Tiên Hồng Lộ

Chương 262: Q.3 - Chương 262: Cửu u cốc - Đóng băng bảo hộ.






Trước mắt các tu sĩ, Dương Phàm không nhanh không chậm bắt đầu bố trí.

- Hoàng thúc, ngài am hiểu công pháp hàn băng, lát nữa sau khi dùng Hàn Tức Đan xin dùng linh khí cực hàn đóng băng chính ngài cùng Vũ Văn tiểu thư lại.

Dương Phàm vừa nói, lấy ra hai viên Hàn Tức Đan, lại nghĩ một chút dứt khoát lấy ra bốn viên giao cho hai người.

- Các người ăn đi.

Dương Phàm cũng không giải thích.

- Ngài muốn...

Hoàng thúc mơ hồ nghĩ tới điều gì, vội nuốt hai viên Hàn Tức Đan, cũng vận khởi một tầng hàn khí nhu hòa thuần túy, tự đóng băng mình cùng Vũ Văn Nhu lại. Rất nhanh, bên ngoài hai người liền phủ một tầng băng sương trắng, từng chút ngưng thực.

Vù vù vù!

Đúng lúc này, một bộ phận phi ưng huyết sắc tách ra từ bên kia nhanh chóng phóng tới. Vũ Văn Nhu cùng Hoàng thúc sắc mặt chợt biến nhưng thấy Dương Phàm bình thản không sợ, bình tĩnh đứng yên ở đó.

Bịch! Bịch! Bịch!

Những huyết ưng này chỉ cần đến gần Dương Phàm. liền rơi xuồng, lực sinh mệnh dưới ý niệm Dương Phàm khống chế. vô thanh vô tức tàn sát những sinh linh này. Chỉ trong chớp mắt. xung quanh Dương Phàm liền chồng chất một mãnh thi thể huyết ưng. Những thi thể này cái nào cũng là sinh cơ trong thân thể bị xóa bỏ, biến thành một cái xác khô.

- Độc thuật thật quỷ dị!

Các tu sĩ Trúc Cơ KỲ cách đó không xa, không khỏi hít một hơi lạnh, vô tình sinh ra mấy phần kiêng kỵ Dương Phàm. Nếu là dược sư bình thường, lực chiến đấu đều thường thấp hơn cùng cấp, nhưng nếu đổi thành Độc sư trong dược sư vậy sẽ hết sức đáng sợ. Chỉ trong nửa khắc, bên ngoài người Vũ Văn Nhu cùng Hoàng thúc đều đóng một tầng băng dày.

- ừm.

Dương Phàm gật đầu, sau đó thần thức truyền âm nói:

"Các người nhớ kỹ, nếu có thể sống ra khỏi Cửu u Bí Cảnh, chuyện có liên quan đến ta đều phải nghĩ cách che giấu, nếu không, đừng trách Dương mỗ không khách khí..."

Dứt lời, hắn vươn tay, bên trên hiện ra một con rắn nhỏ dài ba xích trong suốt.

Thoáng cái. một cỗ khí lạnh tận xương tủy tràn ra xung quanh. Hắn cùng với Lưu Ly Hàn Tinh Xà tâm thần tương liên, hạ mệnh lệnh với nó.

Phốc!

Lưu Ly Hàn Tinh Xà phun ra một đoàn khí đóng băng tới hai người Vũ Văn Nhu, chỉ nháy mắt hai người đã ngưng kết đóng một tầng băng dày.

Phốc! Phốc! Phốc!

Lưu Ly Hàn Tinh Xà liên tục phun ra hàn khí, tầng băng ngày càng dày, cuối cùng đóng băng hai người bên trong, ngay cả một chút khí tức cùng không thể cảm nhận được.

- Đây là yêu thú gì, lại lợi hại như thế?

Huyết Ma lão thất kinh dị nói.

- Con rắn nhỏ này có chút giống Lưu Ly Hàn Tinh Xà trong truyền thuyết, nhưng đó là dị chủng hồng hoang trong cổ thư, thực lực cực kỳ cường đại, chẳng qua con rắn nhỏ này còn là loại biến dị...

Mộng Tuyền nhìn chằm chằm Lưu Ly Hàn Tinh Xà trong tay Dương Phàm trong mắt toát ra mấy phần hâm mộ.

- ừ. Thêm một tầng phòng hộ cuối cùng.

Dương Phàm thấp giọng nói.

Phốc~

Lưu Ly Hàn Tinh Xà phun ra một đóa băng diễm như cánh hoa sen, đẹp đến kinh tâm động phách, đồng thời cùng tản mát ra một cỗ khí tức chí mạng đóng băng linh hồn. Các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ở đây, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Thực lực Lưu Ly Hàn Tinh Xà còn mạnh hơn gấp đôi bọn họ tưởng tượng. Tuy rằng chỉ yêu thú là cấp hai, thế nhưng kỳ thật ngang yêu thú cấp ba đủ sức chống lại tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Băng diễm vừa tiếp xúc tầng băng, hàn khí đáng sợ lập tức lan tràn, tất cả mọi thứ đều hóa thành bông tuyết

Bịch bịch!

Mấy con huyết ưng vừa tới gần đã bị hàn khí nháy mắt đóng băng rơi xuống mặt đất lập tức vỡ nát.

- Thật là một con rắn nhỏ đáng sợ...

Lúc này các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thấy được, đều cảm thấy kinh hoàng vỡ mật.

- Được rồi. Vũ Văn tiểu thư, đây là chuyện cực hạn ta có thể làm được.

Dương Phàm khẽ thở dài.

Dù sao hắn đã hết sức, dù là hai người Vũ Văn Nhu có chết, hắn cũng sẽ không quá hổ thẹn. Làm xong những chuyện này, hắn cũng không lập tức rời đi. Hắn muốn xem những huyết ưng này có công kích người đã đóng băng hay không. Theo lý thuyết, khí tức của hai người đã bị băng khí đáng sợ đóng cứng lại, người bên ngoài căn bản không cảm ứng được sự tồn tại của bọn họ.

- A... Nhanh cứu ta!

Đúng lúc này, Vũ Văn Lân mặc thượng phẩm linh giáp đột nhiên bắt đầu kêu cứu. Trong mắt Dương Phàm lộ ra vẻ trào phúng, người này tự cho rằng có thượng phẩm linh giáp trong tay, là có thể không nhìn huyết ưng đầy trời. Dù sao. thượng phẩm linh giáp cuối cùng là một kiện Pháp Bảo tu vi tu sĩ mới là căn bản. Trước ngàn vạn huyết ưng công kích, hắn bằng pháp lực Ngưng Thần đại viên mãn căn bản khó có thể duy tri được thượng phẩm linh giáp trên người.

Thượng phẩm linh giáp chỉ thích hợp tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ trở lên sử dụng, đối với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ trở xuống mà nói chỉ có thể dùng bảo mệnh ở thời khắc mấu chốt. Bởi vì thứ này quá tiêu hao phép lực, huống hồ Vũ Văn Lân ngay cả Trúc Cơ KỲ cũng chưa tới.

- A...

Giữa đàn huyết ưng truyền ra tiếng la thảm của Vũ Văn Lân, nguyên lai vòng bảo hộ do linh giáp hình thành đã dần lờ mờ đánh ra lỗ thủng. Pháp lực của hắn đã khô kiệt. Dương Phàm lạnh lùng nhìn hắn, không chút có ý bỏ đá xuống giếng đã là không tệ rồi. Chỉ một lát sau, vòng phòng hộ của linh giáp hoàn toàn vỡ nát, một trận kêu la thảm thiết truyền ra. Chỉ mấy hô hấp, máu thịt Vũ Văn Lân đã bị huyết ưng vô tận ăn chia thành bộ xương khô, chỉ còn một bộ linh giáp màu bạc rơi xuống, còn nguyên vẹn như cũ.

- Thượng phẩm linh giáp!

Mấy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng nhìn không xa, ánh mắt sáng ngời.

- Ha ha!

Dương Phàm cười nhạt, trong tay xuất hiện một chiếc roi đen cuốn lấy linh giáp thu về. Linh giáp này chính là Huyễn Ngân Linh Giáp là do Vũ Văn gia tộc bỏ một số lớn linh thạch mua lại trên hội đấu giá kinh đô, giao cho Vũ Văn Lân sử dụng, đặt hy vọng rất cao. Hiện giờ lại bị Dương Phàm nhặt tiện nghi.

Vù vù vù vù~

Lúc này, ngàn vạn huyết ưng trên trời liền nhào tới Dương Phàm, lại không hề để ý tới khối băng bên cạnh hắn. Trong lòng Dương Phàm chắc chắn mục đích đã đạt tới.

Vù!

Thân hình hắn chợt lóe, nhanh chóng bay về phía các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhanh chóng bỏ lại huyết ưng này.

- Mọi người đều nhanh xuất phát đi, mọi người nơi này đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, chúng ta phải đoàn kết nhất, không cần sợ bất kỳ kẻ nào trong Bí cảnh.

Mộng Tuyền ở phía trước bắt đầu dẫn đường.

Dương Phàm lại bắt đầu quan sát tấm bản đồ trong Tiên Hồng Không Gian, phát hiện con đường Mộng Tuvền đi thuần một đường thẳng. Thế nhưng, đi thẳng cũng không có nghĩa là con đường tốt nhất. Lộ tuvến đánh dấu trên bản đồ trong tay Dương Phàm mới là con đường tốt nhất.

"Xem ra bất luận là Mộng Tuyền hay tam đại tông môn đều không biết địa hình trong Cửu u Cốc. Tam đại tông môn tốn hao tâm huyết giết vào Cửu u cốc, còn Mộng Tuyền lại dựa vào nội ứng trong thế lực tam đại tông môn, thông qua cảm ứng bình thường cho nên đều là đường thẳng."

Dương Phàm suy đoán đều là thật.

- Ồ. khu vực phía trước bị mây đen bao phủ rồi!

Thân hình Mộng Tuyền đột nhiên ngừng lại, kiều dung biến đổi. Mọi người nhìn tới quả nhiên khu vực phía trước sương trắng đã biến thành mây đen, bên trong một mãnh tối đen khó có thể nhìn rõ. Dương Phàm lại âm thầm quan sát bản đồ, phát hiện khu vực kia có tuyến đồ kéo qua, không khỏi chợt hiểu:

"Hóa ra nơi này đã tới tầng trong Cửu u cốc."

- Đây có thể là nội bộ Cửu u cốc, vừa rồi những gì chúng ta trải qua chỉ là tầng ngoài.

Dương Phàm đột nhiên lên tiếng.

Mọi người nghe vậy, cảm thấy có lý.

- Mộng đạo hữu. cô còn có thể dẫn đường không?

Huyết Ma lão ngũ hỏi.

- Hẳn có thể.

Mộng Tuyền thoáng chần chờ nói:

- Không biết bên trong mây đen sẽ là cảnh tượng gì nữa.

Nhóm mười người ngự kiếm bay vào trong khu vực mây đen. Vừa tới khu vực mây đen. Mộng Tuvền đi đằng trước kinh hô một tiếng, hạ xuống bên dưới.

- Xảy ra chuyện gì?

Các tu sĩ đều có vẻ đề phòng.

- Nơi đây là lĩnh vực cấm không, không thể phi hành.

Mộng Tuyền thở ra một hơi nói với các tu sĩ.

- Hóa ra là lĩnh vực cấm không trong truyền thuyết..

Các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại đều hạ xuống đất, đi vào khu vực mây đen thử một chút quả nhiên không thể phi hành nhưng cũng không ảnh hưởng nhảy đánh bình thường.

- Thần thức ở nơi này hầu như không có tác dụng nữa.

Nhạc Bá nhướng mày.

Dương Phàm thử một chút, phát hiện thần thức chỉ có thể miễn cưỡng đi ra mấy trượng, còn cảm quan lại chỉ có thể mở ra phạm vi bốn mươi trượng. Khu vực mây đen, có rất nhiều vách núi vách đá, cùng với sơn động rừng cây. Nơi mọi người đi qua có thể thấy được thi thể tu sĩ cùng yêu vật, dấu vết đánh nhau càng nhiều hơn.

Vù vù vù!

Phía trước đột nhiên nhảy ra mấy con yêu thú hình thái khác nhau, tản ra một cỗ khí tức giết chóc máu tanh.

Đều là yêu thú cấp ba!

Chúng cường giả Trúc Cơ KỲ liếc nhìn lẫn nhau, trong mắt toát ra mấy phần kinh hãi! Mặc dù có tam đại tông môn đi đầu mở đường, nhưng tàn dư sót lại vẫn không ít.

- Mọi người đi theo ta, đừng dây dưa với những yêu thú này, tránh khỏi đưa tới càng nhiều yêu thú hơn...

Mộng Tuyền lập tức đi trước dẫn đường.

Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia trào phúng, hiện giờ ở nơi này không thể bay, thần thức cũng bị hạn chế rất lớn. ta xem ngươi làm sao đi thẳng được?

Quả nhiên, mới phi hành một lát. phía trước xuất hiện một vực sâu mây mù lượn lờ làm mọi người nhìn mà lui bước.

- Mộng tiểu thư, không phải cô biết lộ tuyến hay sao? Làm sao lại đưa chúng ta vào chỗ tuyệt cảnh?

Nam tử QUỷ Nhãn Âm La Tông vô cùng bất mãn nói.

- Điều này...

Mộng Tuyền cũng chau mày, nàng không biết làm sao giải thích cho tốt được. Bởi vì lộ tuvến theo như lời nàng nói là căn cứ nội ứng trong tam đại tông môn xác định. Nàng chỉ có thể thông qua cảm ứng đi thẳng, nhưng địa hình nơi này phức tạp, thần thức bị hạn chế, đi thẳng không được lại không thể bay.

- Chúng ta đi bên kia xem thử.

Dương Phàm đánh mắt với Hồ Phi, hai người đi tới một sơn động gần đó, thoát ly đội ngũ. Bên trong sơn động đen kịt còn lưu lại dấu vết rất nhiều tranh đấu, cũng có mấy cỗ thi thể tu sĩ, ở sâu trong sơn động có một bàn đá lõm xuống, bộ dạng như có một rương đá ở đây.

Nhìn bàn đá trước mắt. Dương Phàm thở dài một hơi:

- Bảo vật bị tu sĩ tam đại tông môn chiếm được rồi

Chẳng qua ngẫm lại, hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối. Dù sao tam đại tông môn buông tha các nơi khác trong Bí cảnh, ở đây trả một cái giá lớn, thậm chí hao tốn hai tháng ở đây thăm dò khai hoang, trong lúc này khẳng định tổn thất rất lớn.

- Đi nơi khác xem ta không tin tất cả bảo vật đều bị tam đại tông môn đào móc hết.

Dương Phàm không tin tưởng, trên tay hắn xuất hiện một tấm bản đồ, bên trên có rất nhiều dấu hiệu, sơn động này cũng được đánh dấu.

- Bản đồ trong tay ngươi là cái gì vậy?

Hồ Phi hiếu kỳ hỏi.

- Ha ha, bản đồ Cửu u cốc...

Dương Phàm cười khẽ, thật không giấu diếm.

- A! Bản đồ Cửu u cốc? Chúng ta giàu to rồi!

Hồ Phi mừng rỡ như điên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.