Mấy tên du côn kia cười dâm tà không chút thiện ý bức tới Vũ Văn Hàm, một người đến tay trói già còn không chặt!
- Người này thật sự khiến người ta phải nhộn nhạo! Cực phẩm nhân gian cũng chỉ như thế! Chẳng lẽ ông trời lại ban thưởng tiên nữ này cho chúng ta! Hắc hắc, huynh đệ. tiến lên nào!
- Có thể được hưởng dụng nữ nhân thế này thì dù sống ít đi mười năm cũng đáng giá! Ha ha ha...
Trong mắt đám người này lúc này chỉ còn có khuôn mặt tuyệt thế đang bất lực với nước mắt lã chã. Vẻ mặt bọn chúng vô cùng tham lam hai tay run rẩy hướng về phía nữ nhân tuyệt sắc mà dù nằm mộng cũng khó thấy này!
- Không được, để ta tới!
- Cút mẹ mày đi để ta lên trước!
Rất nhanh, hai tên lưu manh lại nổi lên tranh chấp, ánh mắt tràn ngập hồng quang, thiếu chút nữa đã động thủ với nhau!
- A!
Vũ Văn Hàm thất kinh trong lòng tràn đầy vẻ lo âu và tuvệt vọng, thân mình mềm nhũn ra lung lay sắp đổ. Ngay cả khí lực để tự sát nàng cũng không có.
Phốc phốc phốc!
Đúng lúc này một đạo bóng đen xẹt qua trong đại viện vừa lúc lướt qua đám lưu manh kia. Hàn quang ẩn ẩn hiện lên huyết quang bắn ra. Mấy tên du côn lưu manh trong sân gồm cả tên tráng hán kia thân thể đều trở nên cứng ngắc.
Ba!
Bóng đen kia hơi dừng lại một chút liếc mắt nhìn về phía Dương Phàm đang nằm trên mặt đất sau đó lại dung nhập vào trong bóng đêm biến mất giống như một âm hồn.
Bùm bùm~~~
Bóng dáng này vừa biến mất, bốn năm người trong sân đồng loạt ngã xuống đất. Khí tuyệt thân vong máu huyết giàn giụa. Vũ Văn Hàm nhìn thấy một màn này, bị dọa cho mặt không còn chút máu chỉ biết nhắm hai mắt lại không dám nhìn nữa!
Đúng lúc này, từ bên tai nàng lại truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, có người đang tiến lại gần.
- Dương Dược sư!
Vũ Văn Hàm mở hai mắt ra lập tức nhào vào trong lòng ngực hắn thấp giọng khóc nức nở bộ dáng rất ủy khuất!
Đợi qua một lúc. Dương Phàm đẩy nàng ra thở dài nhẹ một tiếng rồi nói:
- Hiện tại cô đã hiểu được rồi chứ!
- Hàm nhi hiểu rồi! Đa tạ Dược sư chỉ điểm!
Vũ Văn Hàm lau khô nước mắt trong con ngươi lại hiện lên chút xấu hổ nhưng cũng đã thấy có nét minh bạch.
- Cô hiểu được là tốt rồi!
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Nếu vừa rồi không có cao thủ của Vương phủ âm thầm bảo hộ thì kết cục của cô cũng không tốt đẹp gì hơn so với con Bách việt điểu đâu!
Vũ Văn Hàm nghe thế thần sắc lại biến đổi. Hậu quả này, nàng chỉ nghĩ thôi cũng đã không muốn!
Dương Phàm thấy nàng suy yếu quá vì thế lại đặt một tay lên vai nàng, chậm rãi rót đám sương sinh mệnh cuồn cuộn kia vào cơ thể nàng. Sau một lúc, sắc diện của Vũ Văn Hàm lại càng trở nên hồng nhuận, lộng lẫy, càng thêm xinh đẹp khí sắc cũng khá hơn rất nhiều.
Vũ Văn Hâm lại hơi mê man nói:
- Thật sự rất hâm mộ y thuật của Dược sư!
- Cô cũng không thích hợp để học y thuật!
Dương Phàm nói thẳng.
Vũ Văn Hàm mang Cửu Túc Huyền Mạch lại không có thiên phú tu tiên. Nếu nàng muốn bước chân vào Tiên đồ thì phải kích phát được lực lượng thần bí trong huyết mạch cơ thể nàng!
- Chúng ta về Vương phủ thôi!
Dương Phàm lôi kéo cánh tay của Vũ Văn Hàm đi về phía phủ đệ của Yến Vương. Hắn đã sớm biết có cao thủ của Vương phủ âm thầm ẩn núp phụ trách bảo hộ sự an toàn của Nhị Quận chúa cho nên giờ phút này có chút đề phòng.
- ừm!
Vũ Văn Hàm cúi đầu đáp.
Trong đêm thanh gió mát hai người đi một lúc đã về tới Yến Vương Phủ. Đồng dạng, lần này hai người lại trèo tường vào. Nếu đi bằng cửa chính tất nhiên sẽ có một số ảnh hưởng không tốt đối với Vũ Văn Hàm.
Sau khi đến Hàm Trữ Cư, Dương Phàm buông tay Vũ Văn Hàm ra vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Việc trị liệu đến hôm nay chấm dứt! Bệnh của Hàm nhi tiểu thư đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần ngày sau chăm sóc cẩn thận là được.
- Ta...
Vũ Văn Hàm cắn môi, biểu hiện ra bộ dáng như bất lực
- Ý tứ của Dược sư là?
- Hàm nhi tiểu thư đã hết bệnh rồi, ngày sau có thể yên ổn sống ở Vương phủ như một người bình thường sống hết cuộc đời này, cũng sẽ hưởng hết những vinh hóa phú quý của nhân gian. Điều này cũng đủ để khiến hàng ngàn hàng vạn phàm nhân vô cùng hâm mộ!
Thanh âm của Dương Phàm không chút biểu cảm.
- Không! Ta không muốn!
Vẻ mặt Vũ Văn Hàm quật cường và kiên nghị. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Dương Phàm, chợt lại nhìn lên bầu trời vô tận ánh mắt lộ ra hào quang sáng sủa!
- Hàm nhi không muốn cả đời như thế bị vây trong lồng! Hơn nữa thần bí tinh không kia, vũ trụ vô tận kia dường như đang có thứ gi đó kêu gọi ta!
Vũ Văn Hàm chăm chú nhìn tinh không trong bóng đêm. Ánh mắt mê man của nàng dần bắn ra quang hoa vẻ mặt cũng trở nên kiên định!
Dương Phàm nghe thế tâm thần chấn động, sắc mặt trở nên ngưng trọng, có chút không ngờ nói:
- Ngươi hiện đã hiểu sự khó khăn trên con đường đó vẫn nguyện ý như con thiêu thân lao đầu vào lửa sao?!
Vũ Văn Hàm mở miệng cười nói:
- Dương Dược sư trước đây không phải đà từng nói nói nếu ta vượt qua được khảo hạch vừa rồi, Hàm nhi vẫn kiên trì thì sẽ đáp ứng dẫn ta tiến nhập Tiên đồ sao?
- Được được được!
Dương Phàm nhìn nàng thật sâu, trong lòng ẩn ẩn có vài phần kính nể. Trải qua một phen khảo nghiệm vừa rồi đối mặt với hậu quả đáng sợ như thế. Nếu là nữ nhân bình thường đã sớm mất hết dũng khí.
Vũ Văn Hàm lại vẫn có thể kiên trì như thế không chỉ bởi vì lực lượng thần bí trong cơ thể của mình có dấu hiệu thức tỉnh mà còn vì ý chí của nàng!
- Lúc trước, Phụ vương của ngươi từng nói rõ với ta rằng hãy cho ngươi một cuộc sống bình thường của phàm nhân!
Dương Phàm nhẹ nhàng nói, không trả lời trực tiếp.
- Phụ vương!
Vũ Văn Hàm trở nên trầm ngâm, thần thái cũng tối sầm lại, hỏi:
- Dược sư chẳng lẽ đã đáp ứng người rồi?
- Ha ha, vận mệnh và sự tự do của ngươi thì người khác có thể quản được hay sao?! Dương mỗ sao lại đáp ứng được!
Khóe miệng Dương Phàm hơi mân mê. Yến Vương từng nói thế với hắn nhưng hắn cũng chưa từng đáp ứng!
- Nói thế thì Dược sư có chịu làm người "mở lồng" cho Hàm nhi không?
Vũ Văn Hàm vui vẻ cười nói.
Sắc mặt Dương Phàm trịnh trọng gật đầu:
- Đúng thế! Ngươi đã thông qua khảo hạch lần này! Ta đương nhiên sẽ thực hiện lời hứa! Hơn nữa! Ngươi nếu đã cố ý như thế thì cũng không ai ngăn được ngươi cả! Dương mỗ sẽ là dẫn lộ nhân!
- Dẫn lộ nhân?
Vũ Văn Hàm thấy hơi tò mò trong mắt hiện lên vẻ chờ mong mà trước giờ chưa từng có, nàng cảm kích nói:
- Dược sư. Hàm nhi bái tạ!
Dứt lời. nàng khom người thật sâu về phía Dương Phàm để biểu đạt sự cảm động và kính ý của mình!
Dương Phàm cũng không ngăn cản. mĩm cười:
- Ta cũng chỉ có thể làm dẫn lộ nhân cho ngươi mà thôi! Hàm nhi ngươi mang Cửu Túc Huyền Mạch! Con đường của ngươi ngày sau sẽ đi như thế nào thì một kẻ tu tiên bậc thấp như ta không thể đoán được!
Ánh mắt Vũ Văn Hàm chân thành nói:
- Mặc kệ ngày sau Hàm nhi ra sao đều sẽ không bao giờ quên được ân tình của Dược sư hôm nay!
- Được. vậy ta sẽ mỏi mắt trông chờ!
Dương Phàm cũng không hối hận, đáp ứng việc này!
Vũ Văn Hàm có được thể chất thần bí như thế. Ngày sau có thể đi bao xa, ngay cả hắn cũng khó có thể đánh giá được! Mà hắn chỉ là một dẫn lộ nhân mà thôi!
Ngay lúc này thần sắc Dương Phàm hơi đổi. Hắn làm cái động tác ý bảo Vũ Văn Hàm chớ lên tiếng, ánh mắt làm như vô tình liếc nhìn về một phía.
Vũ Văn Hàm nhìn thấy tình cảnh như thế, thầm giật mình nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra!
Vù-—!
Trong trời đêm mơ hồ truyền ra một tiêng gió rất khẽ nhưng sau đó đã lập tức biến mất.
- Được rồi, đi thôi!
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi.
- Thực tế hành động của ngươi và ta đều bị Yến Vương Phủ theo dõi. Chỉ là Dương mỗ không để chúng biết được nội dung chúng ta trò chuyện mà thôi!
- Phụ thân khẳng định là lo lắng cho sự an nguy của ta!
Vũ Văn Hàm thở dài một hơi:
- Hàm nhi cũng không thích cảm giác đó!
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi! Từ ngày mai trở đi, ta vừa chữa thương cho cô, đồng thời sẽ dần dần giúp cô tăng cường thể chất!
Dương Phàm trầm ngâm nói.
Vũ Văn Hàm hiểu được rằng Dương Phàm phải đi nhưng nàng nghĩ cái gì đó, lại cười nói:
- Dương Dược sư là dẫn lộ nhân của ta, như thế thì ta sẽ gọi người là Dương tiền bối hay Dương đại ca đây?
Dương Phàm cười khổ, quan hệ hai người vô hình đã gần hơn một chút, thản nhiên nói:
- Tuổi tác của chúng ta cũng hơn kém nhau không nhiều, cô gọi ta là Dương đại ca cũng không sao!
- Dương đại ca, đêm mai tái kiến!
Vũ Văn Hàm nhìn bóng dáng Dương Phàm rời đi, nhẹ nhàng nói lời từ biệt. Nàng cười tươi như trăm hoa đua nở trong đêm lại có một vẻ mỹ lệ rất riêng.
Dương Phàm nhìn như đi bộ nhưng mà tốc độ lại nhanh như chạy. Thân mình hắn đi tới phía trước chợt giống như một âm hồn. Lúc này, tâm thần của hắn lại kết hợp với đám sương sinh mệnh dung hợp vào môi trường xung quanh. Tất cả gió thổi cây rung đều bị hắn nắm giữ rõ ràng. Lời từ biệt khe khẽ của Vũ Văn Hàm tất nhiên cũng không thể tránh được lỗ tai của hắn. Dưới con mắt của Dương Phàm. điều này giống như từ trên cao nhìn xuống, tất thảy mọi thứ dưới mặt đất hắn đều có thể nắm giữ so với thần thức thì còn mạnh hơn nhiều. Đột nhiên, thân mình Dương Phàm dừng lại thản nhiên nói:
- Xuất hiện đi!
Bá!
Từ mái hiên trên đỉnh đầu của hắn lúc này xuất hiện một người thiếu niên mặc áo trắng, lưng đeo bảo kiếm khí chất siêu phàm thoát tục, tướng mạo lại rất bình thường!
- Vô Song. ngươi theo dõi ta làm gì?
Dương Phàm có chút không hài lòng nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên ước định giữa chúng ta rồi!?
Vẻ mặt Vô Song dữ tợn trong mắt hiện lên một tia bi thống, khó khăn lắm mới nói ra mấy câu:
- Ta thật đau lòng!
- Ngươi đây là...
Dương Phàm có chút nghi hoặc nhưng lại như hiểu ra điều gì.
- Ngươi đau lòng thì có gì liên quan tới ta?
Dương Phàm không hiểu sao thản nhiên nói:
- Dương Mỗ cũng không biết chữa tâm bệnh!
- Vì cái gì? Vì cái gì?
Vô Song hung hăng nhìn chăm chú vào Dương Phàm hai tay hơi run rẫy. Một cỗ khí tức khó có thể hình dung đột nhiên phát ra từ trong hai mắt hắn. Tâm thần Dương Phàm khẽ run lên xuyên thấu ánh mắt của Vô Song, hắn nhận thấy được một cỗ "Kiếm ý" mông lung ngạo nghễ thiên địa bễ nghễ thiên hạ dường như hội tụ vô cùng vô tận thiên uy!
Dương Phàm vội vàng gia tăng khoảng cách sắc mặt lộ ra vẻ đề phòng.
- Mười sáu năm trong cuộc đời này, ta một lòng chìm vào vô đạo không màng bất cứ thứ gì chỉ mong một ngày có thể Phá Toái Hư Không mà đi!
Vô Song hít sâu một hơi hai tay run run. Một bàn tay lại hướng về phía chuôi bảo kiếm có phong cách cổ xưa kia. Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được một cỗ nguy cơ sẵn sàng chiến đấu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút buồn bực!
- "Chẳng lẽ với ngạo khí của hắn mà không tuân thủ lời hứa sao?!"
- Nhưng từ khi tới nơi này, ngày đó khiêu chiến Yến Vương thì ta gặp nàng...
Vẻ mặt Vô Song hơi dại ra dường như tiến nhập vào một phần hồi tưởng. Dương Phàm đứng cách hắn xa xa cũng không vọng động. Giờ khắc này hắn có thể cảm nhận được mình đã bị một cỗ khí tức cường đại tập trung, một khi mình có dị động thì đều có thể dẫn tới một hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
- Nàng? Chẳng lẽ ám chỉ...
Trong đầu Dương Phàm đột nhiên lóe lên. Nhớ rõ thời điểm khi ở Quần Anh Điện. Vô Song từng hướng về mình cúi đầu nói lời cảm ơn:
- Cảm tạ Dược sư ra tay chữa khỏi bệnh cho Quận chúa! Vô Song xin cảm ơn!
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên hiện lên một khả năng!
- Từ sau khi ngươi gặp nàng. Trong lòng nàng cũng đã có biến hoa kỳ diệu!
Ánh mắt Vô Song thâm thúy mơ màng thanh âm cũng run run.
- Ngươi là đang nói tới Vũ Văn Hàm!?
Dương Phàm hỏi.
Vô Song không trả lời hắn rồi nói tiếp:
- Ngày đó, ta ngộ thương nàng lần đầu tiên vì thế mà trong lòng sinh ra cảm giác tự trách và hối hận! Phải biết rằng từ trước tới nay, ta đã khiến hàng ngàn hàng vạn người vô tội bị thương nhưng chưa từng sinh ra tâm tình như thế! Vì thế từ hôm đó gần như tối nào ta cũng tới liếc trộm nàng một cái! Chỉ cần liếc mắt một cái, một cái thôi mà ta đã cảm thấy thõa mãn lắm rồi! Ta chưa từng bao giờ hy vọng xa vời hơn điều đó!
Trong mắt Vô Song lộ ra tình cảm phức tạp chua xót!
- Nhưng từ khi ta thấy ngươi và nàng thân mật như thế trong lòng cũng không thể kiềm chế được!
Bàn tay Vô Song run run không ngừng, từ trong lòng lộ ra một cỗ sát khí mãnh liệt!
- Ta... Ta muốn giết ngươi!
Tay hắn nắm lấy chuôi kiếm sau lưng!
- Hắn muốn rút kiếm!
Sắc mặt Dương Phàm đại biến!
Thực lực của Vô Song mạnh mẽ tới biến thái nếu là đang trong tình huống này, càng bộc lộ ra một thực lực gấp hai lần bình thường!
Tuy nhiên, sát ý của Vô Song dù rất mãnh liệt nhưng trong lòng vẫn duy trì đôi chút lý trí, Bàn tay muốn rút kiếm cùng không ngừng run rẩy. Có thể tưởng tượng được trong lòng hắn đang vô cùng đấu tranh.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi thầm nghĩ:
"Không nghĩ tới rằng một thiên tài không ai bì nổi này lại có một bộ mặt như thế!
Từ trong lời nói của hắn có thể nhận ra Vô Song thích Vũ Văn Hàm cũng rất chung tình. Trong trường hợp đó dù hắn là một kỳ tài có một không hai nhưng chung quy cùng chỉ mới mười sáu tuổi, còn rất ngây thơ. Hắn chỉ đứng từ xa nhìn người mình yêu thương mà trong lòng đã thấy thõa mãn cũng không dám tiếp cận, càng không dám biểu lộ...
Giờ khắc này, hắn thấy người mình yêu thương lại đột nhiên có bộ dáng thân thiết với Dương Phàm thì trong lòng cực kỳ bi thống!
- Có lẽ ngươi đã hiểu lầm ta, ta chỉ là Dược sư của nàng mà thôi, là dẫn lộ nhân của nàng!
Dương Phàm khẽ thở dài!
Nhìn Vô Song đang không ngừng tranh đấu và run rẩy. Sự đau khổ ở sâu trong mắt hắn khiến Dương Phàm sinh ra cảm giác đồng tình.
- Không!
Vô Song lắc đầu khôi phục lại vài phần lý trí hơi đau khổ nói:
- Bởi vì ta thấy được trong mắt nàng đã lộ ra một sự vui mừng!
Dương Phàm không thể phủ nhận cười nói:
- Ta trị được bệnh cho Vũ Văn tiểu thư cho nên cô ta mới vui vẻ!
- Không!
Vô Song hít sâu một hơi thân thể cũng khôi phục lại bình thường. Hắn cũng thu tay cầm kiếm kia lại. Vẻ mặt hắn cuối cùng khôi phục lại sự thanh tĩnh chua xót nói:
- Sự mê man cô độc trong lòng nàng vì ngươi mà tiêu biến!
Dương Phàm trầm mặc.
- Ta là một người không tầm thường, ta chỉ yêu kiếm sẽ không chiếu cố ai cả!
Thân mình Vô Song chợt lóe lên bay vút lên mái hiên đối diện rồi lãnh đạm nói:
- Bây giờ ta sẽ không giết ngươi, đợi mấy tháng sau quyết chiến, sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!
Dứt lời, bộ mặt hắn lại lộ ra vẻ dữ tợn thân mình run lên bay Vù về phương xa.
Vẻ mặt Dương Phàm phức tạp nhìn bóng dáng hắn rời đi thể hội một câu nói trước khi rời đi của Vô Song: Ta là một người không tầm thường, ta chỉ yêu kiếm sẽ không chiếu cố tới ai!
Không hiểu vì sao khi hắn nghe Vô Song nói thế, một điều gì đó mà trong lòng như bắt giữ được lại trở nên mơ hồ.
- Thôi thôi, đây có lẽ chính là sự khổ tâm của thiên tài!
Dương Phàm lắc lắc đầu về lại phòng mình. coi như sự việc chưa từng phát sinh.
Màn đêm buông xuống, Dương Phàm lại khoanh chân ngồi xuống tu luyện độc thuật Khô Tịch Thiên Lý. Đoàn hỏa diễm u ám thần bí trong đan điền kia chậm rãi ngưng luyện. Không hiểu sao khi Dương Phàm ngưng luyện u Minh Ma Diễm thì mơ hồ cảm ứng được điều gì đó trong thiên địa dường như có một đạo dao động vô hình như đang kêu gọi hắn.
"Đây là cái gì? Rốt cuộc là cái gì?"
Dương Phàm thấy không thể giải thích đươc u Minh Ma Diễm chính là một đại sát chiêu mà hắn nắm giữ lúc này. Hắn tất nhiên phải khổ tâm nghiên cứu. Vì thế hắn thả tâm thần hoàn toàn chìm đắm vào u Minh Ma Diễm, theo một tia dao động mờ mịt kia bập bềnh trong thiên địa.
Hô!
Trong phút chốc, Dương Phàm tiến nhập vào một loại cảm giác mờ mịt không chừng! Bên tai hắn vang lên tiếng gió cổ quái trước mắt là một không gian tối đen sâu xa. Cuối không gian đó mơ hồ có một người đang đứng, dáng người khôi ngô, toàn thân tản mát ra một cỗ ma uy bễ nghễ thiên hạ!
Dương Phàm không thấy rõ bộ dáng của người này, chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ mà thôi
Tuy nhiên, khiến hắn vô cùng khiếp sợ đó là trong lòng bàn tay của người này cũng có một đoàn hỏa diễm cùng loại với của hắn.
" Kia... Kia chẳng lẽ cũng là?"
Dương Phàm dường như nhìn thấy khóe miệng người nọ lộ ra tia mỉm cười, tâm thần chấn động. Trong khoảng thời gian ngắn hắn thoát khỏi trạng thái mông lung này!
"Người kia là ai?! Chẳng lẽ hắn cũng tu luyện Cửu u Ma Công sao? Hơn nữa còn nắm giữ u Minh Ma Diễm!"'
Trong lòng Dương Phàm vô cùng hoảng sợ! Hắn có thể cảm ứng được thực lực người nọ vượt xa hắn! Nếu ở trong Ngư Dương Quốc thì khẳng định người này tuyệt đối là tu sĩ bậc cao đứng trên đỉnh.
Đồng thời, Dương Phàm có một loại trực giác. Rằng người nọ ở Ngư Dương Quốc khẳng định cũng cảm ứng được sự tồn tại của mình. Hơn nữa. người đó nhất định đã là địch nhân không thể thay đổi của mình!
"Hắn là ai? Có thể là ai?"
Dương Phàm bắt đầu nhớ lại những nhân vật thuộc hàng đỉnh trong truyền thuyết của Tu Tiên Giới Ngư Dương Quốc.
Đầu tiên là tìm tòi trong số các tu sĩ ma đạo!
Chỉ một lúc những nhân vật đáng sợ tồn tại cả trăm năm qua đều xuất hiện trong đầu Dương Phàm.
Tam u Ma lão!
Trừ người này ra rốt cuộc Dương Phàm cũng không nghĩ tới người thứ hai nào như thế!
Mọi người đều biết Tam u Ma lão chính là ma đạo đệ nhất nhân ở Ngư Dương Quốc! Tam u Ma Diễm là tuyệt kỹ thành danh của hắn. Ngọn lửa này vừa ra không ai trên Ngư Dương Quốc này có thể địch nổi!
Những lão quái Nguyên Anh Kỳ khác đều vô cùng kiêng kị lão. Dương Phàm lại nhớ lại trong Cửu u Ma Công có phân cấp u Minh Ma Diễm. Mỗi cảnh giới đều dùng u quang để phân chia đó cũng chính là diễm tâm của ma diễm.
Giờ phút này, ma diễm mà Dương Phàm mới vừa luyện ra tất nhiên là ở cảnh giới Nhất u, cũng chính là Nhất u Ma Diễm.
"Nếu có thể luyện chế ra ma diễm ở cảnh giới Tam u thì không phải gọi là Tam u Ma Diễm sao!?"
Sau khi đưa ra kết luận này, trong lòng Dương Phàm lại rất kinh sợ thầm nghĩ: "Xem ra ngày sau nhất định phải cẩn thận không tới thời điểm vạn bất đắc dĩ quyết không thể dùng tới ma diễm này!"
Cũng may, thời điểm hắn sử dụng ma công đa phần đều ở dưới thân phận Thạch Thiên Hàn!
Ai có thể nghĩ tới một ma đạo lãnh khốc giết người không chớp mắt kia lại chính là một Dược sư cứu người chữa bệnh như Dương Phàm được!?
Một đêm qua đi sắc trời dần sáng rõ, Dương Phàm liền rời khỏi phòng, thì thầm tự nhủ: "Không nghĩ tới ta phải đối mặt với một địch nhân cường đại như thế! Thậm chí tính mạng lúc nào cũng có thể bị đe dọa!"
Vô hình hắn cảm giác được một cỗ nguy cơ vô cùng bức bách