận được hai ánh mắt nhưđiện lạnh.
“Người này đáng sợ!” Dương Phàm chi cảm thấv áp lực người này mang
đến cho hắn cường đại hơn Lam Băng Tiên Để gấp mười lần.
- Ngươi chính là Dương Kỳ...
Thanh âm hư vô mờ mịt truyền đến. môi trường chung quanh không có biến
hóa gì. Dương Phàm cảm thấv một cỗ âm hàn xông thăng vào thân
thể và linh hồn.
- Mặc kệ ngươi thông qua phương phập nào
tiến vào Ám Vệ bộ. từ hôm nay trở đi ngươi phải hiểu được:
Tuyệt đối phục tùng!
Ám Quy lạnh lùng nói.
- Tuyệt đối phục tùng?
Dương Phàm hơi híp mắt lại:
- Chức vị chúng ta ngang nhau, ngươi có tư cách gì?
Hắn cũng không sợ nhân vật cấp Tiên Đế.
Bá!
Một thanh đoán kiếm ngăm đen đặt trên cổ Dương Phàm.
Cồ khi tức âm hàn kia trong phút chốc tràn ngập toàn thân và mành liệt hơn vạn lần. Gần nhưkhién thán thể hắn lập tức hóng
mất.
Dương Phàm có một tia cảm ứng, biết hắn muốn ra tay hung không có cơ hội né tránh.
- Ngươi uy hiếp ta?
Dương Phàm hơi nhướng mày. trên mặt cũng không có một tia sợ hãi mà ngược lại cười cười.
Hắn hết sức rõ ràng Ám Quy tuyệt đối không dám giết mình, hơn phân nửa là một lẩn ra oai phủ đầu.
- Ngươi phải hiểu được, cường giả vi tôn.
Thanh đoản kiếm ngăm đen kia khẽ kéo một chút trên cổ Dương Phàm, lập tức xuất hiện một vết máu.
Dương Phàm cảm thấv một tia lạnh như băng lan khắp toàn thân.
Nhưng là vết máu trên cổ vừa mới hiện ra lập rức khôi phục như cũ, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
-Ồ!
Ám Quy cà kinh thất sắc. The gian lại có thân thể bất diệt cường đại nhưthế.
Nên biết trong tay hắn không phải là Tiên bảo bình thường. Đoản
kiếm màu đen này ẩn chứa huyền diệu của cành giới Huyền Tiên
cường đại. nơi bị thương tổn sẽ bị duy trì sự phá hoại, miệng
vết thương cực khó khép lại, trà khi có Dược sư cấp Tông sư ra
tay.
Nhưng là nam nhân trước mắt lại có thể coi nhẹ loại công kích huyền ảo này.
- Vũ khí trong tay ngươi, hình như là một kiện Thứ Thần khí...
Dương Phàm mỉm cười vươn đâu ngón tay khẽ vuốt trên lưỡi thanh đoản kiếm màu đen.
vết máu trên ngón tay hiện ra rồi biến mất ngay lập tức.
Ám Quy hoi biến sắc, rốt cục hiểu được người trước mắt này có
thể tiến vào Ám Vệ bộ cùng không phải là hạng tẩm thường.
Hắn cũng không chú ý tới lúc Dương Phàm nhìn chăm chú vào thanh
Thứ Thần khí trong tay hắn, trong mắt có một tia tham lam.
“Người này cũng Không phải Tiên Đế bình thường, có thể tiện tay lấy
ra Thứ Thần khí. Nếu ném vật này vào Tinh Nguyên Lô, nhất định có thẻ khiên Luân Hôi Tinh Bảo của ta tăng lên một tầng”.
Trong đầu Dương Phàm nảy ra ý nghĩ.
Nếu để Ám Quy biết ý tướng của hắn là muổn coi Thứ Thần khí của hắn làm tài liệu để luyện hóa. phóng chừng sẽ tức giận hộc máu.
- Đù rồi!
Một thanh âm hư vô lạnh băng vang lên trong linh hồn của hai người, có một loại uy nghiêm cường đại
không thể trái ngược.
Chỉ một thoáng, hết thảy sự vật quanh thân hai người đều ngừng vận chuyển.
Giờ khắc này tim Dương Phàm ngừng đập. hò hấp cũng ngừng.
Hắn không thể động, ngay cả ý niệm động đậy cũng không có.
Thời gian đã mất ý nghĩa vào khoánh khắc này.
Khoảnh khắc thanh âm kia vang lên. trên mặt Ám Quy lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể cứng đờ.
Dương Phàm cảm giác dao động linh hồn của mình thậm chí là ý thức đều thong thà tới cực điểm.
Chi khi hắn thu hồi tâm thần vào không gian Mệnh Hạch, linh hồn ý thức mới khôi phục bình thường.
Loại cảm giác mọi thứ mất khống chế này chi giằng co hai nhịp thớ liền khôi phục bình thường.
Hô—
Gió. linh khí bốn phía bắt đầu lưu động.
Thình thịch!
Tim đập khôi phục bình thường.
Hô hấp của hai người đều khôi phục bình thường.
Trên trán Ám Quy đổ mồ hôi lạnh, quỳ xuống đất:
- Ám Thiên đại nhân, ta...
- Ta chi cho ngươi truyền lệnh cho hắn.
Thanh âm hư vô lạnh băng kia vừa dứt.
Phốc!
Một bàn tay hư vô trống rỗng xuất hiện chọc thủng ngực Ám Quy.
Không ngờ cái bóng hinh thái hư vô của Ám Quy bị chọc thủng dễ
dàng, máu tươi đầm đìa sắc mặt tái nhợt, toàn thân nin rẩy.
Phịch!
Thi thể của Ám Quy té trên mặt đất. máu tươi lan tràn.
-Cút!
Thanh âm hư vô lạnh băng nói.
-Dạ.
Thi thể của Ám Quỷ tan rã vào đất, Dương Phàm cũng không thấy rõ hắn đi như thế nào.
- DươngKv...
- Xin Ám Thiên đại nhân phân phó.
Dương Phàm không kiêu ngạo không siẻm nịnh, cố giữ bình tĩnh.
- Không tệ. Có thể giữ binh tình trước mặt ta cho dù là bể
ngoài thì về mặt tâm lý ngươi đủ để đảm nhiệm chức vị của
Ám Vệ.
Thanh âm hư vô lạnh băng kia tán thưởng một cách hiểm thấy.
- Đại nhân quá khen. Bất kỳ thời điểm nào. bào trì một trái
tim bình tĩnh đều có hiệu quả hơn khủng hoảng vô vị.
Dương Phàm khôi phục bộ dạng bình thán.
Trong lòng hắn cười thẩm, làm sao ngươi biết cái gọi là “cố giữ
bình tĩnh” đó chính là ta muốn ngươi nhìn thấy.
- Từ hôm
nay trớ đi, ngươi sẽ toàn quyền phụ trách sự an toàn của Bích
Dao Cung, quán lý hai mươi Ám Vệ. Ngươi phái hiêu được tu vi của
hai mươi Ám Vệ này ít nhất là Kim Tiên cửu trọng.
Sau khi phân phó. thanh âmhưvô lạnhbăngbiến mất.
Dương Phàm thớ ra một hơi dài nhẹ nhõm. Thực lực của lão đại của Ám Vệ bộ này lại khủng bố như thế?
ở trước mặt hắn, Tiên Đế bình thường căn bản không có lực phán
kháng, cho dù đến mười người trăm người đều là trò đùa.
Tay cầm một cái Ám Vệ lệnh màu vàng, thân hình Dương Phàm dung nhập vào hư không.
Muốn nói ẩn nấp chi đạo. trình độ của Dương Phàm có thể nói là đăng phong tạo cực.
Linh hồn khí tức đều dung nhập vào hệ thống Đại Luân Hồi, lại
phổi họp với thần thông ẩn nấp thông triệt thiên địa, nếu Tiên
Đế không chú ý sẽ không thể dễ dàng phát hiện hắn.
Tiến vào Ám Vệ bộ làm Phó thống lĩnh, Dương Phàm tụ nhiên có bản đồ nội cung, đồng thời ghi nhớ trong đầu.
Trong nội cung có cấm chế đặc thù hạn chế, không thể thuẫn di. Ngay cả Tiên Đế cũng không làm được. Chi có thể thông qua phi hành,
hơn nữa ngay cả phi hành cũng bị hạn chế nhất định.
Dương Phàm cảm giác dường như nơi đây không thể hạn chế được thần thông thuấn di dựa vào Đại Luân Hồi của mình.
Nhưng hắn lại không muốn bại lộ thần thông thực lực của mình, đây hoàn toàn là một con bài chưa lật.
Yên lặng tiềm hành nửa ngày, rốt cục Dương Phàm sắp đi tới noi cần đến.
Thông qua Ám Vệ lệnh, hắn lấv được liên hệ với hai mươi Ám Vệ trong ngoài Bích Dao cung.
Thậm chí có thể thông qua Ám Vệ lệnh trong tay bọn họ. cảm giác được tình huống cụ thể bên kia.
- Vũ Tịch, hiện tại muội điểu ta đến Bích Dao cung là vì cớ gì?
Nhìn chằm chằm vào một phương hướng. Dương Phàm ni non.
Đúng vào lúc này. trong cảm quan hiện lên một Bích Lạc Tiên Cành khiến hắn thất thần!