Tiên Hồng Lộ

Chương 871: Q.6 - Chương 871: Đến đây! Rốt cuộc đến rồi . . .




Chỉ là ba bước, với bất cứ ai, đối với nguời tu chân đều cực Kỳ bé nhỏ.

Nhưng mà, một phàm nhân, cứng rắn đánh cho Chân tiên từ Thượng giới lùi ba bước, ý nghĩa của nó vô cùng lớn.

Bời vì khoảng cách tiên - phàm cách nhu rất lớn, một như thần linh, còn một chi như con kiến bé nhỏ.

Khi Tử Lân Ngọc Thiếu bị Luân Hồi chường kinh và Vô Gian Luân Hồi lực mạnh mẽ đẫv lùi ba bước, chúng tu sĩ nơi này, đa phần là những cường giả thần thông không tầm thường, đều nhiệt Huyết sôi trào.

Những tiên nhân khác đang âm thần quan khán cuộc chiến cũng vô cùng kinh hãi!

Trong ánh mắt của tiên nhân, cả không gian phàm giới chi toàn là những con kiến mà thôi.

Bọn họ tới nơi này chính là thần, thần linh vô địch.

Chưa từng nghĩ tới lực lượng của phàm nhân lại có thể khiêu chiến tiên nhân.

Mạnh mẽ chà đạp lên oai phong của tiên nhân. Dương Phàm cũng phải trả giá không nhỏ. bị thương không nhẹ.

Thương tổn do tiên nhân gây ra. tốc độ khôi phục chậm hơn rất nhiều, đặc biệt là những thương tổn về mặt thần hồn.

Sắc mặt hắn hoi tái nhợt, cũng dẩn dẩn khôi phục màu máu, lấy tay lau khô vết máu trên khóe miệng.

Lúc này Dương Phàm đã chân chính nhân ra giữa minh và Tử Lân Ngọc Thiếu có một khoáng cách thật lớn.

Bất kể là pháp lực hay linh hồn, đối phương đều gấp mười lần hắn.

Sỡ dĩ hắn có thể lấy được chiến quả như vậy là do sự huyển diệu vô cùng của Chứng Quả Kỳ. khả năng sinh tồn tự bảo vô cùng cường đại.

Tiểu Luân Hồi đã đạt tới viên mãn, trờ thành Đại Luân Hồi, Chứng Quả Kỳ đại thành khiến Dương Phàm có thể gia tăng công kích của mình hoặc Luân Hồi thương tổn. Chuyên dời đi.

Nhưng năng lực vận chuyển của Luân Hồi Quá cũng có hạn định.

Đạt tới cấp bậc như Tử Lân Ngọc Thiếu đã vượt xa khả năng chịu đựng của Dương Phàm.

Hắn hôm nay vẫn chưa nghĩ tới việc chiến thắng hay đánh chết Tử Lân Ngọc Thiếu, chi cầu tự bảo vệ mình và thông qua cuộc chiến này năng cao thể ngộ.

Dù sao sau khi Chứng Quá Kỳ đại thành, sẽ gặp phải thiên kiếp, đạt tới đại viên mãn, còn có thể tiến vào những cảnh giới còn cao hơn.

- Dương Phàm, không nghĩ tới ngươi chỉ là một phàm nhân mà lại nắm giữ thần thông nhưvậy, khó trách Ngay cả Bích Dao Vân Tiên cũng ưu ái ngươi nhưvậy!

Tử Lân Ngọc Thiếu hít sâu một hơi. binh phục lại sự rung động và kinh đào hãi lãng trong lòng.

Đột nhiên hắn chuyển giọng, phát ra hàn ý lành lạnh:

- Tuy nhiên, chút thực lực như vậy, ở trước mặt bản thiếu gia còn xa xa mói đủ! Chân Tiên lục trọng, đối phó ngươi chi dùng tới bốn năm thành mà thôi.

Chân tiên lục trọng? Bổn năm thành?!

Dương Phàm nhướn mày, cũng không có gì giận dữ, ánh mắt kiên định bình tĩnh, tốc tốc chữa trị thương thế!

Hắn không phải chỉ có một người đối mắt với Tử Lân Ngọc Thiếu mà còn có Hồ Phi và Hầu Đông.

Ngoài ra, hắn còn cảm nhận được khí tức của đám người Hà Lạc, Tu Đồ truờng lão.

ở nhân giới, hắn cũng không đơn độc!

- Dương Phàm, ngươi thực làm không tệ, vì nhân giới tranh đấu một phen!

Thanh âm thân thiết cùa Hà Lạc rơi vào tai Dương Phàm.

- Buông tay đánh một trận, dù ngươi không chống được, bản trường lão cũng tuyệt không khoanh tay đứng nhìn!

Tư Đồ trưởng lão cười dài một tiếng, từ xa xa vọng lại.

Dương Phàm cũng kinh hãi. Tu vi hai người này thật sự sâu không lường được!

Tu vi của Hà Lạc tuyệt đối vượt qua Chân Tiên bình thường.

Mà Tư Đồ truởng lão. thanh âm của hắn trực tiếp từ trong hư không rơi vào tai mình.

Dương Phàm đột nhiên vô cùng lo lắng. Thực lực của hắn đã vô địch nhân giới, khiêu chiến Chân Tiên thò sao?!

Đột nhiên một cỗ kiếm đạo ý chí kinh khiếu cửu thiên từ một phương hướng truyền tới!

- Tay sai của Thiên giới cũng dám tới nhân giới sính uy sao?!

Một thanh âm lạnh như băng từ Vạn Yêu Thánh thành vang lên.

- Thanh âm này. L.

Dương Phàm cảm giác có chút quen tai.

Bỗng nhiên, hắn nhìn chếch về phía bên cạnh.

Trên một đám mây có một nam nhân áo trắng đang ngồi, một tay chống lẻn một thanh đoạn kiếm, lạnh lùng nhìn Tử Lân Ngọc Thiếu.

Vô Song!

Đám người Dương Phàm. Hồ Phi kinh hô!

Tất cả mọi người hít sâu một hơi khí lạnh. Phàm giới còn có người càn rỡ như vậy sao?!

Lửa giận của Tử Lân Ngọc Thiếu dâng lên trong ngực, nhìn chằm chằm nam nhân áo trắng kia.

Bốn mắt nhìn nhau!

Lửa giận trên người Tử Lân Ngọc Thiếu đột nhiên như bị dội một gáo nước lạnh, trong mắt lập tức sợ hãi, phảng phất như gặp phải một nhân vật vô cùng đáng sợ!

- Vô... Vô Song!

Sắc mặt hắn nan lên, dường như từ trong ánh mắt Vô Song đã nhìn ra một cái gì đó.

Đồng thời, Tử Lân Ngọc Thiếu còn cảm nhận được ít nhất ba cỗ khí tức mờ mịt khiến hắn cảm thấy áp lực.

Ba cỗ khí tức này đều là những đại năng giả lánh đời!

- Dương Phàm, thực lực của ngươi có thể lực áp những tiên nhân bình thường, thật khiến người ta kinh hỷ. Một trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi ở nhân giới, hẹn ngươi trâm năm nữa!

Vô Song đua một ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt dọc thanh Đoạn Kiếm, sau đó hóa thành một đạo kiếm khí kinh thiên, lóe lên rồi biến mất!

Một trận chiến cuối cùng ở nhân giới!?

Dương Phàm cẩn thận cân nhắc hàm ý trong lời này.

Trăm năm sau, vừa lúc sau mười năm khi Huyết Nhật Điện mở ra.

Nếu Dương Phàm có thể từ trong Huyết Nhật Điện toàn thân trở ra. như vậy thì đón tiếp hắn chính là Vô Song, với một trận chiến cuối cùng ở Phàm giới.

- Một trận chiến này, ta tiếp!

Thanh âm Dương Phàm xuyên thẳng cửu tiêu, vang vọng khắp bầu trời.

Sắc mặt cùa Tử Lân Ngọc Thiếu có chút khó coi. Nhưng hắn vô cùng kiêng kỵ và sợ hãi Vô Song, cũng không dám phát tác.

Còn không chờ hắn lên tiếng, một thán ảíih gẩy gò đã chắn truớc mặt Dương Phàm:

- Ha ha ha... Tử Lân Ngọc Thiếu, ngươi xem nhẹ thực lực Dương Phàm, cũng coi thường năng lực Hâu mỗ rồi! Nếu hôm nay ngươi tưởng có ta ở đây mà muốn diệt sát Dương đạo hữu thì chi sợkhôngthựctế rồi!

Sắc mặt Tử Lân Ngọc Thiếu âm trầm.

Tu vi hắn dù cao nhưng chung quy cũng chỉ là thế đon lực bạc.

Nếu thực lực Dương Phàm cũng chỉ là Đại Thừa Kỳ bình thường, thậm chí là Chân Tiên nhất lưu, hắn còn có cơ hội diệt sát.

Nhưng thần thông Dương Phàm kinh người, gần như có thể vượt cấp khiêu chiến Chân tiên trung vị. khí thế thăng thiên, nhuệ khí lăng nhân.

Hắn không có chút nắm chắc nào có thể truớc mặt Hầu Đông diệt sát Dương Phàm. Thậm chí tạo ra thương tổn cho đối phương cũng đã vô cùng khỏ khăn.

Còn nữa, những Chân Tiên và đại năng giả khác đang âm thầm thăm dò, khiến trong lòng hắn vẫn bất an, không muốn tiếp tục sống mái với nhau.

- Tử Lân Ngọc Thiếu, Nguyên Anh oán cùa chúng ta tạm gác lại, giải quyá trong Huyết Nhật Điện đi!

Dương Phàm chậm rãi lên tiếng.

- HuyếtNhật Điện?

Phàm nhân như ngươi cũng có thể tiến vào Huyết Nhật Điện sao?!

Tử Lân Ngọc Thiếu động tâm, ánh mắt khẽ chuyển.

Đến lúc đó. có nhiều nhân vật cấp Chân Tiên tiến vào Huyết Nhật Điện, thế cục vô cùng hỗn loạn.

Hắn hoàn toàn có thể liên hợp với Chân tiên khác, hoặc nhân loạn thế mà đánh lén để diệt sát Dương Phàm.

- Được! Thực lực cùa ngươi đã sánh bằng Chân Tiên, không lâu nữa đã có thể phi thăng, xem ra cũng không kiềm chế được sự hấp dẫn cùa Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết.

Tử Lân Ngọc Thiếu mỉm cười.

'ỘY

Dứt lời. hắn tính ròi đi luôn.

9

- Chờ một chút!

Dương Phàm gọi lại.

- Các hạ còn có gì nghi vấn?

Tử Lân Ngọc Thiếu nhưón mày.

- Dương mỗ có một chuyện muốn hỏi. Chân Tiên các hạ và ta cách xa hai giới, có gì ân oán mà muốn diết ta?

Dương Phàm nhìn Tử Lân Ngọc Thiếu, chờ đợi câu trả lời cùa hắn.

Một Chân Tiên, vượt giới tới đây giết một phàm nhân, đây là vì sao?!

^ _ _ằ _a__ .

Những người khác nơi này cũng rất tò mò, gồm cả những nhân vật cấp Chân Tiên đang âm thâm quan khán cũng vô cùng tò mò.

- Vì sao muốn giết ngươi?! Nhắc tới Bích Dao Vân Tiên, không phải đáy lòng ngươi đã có đáp án rồi sao?!

Tử Lân Ngọc Thiếu trào phúng cười!

- Vũ Tịch... Nàng có khóe không?

Tâm thần Dương Phàm chấn động!

- Buồn cười! Bích Dao Vân Tiên cao quy như thế nào, thân phận thế nào?! Phóng nhãn

thất giới, làm gì có kẻ nào có thể thương tổn được nàng!

Trong mắt Tử Lân Ngọc Thiếu lộ ra vài phần ghen ghét và sát ý.

Hắn vô cùng không cam lòng. Vì sao một ngôi sao rực rỡ nhất trong Tinh Thiên thế giới lại có tình cảm với một phàm nhân?!

Nếu người này thật sự là phàm phu tục tử cũng thôi.

Nhưng người này lại là kỳ tài khoảng cổ thước kim, ở nhân giới đã đạt tới thành tựu như thế này, Ngày sau phi thăng thì còn đạt tới thành tựu không thể đo lường. Theo thời gian, hắn nhất định có thể trở thành một đại nhân vật danh chấn nhất phương!

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đưa việc này chuyểnđạt Thiên giới.

Nhất định, phải giết hắn, bóp chết từ trong trứng nước.

“Bích Dao Vân Tiên tuỵệt mỹ cao quy của Thông Thiên tam giai, nếu bản thiếu gia không chiếm được thì sẽ khiến nàng không thể có được tình yêu cùa mình!”

Hưu

Tử Lân Ngọc Thiếu hóa thành một đạo lưu tinh, xẹt qua hư không, quay lại Tiên Đạo Tông.

Một trường phongba đã chấm dứt!

Ngàn vạn yêu tu ở Vạn Yêu Thánh thành thờ phào một hơi.

Hầu Đông cũng nhu trút được gánh nặng.

Hắn hiểu rõ Tử Lân Ngọc Thiếu tuyệt đối là nhân vật khó chơi. Là Sứ giả thượng giới, hắn tuyệt đối có được vươngbài và sát thủ của mình.

Dương Phàm nhắm mắt lại, lẳng lặng thể ngộ cảm ứng.

Đột nhiên, hắn thở ra một hơi, nhìn phương hướng Tử Lân Ngọc Thiếu ròi đi, trong mắt có vài phần dị sắc.

Một sát na vừa rồi, hắn đã nắm được tâm tình và dao động tình tự của Tử Lân Ngọc Thiếu.

Hắn cảm nhận được Tử Lân Ngọc Thiếu vẫn tồn tại ý nghĩ khinh địch đối với Dương Phàm.

,Ế ,ẠV„. s

Nhưng thân phận Bích Dao Vân Tiên ở Thiên giới cao cao tại thượng, dường như Ngay cả Tử Lân Ngọc Thiếu cũng chỉ có thể từxa nhìn mà không sao tiếp dận được.

- Vu Tôn, ngươi yên tâm... Ta nhất định sẽ vượt qua hết thảy trờ lực. để được gặp lại nàng!

Dương Phàm mớ hai mắt ra. ánh mắt càng thêm kiện định, vô cùng tin tưởng.

Hắn tin tưởng bản THÂN MÌNH có thể đặt chân lên nhân giới đinh, chi cẩn kiên trì bển bi thôi diễn Tiên Hông Lộ tới mức tận cùng, chung quy có thể được ở bên người mình yêu thương.

- Dương Phàm, không ngờ thực lực của ngươi lại mạnh như vậy! Sau khi tiến vào Huyết Nhật Điện, ngươi và Hồ Phi đều sẽ là đại trợ lực đối với Hầu mỗ!

Hầu Đông càng thềm khách khí đối với Dương Phàm.

Thực lực Dương Phàm còn một khoảng cách với bọn hắn nhưng cũng không kém quá nhiều.

- Đa tạ Hầu đại nhân coi trọng.

Dương Phàm mỉm cười, đối với Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết của Huyết Nhật Điện, trong lòng hắn đa phần là tò mò mà cũng không quá cưỡng cẩu.

Dù sao vì máu Huyết này, Thượng giới cũng phải ra nhiều Sứ giả tiên nhân, thực lực đều mạnh hơn hắn không ít.

Trờ lại Vạn Yêu Thánh thành, Dương Phàm lại lẳng lặng tu luyện.

Cách ngày mớ ra HuyếtNhật Điện còn có tám chín mươi năm.

Sau lần quan sát tiên nhân giao phong cũng như tự mình giao thủ với Chân Tiên, ở mặt tinh thân Dương Phàm đã có đột phá, lập tức bế quan.

Nháy mắt. đã hai mươi năm trôi qua.

Cảnh giới tinh thần của Dương Phàm đã có đột phá, pháp lực tinh tiến, thôi diễn cảnh giới đã hoàn toàn tiến tơi đinh của Chứng Quả Kỳ.

Sau Chứng Quả Kỳ, Tiên Hồng Quyá còn có một con đường thôi diễn hoàn toàn mới.

Con đường này, trong lòng Dương Phàm mơ hồ đã dẩn xác định rõ ràng.

Một Ngày kia. trong lòng Dương Phàm chấn động, sinh ra cảm ứng huyền diệu nhìn bầu trời vô tận.

Phiến vũ trụ này tạo ra một cỗ áp lực và nguy cơ khiến hắn cảm thấy khó thở.

Hắn không khỏi càng thêm kính sợ đối với “Thiên”, càng cảm thấy sự đáng sợ của nó.

Dương Phàm hít sâu một hơi. nhìn bầu trời vô tận, thần sắc vô cùng phức tạp, có hưng phấn, có khân trương, có vài phần sợ hãi.

Trong lòng bàn tay hắn đã đổ đầy mồ hôi.

Ngay sau đó, tinh khí thần hắn kéo lên, chiến ý dào đạt, sinh ra một cỗ tinh thần ý chí không thể đo lường.

- Đến đây! Rốt cục đến rồi...

Thần quang trong mắt Dương Phàm lóe ra. thấp giọng tụ nhú, hô hấp dường nhu cũng có chút dôn dập.

̀m!

Trong đầu hắn dường như có thể đoán được cảnh tượng đáng sợ của thiên lôi cuồn cuộn đánh xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.