Tiên Hồng Lộ

Chương 283: Q.4 - Chương 283: Đánh trọng thương bậc cao






Một chiếc nhẫn hơi lộ vẻ ảm đạm. nhìn phong cách cổ xưa, nếu nhưu báo tên ra đủ để chấn động Tu Tiên Giới: cấm Pháp Chỉ Hoàn!

Dương Phàm vươn bàn tay trái tử vong, điên cuồng rót phép lực vào chiếc nhẫn. Trong thời gian ngắn, cấm Pháp Chỉ Hoàn này rút của hắn một nửa phép lực, linh khí bốn phía đột nhiên truyền đến một dao động quỷ dị. Từ Phong bậc cao Kim Đan đang ngưng kết vòng bảo hộ đột nhiên sắc mặt cứng đờ, cảm thấy được một sự thật đáng sợ: Pháp lực trong cơ thể mình không ngờ... bị giam cầm!

Không chỉ như thế. linh khí quanh thân hắn trong phạm vi năm trượng đều bị giam cầm.

Giam cầm - giam cầm khu vục.

Trải qua nhiều lần nghiên cứu. Dương Phàm nắm giữ cấm Pháp Chỉ Hoàn đã có đề cao nhất định. Khi lần đầu tiên sử dụng. lập tức rút của hắn hơn một nửa phép lực, giam cầm phạm vi mười mấy trượng, vậy phép lực tiêu hao là đáng sợ mức nào. Lúc trước phạm vi mười mấy trượng mà lúc này hắn áp súc khu vực giam cầm đến cực hạn: phạm vi năm trượng.

Ưu điểm của phạm vi nhỏ là phép lực bị rút tương đối ít hơn nữa hiệu quả tác dụng tăng cường. Chỉ đáng tiếc là Dương Phàm nắm giữ cấm Pháp Chỉ Hoàn còn không đạt tới trình độ chỉ nhằm vào sinh linh, bởi vì cấm Pháp Chỉ Hoàn tác dụng lên một "khu vực" cũng chính là thường gọi Cấm Pháp Lĩnh Vực.

- Cấm Pháp... Cấm Pháp Lĩnh Vực... Điều này sao có thể...

Từ Phong rung động tới cực điểm, trong lòng dậy sóng gió ngập trời. Đồng thời, một cỗ tâm tình sợ hãi sinh ra trong lòng. Khi đối mặt với tu sĩ bậc thấp bị hắn coi là con kiến, lần đầu tiên hắn sinh lòng sợ hãi. Chẳng qua bậc cao làm sao có thể dễ dàng đánh giết?

Trong mắt Từ Phong lóe lên một tia điên cuồng, pháp lực trong cơ thể bị giam cầm ầm ầm rung chuyển, trong thời gian ngắn thoát khỏi khống chế cấm Pháp Lĩnh Vực của Dương Phàm. Từ khi Dương Phàm sử dụng cấm Pháp Chỉ Hoàn đối với Từ Phong, thời gian tác dụng không đến nửa hô hấp.

Bậc cao chung quy là bậc cao. Nếu Dương Phàm cũng bước vào cảnh giới bậc cao ít nhất có thể cấm chế hắn một hai hô hấp đủ giết chết hắn vài lần. Đáng tiếc. trước chênh lệch cấp bậc thật lớn, thời gian khống chế của cấm Pháp Chỉ Hoàn thật sự có hạn. Nhưng là, một chút thời gian như vậy đối với Dương Phàm mà nói. đã đủ!

Phốc-

Trong khoảnh khắc Dương Phàm thành công thi triển cấm Pháp Chỉ Hoàn, ngân giáp thị vệ ẩn nấp sau lưng Từ Phong rốt cục ra tay. Cự kiếm trong tay mang theo hàn mang và tiếng xé gió đáng sợ hung hăng đánh lên vòng phòng ngự bảo hộ chưa ngưng tụ thành hình của Từ Phong.

Crac-

Vòng phòng ngự bảo hộ trong nháy mắt vỡ tan, hào quang màu bạc tiêu tán. Mà lúc này Từ Phong rốt cục khôi phục phép lực, phép lực trong cơ thể trong nháy mắt tràn ra đánh ra phạm vi mấy trượng xung quanh.

Ầm~

Dương Phàm gắt gao cầm Hấp Huyết Xà Tiên, tiếp thu phép lực trong cơ thể đối phương.

Lục Sắc Tháo Giáp bên ngoài thân không có khả năng kháng cự được công kích như vậy, ý niệm Dương Phàm khẽ động, bên ngoài thân lại có thêm một tầng ánh sáng màu tím mặt trên mơ hồ thấy được đường vân và phù văn linh giáp. T

Đây đúng là Linh Khí phòng ngự cực phẩm!

- Phốc-

Một kích của ngân giáp thị vệ rốt cục đánh lên trên người Từ Phong, lực lượng cuồng bạo vọt vào trong cơ thể hắn cùng pháp lực của hắn cuộn làm một đoàn. Sắc mặt Từ Phong trong phút chốc tái nhợt. phun ra một búng máu, thân thể lung lay muốn đổ. Cùng lúc đó, Huyền Linh Hấp Huyết Xà Tiên của Dương Phàm quấn quanh hắn tầng tầng lớp lớp, từng vòng ánh sáng màu đen nhạt quanh quẫn toàn thân hắn, rót vào trong cơ thể hắn rút lấy tinh huyết của bậc cao Kim Đan.

Hô-

Đợt công kích tiếp theo của ngân giáp thị vệ lại ập tới. Từ Phong trong khi cấp bách, trong cơ thể bay nổi lên một tầng hào quang hư ảnh khải giáp màu xanh, xem ra là một món Pháp Bảo phòng ngự!

Ầm~

Cự kiếm của ngân giáp thị vệ đánh tới. Pháp Bảo phòng ngự kia khẽ run lên. Từ Phong kêu một tiếng đau đớn, thương lại thêm thương, sắc mặt càng khó coi. Dương Phàm hiểu được lúc này Từ Phong đã hoàn toàn bị thương nặng, mục tiêu dự định đã đạt được. Tuy nhiên, nếu có thể đánh chết bậc cao. vậy càng hoàn mỹ...

Trong mắt hắn lóe hàn quang, tiếp tục khống chế ngân giáp thị vệ phát động công kích sắc bén hơn, đồng thời hắn cũng gia tăng khống chế với Hấp Huyết Xà Tiên.

- Muốn giết ta... Ngươi còn kém rất xa!

Từ Phong trợn mắt như muốn nứt ra, sắc mặt trắng bệch. BỊ một tiểu bối Trúc Cơ bức đến hoàn cảnh như thế, đả kích về mặt tâm lý còn đáng sợ hơn nhiều so với bị thương nặng.

Ầm~

Pháp lực trong cơ thể Từ Phong đột nhiên sinh ra một biến đổi dữ dội, ầm ầm bùng nổ, giãy khỏi Hấp Huyết Xà Tiên. đẩy Dương Phàm ra ngoài mười mấy trượng, ngân giáp thị vệ cũng bị đẩy lui mấy trượng!

- Trở về!

Ý niệm của Dương Phàm điều khiển ngân giáp thị vệ bay đến trước người mình hình thành một cái khiên thịt không thể vượt qua. Nhân cơ hội này, hắn nắm chặt thời gian khôi phục phép lực.

Chiến đấu kinh hiểm vừa rồi, chỉ trong thời gian vài hô hấp. đã tiêu hao của hắn chín phần pháp lực. Muốn chém giết đối phương đã không có nhiều khả năng.

- Tiền bối. Với trạng thái của ngươi giờ phút này, ngay cả ba phần thực lực đều khó có thể phát huy...

Dương Phàm thản nhiên nhìn chằm chằm bậc cao Kim Đan đối diện nói.

Dứt lời. trong tay hắn phép quyết khẽ động. Thanh sắc Bảo Đỉnh trên đầu Từ Phong phát ra một tiếng "Đang".

Đồng thời. ngân giáp thị vệ trước người Dương Phàm rục rịch, tản mát ra một cỗ uy áp cường đại.

- Tiểu bối... ngươi nhớ kỹ cho ta!

Từ Phong dùng ánh mắt âm độc vô cùng nhìn chằm chằm Dương Phàm. giờ phút này hắn suy yếu vô cùng, sắc mặt trắng bệch. Dưới thương thế nặng như vậy, hắn không thể địch nổi Dương Phàm có được khôi lỗi bậc cao.

Vèo~

Chi-

Dưới chân Từ Phong ngưng kết ra một tầng độn quang màu xanh, hóa thành một đạo lưu quang bay vụt phía chân trời, trong khoảnh khắc biến mất khỏi tầm nhìn Dương Phàm.

- Toàn bộ lui lại!

Thần thức Từ Phong bao phủ phạm vi mười mấy dặm, mệnh lệnh đám tu sĩ Trúc Cơ KỲ đuổi tới chém giết lập tức lui lại. Hắn hiểu được. thực lực Dương Phàm tương đương với một nửa bậc cao Kim Đan, những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ này xông lên không khác gì đi chịu chết. Chỉ khoảnh khắc tu sĩ gần đó bỏ chạy toàn bộ.

- Chúng ta chạy mau...

Dương Phàm thu ngân giáp thị vệ cùng Pháp Bảo lại. thân hình chợt lóe đi tới trước mặt Lệnh Hồ Tiểu Tịch.

- Ngươi...

Lệnh Hồ Tiểu Tịch có một loại cảm giác như thân ở trong mơ. Nàng thậm chí còn hoài nghi hai mắt của mình: Một cường giả Trúc Cơ đánh một bậc cao Kim Đan bị thương nặng, đẩy lùi. Hơn nữa vẫn còn là dưới tình huống một chọi một!

Quả thực là kỳ tích.

ở trong lịch sử mấy ngàn năm của 13 nước Bắc Tần. kỳ tích như vậy vẫn là lần đầu tiên. Đánh phá bức vách giữa bậc thấp và bậc cao không thể vượt qua. Có thể làm được đến như vậy, Dương Phàm đủ để kiêu ngạo. Nếu là chỉ một lần, vậy còn có thể dùng may mắn để hình dung. Nhưng tại trước đó. Dương Phàm còn cùng tám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ liên thủ. chém giết một tu sĩ mới bước chân vào bậc cao Kim Đan.

Có lẽ. thực lực Dương Phàm hiện tại đúng như lời Từ Phong, siêu việt bậc thấp, đạt tới cấp bậc một nửa bậc cao Kim Đan.

- Đi. Thời gian cấp bách. Nếu để Kim Đan Đại Tu Sĩ đuổi theo. chúng ta hoàn toàn không còn hy vọng!

Dương Phàm kéo tay ngọc của Lệnh Hồ Tiểu Tịch bay về phía một nơi bí mật ở trước mặt.

- Ta không quen thuộc La Sơn quốc. ngươi có biết nơi nào bí mật trong phạm vi ngàn dặm quanh đây, chúng ta nhất định phải tìm một nơi an toàn ẩn thân.

Trong khi phi hành. Dương Phàm hỏi cô gái bên người. Khuôn mặt ngọc của Lệnh Hồ Tiểu Tịch đỏ bừng lên, bị hắn ôm ở trước người, tim đập như hươu chạy, ngượng ngùng chỉ đường cho hắn.

Vừa mới phi hành được giây lát, Dương Phàm liền gặp trung niên họ Tôn đang hoảng sợ mà chạy, ngoài ra còn có hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

- Các ngươi... các ngươi còn sống...

Họ Tôn khó có thể tin nhìn hai người Dương Phàm.

- Hai người Dương mỗ còn sống, thực ra ngoài dự đoán của ngươi, phải không?

Dương Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trung niên họ Tôn.

- Không không. Dương Dược sư hiểu lầm...

Trung niên họ Tôn biết được Dương Phàm có thực lực thoải mái chém giết cùng cấp Trúc Cơ. lập tức thái độ cung kính:

- Bởi vì bị tu sĩ bậc cao đuổi giết. tu sĩ bậc thấp rất hiếm khi có thể chạy trốn, huống chi ngài còn mang theo một người.

- Dám hỏi các ngươi làm như thế nào chạy thoát bậc cao Kim Đan đuổi giết?

Trung niên họ Tôn thật cẩn thận nói:

- Chẳng lẽ có cao nhân khác giúp đỡ. Vừa rồi chúng ta đang bị mười tên tu sĩ Trúc Cơ KỲ đuổi giết, mắt thấy cửu tử nhất sinh nhưng vào thời khắc mấu chốt. những người đó lại đột nhiên hoảng sợ bỏ chạy.

- Tôn bá bá. Vị bậc cao Kim Đan lúc trước bị Dương Dược sư đánh trọng thương bỏ chạy, cho nên các ngươi mới có thể được cứu. Là Dương Dược sư cứu các ngươi...

Lệnh Hồ Tiểu Tịch kinh hồn chưa ổn định. trên khuôn mặt xinh đẹp có vài phần tự hào cùng hưng phấn.

- Hả?!?

Trung niên họ Tôn cùng hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bên cạnh đều ngây như phỗng. Đánh bậc cao Kim Đan bỏ chạy. Đây... đây là thật? Ba người hoài nghi vô cùng. Nhưng sự thật bày ra trước mắt. quần áo Dương Phàm hỗn loạn, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, bộ dạng nhìn qua phép lực hao nhiều, trên người còn thừa một cỗ khí thế sắc bén kinh người.

Hiển nhiên là vừa mới trải qua một trận đại chiến!

Hai người này có thể sống sót chạy đi, hơn nữa vừa rồi những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đuổi giết bọn họ đột nhiên rút lui. đây cũng là sự thật không thể chối cãi. Hơn nữa. Lệnh Hổ Tiểu Tịch còn là một cô gái ngây thơ không hiểu nói chuyện, lại càng không nói dối trước mặt trưởng bối.

- Chẳng lẽ... hết thảy đều là sự thật!

Trong mắt trung niên họ Tôn nhìn về phía Dương Phàm. ngoài kính sợ còn có thêm vài tia sợ hãi. Dược sư trước mắt này, thật sự là sâu không lường được... Nói không chừng chính là một bậc cao che giấu tu vi. Nghĩ đến đây bọn họ lập tức đối với Dương Phàm cung kính vạn phần, ngôn ngữ đối thoại giống như là đối đãi với trưởng bối bậc cao.

- Đừng dài dòng. Nhanh tìm một chỗ ẩn thân. Nếu Kim Đan Đại Tu Sĩ đuổi theo. toàn bộ chúng ta đều phải chết!

Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, nắm tay Lệnh Hồ Tiểu Tịch phi ở phía trước, bỏ cách đám người trung niên họ Tôn một khoảng.

Vèo vèo vèo~

Một hàng năm người rất nhanh xuyên qua dãy núi cùng rừng cây rậm rạp, dọc theo đường đi cũng gặp phải đệ tử các đại phái của La Sơn quốc và tán tu chạy tán loạn. Xen lẫn trong đại quân chạy trối chết. đám người Dương Phàm cũng không quá bắt mắt. Mà ở một bên khác. trên không sơn môn Tiên Lai Tông. chiến đấu giữa Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy và Lệnh Hồ Tùng đã tới gần giai đoạn cuối.

Chỉ bằng một thân phép lực hùng hậu. không sử dụng bất kỳ phép thuật gì. trung niên họ Ngụy đánh cho Lệnh Hồ Tùng bại lui từng hồi.

- Ha ha ha... Xem ngươi còn có thể tiếp lão phu được bao lâu.

Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy thong dong thản nhiên, trong lúc giơ tay nhắc chân liền thoải mái áp chế Lệnh Hồ Tùng thực lực tăng cường gấp hai mà bộ dạng vẫn còn rất nhẹ nhàng. Đúng lúc này, từ phía trước phóng tới một đạo sáng xanh mờ. một cỗ khi tức bậc cao tới gần, phía sau còn có mười tên tu sì Trúc Cơ Kỳ. Chính là đám người Tiên Huyễn Linh Vận Tông.

- Nhanh như vậy đã trở lại. chẳng lẽ bọn họ đã gặp bất trắc?

Trong lòng Lệnh Hồ Tùng hồi hộp thấp thỏm rồi đột nhiên chợt lạnh.

- Ngụy đạo hữu... Không tốt. để bọn họ chạy rồi!

Mà đúng lúc này, một giọng nam tử suy yếu truyền đến. Kim Đan Từ Phong lúc trước không ai bì nổi, lúc này sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn vương đầy vết máu.

- Rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy biến sắc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.