Tiên Hồng Lộ

Chương 587: Q.6 - Chương 587: Diễn Căn hậu kỳ




Đây chính là ứng với câu nói: "Không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn!"

- Xin hỏi Tần Vương, rốt cuộc là lợi ích gì để khiến hai ta hóa thù thành bạn?

Dương Phàm cười dài nói.

- Hai điểm!

T ần Quang Đức nói rất cẩn thận:

- Thứ nhất, tranh đoạt khí vận của Đông Thắng Đại Lục. Thứ hai, Tiên Tần bảo tàng!

Hắn nói rất ngắn gọn rõ ràng.

Về mặt tranh đoạt Tiên Tần bảo tàng, Dương Phàm có thể hiểu được, thậm chí vô cùng tâm động.

Theo lời Hà Lạc thì Tiên Tần quốc gia sau khi tứ phân ngũ liệt đã tạo ra Tiên Tần bảo tàng, niêm phong rất nhiều thứ quý giá, ngay cả Thiên Nhất Hồn Thủy cũng có thể có trong Tiên Tần bảo tàng.

Hiện tại, theo như lời Tần Quang Đức đã xác nhận sự tồn tại của Tiên Tần bảo tàng, tim hắn không khỏi đập nhanh hơn.

Tuy nhiên, đối với việc tranh đoạt khí vận thì Dương Phàm lại có chút ko hiểu.

- Ngươi hẳn là đã hiểu rõ Tiên Tần bảo tàng, mà tranh đoạt khí vận Đông Thắng Đại Lục thì quả thực rất huyền bí, cũng có vẻ không thể nắm giữ.

Khóe miệng Tần Quang Đức lộ ra vẻ tươi cười.

- Mong Vương gia chỉ giáo!

Dương Phàm đối với những điều này vẫn luôn rất hiếu kỳ.

- Khí vận là một thứ không nhìn không sờ tháy được, cũng không ai có thể chân chính tìm hiểu được nó. Nghe nói có liên quan với vận mệnh và nhân quả, công đức. Lúc trước ở thời kỳ thượng cổ, dùng vô số thiên tài địa bảo để tạo ra Chí Bảo Long Khí, ngoại trừ thân thể Chân Long, cũng thu thập khí vận để câu thông đại lục. Đây cũng chính là điểm huyền bí nhất của Chí Bảo Long Khí. Trong bí điển của Hoàng tộc ta ghi lại rằng lúc trước, mục đích chân chính của việc tạo ra Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí là để chống lại âm mưu bố cục của cường giả nghịch thiên ở Đông Thắng Đại Lục, cũng chính là thiên địa trói buộc mà ngươi đã biết.

Tần Quang Đức không nề hà giải thích.

- Thì ra là thế!

Dương Phàm hiểu hơn rất nhiều, chợt nghi hoặc hỏi:

- Chỉ là Tiên Tần cổ quốc cường thịnh tới đỉnh điểm vẫn phải tứ phân ngũ liệt, Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí dường như vẫn chưa đạt được tác dụng như trong dự đoán?

- Vấn đề này vô cùng phức tạp, thậm chí ngay cả hậu duệ Tiên Tần như ta cũng không biết rõ. Nhưng ta còn biết một chút, nếu Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí có thể tề tập, sẽ có cơ hội nghịch chuyển thiên địa trói buộc, sở dĩ từng thất bại cũng vì bị một tên ma đầu bố trí phá hoại

Đối với nguyên nhân chân chính khiến Tiên Tần quốc gia phân liệt, Tần Quang Đức cũng rất mơ hồ, không biết được những nguyên nhân được che giấu rất kỹ.

- Như thế xin hỏi Tần Vương gia, Cổ tộc ngươi dường như có được hai viên Xích Long Châu?

Dương Phàm như cười như không nói.

- Lúc trước tạo ra Chí Bảo Long Khí, chém giết thượng cỗ Chân Long, tàn sát Chân Tiên, Chân Ma ở hạ giới, sưu tầm vô số thiên tài địa bảo ở cuối thời thượng cổ thì tài liệu vô cùng sung túc. Trong quá trình tạo ra Chí Bảo Long Khí, thường sẽ có một số thứ phẩm chưa được như ý. Ví dụ như viên Xích Long Châu ở trong tay khuyển tử ta, uy lực của nó có thể không bằng được một nửa của chính phẩm. Quan trọng nhất là không thể câu huyền lực lượng huyền bí là thiên địa khí vận. Tuy nhiên, luận về giá trị thì nó cũng cao hơn Thông linh pháp bảo bình thường hoặc Truyền thừa linh bảo một chút!

Tần Quang Đức giải thích!

Dương Phàm nghe thế cũng bừng tỉnh đại ngộ. Chính hắn lúc trước cũng cảm giác được Xích Long Châu trong tay Cổ Huyền Minh không giống như đồ phỏng chế, hóa ra lại là thứ phẩm!

Tuy nhiên, mặc dù là thứ phẩm nhưng uy lực viên Xích Long Châu kia cũng hơn Thông linh pháp bảo bình thường nhiều.

- Hỏi nhiều như thế Dương đạo hữu đối với việc hợp tác có ý kiến gi không?

Tần Quang Đức chờ đợi một câu trả lời thuyết phục của Dương Phàm.

- Dương mỗ đáp ứng, có thể ưu tiên hợp tác với Tần Vương gia, nhưng cũng không thể loại bỏ tình huống đặc biệt!

Dương Phàm cẩn thận nói.

- Được, có những lời này của ngươi bổn vương cũng vừa lòng rồi!

Tân Quang Đức hơi mỉm cười.

Dương Phàm lại nói chuyện với hắn thêm một lúc.

Trước khi chia tay, Dương Phàm hỏi Tần Quang Đức một vấn đề cuối cùng:

- Xin hỏi trong Cổ tộc có có Thiên Nhất Hồn Thủy hay không? Theo Dương mỗ biết thì thật lâu trước trong tay Cổ tộc từng xuất hiện thứ này!

Cổ tộc cũng chính là một mạch Tần Quang Đức của Tiên Tần hoàng tộc di chuyển tới Cực Bắc mai danh ẩn tích, ngụy trang họ Tần.

Chỉ có một số người biết được Cổ tộc chính là một chi hậu duệ của Tiên Tần Hoàng tộc lúc trước.

Khi hỏi về tung tích của Thiên Nhất Hồn Thủy, Dương Phàm toàn lực triển khai cảm quan, hai mắt nhìn về phía Tần Quang Đức.

Nếu đối phương nói dối thì chỉ sợ khó có thể giấu diếm được người nắm giữ sinh mệnh tự nhiên đang tập trung về hắn như Dương Phàm.

- Không có!

Tần Quang Đức không chút suy nghĩ nói:

- Mặc dù ở thời kỳ Tiên Tần thì Thiên Nhất Hồn Thủy cũng là một côi bảo! Theo bổn vương đánh giá, chân chính có thứ này chỉ có hai nơi.

- Có hai nơi?

- Nơi thứ nhất chính là Thiên Lan điện truyền thuyết trong Thiên Cầm Nội Hải. Đây cũng chỉ là điều nguyên vẹn ghi lại trong sách cổ, có thật sự có hay không, bôn vương không thể cam đoan.

Tần Quang Đức cười nói.

Dương Phàm nghe thế cũng âm thầm líu lưỡi. Không nghĩ tới thân ở Cực Bắc nhưng hắn cũng biết sự tồn tại của Thiên Lan điện, không hổ là Tiên Tần Hoàng tộc.

Nếu để Tần Quang Đức biết được nam tử trước mặt hắn căn bản là đã từng tiến vào Thiên Lan điện thì không biết hắn sẽ nghĩ gì.

"Trong Thiên Lan điện có vô số thiên tài địa bảo, mỗi cấm địa căn bản không thể xúc phạm, thật sự có thể có Thiên Nhất Hồn Thủy! Lần trước tiến vào Thiên Lan điện có lẽ đã bỏ lỡ cơ hội rồi"

Dương Phàm không khỏi có chút tiếc nuối.

Nhưng ngẫm lại Thiên Lan điện mở ra còn có mấy chục năm, biết đâu có thể vào tìm kiếm lần nữa.

- Địa phương thứ hai chính là Tiên Tần bảo tàng. Lúc trước có vô số côi bảo được niêm phong cất giữ, Thiên Nhất Hồn Thủy cũng có thể là một trong số đó.

Tần Quang Đức thật ra biết gì đáp nấy.

Khi biết được như thế, Dương Phàm có chút thất vọng.

Xem ra một lần đi Cực Bắc tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy đã coi như bị hẫng rồi.

Tuy nhiên, thu hoạch chuyến này của hắn cũng không ít. Chiếm được Băng Phách kỳ Thạch, Băng Phách Lưu Ly Thạch, có Cự Thạch Tinh làm đồng bọn, càng luyện hóa được Chí Bảo Long Khí. Hơn nữa hắn cũng đã càng thêm xác định tung tích của Thiên Nhất Hồn Thủy.

Sau khi từ biệt Tần Quang Đức, Dương Phàm thu liễm khí tức, phản hồi Bảng Phách Tông.

Rất nhanh, Thái thượng trưởng lão đã tới đón, chúng trưởng lão của Băng Phách Tông cũng rất thần tượng đối với Dương Phàm.

Lúc trước lão quái lam bào còn có chút không phục và căm thù Dương Phàm thì bộ dáng lúc này cũng rất ngoan ngoãn.

Giờ khắc này, bọn họ đều đã hiểu rõ rằng Dương Phàm là cường giả cũng cấp bậc với Cực Bắc Tứ Thánh Tôn.

Một ngày, Khương Trường Phong tìm Dương Phàm nói chuyện.

- Có Dương đạo hữu làm trưởng lão bản tông thì Khương mỗ cũng đã yên tâm!

Thái thượng trưởng lão vui mừng nói.

- Chẳng lẽ Thái thượng trưởng lão ngài phải rời đi luôn ư?

Dương Phàm lộ ra dị sắc.

Khương Trường Phong gật gật đầu:

- Trước khi rời đi, ta quyết định sẽ tặng chức vị Đại trưởng lão cho ngươi!

Đối với điều này Dương Phàm cũng không mấy động tâm, ngược lại còn có chút không muốn.

- Cái Khương mỗ cần vẻn vẹn chỉ là một cái danh hiệu của đạo hữu ở bản tông mà thôi! Đạo hữu như trước cũng chỉ cần tuân thủ hứa hẹn ba lần xuất thủ là được.

Khương Trường Phong cười tủm tỉm.

Thấy Dương Phàm còn có chút do dự, hắn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một chiếc hộp sắt, trịnh trọng đưa cho Dương Phàm:

- Nơi này ta có một bộ ghi lại thể nghiệm tâm đắc suốt đời của ta từ khi tu luyện Luyện Khí kỳ cho tới Hóa Thần kỳ! Cũng có một bộ bách khoa toàn thư thần thông băng tu hiếm có.

Cuối cùng, Dương Phàm cũng không từ chối được, tiếp nhận hộp sắt này.

Chính hắn có lẽ không dùng tới thứ này nhưng hoàn toàn có thể đưa nó cho Hàn Lưu Ly tìm hiểu.

Yêu tu đạt tới Biến Hoá kỳ rồi, công pháp cũng có nhiều điểm chung với nhàn loại, hoàn toàn có thể tham khảo tìm hiểu.

Mấy ngày sau, Dương Phàm trở thành Đại trưởng lão của Băng Phách Tông. Tin tức này cũng đã truyền khắp toàn bộ Băng Tuyết Tiên Vực.

Nhất thời, uy danh của Băng Phách Tông đại chấn, ẩn ẩn có xu thế sánh ngang ba đại tông phái và Cổ tộc.

Nửa tháng sau, Thái thượng trưởng lão Khương Trường Phong rời đi, cũng chỉ có Dương Phàm và mấy người nữa là biết hắn rời đi mà thôi.

Mà đưa tiễn Khương Trường Phong cũng chỉ có một người Dương Phàm mà thôi.

Trước khi tạm biệt, Dương Phàm cười nói:

- Nếu Khương đạo hữu có thể tới Đại Tần Vương Triêu thì không chừng có một ngày nào đó, chúng ta còn có thể gặp nhau.

Từ đó về sau, Dương Phàm trở thành chúa tể cao nhất Băng Phách Tông, đảm nhiệm chức vị Đại trưởng lão.

Đúng như dự đoán, quan hệ giữa hắn và đám người Lâm Thành cũng dần xa cách.

Tuy nhiên, trong khả năng của hắn, Dương Phàm đã chiếu cố rất nhiều cho đám người Lâm Thành.

Theo sau, hắn bắt đầu tọa trấn Băng Phách Tông.

Sở dĩ hắn chưa lập tức trở lại Bắc Tần là căn cứ vào hai điểm.

Một là hắn cũng cần như luyện hóa pháp bảo, chân chính hình thành linh hồn lạc ấn để trở thành chủ tớ đối với Cự Thạch Tinh Viễn cổ.

Cự Thạch Tinh chính là một tòa núi lớn biến thành, nếu muốn hoàn toàn luyện hóa thì cũng cần tiêu phí một ít khí lực.

Hai là, hiện tại cảnh giới linh hồn của Dương Phàm đã đạt tới Diễn Căn hậu kỳ, đang định đột phá tới Diễn Căn hậu kỳ luôn, rồi mang Cự Thạch Tinh trở lại Bắc Tần.

Như thế, thời gian trôi qua, nháy mắt đã hai mươi năm.

Dương Phàm tọa trấn ở Bảng Phách Tông hai mươi năm khiến thực lực tông phái đại tăng, bồi dưỡng ra hai ba gã cường giả Nguyên Anh trung kì.

Mà mấy năm trước, tu vi Dương Phàm không nhanh không chậm, đã đột phá Diễn Căn hậu kỳ.

Tu vi đã đạt tới Diễn Căn hậu kỳ, cũng đã đạt tới cực hạn của cảnh giới này, thần thông, pháp lực cũng đã chân chính đại thành.

Nếu dưới tình huống bình thường thì nếu muốn tu luyện đến Diễn Căn hậu kỳ cũng cần phải trăm năm nhưng vì cảnh giới linh hồn đã đi trước một bước, nên chỉ cần tiêu phí mười mấy năm đã đạt tới, đây vẫn là kết quả tu luyện do hắn tu luyện chậm rãi.

Trong thời gian đó, Cự Thạch Tinh viễn cổ rốt cũng cũng trở thành linh thú của Dương Phàm, bị bắt tiến nhập Tiên Hồng không gian.

Như vậy, Dương Phàm cũng không tiện lưu lại Cực Bắc nữa.

Hai mươi năm qua, Lâm Thành cũng đã tu luyện tới Trúc Cơ đại viên mãn, đặt nửa chân vào Kim Đan bậc cao.

Trước khi đi, Dương Phàm cho hắn ăn Thất Linh Quỳnh Tương và Tam Sinh Tuệ Tủy, lập tức bế quan tấn công bậc cao.

Kể từ đó, hai viên Ngưng Hóa Đan mà hắn chuẩn bị cho Lâm Thành cũng không phải sử dụng tới.

Hắn cũng không để ý tới quá trình tấn công bậc cao của Lâm Thành, Dương Phàm bí mật gặp gỡ cao tầng Băng Phách Tông rồi lặng lẽ rời đi.

Trước khi rời khỏi Bắc Tần, Dương Phàm cũng đi tới Tinh Thần Tháp lần cuối.

Đám người Tinh Tôn Vũ Văn Hâm, Thánh cô Nguyệt tế sư cũng tiếp đãi Dương Phàm như khách quý.

Dừng lại Tinh Thần Tháp này mấy ngày, Dương Phàm cáo từ rời đi.

Trước khi đi, Vũ Văn Hâm mỉm cười nói:

- Dương đại ca, có muốn Hâm nhi lại bói toán một lần cho đại ca không?

Dương Phàm thiếu chút nữa đã tâm động nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát lắc đầu.

Vũ Văn Hâm cũng Nguyệt tế sư nhìn hắn rời đi, thần sắc vô cùng phức tạp.

- Tinh Tôn, ngài có thấy được tương lai của hắn không?

Nguyệt tể sư hỏi.

- Thấy đượcnhưng không rõ!

Vũ Văn Hâm cười nói.

Mà nơi khác, Dương Phàm bước đi không quay đầu lại, chấm dứt hành trình tới Cực Bắc này.

Từ Cực Bắc xa xôi trở lại Bắc Tần, đường xá cực kì xa xôi.

Nhưng mà, với tu vi Diễn Căn hậu kỳ lúc này của Dương Phàm cũng với khả năng khôi phục sức khỏe phi phàm, chỉ mất hai năm hắn đã trở lại Bắc Tần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.