Lúc này hắn không khỏi có chút hối hận, vừa rồi khinh địch
quá lớn. không đúng lúc đuổi theo, nếu không chém giết người
kia hẳn là không khó gì.
Bời vì một cường giả Nguyên Anh hậu kỳ trong mắt hắn hoàn toàn là quyền sinh sát nắm trong tay.
Dương Phàm cũng toàn lực bò chạy, trong lòng khẽ chẩn kinh, cảm nhận được một cỗ nguy cơ không nhỏ.
- ở trong phạm vi thế lực Thiên Vân Châu ta, còn muốn chạy khỏi bàn tav bổn thiếu gia?
Vân thiếu gia cười lạnh một tiếng, trong khi truy kích, lòng bân tay đột nhiên lóe ra một vệt ngân sắc quang toa (bóng thoi màu
bạc), cũng lập tức bao trùm hắn.
Xuy... vút
Lòng
đất chấn động, chi thấy tốc độ đuổi tới của Vân thiểu gia tăng nhiều, hoa nữa bản thân tinh thông thổ độn, lập tức tiến gần
Dương Phàm.
Dương Phàm kitih hãi. Nếu hắn không nhìn lầm.
thứ Vân thiểu gia nắm trong tay không ngờ là một kiện Thông linh
Pháp bảo phụ trợ. cho dù ở lòng đất cũng có thể sừ dụng,
tốc độ nhanh khó tin.
Hơn nữa tại Đại Tần. trình tự lực lượng Hóa Thần Kỳ có thể phát huy đến mức tận cùng, không
cần có bất kỳ cố kỳ gì. tình huống hoàn toàn khác hẳn lúc
trước Tần Quang Đức đuổi giết Dương Phàm. Còn nữa, Tần Quang
Đức cũng không am hiểu thổ độn.
Mắt thấy Vân thiếu gia
kia đang nhanh chóng tới gần. ánh mắt Dương Phàm kinh hãi. tiến
vào Bán Thiên Nhân Mô Thức. Hồn Căn nắm trong tay lòng đất một
khu vực.
̀m ầm
Đột nhiên, tầng nham thạch chung quanh Vân thiểu gia ầm ầm sụp đổ đưa hắn bao phủ trong kẽ hở cùa đại địa.
Cái gì?
Trong mắt Vân thiểu gia lộ vẻ khiếp sợ. quanh thân quang toa mãnh,
liệt đánh nát tầng nham thạch sụp đổ bốn phía, hòa tốc xuyên
qua thoát khỗi hiểm cảnh.
Sau một phen luống cuống chân
tay. Vân thiểu gia phát hiện Dương Phàm đã chạy ra ngoài trăm
dặm. ờ trong lòng đất lập tức sắp thoát khỗi phạm vi thần
thức cùa hắn.
Trong mắt hắn lộ hàn quang, vừa chuẩn bị
gia tốc đuổi theo, phía trước đột nhiên xuất hiện một con Thạch Quái hai đầu bốn tay cao đến bốn mươi trượng. Trọng lực không
hiểu mạnh mẽ đánh tới, khiến tốc độ hắn giảm đi. trơ mắt
nhìn Dương Phàm chạy ra khỏi phạm vi thần thức.
- Đáng giận, muốn chết!
Vân thiểu gia cách không đánh ra một chường, một rặng mây tía đánh trúng Viễn cổ Cự Thạch Tinh.
Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, trước ngực Viễn cổ Cự Thạch. Tinh lấy
phòng ngự mà nổi tiếng xuất hiện một vết rách đài đến bốn
năm trượng, rít gào một tiếng, lộ vẻ sợ hãi.
Vân thiểu
gia đầy lừa giận âm trầm, nếu đuổi không kịp Dương Phàm, títih
toán hung hăng hành hạ Thạch Quái này đến chết.
Bá
Nhưng ngay sau đó, thân hinh Viễn cổ Cự Thạch Tinh kia bỗng nhiên biến mất.
Cái gì?
Thần sắc Vân thiếu gia lại biến đồi, vẻ mặt âm trầm, hai tay nắm
chặt gắt gao run lên. đồng thòi trong mắt đầy vẻ khó tin:
- Không ngờ để một cường giả Nguyên Anh chạy trốn từ trong tay ta?
Đột nhiên, hắn khôi phục bình tĩnh, thì thào lầm bẩm:
- Cũng thôi. Chi là một chuyện nhỏ. Gần đây Thiên Vân Châu mưa gió muốn tới. ta không thể được cái nhỏ mà lỡ chuyện lớn.
Mặc đù nói như vậy. trong lòng hắn vẫn có vài tia không cam lòng, cũng có ấn tượng với Dương Phàm.
Dương Phàm ờ dưới lòng đất một hơi bỗ chạy mấy vạn dặm, sau đó
bay đến giữa không trung, chuyên tim nơi rùng hoang núi thẳm,
người ở thua thớt lại bay ra trăm vạn dặm mới đùng lại.
Lúc này hắn hoi thở dốc. ánh mắt hạ xuống một vùng linh mạch
phía trước, thần thức đảo qua, nơi đây lại không có người chiếm cứ.
Trầm ngâm một lát. hắn hạ xuống giữa một vùng non
xanh nước biếc, mở ra một động phù lâm thời, rồi dùng ảo
thuật che giấu.
- Đại Tần Vương Triều này thật sự đáng
sợ. Hiện tại thân ờ phạm vi Thiên Vân Châu, ta tạm thòi tu luyện mấv chục năm, hiểu biết tình huống nơi đây rồi lại tính
tiếp...
Khí tức Dương Phàm thu liễm từng chút, ngồi xếp bằng trong động phủ tối như mực. chậm rãi nhắm mắt lại.
Dương Phàm cảm giác sâu sắc sự đáng sợ của Đại Tần Vương Triều.
Mới tới nơi đây liền gặp phải một Vân thiểu gia thực lực cường đại.
Nếu là chống lại hắn không hề có phần thắng.
Càng làm cho Dương Phàm cố kỳ chính là nơi này là địa bân của
cha hắn Lục Vân Hầu.
Vì cầu đấu tranh sinh tồn nơi đây.
hắn quyết đoán bại lui. tại đối phương khinh địch chạy trốn có kinh mà không hiểm.
Điểu này làm cho Dương Phàm cảm thấy một chút uất ức. Nghĩ lại mình ở Bắc Tẩn tung hoành vô
địch, tại Nội Hải được tôn là chí cường giả được vô số tu sĩ kính ngưỡng, là vinh quang cỡ nào?
Mà mới tới Đại Tần, hắn lại lưu lạc làm tiểu nhân vật.
Nếu không có thực lực hóa hình trung kỳ. căn bản không tính là cao thủ chân chính.
Nhưng Dương Phàm không có bất kỳ một tia lùi bước, từ bò. Cho đù
không vì Thiên Nhất Hồn Thùy để sống lại phụ thân Dương Thiên,
chỉ riêng cái tâm cường giả theo đuổi đitih của lực lượng khiến ý chí hắn kiên cường không thể lay chuyển.
- ở tại Bắc Tần, Nội Hải ta cũng không phải tùng là tiểu nhân vật như con kiến sao?
Trong mắt Dương Phàm lộ ra tín niệm thật sâu.
Dưới đả kích của lẩn chạy trốn này. hắn vẫn chưa mất đi tin tưởng, trong lòng càng thêm vài tia hưng phấn cùng hướng tới.
Đại Tần Vương Triều người thần thông đại năng vô số kể. cường giả
như mây. Nếu có một ngày nào đó mình có thể tại hoàn cảnh
này bước lên tới đỉnh, thực lực như vậy đặt ờ thế giới này
đều là đứng đầu.
Hơn nữa theo như lời đối thoại cùa Vân
thiếu gia cùng Đại Sơn Ca lúc trước, hắn thậm chí nghe được
tung tích của Vô Song tại Đại Tần.
Chi là Đại Tần Vương
Triều thật khùng bố. Vương hầu cường đại bễ nghễ ngav cả Vô
Song đểu không làm gì được, bời vậy mà bị nhục.
- Nơi náo nhiều cường giả. ta liền tới nơi đó...
Dương Phàm lại nghĩ tới lời Vô Song trước khi chia tay. trong lòng nảv sinh vài phẩn nhiệt huyết.
- Ta không thể bại bời Vô Song. Có lẽ hiện tại còn có chút
chênh lệch với hắn, nhưng chi cần ta có thể thành công thôi diễn ra cảnh giới tiệp theo, thực lực cũng có thể sinh ra bay vọt
về chất.
Dương Phàm dưới một cỗ áp lực không thể hình đung, bắt đầu bế quan tu luyện.
Môi trường tu tiên của Đại Tần rất tốt, động phù hắn mờ ra lại ờ một nơi linh mạch.
Lần bế quan này. Dương Phàm cũng không thôi diễn công phép mà là
lựa chọn tu luyện pháp lực, tranh thủ sớm ngày tăng tu vi tới
Diễn Căn hậu kỳ đỉnh.
Năm tháng từ từ. nháy mắt đã hai mươi năm trôi qua.
Một ngày này. Dương Phàm mở mắt. vận chuyển pháp lực. Một vầng
sáng màu đất lưu chuyển quanh thân, ôn nhu như nước chảv.
Có thể đem đại địa sâu dày vận chuyển thành nhu tính như nước,
có thể thấy được Dương Phàm nắm trong tay lực lượng Diễn Căn
Kỳ đạt tới loại cảnh giới nào.
Trên thực tế, với điều
kiện tu tiên của Đại Tần, Dương Phàm tu luvện tới Diễn Căn hậu
kỳ đinh không cần đến mười năm.
Hắn sớm tại mười mấv năm trước đã đạt tới Diễn Căn hậu kỳ đinh, nếu lại đi thêm một
bước, nhất định cần phải thôi diễn cảnh giới tiếp theo đạt
tới trình độ viên mãn.
Sau khi thành công bước tới hậu kỳ đinh. phập lực lại tăng trưởng đến một giai đoạn cực hạn.
Lúc này Dương Phàm bắt đầu tiến thêm một bước lĩnh ngộ huyền ảo Diễn Căn Kỳ, nghiên cứu tầng sâu.
Quá trình này mặc dù không thể tăng trường phập lực nhưng là
khống chế lực lượng lại đạt tới một cảnh giới không thể
tưởng tượng.
Hôm nay sau hai mươi năm, thực lực Dương Phàm cũng tăng lên vài phẩn.
Giờ này khắc này cho đù hắn không bước váo Bán Thiên Nhân cũng có thể địch nổi Hóa Thân Kỳ bình thường. Đương nhiên loại nhân
vật han xa cùng cấp như Vân thiếu gia tự nhiên là ngoại lệ.
- Không biết tình huống của bọn Hàn Lưu Ly hiện tại là như thế nào.
Tâm thần Dương Phàm tiến váo Tiên Hồng Không Gian.
Trong Linh Thú Viên, có thể nhìn thấy một cô bé duvên đáng yêu kiều hóa thành tượng băng màu lam.
Tượng băng cô bé này lúc hóa thành tượng băng kỳ thực là chim trong một trạng thái tu luvện lột xác kỳ lạ.
Dương Phàm biết. Hàn Lưu Ly đã ăn gốc thiên địa linh vật Huyền Băng Quả kia
- Xem ra chờ lần sau nàng tinh lại, có hv vọng đạt tới Hóa Thần Kỳ.
Trong mắt Dương Phàm lộ ra vài phần chờ mong.
Chi tiếc hắn đột phá cần phải thôi diễn, không phải theo khấu
quyết tu luyện. Trong tav tuy có Tấn Thần Đan nhưng không có cách nào vượt qua ngăn cách giữa cảnh giới lớn.
Lại xem xét tình hình Phệ Hồn Độc Hạt Vương, chính đang ngồi xệp bằng tu luyện, tu vi không hề tiến triển.
Dương Phàm hơi có chút thất vọng. Xem ra thiên phú tự thân của Độc
Hạt Vương đạt tới một bình. cảnh, nếu muốn tăng tiến thêm một
bước cần thòi gian vô cùng lâu đái.
Mà ngược lại những
độc hạt khác phần lớn đều vượt qua trinh tự bậc cao, tiến vào Hóa Hìtih Kỳ cũng có một số ít.
- Chủ nhân.
Phệ Hồn Độc Hạt Vương cảm nhận được sự tồn tại cùa Dương Phàm, vội vàng khom người nói.
Đối với Dương Phàm, hắn vô cùng cung kính trung thành.
Dương Phàm hiện thân trong Tiên Hồng Không Gian, hoir:
- Ngươi muốn tu luyện đến Hóa Hình Kv đinh viên mãn, đại khái cẩn bao nhiêu năm?
- Điều này khó thể tính trước, chậm chí mấy chục hoa trăm năm lâu thì mấy trăm năm hơn ngàn năm đều có khả năng.
Độc Hạt Vương kính sợ nói.
- Quá chậm. Ta lại cho ngươi một ít linh đan.
Dương Phàm vung tay lên. bốn năm binh ngọc bay tới trước mặt Độc Hạt Vương.
Mỗi qua 20 năm, Dương Phàm đều có thể vơ vét Thiên Lan Điện một
lẩn, việc này cơ bản từ Thạch. Thiên Hàn phụ trách.
Tài sán tu tiên hắn nắm trong tay đù có thể khiến đại đa số thế
lực tu tiên đò mắt. thậm chí là ảm đạm thất sắc.
Một
thế lực tu tiên, nội tinh, thực lực. tài nguyên tu tiên mặc dù
khổng lồ nhưng muốn bồi đường đệ tử ít nhất có vài chục, hơn trăm, còn có tinh anh và thiên tài môn phái bồi đường trọng
điểm.
Mà Dương Phàm thì lại khác, hắn nắm giữ tài
nguyên khổng lồ. phải chiếu cố cũng chi có người một nhà cùng với linh thú.
ở nơi Bắc Tần xaxôỊ DươngPhàm thông qua
Tiên Hồng chiếu rọi có thể đem một số tài nguvên tu tiên giao
cho Đặng Thi Dao. do nàng quvá định chường quản tăng thực lực
trận doanh Tiên Thành.
Vô hình trung, Tiên Thành ờ Bắc Tần đã là một nhà độc đại, phía sau màn còn có Ám Huyết Vương Triều phụ trợ.
Một người đắc đạo gà chó thăng thiên đều không đù để hình dung
Dương Phàm. Hắn tự thân có đại khí vận. cũng thật mạnh dìu
đắt người bên cạnh.
- Đa tạ chù nhân ban thưởng.
Độc Hạt Vương vội vàng nhìn thoáng qua mấy bình ngọc trong tay. tim đập gia tốc.
Đại đa số linh đan thánh dược đối với tăng cảnh giới không có tác
dụng nhưng có thể rất nhanh gia tăng tốc độ cảnh giới hiện tại tới đỉnh.
ở Tiên Hồng Không Gian xử lý một số chuyện, tâm thần Dương Phàm trờ vể sự thật, thờ ra một hơi dài.
Tiếp theo, Dương Phàm phải tiếp tục thôi diễn Hoán Nha Kỳ tầng thứ sáu Tiên Hồng Quyết.
Bời vì hắn đã tu luyện đến hậu kỳ đỉnh, nếu muốn bước váo đại
viên mãn nhất định cần hoàn toàn thôi diễn Hoán Nha Kỳ.
Lúc trước khi đi Đại Tầạ hắn đã hoàn thảnh thôi diễn được 7, 8 phần 10.
Chậm rãi nhắm mắt lại. Dương Phàm lại bắt đầu lẳng lặng thôi
diễn, ý nghĩa thâm ảo trong đầu đần dần hóa thành tinh tế,
cũng hình thành công phập khẩu quyá ban đầu.
Quá trình
chuvển hóa V nghĩa thâm ảo thành công phép khẩu quvết hết sức
phức tạp. lại càng phải cẩn thận, lượng thôi diễn tính toán
cần đến lại càng khùngbố.
Hoàn hảo thần thức cảnh
giới của Dương Phàm đã bước vào trình, tự Hóa Thần Kỳ trước
một bước, điều này làm cho quá trình thôi diễn của hắn thoải
mái một chút.
Nhưng là trong thôi diễn công pháp, khó khăn nhát chính là binh cảnh.
Đến một ngàv, Dương Phàm khẽ cau màv. Bình cảnh gặp phải nơi Bắc Tần vẫn như trước khó khăn vô cùng.
Hắn dứt khoát đứng dậy. đi đến trước động phủ, ngẩng đầu nhìn vòm tròi vô tận cùng mặt trời chói mắt xa xa.
- Trong thiên địa này rất nhiều kỳ hoa dị thảo, bao gồm thiên
địa linh vật, trước khi sinh ra linh trí đều có thể hấp thu tinh hoa thiên địa này.
Dương Phàm lẳng lặng suy tư.
Phần lớn thực vật. bọn chúng đểu có rễ cắm vào trong đất, hấp thu chất dinh dưỡng,
nước.
Trải qua quan sát. Dương Phàm phát hiện rễ càng dài càng to. bản thể cũng càng cường
đại.
Mà có một số thiên địa linh vật, rễ của chúng càng kỳ lạ. có thể thông qua đại địa hấp thu linh khí
- Đại địa chỉ là một bộ phận của thiên địa, nhưng đo tính cực
hạn của nó. Còn có rất nhiều thiên địa linh vật thông qua một
số bộ vị thân thể cảm ứng được linh khí trong hư không, cũng
háp thu để sừ dụng.
Trong đầu Dương Phàm lại nhớ ra ngày đó tại Nội Hải. tình hình cảm ngộ được khi Hồn Căn dung nhập váo chồi non cùa Tam. Diệp Thảo.
Khoảnh khắc đó. trong đầu hắn một mảnh bạch quang chói mắt. trong linh hồn một mảnh bị bòng đáng sợ.
- Chồi non của Tam Diệp Thảo như cũ không thể hấp thu lực lượng
trong thiên địa, nhưng là nó lại có một loại lực cảm ứng
cường đại khó lường.
Trong mắt Dương Phàm lóe thần quang.
- Cảm ứng... Cám ứng cường đại.
Dương Phàm như lĩnh ngộ được cái gì. lẩm bẩm:
- Cồ cảm ứng lực này dung nhập trong hư không, thông hiểu bầu
trời, thậm chí có thể ngộ ra một số phép tắc trong thiên địa. Điều này cùng cảnh giới Hóa Thần đích xác có điểm tương tự.
Suy tư đến đây. nhưng vẫn như cũ là một bộ phận mà DươngPhàm đã thôi diễn lĩnh ngộ.
Đột nhiên, hắn nhắm mắt lại. trong cơ thể Hồn Căn lực dần dần kéo dài.
Hắn đem cảm quan kéo dài đến đinh đầu, Sinh Mệnh Lục Chùng làm lực lượng nguồn suối cung cấp động lực.
Rất nhanh, tất cả cảm quan của Dương Phàm đều tập trung đến huyệt Bách Hội trên đinh đầu.
Giờ phút này. Hồn Căn cảm quan của hắn đột nhiên run lên. dường như xông vào vũ trụ hư không rộng lớn. mất đi bản thân.
Tâm thần Dương Phàm chấn động, vội vàng nắm giữ lại.
Đồng thời, hắn lại vận chuyển phép quvá V nghĩa thâm ảo đã thôi diễn ra trước đó.
Bỗng nhiên, một cỗ khí tức nóng cháy linh hồn tràn tới. trong đầu một mãnh bạch mang chói mắt.
Dương Phàm có thể thích ứng loại tình huống này. trong mắt lộ ra
ngạc nhiên vui mừng, rốt cục đột phát binh cảnh hiện tại.
Giờ này khắc này, hắn không cần phải giống lúc trước, cần đem
Hồn Căn dung nhập vào chồi non của Tam Diệp Thảo, cũng có thể
thoải mái làm được bước này.
Thông hiểu vòm trời, hắn đã bước ra một bước, cảm ứng hư không.
Vào thòi điểm hắn nhắm mắt cảm ứng. một cỗ vầng hào quang ôn hồng như ráng chiều quanh quẩn quanh thân hắn.
Giờ khắc này. hắn không tiến vào Bán Thiên Nhân cũng không cần cơ
duyên xảo hơp. đường như mở con mắt thứ ba, cảm ứng được bất
kỳ biến hóa gì trong vòm trời này.
Trong đó, hắn cảm
ứng quang nhiệt là mẫn cảm nhất, tiếp theo là phong lôi. thêm
nữa là những hiện tượng tự nhiên khác trong thiên địa.
Đây là bời vì lúc trước Dương Phàm thôi diễn càng nhiều là dựa vào thực vật. cho nên có chút trọng điểm.
Đối với điều này, Dương Phàm cũng có phát hiện, trầm tư một lát cũng không phát hiện có sai lâm.
Bất kỳ sự vật gi đều sẽ có trọng điểm, ở trên con đường bước lên đến đinh. càng ngày sẽ càng nhỏ.
Còn nữa. dõi mắt hư không, bắt mắt nhất là vầng mặt trời chói chang kia.
Đến ban đêm. trong thiên địa trăng sao hòa ánh sáng, những thứ khác đều là một mảnh tối đen.
Dương Phàm cảm ngộ hư không, phát hiện lực lượng của trăng sao mặt
trời đều là đồng nguyên nhất thể. đều là bản chất cùa lực
lượng.
Trăng sao mặt trời đều là những thứ trọng yếu
trong vòm trời, nếu không có chúng nó thiên địa phập tắc sẽ
biến đổi. vạn vật có thể sinh tồn hay không cũng là một vấn
đề.
Thậm chí Dương Phàm hoài nghi, nếu không có những thứ này. sinh mệnh tự nhiên cũng sẽ mất ý nghĩa.
Đêm càng sâu, quanh thân Dương Phàm quanh quần một tầng ánh sao mờ nhạt, nờ rộ hào quang dịu dàng.
Dương Phàm mơ hồ cảm thấy được cỗ lực lượng này đến từ vòm trời, hết sức ôn hòa. Nếu có thể đại lượng hấp thu sẽ có thể tầy rùa và lớn mạnh thân thể cùng linh hồn rất nhiều.
Khi thôi diễn đạt tới bước này. Dương Phàm đã hoàn thành 8.9 phần 10. bước nửa bước vào Hoán Nha Kỳ.
Dưới điều kiện linh khí tuyệt hảo cùa Đại Tần, Dương Phàm không
đến mười năm liền tu luyện đến Diễn Căn hậu kỳ đinh, chi đợi
thôi diễn cảnh giới tiệp theo hoàn thành là có thê trực tiếp
thành tựu Diễn Căn đại viên mãn.
Đến lúc đó bước vào Hoán Nha Kỳ. về cảnh giới sẽ không còn chướng ngại.
Dương Phàm cũng có lúc suy nghĩ sâu xa, cùng ờ trẽn một đại lục.
vì sao điều kiện linh khí cùa Đại Tần chênh lệch với Bắc Tần. Nội Hải lớn như vậy.
Mật độ linh khí cùa Nội Hải là gấp đôi Bắc Tẩn, mà Đại Tần lại gấp năm lẩn Bắc Tẩn.
Trong lòng hắn đường như có một loại trực giác, nguyên nhân khiến
chênh lệch như thế hẳn là có liên quan đến Chí Bảo Long Khí
thậm chí là lồng giam trói buộc trong thiên địa.
Ngẩng
đầu nhìn vòm trời, thiên địa Đại Tần phảng phất như càng rộng lớn hơn Bắc Tần, Nội Hải. Chẳng lẽ đây chi là một loại ảo
giác?
Nhưng Dương Phàm nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên,
cảm quan thấu hiểu thiên địa, cảm giác của hắn thường thường
hữu hiệu hơn bất kỳ lý luận phân tích gi.
Tại mảnh thiên địa rộng lớn này. Dương Phàm cũng đột phá một bình cảnh thôi diễn Hoán Nha Kỳ.
Lúc này thôi diễn Hoán Nha Kỳ đã hoàn thảnh 8. 9 phần 10. chỉ còn lại một ngăn cách cuối cùng, cũng là mấv chốt nhất.
-
Hiện tại ta đã sinh ra cảm ứng lực thông hiểu vòm tròỊ dung
tihập vào hư không. Nhưng còn thiểu một điều kiện cuối cùng,
làm thế nào hấp thu lực lượng bầu tròi khổng lồ vô tận này
và chuyển hóa thàiih lực lượng cùa chính mình.
Dương Phàm lại ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt càng nhiều là nhìn chăm chú vầng mặt trời chói mắt muôn đời kia.
- Lúc tại Diễn Căn Kỳ, lấy Sinh Mệnh Lục Chủng là nguồn suối
lực lượng, hình thành một loại Hồn Căn tương tự Nguyên Anh, từ
đó về sau nắm trong tay đại địa, thực lực tăng vọt.
- Như vậy ở Hoán Nha Kỳ. ta có nên đột phát từ phương diện đó hay
không, từ đó trong nháy mắt ngưng tụ lực bầu trời?
Dương Phàm suy tư đến đâv, đầu tiên liên tường đến chính là Hóa Thần Kv.
Đặc điểm lớn nhất cùa Hóa Thần Kỳ chính là linh hồn lực hình
thành Phân thần dung nhập hư không, thậm chí có thể Phân thần
ngàn vạn, hiểu được thiên địa pháp tắc.
Đồng thòỊ cảnh giới Hóa Thần cũng là giai đoạn linh hồn lực lượng chất biến gia tăng mãnh liệt, khoảng cách giữa từng cảnh giới nhỏ đêu
là không thể vượt qua.
Thậm chí. loại khoảng cách này
tương đương với khác biệt Kim Đan Kỳ cùng Nguyên Anh Kỳ, chênh
lệch bậc thấp và bậc cao.
Điều này lúc tại Nội Hải Dương Phàm đã biết được từ nơi Đông Phương dược sư.
Lúc trước Vân thiếu gia mà Dương Phàm gặp được, theo phán đoán
chính là tu sĩ Hóa Thần Sơ Kỳ. nhưng thực lực vượt qua sơ kỳ
cùng cấp không ít.
Giờ phút này. Dương Phàm đối mắt chính là một bình cảnh cuối cùng thôi diễn Hoán Nha Kỳ.
Cách một lớp giấy mà như cách một dãy núi. chính là cảm giác hiện tại của Dương Phàm.
Thật lâu sau. hắn hít một hơi dài, thì thào lẩm bẩm:
- Đột phá một bình cảnh đã là không tệ rồi, nếu muốn một lần là xong hiển nhiên không có khả năng.
Hắn tạm thời buông việc thôi diễn, thích họp thả lỏng điểu tiết
ngược lại càng có ích. Đây là kinh nghiệm thôi diễn lâu dài
của hắn.
Lúc này Dương Phàm đột nhiên tính toán đi phụ
cậnmột chút, hiểu biết tình hình Đại Tần Vương Triều đặc
biệt là Thiên Vân Châu.
Cũng không ẩn giấu tu vi. Dương Phàm hóa thành một đài sáng lục bạc xẹt qua phía chân
trời.
Bởi vì hắn phát hiện, cấp bậc Nguyên Atih hậu kỳ đặt ở nơi Đại
Tần dường như chỉ tương đương Kim Đan trong Nội Hải. Tuy răng thực lực cũng tính là không tồi đáng giá tôn kính, nhưng không có
loại uv hiếp nhìn xuống chúng sinh.
Lúc phi hành trên trời cao, Dương Phàm chăm chú nhìn cảnh. tượng phá dưới.
Đại Tẩn chính là vương triều thống trị Tu Tiên giới, so với quốc gia thế tục không phải cùng một khái niệm.
ở trong này đồng dạng có rất nhiều quốc gia phàm nhân.
Dương Phàm phi hành mấy ngày, phát hiện hai ba quốc gia phàm nhân.
Những quốc gia phàm nhân này đều dưới sự quàn lý của Thiên Vân Châu
Lục Vân Hầu, vì hắn cung cấp nguồn tu tiên mới cuồn cuộn không
ngừng.
Vì tiến thêm một bước hiểu biết trạng huống
thống trị của Thiên Vân Châu, Dương Phàm chậm rãi tới gần một
quốc gia phàm nhân phía dưới, ở cảm ứng được linh khí dao động liên tiệp ở gần đó. cấp bậc còn không tháp.
Triển khai thần thức, phát hiện ngoài trăm dặm có một phường thị tu tiên được ảo trận
che lấp.
Dùng mắt thường nhìn lại, nơi đó là một vùng biển mây nằm. ở một nơi vách núi đứt đoạn.
Nhưng trên thực tế, trung tâm vực sâu biển mây lượn lờ này, trên một
đỉnh núi trụi lủi rõ ràng có một sơn trại lục ý đạt dào.
Toàn bộ sơn trại phạm vi chừng mười dặm, bên trên trồng các loại dược liệu cùng linh hoa dị thảo.
Khó có thể tường tượng, đinh núi chi to bằng cánh tay trẻ em làm
sao có thể chống đỡ được một sơn trại to nhưvậv?
Dương
Phàm chăm chú nhìn sơn trại xanh biếc này. mắt lộ ra tia sáng
kỳ dị. Hắn thân là Dược sư, rõ ràng ngửi đến thành phần các
loại dược liệu.
Khi hắn tiệp cận sơn trại phường thị tu tiên này. có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ lưng đeo gùi thuốc.
Tu sĩ ra vào soa trại xanh biếc này phần lớn đều là Dược sư giống như Dương Phàm.
Trước đại môn sơn trại có khắc mấy chữ to màu đò phong cách cổ xưa: Dược Sơn Trại.
Trong lòng Dương Phàm hơi có chút hưng phán, phi vào trong son trại.
Với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của hắn, tiến vào trong sơn trại thoáng làm người ta chú V nhìn vào nhưng cũng không tính quá kinh
ngạc.
Tu sĩ váo vào ra ra này đa phần là hạng bậc cao, ngay cả lão quái Nguyên Anh cũng thi thoảng xuất hiện.
Trong lòng Dương Phàm cảm thán, không hổ là Thánh địa tu tiên Đại Tần.
Kiến trúc trong sơn trại đa phần từ gỗ. trúc đựng mà thành. Có nhà trúc, lầu gỗ, tiệm thuốc, phòng đan...
Mới vừa tiến vào sơn trại, một mùi thảo dược đan hương nồng đậm ập tới khiến tâm thần Dương Phàm rung lên.
Hắn rõ ràng phát hiện, nơi này lấy được liệu đan dược giao địch
là chính, luyện đan và những bàng môn khác đêu là phụ.
Ôm tâm lý hiếu kỳ. Dương Phàm tiến váo trong một nhà gỗ giản
dị, bên trong bày không ít dược liệu cùng linh đan quý hiếm, rõ ràng là đùng để giao dịch.
So sánh với những tiệm thuốc khác, nhà gỗ giản dị này có vẻ nghèo nàn.
Chù tiệm là một lão ông đẩu bạc. khoanh chân một góc tu luvện, không nghe chuyện bên ngoài.
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua người này, là một cường giả Nguyên Anh sơ kỳ.
Mà phụ trách giao dịch của tiệm thuốc là một nữ nhân mắt sáng
răng trắng, mặc áo gai, nhan sắc binh thường. Chỉ là đôi mắt
sáng trong vắt.
Dương Phàm vừa mới đánh giá nữ nhân áo
gai mắt sáng này. cảm giác có chút đặc biệt, nhưng nàng này
chi có tu vi Kim Đan Kỳ. không có nhìn kỹ.
- Vị tiền bối này. cần giao dịch dược liệu linh đan gì sao?
Nữ nhân áo gai mắt sáng cười nhợt nhạt, cúi thấp người cung kính nói.
- Đích xác cần một ít tài liệu luyện đan.
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua những được liệu này, lựa chọn mấy
thứ. đều là thứ minh, không có. chuẩn bị giao địch.
Lúc này. nữ nhân áo gai nhìn chẳm chẳm vào bóng lưng Dương Phàm, mắt lộ vẻ kinh dị. lại rất nhanh che giấu.
Lúc này Dương Phàm bỗng nhiên quay đầu lại. đối mắt với đôi mắt
sáng kia, nàng này vội vàng trốn tránh, trong mắt có một tia
ngượng ngùng, nhưng biểu tình trên mặt không có biến hóa.
Dương Phàm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, nàng này chi sợ không đơn giản.
- Cô nương xưng hô thế nào?
Dương Phàm khoanh chân ngồi xuống, không chút để ý hỏi. Bản ý cùa
hắn muốn hiểu biết thế cục Đại Tần. đặc biệt là tình huống
Thiên Vân Châu.
- Tiền bối có thể gọi ta là Tiểu Hân.
Nữ nhân áo gai có vẻ rất thoải mái. ánh mắt trong sáng như nước, bị Dương Phàm nhìn thẳng cũng không bối rối.
- Tiểu Hân?
Dương Phàm khẽ gật đầu, tùy ý hân huyên vài câu. mặt tỉnh bơ bắt đầu hỏi nàng tình huống Thiên Vân Châu.
- Tiền bối đường như không phải tu sĩ bản thổ Đại Tần?
Nữ nhân áo gai đột nhiên lại cười nói.
- ổ?
Dương Phàm chấn động tâm thần* nàng này làm sao mà thấy được.
Tiểu Hân áo gai mim cười nói:
- Tiền bối không cần kinh hoảng. Đại Tần là Thánh địa tu tiên,
hàng năm đều có cường giả khu vực khác không tiếc thiên son vạn thủy, lặn lội đường xa tiến váo đất này.
Dương Phàm
nghe vậv không khỏi giật mình. Bị hạn chế bời điều kiện linh
khí những khu vực khác như Bắc Tần rất khó tấn chức Hóa Thần Kỳ. cho đù có thể đạt tới Hóa Thần Kỳ. nếu không thể thu
liễm khí tức cũng sẽ bị Kình Thiên hắc thủ bắt giết.
Dưới tình huống như vậv, một số cường giả đứng đầu khu vực ngoài
Đại Tần, khi tu vi tới gần trình tự Hóa Thần đều sẽ chạy tới Đại Tần.
Cho nên đối với loại tình huống như Dương Phàm, tu sĩbản thổ Đại T ần cũng không cảm thấv quá ngạc nhiên.
Dương Phàm vẫn tò mò như cũ. đối phương vì sao có thể nhanh như vậy kết luận mình đến từ ngoài Đại Tần.
Đối với vấn đề này. Tiểu Hân áo gai cười mà không nói.
Sau khi hiểu rõ tầng quan hệ này. từ đó vể sau câu hòi của Dương Phàm cũng rất đễ đàng.
Khôngbao lâu, Dương Phàm có hiểu biết về thế cục Đại Tẩn.
Nơi này đúng như lời Nguyệt tế sư Chiêm Tinh Tháp đã nói, từ vương triều tu tiên một nhà độc đại. phần đông môn phái tu tiên khác
chi có thể miễn cưỡng chống lại. hòa thuận ở chung.
Mà
Đại Tần Vương Triều từ Hoàngtộc hậu duệ Tiên Tần làm chủ. từ các đòi đầu tiên đã phong mười tám Vương hầu quân lý mười tám châu Đại Tần, hiệu lệnh thiên hạ.
Tiểu Hân áo gai nói
cho Dương Phàm, những Vương hầu này bề ngoài phục tùng hoàng
tọc. kỳ thực không hề ít đều tự làm vương, lòng có ý khác.
Dương Phàm mơ hồ hiểu được, nội bộ Đại Tần Vương Triều cũng phải
trên dưới đồng lòng, lần trước nghe tháy dư nghiệt Thái từ
đảng chính là một trong số nội loạn. Những vương hầu này cũng không trung thành.
- Ngoài ra, Đại Tần Vương Triều còn có một kẻ thù cường đại bên ngoài, đó chính là Yêu Hoàng Cảnh
theo lời đồn.
Tiểu Hân áo gai rất hứng thú giảng thuật cho Dương Phàm, ngay cả bên ngoài Đại Tần Vương Triều đều có sơ lược.
về phần Thiên Vân Châu. Tiểu Hân rất rõ ràng, cười nói:
- Lục Vân Hầu hàng năm bế quan, có lẽ là đánh vào Thông Thiên
tam giai. Tục truvển hắn có hai công từ. Đại công từ Lục Chiến
có vài phần thực lực phụ thân, nhị công từ Lục Vân cũng là
thiên tài khó gặp của Tu Tiên giới Đại Tần. ở dưới tay Lục Vân Hầu. có uy đanh nhất không ngoài Tứ Đại Vân tướng mỗi một vị
đều thực lực siêu quần, danh chấn một phương.
Dương Phàm lẳng lặng nghe, đối với tìtih huống vị trí hiện tại rốt cục có vài phần hiểu biết.
Nói chuyện một lát, trong tiệm thuốc nhà gỗ này cũng không bao nhiêu khách tới. coi như thanh tĩnh.
Cuối cùng. Dương Phàm đứng đậy cáo từ Tiểu Hân áo gai. nhưng cũng không quên giao địch những tài liệu tu tiên kia.
Thẳng đến khi Dương Phàm rời đi. lão ông đầu bạc một mực nhắm mắt
tu luyện mới chậm rãi mở mắt. cười khổ nói:
- VỊ Hân cô nương này. cô còn muốn ở lại chỗ ta bao nhiêu thcá gian?
Hắn là một cường giả Nguvên Anh sơ kỳ ở trước mặt một nữ tu Kim Đan lại có vẻ chua xót bất đắc dĩ.
Tiểu Hân lại nhìn chăm chú bóng lưng Dương Phàm ròi đi, có vài tia thất thần, thì thào lẩm bẩm:
- Thiên hạ to lớn. không nghĩ tới ta có thể gặp được...
Vút Vút Vút —
Đúng lúc này. phá chân trời xẹt qua một hai chục đạo bóng mây, uy
áp cường đại tràn ngập toàn bộ Dược Sơn Trại.
- Là Thiên Vân Vệ.
Chúng tu sĩ trong Dược Sơn Trại kinh hô một tiếng.
Hai mươi mấy đạo bóng mây chợt lóe lướt qua, đều là Thiên Vân Vệ.
sát khí đằng đằng vây quanh toàn bộ Dược Sơn Trại.
Một thiếu niên bạch sam tuấn nhã cầm đầu. ánh mắt lãnh liệt, nhìn kỹ toàn bộ phường thị tu tiên phá dưới.
Dược Sơn Trại to như vậv, mấy trăm tu sĩ Chấp pháp, cường giả bậc
cao không dưới ngàn người nhưng lại không ai dám hé răng.
Trong lúc nhất thời, trong toàn sơn trại một mảnh vên tính.
- Dĩ nhiên là hắn...
Dương Phàm chấn động, trong nháy mắt thay đồi khuôn mặt. đồng thời
thi triển Khô Mộc Công đem tu vi thu liễm tới Trúc Cơ Kỳ.
Mà lúc này. thần thức cường đại đến từ Vân thiếu gia kia trong nháy mắt đảo khắp toàn bộ Dược Sơn Trại.
Khi cái nhìn đầu tiên Dương Phàm nhìn thấy Vân thiểu gia. trong
lòng khẽ động, nghĩ rằng đối phương tới đuổi giết mình.
Nhưng tâm niệm nhanh chóng chuyển động, hắn bế quan 20 năm. đối phưang hẳn là đã quên việc lúc trước.
Dù sao Dương Phàm lúc này tại Đại Tẩn chỉ là một tiểu nhân vật
không chút danh tiếng, ở trong mắt cường giả cao tầng cũng không được coi trọng, cùng Vân thiểu gia cũng không có lợi ích cừu
hận.
Hoàn hảo hắn phản ứng nhanh, trước khi thần thức
Vân thiếu gia quét tới. thay đổi khuôn mặt hình dáng, thu liễm
khí tức.
Với tu vi cảnh giới lúc này cùa Dương Phàm, lại thêm năng lực dung họp tự nhiên cùa Tiên Hồng Quyết, ngay cả
cường giả Hóa Thần Sơ Kỳ cũng khó có thể nhìn thấu.
Giờ phút này, toàn bộ Dược Sơn Trại một mảnh tĩnh mịch, chìm
trong khí thế cường đại áp bách cùa cường giả Hóa Thần.
- Từ hiện tại bắt đầu, phong tòa toàn bộ Dược Sơn Trại, không được ra vào. Vi phạm giết không tha.
Vân thiểu gia thần sắc đạm mạc. thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền khắp phạm vi trăm dặm.
Mấv ngàn tu sĩ trong Dược Sơn Trại đểu câm như hến. không dám làm trái.
Giờ khắc này. trên không Dược Sơn Trại dường như có một đám mây đen u ám áp lực. cực kỳ nặng nề.
- Đương gia Dược Sơn Trại ở đâu?
Vân thiếu gia quát lạnh một tiếng, thân hình từ từ hạ xuống,
thẩn thức thời khắc theo dõi cả khu vực. nếu có bất kỳ dị
động gì đều sẽ bị chúng Thiên Vân Vệ chặn giết.
- Lục... Lục công tử. Sơn trại này do mấy người chúng ta chưởng quán.
Từ trong chúng tu sĩ soa trại bốn lão già bay ra thi lễ với Lục Vân công từ.
Tu vi bốn lão già này đều đạt tới Nguyên Anh đỉnh, từ khí tức
mà đánh giá. thực lực mỗi người đểu tiếp cận Nội Hải chí
cường giả.
Nếu bọn họ có được Truyển thừa linh bảo
hoặc Thông linh Pháp bảo. thậm chí có tư cách tranh hơn thua với Nội Hải chí cường giả thực lực vếu kém.
Mà giờ phút
này. bốn đương gia của Dược Sơn Trại ở trước mặt Lục Vân. lo
lắng không yên, ngôn ngữ kích động, nói năng không rõ.
-
Tất cả chấp phập cùa Dược Sơn Trại nghe theo điều khiển, một
nửa phong tòa toàn bộ sơn trại, một nửa khác theo chúng ta điều tra người khả nghi nơi đây.
Vân thiếu gia ra lệnh một tiếng, tiếp quản quvển khống chế Dược Sơn Trại.
Bốn gã đương gia không có bất kỳ dị nghị, liên tục phụ họa.
- Chúng ta sẽ hết sức phối họp Lục công tử.
Trong đó một lão già đầu bạc gật đầu nói.
Không bao lâu, toàn bộ chấp pháp của Dược Sơn Trại chia làm hai đội. trong đó một đội hơn trăm cường giả bậc cao hiệp trợ bộ phận
Thiên Vân Vệ phong tòa Dược Sơn Trại.
Một đội chấp pháp khác hợp đồng Thiên Vân Vệ và Lục Vân bắt đầu kiểm tra tùng nơi trong sơn trại.
Trên thực tế. toàn bộ Dược Sơn Trại cũng không lớn, nhân thủ cũng đủ.
Nhưng Lục Vân điều tra thật cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
- Xin hòi Lục thiếu gia. các vị muốn tìm người nào?
Trong đó một đương gia thấp lùn cung kính hòi.
Lục Vân thản nhiên nói:
- Tim một nữ từ. khoảng 20 tuổi, có thể đã dịch dung. Các ngươi những năm gần đây có người nào tù bên ngoài đến. đặc biệt là nữ nhân trẻ tuổi, phải am hiểu dược lý. tính cách thiện
lương... Những điều kiện như vậv, lần lượt sàng lọc điều tra.
Cảm quan cùa Dương Phàm hết sức cường đại. ở cách thật xa cũng nghe được rõ ràng.
Không biết vì sao. hắn đột nhiên nhớ tới Tiểu Hân áo gai lúc trước đối thoại với mình.
Không bao lâu, trong son trại không ít nữ từ trẻ tuổi bị bắt tới. chừng hơn trăm người.
Ánh mắt Lục Vân lẩn lượt đảo qua, thần thức phán đoán chính xác cẩn thận, cuối cùng lắc đầu nói:
- Đều không phải. Nhưng không nên bỏ qua bất kỳ khả năng nào.
Người đó tu vi cảnh giới không kém. lại càng am hiểu thuật ẩn
nấp.
- Bầm đại nhân. Có một nữ nhân phù hơp điều kiện, không lâu trước đột nhiên mất tích...
Không bao lâu, một tu sĩ chấp phép trẻ tuổi vẻ mặt cung kính, cúi thấp đầu, ánh mắt lại rất bình thản.
- Cái gì?
Ánh mắt Lục Vân thoáng ngưng, hỏi:
- Nàng ờ nơi nào?
Tu sĩ chấp pháp trẻ tuổi kia vội vàng đưa Lục Vân với một tiệm
thuốc đo nhà gỗ giản dị cấu thành, chính là nơi lúc trước
Dương Phàm tiến vào.
Khi Lục Vân đi vào tiệm thuốc này, phát hiện bên trong không một bóng người.
- Ai là chù nhân tiệm thuốc này?
Sắc mặt Lục Vân phát lạnh.
Rất nhanh, lão già đầu bạc lúc trước ngồi xệp bằng tu luvện đi tới, nom nợp lo sợ nói:
- Chính là tiêu lão nhân.
- Nữ tử trong tiệm của ngươi, đi nơi nào?
Lục Vân chất vấn.
- Này...
Trên trán lão già đô mô hôi lạnh, đáp:
- Vừa rồi chi nhoáng một cái. ta đã mất bóng dáng nàng.
Ánh mắt Lục Vân lóe ra không chừng:
- Nàng tên là gì? Nói rõ tình huống có liên quan đến nàng.
- Nàng kêu Tiểu Hân. bốn năm năm trước đến tiệm thuốc cùa tiểu
lão làm thuê, tinh thông dược lý, hơn nữa có nghiên cứu về V
thuật...
- Tiểu Hân?
Ánh mắt Lục Vân sáng lên. gật đầu nói:
- Chính là nàng. Khăng định chưa đi xa.
- Bên kia có người chạy.
Có người kinh hô một tiếng.
Bá Vút!
Chi thấy bóng một nữ từ xẹt qua không trung Dược Sơn Trại, tốc độ nhanh đến khó tin, chi có thể thấy một đạo tàn ảnh màu xanh
biếc.
- Đuổi theo!
Lục Vân lộ ra sắc mặt vui mừng, đẫn đắt đám. Thiên Vân Vệ đuổi theo.
Với tu vi Hóa Thần Kv của Lục Vân, chi khoảnh khắc liền đuổi tới
bóng xanh kia, cười đài một tiếng, lộ vẻ đắc ý:
- So tốc độ. Lục mồ thắng dễ dàng một bậc.
Hắn cũng không hề động thủ. thậm chí rất thận trọng, mắt lộ một tia hưng phấn, thân hình nhoáng một cái. liền chặn bóng xanh
kia lại.
-Lụcmỗđắc tội...
Trên mặt hắn lộ V cười, thò tav bắt lấy cánh tay ngọc của nàng kia.
Nhưng là ngay sau đó. thần sắc hắn đọng lại.
Ông-
Trước người hắn lục quang chợp động, bắt lấy chi là một nửa đoạn hình nhân gỗ xanh.
- Thế thân nhân ngẫu (tượng gỗ hình người).