Tiên Hồng Lộ

Chương 636: Q.6 - Chương 636: Bích Dao Vân Tiên




Quyết định số phận hàng tỷ sinh linh vẫn chỉ nắm trong tay số ít người.

Dương Phàm đầu đội Hoàng Long Quan, thân thể dựng ngược ở trên đỉnh Tiên Khí Thượng Giới ngàn trượng, hai tay đặt trên chuôi kiếm, hoàng long ánh sáng số mệnh quấn quanh người, lực lượng huyền bí hùng hồn câu thông vào thiên địa.

Chí Bảo Long Khí tăng lên số mệnh, có thể tăng phúc uy năng Tiên Khí Thượng Giới, tất cả nhân tổ có lợi đều tụ về phía hắn.

Thế cục nguy hiểm, lại do một mình hắn ổn định lại.

Dương Phàm hít sâu một hơi, không ngờ rằng mình có thể làm được như vậy.

Các cường giả xung quanh Tiên Khí Thượng Giới càng chấn động tới mức tột đỉnh, dùng lực lượng như một con kiến, ảnh hưởng tới khuynh hướng thắng lợi.

Xùy vù

Cùng lúc, dây cung Thiên Long Cung băng một tiếng, mũi tên ánh sáng xuyên qua không gian trăm dặm, một mũi tên xuyên thủng U Ảnh Ma Chủ/

Thân thể U Ảnh Ma Chủ cứng đờ, hai tay nắm chặt lấy mũi tên ánh sáng, vẻ mặt dữ tợn rít gào, cùng với sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Hai kiện Chí Bảo Long Khí, cùng nhau hiện thế ở Nội Hải, nghịch chuyển thế cục.

Thân thể U Ảnh Ma Chủ run rẩy, cuối cùng ầm một tiếng, hóa thành mảnh nhỏ. Đồng thời giữa hư không truyền đến một tiếng gào lạnh lẽo:

- Sẽ có một ngàyta sẽ còn trở lại.

Băng -

Thiên Long Cung chấn động, lại một mũi tên ánh sáng xuyên qua trăm dặm hải vực, đâm trúng một hư không nào đó.

- A

Một tiếng kêu thảm, tiếng nói biến mất.

Kim Giao Vương cười lạnh một tiếng, lại chậm rãi kéo Thiên Long Cung, chuẩn bị phát ra mũi tên thứ ba, nhưng phát hiện đã mất đi khí tức U Ảnh Ma Chủ có lẽ linh hồn đã tiêu vong.

Trên thực tế, lúc Dương Phàm huy động Tiên Khí Thượng Giới, cũng đã trọng thương U Ảnh Ma Chủ mười phần thực lực cũng chỉ còn lại hai ba phần.

bằng không ngay cả mấy Hóa Thần kỳ vây công, cũng đừng mơ giết được U Ảnh Ma Chủ.

- Chúng ta còn có thể lấy lại linh châu truyền thừa hay không?

Các Yêu Tôn Thiên Dực Vương, có chút thất thần nhìn bảy viên linh châu truyền thừa khảm trên tiên khí.

Các Chí Cường Giả khác, cũng lộ ra thần sắc như vậy.

Đông Phương dược sư sau khi mất đi Mộc Linh Châu, sắc mặt có phần suy yếu.

Các Chí Cường Giả Nội Hải cũng không phải không nghĩ tới việc lấy đi linh châu truyền thừa, chạy trốn tới một nơi thật xa, rời khỏi nơi Nội Hải thị phi này.

Nhưng như thế, một khi Thiên Cầm Nội Hải hủy diệt, bọn họ nắm giữ linh châu truyền thừa, chắc chắn phải gánh chịu nghiệp lực đáng sợ.

Bọn họ tu luyện tới trình tự này, có thể rõ ràng cảm giác được nhân quả luân hồi, cùng với số mệnh nghiệp lựclà thật sự tồn tại.

Cùng lúc có được linh châu truyền thừa, bọn họ nhất định phải có nghĩa vụ cùng trả giá tương ứng.

- Không thể, trừ khi chờ đến một ngày đứt gãy Địa Mạch Chi Tích khép lại.

Dương Phàm lẩm bẩm.

Nghe lời này, mấy vị Chí Cường Giả Nội Hải đều biến sắc, sắc mặt rất khó coi.

Bằng thực lực Chí cường giả, tự nhiên sẽ không để ý.

Nhưng có thể tưởng tượng, bắt đầu từ hôm nay, cục diện Thiên Cầm Nội Hải sẽ phát sinh chuyển biến.

Dương Phàm nhắm mắt lại, rõ ràng cảm ứng được khí tức hủy diệt trong Địa Mạch Chi Tích, hoàn toàn ngược lại với áo nghĩa Thánh Liệu Thiên Tiên Hồng quyết.

Đồng thời, trong đầu hắn bỗng hiện một tia linh quang.

Nhưng đúng lúc này.

- Dương Phàm, ngươi làm thế nào để được Hoàng Long Quan chấp nhận?

Kim Giao Vương đột nhiên xoay người nhìn về phía Dương Phàm, trong mắt dường như cất chứa vài phần chất vấn:

- Trên người ngươi dường như không có huyết mạch hoàng tộc Tiên Tần, lại không có long khí.

Dương Phàm lăng không xoay người, từ từ hạ xuống khỏi tiên khí, lạnh nhạt nói:

- Chí Bảo Long Khí, người có duyên đạt được, có đạo lý gì để nói.

Kim Giao Vương thần sắc chợt ngưng, ánh mắt hai người đối diện, mơ hồ có phần địch ý.

- Kim Giao Vương các hạ muốn tranh đoạt Chí Bảo Long Khí ở nơi này sao?

Dương Phàm cười trào phúng.

- Lẽ nào ngươi không nghĩ tới?

Kim Giao Vương cười nhạo nói:

- Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, nếu như có thể tụ tập đầy đủ tuyệt đối là mạnh nhất giới này, chém giết chân long tiên ma cũng không nói chơi, thậm chí còn đáng sợ hơn Tiên Khí Thượng Giới trước mắt vô số lần.

Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, nhưng nửa tin nửa ngờ chuyện này.

Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, thật có uy năng cùng dụ hoặc này sao?

Chẳng qua, các truyền thuyết liên quan tới Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, đều cực hạn trong truyền thuyết, cũng không hoàn toàn tin cậy được.

Mở ra bảo tàng Tiên Tần là một; số mệnh cộng thêm lên người, đạp mây phi thăng là thứ hai.

Mà hiện giờ lại có điều thứ ba: mạnh nhất giới này.

Thấy bộ dạng Dương Phàm rõ ràng không tin, sắc mặt Kim Giao Vương càng thêm âm trầm, nhưng kiên quyết không dám ra tay bây giờ.

Thông qua cảnh tượng trước đó, mọi người nơi này đều rõ ràng khắc sâu: thực lực Dương Phàm cực kỳ đáng sợ, huống chi còn có được Chí Bảo Long Khí.

Mà nay, có thể hình thành uy hiếp đối với Dương Phàm, chỉ có: Đằng Linh Vương, Thiên Thu Vô Ngân, Đông Phương dược sư.

Nhưng ba người này, dường như quan hệ với Dương Phàm không tệ.

Kim Giao Vương làm thế nào cũng sẽ không ngốc tới mức ra tay với Dương Phàm.

Dương Phàm rơi vào trầm tư ngắn ngủi, Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, hẳn là có chín kiện.

Hiện nay, hắn tận mắt nhìn thấy đã có ba kiện: Hoàng Long Quan, Xích Long Châu, Thiên Long Cung.

Đương nhiên ở trong truyền thuyết, còn có nổi danh nhất là Cửu Long Tỳ cùng với Thanh Long Kiếm.

"Cửu Long TỳThanh Long KiếmHoàng Long QuanXích Long ChâuThiên Long Cung"

Dương Phàm thông qua Hoàng Long Quan kêu gọi, cùng cảm ứng không rõ ràng vị trí sơ lược của bảy kiện Chí Bảo Long Khí khác.

Ngoài ra, hắn còn cảm ứng được năm cỗ khí tức cùng loại, không thể làm rõ được.

Bảy kiện Chí Bảo Long Khí khác, đa số đều tụ tập một chỗ.

Dương Phàm suy đoán, hẳn là ở Vương Triều Đại Tần.

Ngay lúc hắn trầm tư, đột nhiên biến sắc: "Không tốt!"

Trong lúc bọn họ xoay chuyển đại cục, bên trong Thiên Lan điện cũng xảy ra dị biến.

Lúc Ma Vân Thành sụp đổ, đông đảo tu sĩ trong Thiên Lan điện đồng loạt biến sắc, chỉ cảm thấy trời long đất lở.

Rất nhiều cấm chế trong Thiên Lan điện phát sinh biến hóa, không thiếu tu sĩ chết ở trong đó.

Thiên Lan tiên phủ ở nơi hạch tâm, ma uyên bộc phát ra ma khí cuồn cuộn, nham thạch nóng chảy phun trào, lan tràn đến nội điện, dường như muốn nuốt toàn bộ Thiên Lan điện.

Các tu sĩ ở trong Thiên Lan điện, mỗi người như kiến b trên chảo nóng, bởi vì cấm chế các nơi mất đi khống chế, ở trong trạng thái không ổn định, bọn họ cũng không thể đi ra ngoài.

Mà ở trên quảng trường ngoại điện.

Hồ thủy tinh đã ngừng phun nước suối, pho tượng Bích Dao Vân Tiên, tiên tư tuyệt sắc, lúc này mỉm cười duyên dáng, phóng ra mỹ lệ vô hạn, lại không mất đi tự nhiên thân thiết.

Thân hình Vân Vũ Tịch nổi giữa không trung, đóa mây lành trên đầu, ánh mặt trời, mưa bụi vờn quanh, một thân váy xếp công chúa lóe ra muôn màu muôn vẻ tự nhiên. Hoàn cảnh xung quanh dường như cùng vì người mà biến hóa, trở thành tiên cảnh nhân gian.

Thạch Thiên Hàn ngơ ngác nhìn, không hề nghi ngờ, giờ phút này vẻ đẹp của Vân Vũ Tịch đã được mở rộng vô hạn.

- Vũ Tịch tỷ tỷthật là xinh đẹp.

Hàn Lưu Ly biến thành tiểu cô nương áo lam, ánh mắt tóe sao, nam tử cao to cũng ngây ngốc sững sờ ở đó.

Cùng lúc, gần đó có không ít tu sĩ cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn.

Có không ít tu sĩ cố tới gần nơi này, bị Hàn Lưu Ly cùng Độc Hạt Vương vô tình trục xuất hoặc chém giết.

Thạch Thiên Hàn nhạy cảm cảm giác được, khí tức trên người Vân Vũ Tịch sinh ra biến hóa về chất.

Bỗng nhiên, cỗ khí tức điềm tĩnh như tiên, càng đạt tới tận cùng, mơ hồ siêu việt trói buộc ở giới này.

Thần tượng Bích Dao Vân Tiên trong quá trình này, áng mây xanh lục tỏa sáng chói mắt, lại dần dần ảm đạm.

- Đợi cô rất lâu rồi, rốt cuộc trở về.

- Đi thôi, nơi này không thuộc về cô.

Trong thần tượng truyền ra tiếng thở dài mờ mịt không rõ.

Cái gì?

Thạch Thiên Hàn sắc mặt đại biến, hận không thể xông lên tiêu diệt thần tượng, thế nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù là hắn có muốn, cũng không nhất định làm được điều gì.

Khí tức toả ra từ thần tượng Bích Dao Vân Tiên, làm cho hắn có một loại ảo giác không thể chống cự.

Ầm

Toàn Thiên Lan điện bỗng nhiên run lên, nham thạch nóng chảy cùng ma khí cuồn cuộn kéo tới Thiên Lan tiên phủ.

Răng rắc

Pho tượng Bích Dao Vân Tiên trong hồ thủy tinh, đột nhiên vỡ thành mảnh nhỏ, biến mất khỏi thế gian.

Vân Vũ Tịch trôi nổi giữa không trung, dáng người tuyệt lệ, tự nhiên duyên đáng, tiên khí quấn quanh, một thân váy xếp công chúa, càng tăng thêm thần thánh cao quý.

Bỗng nhiên, nàng mở mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt, mỗi một ký ức hiện lên trong đầu.

Dung nhan Vân Vũ Tịch lộ ra một tia giãy dụa đau đớn, khẽ nói:

- Vì sao trong trí nhớ của tạ lại yêu nhau với một kẻ phàm giới?

- Vũ Tịch.

Thạch Thiên Hàn khẽ hô một tiếng, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm Vân Vũ Tịch, cảm giác lúc này người âu yếm tuy vẫn cũng là một người, nhưng nhiều hơn một chút khí tức xa lạ.

Đóa mây lành trên đầu Vân Vũ Tịch, ánh mặt trời, đoàn mưa bụi vờn quanh, rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào Thạch Thiên Hàn.

Khuôn mặt Thạch Thiên Hàn vặn vẹo một trận, hóa thành một khuôn mặt nam tử nho nhã.

Chính là Dương Phàm.

- Vũ Tịch, ta đã sớm đoán được tiến vào Thiên Lan điện, cởi bỏ thân thế của nàng, sẽ xảy ra một những chuyện không thể dự liệu

Dương Phàm cười khổ một tiếng.

Lúc này, ý thức bản tôn Dương Phàm thay thế Thạch Thiên Hàn, trực tiếp nói chuyện cùng Vân Vũ Tịch.

Mặc dù trước đó sớm có trực giác, Dương Phàm vẫn không ngăn cản, chuyện đã đáp ứng Vân Vũ Tịch, như vậy phải cố làm hết sức.

Bởi vì hắn cực kỳ rõ ràng, Vân Vũ Tịch mở ra bí ẩn thân thế mình, là chuyện sớm muộn không thể tránh khỏi.

Huống chi, đây cũng là Vân Vũ Tịch bằng vào tiếng gọi nơi đáy lòng, bức thiết hy vọng đến nơi này.

Dương Phàm sẽ không ngăn cản nguyện vọng trong lòng Vân Vũ Tịch, cũng như Thi Dao lần lượt giúp hắn không cần gì, Vũ Tịch khoan dung hiểu rõ hắn.

- Dương đại ca

Vân Vũ Tịch nhìn chằm chằm Dương Phàm một lúc lâu, giãy dụa chốc lát, cảm tình yêu thương đến từ trong trí nhớ, không tự chủ biểu đạt.

Trong đôi mắt đẹp, sương mù mơ hồ, giãy dụa đau đớn, lưu luyến không bỏ.

Khoảng khắc, thân thể Vân Vũ Tịch ngày càng nhẹ, có dấu hiệu không ngừng bay lên cao.

- Ngươi nên trở về

Một tiếng nói uy nghiêm vô thượng truyền đến từ trong hư không.

Mơ hồ có thể thấy không gian xung quanh dao động, không biết tiếng nói kia truyền đến từ không gian xa xăm nào.

Vân Vũ Tịch lệ rơi như mưa, nhìn về phía Dương Phàm, vươn tay về phía hắn, chỉ kịp nói mấy chữ:

- Vũ Tịch phải đi, đại ca muốn tìm muội, xin đi tới Thiên Giới

Lời vừa nói, tiên tư vô hạn của nàng đã hóa thành trong suốt giữa hư không, nhoáng cái biến mất.

- Hừ! Tiểu tử phàm giới, nếu ngươi dám tới Thiên giới tìm Vũ Tịch, bản đế cho ngươi chết không sáng mắt.

Tiếng nói uy nghiêm vô thượng, uy hiếp nói.

Dương Phàm đột nhiên cảm nhận được một cỗ ý chí không thể nghịch lại, tâm thần chấn động, thiếu chút nữa hộc máu bỏ mình.

Cỗ lực lượng này, thật sự quá đáng sợ, chỉ một ý niệm thiếu chút làm Dương Phàm mất mạng.

- Nếu không phải trói buộc giới này

Tiếng nói uy nghiêm vô thượng kia, lẩm bẩm.

- Ồ, công pháp ngươi tu luyện

Tiếng nói uy nghiêm vô thượng kia mang theo vài phần kinh ngạc, tiếp đó lẩm bẩm:

- Kế hoạch Đoạt Thiên à? Như vậy thì tốt, không cần ta ra tay, tự nhiên có người giải quyết ngươi

Bụp!

Uy áp vô thương biến mất không thấy nữa.

Đúng lúc này, trên hư không Thiên Lan điện, sương mù đỏ máu chậm rãi lan tràn.

Dương Phàm hoảng sợ một hồi, chợt như giấc mộng, giờ phút này bất đắc dĩ, làm cho hắn rõ ràng: trình độ của mình quá thấp cực thấp, mà thế giới này lại quá rộng quá lớn.

Ngoài trời có trời, trên người có người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.