Tiên Hồng Lộ

Chương 371: Q.5 - Chương 371: Cố Nhân Bắc Tần






- Thi Dao!

Dương Phàm vừa thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc, tâm thần đại chấn. Nàng làm sao cũng đi tới Thiên cầm Nội Hải?

Dương Phàm thất kinh thoáng thất thố, trong lòng không biết nên vui hay buồn. Nhung mà ngay khi hắn chuyển mắt, mấy tu sĩ Nho môn đã biến mất khỏi tầm mắt Dương Phàm. Đi qua cửa ra vào đại điện hoa lệ sẽ được truyền tống ra ngoài, về phần truyền tống đi nơi này, Dương Phàm khó có thể đoán được.

"Chẳng lẽ là ta gặp ảo giác?"

Dương Phàm có một cảm giác không quá xác định. Thi Dao làm người ta quen thuộc nhất là loại khí tức gần bùn không nhiễm, như thi như họa, trong đoan trang ôn nhu không thiếu lãng mạn ngây thơ. Loại khí tức này, trên người Nam Cung ức Tuyết mấy ngàv trước cũng từng có, nhưng có khác biệt nhất định. Nếu như khí tức bóng lưng nữ tử vừa rồi đúng là Đặng Thi Dao, như vậy nàng làm sao tới nơi nàv từ Bắc Tần xa mấy trăm vạn dặm.

Sử dụng cổ truyền tống trận?

Thế nhưng cổ truyền tống trận cần chín khối thượng phẩm linh thạch. Kim Đan bậc cao bình thường cũng không có vốn liếng đó.

Chẳng lẽ là hôm đó...

Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến một khả năng!

"Chỉ cần khảm chín khối thượng phẩm linh thạch vào là có thể khởi động truyền tống trận, một lần có thể truyền tống được ba người. Chẳng qua theo lịch sử vạn năm qua phàm là tu sĩ bước vào truyền tống trận này, cũng không có ai trở về. Thi Dao suy đoán đây là một truyền tống trận đơn hướng, nếu như muội có thể thông hiểu trận phép này, tiến vào vùng đất thượng cổ, hẳn có thể nối tiếp trận này, trở về Bắc Tần."

Lời Thi Dao nói hiện ra trong đầu Dương Phàm.

Một lần có thể truyền tống ba người!

Dương Phàm đột nhiên tìm được chi tiết mình đã quên. Chín khối thượng phẩm linh thạch khởi động truyền tống trận, năng lượng ẩn chứa trong đó có thể truyền tống ba người. Nếu như Thi Dao cũng tới Thiên cầm Nội Hải như vậy khẳng định ngày đó cũng theo sau Dương Phàm. "đi nhờ xe" của hắn.

"Lấy cá tính chấp nhất của nàng, rất có khả năng sẽ đuổi theo tới đây." Sắc mặt Dương Phàm âm tình bất định.

Xoạt!

Hắn vung tay áo thu lại tất cả vật phẩm trên bàn sau đó phóng như bay về phía ngoài đại điện. Cửa ra vào đại điện kỳ thật là một truyền tống trận xác định khoảng cách ngắn có bốn phương hướng để lựa chọn cần để phí giao dịch một khối linh thạch mới có thể khởi động trận pháp. Đây cũng là một loại thủ đoạn thu lợi nhuận của nơi này. Dương Phàm tùy tiện chọn một hướng, thân hình chợt lóe liền biến mất.

- Tiểu tử này có chuyện gì vậy, sao mà gấp như thế.

Thanh Long hộ pháp có vẻ khó hiểu liếc nhìn Dương Phàm.

Quan Tùng lại có vẻ khó trách nói:

- Vừa rồi hắn hô lên hiển nhiên là tên một nữ tử, hẳn là người hắn theo đuổi.

- Ôi. thật không hiểu nhân loại các ngươi, thọ nguyên có hạn không cần rắc rối như vậy chứ.

Thanh Long hộ pháp nghi hoặc nói lại chợt vẻ mặt hèn mọn nói:

- Nếu là nữ nhân ta muốn liền trực tiếp bắt về quy phủ hưởng thụ!

Lại nói Dương Phàm xuất hiện ở ngoài một đình đài cũ nát mở ra thần thức không bắt được bóng người mấy tu sĩ Nho môn kia. Hiển nhiên, những người vừa gặp đã đi ra từ một hướng khác.

Nghĩ vậy, Dương Phàm lại tiến vào đình đài cũ nát bóng người biến mất một lần nữa trở lại đại điện. Sau đó hắn lại lấy ra một khối linh thạch, truyền tổng một hướng khác.

Xoạt!

Dương Phàm biến mất lần nữa. Thấy cảnh này, Thanh Long hộ pháp kinh ngạc. Quan Tùng lại khẽ mĩm cười.

Lần thứ hai truyền tống ra ngoài, cũng là một nhà tranh cũ nát.

- Lần này tới Tử Thiên Điện, mấy thứ tài liệu đều đã giao dịch xong chỉ là giá có chút hơi cao. Người vừa rồi hẳn là Nguyên Anh bậc cao ta không dám trả giá với hắn.

Giọng một nam tử truyền tới từ cách đó không xa. Hơn nữa cùng lúc Dương Phàm cảm nhận được bốn cỗ khí tức Nho môn trong lòng vui vẻ, tìm đúng chỗ rồi. Hắn tập trung nhìn vào cách nhà tranh không xa, có bốn năm tu sĩ Nho môn, ba nam hai nữ, đều có tu vi Kim Đan. Trong đó một lão giả lớn tuổi chính là lại còn là tu vi Kim Đan đại tu sĩ. Ánh mắt Dương Phàm thoáng cái dừng lại trên một nữ tử điềm nhiên như tranh, chỉ lộ ra nửa bên mặt dung nhan thanh nhã gần bùn không nhiễm.

- Đặng sư muội. lần này muội may mắn nhất, mấy thứ tài liệu đều giao dịch được hơn nữa giá giao dịch cũng không bị thiệt.

Trong đó một nam tử áo lam Kim Đan trung kỳ cười nói.

Đặng sư muội kia vuốt cằm mĩm cười:

- Tử Thiên Điện danh bất hư truyền, mục đích Thi Dao lần này đã đạt được.

- Đúng vậy, thật vất vả xuống núi một chuyến sư tôn nghiêm khắc như vậy, lần sau đi ra đã không biết năm nào tháng nào nữa.

Một nữ tử vô cùng xinh đẹp oán giận nói.

Dương Phàm nghe bọn họ nói chuyện với nhau ánh mắt tĩnh lặng nhìn Thi Dao không hề lên tiếng. Nhiều năm không gặp Đặng Thi Dao cũng thăng cấp Kim Đan thậm chí tu vi đã tới gần cảnh giới trung kỳ. Điểm này Dương Phàm cùng không cảm thấy bất ngờ. Hắn biết rõ thiên phú Đặng Thi Dao còn mạnh hơn một bậc so với hạng ba đại tân tú. Đặng Thi Dao vẫn điềm nhiên như trước, giữa hàng mi có một cỗ u buồn nhàn nhạt như tranh, cũng vẫn tự thân thanh cao lãng mạn quật cường. Nàng ở trong bốn người, dung nhan khí chất vượt xa một bậc, nam tử áo lam nói chuyện với nàng đều lấy lòng khác thường, trong ánh mắt có vài phần si mê. Có thể là cảm giác được gì Đặng Thi Dao đột nhiên nghiêng người, nhìn về một phương hướng.

Nhưng mà phương hướng kia lại không có gì cả. Không biết xuất phát từ tâm lý gì. Dương Phàm đột nhiên ẩn thân Đặng Thi Dao cũng không thấy được hắn. Trong mắt Đặng Thi Dao hiện một tia mê man. Tu sĩ Kim Đan lớn tuổi nhìn thấy động tác Đặng Thi Dao. cũng liếc nhìn phương hướng chỗ Dương Phàm. trong mắt lóe lên.

- Các hạ vừa rồi lúc ngươi truyền tống ra, lão phu đã thấy được cần gì phải trốn trốn tránh tránh?

Lão giả nho bào lớn tuổi lớn tiếng nói.

- Ha ha ngươi cũng không có thấy được ta, Dương Phàm đứng ở đó cười dài nói.

Lão giả nho bào tuy là Kim Đan đại tu sĩ nhưng Dương Phàm toàn lực ẩn nấp lão cũng khó mà phát hiện. Chỉ là khi Dương Phàm mới xuất hiện, lão già nho bào liền cảm ứng được thế nhưng không hề lưu Ý. Thông qua động tác Đặng Thi Dao lão mới làm ra phán đoán. Bởi vì người truyền tống ra sẽ không thể biến mất vào hư không, chỉ có một khả năng là người kia đã ẩn nấp. Lão giả nho bào biến sắc nhưng chợt cười vang nói:

- Thuật ẩn nấp của các hạ rất cao minh cũng rất tự tin, chẳng hay ngươi nghe trộm mấy người chúng ta nói chuyện là có mục đích gì?

- Nếu có mục đích chỉ bảo gì có thể quang minh chính đại tham khảo cùng chúng ta.

Đặng Thi Dao nghe được giọng nói của Dương Phàm thân thể cứng đờ trong mắt phượng xẹt một tia kinh dị nhìn chằm chằm phương hướng kia đồng thời có phần mê man. Dương Phàm trầm mặc không nói nhìn phương dung xinh đẹp của Đặng Thi Dao lúc này lại có chút không muốn gặp mặt.

- Là huynh.

Đặng Thi Dao giọng thoáng run run truyền đến đôi mắt yêu hận giao hòa lại lộ ra vài phần chờ mong mừng rỡ.

- Thi Dao vẫn luôn tốt chứ. Không ngờ tới ở Thiên cầm Nội Hải còn có thể gặp lại được nàng.

Dương Phàm vẫn ẩn thân như trước, trong lòng bồi hồi không chắc vừa hy vọng gặp mặt Đặng Thi Dao rồi lại có chút muốn lui bước.

- Là huynh, thật là huynh!

Đặng Thi Dao kinh hô ánh mắt như tranh thoáng hồng lên lóe ra lệ quang trong suốt.

- Đặng sư muội. hắn là ai?

Thanh niên áo lam bên cạnh Đặng Thi Dao thấy thần thái sư muội như vậy, sắc mặt thật không dễ coi. vẻ mặt địch ý nhìn hướng nhà tranh.

- Dương đại ca, vì sao huynh lại không muốn hiện thân?

Thân thể mềm mại nhu nhược không xương Đặng Thi Dao khẽ run lên duyên dáng động lòng người.

- Gặp mặt thì có thể thế nào? Lẽ nào Thi Dao còn muốn nghe ta giải thích?

Dương Phàm cười tự giễu trên người chợt lóe linh quang, lộ ra hình dáng. Đặng Thi Dao gắt gao nhìn vào hắn răng ngọc cắn chặt:

- Huynh lợi dụng ta hiện giờ đã đạt được mục đích chẳng lẽ không thể cho ta một công đạo?

- Công đạo?

Dương Phàm nao nao:

- Lúc ở Triệu quốc không phải ta đã công đạo rồi sao?

Đặng Thi Dao nghe lời thân, thân thể mềm mại nhoáng lên. lung lay muốn ngã thương tâm muốn chết.

- Sư muội! Sư muội!

Thanh niên áo lam vội đỡ lấy Đặng Thi Dao tức giận nói với Dương Phàm:

- Rốt cuộc ngươi đã làm chuyện gì xin lỗi sư muội.

- Dương Phàm muội muốn nói chuyện riêng với huynh.

Đặng Thi Dao cưỡng chế bi thống trong lòng mặt cười đột nhiên một mãnh lạnh lùng.

- Này..

Dương Phàm có chút do dự tuy rằng hắn cũng yêu thích có cảm tình với Đặng Thi Dao nhưng vì Vân Vũ Tịch chỉ còn có thể nhịn đau cắt đứt tơ tình.

- Huynh còn muốn quay về Bắc Tần?

Đặng Thi Dao đột nhiên nói.

Dương Phàm thần sắc biến đổi:

- Muội còn phương pháp quay về Bắc Tần?

Hắn đột nhiên hồi tưởng lại Đặng Thi Dao đã từng nói:

"Đây là truyền tống trận thượng cổ, Thi Dao nghiên cứu nó nhiều năm nhưng chỉ có thể tìm hiểu bốn năm phần huyền ảo. Nếu như có thể cho ta thêm vài chục năm có thể bố trí lại một lần nữa."

Đặng Thi Dao là kỳ tài trận pháp, nghiên cứu cổ truyền tống trận nhiều năm nàng thật có thể xây dựng lại một truyền tống trận trở về Bắc Tần.

- Được. ta đáp ứng muội.

Dương Phàm cùng Đặng Thi Dao bay tới một chỗ không người.

Dương Phàm nhẹ nhàng khoát tay, bố trí cấm chế nhàn nhạt nói:

- Muội có gì cứ yên tâm nói trong vòng Kim Đan bậc cao không có khả năng nghe được.

- Dương đại ca, Thi Dao hỏi huynh một lần cuối cùng lúc ở cỗ chiến trường, huynh nói với ta là thật tình?

Đặng Thi Dao đôi mắt lóe sáng lệ quang, trong lời nói có phần quả quyết.

- Làm giả thành thật.

Dương Phàm đáp.

- Nói như thế có nghĩa là thật tình.

Đặng Thi Dao thần sắc hiện một tia mừng rỡ chợt lại thấp giọng khóc nói:

- Như vậy chúng ta gặp lại ở Thiên cầm Nội Hải cũng coi như duyên phận đã định trước, vì sao huynh không muốn bỏ đi trở ngại chứ?

Dương Phàm cảm thấy bất ngờ trong lòng không khỏi đau xót:

- Thi Dao? Muội lại chịu tha thứ cho ta còn muốn trở lại cạnh ta sao?

- Chỉ cần Dương đại ca thật lòng!

Đặng Thi Dao mặt cười nhiễm một tầng mây đỏ mỏng manh đó là một vẻ đẹp tình thơ ý hoa cổ điển ngượng ngùng vừa muốn lại thôi.

Dương Phàm hít sâu một hơi:

- Thế nhưng, ta lại không thể!

- Không thể. vì sao?

Đặng Thi Dao có vẻ khó hiểu:

- Thi Dao cũng đã tha thứ cho huynh, vì sao huynh lại không thể?

- Bởi vì ta không thể tha thứ cho chính mình.

Dương Phàm hít sâu một hơi đột nhiên hắn mở tay ra, một chiếc sáo ngọc tinh xảo mà không mất vẻ cổ xưa xuất hiện trước mắt.

- Muội là truyền nhân Nho môn xem đây là cái gì?

Dương Phàm hỏi.

- Thất Hương Ngọc Hồn Địch! Chí bảo nhạc khí Nho môn!

Đặng Thi Dao kinh hô ánh mắt sáng lộ ra một tia kỳ dị. vội hỏi:

- Huynh làm sao có được vật này?

- Vào khoảng mười năm trước, ta quen biết với nàng, đây là tín vật đính ước nàng ấy tặng cho ta!

Dương Phàm bình tĩnh nói.

- Thất Hương Ngọc Hồn Địch... tín vật đính ước...

Đặng Thi Dao cảm giác sét đánh giữa trời quang, trước mắt tối sầm thân thể mềm nhũn liền bất tỉnh nhân sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.