Dương Phàm sợ ngây người, không nghĩ tới Hồ Phi vừa tỉnh lại liền gây ra động tĩnh động trời như vậy.
Tiếng gầm của hắn kinh sợ chín tầng trời, tấm thân Thạch hầu kim
cương cao mười trượng bộc phát ra khí rức cấm kỵ cuồng bạo
trực tiếp làm sập động phủ của Dương Phàm, trong phạm vi ngàn
trượng, hết thảy mọi vật đêu hóa thành bụi phấn.
Hai
chân hơi chùng, giậm mạnh một cái, toàn bộ hòn đảo rung động,
vạn dặm phụ cận núi sụp đất nứt. trong hư không chóp lóe sấm
rền.
Vào lúc con mắt thứ ba mớ ra. cột sáng màu vàng
bắn thẳng lên hư không, hải vực xung quanh hòn đảo gây nên một
trận gió lốc thật lớn.
- Dừng tay!
Dương Phàm muốn đem hắn thu vào Tiên Hồng Không Gian đã không còn khả năng.
Mà hai mắt Hồ Phi màu tím sẫm, lạnh băng vô tình liếc nhìn Dương Phàm một cái, quát lạnh:
- Tiểu thí hài ở đâu tới?
Dứt lời một cước đá tới.
Lực lượng một cước này đủ để phá nát núi sòng, khí thế mành
liệt. Một cỗ pháp lực tiết ra ngoài trước một bước san bằng
bốn phía.
Dương Phàm nhấc một tay ngăn cản một cước đáng sợ này. phát ra một tiếng “Thình thịch’- nặng nề, chung quanh
hai người lập tức xuất hiện một cái hố sâu thật lớn. lan tràn ngân dặm.
Lực lượng lúc này Hồ Phi bùng nổ gần như
tiếp cận lục trước trấn áp Cửu u Ma Đế, cách lực lượng đinh
của nhân giới cũng chỉ một hai bước.
Tuy nhiên, lực lượng một cước này đá đến gần Dương Phàm lại quỷ dị từ mạnh
chuyển thành yếu, lúc giao kích với Dương Phàm chỉ còn lại uy
lực ba bổn thành, sau khi tiến vào thân thể lại bị suy vếu
thật lớn.
Đẳng Đẳng Đẳng!!!
Dương Phàm liên tục lui vài trượng, ổn định thân hình.
Luận riêng lực lượng nhục thể, ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của siêu cấp Thần thú này.
Thấy không giết chết Dương Phàm, Hồ Phi cảm thấy bất ngờ. vừa
chuẩn bị tiến thêm một bước xuất kích thì Dương Phàm đã trốn
vào dưới lòng đất. biến mất không thấy.
- Rốt cục là sao nhi?
Dương Phàm độn xuống bén dưới, ngầm thấy khó hiểu. Hắn không phát
hiện Hồ Phi có gì dị thường, làm sao đột nhiên phát điên.
- CửuU Ma Đế... Tamuổngiết ngươi.
Lúc này trong đôi con ngươi màu tím của Hồ Phi tràn ngập sát khí
lạnh băng, hiển nhiên còn đắm chìm trong cừu hận lúc trước.
Dương Phàm bừng tinh hiểu ra. tuy rẳng cách trận chiền phong ma lúc
trước đã mấy trăm năm nhưng là lúc linh hồn Hồ Phi chìm vào
ngủ say lại không có cám giác về thời gian.
Nói cách
khác, hắn vẫn còn dừng ở trong trạng thái lúc trước liên thủ
Tiên Tần Thủy Hoàng chiến đấu với Cửu u Ma Đế.
Trong lúc nhất thời, Hồ Phi cũng không nhận ra Dương Phàm.
Bời vì Dương Phàm hiện tại nhìn qua chỉ là đứa bé tám tuổi, mặc
dù hai người rất quen thuộc nhưng chợt nhìn thấy cũng rất khó
nhận ra.
Mà giờ phút này. cả hòn đào bị Hồ Phi điên
cuồng đập phá, một cơn chấn động rất nhỏ. trên mặt đất xuất
hiện từng vết nứt cùng sụp đổ.
Tuy nhiên quy mò hòn đảo này trong phạm vi Thiên Phong đại đảo vực cũng không thấp, rất
nhanh có tu sĩ chấp pháp phán ứng lại. tiến đến ngăn cản.
Hồ Phi bị mất lý trí ở một trình độ nhất định, gặp ai đánh nấy.
Baba!
Móng sắc cung lên. một vùng mây tía quét ngang hư không, toàn đội tu sĩ chấp pháp chưa tới gần đã bị đánh bay.
Đảo chủ đào này là một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, thấy thanh thế Hồ Phi không khỏi kinh hãi, lập tức truỵên âm:
- Toàn bộ lui lại, xin cứu viện!
Chi trong giây lát. tu sĩ trên đảo đều bay ra. kẻ chết người thương chừng mấy ngàn.
Dương Phàm trốn dưới đất không hề động thủ.
Bởi vì lực lượng giờ phút này Hồ Phi bùng nổ ra thật sự quá
mạnh mẽ. thậm chí vượt xa cấp bậc Độ Kiềp Kỳ. Dương Phàm
cũng không muốn chính diện chổng đỡ mũi nhọn, còn khôngbăngđê
mặc hắn giải phóngmột lúc.
̀m ̀m ̀m ̀m!!!
Sau thời
gian nửa nén nhang, toàn bộ hòn đảo bị phá thành mảnh nhỏ.
bị đánh thành bổn năm mảnh, đập vào mắt là khắp nơi thương
tổn.
Đúng lúc này. bốn năm đạo khí tức cường đại từ phương xa tới gần.
- Yêu hầu phương nào. dám tập kích thế lực chúng ta.
Mấy người tới đều có tu vi Hóa Thần hậu kỳ trờ lên. thậm chí có một lão già Hợp Thể đại viên măn.
Dương Phàm tập trung nhìn qua, lão già này thoạt nhìn có chút quen
mắt. không phải Dư trưởng lão lúc trước đến Tiên Đạo Tông sao?
Du trướng lão, La Tinh cùng Liễu Nguyệt. ba người này là lẩn thứ hai đến Tiên Đạo Tỏng tại đất liền là vì chất vấn việc Vạn
Diễn tiên sinh, Hình Cương chết trong Tiên Tân bảo tàng, muổn cho
Dương Phàm đi Tiên Đạo Thiên Tông tạ tội.
Giờ phút này, Dư trưởng lão dẫn vài vị Hợp Thể đại tu sĩ cùng với mấy chục
tên tu sĩ đinh cấp lục tục kéo tới bao vây quanh Hò Phi.
- Yêu hầu này đáng sợ, chúng ta bày đại trận bắt hắn!
Dư trưởng lão rất nhanh thương nghị ra đổi sách.
Xem thanh thế, cho dù bọn họ cùng tiến lên cũng không phải đối thủ.
Rất nhanh, đám người này lấy ra trận kỳ, một vùng sáng mờ bảy
màu hình thành từng tia sáng từ tám hướng phóng tới. ngưng tụ thành một tấm luới trời, hình thành oanh kích như bão táp
tới Hồ Phi.
Hồ Phi ngửa mặt lên trời thét dài, chi dựa
vào pháp lực trên người bùng nổ liền đẩy bắn công kích sắc
bén kinh nguời này ra ngoài.
- Lực lượng vẻu hầu này.
với thực lực mấy người chúng ta chi sợ không phải đối thủ.
Nhanh đi thông báo Đại đảo chủ cùng Tông chủ đại nhân.
Dư trường lão kinh hãi quát một tiếng, lập tức có người đi báo tin.
Lấy thủ đoạn tu tiên Ngoại Hải vực, sử dụng những vật như Truyền
tấn phù. Truyền tấn lệnh, tin tức có thể nháy mắt truyền ra mấy chục vạn dặm, một khi bố trí tốt mạng lưới tint ức, Ngay cả
hải vực trăm ức dặm chi khoảnh khắc là có thể truyền tin tới
mục đích.
Ngao... Hống!
Hồ Phi vung thiết quyển,
dưới mấy đợt công kích mành liệt đánh nát đại trận do mấy
chục tên tu sĩ đinh cấp bày ra.
̀mẲm Ẳm!!!
Hắn lại
vung song chướng, lôi hóa lực quét ngang thiên địa, đẩy lui tất
cả tu sĩ phụ cận. thậm chí còn lưu lại bảy tám cỗ thi thê.
Dương Phàm thẳm than trong lòng: “Sức chiến đấu quả thật đáng sợ”.
- Hộc hộc!
Sau khi tất cả “địch nhârT đều biến mất. Hồ Phi ngồi dưới đất khẽ thớ đốc. trong mắt cũng thoáng hiện vài tia mê mang, giống như
đang suy tư làm sao mình lại xuất hiện ở nơi xa lạ này.
Đúng vào lúc này. một đứa bé trai bảy tám tuôi hiện lên trước mặt Hò Phi.
Dương Phàm cười nói:
- Hồ Phi, ngươi rốt cục khôi phục rồi.
- Ngươi là ai!
Hồ Phi theo bản năng đánh ra một quyền, một vùng lôi hòa lực bay múa nhưbão táp.
Dương Phàm không dự đoán được Hồ Phi không chút nghĩ ngợi liền xuất thủ. hắn gần như không kịp né tránh.
Hắn đành phải vận chuyền lực lượng Tiểu Luân Hỗi. Thổ Linh Cháu
trong cơ thể hình thành một màn hào quang ngoài cơ thể.
“Rắc” Lôi hỏa lực hủy thiên diệt địa kia lập tức đánh tan màn hào quang của Thổ Linh Châu.
Không hổ là lực lượng hủy diệt kết hợp hai loại thần thông lôi điện và hỏa diễm.
Tuy nhiên, Thổ Linh Cháu thay Dương Phàm giảm bớt một nửa uy lực.
rồi sau đó lực lượng lại bị Tiểu Luân Hỗi hóa giải hơn phần
nửa.
Dương Phàm kêu một tiếng trầm thấp, mượn lực bay ngược lên không trang.
Ngao!
Hồ Phi quát lớn một tiếng, thừa thắng xông lẻn.
Tu sĩ xem cuộc chiến ở quanh đào tặc lưỡi kỳ quái. Đứa trẻ tám
tuổi này không ngờ có thể chống lại siêu cấp Thần thú đáng
sợ bậc này.
Trên mặt Dương Phàm xuất hiện một tia tức giận:
- Xuống dưới!
̀m!
Một cồ trọng lực huyển diệu từ trong hư không nghe gọi mà sinh ra, đánh rơi Hồ Phi xuống dưới.
Cỗ trọng lực này lại như hình thành Không Gian Lĩnh Vực khiến cho động tác của Hồ Phi bất kệ là từ hướng nào đều phải chịu
lực cản lớn lao.
Thấy Hồ Phi còn muốn phản kháng, Trấn
Thiên Tháp trong Thủy Hồn Giới của Dương Phàm “bá” một tiếng,
hiện lên trong lòng bân tay.
Bảo tháp đen thui hình xoắn
ốc chợt lóe hào quang sặc sỡ hóa thành một ngọn tháp lớn cao mấy trăm trượng, “Ẳm” một tiếng ép Hồ Phi xuống dưới.
Hồ Phi mặc dù lực lớn vô cùng nhưng cũng không thể đánh vỡ bảo tháp cấp bậc Bán Tiên khí này.
Trấn Thiên Tháp Ngay cả lực lượng phong ấn đều có thể trấn áp và
hoàn xung, có thể thấy được độ cứng cùng lực lượng.
Hồ Phi cám giác lực lượng mình phát ra bị Trấn Thiên Tháp giám bớt thật lớn.
- Không ngờ là Bán Tiên khí...
Đám người Dư trường lão đang xem cuộc chiến ở gần tự nhiên là giật mình không nhỏ.
Dương Phàm bấm pháp quyết. lực lượng Tiểu Luân Hỗi tăng thêm vào
trên Trấn Thiên Tháp, công kích của Hồ Phi hoàn toàn bị bó qua.
Cùng lúc đó. trong Trấn Thiên Tháp truyển đến một lực hút không hiểu, lập tức hút Hồ Phi biến mất.
Nguyên lai lúc luyện chế Trấn Thiên Tháp, có thểm vào tài liệu hệ không gian.
Lúc ban đầu Đặng Thi Dao dung hợp trận pháp không gian dùng để chuyển dời cùng hấp thu lực lượng.
Tuy nhiên, theo hai người lần lượt rèn luyện cùng cải thiện, bén
trong bảo tháp đã hình thành một Không gian Lĩnh vực có thể
dùng để trấn áp địch nhân.
Dương Phàm không nghĩ tới nguời đẩu tiên tháp này trấn áp lại là Hồ Phi.
Hồ Phi vào lúc mất lý trí lại kiệt lực. bị Dương Phàm trực tiềp tran áp thu vào.
- Các hạ thật sự là đại năng, không ngờ thu phục yêu vật lợi hại như vậy.
Đám người Dư trưởng lão vội vàng tới gân. nói lời cảm tạ.
- Xin hói tôn tính đại danh các hạ, là vị đại năng nào Ngoại Hài vực?
Trong đám người một lão đạo râu tóc bạc trắng đi ra nhìn chằm chằm
Dương Phàm, bộ dạng có chút kinh ngạc nghi ngờ không chắc chắn.
Dương Phàm vừa thấy lão đạo râu tóc bạc trắng này không khỏi chấn động:
- Đại trướng lão.
Người có thể khiến Dương Phàm gọi là Đại trưởng lão tự nhiên là rất ít.
Mà ở Ngoại Hải vực, lại chỉ có người trước mắt: Bạch Vũ lão tiên.
- Thật là ngươi... Dương trường lão!
Thần tình Bạch Vũ lão tiên ngạc nhiên vui mừng, khó có thể tin.
Dương Phàm cũng kinh ngạc vô cùng, không nghĩ tới lại gặp Bạch Vũ
lão tiên ở Ngoại Hải vực dưới tình huống như vậy.
Ngoại
Hải vực rộng lớn cỡ nào. có thể gặp lại cố nhân đích xác
không dễ dàng, phần nhiêu càng là một loại duyẻn phận.
Hai người vội vàng đi tới một chỗ nói chuyậi với nhau.
Bạch Vũ lão tiên ngạcnhiẻn nói:
- Làm sao Dương Dược sư lại biến thành bộ dáng này? Nếu không
phải bẩn đạo rất quen thuộc với ngươi, lại thêm suy tính từ
Tiên Diễn Đại Đạo Pháp thì cũng không thể xác định là ngươi.
- Chỉ là biến cố thôi diễn công pháp...
Dương Phàm đơn giản nói rõ một chút.
Sau khi hói han, Dương Phàm mới biết được Tiên Đạo Thiên Tông ở Thiên Phong đại đảo vực là đại tông phái số một số hai.
Ngay cà Đại đáo chủ vùng hài vực này đều xuất thân từ Tiên Đạo Thiên Tông.
- Thi ra là thế.
Dương Phàm đột nhiên hiểu ra, hiểu được vì sao Dư trưởng lão còn có Bạch Vũ lão tiên đều ở vùng hái vực này.
Bới vi Thiên Phong đại đảo vực có thể nói chính là địa bàn của Tiên Đạo Thiên Tòng.
Hai người cách biệt vài trăm năm không gặp, sau khi gặp lại đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói.
- Dương đạo hữu, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện.
Bạch Vũ lão tiên mang Dương Phàm đi tới một tửu lâu trên một hòn
đảo ở hài vực gần đó, hai người uống rượu tâm tình.
Mà đám người Dư trường lão nhìn theo hai người Dương Phàm rời đi. trợn mắt há hốc mồm.
- Đại năng già này không ngờ cùng nhận biết với Bạch Vũ lão đầu.
Một trâng tiếng ngạc nhiên vang lên.
- Hắn dĩ nhiên là Dương Phàm kia, khi nào lại trờ nên cường đại như thế?
Trong lòng Dư trưởng lão càng thêm khiếp sợ. vội vàng phái người đi bâm báo việc này cho Tỏng chủ.
Dương Phàm cùng Bạch Vũ lão tiên nói chuyện một hỗi, nói lên những việc đã trải qua của mình.
Thật lâu sau. Dương Phàm mới nhớ tới Hồ Phi trong Trấn Thiên Tháp.
- Thả ta ra ngoài.
Hồ Phi ở trong Không gian Lĩnh vực của Trấn Thiên Tháp, điên cuồng đập phá.
- Ha ha, tiểu ngoan hầu, ngươi đánh đủ chua?
Thanh âm hơi mang theo vẻ trêu cợt của Dương Phàm rơi vào trong tai Hồ Phi.
Hồ Phi ngẩn ra:
- Dương lão đại... Là ngươi?
Sau khi thần niệm giao lưu. hắn nhận ra Dương Phàm, nghẹn họng trân trối:
- Nhưng, làm sao ngươi biến thành tiêu thí hài rồi?
Dương Phàm nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.