- Khặc khặc khạc... Các hạ thật sự là đại năng, dùng thần
thuật vô thượng đồng thời phục sinh hai người. Bẳn đạo rất là
bội phục.
Một thanh âm chói tai truyền đến.
Trong
bóng đêm, phía trên hoàng cung Đại Tần có một lão đạo áo bào
trắng có hìnhđẩu lâu lơ lửng, trong mắt tử quang chóp lóe. xẹt qua một tia tham lam cùng hản ý.
- Khặc khặc khặc... Các hạ thật sự là đại năng, dùng thần thuật vô thượng đồng thỏi
phục sinh hai người. Bần đạo rất là bội phục.
Lão đạo
sĩ khô lâu bạch bào lơ lửng phía trên Tần Hoàng lãng tàn phá
không chịu nổi này, thanh âm chói tai khiển mọi người ở hoàng
cung Đại Tần phía dưới nhướng mày.
Hỗi Hồn Thuật của
Dương Phàm vừa mới hoàn thành, vội vàng liếc mắt nhìn hắn,
xác định là cường giả đến từ Ngoại hải vực, không thèm đê V
tới.
Bang!
Dương Phàm vung một tay, hai cỗ thủy tinh băng quan bị bổ ra.
Theo sau hai tay hắn khẽ nắm, hai đoàn lục quang sáng chói phán biệt bao phủ Yên Ninh Phi cùng Tản Hân ở trong.
Tuy rằng đã “Hỗi hồn” thành công, nhưng thán thể đã chết, phải
một lẩn nữa rót sinh cơ vào, cùng hồn lực hòa hợp làm một.
Muốn làm nhục thán đã chết sống lại, đổi là Dược sư bình thường
chi sợ rất khó khăn, cần phái tốn nhiều công phu, tiêu hao vô số thiên tài địa báo.
Nhưng là Dương Phàm thì khác, ngay cả tử địa hắn đều có thể biển thành sinh địa. huống hỗ là hai
cỗ thi thể được bảo tồn cực kỳ hoàn chinh.
Không bao lâu, đẩu tiên là đôi mi như rặng liễu của Tần Hân nhẹ nang động, từ từ mờ mắt.
- Tiểu Hân, người rốt cục tỉnh lại.
Tần Vong lộ vẻ kính động nói.
- Nơi... Nơi này là đâu. ta Không phải đã chết rồi sao?
Tần Hân mớ đôi mắt đẹp, trên mặt lộ vẻ mẻ mang, chờ khi nàng nhìn đến Dương Phàm bên cạnh, ngạc nhiên vô cùng nói:
- Dương đại ca. huynh rổt cục chịu gặp ta sao?
Khi Tần Hân mớ miệng nói, YênNinh Phi ở bên kia cũng tỉnh lại.
- Yên Ninh... YênNinh.
Hàn Kỳ kích động vạn phẩn, khóe mắt còn dư lại chút dấu lệ.
khó thể khống chế tình cảm trong lòng, ôm Yên Ninh Phi vào trong lòng.
- Rõ ràng ta đã tự sát mà chết, vì sao còn ở thế gian?
Yên Ninh Phi sâu kín thở dài. nhìn đến người âu yếm trước mắt. như còn trong mộng.
- Yên Ninh, Tiểu Hân, các người phái cảm tạ Dương tông sư. Là hắn ra tay cứu sống hai người.
Hàn Kỳ nhấc tay, hướng về phia nam nhân đứng chắp tay sau lưng ngạo
nghễ trên Hoàn Hồn Pháp Đàn. ở trong gió đêm. trên người hắn
có một loại sắc thái tráng lệ mông lung không rõ.
- Đa tạ ân công.
Yên Ninh Phi cúi người thi lễ.
- Dương đại ca. thì ra là huynh phục sinh ta?
Trong mắt sáng của Tần Hân lệ nóng doanh tròng, chạy tới ôm cổ Dương Phàm.
Dương Phàm đứng trong gió đêm. nhẹ nhàng gỡ tay đẩy nàng ra, từ từ nói:
- Hẳn là nên cảm tạ ca ca của muội.
- Ca ca?
Tần Hân ngẩn ra. chuyển sang nhìn hoàng cung Đại Tần như đổng đổ nát thê lương, run giọng nói:
- Đại ca... người đi rồi?
Trong cơ thể đồng dạng chảy xuôi huyết mạch hậu duệ Tiên Tần, lại
là huynh muội thân sinh. Tần Hân có thể cảm giác được hết thày.
Chính lúc này. một thanh âm lạnh băng âm trầm truyền xuống:
- Dương tông sư. Ngươi đối với những cường giả Ngoại hài vực chúng ta dường như khinh thường không thèm đê ý?
Trong giọng nói lão đạo sĩ khô lâubạch bào lộ ra vài phần uy hiếp cùng áp bách.
Dương Phàm chuyển qua nhìn hướng người này, lạnh nhạt nói:
- Xin hói danh hiệu các hạ?
- Bẩn đạo chính là Mao Lâm. trướng lão của Huyền Àm Bạch cốt
Quy Tông tại Ngoại hải vực. Sớm nghe danh cách hạ tại Đại Tần.
hôm nay lại thấy thần thông phục sinh người chết, bội phục không thôi.
Giọng điệu lão đạo khô lâu bạch bào thoáng dịu đi.
- Thì ra là Mao Lâm đạo hữu, xin hỏi có gì dạv báo?
Trước khi thăm dò rõ chi tiết, Dương Phàm giữ lễ tiết nên có.
- Có thể nói riêng được không?
Mao Lâm thần thức truyền âm nói.
- Được.
Dương Phàm hơi thám ý nhìn Mao Lâm một cái. thu hồi Hoàn Hồn Pháp Đàn.
Vút vút!
Hai người hóa thành hai đạo độn quang, rời khỏi kinh đỏ.
- Dương đại ca...
Tần Hân hô nhỏ một tiếng, bàn tay ngọc nâng lên.
Mà Dương Phàm đã biến mất khói tẩm mắt, như giấc mộng trôi qua.
Một canh giờ sau.
Phía trên một khu rừng rậm cách kinh đô vài trăm vạn dặm.
- Mao đạo hữu, có thể trực tiếp nói rõ ý đồ đến hay không?
Dương Phàm dừng lại phía trên khu rừng, ánh mắt vô tình cổ ý thoáng nhìn vào rừng rậm.
- Ha ha. Dương tông sư hiện giờ đứng ở đinh Đại Tần. còn cẩn cẩn thận nhưthế sao?
Mao Lâm cười hơi mang vè nghiền ngẫm, giọng điệu đột nhiên chuyển:
- Vậy bẩn đạo không quanh co nữa. Chúng ta muốn đến giao dịch
Hoàn Hồn Pháp Đàn cùa ngươi. Pháp đàn này đối với Quy Thi Đạo
chúng ta mà nói có tác dụng cực Kỳ trọng yếu. Dương đạo hữu
có thể bỏ thứ yêu thích, lấy vật ấy ra trao đổi?
- Pháp đàn này tuy là trân bảo một giới khó được, giá trị không thể đo lường. Nhưng là đối với Dương mỗ mà nói, tác dụng cũng
không lớn. Chi không biết Mao đạo hữu dùng cái gi trao đổi.
Dương Phàm thán nhiên nói.
- Dương đạo hữu thật sảng khoái.
Mao Lâm vung tay áo, trong tay xuất hiện tám khối linh Thạch nớ rộ bào khí trong suổt.
Linh Thạch cực phấm?
Dương Phàm hơi nhướng mày.
Tám khối linh Thạch cực phảm, cho dù đối với tu sĩ cao nhất mà nói đều có giá trị cực
- Tám khối linh Thạch cực phẩm, chi sợ còn xa xa không đù.
Dương Phàm lắc đẩu nói.
Hoàn Hồn Pháp Đàn truyền thừa từ thượng cổ, giá trị vô hạn, làm
sao tám khối linh Thạch cực phẩm có thể so sánh?
Quan
trọng nhất là... sau khi Dương Phàm vơ vét Thiên Lan Điện, linh
Thạch có được chất chồng như núi, linh Thạch cực phẩm lại chứa vài chục rương, làm sao đê ý đến vẻn vẹn tám khối linh Thạch
cực phẩm này.
- Cái gì? Ngươi không đổi?
Sắc mặt Mao Lâm lạnh lẽo.
Vút vút!
Hai bóng trắng từ trong rừng rậm bay ra. tạo thành hình tam giác vây quanh Dương Phàm.
Hai bóng trắng này trang phục tương tự Mao Lâm. áo bào trắng, có hình đầu lâu.
- Mao trường lão, ngươi vô nghĩa cùng hắn làm gì. Trực tiếp
giết chết, nói không chừng có thể luyện thảnh Bạch cốt Khô Lâu Vương.
Một bóng trắng khác bật cười nói.
- Dương tông sư. Đây là ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Sắc mặt Mao Lâm âm lãnh tới cực điêm:
- Lại cho ngươi một cơ hội nữa.
- Cơ hội? Không cần các ngươi cho.
Dương Phàm trào phúng cười:
- Dương mỗ sớm biết các ngươi không có ý tốt, nhưng lại cố tình muốn tới đây. Hiện tại ta không sợ nhất chính là... phiền
toái.
Cái gì?
Ba người Mao Lâm đều ngần ra, không nghĩ tới Dương Phàm còn có bộ dạng nắm chắc thắng lợi như vậy.
- Cứ việc xông tới đi. cho dù các ngươi hiện tại không động thủ, Dương mỗ cũng không bó qua.
Dương Phàm xoa xoa tay, vẻ mặt hưng phấn. Hắn đột nhiên có thể cảm nhận được tâm lý hiếu chiến của Hồ Phi.
Loại tâm lý này là không sợ phiền toái nhất, chi sợ thiên hạ không loạn.
- Tiểu từ ngươi muốn chết, ở Đại Tần ngươi là tông sư, ở Ngoại hái vực ngươi chỉ là con
rệp.
Một bóng trắng “Bá... roẹt” một tiếng, vọt tới trước người Dương
Phàm. Một mảnh hòa diễm màu trắng ngà như rồng rắn quấn quanh ập tới.
Dương Phàm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác
sờn tóc gáy, tay áo vung lên. một dòng nước màu lam như lốc
xoáy mang theo một vùng lôi quang cùng với hóa diễm màu trắng
ngà va chạm vào nhau.
“Xuy... roẹt” một tiếng, hòa diễm màu trắng ngà kia lập tức đột phá tầng phòng ngự của Dương Phàm.
Dương Phàm hoảng sợ. tùy tiện một người nào trong ba người này,
thực lực đều có thể so với Dư trường lão lúc trước.
Càng đáng sợ chính là loại hỏa diễm màu trắng ngà cực kỳ quỷ
dị này ăn mòn vạn vật, còn ẩn chứa một loại thuộc tính thôn
phệ.
Thấy vậy, trong lòng bàn tay Dương Phàm hiện lên một đoàn ngọn lửa đỏ rực ánh vàng, mang theo một luông nhiệt độ
cực nóng đốt cháy vạn vật; va chạm cùng một chỗ với hòa
diễm màu trắng ngà kia.
Mói vừa va chạm, giữa hai người
bốc lên một làn khói trắng dữ đội, Thái Hu Thiên Hòa lập tức
chiếm ưu thế, liên túc bức lui hóa diễm màu trắng ngà kia.
Tên đạo sĩ áo bào trắng kia kêu một tiếng đau đớn, linh hồn một mảnh bỏng rát, liên tục lui về phía sau.
Một đấu một. Dương Phàm có được Thái Hư Thiên Hỏa hoàn toàn chiếm ưu thế.
Nhưng hắn đối mặt chinh là ba người.
Mao Lâm cùng một đạo sĩ áo bào trắng từ hai phía khác giáp công tới.
Dương Phàm lập tức bị còng kích từ ba phía, rất nhanh bị đánh từ trên không rơi xuống.
- Thực lực tiểu tử này không ngờ mạnh mẽ như vậy. nếu chi vẻn
vẹn là một người, chi sợ không phải đối thủ của hắn.
Trong đó một lão đạo sĩ áo bào trắng hoảng sợ nói.
Ba người lập tức liên thủ, đều tự triệu tập ra một bộ xương trắng cao đến chục trượng.
Bộ xương trắng này toàn thân cứng rắn nhu kim cương, đao thương không vào. thực lực không ngờ đều đạt tới Hợp Thể trung kỳ.
Như vậy. Dương Phàm phải đối mặt với công kích từ sáu phía, bị
đánh liên tiếp bại lui, thi thoảng bị thương tổn. dẩn dẩn bị ba người bao vây.
- Khặc khặc khặc... Xem tiểu tử ngươi còn chạy đi đâu?
Mao Lâm âm hiểm cười nói.
ở trong loại tuyệt cảnh này, Dương Phàm liếm liếm môi. ngược lại càng trớ nên hưng phấn.
Đột nhiên, toàn thán hắn hào quang màu đất rung động, thân thể nhanh chóng được tinh thể hóa.
Rất nhanh, Dương Phàm hóa thành một pho tượng tinh thể, khoanh chán ngồi dưới đất.
Bang Bang Bang!!!
Ba cường giả Ngoại hải vực Mao Lâm bao gồm cả ba bộ xương khô công kích như bão táp lên người Dương Phàm.
Dưới công kích mành liệt như thế bên ngoài thán thể như tinh Thạch của Dương Phàm lập tức vỡ ra đầy vết rạn.
Dương Phàm toàn lực vận chuyển pháp lực toàn thân, khiến lớp tinh Thạch bên ngoài rất nhanh khôi phục.
Nhưng là pháp lực cung ứng xa xa không theo kịp tốc độ lớp tinh Thạch bị vỡ.
Một khi lớp tinh Thạch kiên cổ này bị vỡ. Dương Phàm sẽ gặp phải đả kích cực kỳ thảm thiết.
ở dưới loại áp lực lớn lao này.
“̀m” một tiếng, tầng phong ấn thứ hai Thủy Hồn Giới đột nhiên bị xúc động, tràn ra một cỗ pháp lực hùng hậu.
Thân thể như đói khát của Dương Phàm giờ phút này lập tức Bắt đầu hấp thu lực lượng tầng phong ấn thứ hai.
Giờ phút này. tầng phong ắn thứ hai chi vẻn vẹn là tràn ra một bộ phận lực lượng.
Dù vậy Dương Phàm tức thì cảm thấy pháp lực dùng không hết. hơn
nữa pháp lực trong phong ấn đều là bị nén ép đến cực hạn, một tầng lợi hại hơn một tầng.
Dưới tình, huống nhưthế,
Dương Phàm tìm đường sống trong hiểm cảnh, ngạnh khángba người
Mao Lâm và ba bộ xương vây công.
- Tiểu tử này có chút không thích hợp. làm sao càng đánh càng cổ sức...
Một lão đạo sĩ áo bào trắng nhướng mày.
- Có thể là thi triển bí thuật gì. nhất định kiên trì không được bao lâu.
Mao Lâm cười nói.
- Chúng ta tăng lớn lực công kích.
Ba người đồng loại tế ra Pháp báo, bao gồm cả Pháp bào hạng nặng.
Rất nhanh, trước mặt ba người hiện lên vài món Pháp bảo uy lực
tuyệt luân: Một cây mộc trượng màu đen. một cây Thiết phủ ri
sét. một quang câu tử diễm bùng cháy.
Ba Thòng linh Pháp bảo đồng loạt xuất hiện, thần thông pháp thuật hung hăng đánh lên nguời Dương Phàm.
Rắc!
Tầng tinh thể bên ngoài thản Dương Phàm đột nhiên vỡ ra hơn nửa, kêu một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu nhỏ.
- Không tốt. chống đỡ không nổi...
Dương Phàm nhanh chóng chữa trị lớp da tinh thể.
Hắn vốn không nghĩ quá nhanh mớ phong ấn tầng hai.
Bởi vì mười tầng phong ấạ tầng sau đáng sợ hơn tầng trước.
Có thể nói, lực lượng mỗi tầng phong ấn ít nhất chênh lệch mười lẩn.
̀m ̀m ̀m!!!
Loạt công kích tiép theo lại oanh kích lên người Dương Phàm.
Một tiếng “Rắc” thật lớn vang lên. tầng tinh thể bên ngoài thản Dương Phàm hóa thành mảnh nhỏ.
Đổng thời, công kích của ba bộ xương Hợp Thể Kỳ cũng đập tới trên người Dương Phàm.
Phốc!
Dương Phàm phun ra một búng máu. sắc mặt trắng bệch, lập tức bị nội thương.
Từ khi tấn chức vẫn Hoa Kỳ tới nay, lần đầu tiên gặp loại hiểm
cảnh này. Hơn nữa còn chính là hắn cố ý đặt mình trong hiểm
cảnh như thế.
Giờ phút này. đặt ra trước mặt hắn chỉ còn hai lựa chọn:
Một: chạy trốn. ít nhất nắm chắc bảy tám phần toàn thân trở ra.
Hai: phá vỡ tầng phong ấn thứ hai. Mà cỗ lực lượng này sẽ là
gấp mười tầng thứ nhất, Ngay cả hắn cũng không nắm chắc khống chế.