Dương Phàm trước sau đánh hai cái tát lên mặt tráng hán trung niên, làm chấn động toàn trường!
- Ngươi đây là có ý gì?
Trong mắt Sở Nghĩa Vân gần như bốc ra lửa. trên mặt lộ đầy sát khí. thân hình "đùng" một cái. phóng tới Dương Phàm. chuẩn bị giáo huấn một chút tên dược sư không nghe lời này.
- Đứng lại!
Lâm Chung mặt sắc lạnh. hai tay lần lượt đan xen vào nhau. ngón trỏ hư điểm liên tục đánh ra pháp quyết. trước người dâng lên một luồng dao động linh khí. chỉ thấy chợt lóe vầng sáng xanh. tế ra một cái cổ chung màu đồng đen.
"Boong Boong...!"
Cổ chung phát ra một tràng tiếng ngân trầm thấp. nhưng làm cho màng tai người ta muốn nứt ra, tâm thần chấn động. Người dân thường ở bên ngoài nghe tiếng chuông này. không khỏi khí huyết bốc lên. trong nháy mắt trước mắt tối sầm. người thể chất kém một chút liền hôn mê ngay tại chỗ. Thân hình Sở Nghĩa Vân bị Pháp Khí cổ quái này ngăn cản. thoáng khựng lại một chút.
- Dừng tay!
Sở Ngọc Yên quát một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên một chút ửng đỏ:
- Sở Nghĩa Vân.
- Sư muội này...
Sở Nghĩa Vân không phục. cơn tức giận trong lòng chưa tiêu tan.
- Công tử đang xem bệnh. người ngoài chớ quấy rầy.
Lâm Chung thản nhiên nói cổ chung màu đồng đen trong tay lấp lánh vầng sáng xanh lúc sáng lúc tối. phát ra uy thế không nhỏ. Sở Nghĩa Vân ngẩn ra, ánh mắt nhìn vào kiện Pháp Khí trong tay đối phương, không ngờ lại là Pháp Khí thượng phẩm.
Cổ chung này có thể công có thể thủ. thậm chí còn có thể chấn nhiếp tâm hồn. khiến tâm thần địch nhân hoảng loạn. Trong mắt Sở Ngọc Yên hiện lên một tia dị sắc, một gã tán tu Luyện Khí trung kỳ, không ngờ có thể có trong tay một kiện Pháp Khí thượng phẩm tốt như vậy.
"Bốp!"
Lại là một tiếng vang giòn tan.
Dương Phàm tát tráng hán trung niên cái thứ ba. động tác vẫn ung dung tiêu sái. không bị ảnh hưởng ngoại vật quấy nhiễu chút nào. Tổng cộng ba cái tát tai thời gian cách xa nhau hơn kém không có mấy. mơ hồ ẩn chứa một loại tiết tấu không thể nói nên lời. Cùng lúc đó. tráng hán trung niên nằm trên cáng phát ra một tiếng kêu rên. tỉnh tỉnh mê mê mở mắt. mang theo thần sắc ngơ ngác.
- Hồ Nhân! Ngươi tỉnh lại rồi!
Sở Nghĩa Vân kinh hô một tiếng, vội vàng xông lên phía trước, cũng ngồi xỗm xuống nhìn.
"Dương dược sư y thuật quả thực không tầm thường!"
Trong đôi mắt đẹp của Sở Ngọc Yên thoáng hiện lẻn một tia sáng kỳ dị, trên gương mặt trắng như tuyết, hai bên má nở rộ ra hai lúm đồng tiền như hoa lê. cực kỳ thanh thuần.
- Ta... ta sao lại xuất hiện ở đây?
Hồ Nhân nhìn dáo dác. vẻ mặt mê hoặc. khi hắn nhìn đến Sở Ngọc Yên. sắc mặt cả kinh:
- Cả Đại tiểu thư cũng ở đây?
Sở Ngọc Yên khẽ nói:
- Ai kêu ngươi tham tài. một mình đi QUỸ Thi Sơn tìm kiếm Thiên Niên Mộ Huyệt! May mà có Dương dược sư ra tay cứu tỉnh ngươi.
- Dương dược sư?
Hồ Nhân đứng dậy. ánh mắt dò xét một vòng. đảo qua Dương Phàm. Lâm Chung mấy người, không khỏi hỏi:
- Không biết vị nào là Dương dược sư? Tại hạ vô cùng đội ơn.
Hiển nhiên, trong mắt hắn không có tìm ra người nào phù hợp với hình tượng Dương dược sư.
Sở Nghĩa Vân vội vàng giới thiệu nói:
- Vị này chính là Dương dược sư...
Hắn mặc dù cảm kích. nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm. vẫn còn lộ ra chút không vui, dù sao đối phương từng ra tay đánh huynh đệ mình mấy cái tát.
- Dương dược sư! Chính ngài đã cứu ta?
Hồ Nhân có chút khó có thể tin nói. Không ngờ Dương dược sư này lại tuổi trẻ như thế!
- Ngươi một mình đi Quỷ Thi Sơn?
Dương Phàm nhìn Hồ Nhân. thản nhiên hỏi.
Hồ Nhân không dám chậm trễ. ảm đạm nói:
- Đều do ta lỗ mãng, một mình một người xâm nhập Quỷ Thi Sơn. mới gặp phải nguy hiểm...
Dương Phàm đưa tay sờ má. trầm ngâm nói:
- Có phải ngươi gặp một số Quỷ hồn. tỷ như nữ quỷ hay không.
- A?
Hồ Nhân kinh hô một tiếng, sắc mặt thoáng chốc biến đổi:
- Ngài... Ngài làm sao biết?
- Uổng cho ngươi thân là người tu tiên, không ngờ trúng "Mê Hồn Thuật" của quỷ vật. cái này chỉ có thể trách ngươi tâm trí không kiên định.
Trong giọng nói của Dương Phàm tựa hồ mang theo ý khinh bỉ.
Hồ Nhân lập tức cúi đầu, lộ vẻ mặt hổ thẹn.
Ngày hôm đó. hắn một mình xâm nhập QUỸ Thi Sơn. gặp một thiếu nữ áo trắng sắc nước hương trời, nàng động lòng người, nhất thời tâm hồn rơi vào sắc mê. Lúc ấy, trong lòng hắn cũng không phải không có nảy sinh nghi hoặc. nhưng nữ quỷ này dường như có chút đạo hạnh. hoàn toàn che hai mắt hắn, mặc dù thi triển Linh Nhãn Thuật cũng nhìn không ra một tia sơ hở. Mấy người tại đây đều là người tu tiên, chỉ hơi suy nghĩ liền đoán được tám chín phần mười. không khỏi đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Hồ Nhân.
- Nghe ý tứ của Dương dược sư. Hồ Nhân hắn chính là trúng Mê Hồn Thuật?
Sở Ngọc Yên hỏi đôi mắt đẹp chợt lóe chằm chằm nhìn nam nhân tuấn lãng vô song. nho nhã phi phàm ở đối diện.
- Đúng vậy. người trúng Mê Hồn Thuật ý thức sẽ rơi vào đủ loại biểu hiện giả tạo. bình thường trong vòng hai ba ngàv sẽ thanh tĩnh lại. Như có dược sư Ngưng Thần KỲ cũng có thể lập tức làm tỉnh lại. Đương nhiên, còn có loại phương pháp độc môn này của ta cũng có thể cứu tỉnh người đang hãm sâu trong ý thức mê loạn.
Dương Phàm cười tủm tỉm nói.
- Phương pháp độc môn?
Mọi người ở đây đều ngẩn ra, nhớ tới tình hình Dương Phàm giơ tay tát người: phương pháp độc môn chính là như vậy sao?
Hồ Nhân thì lại đưa tay sờ lên mặt mình. cảm giác có hơi đau đau, trên mặt hắn thoáng lộ vẻ nghi hoặc.
Dương Phàm gật gật đầu. nghiêm túc nói:
- Đây là phương pháp độc môn của ta. người ngoài là học không được.
Sở Nghĩa Vân rõ ràng lộ ra vẻ mặt không cho là đúng. thầm nghĩ: "Tát tai đánh người này, ai không làm được?"
Sở Ngọc Yên bật cười hì hì:
- Dương dược sư khẳng định là đang nói đùa.
Dương Phàm cũng khó mà giải thích cho bọn họ. Ba cái tát vừa rồi, cũng không phải là tùy tiện có thể đánh ra. trong đó ẩn chứa huyền ảo nhất định. nói với người ngoài nghề cũng vô ích. Loại phương pháp nhìn như đơn giản này, trong phần tâm đắc về y đạo của lão già lưng còng. còn được miêu tả rất kỹ càng từng chi tiết.
Mấy ngày qua. trừ bỏ buổi tối Dương Phàm vụng trộm tìm hiểu ma công. tiến độ rất thần tốc, còn thời gian ban ngàv ở y quán nhàn hạ vô sự. hắn dùng hết thời gian nghiên cứu ngọc giản phong cách cổ xưa của lão già lưng còng tặng cho hắn. Đương nhiên, trừ phương pháp này, còn có Hồi Thần Thuật trong Thánh Liệu Thiên của Tiên Hồng Quyết. dưới vận dụng xảo diệu cũng có thể giải được loại Mê Hồn Thuật này.
- Tốt lắm! Bệnh của hắn ta đã trị, hiện tại mời các vị trả tiền phí dụng đi.
Dương Phàm thình lình chuyển đề tài nói.
- Dương dược sư cần nhiều ít linh thạch?
Sở Nghĩa Vân rất tùy ý hỏi.
Dược sư xem bệnh thu phí dụng. ở trong mắt bọn họ là chuyện chính đáng.
- Vốn lúc đầu. dựa theo bệnh tình này, đại khái cần hai mươi khối linh thạch...
Dương Phàm chầm chậm nói.
- Cái gì? Hai mươi linh thạch!
Sở Nghĩa Vân biến sắc. không ngờ phải trả phí nhiều như vậy.
ở trong mắt bọn họ. Dương Phàm chỉ thoải mái đánh ba cái tát tai còn huênh hoang khoác lác. hiện tại vừa mở miệng, chính là hai mươi khối linh thạch. Đây quả thực chính là bắt chẹt trắng trợn!
Phải biết rằng. ở trong mắt những tu sĩ bậc thấp bọn họ. mấy chục khối linh thạch tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ. Cho dù là Pháp Khí bình thường, cũng chỉ có giá hai mươi khối linh thạch.
- Tuy nhiên... trước đó thái độ tồi tệ của các ngươi đối với y sư. Dương mỗ ngoại lệ xem bệnh người bị thương, cho nên vốn hai mươi khối linh thạch phí dụng. sẽ tăng gấp đôi thu các ngươi bốn mươi khối linh thạch!
Dương Phàm thản nhiên nói.
Bốn mươi khối linh thạch!
Sở Nghĩa Vân cùng Hồ Nhân đồng thời biến sắc. ngay cả Sở Ngọc Yên cũng hơi lộ vẻ ngoài ý muốn.
- Đương nhiên, các ngươi thực lực cường hãn. người đông thế mạnh. lại có Vũ Vụ Sơn Trang ở sau lưng làm hậu thuẫn, vậy hoàn toàn có thể không cần trả một xu nào. Dương mỗ cũng không làm gì được các ngươi.
Dương Phàm thực bình tĩnh nói. khóe miệng lại hơi mĩm cười.