Từ lúc nghe đến ba từ Tinh Nguyệt Môn, Dương Phàm bồng dưng nghĩ đến Vũ Văn Hâm.
Hắn nhớ rõ. từng ở kinh đô Ngư Dương quốc, ở hội đấu giá mua được bức họa thần bí - TinhNguyệt Đồ.
Từ đó. dưới sự dẫn dắt của Dương Phàm. Vù Văn Hâm mượn dùng Tinh Nguyệt Đồ, một số trí nhớ dẩn thức tinh, đi lên trên con đường Tinh Thân Chiêm Bặc Đạo.
Lúc ở Phàm giới. Tinh Tôn Vũ Văn Hâm cũng có trợ giúp Dương Phàm.
Ngày ấv khi Dương Phàm còn ở Phàm giới, Vũ Văn Hâm đà sớm rời đi.
Đợi khi Dương Phàm đi không gian thượng giới cũng từng hói thăm nhưng căn bán không có tin tức của nàng.
Vù Văn Hâm đi nơi nào?
Dương Phàm không tìm ra manh mồi, mà nghĩ đến trí giả ở trinh tự này của nàng, tuyệt khó đặt mình trong hiểm cảnh.
Tâm thần hoảnghốt. nữ nhân Tinh Nguyệt Môn kia đáp:
- Môn chủ chi đê chúng ta đến đón khách quy, mà lúc này ngoài cửa không còn người khác.
- Ha ha, vậy chúng ta liền đám đương khách quy một lẩn đi.
Dương Phàm cười sang sảng, dẫn Hồ Phi cùng Thiên Chấn theo nữ đệ tử kia cùng tiến vào biên rộng mờ mịt.
Xuyên qua biển rộng sương mù bao phủ, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi.
Biển rộng khôn cùng hóa thành thế giới thần bí tinh tú rực rỡ tô điểm.
Đây là một nơi huyển bí mà không mất vé mv lệ. dưới sự nổi bật
của chùm sao rực rở trên đâu. một vách núi cao hiêm trờ khí thế hùng hôn. phía dưới cô lập thế giới, có một loại lạnh lẽo
cao không thể với tới.
Trên ngọn núi hiểm trớ cao lớn vạn trượng có một môn phái nhỏ, đệ tử không nhiều, ngm nữ đêu có.
Thiên Chấn lộ vé cổ quái, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm một hồi.
Ba người vừa tới Tinh Nguyệt Môn đã được tôn làm khách quy. trí giả môn phái lại biết trước bọn họ sẽ đến.
Hắn cũng không cho rằng hết thảy đều Bởi vì duyên phận của mình.
Thiên Chấn càng ngày càng thấv được Dương Phàm không tẩm thường.
Người này lại có thể có một ít liên hệ với tu sĩ bản địa
trong giới ngoại thần tháp, quả thật khó tin.
Cô gái đưa ba người vào một phòng khách cách điệu lịch sự tao nhã.
- Ba vị khách quy từ xa ngàn dặm tới chơi, lào hú không tự ra nghênh đón, xin thứ lồi cho.
Một lão già thất tuần ngồi trong phòng khách, trong hai mắt lại
không có một tia sáng bóng, thân thể thoạt nhìn cũng suy vếu.
Nhưng thanh âm của lão lại rắn rỏi mạnh mẽ.
Dương Phàm ý thức được người này là một trí già cấp bậc tương đương Tinh Tôn. Vu Tôn.
- Xin hỏi tiền bối, ngài là chướng giáo chí tôn của Tinh Nguyệt Môn này?
Dương Phàm nghi hoặc hói.
Sau khi nhìn thấv bản thân của trí giả. hắn có chút thất vọng thản nhiên.
- Chính là lão hủ.
Lão già vuốt râu mím cười, chuyển giọng:
- Nhưng là. chân chính dự kiến các ngươi đến không phải lão hủ mà là một người khác.
- Là ai?
Dương Phàm nghiêm sắc mặt.
- Nàng là Tinh Nguyệt Thánh nữ. thân phận siêu nhiên nhất của bản môn.
Lão già vừa dứt lời. ba người cám thấv trong đầu nổ vang một tiếng.
Ngay sau đó, điện đường bốn phía biến mất, trong tầm nhìn là một
vùng tinh không. Hồ Phi cùng Thiên Chấn đêu lộ vé kinh, hoảng.
Dương Phàm bảo tri trấn định cơ bản, trong mắt lóe tinh quang.
Trong tinh không vô tận chỉ còn lại ba người Dương Phàm.
Sau đó Hồ Phi cùng Thiên Chấn cũng nhạt dần.
Một vùng tinh quang dịu dàng ngưng tụ trong tinh không hóa thành một nữ nhân cao quy thánh khiết. Nàng đắm chìm trong tinh quang, mắt đẹp cơ trí sáng ngời, ngón tay ngọc khẽ chi. trước mắt xuất
hiện một bức họa cổ kính.
Dương Phàm nhìn chằm chằm nữ nhân, tướng mạo giống Vù Văn Hâm bày phần, bức họa trong tay chính là Tinh Nguyệt Đô.
- Cô là ai?
Dương Phàm không dám xác định người trước mắt chính là Vũ Văn Hâm mình từng quen biết.
Bất kể là Tinh Nguyệt nữ thần hay là Tinh Nguyệt Thánh nữ Tú
Ninh hay là Tinh Tôn Vũ Ván Hâm trong cảm nhận của ngươi, hết
thảy đêu khôngtrọng vếu.
Đôi mắt đẹp của Tinh Nguyệt
Thánh nữ lẳng lặng nhìn Dương Phàm, có một loại tâm tình phúc tạp nói không nên lòri.
- Rốt cuộc cô là ai?
Dương Phàm nắm chặt hai tay. thân hình khẽ run rẩy. ánh mắt sắc bén lãnh liệt.
- Ta chỉ là một cái hỉnh chiếu ở thế giới này. mặc dù giữa
chúng ta có chút xâu xa nhưng ta không thể làm ra chuyện trái
nguyên tắc. Hiện tại. ngươi có thể nói mục đích của chuyến đi
này. Là trí già. ta có thể chi dẫn một con đường cho ngươi.
Nữ nhân đắm chìm trong tinh quang, thong dong nói.
Dương Phàm thu hồi cảm xúc trong lòng, nhìn nàng một cái thật sâu. chậm rãi mờ miệng nói rõ ý đô đến.
- Vị trí của Thông Thiên Tháp, ngay cả ta cũng không thể suy tính.
Tinh Nguyệt Thánh nữ hoi ngừng một chút, tiếp tục:
- Nhưng ta biết bốn tấm bản đồ đến từ bốn thần tháp: Thanh Long
Tháp. Bạch Hổ Tháp. Chu Tước Tháp. Huyển Vũ Tháp. Trong mỗi
tòa thần tháp đều có cơ hội đạt được bản đồ. hơn nữa số lượng bán đồ có hạn.
- Nếu có thể tập họp đủ bốn tấm bản
đồ, cho dù là người bình thường tới đâu cũng có thể tìm được Thông Thiên Tháp. Mà người thông minh hơn một chút chi cẩn ba
tấm bản đồ là có thể đoán được vị trí của Thông Thiên Tháp,
có lẽ sẽ mất nhiêu thời gian một chút. Nhưng nếu có trí già
tham dự. chi cẩn hai tấm bản đồ có thể suy tính ra vị trí của Thông Thiên Tháp.
Tinh Nguyệt Thánh nữ cười nói.
-
Ý của cô là: ta chi cẩn cung cấp hai trong bốn tấm bản đồ Tứ
Thánh thú, cô có thể chi điểm cho ta vị trí của Thông Thiên
Tháp?
Dương Phàm dò hỏi.
- Không. Trí giả bình thường cần hai tấm, mà ta chỉ cần một tấm là đủ rồi.
- Một tấm?
Dương Phàm tim đập thình thịch, điểu này nghĩa rầng hắn có thể tìm được Thông Thiên Tháp trước người khác.
Dù sao Tứ Thánh thú tọa trấnbốn phía đại lục, qua lại làng phí rất nhiều thời gian.
- Hơn nữa, ta giúp ngươi suy tính, vị trí của Thông Thiên Tháp, dựa theo nguyên tắc cẩn phái trả thù lao.
- Thù lao?
Dương Phàm ngẩn ra.
- Một khối linh thạch.
Tinh Nguyệt Thánh nữ mím môi cười hiếm thấv.
Dương Phàm bật cười.
Trước khi ròi đi; Dương Phàm hỏi một nghi hoặc cuối cùng:
- Thế giới này rốt cục là chân thực hay là hư ảo?
- về một mức độ nào đó mà nói. nó là hư ào. Nhưng là nhìn ở
một góc độ khác, nó chân thực còn hơn là chân thực. Ta chi có
thể nói như vậy thôi.
Không ở lại Tinh Nguyệt Môn bao lâu.
Tinh Nguyệt Thánh nữ cũng không có ý giữ khách, cùng ngày Dương Phàm ba người liền rời đi.
- Dương đạo hữu. TinhNguyệt Thánh nữnói nhưthế nào?
Thiên Chấn không kìm được tò mò.
- Nàng đáp ứng trợ giúp chúng ta. Nhưng là ít nhất phải tìm được một tấm bản đồ Tứ Thánh thú.
Dương Phàm không nói nhiều.
về phần liên hệ giữa Dương Phàm với Tinh Nguyệt Thánh nữ, Thiên
Chấn biết điều không hói nhiêu. Hắn hiêu được đây là bí mật
của riêng Dương Phàm.
Tiếp theo, ba người tìm tháp Tứ Thánh thú ở phía Tây đại lục.
Theo truyền thuyết, tọa trấn phía Tây chính là Bạch Hổ Thánh thú.
ở tây bộ đại lục. Dương Phàm tìm đến một tấm lại một tấm bản
đồ khu vực ti mi. chính là vi tìm kiếm vị trí của Bạch Hồ
Tháp.
Trên đại lục có rất nhiều truyển thuyết về Thánh thú, thậm chí có người nói từng tận mắt nhìn thấv.
Trải qua nửa năm nghiên cứu cùng thâm dò. Dương Phàm xác định ba khu vực.
Ba khu vực này căn cứ vào việc phân tích sách cổ. truyền thuyết.
địa ly... suy tính ra có khả năng nhất là nơi Bạch Hô Thánh thú tọa trấn.
Tròi không phụ người có lòng, sau mấv năm ba
người Dương Phàm tìm được một tòa thần tháp màu trắng ở trong
một rừng rậm nguyên thủy hoang vu.
Thần tháp màu trắng cũng không nổi bật, chỉ là cao đến trảm trượng, hơn nữa có ảo trận che lấp.
- Ảo trận thật cao minh.
Thiên Chấn ở phụ cận thần tháp màu trắng Bắt đầu nghiên cứu. dường như si mê đắm chìm.
Dương Phàm không quấv nhiễu hắn, thừ tói gần thần tháp.
Đột nhiên.
À uồm'-
Một tràng hổ gầm trầm thấp như sấm rền từ trong thần tháp truyền ra.
Trong tiếng gầm kia ẩn chứa một loại sát khí tuyệt mệnh khiến tâm
thần Dương Phàm chấn động, khí huyết nhộn nhạo.
Có thể
dự đoán, tu vi của Bạch Hổ Thánh thú tọa trấn nơi đây tuyệt
đối vượt qua thí luyện giả không chỉ một hai bậc.
Tuy nhiên, sau khi tràng hổ gầm qua đi. không còn động tĩnh gì khác.
Ba người thương nghị một hồi. cuối cùng tiến vào Bạch Hổ Tháp.
Sau khi tiến vào trong tháp, bọn họ phát hiện không gian bên trong
cực Kỳ rộng lớn mồi một tầng giống như một không gian nhò.
ở tầng thứ nhất ba người gặp không ít yêu thú. con rối. thậm chí là cơ quan mai phục, cấm chế trận pháp...
Thi thoáng một vùng loạn tiễn phóng tới khiến ba người luống
cuống tay chân. Ngẫu nhiên lại là một đám khói độc ập tới.
không ngờ là kịch độc tuyệt mệnh.
Cũng may trong ba
người, Dương Phàm là Dược sư. Thiên Chấn là Tông sư trận pháp.
Hồ Phi phản ứng linh mẫn. Phối hợp vểm hộ lẫn nhau, cùng vượt qua tầng một.
Trong đó. giết chết nhiều yêu thú, con rối... tu vi có tăng trướng, đạt được không ít điểm công tích.
Sau đó là tầng thứ hai. tầng thứba. Tầng sau khó hơn tầng trước.
Đến sau này. trở ngại xuất hiện không chỉ là yêu thú. con rối mà
còn có ma vật cùng với nhiều sinh linh không biết tên.
Lúc đến tầng thứba, ba người nguyên khí đại thương, đành phải điều tức một hồi.
Đáng giá nhắc tới chính là: ba người đạt được một bào rương trong
một gian phòng canh giữ nghiêm ngặt ở tầng ba, bên trong có một
vài món Linh bảo uy lực không tôi, thậm chí còn có một
kiệnbán Tiên khí.
Sau khi nghi ngơi, ba người lại xông qua tầng thứ tư.
Tầng thứ tư. ba người càng cám thấv cố sức, cũng miễn cưỡng thông qua. thu hoạch khá phong phú.
Lúc xông đến tầng thứ năm, ba người lại càng cực Kỳ nguy hiểm.
Nếu không có thần ý Dương Phàm, chi sợ cả bọn đã sớm thiếu tay mất chân.
Rốt cục khi vượt qua tầng năm, ba người nghĩ
lại mà sợ. nhưng thu hoạch lại càng phong phú. Trên cơ bản kiếm đù hai bộ bán Tiên khí, còn chiếm được mấv khối tiên thạch,
ngọc giản thân thông và công pháp đinh cấp.
Lúc này Dương Phàm rốt cục quyết định nên ngừng một chút.
Tầngthứnăm còn như thế. vậy tầng cao hơn chẳng phải là càngkhủngbố?
Ba người bày đại trận, tĩnh tu bên trong.
Nhoáng một cái vài năm trôi qua. khi mấv khối tiên thạch chiếm được
đều hóa thành bột phấn, tu vi ba người đêu có thể nói là đột
nhiên tăng mạnh.
Dương Phàm tấn chức vẫn Hoa đại viên mãn. Tu vi của Thiên Chấn cùng Hồ Phi cũng đều tiến gần tới Họp
Thể đại viên mãn, mỗi người một kiện bán Tiên khí. cùng với
nhiều thủ đoạn giữ mạng.
Dù vậy. lúc xông qua tầng sáu cũng đều kinh hiểm vạn phần.
Sau khi vượt qua tầng sáu, lại chiếm được hai kiện Tiên khí cùng với rất nhiều tài liệu quyhiếm. con rối...
Trong thời giannày. còn có một ít tài liệu giới ngoại Dương Phàm tha thiết ước mơ.
Ba người hưng phấn vô cùng.
- Tầng thứbảy hẳn là một tầng cuối cùng.
Dương Phàm trầm ngâm nói.
- Một tầng cuối cùng?
Lúc này Thiên Chấn mới nhớ tới, lúc ở ngoài nhìn Bạch Hổ Tháp, thoạt nhìn dường như chỉ có bảy tâng.
- Vậy chúng ta có cẩn tu luyện vài năm nữa hay không?
Hồ Phi đề nghị.
Dương Phàm trầm tư một hồi, lắc đầu:
- Độ Kiếp Kỳ là một ranh giới không nhỏ. tu luyện bình thường
ít nhất cân một hai chục năm. Đến lúc đó thí luyện già hơn
phân nửa cũng tìm tới đây.
- Nếu ta đoán không sai, Bạch
Hổ Thánh thú hẳn là ở tầng thứbảy. Bằng vào tiếng hổ gâm vừa rôi. cho dù toàn bộ chúng ta tấn chức Độ Kiếp Kỳ cũng Không
phải đối thủ của nó.
Dương Phàm hít sâu một hơi bước vào Tầngbảy.
- Người đẩu tiên bước vào tầng bảy Bạch Hổ Tháp, đạt được một ngàn vạn điểm công tích.
- Người thứba bước vào tầng bảy Bạch Hổ Tháp, đạt được tám trảm vạn điểm công tích.
- Người thứ hai bước vào tầng bảy Bạch Hổ Tháp, đạt được năm trăm vạn điểm công tích.
Trong đầu ba người đều tự vang lên thanh âm không giống nhau.