- Bản chức của Dương mỗ là một Dược Sư. trình độ ớ phương diện V đạo. còn cao hơn pháp lực và thân thông...
ở dưới thần sắc co giật kinh ngạc của mọi người. Dương Phàm báo ra bán chức của mình.
Tiên Hồng Quyết vốn là lấy V thuật nhập đạo. thời điểm ở sơ kỳ, lại lấy đây là cơ sở rất nhanh tăng lên tu vi.
Ngay cả giờ phút này. trị liệu thán thể, đối với tăng lên tu vi
của Dương Phàm bé nhỏ không đáng kể, nhưng hắn cũng không có
buông bó V đạo này. ớ rất nhiều lẩn thôi diễn, hắn cũng
thường xuyên nghiên cứu tìm tòi.
Ngẫu nhiên gặp được một
vài người thương bệnh, Dương Phàm thậm chí lại có chút ngứa
nghê, không kìm nôi phái ra tay.
Sau khi biết được chân tướng, Triệu tông chủ dùng ánh mắt phúc tạp nhìn hắn, cảm tạ ân nhân cứu mạng này:
-... Đa tạ Dương dược sư ra ân cứu mạng.
Kì thực trên thực tế trong lòng hắn lại cực kỳ uất hận.
Đánh cho mình dở sống dở chết, là người này; thoải mái cứu sống mình, cũng đúng là người này.
Đối phương muốn giết hắn, phi thường thoải mái, nếu muốn cứu mạng của hắn, cũng đúng thật dễ dàng.
Đây quả thực là nắm quyển sanh sát trong tay, đùa bỡn trong lòngbàn tay...
Triệu tông chủ có cảm giác bất lực. ngay cả trong lòng đều thấy cái chết lớn vờn.
Từ đó về sau mấy trăm năm, có một thân ảnh cùng một gương mặt,
tồn tại ớ đáy lòng Triệu tông chủ một thời gian dài. giống
nhưbóng ma trong ác mộng, mãi không phai nhỏa.
- Ha ha! Lẩn này luận bàn thực phẩn khích, cũng không có thương vong gì.
Thẩn thòng của Dương đạo hữu hoàn toàn không thê suy xét theo
lễ thường. Không bằng chúng ta nhân cơ hội nàỵ. cùng nhau tham
thảo tâm đắc tu luyện, xem như để chúc mừng Dương đạo hữu.
Lão tô Thương Vũ cười ha hả lên tiếng nói. Lão vừa khôi phục từ trong rang động, lại nảy sinh ra một kế.
Dương Phàm có thể cảm ứng được ác ý của người này đổi với mình, cũng không có biến mất, chi là thu liễm lại cân thận hơn mà
thôi.
- Lời nói của lão tổ thật chính xác. lúc này là
cơ hội ngàn năm một thuở. Chúng ta càng hy vọng có thê nghe
Dương đạo hữu giài thích về tu luyện của mình.
Các bậc cao Hóa Thần khác cũng rất động tâm. trong mắt đều lộ ra vẻ chờ mong.
Mọi người đểu bức thiết chờ mong hiểu được tình huống tu luyện của Dương Phàm.
Dù sao hắn vừa mới bước vào Hóa Thần Kỳ mà có được thực lực như thế. quả thực quá mức kinh người.
Dương Phàm thẳm cười lạnh, đồng thòi lạnh nhạt nói:
- Nếu mọi người đểu có nhã hứng như thế. Dương mỗ tự nhiên phải nghe theo rồi!
Trong lòng Dương Phàm cũng có tính toán của riêng mình, hắn vừa
bước vào Hoán Nha Kỳ. đối với trinh tự Hóa Thán Kỳ. hiêubiết
cũng không thảm sâu lắm.
Vừa lúc tại đây có nhiều vị
bậc cao Hóa Thần, thậm chí còn có lão tổ cấp Thông Huyền, hăn có thê từ trong đó học được điêu gì hay chăng.
Dù sao
mọi người ớ đây. phần nhiều là nhân vật tu luyện đã hơn ngàn
năm, phóng mắt nhìn khắp Đại Long Đàm, đểu là cường giả danh
chấn một phương.
Tông chủ Ngọc Thanh cũng lộ ra nụ cười hiểm thấy:
- Mòi các vị di giá tới Lục San Châu.
Không bao lâu. các bậc cao Hóa Thẩn, ờ một chỗ động phủ quang cảnh
hoa thom cò lạ trong San Ngọc Tông, bắt đẩu tham thảo tâm đắc
lẫn nhau.
Các tu sĩ đều nhất trí vêu cầu Dương Phàm thuyết minh trước về lĩnh ngộ tấn công rào cản cảnh giới.
Dương Phàm chi phái nửa thực nửa giả, giáng giài một ít lĩnh ngộ của mình.
Mọi người đều thật sự lắng nghe, ngay cả hai đại cường giả cấp
Thòng Huyền lão tổ Thương Vũ cùng Cơ Nguyệt đều không ngoại
lệ.
Nghe tới câu cuối cùng, sắc mặt lão tổ Thương Vũ
chợt ngưng trọng, xem theo lĩnh ngộ về cảnh giới, vị trí độ
cao của Dương Phàm, gần như không kém gì lão.
Dương Phàm
giáng giài nửa ngày, sau đó các bậc cao Hóa Thẩn khác thay
nhau giáng giải về lĩnh ngộ tu luyện của mình.
Đến cuối cùng, mọi người bắt đẩu tham thảo lẫn nhau.
Thòng qua loại hình thức này. mọi người ở đây đối với lĩnh ngộ cảnh giói vô hình trung đều có tiến bộ.
Thậm chí có người dựa vào cơ hội này. đột phá một sổ bình cảnh nào đó. cũng không phải không có khả năng.
Thời gian qua rất nhanh, ngay ngày thứ ba. Hoán Thiên Nha trong đầu Dương Phàm bỗng nhiên sinh ra cảm ứng.
Sắc mặt hắn khẽ biến, nhìn về một phương hướng Lục San Châu, thì thào lẩm bẩm:
- Tới thật nhanh!
Bước vào Hoán Nha Kỳ, ngưng kết ra Hoán Thiên Nha, Dương Phàm có năng lực bước đầu thông hiểu thiên cơ. lực cảm quan này càng cường
đại thăng hoa hơn so với trước.
-Dương Đại ca! Chẳng lẽ...
Tiêu Hân chúýtới thần sắc biến hóa của DuơngPhàm, mơ hỗ đoán ra điều gì.
Dương Phàm đối mắt cùng nàng, gật gật đầu:
- Còn nhanh hơn so với trong tướng tượng của ta.
- Chúng ta nên làm gì bâv giờ. có hay khòng nên...
Tiêu Hân lộ vẻ lo lắng, trưng cầu ý kiến.
Dương Phàm nhắm mắt lại, Hoán Thiên Nha thòng suốt bầu trời, cuối cùng hít sâu một
hơi:
- Như vậy cũng tốt!
Cùng lúc đó, ờ trong khu vực Đại Long Đàm.
“Vù! Vù! Vù!...”
Phía chân trời đột nhiên lướt tới mấy chục đám mâv sáng, bay thẳng
tới hướng Lục San Châu, thế đi tới hùng hổ dọa người.
- Nơi này là khu tụ tập tu tiên Đại Long Đàm, khi động thủ cố gắng đừng làm liên lụy tới các tông phái nơi đây.
Một gã thiếu niên tuấn nhã mặc áo trắng cầm đâu lạnh nhạt nói.
- Dạ! Vân thiểu gia! Chúng ta hiểu rồi!
Một gã đội trưởng Thiên Vân Vệ bên cạnh hắn khom người nói.
ở Thánh địa tu tiên Đại Tần, chủ yếu chia làm ba lực lượng hùng mạnh.
Lực lượng thứnhất là Đại Tẩn Vương Triều, lấy hoàngtộc thống ngựmười tám chư hầu.
Lực lượng thứ hai chinh là rất nhiều thế lực tu tiên phản tán ớ Đại Tẩn Vương Triểu.
Phẩn Đông thế lực tu tiên này. trên danh nghĩa nghe theo Đại Tẩn Vương Triều quản hạt. nhưng trên thực tế chính là duy trì cân bẳng
nhất định, nước giểng không phạm nước sông.
Lấy Thiên Vân
Châu làm ví dụ, thế lực của Lục Vân Hầu tuy rằng cường đại.
nhưng các thế lực tu tiên trong phạm vi cai quản của hắn số
lượng lại rất nhiều. ít nhất là gấp mười Đại Tần Vương
Triều. Nếu không phải những thế lực tu tiên này. quá mức phần
tán, hơn nữa năm bè bảy mảng, Vương hầu nếu muốn thống lĩnh
lĩnh vực mênh mông này, chi sợ khó hơn lên trời.
về phẩn
lực lượng thứ ba, chính là Yêu Hoàng Cành ớ góc xa xôi, cũng
ờ trong phạm vi Tu Tiên giới Đại Tẩn, nhung không thuộc về Đại
Tẩn Vương Triều.
Giờ phút này, Lục Vân dẫn dắt hai đội
Thiên Vân Vệ hơn hai mươi người, tiến vào khu tụ tập tu tiên Đại
Long Đàm, cũng không dám quá mức ngang ngược kiêu ngạo.
- Vân thiếu gia! Ngài thật có thể khẳng định là nơi này?
Gã đội trưởng Thiên Vân Vệ ở bên cạnh hòi.
- Hừ! Phàm là ở khu vực Đại Tần. không có bất cứ người nào
có thể hoàn toàn tránh thoát tâm mắt của Thiên Võng. Tuy rằng
lúc này xuất hiện một vài vấn đê nhỏ. nhưng mật thám của
Thiên Võng, thâm thấu tới các nơi...
Lục Vân nhếch khóe
miệng hơi trừo phúng nói, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chẳm
chẳm Lục San Cháu rất nhanh tới gần trong tẩm nhìn.
-
Đợi lát nữa khi hành động, chuẩn bị lấy Phá Linh Kính ra sử
dụng, để ngừa tiểu tử họ Dương kia lại dùng thế thân bó chạy.
- Bẩm thiếu gia! Chúng ta đã làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, người nọ không có khả năng đào thoát.
Gã đội trướng Thiên Vân Vệ đáp lời.
Hai đội Thiên Vân Vệ này có hai đội trường, đều là Hóa Thẩn sơ
kỳ. cộng thêm Lục Vân là ba cường giá Hóa Thần, còn lại hai
mươi tên Thiên Vân Vệ Nguyên Anh hậu kỳ. cũng đểu đã trải qua
hàng trăm trận chiến, thực lực không tẩm thường.
- Người nào?
Vừa tới Lục San Châu, liền có mấy chục nữ tu tuần tra bay tới lên tiếng quát hòi.
Nhưng khi bọn họ thấy rõ thản phận người tới. đều cả kinh thất sắc:
- Thiên Vân Vệ!
- Thiên Vân Vệ sắp sửa chắp pháp ở nơi đây. tập nã phạm nhân.
Các ngươi tốt nhất nên phổi hợp, nếu dám cả gan bao che phạm
nhản, chi có một đường bị diệt môn.
Gă đội trưởng Thiên Vân Vệ từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng vô tình nói.
Những nữ tu tuần tra này, lập tức có chút không biết làm sao. vội vàng phái người đi thông báo cho Lục San Châu.
Họ cũng không dám ngăn càn những Thiên Vân Vệ này.
“Vù! Vù! Vèo! Vèo!...”
Cả đoàn Thiên Vân Vệ làm tốt bố trí ỡ phụ cận Lục San Châu,
trong đó một gã đội trướng Thiên Vân Vệ, lại bổ trí tám mặt
Phá Linh Kính ỡ trên không trung, toàn cảnh hư quang màu trắng
bao phủ toàn bộ tiêu châu dùng mắt thường không thê nhận ra
được.
- Dương Phàm! Đẻ ta xem lẩn này ngươi chạy đâu cho thoát?
Lục Vân nhìn chăm chú các thủ hạ bố trí khóe miệng khẽ nhếch hiện ra một tia cười lạnh.
Khi tám mặt Phá Linh Kính bao phủ toàn bộ Lục San Châu, lão tồ
Thương Vũ cùng Cơ Nguyệt đang ở trong động phủ. cùng một lúc
sinh ra cảm ứng.
- Thiên Vân Vệ!
Hai Thông Huyền giả
triển khai thẩn thức, trong thời gian ngắn bao phủ phạm vi hai
ngàn dặm, nhìn thấy tinh hình bên ngoài, trong lòng đểu cả kinh
- Mọi người ra xem thử; đã xảy ra chuyện gì?
Các bậc cao Hóa Thần tiếp theo sau phản ứng lại. theo hai cường
giả Thông Huyển bay đến trên không trung Lục San Châu.
Dương Phàm cùng Tiểu Hân liếc nhìn nhau, trong mắt mim cười:
- Chúng ta đi ra ngoài gặp gỡ kẻ đối đầu cũ đi!
“Cái gì trong tiểu tòng phái không danh tiếng này, không ngờ có
nhiều bậc cao Hóa Thần như vậy, trong đó thậm chí còn có hai
cường giả Thông Huyển.” Đồng tử trong mắt Lục Vân co rụt lại,
thâm cả kinh, mắt thấy bay ra tới hơn mười vị bậc cao Hóa Thân.
Theo hắn biết, toàn bộ Đại Long Đàm, tu vi đạt tới Thông Huyền giả. cũng chi có vài vị mà thôi.
Mà giờ khắc này. nhưng lại đồng thời xuất hiện hai vị. điểu này làm cho hắn có chút khản trương.
Tuy nhiên hắn ngạc nhiên vui mừng chính là đồng thời cũng phát hiện Dương Phàm.
- Người tới là chức thủ lĩnh gì trong Thiên Vân Vệ?
Lão tổ Thương Vũ bay đến trước nhất, trong hư không đánh xuống một
uy áp mãnh liệt, khiến cho các Thiên Vân Vệ hô hấp khó khăn.
- Thật to gan! Các hạ dám vô lễ với Tiểu Hầu gia?
Gã đội trướng Thiên Vân Vệ quát lớn.
- Tiểu Hầu gia?
Mọi người nghe vậy đều hít một hơi khí lạnh, ánh mắt đồng loạt hướng vào Lục Vâa
Ngay cà lão tổ Thương Vũ. sắc mặt có chút cứng ngắc, nhưng cũng không dám tiếp tục phản kháng.
Đối mặt với con của Vương hầu, tại đây không có bất cứ người nào
dám trêu chọc, trừ phi không sợ bị diệt môn hoặc là đuổi giết.
- Lục mỗ phụng mệnh của phụ thân đại nhân, đến đây truy nã tội phạm.
Lục Vân quét ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người.
- Xin hỏi Tiểu Hầu gia phải truy nã người nào?
Tông chủ Ngọc Thanh mim cười chào đón. cung kính nói.
- Chính là bọn họ!
Lục Vân Hầu giơ tay chi vào hai người Dương Phàm, ngạo nghễ nói:
- Toàn bộ các ngươi tránh ra. nếu ai dám ngăn cản bôn thiếu gia
chấp pháp, thì hãv chờ đợi vận mệnh bị xoá tên ờ Thiên Vân
Châu đi.
- Hắn... bọnhọ!
Tông chủ Ngọc Thanh hơi kinh hoảng nhìn về phía hai người Dương Phàm, lúc này mới nhớ
tới, bọn họ là người duy nhất mới tới Lục San Châu lai lịch
không rõ.
Nàng sửng sốt đứng bất động ở giữa không trung một lát. thập phần khó xử.
Dù sao Tiểu Hân là trưởng lão vinh dự của tông phái, nểu giao ra
người này. thì San Ngọc Tòng còn làm sao thu phục lòng người?
- Tông chủ Ngọc Thanh! Bắt đẩu từ hôm nay. ta ròi khỏi quy tông. Ản oán kế tiếp để tự chúng ta xử lý.
Tiểu Hân lại cười nói. nàng trời sanh tính thiện lương, vĩnh viễn sẽ không làm người khác khó xử.
- Ha ha ha... Dương tiểu tử! Các ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu
trói đi! hay là... ổ! Ngươi quả nhiên đã tấn chức Hóa Thần Kỳ.
Lục Vân cười ha hả nói, phát hiện Dương Phàm thăng cấp Hóa Thần, ngược lại rất hưng phấn:
-Tốt tốt tốt! Như vậy mới càng có hứng thú.
Thản là Thiếu Hầu gia, ờ trong đồng cấp thực lực của hắn siêu quẩn, cũng không phải là một Hóa Thẩn Kỳ bình thường có thể so sánh được.
- Phải không? Dương mỗ ở đây chờ đã lâu Ngày.
Dương Phàm thần sắc vẫn thập phẩn trấn định, trong mắt hàm chứa mấy tia ý cười.
Lục Vân híp hai mắt lại:
- Chá đến nơi. còn sính miệng lưỡi! Nếu ngươi dám phản kháng,
Lục mỗ không ngại chém chết ngươi tại đương trường!
- Được rồi! Hãv bớt sàm ngôn đi! Các ngươi là cùng tiến lên hay sao...
Thản hình Dương Phàm từ từ bay tới đối diện với Lục Vâa
- Cùng tiến lên?
Lục Vânhơi sửngsốt. Ngay sau đó ngẩng đẩu cười:
- Ha ha ha... Ngươi cho là tấn chức Hóa Thán Kỳ thì có thê ngang
sức ngang tài cùng bổn thiếu gia hay sao? Ta giết ngươi một tên
tiểu tử mới bước vào Hóa Thần, sẽ không khác gì so với bóp
chết một con kiến!
- Một tên vô danh tiểu tốt, đâu cẩn
thiếu gia tự mình ra tay. Vân thiếu gia cho tiểu nhản thời gian
một trăm lẳn hô hấp, để ta giải quyết hắn!
Trong đó một
gã đội trường Thiên Vân Vệ, lộ vẻ mặt cười nịnh, trong tay cầm một thanh trường kích, vung lên vạn đạo quang ánh sắc bén, đâm
thẳng tới hướng Dương Phàm.
Còn không đợi Lục Vân thiếu
gia lên tiếng, đội trướng Thiên Vân Vệ thủ hạ của hắn liền khân cấp ra tay. Trường kích kia vung lên sinh ra vạn lưỡi đao sắc
bén màu tím cùng quang ảnh, khiển cho cuồng phong rống giận
trong phạm vi trăm dặm, gió cuồn như kiếm kinh thế hãi tục.
Bậc cao Hóa Thẩn khác đang xem cuộc chiến cũng thất kinh Một đội
trướng Thiên Vân Vệ đã có thực lực không thua tông chủ một
phái.
Thản hình Dương Phàm lơ lửng giữa không trung, thẩn
sắc binh tĩnh dị thường. Mắt thấy công kích có thê đập nát
núi lớn chính diện ập tới hắn lại không có ý động đậy.
Bá
Bóng người màu trắng nhoáng lên một cái. một cánh tay trắng thon dài “bang”một tiếng, nắm chặt trường kích.
Keng
Trường kích kia chấn động, mạnh mẽ bị ngưng lại giữa không trung,
phát ra tiếng kim loại trầm đục. uy lực kinh thế hãi tục kia
lập tức hóa thành hư vô.
Toàn tràng một mành yên tĩnh, hẩu hết mọi người đểu sợ ngây người.
Khó có thể tướng tướng, thực lực người ra tay kia đạt tới mức độ thế nào.
- Vân thiểu gia, ngài đây là...
Thẩn tình đội trướng Thiên Vân Vệ kinh hoảng, khó hiểu hòi.
Tay nắm lấy trường kích của hắn chính là Lục Vân, trong mắt hắn lóe ra hàn quang:
- Ai kêu ngươi ra tay?
- Thiếu gia... Tiểu nhản biết sai, xin ngài tha thứ.
Trong mắt đội trướng Thiên Vân Vệ này lộ ra vẻ hoảng sợ. lập tức hiểu được chỗ sai lẩm của mình.
Hắn là đội trướng Thiên Vân Vệ mới thăng chức không lâu. lẩn này
theo Vân thiếu gia đi làm việc, chi vì gấp muốn lập công mà đầu óc không thanh tinh.
Một đội trưởng Thiên Vân Vệ tuổi khá lớn. trong mắt xẹt qua một tia trừo phúng.
- Người này giao cho ta xử trí... Ai cũng không được xen vào.
Sắc mặt Lục Vân lạnh lẽo. thanh âm lạnh lùng vỏ tình rồi buông trường kích ra.
Trong cặp mắt đó. một tia thù hận âm độc hiện lên, rồi t hay vào
đó là một cỗ sát ý khiến lòng người lạnh ngắt, nhìn chẳm
chẳm vào mặt Dương Phàm, gẳn từng tiếng:
- Hắn là của ta...
Rất hiển nhiên, cừu hận của hắn với Dương Phàm đạt tới mức độ
muốn ăn sống nuốt tươi, nhất định phải đích thán động thủ.
Hô
Mà toàn thân tên đội trướng Thiên Vân Vệ kia ướt đẫm, chi cám thấy vừa đi dạo qua Quy Môn Quan một vòng, lòng còn sợ hãi.
Dương Phàm đứng giữa không trung, hơi chút kinh ngạc. Cám tình hai
người này thật sự cho 1'ẳngmình mặc người giết mổ?
-
Tiểu tử họ Dương. Ngươi nhiều lần chạy thoát từ trong tay bán
thiếu gia, lần này lại có dũng khí chính diện chổng lại.
thật đúng là ngoài dự đoán...
Lục Vân vẻ mặt nghiền ngẫm nhin chẳm chẳm Dương Phàm, đang suy tư làm thế nào đùa giỡn người này tới chết.
về phẩn người tu tiên khác trên Lục San Châu, Lục Vân không cho rẳng bọn họ có gan nhúng tay.
Thòng qua bát diện Phá Linh Kính bố trí trong hư không, Lục Vân đã
xác định Dương Phàm trước mắt cũng không phải thế thân.
- Ha ha. Không biết “lễ vật” lẩn trước Dương mỗ đưa tặng, khiến Lục thiếu gia ờ nhà “nghi ngoi” bao lâu?
Dương Phàm như cười như không nói.
Ý cười trên mặt Lục Ván lập tức đọng lại.
HÔHÔ
Bốn phia lặng ngắt như tờ, chi nghe được tiếng gió rất nhỏ. Một
cỗ sát khí lạnh băng thấu xương nhung lại khiển tiếng gió trong không khi bốn phia đột nhiên ngưng bặt.
Tất cà mọi người đểu có thể cám nhận được lửa giận cùng sát khí của Lục Vân.
Lúc trước ớ gẩn Dược Sơn Trại, bị Dương Phàm lấy Mộc linh thế
thân lừa gạt. chịu đựng thương tổn bùng nổ tập kích suýt nữa
tử vong.
Si nhục Ngày hôm đó. kiép này Lục Vân khó quên.
- Ta muốn cho ngươi... sồng Không bẳng chết!
Gương mặt tuấn nhã của Lục Vân hiện lên một tia dữ tợn ác độc. thanh ảm lại càng khiến linh hôn lạnh lẽo.
Vừa dứt lời, “Bá” một tiếng, Lục Vân biển mất tại chỗ. một đạo tàn ảnh xẹt qua hư không.
- Tốc độ thật nhanh.
Mọi nguời kinh hô. lông mi Dương Phàm khẽ nhảv, trong tẩm nhìn là
một vân quang thúc (quang thúc: chùm tia sáng) chói mắt, chính
diện ặp tới. cương phong đánh vào thản thể. Ngay cả người đang
xem cuộc chiến bổn phía đêu cảm thấy toàn thản lạnh băng, lạnh buốt.
̀m
Dương Phàm khoát tay. hồng quang chóp lóe
giao kích cùng vân quang thúc kia. một vùng khí tức nóng rực
bạo liệt thổi quét phạm vi vài trăm trượng, bức người ở gần
lui ra vài dặm.
Đẳng Đẳng Đẳng —
Thán hình Dương Phàm liên tục lui sau mấy trượng mới miễn cưỡng ổn định, mắt lộ vẻ
kinh dị.
Mà một ngón tay của Lục Vân điểm trên hư không, đạo vân quang thúc chính từ đẩu ngón tay phát ra.
Một kích chóp nhoáng khiến cho người bên ngoài kinh hãi run gan.
So sánh ra, luận bàn lúc trước căn bản bé nhỏ không đáng kể.
Bới vi lần này là chiến đấu sinh tử. từngbước kinh tâm. tùy thòi đểu sát bờ sinh tử.
- Không tệ a. Không ngờ có thể tiếp được một kích bảy thành công lực của ta.
Khóe miệng Lục Vân nhếch lên một độ cong, nhìn Dương Phàm lộ vẻ chật vật.
Đích xác. Lấy thực lực Dương Phàm mới vào Hóa Thẩn lộ ra, quá
thật khiến hắn giật mình... Tuy nhiên như vậy càng tốt. chơi
đùa mới có ý tứ.
Trong mắt Thương Vũ lão tổ lộ vẻ kinh hãi, thực lực Lục Vân thiếu gia này quả thực vượt xa Hóa
Thần cùng cấp, chi vẻn vẹn thực lực lộ ra giờ phút này. ngay
cả hắn đều thấy bất ngơ.
Hai gã cường giả ThôngHuyền đều cảm giác sâu sắc điểm đáng sợ của Lục Vân.
Trong mắt CơNguỵệt dị quanglóe ra:
- Không hổ là công tử của Lục Vân Hầu, nơi này trừ ta cùng
Thương Vũ lão tổ ra. chi sợ không ai là đối thủ của hắn.
- Làm sao có thể.... Dương đại ca lại rơi xuống hạ phong.
Trong mắt Tiểu Hân hào quang chuyển động, tay ngọc nắm chặt góc áo vải. có chút kinh hoảng.
Trong suy nghĩ cùa nàng, với thực lực của Dương Phàm cho dù không
phái đối thủ của cường giả Thông Huyển, ít nhất có thể vô
địch Hóa Thẩn sơ kỷ mới đúng.
- Thực lực Lục công tử chi vẻn vẹn như thế sao?
Thản hình Dương Phàm ổn định, thẩn sắc bình tĩnh không có chút uể oải bại lui.
Hắn vừa rồi chi dùng công lực đối phó Triệu tỏng chủ để ứng phó với Lục Vân. vốn tướng răng có thê ứng phó. lại không nghĩ
răng đêu là Hóa Thân sơ kỳ. thực lực Lục Vân mạnh hơn Triệu tông chủ nhiều như vậy.
- Có ý tứ gì?
Ánh mắt Lục
Vân thoáng ngưng, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Dương
Phàm mang đến cho hắn một loại bất an mãnh liệt.
- Tới ta ra tay rồi!
Trong mắt Dương Phàm ẩn hiện hư quang màu đò. quanh thân quanh quẩn
một rặng mâv đó nhàn nhạt, một cỗ khí tức đốt cháy đến từ
tinh tú bất diệt tràn ra khắp toàn trường.
Cỗ khí tức này cường đại đến mức khiến chúng tu sĩ Hóa Thẩn sơ kỳ tại trường run sợ.
Vù
Tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh màu lửa. trong tẩm nhìn ánh lửa run lên, Dương Phàm biến mất.
Ba—
Một vệt hồng quang bùng ra ờ một bên khác, giao kích cùng một chỗ với Lục Vân một thán bạch sam.
- Làm sao có thể?
Lục Vân chi cảm thấy một cỗ khí tức nóng cháy kinh khủng ập tới. với phản ứng của hắn cùng chi miễn cưỡng đón đỡ công kích.
Đẳng Đẳng Đẳng
Lục Vân kêu lẻn một tiếng đau đớn, liên tục lui ra sau mười mấy
trượng mới gian nan ổn định thân hình, thẩn sắc đẩy chật vật.
- Điểu đó không có khả năng... Một tu sĩ mới vào Hóa Thẩn Kỳ
như ngươi làm sao có thể nắm giữ lực lượng như thế?
Lục Vân kinh hãi không hiểu, khó có thể tin nhìn chẳm chẳm Dương Phàm.
- Hóa Thẩn Kỳ? Thật xin lỗi. Dương mỗ không phải.
Dương Phàm cười lạnh nói.
Không phải Hóa Thẩn Kỳ?
Mọi người tại đây bao gồm Lục Vân cùng Thiên Vân Vệ đều rung động.
Cái gì?
Khôngphải Hóa Thẩn KỲ... Chẳnglẽ là Hợp Thể Kỳ.
Nhưng theo như lời đồn. hiện giờ Đại Tẩn cũng không có cường giả
Thông Thiên tam giai, dĩ vãng cho dù từng xuất hiện cường giá
cấp bậc này cũng đều lần lượt rời Đại Tẩn.
Chi có Tiểu Hân hiểu được. “Không phải Hóa Thẩn Kỳ” theo như lời Dương Phàm rốt cục là có ý nghĩa gì.
- Chẳng lẽ người này là cao nhân tuyệt thế Thòng Thiên tam giai, ớ Đại Tẳn giả heo ãn cọp...
Ánh mắt Thương Vũ lão tổ kia run lên.
Nhưng mọi người lại nghĩ lại. nếu Dương Phàm thật sự đạt tới Hợp
Thể Kỳ trong truyền thuỵá. muốn giết một gă Hóa Thẩn Kỳ
chẳng qua là một ý niệm trong đẩu. cẩn gì phiền toái như thế?
- Đến đây đi, Lục thiếu gia. Để Dương mỗ xem xem, cái gọi là
vượt xa cùng cấp của ngươi, rốt cục mạnh như thế nào.
Dương Phàm tự nhiên sẽ không giải thích, thán hình nhoáng lên một cái phát động công kích tới Lục Vân.
Baba...Ầm ầm...
Liên tục mấy lần giao kích, Lục Vân bị buộc liên tục lui về sau, kinh sợ đan xen, khóe
miệng tràn ra tia máu. đã bị thương.
- Thiếu gia.
Thiên Vân Vệ bén cạnh xem cuộc chiến có chút khản trương.
- Này... Làm sao có thể?
Hai tay Lục Vân nắm chặt, không ngừng run run, trong mắt kinh hãi nhung đồng thòi cùng có vài phán nghi ngờ.
Thật sự khó có thể tin, tiểu bối vô danh mấy chục năm trước còn
chạy trối chết khỏi tay hắn, hiện tại lại có được lực lượng
dễ dàng thắng minh một bậc.
- Ha ha. Có muổn cho đám thủ hạ của ngươi cùng tiến lẻn không?
Trong mắt Dương Phàm đẩv ý cười nghiền ngẫm.
- Ai cũng không được can thiệp chiến đấu của ta.
Lục Vân nghiến răng nghiến lợi, hung hăng đào qua đám Thiên Vân Vệ đang rục rịch.
Hắn hiểu rõ, công bình đổi chiến giờ phút này đã tăng lên tới độ cao liên quan đến vinh nhục của Lục gia.
Dù sao đây là quyết chiến quang minh chính đại trước mắt bao
người, mà không phải đơn thuần là một nhiệm vụ ám sát.
Hô hấp Lục Vân dồn dập, nhìn chẳm chẳm Dương Phàm.
Bốn mắt nhìn nhau.
BáBá...
Hai bóng nguời đồng thòi biến mất. ớ trong hư không lại là một trận giao kích mành liệt.
Bababa...Ầm ầm...
Trong chóp mắt. hai người lại giao kích mười mấy lẩn.
Đột nhiên, hồng quang mạnh mẽ bùng lên. thản thể Lục Vân bị đánh
bay mười mấy trượng, như diều đứt dâv rơi xuống mặt đất.
Phốc
Lục Vân phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run lên. thống khổ không hiểu, trên nguời lại càng quanh quần một tầng lửa đó kinh
người, dường như đang thiêu đốt.
Dương Phàm trên cao nhìn xuống, chẳm chẳm vào hắn, lạnh nhạt nói:
- Sớm nghe nói thực lực Lục Vân thiếu gia vượt xa cùng giai,
Dương mỗ chi là một tiêu tốt vô danh. Lẩn này giao chiến lại
thật làm người ta thất vọng.
Hắn nói cũng không phái
giả. Không nghĩ tới với thực lực của Lục Vân ớ trong tay mình
lại đúng là không chịu nôi một kích.
Đến hiện tại mói thôi, hắn ngay cả một nửa công lực cũng không sử dụng.
Rốt cục là thực lực đối thủ quá yếu hay là hắn đánh giá thấp uy lực của Hoán Nha Kỳ?
Dương Phàm hít sâu một hơi. Hoán Thiên Nha trong đẩu đột nhiên dung
nhập hư không, tiến vào một loại cành giới hứng lấy vô hạn
thiên địa lực, nắm trong tay một vùng bâu trời.
- Chi sợ rất khó có cơ hội sử dụng chiêu này...
Dương Phàm thẩm thớ dài một hơi, rời khói trạng thái Thiên Nhân Mô Thức hoàn toàn.
- A
Đúng lúc này. Lục Vân nẳm trên mặt đất đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, bên ngoài thân vân quang nớ rộ như hoa sen.
Ngay sau đó. một cỗ khí thế vượt xa trước đó từ trên thân bùng nổ.
- Không tốt. Vân thiếu gia không ngờ lại sử dụng Vân Bạo Liệt Thiên Thuật mạnh mẽ tăng lên thực lực.
Tên đội trường Thiên Vân Vệ tuổi khá lớn kia kinh hô.
- Bí thuật này rất đáng sợ. lại có thể tăng thực lực hắn lẻn gắp đôi. Cho dù đích thản ta ra tay cũng không thể dễ dàng
chiến thắng.
Đẩu màv Thương Vũ lão tổ khẽ nhảy, chợt
ánh mắt nhin phía Dương Phàm, thẩm nghĩ: “Dưới tình huống như
vậy, còn không thể làm gì được hắn, như vậy chi sợ ta cũng
không thể đoạt được Chí Bảo Long Khí từ trên tay hắn. Dù sao
Chí Bảo Long Khí tăng lên thực lực của chủ nhân là vượt qua sự tường tượng...”
Hô Ảm
Khuôn mặt Lục Vân dữ tợn.
vân quang quanh thân không hiểu oanh tạc. như hung thú dã man, trong khoảnh khắc xuất hiện tại bên cạnh Dương Phàm, vân quang trong
lòng bàn tay cùng nổ tung như hoa sen.
̉m
Cánh tay
màu đò lửa của Dương Phàm vừa mới tiếp xúc, chi nghe bên tai
nổ vang một tiếng, bị đánh bay mấy chục trượng, khí huyết
nhộn nhạo, thân hình lăng không trớ mình trên hư không vài cái
mói khó khăn ổn định lại.
Hai mắt hắn khẽ híp. nhin
chẳm chẳm vân quang nớ rộ như hoa sen bén ngoài thân Vân thiếu
gia. Bí thuật như thấ tác dụng phụ đối với thản thê khăng định rất lớn, nhưng lực công kích phát huy ra vượt xa tự thân hắn
hai ba lẩn.
Hô...Ầm
Trong mắt Lục Vân lộ vẻ hung dữ độc ác. vân quang quanh thán lại nổ tung, oanh kích tớinhưđạn pháo.
- So lực công kích sao?
Trong mắt Dương Phàm ngưng tụ ra một ngôi sao đó.
Giữa cánh tay hiện lên một mảnh quang văn màu lửa, hội tụ trong bàn tay. rồi hình thành một mặt trời đò quy dị nhảv lên.
-
ừm. một chiêu này theo lý thuyết thì rất khủng bố, không dễ
khổng chế. Trước tiên dùng ba thành công lực thửxem...
Dương Phàm nghĩ thẳm.
- ừm. một chiêu này theo lý thuyết
thì rất khủng bố, không dễ không chế. Trước tiên dùng ba thành
công lực thửxem...
Trong mắt Dương Phàm ánh sao đó lóe ra. cánh tay quanh quẩn quang văn màu lửa. chợt bắt đẩu khới động
rồi hội tụ ỡ trong lòng bàn tay. mơ hỗ hinh thành một vòng
sáng giống như mặt trời đỏ, quỷ dị nhảv lên.
Đây là một loại thẩn thông khi hắn tim hiểu Hoán Nha Kỳ, gần trăm năm quan sát mặt trời mà lĩnh ngộ ra.
Chi là thẩn thông này cho tới bây giờ vẫn còn trong lý luận tư tướng.
Bỡi vi hắn vừa tấn chức Hoán Nha Kỳ không lâu. còn chua từng thực tế sử dụng qua một
lẩn.
HôẦm!!!
Mà lúc này. trên mặt Lục Vân đầy vẻ hung ác dữ tợn, quanh thân
tiếng vân quang nổ tung liên miên không ngừng, trong nháy mắt xuất hiện bén cạnh người Dương Phàm.
- Không tốt! T ốc độ người này... mà thời gian ngưng tụ chiêu này của ta...
Dương Phàm biển sắc.
Bới vi lẩn đẩu Tiên Đếm lý luận tư tướng thực hành, tổc độ hắn
ngưng tụ không theo kịp Lục Vân thi triển Vân Bạo Liệt Thiên
Thuật.
BA...̀tn
Một chướng Lục Vân đánh tới. vân
quang nổ tung ra. Dương Phàm vẫn như cũ đang ngưng tụ pháp lực,
không thể giữa đường rút lui. chi đành ngạnh kháng một chiêu
này.
Thình thịch...
Uy lực vân quang kia nổ tung
đánh tới trước người Dương Phàm, lực lượng khủng bố cường đại lặp tức đánh bay Dương Phàm ra trăm, ngàn trượng, bắn thăng lên
tận trời.
Cái gì?
Ánh mắt Lục Vân thoáng ngưng,
hắn cũng không cho rẳng đối phương có thể hoàn toàn mượn lực.
do đó mà bình yên vô sự.
Nếu là chính diện chịu đòn, lực lượng vânbạo khủngbố kia đủ để chấn vỡ cổ bào.
Nghe nói nếu luyện bí thuật này tới đinh, ngay cả hư không đểu có thể xé rách.
Cho dù Lục Vân cách cảnh giới đinh còn mười vạn tám ngàn dặm,
nhưng giờ phút này uy lực của Vân Bạo Liệt Thiên Thuật đã
khién lực công kích của hắn được gia tăng gấp hai, ba lần. đủ
có thể miểu sát Hóa Thẩn cùng cấp.
Nhưng sau khi Dương Phàm chịu đựng một kích kia không ngờ mượn lực bay ra mấy ngàn trượng, đến tận trời cao.
Không chi hóa giải đòn đánh này mà lại còn thoát khói phạm vi công kích của Lục Vân, đẻ tranh thủ thòi gian cho mình thi triền bí thuật.
- Cho dù lực lượng hắn nắm trong tay mạnh tới đâu đi nữa cũng không có khả năng hoàn toàn Chuyên hóa uy lực do
Vân Bạo Liệt Thiên Thuật sinh ra mà không chút nào tôn thương.
Con ngươi Lục Vân co rút lại nhìn chẳm chẳm nam tử mặc cẩm bào thanh ngọc bình yên vô sự ớ trên trời cao.
Mà Dương Phàm thì đang nhắm mắt. vầng mặt trời đò hội tụ trong
lòng bàn tay không ngờ bắt đầu vặn vẹo co rút lại một cách
quỷ dị. không ngờ truyền đến một cỗ lực lượng cấm kỵ khiến
hư không quanh thán ngưng trệ.
Giờ khắc nàỵ, lấy đoàn
mặt trời đỏ quỷ dị trong lòng bàn tay của Dương Phàm làm trung tâm, hư không bốn phia bị nhuộm thành lửa đó. thậm chí mơ hỗ
có ảo giác vặn vẹo.
- Đây là bí thuật gì?
Tất
cả mọi người nhìn chẳm chẳm động tác của Dương Phàm, xem xu
thế thì bí thuật này không thể rất nhanh thi triển ra.
Toàn tràng hai vị cường giả Thông Huyền duy nhất Thương Vũ lão tổ
cùng Cơ Nguyệt đểu thấy tâm thẩn nhảy dựng, cảm giác sâu sắc
một cỗ lực lượng cấm kỵ.
- Thiếu gia, mau ngăn càn hắn.
Vị đội trướng Thiên Vân Vệ lớn tuổi kia kinh hô.
- Không cẩn các ngươi nói.
Ván quang quanh thản Lục Vân liên tục nồ tung, thản hình nhoáng lên
một cái. thòi gian vài hô hâp liền bay đến tận trời cao, một
mảnh vân quang trực tiệp tập trung Dương Phàm, như hoa sen nô tung
ra.”Ầm” một tiếng, chấn động hư không, tâng mây đột nhiên tản ra.
sau khi va chạm sinh ra một vùng lỏi điện cùng mua gió.
̀mẦm... Roẹt roẹt!!!
Lục San Châu liên tục có mưa nhỏ. Cơ Nguyệt mớ dù. hơi lộ ý cười.
Vút Vút-
Tại một kích vân bạo khủng bổ kia. Dương Phàm lại mượn lực bay ra mấy ngàn trượng.
Lẩn này, ánh mắt Lục Vân gắt gao nhìn chẳm chằm, thấy toàn bộ
quá trình, kết quả kinh hãi tới cực điêm: Đối phương dùng lực
phòng ngự mạnh mẽ trực tiếp ngạnh kháng uy lực vân bạo. rồi
mượn lực bắn ra.
Bên ngoài thản Dương Phàm có một tầng Tông sắc Quang Giáp, lại bị một thán ánh lửa sáng bóng che lấp.
Trên thực tế; Dương Phàm cănbán không thể toàn lực hóa giài hoặc
là chuyển hóa cỗ lực lượng vân bạo sinh ra trong nháy mắt kia.
Mà có thể làm được điểm này là bời vì tự thân lực phòng ngự biến thái của hắn làm cơ
sớ.
- Người này thật sự là một Dược sư? Chẳng những có được lực
công kích khủng bố. còn có lực phòng ngự có thẻ nói là biến thái...
Thương Vũ lão tổ cũng nhìn rõ ràng, không khói hít sâu một ngụm khi lạnh.
Nói cách khác, Dương Phàm bất kể là lực công kích hay là phòng
ngự đều vô cùng cường đại, vượt qua cùng cấp vài bậc.
- Tuyệt đối không thể để hắn thành công. Ta không tin Ngay cà hắn thi triển pháp thuật đểu không thể cắt ngang.
Khuôn mặt Lục Vân dữ tợn, trong mắt bắn ra tia sáng hung lệ.
Hô... ̉m
Trong tiếng vân quang nổ tung, hắn hóa thành vệt sáng kinh tâm động
phách ớ trong hư không triên khai truy kích Dương Phàm.
Qua
khoảng hai ba hô hấp, thản hình Dương Phàm nhoáng lên một cái
rồi dừng lại. sắc mặt ngưng trọng. Mặt trời đó quỷ dị ngưng
tụ trong tay đã vặn vẹo tới cực điểm.
Giờ khắc này, khắp hư không Lục San Cháu to lớn như vậy đểu chìm vào trong một bầu áp lực đốt cháy không hiểu.
- Không tốt... Chiêu này quá nhiên không dễ khống chế.
Dương Phàm chau mày, mặt trời đỏ vặn vẹo ngưng tụ trong tay phóng ra
luồng khí tức cấm kỵ khiển người ta thớ dốc.
Tay hắn đang run lẻn rất khẽ.
- Cơ hội tốt.
Sắc mặt Lục Vân lộ vẻ vui mừng, thản hình trong tiếng nổ liên miên “Hô... Ẳm” một cái. ép tới Dương Phàm, rồi súc lực chuẩn bị
bộc phát ra một kích cường đại nhất.
Nhưng mà đúng lúc này. thán thể hướng về trước của hắn bồng dung cứng đờ.
Một cỗ khí tức cấm kỵ đáng sợ khiến linh hồn hắn sợ run, theo
bản năng giảm tốc độ, ánh mắt tập trung vào mục tiêu.
- A...
Trên mặt Dương Phàm xuất hiện một tia dữ tợn, cánh tay ngưng tụ ra mặt trời đó vặn vẹo lay động mãnh liệt.
Trên trán một giọt mỗ hôi bẳng hạt đậu vừa toát ra liền bốc hơi biến mất.
Toàn thán hắn cũng bao phủ trong một quầng sáng lưu ly lửa đó sáng bóng.
- Đây là lực lượng gì, làm cho tâm thẩn người ta không vên.
Hai vị cường giả Thông Huyền Thương Vũ lão tổ cùng Cơ Nguyệt liếc nhau, tâm thẩn đêu hơi run lên.
- Tìnhhuốngkhỏngổa
Dương Phàm trong lòng hô to, pháp lực trong cơ thể không tự chủ được
rót vào trong mặt trời đò quy đị vặn vẹo kia.
Không tốt.
Không thể tiếp tục giữ được nhất định phái đem chiêu này bộc phát
ra, nếu không hậu quả thiá rường không chịu nôi.
Suy nghĩ của Dương Phàm nhanh chóng xoay chuyển, cũng không rảnh chú ý tới Lục Vân đang ép tới gần.
- Phá cho ta...
Dương Phàm đột nhiên ngửa đầu lên trời hét to. mặt trời đò vặn vẹo ngưng tụ trong tay vỗ về phía hư không đinh đẩu.
Bẳng vào một loại trực giác, hắn không đánh xuống phía dưới cũng không phát ra công kích với Lục Vân mà là lựa chọn vòm trời càng
thêm rộng lớn trên đinh đâu.
Hô... ô... ô
Mặt trời đò vặn vẹo kia rời tay bay ra, lập tức sinh ra dao động không hiểu, một vùng lốc xoáy màu đò lấy nó làm trung tâm lan tràn khắp
hu không.
Phạm vi một dặm... năm dặm... mười dặm... hai mươi dặm... một trăm dặm...
Dùng tốc độ khủng bổ lan tràn khuếch trương.
Mà ớ trung tâm lốc xoáy màu đó kia. một vầng mặt trời lửa không
ngừng vặn vẹo co rút lại, phảng phất khiến không gian xung quanh cùng vặn vẹo biến hinh.
Giờ khắc này. cỗ khí tức cấm kỵ có chút mờ mịt lúc trước đột nhiên mạnh lên gấp trăm
lẩn.
Đẳng Đẳng Đẳng
Lục Vân mắt thấy sắp sửa tiếp cận Dương Phàm, toàn thản kiệt lực dừng đứng lại. không tự chủ được non rẩy hoảng sợ.
Run rẩy đó đến từ linh hồn.
Thình thịch...
Thình thịch.. .Thinh thịch...
Thình thịch... Thinh thịch...Thình thịch...
Trung tám lổc xoáy màu đỏ nhuộm dẩn hư không mấy trăm dặm kia. vầng mặt trời lửa vặn vẹo không ngừng co rút biến hình, vô hình
trung cũng phát ra tiếng tim đập kinh hôn bạt vía.
Vầng
mặt trời lửa này cùng mặt trời chói chang muôn đời trên vòm
trời xa xôi kia lại có điêm tương tự, giữa hai thứ có sự phối
hợp chặt chẽ về ánh sáng chiếu rọi, phảng phất như có thể
sinh ra liên hệ thẩn bí.
- Không tốt. mất khống chế... Nhanh chạy...
Trong mắt Dương Phàm lần đầu lộ ra một tia kinh sợ. cùng không dám
thử đi khống chế vâng mặt trời lửa quỷ dị này. thân hình hóa
thảnh một đạo hô quang lưu ly màu lửa cấp tốc hướng về phía
dưới.
Ngay tại sau đó. vầng mặt trời lửa vặn vẹo bỗng nhiên vỡ tung ra. một mánh ngọn lửa nớ
rộ lấp lánh ánh vàng đột nhiên bắn ra bốn phương tám hướng.
Hò Hò Hò —
Trong phút chốc, bão lốc hủy diệt thổi quét xuống dưới, đổng thời vòng sáng màu đỏ kia lập tức xẹt qua không trung Lục San Châu.
Giờ khắc này, nước sông xung quanh Lục San Châu từng tàng lớn bị chưng phát bốc hơi, nhiệt khí cuồn cuộn.
- A...
Toàn bộ Lục San Châu lâm vào khủng hoảng không hiểu, tất cả mọi
người cảm nhận được khí tức kinh hãi run người.
Đây
chẳng qua là một tia dư uy rất nhỏ, càng đáng sợ là ngọn lửa
nờ rộ lấp lánh ánh vàng sau khi mặt trời đó vặn vẹo kia nô
rung.
Phốc... Xoẹt.
Mấy đoàn ngọn lửa ánh vàng nổ tung ra, hóa thành từng hạt mua lửa nho nhỏ bắn ra các
nơi.
Phàm là người bị hạt mua lửa ánh vàng đánh trúng, thán thể cùng
linh hồn lập tức bị thiêu đốt. hóa thành tro tàn.
Mà Lục Vân khá gần Dương Phàm bị một giọt mua lửa ánh vàng to bẳng nòng nọc quệt qua vòng phòng ngự trên tay.
Xuy... Phốc...
Khu vực nhỏ trên vòng phòng ngự đó lập tức bị đốt. theo sau toàn bộ cánh tay phải cũng bắt đẩu cháy, trong linh hồn một mành
lửa nóng.
- A...
Lục Vân kêu thảm thiá không thôi,
một cái ngọc trụv màu thủv lam trước ngực nhộn nhạo ra một
vùng ánh lam dịu dàng miễn cưỡng bào vệ linh hồn.
Da dé toàn thân hắn có một tầng lửa đó. lắc lư lảo đảo. rơi xuống dưới trong thống khổ cùng rên ri.
- Nhị công tử...
May có Thiên Vân Vệ đón được, giám bớt lực đạo.
Nhưng mà Thiên Vân Vệ kia vừa mới đụng tới hắn, ánh lửa trên người
lan tràn, linh hồn lập tức bị đốt cháy hóa thành tro tàn.
- Đây... Đây là thẩn thông gì?
Tu vi của Thương Vũ lão tổ cùng Cơ Nguyệt đạt tới cấp bậc Thông
Huyền kinh hãi run sợ. giờ phút này cũng không quản hình
thượng cao nhân, trốn tránh chật vật không chịu nôi.
Kỳ
thực tốc độ mua lửa ánh vàng kia rơi xuống cũng không nhanh,
cũng không tính là đày đặc. Nhưng lực lượng khủng bổ cấm kỵ
này sinh ra uy hiềp lại khiến đám bậc cao hết hồn. chật vật
vạn phẩn.
Cơ Nguyệt kia linh hồn run rẩy. thán thể mềm mại không thể khổng chế.
Phốc
Đột nhiên, một ngọn lửa ánh vàng lớn bẳng bàn tay rơi lên chiếc dù của nàng, tạo nên hào quang chói mắt.
Phốc... Xuy
Trên câu dù hào quang chói mắt kia lập tức bị xuyên thủng ra một lỗ cháy đen.
Thất Thải Ngọc Linh Tán mà nàng vẫn kiêu ngạo, bảo vật cấp bậc Thông linh Pháp bảo không ngờ bị tổn thương.
Tu Tiên giới này lại có ngọn lửa dễ dàng đốt cháy hòa tan Thông linh Pháp bảo?
Hô... ̉m
Gió nhiệt hũy diệt tràn ra cả Lục San Châu trong nháy mắt giết
chết mấy trăm tu sĩ bậc thấp, đem hầu hết kiến trúc tan chảy.
- Các ngươi nhìn bầu trời...
Đột nhiên một gã Thiên Vân Vệ kinh hô một tiếng, thấy được cành tượng cực kỳ rung động.
Vút Vút Vút —
Cách nơi đây ngoài ngàn dặm, một thanh niên oai hùng tóc ngắn đang
dẫn dắt hai đội Thiên Vân Vệ hỏa tổcbay về phía Lục San Châu.
Khi bọn họ nhìn thấy trên trời cao Lục San Cháu bùng nổ lốc xoáy lửa đỏ. linh hồn hơi chấn động, mà cảnh tượng trên bầu trời
kia càng làm bọn họ rung động.
Cùng lúc đó. một tiểu
đội liệp sát già mấy chục người tạo thảnh đang tới gần Lục
San Châu, ngáng đâu nhìn lên hư không một mảnh lửa đó kia.
- Cái gì... Đó là...
Lão già cẩm đẩu đạt tới cấp bậc Thông Huyền nhìn chẳm chẳm trung ương của hư không lửa đó kia, tâm thẩn rung động.
Từ xa
nhin lại. tại trung ương vòng sáng lửa đó kia mơ hỗ có thể
thấy được vầng mặt trời lửa được tạo thành bới một vùng ngọn lửa ánh vàng.
Thiêu đốt, thiêu đốt vô tận...
- Kia là ngọn lửa gi... Không ngờ đang thiêu đốt hư không.
Vầng mặt trời lửa tồn tại khó hiểu do ngọn lửa ánh vàng tạo
thảnh kia không ngờ đốt cháy hư không, thiêu đốt bâu trời.
Ngay cả hư không đều có thể thiêu đốt?
Thản hình Dương Phàm bắn xuống như chóp, không quên chú ý vầng mặt
trời đó vặn vẹo đến cực hạn vỡ ra trong hư không.
Trung
gian lốc xoáy màu hồng lan tràn phạm vi mấy trăm dặm kia, sau
khi mặt trời đò vỡ ra mơ hỗ có thể thấy được một mặt trời
được cấu thành từ ngọn lửa ánh vàng.
Mặc dù chi là
hình thức ban đẩu của mặt trời, nhưng ngọn lửa ánh vàng rào
rạt phát ra phảng phất như đang trực tiếp thiêu đốt hư không.
Vùng hu không nơi đó vặn vẹo bành trướng quỷ dị dường như khó có
thể chịu đựng được cồ lực lượng này đốt cháy mà muốn hỏng
mất.
Dương Phàm nhìn chẳm chẳm ngọn lửa ánh vàng dùng
phương thức khó tin sinh ra, trong mắt lộ ra vài tia hôi hộp cùng hưng phấn: “Thật không nghĩ tới, Thái Hư Thiên Hỏa trong suy
nghĩ của ta sau khi Hoán Nha Kỳ đạt tới một trình độ nhất
định mới có thể ngưng luyện ra, không ngờ xuất hiện trong tình
huống như vậy”.
Nguyẻn lai, ngọn lửa ánh vàng hình thành sau khi mặt trời đỏ vặn vẹo nổ tung chính là Thái Hư Thiên Hóa đặc biệt do Hoán Nha Kỳ hội tụ lực lượng Thái cô tinh thân
(ngòi sao).
- Hơn nữa lộ ra trước mắt không chi có Thái Hư Thiên Hỏa, mà Ngay cả Hồng Nhật Phần Thiên mà lúc trước trong
lý luận ta cũng không dám thử nghĩ cũng không ngờ được sinh ra.
Tuy rằng chi là một hình thức ban đầu. nhưng nếu có thể nắm
trong tay cỗ lực lượng này. cho dù hoành hành Đại Tẩn. lại có khó gì?
Dương Phàm hạ xuống mặt đất. mắt nhìn Thái Hu Thiên Hóa đang phát ra khí tức cấm kỵ trên trời cao.
về phẩn gió lốc hủy diệt quét ngang mà đến kia, vào lúc tới
gần Dương Phàm đểu bị tan rà quỷ dị. dường như bị hắn hấp thu vậy.
Tuy nhiên một số đốm mưa lửa ánh vàng rơi xuống kia Dương Phàm cũng không dám đón đỡ, nhưng là hắn khôngbị khí
tức ngọn lửa này kinh sợ, dễ dàng tránh được.
- Dương đại ca. đây rốt cục là chuyện gì xảy ra? Ngay cả huynh đểu không thể khổng chế sao?
Tiểu Hân vẻ mặt tái nhợt bay đến bên cạnh hắn, cánh tay nhỏ bé vẫn còn đang nin lên rất khẽ.
Dương Phàm xấu hổ cười:
- Nhất thời không khổng chế được, xuất hiện tình huống ngoài
dự đoán. Nếu không chạy trổn. Ngay cả ta đểu khó thể toàn thân trở ra?
- Nhất thời không khống chể được?
Tiểu Hân cắn chặt hàm răng trắng tinh:
- Nhưng là sơ sầy nhất thời của đại ca lại giết chết mấy trăm tu sĩ San Ngọc Tông?
- Ách?
Dương Phàm nao nao, thương vong tạo thành trên Lục San Châu, hắn hết sức rõ ràng.
Chi là trên con đường hắn từng bước đi lẽn đinh Tu Tiên giới, đã
gặp rất nhiều chuyện như vậy. đạt tới mức độ nhìn nhiêu không
lấy làm kỳ quái.
Dĩ vãng tại Nội Hải. Bắc Tần. cấp
bậc lão quái Nguyên Anh giao chiến lẩn nào mà không liên lụy
một số sinh linh vô tội.
Mà sau khi đạt tới trinh tự Hóa Thần trớ lên, quy mô chiến đấu lại mờ rộng vô số lần.
- Việc này đích thật không nắm trong tay.
Dương Phàm hơi xin lỗi nói với Tiểu Hân.
Nếu là tu sĩ khác, hắn căn bán khinh thường giải thích, nhưng hắn
hiểu biết cá tinh Tiểu Hân. Tư tướng thiện lương và hành V cứu
thế trong nội tâm nàng từng khiến Dương Phàm hoài nghi tính
chán thật thân phận Hoàng tộc Đại Tẩn của nàng.
- Điểu này cũng không thể toàn bộ trách đại ca.
Tiêu Hân ngược lại có chút hô then. Hai người ớ chung hai mươi năm,
nàng đổi với Dương Phàm cùng khá hiểu biết, quyết không phái
là hạng cùng hung cực ác. ít nhất không có ý thương tôn vô
tội.
- Một chiêu vừa rồi, lúc không khống chế được ta đã tận lực tránh đi.
Trong mắt Dương Phàm lóe thẩn quang:
-Nếu không...
- Nếu không sẽ thế nào?
- Nếu một chiêu vừa rồi không phái vỗ về phía hư không mà là hướng xuống dưới hoặc là Lục Vân, như vậy...
Dương Phàm hít sâu một hơi. trong mắt ẩn hiện lệ quang:
- Như vậy toàn bộ Lục San Châu phạm vi mấy trăm dặm này sẽ bốc
hơi khỏi thế gian, không người may mắn thoát khỏi.
-Hà!?
Tiểu Hân nghe vậy sợ ngây người, khó có thể tướng tượng một chiêu kia nếu không phải vỗ về phía trời cao.
Lúc này nàng hiểu thật sâu Dương Phàm đã cổ hết sức tránh thương đến người vô tội.
- Tránh thương đến người vô tội là một phương diện, mà ý niệm
đẩu tiên trong đầu ta là Tiêu Hân cũng ở phía dưới cho nên lập
tức t hay đôi hướng phát chiêu.
Dương Phàm thớ nhẹ một hơi. nhẹ nhàngbâng quơ nói.
Tiểu Hán nghe vậy, khóe mắt lập tức có chút úng đó, cảm động không hiểu.
Hiểu biết của nàng đổi với Dương Phàm chi cực hạn ớ một bộ phận.
Chán chính được hắn coi là bẳng hữu. cho dù dùng cái giá húy
diệt toàn bộ tiểu châu này để đổi tính mệnh, đểu sẽ lựa
chọn làm mà không chút nháy mắt.
Hô... ô... ô
Đúng lúc này. ngọn lửa ánh vàng trong hư không dẳn dẩn ảm đạm, lốc xoáy lửa đó kia cũng dần dần tiêu tan.
Một trận nguy cơ trước nay chưa từng có cuối cùng cùng coi như trôi qua.
Chúng tu sĩ toàn tràng thớ ra một hơi dài.
- A...
Mà ớ một mánh đất trồng, Lục Vân ôm đẩu lãn lộn trên mặt đất.
Trên da hắn nhiễm một tầng lửa đỏ. không ngừng rên ri kêu thảm
thiết, hai tầng đau buốt bóng rát phát ra từ linh hòn cùng thân thê.
Lục Vân là một trong hai người tại đây bị mưa lửa ánh vàng đánh trúng còn có thể may mắn sống sót.
Một người khác là Cơ Nguyệt cấp bậc Thông Huyền, lúc này Thông
linh Pháp bào bị hư hao. cái giá phải trả là thân thức bị
thương.
Giờ phút này nhìn qua, Cơ Nguyệt không còn tươi
cười nhu tĩnh lúc trước, khuôn mặt tái nhợt, tóc cùng quẩn áo đểu có một mành cháy đen. trong mắt lộ ra hoảng sợ.
Mà Lục Vân bị mưa lửa công kích chi lớn bẳng nòng nọc, dưới tác
dụng của ngọc trụy màu lam đeo trước ngực, bảo vệ được cái
mạng nhỏ.
Nhưng dù vậy, thống khổ hắn chịu đựng xa xa không phải chút thương tổn này có thể so sánh.
- Vân thiếu gia.
Chúng Thiên Vân Vệ bên cạnh gấp đển độ như kiến bò chào nóng, lại không dám tới gần.
Vừa rồi một gã Thiên Vân Vệ chi vẻn vẹn đụng vào thân thể Lục Vân lập tức bị đốt chết.
- Uy lực đã vếu đi, có thểthửxem...
Đội trướng Thiên Vân Vệ lớn tuổi kia lấy ra một tấm ngọc phù màu
lam. bấm pháp quyết, lam phù tinh quang run lên, hàn khí bổn
phía dán lên trên người Lục Vân.
Lặp rức một cỗ hàn linh khí tinh thuần rót vào trong cơ thể Lục Vân, khiến tình huống
của hắn có chút chuyển biến tốt đẹp.
- Lục Vân thiéu gia. Lẩn này chiến đấu đã xong, xem ra ngươi lại phải trở về nẳm mấy tháng.
Dương Phàm cười tửm tim nhìn phía Lục Vãn.
Trong lòng hắn đang suy tu xem có muốn chém giết người này hay không.
Nhưng nghĩ lại nơi này vẫn là địa bản của Lục Vân Hầu. nếu giết
chết người này. hậu quả thiết tưởng không chịu nôi. Đến lúc
đó. chi sợ toàn bộ Đại Long Đàm đêu không thê chịu đựng nôi lửa giận của Lục Vân Hầu.
Cho dù Dương Phàm muốn giết hắn,
hơn mười vị bậc cao Hóa Thẩn bên cạnh, bao gồm hai cường giả
Thòng Huyền cùng sẽ không khoanh tay đứng nhin.
Ngược lại. nếu như trong chiến đấu công bình chiến thắng và thương nặng
Lục Vân. như vậy cho dù Lục Vân Hâu đích thán tới cũng là danh
chính ngôn thuận.
Cho nên Dương Phàm tạm thòi coi cuộc chiếnnàỵ là một lẩn công bình quỵá chiến.
- Ngươi...
Lục Vân nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong mắt nhin về phía Dương Phàm càng nhiều lại là sợ hãi.
Tuy nhiên đúng lúc này, thán thể Dương Phàm cũng lắc lư một cái, sắc mặt khẽ biển.
Nguyên lai một kích vừa rồi, lúc bắt đầu hắn chi tính sử dụng ba
thành công lực nhưng cuối cùng không khống chế được, gần như
rút hơn nửa pháp lực trong cơ thể hắn.
Nghiêm trọng nhất
không phái điểu này mà là bới vì hắn mới bước vào Hoán Nha
KỲ. căn cơ không ổn định, vừa rồi Hồng Nhật Phẩn Thiên kinh thế hãi tục căn bản không phải giờ phút này hắn có thê thi triên.
Điểu này tạo thành chấn động nhất định với cảnh giới của hắn, khién cho thản thể không khỏe.
- Dương đại ca.
Tiểu Hân vội vàng đỡ hắn, mắt lộ vẻ lo lắng.
- Pháp lực người này trống rỗng...
Ánh mắt chúng Thiên Vân Vệ sáng lên. tâm lý sợ hãi Dương Phàm ít đi vài phẩn.
“Xem ra tiểu tử này sau một chiêu không khống chế được vừa rồi,
xảy ra dị biến, mà hắn không chi pháp lực trồng 1'ồng, còn
phải trả một cái giá lớn. Hừ, duới tình huống cành giới
không ôn định vận dụng cấm thuật như thế. hoàn toàn là tìm
chết!”
Hai mắt Thương Vũ lão tồ híp lại, ớ sau lưng nhìn chẳm chẳm Dương Phàm, trong lòng lại nổi lên sát ý.
Giờ phút này Dương Phàm suy yếu chưa từng có, là cơ hội tuyệt hào nhất để ra tay.
Một khi tiêu diệt người này. đoạt được Chí Bảo Long Khí dễ nhưtrớ bàn tay.
Lý trí trong lòng Thương Vũ lão tổ bị tham lam vô tận t hay thấ
phập lực trong cơ thể ngưng tụ, chậm rãi nâng một bàn tay.
Với thực lực cấp Thông Huyển của hắn, đổi phó Dương Phàm suy yếu
không chịu nổi giờ phút này hoàn toàn không có khó khăn gì.
- Ngươi muốn động thủ?
Cơ Nguyệt thẩn niệm truyển âm, sắc mặt khẽ biến.
- Hừ. lúc trước ngươi đã từng nói. vậy thì không nên nhúng tay vào việc này.
Thương Vũ lão tổ cười lạnh nói.
- Ha ha. Thương Vũ đạo hữu vên tâm động thủ đi.
Cơ Nguyệt nhẹ nhàng cười, trong mắt có ý cười trừo phúng.
Mà lúc này. Dương Phàm ngồi xếp bẳng trên đất. thẩn sắc bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.
Pháp lực trống rỗng đối với hắn mà nói không tính là vấn để.
Thử hỏi Dương Phàm đã khi nào từng lo lắng vì pháp lực không đủ chứ?
Con ngươi Thương Vũ lão tổ co rút lại, đang chuẩn bị từ sau lưng
đánh lén, tiến hành lôi đình chém giết cướp đi Chí Bảo Long
Khí...
Vút Vút Vút —
Nhưng mà chính vào lúc này.
phía chân trời xẹt qua mười mấy đạo vân quang, cầm đẩu là một
thanh niên tóc ngắn lạnh lùng, trên người tản mát ra một cỗ uy
áp mạnh mẽ tuyệt luân khiến cho đám tu sĩ San Ngọc Tông vừa
mới thớ ra một hơi. thân kinh lại lâm vào căng thẳng.
- Cường giả Thông Huyền? Mà lại còn là Thiên Vân Vệ.
Pháp lực Thương Vũ lão tổ vừa mới ngưng tụ đến mức tận cùng đột
nhiên rời rạc phản tán, bàn tay nâng lẻn giữa không trung cũng
cứng đờ lại.
- Nếu ta đoán không sai, người tới chính là... Đại công tử Lục Chiến cùa Lục Vân Hầu.
Cơ Nguyệt nhìn chẳm chẳm vào thanh niên tóc ngắn oai hùng bất
phàm, trên thanh văn bì giáp có một tia vân quang. Trong đôi mắt
đẹp xẹt qua một tia sáng, thản sắc ngưng trọng vô cùng.
- Đại công tử.
Chúng Thiên Vân Vệ phía dưới lại lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Đại ca...
Sắc mặt Lục Vân cũng rất khó coi.
Vào lúc thống khổ không chịu nổi. hắn cũng không phải khòngbiết tinh thế.
Giờ phút này hắn hoàn toàn bị thua, cũng khiến Dương Phàm suy yếu không chịu nổi. Vừa lúc đại ca chạy tới. bị hắn nhặt một
cái tiện nghi lớn. đoạt lấy công lao.
Hắn chiến đấu sinh tử lại bị đại ca ngư ông đắc lọi, trong lòng không cam lòng tới cực điểm.
- Nhị đệ. ngươi làm sao rồi? Chẳng lẽ ngươi bị người ta đánh trọng thương thành như
vậy?
Lục Chiến lộ ý cười, vè mặt “quan tâm” nói.
Sinh trong nhà Vương hầu, cùng cha khác mẹ. hai huynh đệ này từ nhỏ liền đã có tranh đấu.
Hai người luận tư chất thì không hon kém nhau, nhưng tiếc 1'ẳng Lục Chiến sinh sớm hon Lục Vân vài trăm năm, tu vi thực lực vẫn dễ
dàng ép một bậc.
Dương Phàm khoanh chân ngồi một bên, mặt lộ vẻ cổ quái. Thế nào mà hắn cảm giác được hai huynh đệ
này có ý tứ giấu đao trong nụ cười.
Điều này làm cho
hắn nghĩ đến đệ đệ mình, so với bọn họ. thòi niên thiéu của
đệ đệ Dương Lỗi nhiều nhất chi là có chút lòng hiếu thắng.
- Hừ, không cần ngươi quản.
Lục Vân nghiến răng nghiên lọi, lúc này khí tức nóng cháy trong cơ
thê miễn cưỡng ôn định, được đội trướng Thiên Vân Vệ ớ bên cạnh nâng đỡ. lui qua một bên.
Hắn hiểu được, chuyện kế tiếp nhất định là do đại ca chiểm tiện nghi, đây là không thể ngăn cản.
- Nhị đệ vên tâm. Đại ca nhất định sẽ cho ngươi ra một ngụm ác khí (trút giận).
Lục Chiến tươi cười sáng lạn, vân quang quanh thán rang chuyển, khí
tức mơ hỗ phát ra so với lúc Lục Vân thi triên Vân Bạo Liệt Thiên Thuật còn cường đại hơn rất nhiêu.
Ánh mắt hắn đảo qua Dương Phàm cùng Tiểu Hân, đặc biệt dừng trên mặt Tiểu Hân. cặp mắt sáng ngời.
Lục Vân thi nghiến răng nghiến lọi, hai tay nắm chặt, gắt gao nan
lên. Hắn nhìn về phía Dương Phàm vẻ mặt suy yếu đang xếp bẳng
điểu tức. thẳm nghĩ trong lòng: “Tiểu tử họ Dương, ngươi có
thể lại sáng tạo kỳ tích hay không? Ngàn vạn lẩn đừng cho đại ca thực hiện được...”
“Tiểu tử họ Dương, ngươi có thể lại sáng tạo kỳ tích hay không? Ngàn vạn lần đừng cho đại ca thực hiện được.”
Lục Vân nghiến răng nghiến lọi, trong lòng đầy vẻ không cam lòng,
ánh mắt nhìn phía Dương Phàm dường như có vài phẩn chờ mong.
Dưới tình huống lưỡng bại câu thương giờ phút này. trong lòng Lục Vân không ngờ lại nghiêng về phía địch nhản.
Hắn liều chết chiến đấu. thiếu chút nữa đánh mất cái mạng nhỏ.
làm sao cam tâm đem thánh quá thắng lợi không công dâng tặng cho
đại ca vẫn một mực tranh phong từ nhỏ.
Cho nên. trong lòng hắn càng bức thiết địch nhân Dương Phàm này lại sáng tạo kỳ tích.
Thông qua giao chiến vừa rồi, trong nội tâm Lục Vân đổi với Dương
Phàm vừa kính vừa sợi. Nói một câu chán tình, hắn không thể
không bội phục thiên phú cùng tiến triển của Dương Phàm.
Ngắn ngủi bốn mươi mấy năm, đối phương từ một con kiến quyển sinh
sát nẳm trong tay mình đi lên tới mức mà giờ phút này khiến
hắn cám thấy sợ hãi.
“Chi tiếc, tại tình huống như vậy hắn gặp phái đại ca.”
Nhưng mà, Lục Vân càng biết rõ thực lực đại ca. trong lòng âm thẩm thớ dài.
Lý trí nói cho hắn, Dương Phàm tuyệt không còn sức phản kháng
gì. trừ khi hắn còn có thể thi triển cấm thuật Hồng Nhật
Phẩn Thiên vừa rồi.
Nhưng là... Còn có khá năngnày sao?
Giờ phút này. Dương Phàm sắc mặt suy yếu. ngồi xếp bẳng dưới đất. hẳn là đang tận dụng thời gian điêu tức.
Lục Chiến bẳng vào cỗ khí tức trên người Dương Phàm, phán đoán
khẳng định ra cảnh tượng đồ sộ kinh thiên lúc trước là đến
từnguời này.
- Chi là một tu sĩ mới vào Hóa Thẩn...
Trong mắt Lục Chiến lộ nghi hoặc. Lúc trước hắn từng nghĩ qua, có
thể tạo thành cảnh tượng kinh thế hãi rục như vậy, khăng định
là cấp bậc Thông Huyên trờ lên. đã làm sẵn chuẩn bị một trận
đại chiến.
Lại nhìn bộ dạng suy yếu của Dương Phàm,
khóe miệng Lục Chiến nhếch lên một tia cười khẽ.” Thì ra là
bị minh làm ngư ông thủ lợi. khó trách nhị đệ lại có biểu
tình kia!”
- Tiểu Hân cô nương, ở bên ngoài chạy loạn là
phi thường nguy hiểm đó, không bẳng theo chúng ta trờ về. Nếu
không đê đại ca kia của ngươi tức giận, chúng ta cũng không gánh
chịu nổi.
Lục Chiến cười rúm tim nhìn phía Tiểu Hân. thuật dịch dung của đối phương cũng không giấu được hắn.
Tiểu Hân đứng bén cạnh Dương Phàm, răng ngọc cắn chặt, vẻ mặt quật cường nhung trong lòng lại lo lắng không yên.
Nàng hiện tại hoàn toàn không biết tình huống của Dương Phàm, không biết làm thế nào cho phải.
- Tiểu Hân. trước tiên lui ra sau. Nơi này để ta xử trí
Dương Phàm chậm rãi đứng lên. thẩn sắc bình tĩnh như trước, luồng
hào quang màu lửa quanh thân cũng dẩn dẩn thu liễm.
-
Dương đại ca chớ cậy mạnh. Cùng lắm thì ta theo chân bọn họ đi, nhất định có thể nghĩ cách cho huynh binh yên vô sự.
Cặp mắt Tiểu Hân úng đỏ. nhìn thẳng Dương Phàm.
- Muội yên tâm. ta không việc gì.
Dương Phàm trấn định tự nhiên, trên mặt lộ ra một tia tự tin. thò tay vỗ vỗ vai nàng.
- Vâng.
Tiểu Hán dường như bị lây lan, gật gần đầu lui sang một bên, vẻ mặt cám kích đồng thòi cũng tràn ngập tự tin đối với Dương Phàm.
- Chậc chậc, tinh cành thật cảm động.
Lục Chiến dùng ánh mắt khác thường đảo qua hai người, đột nhiên
cám thấy được long khí mịt mờ câu thông thiên địa trên người
Dương Phàm, thân thê bồng nin lên.
Chí Bào Long Khí?
Trong lòng hắn chấn động, người này có được Chí Bảo Long Khí, lại cùng Công chúa Tẩn Hán ớ một chỗ. chẳng lẽ hắn là vị cao
thủ nào của Hoàng tộc.
Nhưng theo hắn biết, ỡ Đại Tẩn
này, có được Chí Bảo Long Khí người nào kokhông ài là nhản
vật quát tháo phong vân? Tối thiều không có bất kỳ người nào
tu vi không từ Thòng Huyên trớ lên.
Thậm chí. lấy thực lực cấp Thông Huyền cũng không có tư cách có được Chí Bảo Long Khí.
Người thực lực thấp, kết cục có được Chí Bảo Long Khí chính là một chữ - Chết!
Cảm quan bước đẩu thòng hiểu thiên cơ của Dương Phàm lập tức cảm
ứng được biến hóa tâm lý của Lục Chiến, thâm nghĩ đổi phương
hơn phản nửa là phát hiện long khí trên nguời mình.
“Xem ra không thể thiếu một trận ác chiến”.
Thẩn sắc Dương Phàm dần dần trờ nên sắc bén. trạng thái nguyên bản nhìn như suy yếu trong khoảnh khắc đã biển mất không còn.
“Lực khôi phục thật nhanh.”
Trong mắt người khác thì kinh hãi, mà ánh mắt Lục Vân lại sáng ngời, trong lòng lại càng thêm chờ mong.
- Ha ha, ngươi họ Dương hả? Nghe nói Nhị đệ kia của ta liên tiếp
bại trong tay ngươi, thật đúng là không đơn giản. Mà hiện tại
ngươi lại cùng một chỗ với Tiêu Hân cô nương, không biết có ý
đổ gì?
Lục Chiến vẻ mặt nghiền ngẫm nói. khóe miệng
còn treo vài tia trừo phúng: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Thán phận Công chúa Tân Hán cỡ nào. ngươi này lại muôn làm rể
hiền Hoàng tộc Đại Tần?”
- Bớt nói nhảm. Các ngươi cùng tiến lên, hay là lên từngnguời?
Dương Phàm thái độ khác thường, cuồng ngạo không kiên nhẫn nói.
Hắn biết rõ thời gian càng kéo dài càng bắt lợi với mình. Nơi
này là phạm vi của Lục Vân Hầu. nếu không tốc chiến tốc
thắng, sẽ chi đưa tới càng nhiều cường địch.
- Ha ha ha... Tiểu tử ngươi đủ cuồng ngạo, dám nói như vậy trước mặt bản
công từ. Như vậy Lục Chiến ta muổn nhìn, ngươi rốt cục có thẩn thông gì.
Lục Chiến sau một tràng cười to. hai chân ngưng
kết ra hai vệt vân quang cao tốc chấn động, khí tức trên người
đột nhiên phóng ra, uy áp cấp Thòng Huyển làm cả Lục San Cháu
lâm vào hít thớ không thòng và sợ hai vô hình.
Cấp Thông Huyển.
Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng. Lẩn đẩu đối mặt lực lượng cấp
Thòng Huyền, với tu vi mới bước vào Hoán Nha Kỳ của hắn đểu
cảm giác áp lực cùng uy hiếp sâu sắc.
Vút Vút Vút
Đúng lúc này, phụ cận Lục San Châu lại có một đội liệp sát già bay tới, tổng cộng hai ba chục người.
Đội liệp sát giả này đểu là sát thủ tinh anh trong Thiên Sát Các. mỗi người ánh mắt sắc bén. sát ý lạnh băng.
- Dừng lại.
Lão già cẩm đẩu cấp Thòng huyền đột nhiên khoát tay.
- Viên tiền bối, vì sao không tiến tới?
Một thanh niên hai mắt màu đó máu bên cạnh hỏi.
Lúc hắn lên tiếng, các liệp sát giả khác đều lộ vẻ kính sợ.
Nam nhân hai mắt đò máu này danh hiệu “Huyết Đồng”, là một trong
những sát thủ “Địa cấp” tiếng tăm lừng lẫy. Chém giết vô số
Hóa Thẩn cùng cấp. thực lực so với Tử Ma lúc trước còn cao
hơn không chi một bậc.
Danh hiệu sát thủ địa cấp. bình thường chi có cường già cấp Thông Huyển mới có thể đạt được.
- Chúng ta đã tới chậm mộtbước.bị Thiên Vân Vệ nắm trong tay cục diện.
Ánh mắt Viên tiền bối thoáng ngưng, chau mày.
- Thiên Vân Vệ?
Nam tử Huyết Đổng kia khê nhướng mày.
- Tuy nhiên...
Trong mắt Viên tiền bối chợt lóe tinh quang:
- Xem thế cục trước mắt. chúng ta còn có cơ hội.
BáBá
Dương Phàm đối mắt với Lục Chiến, dường như có ãn ý. đồng thòi
bay về phía trời cao. xuyên qua lên phía trên tầng mâv.
Bới vì hai người đểu không muốn chiền đấu lan đềngẩn những người khác.
Chúng tu sĩ phía dưới, trong tẩm nhìn chi có thể miễn cưỡng thấy hai điểm đen.
Nhưng cường giả cấp Hóa Thẩn vẫn như cũ có thể thòng qua thẩn thức nhìn rõ chi tiết chiến đấu.
- Tiểu từ. Xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu trong tay ta.
Lục Chiến vẻ mặt nghiền ngẫm, bộ dạng khinh địch, trong lòng lại
hết sức cẩn thận. Đối phương có thê nhiều lần bức Nhị đệ đến bước này. há là kẻ đầu đường xó chợ?
- Người của Lục gia đều tự cao tự đại coi trời bẳng vung như thế sao?
Dương Phàm bật cười một tiếng:
- Dương mỗ đang muốn kiến chức một chút, thực lực cấp Thông Huyền rốt cục mạnh như thế nào.
- Ngươi lập tức sẽ đích thân cảm nhận được.
Trên mặt Lục Chiến ý cười sáng lạn mà tự tin.
Dương Phàm không hề lên tiếng, pháp lực trong cơ thể ngưng tụ, song
chưởng hiện ra một mảnh lửa đỏ. hai mắt đạm mạc như sao lạnh,
hai bàn tay lóe ra sáng bóng màu đó lửa lưu ly.
Nếu bó
tầng màu lửa bén ngoài sẽ phát hiện tay của Dương Phàm như
nham tinh màu đất. đây là lấy lực lượng Diễn Căn Kỳ làm cơ sờ
phòng ngự.
Hô... Bá
Bóng sáng màu lửa nhoáng lên,
Dương Phàm không ngờ chủ động công kích. Bàn tay màu đó lửa lưu ly mang theo khí tức bóng rát khủngbố khiên không khí bổn phía sôi trừo.
Ánh mắt Lục Chiến co rút lại, chi cảm thấy trước mắt nhoáng một cái. một bản tay màu lửa đã đánh tới.
Hắn cười lạnh một tiếng, một quyển chấn động đánh ra, tầng tầng
ván quang lẩn lượt đan xen. va chạm cùng một chỗ với bàn tay
lửa đó lưu ly kia.
Phanh...Ầm
Tầng mâv tầng tầng
chất chồng đan xen kia trong nháy mắt tan nát. sắc mặt Lục
Chiến đại biến, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc lui ra sau vài bước,
ôn định thân hình.
Một chướng Dương Phàm bổ ra không ngờ có thể chiém ưu thế trước mặt cường giả Thông Huyền.
- Đây là thực lực cường giá Thông Huyền sao?
Trong lòng Dương Phàm có chút chấn động. Một chướng vừa rồi hắn đã dùng tám phản lực lượng.
Lúc đánh với Triệu tòng chú, Dương Phàm chi sử dụng hai phẩn lực
lượng là có thể thoải mái thích ý, thậm chí chiếm ưu thế.
Mà giờ phút này dùng tám phẩn lực lượng không ngờ chi vẻn vẹn đẩy lui Lục Chiến.
“Người này lúc trước không ngờ ẩn giấu hơn phản nửa thực lực. nếu
đơn thuần lực lượng hắn gân như không kém cường giả Thông
Huyền”.
Trong lòng Thương Vũ lão tổ kinh hãi.
Lấy
thực lực Dương Phàm trước mắt mà xem, lúc trước hắn muốn giết người đoạt báo. xác xuất thành công không quá 30%.
- Rất khó có thể tướng tượng, ngươi chi là một tu sĩ mới bước vào Hóa Thẩn Kỳ.
Trong mắt Lục Chiến khó có thể che giấu được vẻ kinh ngạc.
Sau đó. vân quang dưới chân hắn dồn dập chấn động.
Hô... Bá
Ván quang nhoáng lẻn một cái. một mảnh tầng tầngbóng mây bao phủ Dương Phàm.
Tốc độ thật nhanh.
- Thẩn thức của ta không ngờ thấy được mười Lục Chiến thiếu gia.
Một Thiên Vân Vệ ngạc nhiên thán phục nói.
- Đó là cành giới của ngươi thấp. Ta thấy được năm.
Bên cạnh, một đội trướng Thiên Vân Vệ nói.
- Không hổ là con của Lục Vân Hầu. tốc độ này gần như có thể ngạo thị cùng cấp.
Trong đôi mắt đẹp của Cơ Nguyệt đẩv vẻ kinh hãi, nếu đổi là chính
nàng đến ứng phó, khẳng định là luống cuống chân tay.
BaBa...
Dương Phàm thiếu chút nữa không phản ứng kịp. miễn cưỡng dùng song
chướng ngăn cản công kích như chóp của Lục Chiến, thân hình
“Thinh thịch” một tiếng, bị đánh bay muời mấy trượng.
Hắn còn không ổn định thân hình, lại bị một vùng bóng mây bao phủ.
Bỡi vì tốc độ thật sự quá nhanh, thần thức hoàn toàn không thể
theo kịp. Dương Phàm dùng cảm quan cường đại mới có thể gian
nan phản ứng đúng lúc, đón được công kích kinh hiêm liên hoàn
kia.
Ba ba... Ằmầm ầm...
Trong tẩm nhìn, phia trên
tầng mâv hai người chiến đấu hoàn toàn bị một vùng bóng mâv
bao phủ. Thân hình Dương Phàm gần nhu bị vùi lấp.
- Không tốt. Dương đại ca sắp chịu không nổi rồi.
Tiểu Hán đẩy vẻ lo lắng, trái tim như nhảv lên tới cổ họng.
Mà đúng lúc này, trong hư không tất cả bóng mâv nhoáng lên một
cái. chi còn lại Lục Chiến hào quang chói mắt. một màng vân
quang hình cẩu ẩm ẩm bùng nồ, hóa thành hàng ngàn hàng vạn
đạo vân quang thúc, khiến tâng mâv trong thiên địa trực tiếp hóa
thành hư vô.
Hạ vực bên dưới cách xa mấy ngàn trượng cũng nổi lên sóng lớn cuồn cuộn duới một cỗ lực lượng không hiểu.
Thình thịch...
Thản thể Dương Phàm bị đánh bay. trong lúc khí huyết nhộn nhạo, sắc mặt hơi trắng bệch.
Lục Chiến cũng tại lực chấn động cường đại lui ra mấy chục
trượng, trong lòng khó có thê tin: “Người này chăng những lực
công kích đáng sợ, hơn nữa thê thất còn biến thái hơn yêu thú
cùng cấp. Vân bạo đạn của ta không ngờ không có hình thành
thương tổn thực chất với hắn?”
Hai người đứng giữa không trung, trong phạm vi vài dặm không còn một đám mây.
Toàn bộ Lục San Châu, mấy ngàn tu sĩ thậm chí cường già ờ phụ
cận xem cuộc chiến cảm giác sâu sắc kinh tâm động phách.
Trong vòm trời muôn đòi kia. vầng mặt trời lửa rào rạt thiêu đổt.
hào quang chiếu thẳng lên thản haingười tản mát ra hào quang vô
hạn, trớ thành tiêu điêm của ngàn, vạn tu sĩ.
Từ tình thế trước mắt mà xem. hai người vẫn như trước không phản thắng bại.
- Làm nóng người kết thúc... Chiến đấu vừa rồỊ chi là lực lượng Hóa Thần trung kỳ.
Ánh mắt Lục Chiến sắc bén. trịnh trọng nói:
- Kế tiếp, ta cho ngươi kiến thức một chút lực lượng cấp Thòng Huyển chân chính.
- Kế tiếp, ta cho ngươi kiến thức một chút lực lượng cấp Thòng Huyển chân chính.
Lục Chiến hít sâu một hơi, nhìn thẳng thanh niên đang giẳng co từ xa với minh.
Trước đó. Dương Phàm ờ Đại Tẩn. thậm chí là Thiên Vân Cháu đều là một vô danh tiểu
tốt.
Nhưng là sau trận chiến này, hắn nhất định, không còn là một người vô danh.
ở ngoài Lục San Châu.
- Tiểu tử họ Dương này thật sự là đáng sợ, ngay cả pháp lực
trình tự Hóa Thẩn trung kỳ đểu không làm gì được hắn, lại
khiến cho Lục Chiến phải vận dụng thẩn thông cấp Thòng Huyên.
Khó trách đám nguời Tử Ma lúc trước chấp hành nhiệm vụ đêu
chết trong tay hắn. Tô chức lại đem độ khó nhiệm vụ này tăng
lẻnmột bậc.
Viên tièn bồi quan sát cuộc chiến, không khỏi ngạc nhiên thán phục nói.
- Hắn thật sự đáng sợ như thế?
Thẩn thức nam tử Huyết Đồng không thể chạm đến xa như vậy, khó tin nói:
- ơ trinh tự Hóa Thân, vượt cấp khiêu chiến ngàn năm khó gặp. Từ khi tình huống đặc thù như có được Chí Bảo Long Khí, dõi mắt toàn bộ tồ chức Thiên Sát Các. chi có vương bài sát thủ danh
hiệu Vô Song kia mới có thê làm được vượt cấp giết địch.
Viên tiền bối gật gật đầu. lại thời dài:
- Cái gọi là “vô song" đương nhiên là trên đời vô song, thế gian
duy nhất. Tiểu tử này cùng không kém. có thê sánh ngang cùng
hắn. Chi tiếc hắn mới vào Hóa Thản Kỳ. tu vi cảnh giới đểu
chua ổn định đã gặp phải thẩn thòng cấp Thòng Huyền, nhất
định hòm nay hắn khó tránh kiêp nạn.
Nam tử Huyà Đồng nghe vậy cũng cảm thấy đồng V sâu sắc.
Cho dù Dương Phàm có thể may mắn sống sót trong tay Lục Chiến,
với thân thể thương nặng cũng khó tránh thoát khỏi một cửa bọn họ.
Bị nhiều cường già như vậy nhìn vào, vận mệnh hôm nay của hắn phàng phất đã được quyết định.
Nhưng mà thẩn thòng Hoán Nha của Dương Phàm thông hiểu thiên cơ lại không có phản ứng đặc biệt mãnh liệt.
Mà trước mắt, khí tức không rõ phát ra từ trên người Lục Chiến
lại khiến Dương Phàm cám ứng được nguy cơ tồn tại.
- Tại hạ Lục Chiến, xin hòi tôn tính đại danh đạo hữu.
Lục Chiến thẩn sắc trịnh trọng, dùng thái độ hoàn toàn mới đối thoại với Dương Phàm.
Có thể buộc hắn sử dụng lực lượng Thông Huyền, như vậy Dương Phàm đã có tu cách làm đối thủ của hắn.
- Dương Phàm.
Thanh âm bình thản vô cùng, còn có cái tên binh thường đến không thể bình thường hơn.
Dương Phàm.
Tu sĩ phụ cận đang xem cuộc chiến có đến vài ngàn hơn vạn, nghe được tên này cũng đều ghi tạc trong lòng.
- Tốt, Dương Phàm. Thực lực của ngươi khiến ta ngạc nhiên, Lục
mỗ lập tức muốn sử dụng toàn lực, ngươi cũng sẽ kiến thức
lực lượng Thông Huyền.
Trên người Lục Chiến dâng lẻn một cỗ chiến ý rào rạt.
Ngay sau đó. trên người hắn dâng lên một cỗ linh hổn lực cường đại.
Linh hồn lực?
Dương Phàm gắt gao nhìn chẳm chẳm.
Sau đó, hắn liền thấy quanh thân Lục Chiến sinh ra một cỗ lục
lượng Phần Thẩn cường đại hon tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ gấp chục
lần.
Ngưng tụ Phản Thẩn, đây là đặc thù của cường già Hóa Thẩn.
Phản Thần là linh hồn thẩn thức kéo dài, diệu dụng vô cùng.
Dễ hiểu nhất chính là tinh thẩn dạo chơi thái hư, tăng nhanh tốc độ hấp thu và dẫn động thiên địa linh khí.
Càng sâu một bước. Phần Thần hiểu được thiên địa phập tắc. thi triển thẩn thông càng đáng sợ.
Mà trinh tự càng cường đại. Phần Thẩn có thể chi một ý niệm cách xa ngân dặm giết người vô hình.
Mà cường giả Thông Huyền, chính là nhân vật pháp lực Thông Huyền, bọn họ đổi với lực lượng Phần Thẩn vô cùng cường đại.
- Tiếp ta một chiêu.
Trong mắt Lục Chiến sáng lên một vệt thẩn quang kinh người, cong tay búng một cái.
Chi vẻn vẹn là một đẩu ngón tay.
Mà Dương Phàm lại cảm nhận được một cỗ áp lực không hiểu, hô
hấp hơi chút gian nan, khu vực hiện tại dường như có một tâng
lao tù vô hình trói buọc hắn vào trong rồi từng chút thu hẹp.
Giờ này khắc này, chẳng những Dương Phàm chịu đựng áp lực đáng
sợ, ngay cả mấy trăm đạo thần thức bốn phia xem cuộc chiến
cũng đểu ớ dưới một cỗ áp bách vặn vẹo không hiểu.
Chủ nhân của thẩn thức nếu tu vi thấp hơn Hóa Thẩn Kỳ trực tiếp
hít thớ không thòng muốn chết, tâm thẩn chấn động miễn cưỡng
thu hỗi thần thức, khóe miệng tràn đầy máu.
Nhưng mà đây chi là một biểu tượng của pháp lực Thông Huyển.
Chán chính đáng sợ là uy năng ẩn chứa trong một ngón tay kia.
Phốc... Ống
Chi thấy hư không trước mắt dường như chấn động, khoảnh khắc Lục
Chiến điểm ra một chi, một đạo vân quang thúc nhìn nhưbình
thường đã đánh trúng Dương Phàm.
Dương Phàm vào thời
điểm chi mành treo chuông, một bàn tay như tinh Thạch màud dát
phát ra một vùng ảnh lửa miễn cưỡng ngăn cản vân quang thúc.
m-
Dương Phàm chi cảm thấy tâm thẩn chấn động, thán thể trực tiếp từ
trên cao rơi xuống, bàn tay tinh Thạch màu đất không thê phá vỡ
kia “răng rắc” một tiếng, từng tâng Thạch hóa bên ngoài vỡ tan.
Trong vân quang thúc kia không ngờ pha trộn một ít pháp tắc lực
lượng Phản Thần hiểu được, dưới một kích sinh ra uy lực vượt
gấp đôi bản thân công kích.
Chi vẻn vẹn một kích, hổ khẩu của Dương Phàm bị rách tả tơi. nửa cánh tay gần như mất cảm giác.
Đây còn là thể chất hắn vượt xa yêu tu cùng cấp. nếu đổi là Hóa Thẩn cùng cấp. trực tiếp dập nát toàn bộ cánh tay.
Tuy nhiên lực khôi phục của Dương Phàm biến thái, Sinh Mệnh Lục
Chủng đồng thòi rung động, có Sinh Mệnh Lục Lưu làm dịu, thương thế cánh tay đã khôi phục.
Hô... Vút
Thản thể rơi
xuống dưới của Dương Phàm dừng lại, sau vài cái lăng không trờ
mình, bay vọt đến giữa không trung, hít sâu một hơi, trong mắt
lộ vẻ chấn động.
- Người này thật là quái thai. Một kích như vậy còn không làm hắn bị thương nặng?
Trong mắt Lục Chiến thần quang hội tụ, thân thể rang động, vân quang lay động, bao phủ phạm vi trăm trượng.
Trong tầm mắt không ngờ có thể thấy được mấy trăm bóng vân quang.
Một cồ nguy cơ đánh thẳng linh hồn.
Dương Phàm theo bản năng nhắm mắt lại, Hoán Thiên Nha trong đầu đột nhiên rung động lóe sáng.
Trong phút chốc, năng lực cảm quan của Dương Phàm mớ rộng lên gấp mười, gấp trăm lẩn...
Dương Phàm bị mấy trăm bóng vân quang vây quanh vẫn giữ bình tĩnh
tuyệt đối, thản hình tại chỗ nhanh chóng làm ra từng động tác né tránh.
Bá... Vút...Ầm ẩm... Baba
Vài hô hấp. Lục Chiến tốc độ cao công kích hơn trăm lần.
Mỗi một lẩn công kích này. ẩn chứa lực lượng Thông Huyển đủ để
thương nặng thậm chí giêt chết một tu sĩ Hóa Thẩn sơ kỳ.
Nhưng mà tại hơn trăm lẩn công kích này gần nhu đểu bị Dương Phàm lẩn lượt tránh thoát.
Chi có hai ba lượt công kích không thể né tránh, miễn cưỡng ngạnh kháng.
̀m
Dương Phàm tại một kích trí mạng vân quang bùng nổ, thản thể bị
đánh bay. ớ giữa không trung phun ra một búng máu. lẩn đẩu tiên
bị nội thương.
Mà Lục Chiến lại càng kinh hãi hoảng sợ, vừa rồi hơn trăm lần công kích tốc độ cao, không ngờ bị Dương
Phàm né tránh hơn 95%.
- Hắn làm thế nào làm được...
Ánh mắt Thương Vũ lão tồ kinh hãi. khó có thể tin.
Cho dù đổi là hắn ớ trong tình huống đó nhiều nhất cũng chi có
thể tránh thoát 13 công kích, đại bộ phận chi có thể cứng đổi cứng.
Nhưng vấn đề là. với lực lượng Dương Phàm giờ
phút này căn bán không thể cứng đối cứng với cường giả cấp
Thông Huyên. Một kích đâu tiên chính là minh chứng rõ ràng.
- Thi ra là thấ rất khó tin...
Trong đôi mắt đẹp của CơNguyệt tia sáng kỳ dị nớ rộ. quan sát của
nàng càng cẩn thận, nhin ra manh mối trong đó.
- Làm sao
có thể? Năng lực cảm quan của hắn so với Lục Chiến cấp Thòng
Huyền còn mạnh hon. Vừa rồi hắn thuần túy là lấy tĩnh chế
động, đối mặt công kích tốc độ cao liên miên không ngừng đều là né tránh biên độ nhỏ nhất, gần như không có dịch bước...
Thủ lĩnh liệp sát giả Viên tiền bối ỡ ngoài Lục San Cháu kinh hô thành tiếng, hơi bị động dung.
- Vừa rồi ta đánh ra rất nhiều công kích, hắn thường thường có
thể như đoán trước tiên cơ. gần như đông thòi làm ra động tác
né tránh.
Trong mắt Lục Chiến hiện lên vẻ kinh sợ, kinh nghi không chắc.
Bá
Dương Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình dừng lại. Trong
khoảnh khắc vừa rồi. hắn vận dụng cảm quan thông thiên của
Hoán Thiên Nha, tâm thản tiêu hao rất lớn.
Nhưng hiệu quả
cũng thật kinh người. Tất cà động tác của Lục Chiến ờ trong
cám quan chậm như ốc sên, trong tẩm khống chế của hắn thậm chí có thể sinh ra một loại “Dự cảm” trước tiên.
Hô
Hắn phun ra một hơi dài, thương thế trên người nhanh chóng khép lại.
- Hắn thật sự là “nhân loại” sao?
Trên trán Lục Chiến, một giọt mỗ hôi “tí tách” hạ xuống, đối thủ trước mắt hoàn toàn không thể đánh giá theo lẽ thường.
-ồ?
Thương Vũ lão tổ nhìn sang nữ tử bên cạnh:
- Cơ Nguyệt đạo hữu nhìn ra manh mối?
- Ta quan sát và phản tích mỗi một chi tiết nhỏ của Dương Phàm.
Trong mắt CơNguyệt liên tục lóe sáng kỳ dị:
- Khi gặp phái công kích tốc độ cao. cảm quan năng lực của hắn
trong khoảng thòi gian ngắn thậm chí vượt xa tu sĩ cấp bậc
Thông Huyển như chúng ta. Động tác Lục Chiến tuy răng rất nhanh,
nhưng vê mặt linh hòn cảm quan lại có thê thấy rõ ràng từng
động tác... Nói cách khác, hắn thông qua loại cám quan này.
nắm giữ từng động tác chi tiết của Lục Chiến.
- Dù
vậy, cho dù hắn có thể thấy rõ động tác phản ứng cũng cần
thòi gian, lại thêm tốc độ thân thể rất khó theo kịp.
Thương Vũ lao tổ không cho là đúng nói.
- Đây cũng là mấu chốt nhất.
Trong mắt CơNguyệt thẩn quang ngưng tụ:
- Thông qua quan sát phần tích, ta phát hiện Dương Phàm dường nhu
có thể tiến hành trước tiên phán đoán ra động tác của Lục
Chiến, cảm giác đó hình như là... khi Lục Chiến ra đòn thì
hắn đã làm ra động tác né tránh.
- Ta hoài nghi... Hắn
có mang một loại thiên phú dị năng truyền thừa huyết mạch nào
đó, có một loại năng lực phán đoán trước tiên.
Cuối cùng Cơ Nguyệt cho ra một kết luận kinh người.
- Loại tình huống này theo như ngươi nói. ỡ trong sách cổ có ghi lại. Nhưng nghe nói, cũng có một số bí kỹ thất truyền có thê rèn luyện ra loại năng lực này.
Thương Vũ lão tổ gật gật đẩu. dường như chấp nhận phòng đoán của nàng.
Mà ớ một bén khác, Lục Chiến cùng Dương Phàm trải qua giẳng co ngắn ngùi.
Thương thế Dương Phàm đã hoàn toàn khôi phục.
- Tốc độ khôi phục của ngươi?
Lục Chiến rốt cục không kìm nổi nghi ngờ trong lòng.
Thương thể hắn thật vất vả tạo nên. đối phương chi giây lát là có
thể khôi phục. Đây quả thực làm cho người ta cảm thấy vô lực.
- Quên nói cho Lục công tử, bản chức của Dương mỗ là một Dược sư, từng được xưng là Thẩn V...
Dương Phàm không mặn không nhạt nói.
Dược sư? Thẩn y?
Lục Chiến lâm vào sửng sốt, theo đó mọi người toàn trường đều hung hăng co giật một
hỗi.
Mà lúc này. dị biến lại sinh ra.
Dương Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, Hoán Thiên Nha trong đầu nớ rộ ra một vùng hào quang hư vô, vận Chuyên trên ngón tay.
Bồng dung Lục Chiến cảm ứng được một cỗ áp lực đến từ trong bàn tay Dương Phàm.
- Đó là...
Lục Chiến mớ to hai mắt, hắn dường như cảm ứng được một loại lực lượng huyền diệu tương tự Thông Huyền.
Bá
Dưới chân Dương Phàm ánh bạc run lên. trực tiếp na di đến bén cạnh
Lục Chiến, đồng thời cong tay bắn ra, một đạo quang xà màu lửa run lên, từ ngón tay phát ra khiến hư không rang động không hiểu.
Lục Chiến theo bản năng vận chuyển toàn lực đánh ra một chướng,
trong tẩm nhìn vân quang bùng lên. giao kích cùng một chỗ với
quang xà màu lửa nin lên kia.
Phanh...Ầm
Hai người cứng đối cứng một kích, chợt “Đẳng đẳng đẳng” liên tục lui về sau.
Thản hình Lục Chiến nhoáng lẻn một cái, ổn định thản hình. Dương
Phàm lui ra sau bốn năm bước, dừng lại. lông tóc vô thương.
Cái gì?
Lục Chiến kinh ngạc không hiểu, cường giả Thông Huyền khác cũng sợ ngâv người. Làm sao mới chi qua một chớp mắt, lực lượng của
Dương Phàm đã có thể cứng đối cứng với cường giả Thông Huyên.
- Hắn dường như cũng có một loại năng lực tương tự Thông Huyển.
Cơ Nguyệt quan sát cẩn thận nhất, đôi mắt sáng lóe lên. biểu tình đã chết lặng.
- Ha ha... Nguyên lai đây là lực lượng Thông Huyển?
Dương Phàm nhẹ nhàng cười, Hoán Thiên Nha trong đầu nớ rộ một vùng
hào quang màu đó nhạt hư vô. lại vận chuyên trong bàn tay. dung
hợp cùng pháp lực.
Giờ khắc này, dưới cảm quan thông
huyển của Hoán Thiên Nha. hắn vận chuyển pháp lực dường như
chạm vào một trình tự hư vô mờ ảo... Giống như con cá tiến
vào trong nước, chim bay lên bầu trời.
Lực lượng và pháp
lực ngang nhau, đổng dạng kỹ xảo thuần thục lại có thể phát
huy uy lực càng cường đại - Đây đã chạm đến huyền diệu của
thiên địa pháp tắc, tức là bước vào cánh cửa pháp lực Thông
Huyền