Tiên Hồng Lộ

Chương 570: Q.6 - Chương 570: Cổ tộc thần bí!




- Về phần tinh thần Chiêm Bặc Đạo kế thừa, tuy rằng cùng rất bí ẩn, nhưng lão hủ vừa lúc cùng biết, toàn bộ Cực Bắc Chỉ có một chỗ

Khương Trường Phong trên mặt lộ ra vài phần tang thương tưởng nhớ.

- Địa phương nào? Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Tâm của Cực Bắc!

Khương Trường Phong chậm rãi thốt ra bốn chữ.

- Tâm của Cực Bắc!

Dương Phàm thoáng sửng sốt, chính mình chưa từng nghe nói qua một địa phương như vậy.

- Mọi người đều biết, Cực Bắc từ ngoài vào trong được phân chia thành hai khu vực: ngoại vực và nội vực. Ngoại vực chính là ở bên ngoài Cực Bắc, trên băng nguyên mênh mông, đa số phàm nhân cư ngụ; mà nội vực, là một dãy băng hà vô tận, môi trường cực kỳ ác liệt, cho dù là người tu tiên bình thường cũng khó có thể chịu đựng. Chỗ Băng Tuyết Tiên Vực chúng ta, chính là một góc băng sơn của nội vực.

- Nhưng mà, đây chỉ là phân chia theo tầm nhìn của người thường. Trên thực tế, ở chỗ sâu trong Cực Bắc còn có một khu vực thần bí, gọi là Tâm của Cực Bắc!

- Ở chỗ sâu trong Cực bắc?

Lúc này Dương Phàm mới phát hiện, diện tích của Cực Bắc rất lớn, mình theo từ ngoại vực đi vào nội vực, đi mãi mới vào băng Tuyết Tiên Vực, nhưng không nghĩ tới còn có khu vực ở trong sâu nữa.

- Tâm của Cực Bắc, tên đúng như ý nghĩa, chính là khu vực trung tâm của Cực Bắc. Nơi đó mới là môi trường ác liệt nhất của Cực Bắc, là địa phương rét lạnh nhất, cho dù là tu sĩ bậc cao bình thường đi vào đó cũng sẽ bị chết vì lạnh.

Khương Trường Phong cười nói.

Ngay cả tu sĩ bậc cao, đều có thể bị đông lạnh chết?

Dương Phàm không khỏi thầm líu lưỡi, không nghĩ tới kế thừa của tinh thần Chiêm Bặc Đạo, lại ở một địa phương như vậy, khó trách hiếm có người biết tồn tại của nó.

- Vậy nếu Dương mỗ đi vào trung tâm Cực Bắc, thì phải làm thế nào mới có thể tìm được nơi kế thừa của tinh thần Chiêm Bặc Đạo?

Dương Phàm lại tiếp tục dò hỏi.

- Tâm của Cực Bắc, phạm vi cũng không nhỏ, về phần tinh thần Chiêm Bặc Đạo ở nơi nào, ta cũng không thể xác định.

Khương Trường Phong nói với giọng điệu bằng phẳng, đột nhiên lại đổi giọng:

- Nhưngcó một thế lực gia tộc, khẳng định biết.

- Thế lực nào?

- Cổ tộc

Khương Trường Phong nói ra hai chữ hàm xúc đầy ý ngưng trọng.

Lại là Cổ tộc?

Dương Phàm nhíu mày.

Thật lâu trước kia khi Thiên Nhất Hồn Thủy hiện thế ở Cực Bắc, chính là xuất từ Cổ tộc.

Mà hiện tại ngay cả tinh thần Chiêm Bặc Đạo, cũng có phần liên quan tới Cổ tộc,

Cổ tộc nàyrốt cuộc có lai lịch thế nào đây?

Có lẽ nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Dương Phàm, Khương Trường Phong giải thích:

- Cổ tộc là một gia tộc thần bí từ ở ngoài Cực Bắc di chuyển tới, từ lúc Băng Tuyết Tiên Vực còn sơ khai. Nghe nói là đến từ Đại Tần Vương Triều xa xôi.

- Qua nhiều thế hệ, một trong bốn Thánh Tôn Cực Bắc, trong đó có một là xuất từ Cổ tộc. Gia tộc thần bí cổ xưa này, luôn luôn không tham dự tranh chấp của Tu Tiên giới, nhưng thực lực sâu không lường được, tuyệt đối không ở dưới ba tông phái ở Cực Bắc, thậm chí còn đứng ở phía trên.

- Theo lão hủ biết, chỉ có người của cổ tộc có liên hệ với người thừa kế của tinh thần Chiêm Bặc Đạo. Cho nên, nếu ngươi muốn đi tới đó, có thể liên hệ cùng người của Cổ tộc. Nếu không sợ phiền toái, thì cứ đi tới trung tâm Cực Bắc chậm rãi tìm, có lẽ tìm kiếm vài năm cũng có thể tìm được địa phương đó.

Nói xong cuối cùng, Khương Trường Phong đưa ra đề nghị với Dương Phàm.

- Đa tạ Thái thượng trưởng lão chỉ điểm.

Dương Phàm hướng Khương Trường Phong nói lời cảm tạ.

Hôm nay từ trong miệng vị Thái thượng trưởng lão này, chẳng những Dương Phàm biết được tăm hơi của Thiên Nhất Hồn Thủy, ngay cả vị trí của tinh thần Chiêm Bặc Đạo, cũng cơ bản xác định được.

Mà vấn đề mấu chốt đều ở ngay tại gia tộc thần bí Cổ tộc này.

Sau khi tiếp tục hỏi Thái thượng trưởng lão thêm một vài vấn đề, lúc này Dương Phàm mới đứng dậy cáo từ.

Ngay tại ngày hôm sau, Dương Phàm chính thức trở thành trưởng lão vinh dự của Băng Phách Tông, việc này cùng khiếp sợ toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới.

Gần trăm năm nay, Dương Phàm chính là tấn chức trưởng lão tông môn đầu tiên của Băng Phách Tông.

Đối với chuyện này, đám người Lâm Thành tự nhiên vô cùng vui mừng, nhiệt liệt chúc mừng.

Trừ Liễu Tuyết Cầm, Tần tiên tử ra, còn có không ít tu sĩ, bao gồm lúc trước cùng nhau khảo hạch tu sĩ đến Băng Phách Tông, cũng lại đây chúc mừng.

Nhưng mà, Dương Phàm một mực bình thản không mừng không lo.

Đối với hắn mà nói, trở thành trưởng lão vinh dự của Băng Phách Tông, chỉ là một cái giao dịch nho nhỏ, không đáng vui mừng chút nào.

Khi biết Dương Phàm trở thành trưởng lão vinh dự, gã nam nhân họ Phương vẫn luôn tìm trăm phương ngàn kế hại Dương Phàm, cả người thiếu chút nữa hỏng mất.

- Điều này sao có thể?

Gã họ Phương đi lại quanh quẩn trong động phủ tâm tình rối loạn.

- Phu quânHiện giờ kế sách, chỉ có một đường.

Trong động phủ một nữ nhân toàn thân mặc áo bào tím, mặt như hoa đào, mím môi thấp giọng nói.

Nàng này chính là song tu đạo lữ thường xuyên bày mưu tính kế cho hắn.

- Nói mau.

Gã họ Phương sáng mắt lên, vội vàng thúc giục.

- Một chữtrốn!

Nữ nhân quả quyết nói.

- Trốn?

Gã họ Phương hít ngược một hơi khí lạnh, nhưng có vẻ lưu luyến không đành lòng rời bỏ.

Ở Băng Phách Tông nhiều năm như vậy, dù sao cũng có chút cảm tình, hơn nữa ở trong này thật vất vả mới bò lên một cái chấp sự, khó có thể buông bỏ.

- Phu quân nếu không trốn, chúng ta sẽ chết thực thảm.

Nữ nhân lộ vẻ mặt lo lắng nói.

Gã nam tử họ Phương trầm tư suy nghĩ thật lâu sau, hít sâu một hơi, rốt cục nói:

- Được! Ta nghe lời muội.

Khuya đêm đó, hai người để lại lệnh bài thân phận tông phái trong động phủ sau đó vội vàng chạy trốn.

Địa hình trong tông phái gã họ Phương rất quen thuộc, ngay cả lộ tuyến tu sĩ tuần tra, hắn đều biết rõ như lòng bàn tay.

Sau nửa canh giờ, hai người lén lút thấp tha thấp thỏm, thoát khỏi Băng Phách Tông.

"Phù!"

Gã họ Phương hít sâu một hơi:

- Cuối cùng trốn thoát rồi

"Vù!"

Bất thình lình, một tia sáng lóe lên xuyên thủng ngực hắn.

- Ngươi

Gã nam nhân họ Phương thân thể cứng đờ, mũi ngửi mùi thơm của cơ thể quen thuộc ở bên cạnh, dáng vẻ khó có thể tin.

- Vì cái gì

Gã nam nhân họ Phương mặt đầy vẻ bi thống, cũng không có xoay người lại.

Ở phía sau hắn, nữ nhân áo bào tím cầm trong tay một thanh chủy thủ, đâm xuyên qua thân thể hắn, mặt như sương lạnh, cười lạnh nói:

- Làm song tu đạo lữ với một kẻ bất lực như ngươi, ta chịu đựng đủ rồi.

"Bùm!"

Thi thể gã họ Phương ngã nằm dài trên mặt đất. Trước khi chết, trên mặt hắn lộ đầy vẻ hối hận và không cam lòng.

- Tử Nghiên! Nàng làm không tệ.

Đúng lúc này, một gã nho sinh mặt mày sáng sủa đi tới, mặt đầy ý cười, ôm nữ nhân kia vào lòng.

- Thần đại ca! Tên bất lực này đâu sánh được với huynh, từ nay về sau, Nghiên nhi sẽ đi theo huynh!

Nữ nhân tên gọi là Tử Nghiên, nằm trong vòng tay nho sinh, bạch diện nũng nịu.

- Đúng rồi, người này thân là chấp sự Băng Phách Tông, trong tông môn có thể có hồn bài của hắn. Chúng ta phải lập tức rời đi.

Gã nho sinh bạch diện đột nhiên cả kinh.

- Chậm đã, còn có túi trữ vật trên người hắn.

Tử Nghiên cười dài nói.

Gã nho sinh bạch diện vội vàng xoay mình, định lấy túi trữ vật trên người nam nhân họ Phương.

"Vèo!"

Một luồng sáng lóe lên, từ sau lưng đánh úp lại.

Gã nho sinh, bạch diện rùng mình, lập tức né mình qua một bên, nhưng vẫn chậm một bước.

"Phập!"

Thanh chủy thủ còn dính máu đỏ đâm vào cạnh trái tim hắn, toàn thân hắn lập tức cứng đờ.

Tử Nghiên mặt đằng đằng sát khí, thấy chưa giết chết đối phương, chủy thủ trong tay lại hung hăng đâm tiếp.

Gã nho sinh bạch diện lộ vẻ mặt kinh sợ, đột nhiên vận chuyển toàn lực nguyên khí, tung một chưởng đánh trúng người Tử Nghiên.

"Ầm! Rắc!"

Với tu vi Ngưng Thần Kỳ của Tử Nghiên, khó có thể chống đỡ một kích liều mình trước khi chết của cường giả Trúc Cơ, thân thể mềm mại bị đánh trúng gãy gập thành hai đoạn, máu tươi bắn tung tóe, vô cùng thê thảm.

Cùng một lúc trái tim của gã nho sinh bạch diện cũng vỡ nát, trên mặt còn đầy vẻ căm hận không cam lòng.

Cứ như vậy, trên mảnh đất tuyết trắng xóa này, nằm lại ba thi thể.

Trên mặt ba thi thể đều mơ hồ lưu lại vẻ hối hận

"Vèo!"

Một gã nam nhân đáng người khôi ngô, hai tay như vòng kiềm, hiện ra trên mảng tuyết trắng này, mắt nhìn ba thi thể trước mặt, vẻ mặt cổ quái lẩm bẩm:

- Chủ nhân phái ta đến giết hai người này, không nghĩ tới bọn họ tự mình kết liễu.

- Thế giới nhân loại thật là kỳ quái

Lưu lại một câu cuối cùng, nam nhân khôi ngô liền biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, Dương Phàm đang ở trong động phủ Băng Phách Tông, cùng lộ vẻ mặt kinh ngạc, chợt lại trào phúng nói:

- Sống ở thế giới không đấu đá lẫn nhau, vĩnh viễn không thể có được lực lượng chân chính đứng ở đỉnh cao.

Cứ như vậy, ở trong Băng Phách Tông, miễn cưỡng có thể gọi là một địch nhân của Dương Phàm, cũng biến mất trên thế gian này. Thậm chí hắn còn không cần ra tay, đối phương cũng đã chết.

Lưu lại Băng Phách Tông mấy ngày, Dương Phàm rốt cục chuẩn bị khởi hành, còn cố ý đi gặp mặt Thái thượng trưởng lão.

- Với thực lực của ngươi, đủ để tung hoành Băng vực, nhưng nếu gặp phải bốn Thánh Tôn Cực Bắc, nhất định cùng phải cẩn thận.

Khương Trường Phong nói với ý khuyên răn.

Dương Phàm vội vàng gật đầu:

- Ta sẽ ghi nhớ lời của Thái thượng trưởng lão!

Đồng thời, hắn lại tỏ mò hỏi:

- Xin hỏi Thái thượng trưởng lão, bốn Thánh Tôn Cực Bắc rốt cục mạnh đến mức nào?

Với cảnh giới linh hồn Hóa Thần Kỳ của Khương Trường Phong, khẳng định đứng ở đỉnh cao Nguyên Anh Kỳ, cho dù chân chính Hóa Thần Kỳ đích thân tới, cũng sẽ không sợ hãi.

Khương Trường Phong chỉ nói bốn chữ:

- Rất mạnh rất mạnh!

Rất mạnh rất mạnh!

Này bốn chữ, lại làm cho Dương Phàm rúng động toàn thân.

Hình dung tương tự cũng từng dùng cho mười hai đại cường giả chí tôn ở Thiên cầm Nội Hải, lúc trước thời điểm Âu Dương Phong đề cập tới tông sư Thiên Thu Vô Ngân, cũng dùng bốn chữ để hình dung: "Rất mạnh rất mạnh."

Bởi vì không thể dùng từ ngữ nào khác có thể nói lên mức độ của thực lực này, cho nên chỉ có thể dùng "Rất mạnh rất mạnh" để hình dung.

Cáo biệt các người Khương Trường Phong, sau đó, Dương Phàm liền lập tức rời khỏi Băng Phách Tông!

Sở dĩ gấp gáp như vậy, cùng vì Lưu Ly Hàn Tinh Xà đang hứa hẹn thăng cấp.

Tiếp qua bốn năm ngày, Lưu Ly Hàn Tinh Xà sẽ lột xác xong, sắp sửa độ biến hóa kiếp.

Yêu thú độ biến hóa kiếp, tự nhiên không thể ở lại Băng Tuyết Tiên Vực đông đúc tu sĩ như vậy.

Cho nên, Dương Phàm vừa rời khỏi Băng Phách Tông, lập tức chạy tới bên ngoài Băng Tuyết Tiên Vực.

Nhưng mà, vừa mới bay ra mấy ngàn dặm, đột nhiên hắn bắt giữ đến một luồng thần thức thăm dò ẩn chứa địch ý.

Mặc dù đối phương cũng rất cẩn thận, nhưng cũng không hoàn toàn thu liễm hết địch ý, bị Dương Phàm phát hiện.

- Theo dõi?

Dương Phàm hơi kinh hãi.

Nếu là người bình thường thì cũng không có gì, nhưng từ trong địch ý đó hắn mơ hồ cảm ứng được một mối uy hiếp.

Sự uy hiếp này, không kém gì mấy người tông chủ Cực Bắc, thậm chí còn mãnh liệt hơn.

Người tới, thực có thể là đại tu sĩ Nguyên Anh.

Dương Phàm ngoài mặt không đổi sắc, vẫn bay đi hướng ra ngoài Băng Tuyết Tiên Vực.

Ở trong Băng Tuyết Tiên Vực, tu sĩ dày đặc, trừ phi ở vào hoàn cảnh đặc thù, nếu không sẽ không dễ dàng động thủ.

Đợi vừa ra ngoài khu vực Băng Tuyết Tiên Vực, nghênh đón hắn là một hơi lạnh thấu xương.

Trước tầm mắt là một dãy băng hà vô tận, mênh mông không thấy điểm cuối, môi trường khí hậu cùng băng Tuyết Tiên Vực phía sau cách biệt một trời một vực.

- Quả thực kỳ diệu

Dương Phàm nhắm mắt lại, đứng lặng thật lâu ở khu vực ranh giới này.

Dùng cảm quan dung thông thiên địa, Dương Phàm cảm thấy được một tầng bố trí huyền diệu bao phủ toàn bộ Băng Tuyết Tiên Vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.