Dương Phàm ngồi trên người cổ Thụ Tinh, trong lòng hắn cũng an tâm đôi chút.
Lúc trước, hắn ở dưới tầng nham thạch cũng chỉ thuần túy là vì
kéo dài thời gian mà thôi. Từ trước khi hắn giao thủ với Tần
Quang Đức thì đã đã cho Độc Hạt Vương hiện thân ở Băng Phách
Tông, dẫn đường cho Cự Thạch Tinh lẻn về phía này.
Sự thật cũng chứng minh khi hắn kết hợp với Cự Thạch Tinh viễn cổ thì đủ để khiêu chiến với Hóa Thần kỳ.
Đặc biệt là lại ở tình huống đặt chân trên mặt đất.
Khi Tần Quang Đức còn nóng nảy thì đã bị một chưởng của Cự
Thạch Tinh đánh văng đi, vòng bảo hộ bên ngoài bị phá, trên
người bị một ít vết thương nhẹ.
Hắn lơ lửng giữa không
trung, đưa tay lên lau vết máu trên miệng, lạnh lùng nhìn Dương
Phàm và Cổ Thụ Tinh. Hắn không kinh không hỉ, nhắm mắt lại,
giọng điệu như mang theo một tia hồi tưởng:
- Đã lâu rồi không bị thương, hình như cũng đã có một hai ngàn năm rồi
Một hai ngàn năm?
Nói như thế, đối phương ít nhất đã sống hai ngàn năm, thậm chí ngoài ba ngàn năm.
Dương Phàm không khỏi líu lưỡi. Luận về thời gian tu tiên, hắn sợ rằng chỉ mới bằng số lẻ của đối phương.
- Địa vị của Cực Bắc Tứ Thánh Tôn ngàn năm qua chưa từng dao
động, ngươi có thể khiến bổn vương ôn lại tư vị bị thương., Hôm
nay, cho dù ngươi chết trong tay bổn vương cũng đủ để tự hào
rồi.
Tần Quang Đức từ trên cao, bễ nghễ nhìn xuống Dương Phàm, giọng điệu cao ngạo mà hờ hững.
- Chà trong tay ngươi còn cảm thấy vinh hạnh sao?
Dương Phàm thiếu chút nữa đã nhục mạ mười tám đời tổ tông của
đối phương rồi, chẳng lẽ cao ngạo tự đợi tới độ coi trời bằng vung như thế là điểm đặc trưng di truyền của Tiên Tần Hoàng
tộc sao?
Hoặc là nói đối phương đích xác có được thực lực tuyệt đối để nói được điều này?
Tuy nhiên, từ trước tới nay hắn không quen mắng mỏ, không quen dùng
những từ thô tục. Trong chiến đấu, hắn luôn bảo trì sự bình
tĩnh của mình.
Đối mặt với sự tự đại, cuồng ngạo của
địch nhân, hắn chỉ lộ ra vẻ cười nhạo nhàn nhạt, thái độ sặc mùi khinh thường.
Vẻ mặt đó như đang nói rằng: Có bản lĩnh gì thì chứng minh cho ta xem?
Tần Quang Đức đang đắm chìm trong ý cảnh cao cao tại thượng của
mình, khi đưa mắt nhìn thấy biểu tình của Dương Phàm thì vẻ
mặt hơi lộ ra chút lo lắng.
Thân là Tiên Tần Hoảng tộc, từ nhỏ bọn họ đã có một cảm giác về sự ưu việt nhất đẳng.
Huống chi Tần Quang Đức thân là Cực Bắc Tứ Thánh Tôn, tu vi đạt tới
Hóa Thần kỳ, đối mặt với bất cứ kẻ nào dưới Hóa Thần thì
đều có tư cách nói ra lời này.
Nhưng mà tên Dương Phàm trước mặt hắn lại dường như là một ngoại lệ.
- Bổn vương thật muốn nhìn xem ngươi có bản sự gì mà dám khiêu chiến Hóa Thần kỳ.
Tần Quang Đức thu liễm tâm tình, sắc mặt lạnh nhạt, vẫn có một sự cao ngạo từ trên nhìn xuống.
Hít sâu một hơi, hắn chậm rãi nâng chưởng lên rồi nhẹ nhàng đẩy ra.
Ngay sau đó, Dương Phàm và Cự Thạch Tinh viễn cổ đồng thời cảm giác được một loại ảo giác chưa từng có.
Một chưởng thong thả kia dường như từ hư không tới, vô cùng huyền bí, cường đại.
Trong phạm vi mấy trăm dặm, lấy Tần Quang Đức làm trung tâm, thiên
địa linh khí gần như đang hướng về phía hắn với tốc độ có
thể dùng mắt thường thấy được.
Một chưởng này nháy mắt đã đoạn tuyệt tất cả đường lui của Dương Phàm, áp bách hắn phải đứng ngay tại chỗ.
Trong hư không, chỉ thấy một bàn tay màu đỏ chừng mười trượng ngưng kết mà ra, sau đó hung mãnh đánh xuống!
Trong mắt Dương Phàm nở rộ tinh quang, ánh sáng màu đồng quanh thân
Cự Thạch Tinh cũng đột nhiên chớp động. Nó nâng một bàn tay to
lớn của mình lên, mạnh mẽ đón đỡ.
Ba
Cự Thạch Tinh và Dương Phàm đồng thời run lên. Sắc mặt Dương Phàm khẽ biến.
Thân thể của Cự Thạch Tinh bị sa vào sâu mấy trượng, lưng lay mấy cái mới trụ vững thân hình.
Ánh mắt Tần Quang Đức lộ ra sự kinh nghi. Với một chưởng toàn lực Hóa Thần kỳ của mình mà không ngờ không thể tạo thành thương
tổn thực chất nào cho hai người đối phương?
Khó trách người này lại dám khiêu chiến mình, hóa ra hắn quả thực có thực lực này.
Tần Quang Đức thấy thế, trong tay lại lấy ra chiếc búa màu đồng lúc trước, bỗng nhiên rót pháp lực vào.
Ánh sáng màu đỏ bên ngoài cây búa bỗng nhiên tăng vọt lên chừng
mười trượng, khí tức hủy diệt nóng cháy khiến cả khu vực này cũng bị hóa thành một màu đỏ lửa.
Dương Phàm và Cự Thạch Tinh đồng thời giảm giác được cỗ khí tức này.
Tần Quang Đức không ngờ lại thi triển ra Xích Luyện Lĩnh Vực mà
lúc trước Cổ Huyền Minh phải sử dụng Xích Long Châu mới có
thể thi triển được.
Hô!
Dưới ý niệm thao túng của
Tần Quang Đức, cây búa này liền huy vũ, khí tức nóng cháy màu đỏ kia lập tức ập về phía Cự Thạch Tinh.
Một đạo thất luyện màu đỏ kinh thiên, bổ ngang hư không, khiến cho băng giá
màu trắng xung quanh cũng ảm đạm thất sắc.
Ánh mắt Dương Phàm nhìn vào đạo thất luyện màu đỏ chói mắt kia, theo bản năng phải nheo mắt lại.
Hắn vẫn dùng cảm quan nắm bắt tình huống, lấy ra Phượng Thiên Kim
Minh Chuyên. Từ ba thước, nó đột nhiên bành trướng lên tới hai
mươi trượng, một cỗ kim quang sáng chói phóng lên cao, thanh thế
không thua kém chút nào so với ánh sáng màu đỏ kia.
Hai
cánh tay thô to của Cự Thạch Tinh liền nắm lấy Phượng Thiên Kim
Minh Chuyên, làm như một tấm chắn đỡ ở trước người.
Ầm
Khí tức màu đỏ như dòng lũ kia đánh thẳng vào tấm chắn này, âm thanh vang xa tận trời.
Lập tức, Phượng Thiên Kim Minh Chuyên và Cự Thạch Tinh đều bị nhiễm một tầng lửa đỏ, thừa nhận sự xâm thực cực nóng này.
Việc Dương Phàm phải làm là toàn lực vận chuyển Hồn Căn, đại địa
lực không ngừng tuôn tới, tăng phúc lên trên người Cự Thạch Tinh, khiến khí lực như núi của hắn lại càng thêm đáng sợ.
Xuy
Trong đạo thất luyện màu đỏ như nước lũ kìa, cây búa lớn với khí
thế kinh thiên đánh thẳng vào tấm chắn trong tay Cự Thạch Tinh.
Đang
Kim văn trên Phượng Thiên Kim Minh Chuyên nhảy lên, kim quang sáng chói cũng chợt ảm đạm, Cự Thạch Tinh liên tiếp phải lui lại, hai
chân rơi xuống mặt đất vang lên tiếng ầm ầm, mặt đất đứt gãy,
băng toái.
Đạo thất luyện màu đỏ kia ẩn chứa khí tức
hủy diệt nóng cháy, thậm chí xuyên thấu qua Phượng Thiên Kim
Minh Chuyên, đánh thẳng lên người của Cự Thạch Tinh.
Cự
Thạch Tinh gào rít một tiếng, vô cùng thống khổ. Trên người
nó, một khối đá như đồng thiết đang bị tan chảy.
Dương Phàm vội vàng lấy lực lượng sinh mệnh ra giúp khôi phục lại cho nó.
Nhưng chính hắn cũng cảm giận được đến linh hồn cũng đang bị thiêu đốt.
Hồn Căn nắm giữ hết thảy xung quanh, dưới Xích Luyện Lĩnh Vực kia
cũng cảm nhận được một cỗ nóng chảy, năng lực bị cản trở
rất lớn.
- Nếu thực lực của các ngươi chỉ vẻn vẹn như thế thì chuẩn bị táng thân ở chỗ này đi.
Toàn thân Tần Quang Đức tản mát ra một cỗ long văn màu đỏ càng thêm mãnh liệt, thiên địa linh khí cũng trở nên cuồng dũng.
Trong lúc này, thực lực của hắn dường như cũng tăng thêm một phần.
Lúc trước, hắn chỉ mới bày ra thực lực của Hóa Thần kỳ, mà giờ phút này, hắn đã hoàn toàn bộc lộ ra uy lực của Hóa Thần.
Trong lòng Dương Phàm vô cùng rung động, Thực lực của Tần Quang Đức này mạnh như thế sao?
Ngay sau đó, Tần Quang Đức tiếp tục thao túng cây búa lớn màu
đồng, đạo thất luyện màu đỏ mang theo khí thế kinh thiên toàn
bộ đánh về phía Cự Thạch Tinh.
Cự Thạch Tinh bị đánh
cho liên tiếp bại lui, không có lực hoàn thủ. Đất đá bên ngoài
nó cũng bị hòa tan rất nhiều, vô cùng thống khổ.
Dương
Phàm cũng cắn chặt hai hàm răng. Giờ phút này hắn dường như
chỉ còn lại Tiên Hồng bí kỹ, nhưng nếu sử dụng thì cái giá
phải trả sẽ rất đắt.
Tu vi của Tần Quang Đức so với hắn cao hơn hẳn một cái đại giai, sử dụng Tiên Hồng bí kỹ, bắt
ảnh thân của đối phương cưỡng chế nhập vào trong Tiên Hồng không gian.
Chỉ là nếu làm như thế, Dương Phàm thật sự có thể từ Diễn Căn kỳ bị rơi xuống Uẩn Chủng kỳ.
Không tới tình huống vạn bất đắc dĩ, Dương Phàm sẽ không thể tùy tiện sử dụng thủ đoạn này.
- Đầu to, tiến vào mặt đất.
Dương Phàm hợp nhắt với Cự Thạch Tinh, hai người lập tức trốn vào trong tầng nham thạch.
Lần này, Dương Phàm lén sâu vào dưới mặt đất hai dặm, sau đó lao về phía Băng Tuyết Tiên Vực.
Thực lực của Tần Quang Đức tuy mạnh nhưng cách qua tầng đất sâu một hai dặm thì công kích và lĩnh vực đã suy yếu rất nhiều. Đối
với hai người có lực phòng ngự kinh nhân như Dương Phàm và Cự
Thạch Tinh thì cũng khó có thể tạo thành uy hiếp nào.
- Đáng chết
Tần Quang Đức gắt gao tập trung hai người.
Tuy nhiên, khi hắn phát hiện ra Dương Phàm đang lao về phía Băng
Tuyết Tiên Vực thì trong mắt lộ ra một tia dị sắc.
Tiềm
hành bên dưới lòng đất chừng thời gian nửa chén trà nhỏ, Dương Phàm và Cự Thạch Tinh rốt cuộc tiến vào phạm vi của Băng
Tuyết Tiên Vực!
- Thánh Tôn các hạ, chẳng lẽ ngươi còn có thể liều lĩnh truy kích sao?
Thanh âm hơi trào phúng của Dương Phàm truyền ra:
- Chỉ cần ta trốn ở dưới này, trừ khi người phải dủy diệt của Băng Tuyết Tiên Vực, nếu không đừng mơ tưởng có thể đả thương
được ta!
Băng Tuyết Tiên Vực hội tụ hàng ngàn vạn tu sĩ và vô số môn phái.
Nếu Tần Quang Đức đuổi giết Dương Phàm mà không để ý tới sự tồn
vong của những tông phái này thì tất nhiên sẽ khiến vô số
người tức giận.
Thêm nữa, Dương Phàm trốn ở bên dưới, có thể hoàn toàn tránh né tới được các môn phái lớn, chỉ cần
Tần Quang Đức đuổi giết tới, hẳn sẽ lan tới toàn bộ các môn
phái kia.
Tần Quang Đức nghe thế thì thầm giật mình, lập tức nhận ra sự lợi hại trong đó!
- Tiểu tử, ngươi đang uy hiếp bổn vương sao?
Sắc mặt của Tần Quang Đức tràn đầy âm lệ.
- Đúng thế! Ta đang uy hiếp ngươi! Nếu Tần Vương gia quá không để
ý tới sự tồn vong của toàn bộ Băng Tuyết Tiên Vực thì hoàn
toàn có thểtiếp tục đuổi giết Dương mỗ.
Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên, vẫn rất "thành tâm" nói.
- Ha haDương tiểu tử, ngươi rất khôn! Chỉ tiếc ngươi vẫn đã đánh
giá sai về nội tình Tiên Tần Hoàng tộc truyền thừa vô số năm
của chúng ta.
Tân Quang Đức nghiêng đầu cười, chợt thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Từ khi bổn vương đuổi giết ngươi tới nay, con bài chân chính còn chưa bao giờ sử dụng tới!
- Con bài chưa lật?
Dương Phàm nao nao.
- Xích Long Châu - Một trong Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí!
Chỉ thấy Tần Quang Đức há mồm một cái, phun ra một viên châu trong
suốt màu đỏ, vô cùng tương tự như viên của Cổ Huyền Minh.
Nhưng trong một khắc này, thiên địa bỗng nổi lên một trận chao đảo.
Hống
Một tiếng rồng ngâm vang thiên vọng địa đột nhiên truyền ra.
Giờ khắc này, trong phạm vi mấy ngàn dặm, vô số sinh linh đều run
rẩy cúi đầu, mấy vạn tu sĩ đều run sợ, thậm chí không thể
đứng vững.
Trong hư không, một quang long màu đỏ không thể
nắm giữ đang xoay quanh Tần Quang Đức, khiến hắn như thiên thần
hạ phàm.
- Cái gì? Trên thế gian này sao lại có một viên Xích Long Châu thứ hai?
Dương Phàm kinh nghi bất định.
- ồ? Không đúng, viên Xích Long Châu lúc trước còn xa mới sánh bằng viên này.
Dương Phàm cảm giác được viên châu này ẩn chứa long khí huyền bí,
câu thông thiên đại, soi sáng tinh thần, quả thật là bảo bối
chiến thước cổ kim.
- Đây mới chân chính là Chí Bảo Long Khí, câu thông khí vận thiên địa, dữ thiên tranh mệnh, duy ngã độc tôn!
Thanh âm trang nghiêm của Tần Quang Đức phiêu đãng phạm vi ngàn dặm.
Giờ khắc này, dường như toàn bộ đại địa đều thần phục dưới chân hắn.
Dương Phàm cũng đột nhiên hiểu ra, đây mới chân chính là Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí!
Viên Xích Long Châu lúc trước vẻn vẹn chỉ là có đủ tài liệu Chân
Long mà thôi, không có được huyền lực câu thông khí vận thiên
địa, uy lực thậm chí không bằng một nửa của Chí Bảo Long Khí
chân chính!
Câu thông khí vận thiên địa, chấn nhiếp Bát Hoang Vũ Nội, dữ thiên tranh mệnh, duy ngã độc tôn!
Đây mới là Chí Bảo Long Khí chân chính!
Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí - Xích Long Châu!