Cho dù Băng U công chúa cùng Bắc Cực tông chủ sớm có đoán
trước nhưng lại không nghĩ tới Thạch Thiên Hàn to gan lớn mật
như thế, cửa băng ốc vừa mới mở ra, tình huống bên trong còn
chưa biết rõ ràng liền trực tiếp vọt vào.
Chắc là người này chuẩn bị đã lâu, hoàn toàn không sợ sinh tử.
- Đừng mơ được như ý.
Bắc Cực tông chủ giận quát một tiếng, cùng bất chấp tình huống
bên trong thế nào, thân hình hóa thành một vệt sáng cong màu
bạc lóe lên, cùng tiến vào trong băng ốc màu lam mịt mù.
Băng U công chúa cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh cũng không thua kém, một trước một sau bắn vào trong Lam Tinh băng ốc.
Đương nhiên Dương Phàm ngồi ở trên vai Viễn cổ Cự Thạch Tinh, Hồn Căn dung hợp cùng nó, tốc độ cũng không chậm hơn bọn họ.
Bốn người một tinh quái vừa mới tiến vào băng ốc, chỉ thấy Vạn
Hàn Băng Phách Dịch phía dưới bị Bắc Cực Từ Quang áp chế
phụt lên, trong đó từng giọt băng dịch lại càng bắn ra ngoài
Băng Uyên trì.
PhốcTi ti
Chỉ một thoáng, lực lượng
đóng băng lại tiến thêm một bước lan tràn, gần như đóng băng
toàn bộ Kỳ Thạch cấm Phủ. Hàn khí đáng sợ rung chuyển toàn
bộ Kỳ Thạch Lâm phạm vi hơn ngàn dặm.
Hơn nữa phạm vi đóng băng càng lúc càng lớn, xem tình hình cho dù đóng băng ngàn dặm cũng không phải nói chơi.
Giờ phút này, mấy trăm tu sĩ trấn thủ Ở ngoài Kỳ Thạch cấm Phủ đồng loạt kinh hô.
- Không tốt
Mắt thấy tầng băng lan tràn, mọi người đều bay ra phía ngoài.
- Rốt cục đã xày ra chuyện gì? Đây chẳng lẽ là đại thần thông "Đóng băng ngàn dặm'' trong truyền thuyết?
Trong đám người cũng có bậc cao Nguyên Anh lùi theo, hoảng sợ vô cùng.
- Rút lui, toàn bộ rút lui!
Cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có, tất cả tu sĩ đều như ong vỡ tổ phi ra bên ngoài.
- Không xong, Dương đạo hữu cũng ở bên trong.
Lâm Thành kinh hô một tiếng, sắc mặt khẽ biến.
- Trừ ba người Bắc Cực tông chủ ra, tất cả cường giả Nguyên Anh
đều đã rút khỏi. Giờ phút này ngay cả hơn phân nửa Kỳ Thạch
cấm Phủ đều bị đóng băng, cho dù là bậc cao Nguyên Anh cũng
không có khả năng còn sống.
Lam bào quái nhân giọng điệu hết sức khẳng định, dường như tuyên án cái chết của Dương Phàm.
Liễu Tuyết Cầm cùng Tần tiên tử liếc nhau, trong mắt vẫn như cũ có một đường hy vọng.
Ở dưới loại nguy cơ hủy diệt tính "Đóng băng ngàn dặm" này, ngay cả cường giả Nguyên Anh đều không thể sống sót, hắn còn có
thể lại sáng tạo kỳ tích sao?
Liễu Tuyết Cầm không nắm chắc, trong lòng Tần tiên tử cũng không yên.
Tuy nhiên trong lòng họ còn có một tia chờ mong cuối cùng lại là thiên chân vạn xác (chính xác 100%, 1000%).
Dù sao trước đó Dương Phàm nhiều lần khiêu chiến cực hạn tâm lý
của họ, mỗi lần mất tích đều có thể sống sờ sờ đi ra.
- Không có việc gìHắn nhất định có thể lại sáng tạo kỳ tích.
Lâm Thành nắm chặt hai tay, trong mắt tràn ngập niềm tin hy vọng.
- Hừ, đều rút đi. Lão phu nói không có khả năng, vậy hắn tuyệt đối không có hy vọng,
Lam bào quái nhân hừ lạnh bật cười một tiếng, chỉ huy kêu gọi
chúng tu sĩ kéo giãn khoảng cách với Kỳ Thạch cấm Phủ.
- Đóng băng ngàn dặm? Xem ra sinh cơ của bọn họ thật xa vời
Ở gần Kỳ Thạch Lâm, Nam Minh tông chủ mặc giáp đỏ ẩn nấp ở một nơi trong thạch lâm, thì thào lẩm bẩm.
Khi lực lượng cực hàn lan tràn toàn bộ Kỳ Thạch Lâm, trong băng
ốc cấm phủ cũng có một trận chiến đấu kinh tâm động phách.
Băng dịch phun trào ra từ Vạn Hàn băng Uyên Trì cũng có một bộ
phận dính lên Lam Tinh băng ốc, nhưng lại là dung nhập vào trong
đó, cũng có một bộ phận nhỏ, uy lực hóa thành khí lạnh
khủng bố tràn vào trong băng ốc.
Mấy người vừa mới chui
vào trong Lam Tinh băng ốc, máu gần như đọng lại, thân thể cứng
đờ, chỉ nhúc nhích đều thấy khó khăn vô cùng.
Dưới tình huống như vậy, thân thể bọn họ mất cảm giác, hành động khó khăn.
Quanh thân Bắc Cực tông chủ lóe lên từ quang bài xích đại bộ phận khí lạnh, ra ngoài.
Băng U công chúa có Lam Tinh Huyền Băng bào hộ thể, hơn nữa bản thân là Băng tu có được bản lĩnh phi phàm, ngạnh kháng được luồng
khí lạnh này.
Hai người sau khi ổn định không khỏi ghé mắt nhìn về phía Dương Phàm cùng Thạch Thiên Hàn.
Toàn thân Thạch Thiên Hàn bùng lên một luồng ma diễm, cầm trong tay
một Mật Quyển màu đen, trước người ngưng kết ra một màn hào
quang màu đen như thực chất, bay lên từng đạo ký hiệu thần bí
cùng đốm lửa.
Hắn cũng chịu được luồng khí lạnh, đáng sợ này.
Xem ra, ba người ít nhất đều có được tu vi sánh ngang Nguyên Anh đại tu sĩ.
Về phần Dương Phàm
Khi Băng U công chúa cùng Bắc Cực tông chủ thấy rõ tình trạng của hắn, vẻ mặt lại càng kinh hãi.
Chỉ thấy trên người Dương Phàm cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh đồng
thời ngưng kết ra một tầng Tông sắc Thảo Giáp, hai người dường
như hòa hợp thành một chính thể.
Dưới khí cực hàn như vậy, Dương Phàm thần sắc lạnh nhạt tự nhiên thậm chí bộ dạng còn có vài phần dư sức.
Dương Phàm tuy rằng không đạp chân trên đại địa, nhưng là Viễn cổ Cự Thạch Tinh ở phía dưới hắn dường như trở thành chỗ dựa đại
địa.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh chính là núi lớn mấy trăm
trượng biến thành, vừa khéo khuyết thiếu lực lượng nguyên
thần.
Khi hai người hợp một đó là tổ hợp hoàn mỹ nhất, gần như có thể phát ra khiêu chiến với Hóa Thần Kỳ.
Bắc Cực tông chủ thật sâu rung động bởi loại tình huống này, không thể thăm dò tu vi chân thật hiện tại của Dương Phàm, nhưng là
hai người tuyệt đối có thể kết luận Dương Phàm ít nhất là tu
sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Bốn người một tinh quái đều đứng yên trong đại điện, vẫn không nhúc nhích.
Theo thời gian trôi qua, luồng khí cực hàn chung quanh đến từ Vạn
Hàn Băng Phách Dịch dần dần tiêu tan, mấy người hơi thấy dễ
chịu một chút.
Nhưng dù vậy, chính Lam Tinh băng ốc này
đã có hàn lực cường đại, đủ có thể khoảnh khắc đóng băng
bậc cao Nguyên Anh, đông cứng Nguyên Anh bình thường.
Giờ phút này, sau khi thích ứng môi trường, mấy người cùng thấy rõ trạng huống trong băng ốc.
Băng ốc to như vậy rộng rãi trống trải, chỉ có nơi trung tâm có một cái bàn băng gắn bó làm một với băng ốc.
Ở chính giữa bàn băng có một vết lõm như đây nổi, bên trong rõ
ràng có một hạt băng châu lưng linh trong suốt, lóe ra lưu ly màu lam nhạt, lộ ra vẻ lộng lẫy mộng ảo như châu báu.
Vật
ấy đồng dạng cùng tản ra một luồng khí lạnh, nhưng lại có vẻ ôn nhuận và sáng ngời, không có loại cảm giác lạnh đến tận
xương.
Khi ánh mắt mấy người dừng ở trên bảng châu lưu ly
trong suốt này, không khỏi bị sự xinh đẹp mộng ảo của nó hấp
dẫn.
Trong băng ốc cũng không nhìn thấy Băng Phách Kỳ Thạch, chỉ có viên băng châu lưu ly như châu báu này.
Nó là cái gì?
Con ngươi Dương Phàm co rụt lại, tim đập nhanh hơn không tự chủ được.
- Băng Phách Lưu Ly ChâuTrong thế gian thật sự có trân bảo như vậy?
Trong con ngươi màu lam của Băng U công chúa lộ ra thần sắc cực kỳ si mê rồi chợt bị một vẻ tham lam thay thế.
Trên dung nhan tuyệt mỹ lạnh băng của nàng lại có vài phần dữ tợn.
- Băng Phách Lưu Ly Châu?
Bắc Cực tông chủ nghe vậy trong mắt chợt lóe hàn quang, "Xuyroẹt"
một tiếng, không chút nghĩ ngợi hóa thành vệt sáng cong màu
bạc bay tới phía bàn băng.
Nhưng mà Băng U công chúa lại
nhanh hơn hắn một bước, một bóng mờ nhoáng tới trước bàn băng, tay ngọc vung lên muốn đoạt lấy bảo vật tha thiết ước mơ.
- Nào có dễ dàng như vậy?
Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, một cỗ trọng lực kinh khủng ầm ầm phủ xuống.
Ầm
Dưới cỗ trọng lực tuyệt thế này, thân thể mềm mại của Băng U công
chúa đang di chuyển bỗng nhiên dừng lại, mặt đẹp tái nhợt, phun ra một búng máu.
- Đừng mơ ngăn cản ta!
Băng U công
chúa cho dù bị thương cũng không chút nào từ bỏ, trong mắt một mảnh tham lam điên cuồng hoàn toàn thay thế lý trí.
Ở
một bên khác, Thạch Thiên Hàn cùng Bắc Cực tông chủ vì tranh
đoạt Băng Phách Lưu Ly Châu cùng chiến làm một đoàn ở trong băng ốc.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, hòa hợp một thể
với Viễn cổ Cự Thạch Tinh khống chế thần thông trọng lực áp
chế Băng U công chúa gắt gao, khiến sắc mặt nàng càng thêm tái
nhợt.
Đồng thời chống lại băng vụ cực hàn, Băng U công
chúa còn phải chịu đựng cỗ trọng lực này, lập tức có chút
ăn không tiêu.
Nhưng nàng đột nhiên cắn răng, lấy ra một viên đan dược màu trắng trong suốt ném vào trong miệng.
Dương Phàm sắc mặt khẽ biến, ngay sau đó chỉ thấy tu vi Băng U công chúa tăng vọt.
Một cỗ hàn khí kinh khủng tràn ra.
Lập tức Băng U công chúa tránh khỏi trọng lực áp chế, thò tay chụp vào Băng Phách Lưu Ly Châu.
Dương Phàm mặc dù không biết lai lịch chân chính của viên châu này,
nhưng thấy bộ dạng đối phương điên cuồng dữ tợn liền biết sự
quý báu của nó càng vượt qua Băng Phách Kỳ Thạch.
Mắt
thấy Băng U công chúa sắp lấy đi Băng Phách Lưu Ly Châu, Thạch
Thiên Hàn cùng Bắc Cực tông chủ đang chiến đấu đồng loạt đánh
tới nàng.
Dần đầu là một đạo từ quang huyễn lệ khiến pháp lực trong cơ thể Băng U công chúa rung động bị cản trở.
- Bắc Cực tông chủ. Ngươi lại liền hợp người này đối phó ta, chẳng lẽ đã quên ước định lúc trước.
Băng U công chúa đầy vẻ tức giận, quanh thân băng bào bay múa, cuốn
lên một cơn Băng Phong Bạo do vô số băng trùy quay cuồng tạo nên,
lập tức bao phủ toàn bộ băng ốc, thanh thế rung động kinh
người.
Trong quá trình băng bào cuốn lên Băng Phong Bạo
cường đại, cùng phóng ra một cỗ khí tức cường đại siêu việt
cổ bảo.
- Thông linh Pháp bảo? Ồ, không đúng
Dương Phàm kinh dị một tiếng.
Băng U công chúa sau khi dùng bí dược, pháp lực tu vi tăng gấp đôi.
Băng Phong Bạo đầy trời băng trùy quay cuồng kia lại đồng thời
bức lui Thạch Thiên Hàn cùng Bắc Cực tông chủ.
- Chỉ là một kiện phỏng chế Thông linh Pháp bảo.
Thạch Thiên Hàn bật cười một tiếng, ở trong băng trùy gió lốc, như
một con thuyền nhỏ miễn cưỡng ổn định thân hình.
Bávút -
Tường Vân Ngoa dưới chân run lên, hắn na di tới lối vào băng ốc, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Thấy tình hình như vậy, sắc mặt Bắc Cực tông chủ hơi đổi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Đương nhiên là giết chết tất cả các ngươi, Băng Phách Lưu Ly Châu thuộc về một mình Thạch mỗ
Thanh âm bá đạo lãnh, khốc của Thạch Thiên Hàn truyền đến.
Cái gì?
Sắc mặt Bắc Cực tông chủ kịch biến, đột nhiên cảm nhận được một cỗ nguy cơ.
Ngay sau đó, chỉ thấy trong tay Thạch Thiên Hàn xuất hiện một thanh
vũ khí dữ tợn như mâu như kiếm, ở đầu là một lớp răng nhọn
sóng gợn, toàn thân màu đỏ lam.
Lúc vũ khí này lộ ra, một cỗ uy áp áp chế toàn bộ Pháp bảo tại đây theo đó buông xuống.
- Thông linh Pháp bảo.
Trong mắt Bắc Cực tông chủ lộ ra kinh hãi, nam tử trước mắt không
ngờ có được Thông linh Pháp bảo, thảo nào dám kiêu ngạo bá
đạo như thế.
- Hừ, Băng Phách Lưu Ly Châu không phải không
thuộc về bản công chúa thì của ai. Ai cũng không ngăn được, cho
dù có Thông linh Pháp bảo thì lại thế nào?
Băng U công
chúa chỉ hơi sững người giây lát, rồi đầy mặt cười lạnh, trong mắt tràn ngập tham lam điên cuồng, khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Nàng tự nghĩ giờ phút này tu vi pháp lực tăng mạnh, chỉ cần cướp
đến Băng Phách Lưu Ly Châu, cho dù Thạch Thiên Hàn có cường đại
tới đâu chung quy là một người, không thể ngăn cản được mình.
- Vậy sao? Xem ngươi có thể qua được một cửa của Dương mỗ?
Dương Phàm nhẹ nhàng cười, khống chế Viễn cổ Cự Thạch Tinh mang theo trọng lực vô cùng ép tới Băng U công chúa.
- Ai ngăn cản, bản công chúa liền giết hắn.
Lý trí của Băng U công chúa hoàn toàn bị tham lam phủ kín, lập tức đem sát khí tập trung Dương Phàm.
Dứt lời, tay ngọc của nàng lần lượt đan xen, ngưng kết ra một đoàn băng cầu màu lam phóng ra khí tức kinh khủng cấp tốc xoay
tròn.
Băng cầu màu lam xoay tròn trong nháy mắt đánh
trúng Viễn cổ Cự Thạch Tinh, ầm ầm nổ tung ra. Sóng băng cường đại thậm chí xô nghiêng Bắc Cực tông chủ cùng Thạch Thiên Hàn
ở phương xa, có thể thấy được uy lực của nó.
Mà Dương Phàm lại càng nằm trong trung tâm cơn lốc băng kia.
Lúc này, hắn dung hợp cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh, tổ hợp hoàn mỹ có thể nói là vô địch.
Trực tiếp không nhìn lực lượng khủng bố trung tâm cơn lốc băng sinh,
ra, viễn cổ Cự Thạch Tinh cùng Dương Phàm giống như một chính
thể, nâng bàn tay thật lớn, cách không vỗ tới.
Ba
Một bàn tay ánh sáng màu vàng đất phá không gian vỗ lên người Băng U công chúa, lập tức đánh bay nàng, hung hăng va chạm lên vách
của băng ốc.