Trước Yên Ba Hồ. Dương Phàm quát lạnh một tiếng khiến đại hán hung ác Chân Tiên cừu trọng quỳ xuống.
- Vì sao lại như vậy?
Nội tâm của đại hán hung ác sợ hãi đến cực điểm.
Hắn không thể hiểu nổi vì sao mình lại thần phục một đứa trẻ mười tuổi.
Cho dù đám Đại La Kim Tiên kia muốn làm được điều này cũng cực
kỳ khó khăn, nhất định phải thi triển toàn lực tạo áp lực.
Nhưng nam hài ngồi ở trước mặt tù đầu đến cuối không hề động đậy. ngay cả một tia linh khí dao động cũng không có.
Nhưng là giờ khắc này. hắn thật sâu hiểu được một điểm: Sinh mệnh của mình đã không nắm trong tay mình.
Linh hồn bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế.
Ngoài ra, một thân sinh khí cùa hắn bị một cỗ lực lượng nhìn không thấy sờ không được phong bế.
Sở dĩ quỳ xuống là bởi vì biểu hiện tự nhiên từ linh hồn đến thân thể.
- Nơi này là Lâm Viễn Thành, ngươi đám tồn thương bản công từ một sợi tóc. đừng mơ còn đường sống sót.
Dương Phàm đứng dậy. tư thế trên cao nhìn xuống quát lớn với đại hán hung ác kia.
- Công từ tha mạng, cho ta một trăm lá gan cũng không dám. Vừa rồi chỉ là muốn trêu đùa ngài mà thôi.
Đại hán hung ác vẻ mặt sợ hãi, quỳ trên mặt đất không dám. động đậy.
Thẳng đến khi Dương Phàm rời đi một hồi. hắn mới đứng lên. toàn thân toát mồ hôi, mê mang hồi hộp nói:
- Vừa rồi rốt cục là chuyện gì xảy ra? Ta lại quỳ xuống trước một đứa bé.
BỊ người quáy rẩy tu luyện một cách khó hiểu. Dương Phàm có chút mất hứng.
Cùng ngày, hắn trở về phủ thành chủ.
Nam Cung Nguyệt rất nhanh nhìn thấy vẻ khác lạ trên mặt hắn.
- Con à. rốt cục là chuyện gi xảy ra?
Nam Cung Nguyệt vẻ mặt thân thiết nhìn con trai.
Dương Phàm kể lại kỹ càng một lần chuyện xảy ra hôm nay với Nam Cung Nguyệt.
- ...Sau đó Nhị ca lặng lẽ rời đi. con liền bị người kiauy hiểp. May mắn con nhanh trí dọa hắn, không đám tản thương đến con.
Sau khi Nam Cung Nguyệt nghe xong, lập tức mặt nhưbăng sương:
- ở trong Lâm Viễn Thành, không ngờ có người dám động đến con?
Kỳ nhi hôm nay bị sợ hãi, về phòng nghi ngơi đi. Mau thân nhất
định giúp con tra ra hung thù.
Nam Cung Nguyệt an ủi.
Trong lòng Dương Phàm cười thầm trở về chỗ ở. tiếp tục bế quan tìm hiểu.
Với độ cao tim hiểu Đại Luân Hồi của hắn, tự nhiên sớm đoán được nguyên nhân hậu quả của chuyện này.
Tâm tư của nhị ca Dương Đông làm sao giấu qua được hắn?
Tuy nhiên, trong khi bế quan tim hiểu. Dương Phàm đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên.
Hắn thu liễm tâm thần, Mệnh Hạch, thông suốt hệ thống Đại Luân Hồi, cảm quan mờ rộng vô hạn.
Thẳng đến một lúc. hắn mở to mắt, tinh quang lóe lên. khẽ cười:
- Thật không ngờ. Thiên giới này còn có nhân vật có thể so với
Vũ Văn Hâm về đạo bói toán, gần như thẳm thấu vào trong Đại
Luân Hồi.
Chính vào lúc này.
Tinh Thiên thể giới,
trên chín tầng trời. Một nơi an tường tiên khí mịt mù bao phủ
có một tòa Tinh Tháp cổ xưa đứng sùng sững.
Tinh tháp cao tới 49 tầng, trên đỉnh một vùng Tinh Hà rực rỡ. tinÌL tú chi chít phân bố nhưbàn cờ.
Cừu Tinh Tháp, một noi thần bí độc lập siêu nhiên thế ngoại của Tinh Thiên thế giới.
Bất kể ban ngày hay đêm tối, trên đinh Cửu Tinh tháp đều là một
trời tinh tú. nhưng có sự khác biệt với những khu vực khác.
Nơi này gần như phản chiếu mỗi một vì tinh tú trong thiên địa.
Giờ phút này trong Cừu Tinh Tháp đã có nhân vật danh chẩn không nhò của Thiên giới đang lẳng lặng chờ đợi.
Trong phòng khách đơn giản có bảy tám người ngồi tán loạn, đa phần là khoanh chân không nghe ngoại vật.
Tiên nhân bình thường thậm chí là Đại La Kim Tiên nếu đùng thần
thức đảo qua nơi đây sẽ phát hiện nơi này trống rỗng không có
gi.
Nhưng nơi này quả thực tồn tại tám người.
Bọn
họ dường như là một bộ phận của thiên địa, hoàn toàn thoát
khỏi bố cục không gian, đứng ở ngoài đại cục thiên địa.
Thời gian đối với bọn họ mà nói không hề có ý nghĩa.
Nhóm ẩịch Tepga
Người dịch v!!'go_kuyenao
Thẳng đến một khắc, rốt cục có người lên tiếng.
- Đã mười năm... Hẳn là có kết quả rồi.
Một giọng nam nhân ôn hòa giàu từ tính vang lên trong phòng.
Hắn mở mắt. lộ ra một đôi mắt con ngươi màu lam. nếu như đối mắt
với hắn, sẽ trầm mê trong hào quang sáng bóng mộng ảo mê ly.
Nhưng mà nhìn chính điện, hắn chỉ có một khuôn mặt bình thường,
nhưng lại có được khí chất cùng mị lực siêu phàm thoát tục.
Sau khi hắn nói ra, những người khác trong phòng khách đều mờ mắt.
- Phù Lâm Tiên Đế. nghe nói ngươi tại đạo thôi diễn bói toán có
trình độ rất cao. Mười năm nay. có tra ra manh mối gì không?
Một gã Đế vương mặc hoàng bào xa hoa quý giá ở bên cạnh cười lạnh nhạt.
- Đại Đế nói đùa rồi. Tu vi phập lực của chúng ta đều tại
thần thông và lực lượng. Nếu nói về đạo thôi diễn bói toán,
làm sao có thể so được với Phạm Nguyệt Tinh Tôn chứ!
Đồng tử màu lam cùa Phù Lâm Tiên Đế hơi lóe lên. giữ một vẻ tôn
kính nhất định. Nét cười trên mặt như gió nhẹ thổi qua.
- Phàm là người tới noi này đều bởi vì Ngũ sắc Thần Lôi xẹt
qua Tinh Thiên thế giới mười năm trước. Chúng ta đều cảm nhận
được uy hiếp mãnh liệt nhưng lại không suy tính ra được một tia
dấu vết gì.
Một đại hán vạm vỡ khác, thanh âm sang sảng quanh quẩn trong phòng.
Trên người hắn hoi tản ra một tia khí tức lọt ra bên ngoài khiến linh khí trong ức vạn dặm đông cứng.
- Nếu đã như vậy, sao chúng ta không yên lặng chờ tin lành, cùa Phạm Nguyệt Tinh Tôn?
Trong mắt của đại hán vạm vỡ tòa ra ánh hào quang hung lệ. đặc
biệt hung hăng trừng mắt nhìn Phù Lâm Tiên Để một cái.
Nếu những người khác lọt vào cảnh này nhất định sẽ kinh hãi
thất sắc. Tám đại nhân vật ở đinh của Tinh Thiên thế giới không ngờ bởi vì đạo Ngũ sắc Thần Lôi mười năm trước mà cảm thấv
uy hiếp cùng không yên.
Cho dù thần thông của bọn họ đã
quán thông thiên địa vũ trụ cũng không tính toán thôi diễn ra
được ý nghĩa cùa đạo Ngũ sắc Thần Lôi kia đại biêu cái gì.
Lúc trước Ngũ sắc Thần Lôi này xẹt qua Tinh Thiên thế giới, tiên
nhân bình. thường ngược lại không cảm giác gì. mà đám đại nhân vật ngồi ở chồ này lại cảm thấy hãi hùng khiệp vía.
Mười năm này. bọn họ không mưu mà hơp. lục tục đi tới Cừu Tinh
Tháp, mời Phạm Nguyệt Tinh Tôn chí cao vô thượng của Tinh. Thần
Chiêm Bặc Đạo đưa ra một đáp án.
Mười năm, Phạm Nguyệt
tính tọa ở đinh cùa tòa Cửu Tinh Tháp 49 tầng, bế quan suy
túứụ không để cho người ngoài quấy rầy.
Đổi mặt với đại hán vạm vỡ hùng hổ dọa người. Phù Lâm Tiên Đế ánh mắt ấm áp, không chút để V. khẽ cười:
- Mặc dù bản đế không tính ra kết quả cùa Ngũ sắc Thần Lôi.
nhưng lại có thể đoán được trong vòng vài ngày Phạm Nguyệt Tinh Tôn nhất định sẽ xuất quan.
Lời hắn vừa dứt...
- Phạm Nguyệt Tinh Tôn xuất quan...
Từ ngoài phòng khách, một nữ nhân mặt đầy nệp nhăn, mặc áo báo màu xanh lợt đi vào.
- Phạm Nguyệt Tinh Tôn.
Mọi người nơi đây đều đồng loạt đứng lên cất tiếng hỏi, thần sắc tương đối tôn kính.
Phạm Nguyệt Tinh Tôn giữ vè trầm mặc.
- Phạm Nguyệt, có kết quả không?
Đại Đế hỏi, trong thanh âm có một vẻ uy nghiêm vô thượng.
Khi hắn nói, những người khác đều im lặng không lên tiếng.
ở trong thất giới, mỗi một người được xưng là Đại Đế đều có địa vị cao cao tại thượng, được người kính sợ.
Sắc mặt Phạm Nguyệt Tinh Tôn hơi có chút tái nhợt:
- Chỉ lấy được hai manh mối.
- Hai manh mối?
Ánh mắt của các đại nhân vật đều rất nhanh dùng trên mặt Phạm Nguyệt Tinh Tôn.
- Manh mối thứnhất: Vô Song Thần Kiếm!
Phạm Nguyệt ngừng một lát.
Vô Song Thần Kiếm!
Mọi người cả kinh thất sắc. hai mặt nhìn nhau.
Thậm chí có vài người trong đó hít sâu một ngụm khí lạnh.
Nói đến Vô Song Thần Kiếm đứng đầu bảng thần binh Chí tôn thất
giới, mỗi người tại đây đều đột nhiên có phản ứng.
- Ta hiểu rồi... Lúc trước những người chúng ta, hoặc nhiều hoặc ít đều tham dự phong sát Vô Song Thần Kiểm.
Trong đó một nữ nhân kinh hô.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi.
Từ sau lần tranh đoạt Tạo Hóa Thần Khí. Vô Song Thần Kiếm liền trở thành một cấm
kỵ-
- Năm đó ta cũng không tham dự.