- Huyết Hồn Chú Ấn!
Dương Phàm thất kinh, từ lâu hắn đã không còn là tiểu tu sĩ kiến thức có hạn như năm đó.
Huyết Hồn Chú Ấn, chính là bí thuật thần thông huyền ảo chí cao Huyết Ma Đạo.
Một khi đánh ấn ký này lên thân người, kẻ thi thuật chỉ cần một
ý niệm, là có thể làm người chịu thuật bạo thể mà chết,
cực kỳ đáng sợ.
Bí thuật như vậy hết sức bá đạo ác
độc, bị liệt vào cấm thuật; bình thường rất ít có người sử
dụng, càng hiếm có người có thể tinh thông.
- Vũ Tịch, là ai hạ độc thủ với ngài ấy?
Dương Phàm biến sắc, ngữ khí hết sức ngưng trọng.
Cường giả có thể mạnh mẽ đánh hạ Huyết Hồn Chú Ấn lên người Dược Vương Nguyên Anh lâu đời này, phóng mắt khắp toàn bộ Bắc Tần,
sợ rằng không có mấy người.
- Là
Vân Vũ Tịch vừa định trả lời, trong hư không bỗng truyền tới một cỗ áp lực khủng bố.
Không khí toàn một khu vực, bị một cỗ lực lượng vô hình áp bách.
Uy áp kinh thế hãi tục, từ xa xa mấy trăm dặm, đã làm hai người Dương Phàm cảm thấy kinh hồn khiếp vía.
- Nguyên Anh đại tu sĩ!
Dương Phàm cực kỳ hoảng sợ, kéo Vân Vũ Tịch ra phía sau, đồng thời thần thức truyền âm với Bồ Thiên Quân Vương:
"Mục Quân vương, ngài nhanh thông báo Độc Vương lão sư tới đây."
Bồ Thiên Quân Vương vừa cảm nhận được trong không khí tràn ngập
máu tanh mơ hồ và áp lực vô cùng trịnh trọng nói:
"Ngài phải cẩn thận, người tới đây chỉ sợ là Huyết Luyện Lão tổ, Đại trưởng lão Huyết Luyện Tông"
Dứt lời, hắn cấp tốc rời đi, chạy tới Dương Gia Bảo.
Tuy rằng Nguyên Anh đại tu sĩ lợi hại, nhưng nếu đồng thời đối
mặt mấy vị Nguyên Anh bậc cao, cũng không thể làm được gì.
Vù vù
Áp lực máu tanh tràn ngập khu vực gần đó càng lúc càng lớn, cả một bầu trời, trong tầng mây mơ hồ nhiễm một tầng huyết quang.
Trong khu vực hơn trăm dặm, các động vật có khứu giác linh mẫn bối rối bất an, chạy trốn khắp nơi.
Trong Vụ Liễu trấn, không ít rắn trùng kiến chuột đều kinh hãi bất an, chạy loạn không đầu, kinh hoảng vô cùng.
Người tu tiên gần đó càng cảm nhận được một cỗ áp lực làm người ta buồn bực, toàn thân không thoải mái.
Chân chính thừa nhận uy áp máu tanh này, lại là hai người Dương Phàm.
- Vũ Tịch, nàng đưa Dược Vương tiền bối vào trong y quán, người này do ta ứng phó.
Dương Phàm lời nói cứng rắn, nói với Vân Vũ Tịch.
- Được.
Vân Vũ Tịch gật đầu, ánh mắt lộ ra lo lắng thật sâu.
Nàng hết sức rõ ràng, Dương Phàm phải đối mặt chính là một người đỉnh cao trong tam đại cường giả Bắc Tần.
Phù -
Dương Phàm hít sâu một hơi, thân thể chậm rãi bay về phía trước, bên ngoài người lưu chuyển tinh quang vàng nhạt, Sinh Mệnh Lục
Chủng trong cơ thể dùng một tần suất bình ổn kỳ lạ nhảy lên,
vận chuyển lực lượng sinh cơ bàng bạc ra toàn thân.
Trong
khoảng khắc, hắn điều chỉnh một thân tinh khí thần lên đỉnh
cao, tiến vào trạng thái tuyệt hảo chuẩn bị chiến đấu.
Mặc kệ người tới là ai đi nữa, rốt cuộc có dụng ý gì, hắn cũng phải làm tốt chuẩn bị toàn lực đánh một trận.
Tầng mây phương xa đảo loạn một trận, một tia huyết quang áp bách tới từ phía xa xôi.
Nơi nó đi qua, một mảnh sát khí máu tanh nồng đậm phủ tới, mọi
sự vật trong thiên địa ở trước mặt nó đều có vẻ nhỏ bé.
Thị giác Dương Phàm đã bị trùng kích lớn lao, khi huyết quang kia
tiến vào phạm vi trăm dặm, hắn đã nhìn rõ khuôn mặt đối
phương.
Đó là một khuôn mặt lão hủ bình thường, hàng
tóc mai có thể thấy được màu bạc, áo sam màu trắng, hai mắt
một mảnh lạnh băng, giữa trán có một nốt đỏ máu, hai tay chắp sau lưng, dưới chân đạp một đám mây máu, nhìn như thong thả kỳ
thật nhanh như tia chớp, gào thét lao về phía bên này.
Cách xa trăm dặm, lão giả áo trắng cũng nhìn vào Dương Phàm, ánh mắt lóe ra một tia châm chọc.
Giống như đang cười nhạo Dương Phàm không biết tự lượng sức mình.
Hắn phảng phất đứng ở trên một đỉnh cao, nhìn xuống sinh linh thiên địa không khác gì kiến hôi.
Dương Phàm rõ ràng, đối phương chính là một trong ba vị đại tu sĩ
đứng trên đỉnh vô số người tu tiên Bắc Tần Thập Tam Quốc.
Huyết Luyện Lão Tổ
Không cần Bồ Thiên Quân Vương nhắc nhở, Dương Phàm cũng có thể đoán được thân phận đối phương.
Phóng mắt toàn bộ Bắc Tần có thể đem tu luyện công pháp Huyết Ma
Đạo tới cảnh giới như vậy, lại mạnh mẽ đánh hạ Huyết Hồn
Chú Ấn lên cường giả mạnh mẽ như Dược Vương, chỉ có Đại
trưởng lão Huyết Luyện Tông này.
So sánh lại, nam tử Nguyên Anh họ Đàm mình giết lúc trước, căn bản bé nhỏ không đáng nói.
Dương Phàm từng cho rằng, Huyết Luyện Tông Tấn quốc tuy rằng thế
lực ngập trời, nhưng hẳn là bất lực ngoài tầm tay đối với
tranh đấu nội bộ Ngư Dương Quốc.
Hôm nay, man di cửu tộc
đại thống nhất, Hắc Phong Ma Hoàng dẫn dắt man di cửu tộc đánh tây bộ Bắc Tần, kiềm chế Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn Triệu quốc
cùng Tam Thanh Tông Tề quốc.
Siêu cấp đại thế lực duynhất không bị ảnh hưởng, chính là Huyết Luyện Tông Tấn quốc.
Dương Phàm thở ra một hơi dài, trong lòng thầm than: Man di cửu tộc
đại thống nhất, đại cục Bắc Tần rung chuyển, lan đến Thập Tam
Quốc, bất kỳ một quốc gia tu chân hay thế lực nào cũng không
thể tránh né.
Chính mình không thể, Tam U Lão Ma không thể, siêu cấp đại phái này cũng vẫn không thể.
Vù
Tốc độ Huyết Luyện Lão Tổ chợt nhanh hơn, chỉ khoảng nửa khắc
xuyên qua mấy chục dặm, Dương Phàm cũng không tỏ ra yếu kém, phi hành về phía trước.
Hắn không muốn để chiến đấu lan đến gần Vụ Liễu trấn.
Rốt cuộc, hai người giằng co ở khu vực cách xa Vụ Liễu trấn khoảng bốn năm chục dặm.
Khoảng cách trăm trượng, trên vẻ mặt cứng ngắc của Huyết Luyện Lão
Tổ lộ ra một tia ý cười như than thở như châm chọc:
- Mấy trăm năm, ngươi là tu sĩ sơ kỳ đầu tiên có can đảm đứng trước mặt bản tọa mà không thoái nhượng.
Trong nháy mắt cảm ứng được Huyết Luyện Lão Tổ áp bách tới, Dương Phàm liền không có một chút nhượng bộ, trực tiếp ngược dòng
đi lên.
Dưới tình huống như vậy, tinh thần ý chí của hắn không bị thực lực đại tu sĩ đối phương ảnh hưởng, càng thêm
sẽ không quỳ xuống trước không khí áp lực do đối phương cố ý
dựng lên.
Từ Bắc Tần liên tục chiến đấu đến nội hải,
lại từ cửu U Bí Cảnh đến Thiên Lan điện, Dương Phàm gặp phải
gian nguy cùng cường giả nhiều không đếm hết, nhưng hắn chưa bao
giờ chân chính khuất phục.
Chính là dựa vào cỗ ý chí
này, không ngừng khiêu chiến mỗi cường giả đã từng không với
tới, hắn mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
- Các hạ cũng là Nguyên Anh đại tu sĩ đầu tiên trong đời Dương mỗ cần phải đối kháng chính diện.
Giọng Dương Phàm bình tĩnh thần kỳ, nhưng khí thế trên người lại
không chút suy yếu, ngược lại càng thêm hùng hồn.
Huyết Luyện Lão Tổ khẽ nheo mắt lại, nhìn kỳ hắn một hồi:
- Ngươi có biết mục đích bản tọa đích thân tới Ngư Dương Quốc?
- Dương mỗ không biết, mong các hạ chỉ rõ.
Dương Phàm chỉ có thể mơ hồ đoán được, đối phương đích thân tới Ngư Dương Quốc khẳng định không phải khai chiến, quá nữa là vì nam tử Nguyên Anh họ Đàm kia chết đi, cùng với tôn tử Chúc Phong
hạ lạc không rõ.
- Nghe nói ba năm trước, lúc ngươi trở về Ngư Dương, từng giao thủ với Nguyên Anh trưởng lão tông ta.
Huyết Luyện Lão Tổ dùng ngữ khí chất vẩn hỏi.
Từ lúc tới đây, ánh mắt hắn đều nhìn xuống từ trên cao.
- Đúng vậy, người kia họ Đàm, thân là tu sĩ Tấn quốc, mưu đồ
Ngư Dương Quốc ta, càng muốn chiếm đoạt địa bàn thuộc về Dương
Phàm ta, ta tự nhiên sẽ không như nguyện, đẩy lùi hắn đi.
Dương Phàm nói đương nhiên.
Theo như lời hắn nói, có tình có lý, quang minh chính đại.
Bị người ta khi dễ tới cửa, đổi thành bất kỳ người nào cũng sẽ không bỏ qua ý đồ.
- Lẽ nào Dương đạo hữu không biết, hắn là tu sĩ Huyết Luyện Tông ta sao?
Nốt đỏ giữa trán Huyết Luyện lão tổ bỗng nhảy lên, làm cho trong
lòng Dương Phàm chợt động, chỉ cảm thấy kinh hãi vỡ mật.
Nốt đỏ kia, trên trán Chúc Phong cũng có.
- Đương nhiên biết, nếu hắn không phải tu sĩ Huyết Ma Đạo, sợ
rằng Dương mỗ không phải chỉ đẩy lùi hắn, chịu chút trừng
phạt nhỏ như vậy.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
Hắn đã nói rõ rồi, đã rất cho Huyết Luyện Tông mặt mũi.
- Ngươi gặp qua Phong nhi?
Nốt đỏ trên trán Huyết Luyện Lão tổ lại nhảy lên, không khí rung động khó hiểu.
- Phong nhi?
Dương Phàm giả ngu.
- Tôn tử của bản tọa, Chúc Phong.
Huyết Luyện Lão tổ nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Trước khi mất tích, ngươi cùng hắn có quan hệ tình địch. Vì
tranh đoạt nữ nhân kia, hắn rất có thể sẽ hạ thủ với ngươi,
có đúng không?
Trong lòng Dương Phàm không khỏi thất kinh,
Huyết Luyện Lão Tổ này thoạt nhìn cứng nhắc, nhưng tâm kế hết sức cường đại, lại bị hắn một lời nói trúng.
Thế nhưng, Dương Phàm cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy.
- Xin lỗi, sau khi rời Dược Tiên Cốc, Dương mỗ không phát sinh xung đột với bất kỳ người nào. Với thế cục Ngư Dương Quốc hôm nay, Dương mỗ có quan hệ đối địch với Tam U Lão Ma, làm sao ngốc
đến mức trêu chọc địch nhân càng cường đại hơn?
Dương Phàm trực tiếp lắc đầu phủ nhận.
Huyết Luyện Lão Tổ nghe lời này, mày nhăn càng chặt hơn.
- Ngược lại, Đại trưởng lão ngài vì sao vô cớ động thủ với Dược Vương tiền bối Dược Tiên Cốc?
Dương Phàm thoáng có vẻ phẫn nộ nói, bắt đầu phản kích.
- Hừ! Phong nhi ta coi trọng Vũ Tịch cô nương Dược Tiên Cốc, bản
tọa liền cầu hôn với người này, hắn cũng dám giả chết.
Chuyện này tất có kỳ quặc, nói không chừng có quan hệ tới
trưởng lão tông ta chết đi cùng Phong nhi mất tích. Bản tọa thi
triển Huyết Hồn Chú Ấn với hắn, chính là muốn bức hắn nói
ra chân tướng.
Huyết Luyện Lão tổ cười lạnh nói, ngữ khí bá đạo không thể phản nghịch.
Nghe hắn nói như thế, cuối cùng Dương Phàm cũng rõ ràng tám chín phần chuyện này.
Man di cửu tộc đánh Bắc Tần Thập Tam Quốc, hai đại siêu cấp thế
lực bị kiềm chế, Huyết Luyện Lão tổ nhân cơ hội tới Ngư Dương
Quốc khởi binh hỏi tội.
Chúc Phong gắt gao truy đuổi Vân
Vũ Tịch, sau lại mất tích ở Dược Tiên Cốc, hai người một chết một mất tích, quả nửa Dược Tiên Cốc không thoát khỏi liên
quan.
Vì vậy, Huyết Luyện Lão Tổ đầu tiên phải tìm tới Dược Tiên Cốc.
Sau khi đi tới Dược Tiên Cốc, hắn dùng thần thức đại tu sĩ quét
nhìn, phát hiện Dược Vương tiền bối giả chết, cảm thấy chuyện này có kỳ quặc, liền hạ độc thủ, uy hiếp chất vấn.
Dược Vương cùng Vân Vũ Tịch may mắn chạy trốn tới đây, có thể cũng là Huyết Luyện Lão Tổ cố ý thả ra theo dõi.
Cho nên, cuối cùng liền đuổi tới Vụ Liễu trấn.
- Lão Tổ có chút quả võ đoán hay không, Dược Vương tiền bối
giả chết là vì lánh đời, không tham dự vào Ngư Dương Quốc tranh đấu. Huống hồ trước đó, cầu hôn Dược Tiên Cốc cũng không phải chỉ một nhà Huyết Luyện Tông.
- Có ý gì?
Huyết Luyện Lão Tổ nhướng mày.
- Còn có Tam U Lão Ma Ma Dương Tông trong nước, cũng tới Dược Tiên Cốc cầu hôn. Dược Vương tiền bối không biết quyết định thế
nào, mới dứt khoát giả chết, tránh cho mình rơi vào cục diện
khó khăn.
- Ma Dương Tông? Tam U Lão Ma?
Trong mắt Huyết Luyện Lão Tổ hiện một tia dị sắc, rơi vào trầm tư.
Rất hiển nhiên, trình độ phức tạp chuyện này vượt quá mức tưởng tượng của hắn.
- Dương mỗ cùng Vũ Tịch cô nương sớm có tình cảm, sau khi tới
Dược Tiên Cốc cùng nàng tâm đầu ý hợp, Chúc Phong công tử, còn có Liệt Vô Huyễn Ma Dương Tông, trước sau rời đi, về phần sau
đó xảy ra chuyện gì, vãn bối không biết.
Dương Phàm phân tích lý lẽ nói:
- Ta cùng Tam U Lão Ma là quan hệ đối địch, đây là chuyện mọi
người đều biết. Hắn rất có thể mượn chuyện này vu oan hãm
hại, mượn đao giết người. Tiền bối không nên oan uổng người
tốt, mà để cho hung thủ chân chính nhàn nhã ngoài vòng pháp
luật.
Hô
Huyết Luyên Lão Tổ nghe xong, có chút di động, khẽ thở ra môt hơi, lấy tay xoa trán, tự nói:
- Nói như thế, Tam U Lão Ma Ma Dương Tông cùng đệ tử Liệt Vô Huyễn cũng có thể là hung thủ?
- Đúng đúng.
Dương Phàm vội vàng gật đầu, trong lòng mừng thầm, lại tiếp tục lừa dối:
- Tam U Lão Ma kia có tiếng là đa mưu túc trí, rất có thể là
hung thủ chân chính. Muốn vu oan hãm hại, mượn tay Đại trưởng
lão trừ bỏ ta là đại hận trong lòng hắn.
- Tam U Lão Ma kia có tiếng là đa mưu túc trí, rất có thể mới
là hung thủ chân chính, muốn dùng chuyện này vu oan hãm hại,
mượn tay Đại trưởng lão trừ bỏ ta là đại hận trong lòng hắn.
Đối mặt với Huyết Luyện Lão Tổ hưng binh hỏi tội, Dương Phàm đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tự nhận mình là hung thủ.
Tốt nhất là có thể lừa dối Huyết Luyện Lão Tổ đáng sợ này tới bên phía Tam U Lão Ma, để cho hai lão ma này đánh nhau chết
sống, đánh tới đầu rơi máu chảy.
Nhưng mà, Huyết Luyện
Lão Tổ này làm Nguyên Anh lão quái sừng sững ngàn năm, lòng
dạ thâm hậu, sao dễ dàng bị người ta lừa gạt sai khiến?
- Hừ! Trước khi chân tướng chuyện này còn chưa rõ ràng, ngươi,
Tam U Lão Ma, Liệt Vô Huyễn, kể cả Dược Vương kia đều có thể
là hung thủ sau màn. Bản tọa sẽ không bỏ qua một người nào.
Trên mặt Huyết Luyện Lão tổ một mảnh lạnh nhạt, cũng không hoàn toàn bị Dương Phàm lừa dối.
Trả lời như vậy, cũng không ngoài Dương Phàm dự liệu, trong lòng hắn khẽ thở ra một hơi.
Hắn không cầu xa hai lão ma này đánh nhau, chỉ cần không cùng lúc
đối mặt hai đại Nguyên Anh áp bách, hắn liền không cần sợ hãi.
- Vậy xin hỏi, Đại trưởng lão dự định làm thế nào?
Dương Phàm mặt không đôi sắc, tiếp tục dò hỏi.
- Bốn người các ngươi, toàn bộ đi theo ta tới Huyết Luyện Tông
thẩm vấn, bằng không đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Trong mắt Huyết Luyện Lão Tổ lóe ra hàn quang, ngữ khí bá đạo không cho phép làm trái.
Dương Phàm trầm mặc một lát, mỉm cười, pha lẫn thâm ý nói:
- Nguyện vọng của Đại trưởng lão có khả năng sẽ rất khó thực
hiện, Ngư Dương Quốc, đã không phải Ngư Dương Quốc trước kia.
- Ngư Dương Quốc nho nhỏ, bản tọa ra lệnh một tiếng, nội trong nửa năm liền có thể huyết tẩy nơi này.
Viên nốt đỏ ở giữa mi tâm Huyết Luyện Lão tổ bỗng nhiên nhảy lên,
tâm linh rung động, tạo cho Dương Phàm một cỗ áp lực lớn lao.
- Ngươi nếu phản kháng, bản tọa mặc kệ ngươi có phải thủ phạm
chân chính hay không, thà rằng giết sai, cũng không thể buông tha
Trên mặt Huyết Luyện Lão tổ hàn ý càng tăng lên, lộ ra sát khí
- Ha ha haHuyết Luyện Lão Tổ, ngươi thật là lớn giọng, đi tới
Ngư Dương Quốc ta, thật cho rằng có thể tùy ý giết chóc, coi
trời bằng vung?
Một tiếng cười dài già nua truyền tới.
Vù vù vù!
Hai đạo khí tức cường đại lao về phía bên này.
Hai người tới đây, phân biệt là một lão già lưng còng, một lão giả khô gầy.
Đó là Độc Vương cùng Bồ Thiên Quân Vương.
Hai đại tu sĩ Nguyên Anh.
Huyết Luyện Lão Tổ sắc mặt khẽ đổi, không ngờ tới thực lực bên
trận doanh Dương Phàm lại có mấy người Nguyên Anh.
Ở một phía khác, Vân Vũ Tịch an bài xong Dược Vương trong Tiên Hồng Y Quán, cũng nhanh chóng bay tới.
Dương Phàm, Vân Vũ Tịch, Độc Vương, Bồ Thiên Quân Vương.
Tính toán như vậy, đó là bốn đại Nguyên Anh.
Huyết Luyện Lão Tổ sắc mặt trở nên ngưng trọng, thu hồi lòng khinh thị.
Mặc dù hắn thân là Nguyên Anh đại tu sĩ, nhưng đồng thời đối mặt
bốn vị cường giả Nguyên Anh, cũng không có nắm chắc tuyệt đối.
- Lẽ nào các hạ cho rằng nhân số nhiều, là có thể làm bản tọa rút đi?
Huyết Luyện Lão tổ ngạo nghễ cười lạnh nói:
- Nếu như so nhân số, bản tọa sẽ không ngại đi trở về một lần,
sau đó dẫn thập đại tông Tấn quốc giết vào Ngư Dương.
Hắn rõ ràng cảnh báo Dương Phàm: Tốt nhất là thức thời theo ta,
bằng không đừng vì ân oán cá nhân mà giận chó đánh mèo toàn
bộ Ngư Dương,
Nghe nói lời này, mấy người Độc Vương sắc mặt biến đổi.
Duy nhất không hề bị lay động, chính là Dương Phàm, hắn cười dài nói:
- Thập đại tông Tấn quốc tuy cường đại, cường giả Nguyên Anh
cũng không phải số ít, nhưng phạm vi thế lực thống lĩnh đâu
chỉ mấy trăm vạn dặm? Huống hồ, Tam Thanh Môn Tề quốc ở tây bộ Tấn quốc không phải phạm vi chủ yếu man di cửu tộc công kích,
chỉ là bị kiềm chế, tùy thời có thể thở dốc được.
Tam Thanh Môn Tề quốc cùng Huyết Luyện Tông Tấn quốc, hai đại thế
lực siêu cấp tranh đấu hơn một ngàn năm, đây là chuyện mọi
người đều biết,
Nếu như Huyết Luyện Lão Tổ dẫn đầu
thập đại tông Tấn quốc xâm lấn Ngư Dương Quốc, một khi Tam Thanh
Môn đối đầu xưa có thể thở dốc, sẽ lập tức đánh lén sau lưng.
Mặc dù Dương Phàm thân ở Ngư Dương Quốc, nhưng thông qua mạng lưới
tin tức Ám Huyết Vương Triều, quan tâm đại thế Bắc Tần Thập Tam Quốc.
Vì vậy, lúc đối mặt với Huyết Luyện Lão Tổ uy hiếp, hắn có thể bình thản tự nhiên.
Trong mắt Huyết Luyện Lão Tổ hiện lên một tia sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Phàm:
- Không ngờ Dương đạo hữu thân ở Ngư Dương, lại còn hiểu biết
đại thế Bắc Tần như vậy, nhưng mà ngươi vẫn đánh giá sai thực
lực Tấn quốc, diệt một Ngư Dương nho nhỏ, không cần vận chuyển
một phần tư thực lực.
- Ha ha! chỉ sợ Đại trưởng lão cũng đánh giá sai thực lực Ngư Dương hôm nay.
Dương Phàm cười khẽ:
- Nếu có tu sĩ bên ngoài xâm lấn, ta cùng với Tam U Lão Ma liên
thủ, đủ để ứng phó bất kỳ siêu cấp thế lực nào.
- Tốt tốt tốt! Hôm nay bản tôn muốn xem thử, mao đầu tiểu tử mới lên Nguyên Anh như ngươi, rốt cuộc có năng lực gì.
Huyết
Luyện Lão Tổ không giận mà cười, một thân áo sam trắng theo
gió bay lên, xung quanh dấy lên một vòng gợn sóng đỏ máu, toàn
khu vực như rơi vào tuyệt cảnh tử vong.
Thấy cảnh này, ba đại cường giả Nguyên Anh Vân Vũ Tịch lập tức tế ra Pháp Bảo, vây quanh Huyết Luyện Lão Tổ.
Bồ Thiên Quân Vương cười khẽ nói:
- Đại trưởng lão thật cho rằng, bằng vào lực một người có thể thắng được bốn người chúng ta?
- Các ngươi thử xem là biết
Quanh người Huyết Luyện Lão Tổ dấy lên cơn sóng máu càng lúc càng
nhanh, mang theo một cổ lực lượng mài mòn ý chí chiến đấu,
làm cho mấy người nhịp tim tăng vọt.
Vân Vũ Tịch bàn tay
ngọc khẽ hóa lên không trung, một mảnh ánh sáng xanh lục nhộn
nhạo lan tỏa từ bàn tay, khu vực xung quanh liền sinh ra một
loại hương thơm tươi mát, lấn lướt khu vực đầy máu tanh.
Ánh mắt Huyết Luyện Lão Tổ đảo qua Vân Vũ Tịch, lộ ra kinh ngạc.
Tuy đối phương là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng công pháp tu luyện không tầm thường, lại có thể chống lại Huyết Văn Luyện Ma Khí của mình trên một mức độ nhất định.
Nghĩ đến đây, làn
sóng máu trên người hắn càng thêm mãnh liệt, giống như xạ
tuyến tử vong, lan ra bốn phương tám hướng, bầu trời tuyệt tích sinh linh, cây cối héo rũ, chim chóc rơi lạc.
Bồ Thiên
Quân Vương cùng Độc Vương vận chuyển vòng bảo hộ phòng ngự,
khó khăn lắm mới ngăn cản được Huyết Văn Luyện Ma Khí, áp lực
càng lớn.
Vân Vũ Tịch kiều nhan điềm nhiên tĩnh lặng,
trong mắt tràn ngập màu xanh sinh cơ, tay ngọc nhỏ dài nâng giữa không trung, biến ảo như hoa sen, làm cho cỗ sinh lực dào dạt
sinh cơ càng thêm hương thơm tươi mát.
Tay nàng khẽ nhấc
lên, thân áo xanh không nhiễm hạt bụi, mái tóc xõa xuống như
cành liễu, bay trong gió ý xanh tươi mát, lung linh như tiên.
Một vòng màu xanh nhàn nhạt quanh quẩn bên người nàng, mông lung mơ hồ, tạo ra một cảnh đẹp tự nhiên đẹp mắt.
Lấy tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nàng chặn lại Huyết Văn Luyện Ma Khí
của Huyết Luyện Lão tổ, càng suy yếu hơn phân nửa uy lực trong
một phạm vi lĩnh vực.
Tình cảnh như vậy, làm Huyết Luyện Lão Tổ khẽ động dung, hắn nhìn chằm chằm Vân Vũ Tịch, than thở:
- Đẹp, thật đẹp. Nếu có thể kết hợp cùng Phong nhi, bản tọa sẽ rất vừa ý, chỉ tiếc
Dưới loại lực lượng tự nhiên tuyệt mỹ này, hắn thậm chí có một loại cảm giác không đành lòng hạ thủ.
Vân Vũ Tịch cười xinh đẹp, giọng nói êm dịu như tiên âm:
- Đa tạ hảo ý của tiên bối, nhưng trong lòng Vũ Tịch có người
tương ứng, mong tiền bối có thể buông tha gia gia, hóa giải
Huyết Hồn Chú Ấn trên người ngài ấy.
- Bản tọa có thể đáp ứng, trước khi chưa rõ chân tướng sự việc, tạm thời không lấy mạng hắn.
Huyết Luyện Lão Tổ đột nhiên nhượng bộ, ánh mắt lại quét về phía Dương Phàm, nhàn nhạt nói:
- Mặc dù có ba người ở đây, bản tọa chỉ cần cố gắng trả một
cái giá nhỏ, là có thể chém giết ngươi, thong thả rời khỏi
Ngư Dương.
- Tiền bối thật có tự tin như vậy?
Dương Phàm lộ vẻ mặt ý cười:
- Dương mỗ lại có một đề nghị.
- Ngươi nói.
Huyết Luyện Lão Tổ chắp tay sau lưng, khí định thần nhàn, trước
thực lực tuyệt đối, hắn không tin đối phương có thể làm ra trò đùa gì.
- Nếu tiền bối có lòng tin như thế, như vậy
Dương mỗ sẽ làm một lần cược chiến, chỉ cực hạn giữa hai
người chúng ta, không dính dáng tới người khác.
- Đánh cược gì?
Huyết Luyện Lão tổ khóe miệng khẽ nhếch lên, hơi có chút nghiền ngẫm, dường như cũng có chút hứng thú.
- Cược rằng tiền bối trong một nén nhang, không thể giết chết
Dương mỗ. Hơn nữa trong quả trình chiến đấu, Dương mỗ cũng sẽ
không chạy trốn. Nếu như tiền bối thành công, mục đích cũng đã đạt được. Nếu như thua, tiền bối lui khỏi Ngư Dương, nội trong
năm mươi năm không được chủ động xâm lấn thế lực bên ta.
Dương Phàm mỉm cười nói.
- Ngươi thật dám cược?
Huyết Luyện Lão tổ cảm thấy không thể tin nổi, thậm chí hoài nghi là mình nghe lầm.
Đơn đả độc đấu, nội trong một nén nhang giết một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, hắn rất có nắm chắc.
Trọng yếu hơn, là đối thủ hứa hẹn không chạy trốn.
Trong cùng cấp, giữa cường giả Nguyên Anh thực lực sẽ có chênh
lệch, muốn chiến thắng một Nguyên Anh cũng không khó lắm, nhưng
muốn giết chết một cường giả Nguyên Anh, độ khó lại tăng mấy
lần.
Nguyên nhân trọng yếu nhất, là cường giả Nguyên Anh
đều có thủ đoạn bảo mệnh chạy trối chết. Dưới tình huống
một lòng chạy trốn, rất khó đánh chết.
Huyết Luyện Lão Tổ hỏi lại lần nữa:
- Đơn đả độc đấu, một nén nhang, ngươi thật sự không trốn?
- Đúng vậy.
Dương Phàm cười dài nói:
- Đại trưởng lão dám cược không?
- Ha ha ha
Huyết Luyện Lão Tổ cười một tiếng dài:
- Người thanh niên, ngươi mới vào Nguyên Anh không lâu phải không?
Đặt cược này đối với ngươi thật quả không công bằng, bản tọa
cũng không đành lòng như thế, ngươi thật suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Đơn đả độc đấu, dưới tình huống không chạy trốn, Huyết Luyện Lão Tổ nắm chắc tuyệt đối chém giết tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Đừng nói là thời gian một nén nhang, dù là rút ngắn một phần mười, cũng vẫn làm được.
- Dương đại ca
Ánh mắt Vân Vũ Tịch lộ ra lo lắng thật sâu, kiều dung tái nhợt, không khỏi kinh hô.
- Các người ra xa mười dặm, Vũ Tịch, nàng yên tâm, huynh không có chuyện gì đâu.
Dương Phàm nhẹ nhàng phất tay, ánh mắt nhìn thẳng vào Vân Vũ Tịch, lộ ra ý cười.
Hai người nhìn nhau chốc lát, phảng phát như bị tự tin trong ánh
mắt hắn lây nhiễm, Vân Vũ Tịch rốt cuộc gật đầu, ba người bay
ra xa mười dặm.
Trên trời cao, chỉ còn lại Dương Phàm cùng Huyết Luyện Lão Tổ xa xa giằng co.
- Dương mỗ đã suy nghĩ rõ ràng, ý Đại trưởng lão thế nào?
- Thời gian một nén nhang quá dài, giảm thành nửa nén nhang.
Huyết Luyện Lão tổ vẻ mặt tự tin:
- Nếu như bản tọa thắng, giết chết ngươi, sau đó tìm Tam U Lão
Ma tính sổ. Vạn nhất thua, nội trong năm mươi năm sẽ không tới
xâm phạm thế lực của ngươi.
Lúc hai người đánh cược trận chiến, phụ tử La Nham ở Phổ Ái Y Quán xa xa mang tới nửa nén
nhang, lập tức châm lên.
Điều này cũng có nghĩa, trận chiến đặt cược chính thức bắt đầu.
Dương Phàm hít sâu một hơi, chậm rãi rơi xuống đất, quanh người hào
quang vàng nhạt sinh sôi không thôi, trên toàn thân toát ra một
khí tức ổn định như núi.
Huyết Luyện Lão Tổ khẽ lộ dị sắc. Dương Phàm ở trạng thái này lại mang cho hắn một loại
cảm giác không nhìn thấu, không thể lay động,
Vù vù vù
Hắn ngưng giữa không trung, dòng khí lưu đỏ máu xoay vờn quanh
người, hai mắt dần lạnh băng. Nắm tay vừa nhấc, dòng khí lưu
đỏ máu hình thành một quả cầu đỏ máu.
Một cỗ lực lượng chấn động thiên địa, tỏa ra từ trong quả cầu đỏ máu kia.
Giờ phút này, tất cả lực lượng trong thiên địa đều bị áp chế gắt gao.
Trong phạm vi trăm dặm, kể cả ba đại Nguyên Anh bậc cao cũng cảm thấy trong lòng khó chịu.
Dương Phàm phảng phất có một loại ảo giác, ngay cả đại địa dưới chân mình, cũng vì vậy mà run sợ.
Hắn rốt cuộc rõ ràng, Huyết Luyện Lão Tổ là Nguyên Anh đại tu sĩ pháp lực càng sâu đậm hơn Tam U Lão Ma.
Đối mặt với một trong ba đại tu sĩ đỉnh cao Bắc Tần, hắn có thể sáng tạo kỳ tích?
Trong phạm vi mấy chục trượng này, hết thảy lực lượng đều bị
áp chế, sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng chưa từng có.
Huyết Luyện lão tổ không nghi ngờ chính là kình địch cường đại
nhất mà Dương Phàm gặp phải kể từ khi hắn trở về Bắc Tần.
Vù
Trong lòng bàn tay của Huyết Luyện lão tổ xuất hiện một quang cầu
màu máu, Dù chưa rời tay nhưng mùi huyết tinh âm lãnh đã theo
gió lan ra phạm vi vài dặm.
Cổ khí tức kinh khủng kia thậm chí tạo áp lực trong phạm vi bốn năm mươi dặm.
Những đám mây cuối chân trời cũng bị nhuộm thành một mảnh đỏ rực
như máu. Sát khí nồng đậm dường như hội tụ thành một thể với lực lượng trong thiên địa.
Đám người Vân Vũ Tịch ở
ngoài mười dặm cũng vô cùng rung động, cổ lực lượng kia quả
thật cường đại không thể tưởng tượng nổi.
Giờ phút này, nếu là bất cứ ai trong bọn họ, dưới cỗ lực lượng này đều
không thể không cảm thấy vô lực xuất phát từ sâu trong linh hồn.
Đây chính là thực lực của một trong ba đại tu sĩ đứng đầu ở Bắc Tần sao?
Nhân vật ma đạo chí tôn dẫn dắt Huyết Luyện Tông, là tông phái đứng đầu trong mười đại tông phái của Tấn Quốc,
Phóng nhãn toàn bộ Ngư Dương Quốc, dường như ngoại trừ Tam U lão ma
vừa tấn chức lên cạnh giới Nguyên Anh hậu kỳ thì rốt cuộc
không có ai có được địa vị ngang hàng với hắn.
Dương Phàm đứng trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Dưới áp lực cường đại chưa từng có, Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ thể hắn ầm ầm vận chuyển.
Một cỗ Sinh Mệnh Lục Lưu vô tận, hùng hậu lấy Sinh Mệnh Lục Chủng làm trung tâm, chảy xuôi khắp toàn thân.
Dương Phàm cảm nhận được sức sống sinh, mệnh vô cùng vô tận.
Khi lực lượng của Sinh Mệnh Lục Chủng phóng thích ra, trên người
hắn phiêu dật một mảnh Sinh Mệnh Lục Ý ôn nhuận như gió, từng
đạo ánh sáng màu nhạt không ngừng phấp phới.
Giờ phút này, hắn dường như hoá thành một cây cỏ nhỏ, có được sinh mệnh ngoan cường bất khuất, tự tin vô cùng.
Mặc dù trước lực lượng cường đại, nó cũng không thể bị tiêu diệt.
Dĩ hoa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sanh!
Cỗ khí tức độc đáo trên người Dương Phàm có vẻ nhiều phiêu dật
xuất trần trong sự tấn công của khí lưu cuồng bạo tứ ngược
kia.
Xa xa, Vân Vũ Tịch chăm chú nhìn cảnh tượng này, như
có điều lĩnh ngộ, hai tròng mắt nở rộ một mảnh lục ý trong
suốt, vô cùng động lòng người.
Nàng có thể vừa gặp Dương Phàm mà đã như quen biết từ lâu cũng không phải là không có nguyên nhân.
Về mặt công pháp tu luyện của hai đích xác có chỗ tương tự.
Huyết Luyện lão tổ huyền phù giữa hư không lộ ra dị sắc. Quang cầu
màu máu trong tay hắn không ngừng gào rít, ẩn ẩn đã đạt tới
cực hạn mà hắn có thể nắm giữ.
Hắn sở dĩ còn chần
chừ là do nam tử trước mặt này mang tới cho hắn một loại ảo
giác rằng bất kể hắn làm gì cũng không thể chân chính diệt
sát được.
Thật sự không thể giết được sao?
Đột nhiên lòng bàn tay Huyết Luyện lão tổ run lên, quang lưu màu máu bốn phía bỗng nhiên bùng nổ.
Đồng thời, quang cầu màu máu trong tay hắn như ngựa mất cương, mang
theo lực lượng hùng hậu, kéo theo gió lốc với huyết hải đầy
trời ập về phía Dương Phàm.
Phốc!
Quang nhận màu máu lăng lệ đủ để cắt nát tất thảy mọi chứng ngại trước mặt, hình thành tử vong phong bạo.
Thân mình Dương Phàm đã hoàn toàn bị bao phủ bên trong.
Ngay trước đó một khắc, hắn thậm chí còn nhắm hai mắt lại, lục
ý vô tận trên người hắn chịu đựng sự bạo ngược của huyết
nhận phong bạo.
Hai chân hắn như mọc rễ, cắm sâu vào tầng đất làm cho thân thể hắn như một khối bàn thạch.
Phốc
Đối mặt với công kích cuồng bạo liên miên không dứt kia, hắn không hề cử động.
Thật lâu sau, khi lực lượng áp bách kia đã lâm vào suy yếu thì thân thể đơn độc của Dương Phàm mới dần lộ ra.
Thảo Giáp ngoài thân hắn đan xen lục ý vô hạn ẩn ẩn loé ra hoàng quang, mặt trên đã bị nứt vỡ vô số.
Những nơi nứt vỡ kia có thể nhìn ra huyết nhục bị cắt xé bên trong.
Nhưng lục mang vẫn không ngừng lưu chuyển ngoài thân Dương Phàm, miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại.
Trên người hắn phơi phới một cổ khí tức như sanh linh sơ sinh.
Bỗng nhiên, Dương Phàm mở hai mắt ra, trong hai tròng mắt có một tia lục trạch trong suốt lưu chuyển.
Đợt công kích kinh khủng vừa rồi gần như đã xé thân thể hắn ra thành mảnh nhỏ.
Nhưng mà sinh mệnh ý cảnh Uẩn Chủng Kỳ khiến hắn thành công chuyển nguy thành an, như một cây cỏ nhỏ ngoan cường cứng cỏi, bất kể mưa sa bão táp vẫn sinh tồn rất ngoan cường.
- Cái gì?
Trong mắt Huyết Luyện lão Tổ hiện lên vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm thân ảnh gần như hoàn hảo như lúc đầu dưới chân.
Loại
ảo giác lúc trước không ngờ lại ứng nghiệm. Đối phương cho hắn một loại cảm giác bất kể mình dùng cách nào đi nữa cũng
không thể chân chính giết được hắn.
Đây là một loại ý
cảnh rất đặc biệt, áo nghĩa tự nhiên tràn ngập sinh mệnh,
hoàn toàn khác biệt với những cảnh giới Nguyên Anh và Kim Đan
bình thường.
- Ngươi rất đặc biệt
Hai mắt Huyết Luyện lão tổ trở nên lăng lệ như đao, nhìn chằm chằm Dương Phàm:
- Ngươi dường như không phải là người tu tiên bình thường, cũng
không giống như Võ tụ Kiếm tu. Rốt cuộc ngươi là kiểu nào?
Hắn nhìn Dương Phàm với con mắt hoàn toàn khác, chỉ cảm giác tu
vi đối phương ở trình độ Nguyên Anh nhưng lại không cảm giác
được khí tức Nguyên Anh, cảm nhận không được khí tức thuộc
loại Nguyên Anh
Điều này qua thực vượt xa lẽ thường.
Chỉ là Huyết Luyện lão tổ có cảm giác Dương Phàm không phải là người tu tiên như bình thường.
- Đại trưởng lão ánh mắt quả sáng như đuốc. Con đường ta đi cũng không phải là Kim Đan, Nguyên Anh!
Dương Phàm không thể không bội phục nhãn lực của đối phương.
- Thì ra là dị loại tu chân giả trong truyền thuyết
Vẻ mặt Huyết Luyện lão tổ hiện ra vẻ dị sắc, huyết quang trong
mắt lại tăng vọt, trong tay xuất hiện một thanh thiết xích.
Thanh xích thước này nhìn qua rất sặc sỡ, mơ hồ có thể thấy được
nhiều hoa văn màu máu, chỉ hơi rót pháp lực vào nó lập tức
phóng xuất ra một cổ khí tức hùng hậu như núi.
- Băng Thiên Xích!
Dương Phàm vừa nhìn thấy thứnày, trong lòng chấn động.
Thứ này chính là Băng Thiên Xích vô cùng nổi danh ở thời thượng
cổ, có được thần thông công kích vô cùng cường đại, được xưng
là có thể băng thiên liệt địa.
- Không ổn, uy lực của Băng Thiên Xích vô cùng đáng sợ
Đám người Bồ Thiên Quân Vương âm thầm lo lắng.
Đôi mắt Vân Vũ Tịch đã giếtn dụa nước mắt, khuôn mặt vô cùng lo lắng, Nàng thầm gọi:
- Dương đại ca
- Lần gần đây nhất bổn tọa sử dụng Băng Thiên Xích chính là năm mươi năm trước. Lúc ấy đã diệt sát một tên tu sĩ Nguyên Anh
trung kỳ.
Huyết Luyện lão Tổ cầm Băng Thiên Xích, nhìn chằm chằm Dương Phàm, lạnh lùng nói:
- Có thể được chết trong tay của thượng cổ danh bảo, ngươi cũng đủ để tự hào rồi.
- Thời gian nửa nén nhang cũng không còn nhiều, các hạ nên chú ý thời gian đi
Dương Phàm vẫn đứng yên bất động, hơi châm biếm nói, dường như có chút không kiên nhẫn.
Nửa nén hương được đốt lên giờ chỉ còn lại ba phần tư.
- Thời gian còn nhiều, thừa đủ giết ngươi!
Trong mắt Huyết Luyện lão Tổ hiện lên một tia tức giận, thanh âm
càng băng lãnh, Băng Thiên Xích trong tay chậm rãi chụp xuống.
Nhìn như thong thả nhưng lại nhanh như tia chớp. Khi Băng Thiên Xích kia chém xuống, không khí và ánh sáng đều như bị đọng lại.
Trong vô hình, Dương Phàm chỉ cảm thấy có một ngọn núi cao vạn
trượng đột nhiên đổ xuống, bản thân mình lại chỉ như một con
kiến mà thôi, bất kể mình cố gắng như thế nào cũng không thể
tránh thoát số mệnh được.
Phốc
Thước ấn dài tới
mười trượng, mang theo không chỉ huyết quang mà cả chiến minh từ trên hung hăng chém xuống với khí thế băng thiên liệt địa.
Ngay cả không khí cũng bị đánh xơ xác, ánh sáng mặt trời cũng tan nát. Đại địa dưới chân hắn lúc này gần như xuất hiện một
vết rách sâu không thấy đáy.
Răng rắc.
Đại địa dưới chân Dương Phàm đột nhiên vỡ ra, rung chuyển.
Mà Dương Phàm lại ổn trọng như núi, dù thiên địa nổ tung cũng không di chuyển chút nào.
Hai chân hắn bắt đầu nổi lên một vầng sáng màu vàng nhạt, ngưng kết thành thực chất.
Da thịt bên ngoài thân hắn cũng loé ra quang màu vàng nhạt, thoạt nhìn cứng rắn như tinh thạch.
Càng thêm khó tin chính là ở hai tay hắn, một trận dao động và
ngưng kết hoàng quang thì hoá thành hai thạch thủ màu vàng
nhạt.
Mà đôi tay không ngờ cũng nháy mắt thạch hoá thành tinh thể.
Băng
Hai bàn tay to bằng tinh thạch hung hăng vung lên, đối kháng lại
thước ấn của Băng Thiên Xích đang mạnh mẽ ép xuống.
Ầm -
Lực lượng cường đại đủ để băng liệt sơn xuyên theo hai chân hắn tiến vào đại địa.
Toàn bộ đại địa không ngừng run rẩy nhưng Dương Phàm vẫn bất động như núi.
- Làm sao có thể
Huyết Luyện lão tổ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đã tinh thể hoá kia, khuôn mặt giật giật.
Ca
Sau khi Dương Phàm tiếp được một kích, hai tầng tinh thể bên ngoài hai cánh tay vỡ vụn ra, hổ khẩu tứa máu.
Nhưng thương thế của Dương Phàm rất nhanh đã khôi phục lại.
- Ta xem ngươi có thể ngăn cản như thế nào?
Huyết Luyện lão tổ hoá thành một đạo tàn ảnh, đột nhiên đạp
xuống, Băng Thiên Xích trong tay chém ra từng đạo thước ấn, hoàn toàn bao phủ khu vực Dương Phàm đang đứng.
Tường Vân Ngoa dưới chân Dương Phàm loé lên, cả người như ảo ảnh không ngừng lay động trên mặt đất,
Bí kỹ Thiên Sơn Vạn Ảnh Cước của Tường Vân Ngoa khiến tốc độ di
động của Dương Phàm vô cùng linh hoạt, di động như quỷ mị trên
mặt đất, hiểm hiểm tránh thoát từng đợt công kích.
Bang
Trên mặt đất lưu lại những đao vết nứt sâu không thấy đáy, dài tới mười mấy trượng, nhìn rất ghê người?
- Còn muốn tránh sao?
Đột nhiên, Huyết Luyện lão tổ không biết thi triển loại bí thuật
nào, như quỷ ảnh lập tức chặn đứng Dương Phàm. Băng Thiên Xích
trong tay hung hăng bổ xuống.
Hưu
Dương Phàm liền thi triển Ngân Quang Thiểm Độn Thuật, ngay trong đường tơ kẽ tóc tránh đi mấy chục trượng.
Bang!
Nơi vừa rồi Dương Phàm đứng xuất hiện một khe rãnh rộng tới mấy
thước, như một cái vực sâu khiến người ta kinh hãi.
Trên
mặt đất, mỗi lần Dương Phàm đặt chân xuống đều có thể hấp thu linh khí vô tận của đại địa, khí mạch kéo dài khiến bí kỹ
Thiên Sơn Vạn Ảnh Cước thi triển mãi không ngừng.
Tác
chiến trên mặt đất với sự huyền ảo của Diễn Căn Kỳ khiến
Dương Phàm như cá gặp nước. Lực phòng ngự, khả năng hồi phục,
tốc độ di chuyển gia tăng rất nhiều,
Thời gian chậm rãi trôi qua, mắt thấy nén hương kia đã đốt hơn phân nửa, chỉ còn lại không tới một lóng tay nữa.
Lúc này trong mắt Huyết Luyện lão tổ cũng hiện lên một tia kinh hoảng, sắc mặt vô cùng âm u.
Đột nhiên, hắn hét lớn một tiếng, thân hình mạnh mẽ đạp lên mặt
đất. Một cỗ huyết lãng ngập trời từ trên người hắn xuất
hiện, hoá thành vô số xúc tu màu máu, hướng về phía Dương
Phàm quấn lấy.
Dương Phàm kinh hãi, gần như không thể trốn tránh, trừ phi bay lên bầu trời.
Nhưng nếu như thế thì ưu thế của hắn cũng không còn sót lại chút nào.
Hắn vừa chuẩn bị thi triển bí kỹ Tường Vân Ngoa để thoát thân thì thân mình Huyết Luyện lão Tổ đột nhiên chấn động, phóng thích ra một cỗ rung động rất quỷ dị.
Thân thể Dương Phàm chấn động, khoảnh khắc đã cứng ngắc lại, tâm thần bị hút vào một không gian đầy màu máu.
Phác
Trong huyết lãng ngập trời này, vô số xúc tu màu máu lập tức quấn chặt người Dương Phàm lại.
Dương Phàm lập tức tỉnh ngộ. Vừa rồi đối phương thi triển một loại bí thuật tinh thần, giờ phút này thân mình hắn lại bị những
xúc tu kia cố định tại chỗ.
Hô
Mắt thấy Băng Thiên
Xích phóng xuất ra một đạo quang hoa màu máu, hoá thành một
cây thước dài tới mười trượng, mạnh mẽ chém xuống.
Một kích kinh thiên này dù một ngọn núi cũng bị phá toái.
- A
Đám người Độc Vương lộ ra vẻ kinh hãi muốn ra tay cứu hắn nhưng đều không thể kịp.
Ong
Tại thời khắc mành chỉ treo chuông này, trước người Dương Phàm đột nhiên xuất hiện tám thanh chuyên, khoảnh khắc đã dung hợp, hoá
thành một tấm kim chuyên rất lớn. Hoa văn màu vàng trên đó bành trướng, bộc phát ra kim quang tận trời.
Đang
Băng
Thiên Xích mạnh mẽ đánh lên Kim Minh Chuyên, âm thanh va chạm vang
lên khiến vô số người trong phạm vi trăm dặm đều cảm thấy khí
huyết bốc lên tận đầu.
Ầm
Huyết vân trên bầu trời cùng bị đánh cho xơ xác, lộ ra thái dương vốn đã bị nó che khuất.
Trên tấm kim chuyên thật lớn này, kim quang huy hoàng hoà vào ánh nắng, vô cùng xinh đẹp.
Trong tầm mắt chỉ còn lại quang thải chói mắt.