- Chủ nhân! Cứu mạng!
Linh hồn Hân Lưu Ly bất lực kêu cứu, truyền tới chủ nhân Dương Phàm cùng tương liên thần hồn với nó.
Dương Phàm bất kể là thông qua tương liên tâm thần, hay là chiếu rọi
của Tiên Hồng Không Gian, đều nắm trong tay rõ ràng tinh huống
của Hân Lưu Ly.
- Dương Đại ca! Mau cứu cô ấy!
Tiểu Hân quá sợ hãi, mặt đầy vẻ lo âu.
Dương Phàm lộ sắc mặt nghiêm trọng, Hoán Thiên Nha thông hiểu hư
không, hắn cảm nhận được Hàn Lưu Ly rơi vào nguy cơ trước nay
chưa từng có.
ở dưới thần thông kỳ diệu của Huyết Luân
Tử Thần, ý thức tâm thần của Hàn Lưu Ly rơi vào một vùng không
gian tinh thần khác.
Dựa theo tình huống trước đây, phàm
là kẻ đối lập cùng huyết mâu của Huyết Luân Tử Thần, không có
bất cứ người nào có thể nhìn thấy ánh mặt trời Ngày hòm
sau, Ngay cả cường giả cấp Thòng Huyên đều không ngoại lệ.
- Hàn Lưu Ly! Ngươi cần phái kiên trì...
Dương Phàm lập tức nghĩ cách triệu hồi nó vào Tiên Hồng Không Gian.
Nhưng hắn biết rồ, ở không gian tinh thần, thòi gian trôi qua chênh lệch thật lớn cùng ngoại giới.
Tỷ như trao đổi thần niệm, chính là một ví dụ, cường giả Hóa
Thần KỲ trờ lên chi trao đổi một ánh mắt. đã có thể kết nối
một hỗi lâu.
Mà Đồng Thuật của HuyầLuân Tử Thần là một loại thần thông cùng loại với MộngHồn Đại Pháp, hơn nữa càng
cao minh huyền ảo hơn.
Hàn Lưu ly một mái tóc lam. sắc
mặt tái nhợt, rơi vào trong một mánh vực sâu màu máu, ánh mắt có thể thấy được, trừ sóng máu cuồn cuộn trong vực sâu. hết
thảy đểu là u tối tuyệt đối.
- Khặckhặckhặc...
Một cái thân ảnh khô gầy mặc hắc bào. đầu phủ chụp dưới nón tre,
trống rỗng hiện ra tại trước người nàng, hai Đông tử đỏ màu
máu, đôi tay khô gây như que củi, hung hăng nắm chặt cẩn cổ mảnh
khánh trắng nõn của nàng.
- Chủ nhân! Cứu mạng!
Đây cũng là thời khắc Dương Phàm nghe được Hàn Lưu Ly kêu cứu.
- Vào lĩnh vực Huyết Thần của ta, cho dù là đại tu sĩ Hóa Thần cũng chi còn có đường chết, huống chi ngươi một con tiêu xà yêu Ngay cà cấp Thông Huyẽn cũng chưa đạt tới.
Dưới nón tre
và hắc bào phủ trùm, thân ảnh khô gầy kia lộ ra một gương mặt
trắng bệch như mặt quỷ, khiến Hàn Lưu Ly đanggiãy dụa sợ tới
mức mặt hoa thất sắc.
Trong lòng nàng gào thét, vì sao chủ nhân còn chưa chịu cứu mình ra.
ở trước đây. mặc kệ gặp phải nguy cơ gì. chủ nhân đều có thể trong nháy mắt kéo về Tiên Hòng Không Gian.
- Khặc khặc khặc... Ngươi đang hướng chủ nhân của ngươi cầu cứu sao?
Huyết Luân Tử Thân liếm liếm môi. trừo phúng nói:
- Trong lĩnh vực tinh thần, thỏi gian trôi đi. xa không phải không
gian ngoại giới có thể nhận định được, ơ trong này một canh
giờ. ở ngoại giới thòi gian cũng chi một cái nháy mắt. Đủ để
ta chậm rãi tra tấn hành hạ ngươi tới chết rồi.
Không
ngờ hắn cũng không gấp gáp chút nào, đánh giá tiểu mỹ nhân
mặt hoa thất sắc này, suy xét phải làm thế nào về mặt tinh
thản nhục nhà tra tấn nàng ta.
ở trong thế giới tinh
thần, tử vong chính là chân chính Hủy diệt V thức, so với Hủy
diệt thân thể còn nghiêm trọng hơn.
Dù sao đối với người tu tiên mà nói, thân thể chết đi, còn có các phương pháp khác kéo dài sinh mệnh.
Mà tinh thần tử vong, là triệt để nhất hoàn toàn nhất.
Đồng dạng, nơi này mỗi một phẩn phải chịu đựng thống khổ, đểu là chân thật không còn gì chân thật hơn.
- Không...
Đối mặt với gương mặt dữ tợn từng chút một áp lại gần. đồng tử màu lam trong mắt Hàn Lưu Ly, bắn ra hai tia sáng hư vô đóng băng linh hồn.
“Vèo! Phù!”
Huyết Luân Tử Thần trước người, lập tức hóa thành một pho tượng đóng băng trông rất sống động.
Thế nhưng. Hàn Lưu Ly cũng không có lập tức thoát ly lĩnh vực Huyết Thần, ý nghĩa này...
“Rắc!”
Thân mình Huyết Luân Tử Thần nhoáng lên một cái, vùng vẫy thoát khói tượng băng, cười khá khà:
- Không nghĩ tới lực lượng của ngươi có thể thẩm thấu đến mặt
linh hồn. nếu tăng thêm tu luyện. cố gắng cũng có thể hình thành Đông Thuật của chính mình. Chi tiếc giữa ngươi và ta chênh lệch quá lớn. bất kể là lực lượng linh hồn hay là vận dụng kỹ
xảo. đểu có cách biệt một trời một vực.
Huy á Luân Tử
Thản thản là cường giả cấp Thông Huyền, là tinh anh trong cùng
cấp. nếu nói là tinh anh trong cùng cấp Thần thú cũng không quá đáng. Mà bản thân hắn ở mặt lĩnh vực linh hồn, trình độ lại
vượt xa cùng cấp.
Đừng nói Hàn Lưu Ly chì mới là Hóa Thần sơ kỳ, cho dù là cùng cấp bậc Thông Huyền
giá, thì khi gặp phái Huyết Luân Tử Mâu cũng chỉ có đường chết.
Khi dòng khí lạnh phát động phản kích, bản thản nàng ở không
gian thật, đồng tử màu lam trong mắt nin lên. bắn ra hai tia sáng hư vô. chợt ảm đạm xuống.
- Lưu Ly! Ta tới cứu ngươi!
Đang lúc Hàn Lưu Ly lâm vào tuyệt vọng, một thanh âm nam nhân vang lên trong lĩnh vực Huyết Thần.
- Người nào?
Huyết Luân Tử Thần chắn động, hắn phát hiện thanh âm kia là thông qua tâm thần liên hệ cùng Hân Lưu Ly, trống rỗng mà sinh ra.
Hắn làm sao có thể tưởng tượng, thế gian lại có Tiên Hồng Không
Gian bực này. chiếu rọi đại ngàn thế gian, ngay cả thể giới
tinh thần cũng không ngoại lệ.
Dựa vào tâm thần tương liên với Hàn Lưu Ly, Dương Phàm thông qua Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi, tìm được nơi này.
Trong khoảnh khắc khi cảm ứng được lĩnh vực Huyết Thần kia. tâm thần
Dương Phàm cùng run lên. thần thông này thật đáng sợ. so với
Mộng Hồn Đại Pháp của Quy Huyễn Môn năm đó còn cao minh hơn vô
số lần.
Đây là chống lại một loại Đồng Thuật vô cùng bá đạo.
“Vèo!”
Ý niệm vừa động, Hàn Lưu Ly biến mất.
Trong lĩnh vực Huyết Thần chi trơ trọi còn lại có một người mặc hắc bào đội nón tre.
Chẳng những thế. ngay cả trong không gian thật, tiểu mỹ nhân tóc lam
đang đối mặt với Huyết Luân Tử Thần, cũng bỗng khôngbiến mất.
- Cái gì?
Đồng tử trong mắt Huyết Luân Tử Thần co rụt lại, bộ dáng khó có thể tin.
Từ khi hắn tu luyện Huyết Luân Tử Mâu đạt tới cành giới đại
thành đến nay, trong lớp tu sĩ cùng cấp không có bất cứ người
nào có thể chống cự, phàm là đổi mặt cùng hắn chỉ có con
đường chết.
Mà bản lãnh hư không tiêu thất như thế này, vẫn là lẩn đẩu tiên hắn gặp phải.
- Sao lại thế này? Lưu Ly Xà kia như thế nào bỗng dưngbiến mất?
Đám người Àm Hắc đang âm thầm xem cuộc chiến, cũng đểu cảm thấy không thể tướng tượng nổi.
Chưa từng có bất cứ địch nhân nào có thể ở dưới tinh huống đối mắt cùng hắn mà còn sống.
Mà lần này, không ngờ có ngoại lệ rồi.
- Con mỗi họ Dương, ngươi quả nhiên có chút thủ đoạn. Nhưng bất
kể ngươi có thủ đoạn gì, hôm nay đều phái lưu lại mạng sống
trong tay ta. Giết chết đệ đệ Huyết Đồng của ta. cho dù chạy
lên trời xuống biển. lão phu cũng phải tra tấn tới chết.
Huyết Luân Tử Thần một thân hắc bào không gió tự lay động, với lực
lượng thần thức cường đại của hắn, lập tức phát hiện chỗ
động phủ của Dương Phàm cùng Tiểu Hân.
- Đại ca! Chúng ta nên làm gì bây giờ? Huynh có nắm chắc đối phó được với Đồng Thuật của hắn hay không?
Tiêu Hân lộ vẻ mặt hoảng sợ, trước mặt địch nhân cường đại chưa
từng có này, cuối cùng nàng ký thác hết mọi hy vọng lên
người Dương Phàm.
- Ta cũng không có nắm chắc tuyệt đối.
Dương Phàm nháy mày. vừa rồi hắn đã biết rõ, thần thông của đối
phương nói là một loại Đồng Thuật, còn không bằng nói là một
loại thủ đoạn về mặt linh hồn. cho dù có nhắm mắt lại cũng
không thê kháng cự.
Sờ dĩ hắn không có nắm chắc, bởi vì ở phương diện trình, độ linh hồn còn kém đối phương quá xa.
Mặc dù thần thức của hắn đạt tới trinh độ tiếp cận Thông Huyền
giả, nhưng Huyết Luân Tử Thần về lực lượng linh hồn và vận
dụng kỹ xảo đểu vượt xa ThôngHuyền giả cùng cắp.
Đây cũng là lý do vì sao ở dưới tình huống cùng cấp, không ai có thể đối mắt cùng hắn mà còn mạng sống.
Thông Huyển giả Hóa Thần trung kỳ không thể kháng cự, Dương Phàm cũng không có cách nào chống cự.
Mà một khi tiến vào lĩnh vực huyết thần của đối phương, thì chỉ có để mặc cho hắn xâu
xé.
- Vậy nên làm cái gì bây giờ?
Thấy Dương Phàm cũng không có nắm chắc, trong mắt Tiểu Hán đẩv vẻ âu lo. chi còn biết ôm cánh tay hắn.
- Đối thủ như vậy, đúng là một loại ngoại tộc, nhưng thử nghiệm cũng càng tốt. Đồng thuật thì sao? Ha ha...
Đồng tử trong hai mắt Dương Phàm hiện lên hai vòng mặt trời đò. phát ra ngọn lửa nóng cháy thiêu đốt linh hồn.
“Tuy nhiên, vì để hiểu biết thực lực thực sự của đối thủ. trước cứ để phần thân tới thử xem.”
Dương Phàm vừa động ý niệm, một bóng đen xuất hiện trước người hắn. “Vèo” một tiếng, bay ra ngoài động phủ.
Huyầ Luân Tử Thần đang nghĩ cách đột phá ảo thuật bốn phía động
phủ, chợt phát hiện trước mắt xuất hiện một gã thanh niên
lãnh khốc ma khí lành lạnh.
Trên người thanh niên ma đạo này tản phát ra một cổ ma khí tuyệt luân bá đạo, kinh
khiếp lòng người.
- CửụU Ma Công?
Huyết Luân Tử Thân không ngờ vừa thấy liền nói ra công pháp chủ tu của Thạch Thiên Hàn.
Cửu u Ma Công.
Đám liệp sát giả ở phụ cận đang xem cuộc chiến, ánh mắt đểu sáng ngòi, dường như đã nghe nói qua công pháp này.
- Quá
nhiên, không trách bình tĩnh như thể. ở Đại Tần. người tu luyện
Cửu u Ma Công, không phái chi còn một hai người thôi sao?
Dương Phàm lộ ý cười trên mặt. hắn sớm đoán được bộ Cửu u Ma Công
này có vấn để gì đó. cho nên mới để cho phần thản tu luyện,
chinh mình thì Chuyên tu Tiên Hông Quyết.
- Chi đáng tiếc, ngươi cũng chi là Hóa Thần sơ kỳ. muốn đối kháng cùng ta. còn kém xa.
Nón tre trên đẩu Huyết Luân Tử Thần khẽ lắc lư. trong đôi đồng tử đỏ như máu bắn ra hai tia hào quang hư vô.
Mà gần như là cùng một lúc, toàn thân Thạch Thiên Hàn ma khí
chấn động, đôi mắt đen sâu vô hạn, giống như một cái ma vực hắc ám.
Đòi đồng tử tối đen sâu thẳm này, không ngờ sinh ra
một lực chống cự. không có lập tức bị đối phương kéo vào
không gian Huyết Thần.
- Ha ha! Thảm Uyên Ma Đồng Thuật?
Huyết Luân Tử Thần phát ra ý cười sâu sắc:
- Quả thật là có thể chống cự thần thông Huy á Luân Tử Mâu của
ta, chi tiếc u Minh Ma Diễm của ngươi mới chi tu luyện đển cảnh
giới Tứ u. Nếu muốn chống cự Đông Thuật của ta. ít nhất cần
cảnh giới Ngũ u. mà muốn chiến thắng ta, ít nhất phải cảnh
giới Lục u.
Thạch Thiên Hàn sắc mặt vẫn lạnh lùng, trong đồng tử tối đen như vực sâu kia. tràn ngập vô cùng vô tận mê
hoặc, cũng có một loại uy áp không thê kháng cự.
Nhưng ở
dưới chênh lệch lực lượng linh hồn quá lớn, Thạch Thiên Hàn
cũng chi kiên trì được thời gian ngắn ngủi, rồi nhoáng lên một
cái, ý thức tiến vào một vùng vực sâu màu máu, bòn phía còn lại là bóng đen vô tận.
- Khặckhặckhặc...
ở phụ
cận vực sâu màu máu, thân ảnh khô gầy phủ trùm dưới hắc bào
và nón tre. giống như tử thần nhìn xuống hắn, không thể chống
cự.
Thạch Thiên Hàn hoảng hốt. chính mình nhưng lại không có sức phản kháng?
“Vèo!”
Còn không chờ đối phương ra tay. Thạch Thiên Hàn hư không biển mất.
- Cái gì?
Huyết Luân Tử Thần hoàng sợ. lại chứng kiến đổi thủ từ trong tẩm
mắt của hắn biến mất. Huyết Luân Tử Mâu của hắn lại lân nữa
mất đi hiệu lực.
“Thi ra là thế. ta hiểu rồi...”
Trong động phủ, Dương Phàm khẽ nhếch khóe miệng hiện ra một nụ cười khẽ.
Vừa rồi để Thạch Thiên Hàn đi thử nghiệm, cũng đúng là vi để gần gũi thể hội áo nghĩa Đồng Thuật của đối phương.
Mà trải qua thử nghiệm vừa rỗi, hắn đã thăm dò được chút tình hình.
- Dương Đại ca! Huynh có biện phập rồi sao?
Tiêu Hân ngạc nhiên vui mừng hói.
- Để ta đi ra ngoài gặp hắn!
Dương Phàm lộ ra vẻ tươi cười tự tin.
“Vù!”
Thanh Điểu Phi Phong sau lưng Dương Phàm nhoáng lên một cái. biến mất tại chỗ. di chuyên ra ngoài động phủ.
- Lại tới một tên nữa?
Huyết Luân Tử Thần nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, nhung lại cảm ứng được một áp lực không thể hình dung.
- Ngươi chinh là Dương Phàm?
Huy á Luân Tử Thán nói giọng hơi khàn khàn.
- Đúng! Ta chinh là hung thủ giết chết tên đệ đệ của ngươi.
Dương Phàm lộ ra ý cười trong đôi mắt.
- Nếu đã như vậy. hãy xem ta lấy đi linh hồn của ngươi!
Đồng tử trong mắt Huyết Luân Tử Thần co rụt lại, lóe lên một tia sáng màu máu, quét
tới.
Công kích linh hồn là với tốc độ gấp mười gấp trăm lẩn công kích
vật lý, gần như không có khả năng tránh thoát.
Mà Dương Phàm vốn không định né tránh, trên người hắn nổi lên một hư ánh màu đỏ.
Đồng thời, đồng tử trong hai mắt hắn. toát ra hào quang màu đò.
trong hai mắt lộ ra hai vầng mặt trời đó hừng hực thiêu đốt.
“Vù!”
Hai đôi đồng tử trong bốn mắt giẳng co cùng một chỗ.