Tiên Hồng Lộ

Chương 70: Q.2 - Chương 70: Di Thư .






- Thương thế trên người ngươi đã không còn trở ngại. nơi này có mấv khỏa linh đan chữa thương chuyên trị nội thương, ngươi ăn vào đi.

Dương Phàm thản nhiên nói. từ trong túi trữ vật lấy ra mấy linh đan đưa cho Lâm Chung.

- Đa tạ công tử!

Lâm Chung cảm kích không thôi. nhưng cũng kinh ngạc vô cùng:

- Thủ đoạn trị liệu vừa rồi của công tử quả thật rất cao minh. quả thực là kỳ tích. Thương thế vốn cần một năm rưỡi mới có thể khôi phục không ngờ thoáng cái được ngài chữa trị.

Dương Phàm đơn giản ngồi bên cạnh hắn. lại bắt tay lên trên mạch Lâm Chung, sau một lát trầm ngâm nói:

- Ta hiện tại còn chưa luvện hoàn thiện pháp thuật chữa trị nội thương, chút linh đan này chỉ có thể giúp cho tốc độ khôi phục của ngươi nhanh hơn thôi. Hiện tại ngươi bắt đầu hấp thu dược lực của linh đan đi, ta vận công trợ giúp ngươi một tay.

Làm Chung lại có chút không nỡ nói:

- Công tử! Thương thế của ta đã được ngài trị liệu hơn phân nửa. còn lại chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian. làm sao có thể tiêu hao nguyên khí của ngài được. Nếu trong lúc này, LÝ Bàn Tử hoặc đám người Hồ Bán Tiên lại tới cửa lục soát. vậy phải làm thế nào?

Dương Phàm hừ nhẹ một tiếng:

- Ta lại hy vọng bọn chúng tìm tới cửa ấy chứ. chờ thương thế của ngươi tốt lên. mới xử lý tiếp việc này.

Trong mơ hồ. trên người hắn tòa ra một cỗ sát khí sắc bén. khiến cho Lâm Chung trong lòng không ngừng lo lắng.

Sau đó. Lâm Chung khoanh chân ngồi dậy, vận khí đan điền. bắt đầu tiêu hóa dược hiệu của những linh đan chữa thương kia. Trên thực tế, với thương thế trước đó của Làm Chung, nếu đổi lại là tu sĩ có thế lực bình thường, dùng một chút linh đan. vậy có thể trong vòng một hai tháng sẽ hồi phục như cũ. Nếu vậy, bản thân hắn là một người tán tu, có thể tu luyện đến Luyện Khí Kỳ coi như đã là vạn hạnh. nào dám dùng một một số linh đan chữa thương phẩm chất không tệ nữa.

Trong tay Dương Phàm có được chút vốn, một số trong đó là do sư tôn và Dương gia bảo ban cho lúc trước. Cùng có một số là thu hoạch lần đi ra ngoài này của hắn. Chờ sau khi y quán ổn định. Dương Phàm còn có thể bắt tay vào luvện đan. trong tay hắn có một số lớn tài liệu và dược liệu. trong đó tài liệu quý hiếm cũng có không ít, đã có thể luyện chế một số linh đan quý báu trong Luyện Đan Thiên.

Dương Phàm nhắm chặt hai mắt. đám sương sinh mệnh trong cơ thể hóa thành từng giọt nước tiến vào trong cơ thể Lâm Chung, rất nhanh đi vào vị trí bị thương, hỗ trợ dược lực kia khôi phục thương thế. Đồng thời. đám những giọt nước do đám sương sinh mệnh hóa thành đã bồi dưỡng và khôi phục thương thế của Lâm Chung.

Ước chừng sau nửa canh giờ trôi qua. Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi. thu tay lại. trên trán xuất hiện một chút mồ hôi. Lâm Chung mở mắt ngay sau đó. sắc mặt hồng nhuận, khí sắc cũng khôi phục bình thường.

Phốc một tiếng.

Lâm Chung đứng đậy, hai mắt sáng ngời có thần. tràn ngập một cỗ chiến ý:

- Công tử! Lần này nếu có người tiến vào, chúng ta cũng không cần sợ Lý Bàn Tử cùng Hồ Bán Tiên kia nữa.

Hiện tại thương thế của hắn đã khỏi hẳn. tất nhiên chiến ý dâng trào.

- Cứ bình tĩnh!

Dương Phàm khoanh tay đứng bên cạnh hắn. sắc mặt cũng bình tĩnh như lúc ban đầu.

- Công tử. ý của ngài là...

Lâm Chung có chút hoang mang. chẳng lẽ Dương Phàm còn muốn nhẩn nhịn tiếp sao.

- Ta nơi này có mấy món pháp khí. ngươi có thời gian luyện hóa một chút.

Dương Phàm từ trong túi trữ vật lấy ra ba kiện pháp khí: một cái chung nhỏ. một thanh tiểu kiếm màu đỏ. một hạt châu màu lam.

Lâm Chung vừa thấy ba pháp khí này, hai mắt sáng lên. hắn là một tán tu, trong tay khó có thể có được một hai kiện pháp khí. Nhưng sau khi hắn ngưng thần phân biệt rõ phẩm chất và cấp bậc những pháp khí này. ánh mắt sửng sốt ngây ngốc chớp một cái,vui mừng khôn xiết nói:

- Còng tử! Đó đều là pháp khí thượng phẩm nha. ngài đều cho ta sao?

Lâm Chung có chút khó tin. đây chính là ba kiện pháp khí thượng phẩm nha! Cho dù là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bình thường cũng vị tất có được pháp khí cấp bậc này. Hơn nữa. pháp khí mà Dương Phàm cho còn thập phần toàn diện. Chiếc chung nhỏ kia là pháp khí phòng ngự. cũng có thần thông công kích nhất định. tiểu kiếm màu đỏ kia hiển nhiên là pháp khí công kích hỏa hệ. lực công kích mãnh liệt. về phần hạt châu màu lam. Lâm Chung đoán nó là một kiện pháp khí phụ trợ. lại đoán không ra công hiệu của hạt châu này.

- Ha ha. ngươi nếu muốn khai chiến, sao có thể không chuẩn bị vũ khí chứ. Chỉ dựa vào mấy thứ sắt vụn trên người ngươi cũng muốn chống lại tu sĩ có của cải phong phú như Lý Bàn Tử sao?

Dương Phàm như cười như không nói.

- Đa tạ công tử!

Lâm Chung vô cùng ngạc nhiên vui mừng. vô hình chung sinh ra một loại biết ơn cùng kính ngưỡng đối với Dương Phàm.

Hắn thân là một tán tu. trong tay miễn cưỡng chỉ có một hai kiện phép khí thấp kém. thậm chí ngay cả một bộ công pháp đầy đủ cùng không có.

Nhưng những chỗ thiếu đó Dương Phàm đều cho hắn. hai bộ công pháp hắn tu luyện trước đó khiến hắn tích góp nhiều năm gian khổ giờ mới phát huy tác dụng. tu vi tăng tiến không ít, tu luyện đến luyện khí sơ kỳ đỉnh phong, chỉ còn cách luyện khí trung kỳ một bước.

Giờ phút này, Dương Phàm ngay cả linh khí thượng phẩm trân quý cũng tặng cho hắn. làm sao không khiến Lâm Chung mang ơn cùng lo lắng.

Nhưng hắn làm sao biết được. Dương Phàm lúc này vốn liếng phong phú. trong tay ngay cả linh khí cũng có mấy kiện. Ngoại trừ Thanh Phong Kiếm và tấm Bản Chuyên màu xanh kia. còn có một kiện linh khí đầy đủ linh tính tùy thân do lão già lưng còng ở Thôn Dật Hà tặng cho hắn trước khi đi.

- Ngươi ở trong nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, luvện hóa mấy món linh khí này một chút. về việc y quán tạm thời giao cho ta.

Dương Phàm cáo từ Lâm Chung, lại nhanh chóng đi về phía nhà mình.

Còn chưa tới nhà. Dương Phàm liền tiến vào Toàn tri mô thức. phát hiện mẫu thân và muội muội đều đang ở nhà, nhà Thiết ngưu bên cạnh không ngờ Nam Cung Vũ còn chưa đi. đang dốc lòng dạy đệ tử võ nghệ.

Cửa nhà vẫn đang cài. Dương Phàm cũng không có ý tới gõ cửa. thân hình như sợi lông hồng bay vào trong biệt viện. Chỉ hai ba bước Dương Phàm đã đi vào nhà mình. vừa lúc nhìn thấy muội muội Dương Tuệ Tâm đang làm việc vặt trong nhà.

- Ai đó...

Dương Tuệ Tâm khóe mắt chớp sáng. thấy được một bóng người, trong lòng giật mình. nhưng khi nàng thấy rõ khuôn mặt người mới tới. kinh ngạc hô lên một tiếng, sắc mặt vui mừng như trăm hoa nỡ rộ.

- Đại ca!

Dương Tuệ Tâm hô lên một tiếng, đôi mắt sáng ngời lấp lánh lệ quang, buông vật dụng trong tay ra trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực Dương Phàm.

Chỉ chốc lát sau. mẫu thân Dương Thị cũng từ trong phòng đi ra. nhìn thấy Dương Phàm trở về cùng vui mừng không thôi. cười nói:

- Con trai. rốt cuộc con đã quay về. Tuệ Tâm. con cũng không phải còn nhỏ nữa. vẫn còn ỷ vào đại ca ngươi như vậy.

Dương Tuệ Tâm mặt cười đỏ bừng. con ngươi linh động dịu dàng liếc nhìn đại ca một cái, quav đầu đi vào khuê phòng của mình. Dương Phàm SUY tư nhìn nàng một chút. phỏng đoán chuyện liên quan đến Lý Bàn Tử trước đó hẳn là muội muội không có nói với mẫu thân. Nhưng trong lòng nàng quả thật chịu sự ủy khuất rất lớn. vừa thấy mình về mới thất thố như vậy.

- Phàm nhi à! Sau khi con rời Vụ Liễu trấn một ngày. đệ đệ con buổi chiểu liền vội vàng chạy về, không biết tìm con có chuyện gì.

Dương Thị nói.

- Sao cơ? Đệ đệ tìm con?

Dương Phàm nao nao. sau khi mình rời đi một ngày thì đệ đệ tìm tới. có chuvện gì sao?

Theo lý thuyết. hắn đã là một phế nhân cùng tu tiên giới dường như khó có thể phát sinh chuyện gì. đệ đệ nếu tìm mình. nguyên nhân duy nhất có thể chính là...

Dương Phàm SUY đoán trong lòng một chút. nếu trở thành một phế nhân. vậy linh đan. linh khí cùng một số đồ vật khác ở trong tay mình liền cùng không có tác dụng gì. mà đệ đệ Dương Lỗi đúng lúc lại đang thiếu những thứ này.

Trên thực tế. tư chất của đệ đệ Dương Lỗi so với Dương Phàm cũng không kém là bao. chỉ là trong mười năm tu luvện trước đó không khắc khổ bằng hắn. có đoạn thời gian còn trầm mê trong nữ sắc nữa.

- Mẫu thân cũng không biết Lỗi nhi tìm con có chuvện gì. nhưng lần đó nó phá lệ ở lại nhà một ngày. sau đó nói cho chúng ta biết, nếu con trở về thì bảo con tới Dương Gia Bảo tìm nó.

Dương Thị nói.

- ồ. con biết rồi.

Dương Phàm đáp. Sau khi nói chuvện phiếm cùng mẫu thân mấy câu. liền đi vào khuê phòng của Tuệ Tâm muội muội.

Bày biện đơn giản. ôn hương thoang thoảng, đây chính là khuê phòng của Tuệ Tâm.

- Đại ca!

Dương Tuệ Tâm uyển chuvển đứng dậy. sau một tháng rưỡi không gặp. Dương Phàm phát hiện tư sắc của muội muội càng ngày càng quyến rũ, hàng lông mi lớn như dãy núi, hai mắt dịu dàng như nước. nhìn chung có nhiều mị hoặc nói không nên lời.

- Muội còn chuyện gì dấu ca ca và mâu thân, vừa rồi đại ca đi tới nhà Lâm Chung một chuyến.

Dương Phàm nhìn những biến hóa đó ở trong mắt. ngữ khí lại cực kỳ bình tĩnh. mắt nhìn kỹ muội muội duyên dáng đáng vêu trước mặt.

- Đại ca, huynh cũng biết rồi

Dương Tuệ Tâm không khỏi lệ tràn mi mắt. vẻ mặt ủy khuất lại bổ nhào vào trong lòng ngực đại ca. không ngừng nức nỡ.

Dương Phàm lẳng lặng chờ đợi. nhẫn nại an ủi. đợi nàng bĩnh tĩnh lại rồi hỏi:

- Lý Bàn Tử kia chưa làm gì muội chứ?

- Không có...

Dương Tuệ Tâm vẻ mặt ửng đỏ:

- Hiện tại Tam đệ cũng đã trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong gia tộc. có hắn ở đó Lý Bàn Tử không dám xuống tay với muội. Chỉ là Lâm đại ca vì muội mà bị thương tổn nhiều như vậy.

- Đúng rồi! Lần đó sau khi đệ đệ rời đi có để lại cho ca ca một phong thơ. và một cái ngọc trụy.

Dương Tuệ Tâm lật dưới giường lên. cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gỗ. lấy ra một phong thơ và một cái ngọc trụy màu xanh trong suốt.

Dương Phàm tiếp nhận hai vật này, mở phong thư ra. phát hiện chữ viết trên đó đích thật là do tự tay đệ đệ viết lưu lại.

"Đại ca, khi huynh nhìn thấy phong thơ này, nhân sinh của đệ đã xảy ra biến hóa vô cùng to lớn. tất cả những ô nhục mà đại ca phải chịu ở Dương Gia Bảo. nhất định có một ngàv tiểu đệ sẽ giúp huynh rữa sạch..."

Dương Phàm xem nội dung trong thư. phát hiện những chữ này được viết rất tùy tiện và phóng khoáng, giống như rồng bay phượng múa vậy. Nhưng nhìn tiếp phần sau. thần sắc Dương Phàm biển đổi. kéo muội muội Tuệ Tâm ngồi xuống, một mình xem phong thơ.

Chỉ chốc lát sau. hai tay hắn nắm chặt. thân hình run rẩy, sắc mặt lại âm tình bất định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.