Thanh âm lạnh như băng, trong đó mơ hồ còn lộ ra một tia sát khí. Rất khó tưởng tượng, thanh âm này lại phát ra từ một Dược Sư ôn hòa nhân ái hiền lành như vậy. Dương Phàm chấn động cả người, có phần mờ mịt và luống cuống không biết phải làm sao.
Dương Thiên, đây không phải chính là tên của phụ thân mình sao?
Xem ra vị Mục sư thúc Dược Tiên cốc này đã nhận lầm cho rằng Dương Phàm là phụ thân hắn.
- Vị Dược Sư tiền bối này, khẳng định ngài nhận lầm người rồi.
Dương Phàm rất nhanh biết rõ nguyên nhân trong này, từ khi mình lớn lên tới nay, mỗi lần quay về Vụ Liễu trấn, mẫu thân Dương thị nhìn mình trong ánh mắt càng nhiều thêm vẻ từ ái, bà từng thở dài nói: "Càng ngày con càng giống phụ thân!"
Lúc ấy Dương Phàm liền hỏi chuyện này, Dương thị đáp: "Con cùng phụ thân con có bảy phần tương tự. Ngav cả tính cách phong thái đều rất giống nhau."
"Đệ đệ cùng con gương mặt cùng rất giống mà!" Dương Phàm cười nói.
Dương thị lắc đầu nói: "Lỗi nhi cùng con ở trên hình dáng có sáu bảy phần giống nhau, nhưng mà không có phong thái và sức lôi cuốn đặc biệt của phụ thân."
"Sức hấp dẫn của cha con thật sự rất lớn à?" Dương Phàm rất ngạc nhiên.
"Hắn chính là một lãng tử đa tình, là kẻ phong lưu đào hoa, lúc trước nếu sớm biết như thế ta tình nguyện gả cho cho một phàm nhân bình thường, cũng sẽ không gả cho hắn."
Dương thị làm như oán giận nói nhưng khi đề cập tới Dương Thiên, trong mắt nhiều thêm vài phần dịu dàng và bi thương.
"Lãng tử đa tình? Phong lưu đào hoa? Ha ha ha!"
Dương Phàm lúc ấy cười ha hả thiếu chút nữa nghẹn không thở được.
"Ngươi nếu trưởng thành làm người, nhất định không nên học theo lối sống đa tình như hắn, rước vào mình vô số chuyện phong lưu! " Dương thị nghiêm trang giảng đạo lý.
"Được được được được! Ta nghe rồi mẫu thân!" Lúc ấy Dương Phàm cười đến đau bụng.
- Nhận lầm người? Không có khả năng!
Mục sư thúc giận dữ nói, chỉ vào Dương Phàm. ngón tay run rẩy lòng đầy căm phẫn nói:
- Cho dù ngươi hóa thành tro ta cũng có thể nhận ra.
Dương Phàm thật hết chỗ nói rồi, không khỏi thầm nghĩ: "Phụ thân năm đó không biết để lại chuyện bậy bạ gì đây?"
Mục sư thúc trợn mắt nhìn:
- Đừng tưởng rằng thay đổi một thân cách ăn mặc lão phu liền không nhận ra ngươi. Phong thái, cử chỉ của ngươi, mặc dù đã qua hơn hai mươi năm, lão phu đều nhớ rõ ràng từng chi tiết.
- Ôi!
Dương Phàm cười khổ không thôi, gần như bất lục nói:
- Tiền bối! Thật sự không lừa ngài. Ta là lần đầu tiên tới Dược Tiên cốc.
- Đừng hòng lừa gạt lão phu! Mau cút đi! Dược Tiên cốc không chào đón ngươi.
Mục sư thúc chửi ầm lên, làm như căm thù Dương Phàm đến tận xương tủy.
- VỊ Dược Sư tiền bối này! Ngài có phải nhớ sai lầm rồi hay không, vị Dương dược sư này là Dược Sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô, mới nổi tiếng gần đây, không phải là Dương Thiên gì đâu!
Mạnh Pha đứng một bên nghi hoặc nói.
- Dược Sư truyền kỳ đệ nhất Kinh đô?
Mục sư thúc hơi nao nao cẩn thận đánh giá Dương Phàm, phát hiện đối phưong cùng Dương Thiên trong ký ức chỉ là ở tướng mạo và phong thái có bảy phần tương tự nhưng khi tức trên người hoàn toàn khác nhau. Cổ khí tức tự nhiên xuất trần này, dường như còn là y đạo quen thuộc.
- ồ? Ngươi lúc nào thi đổi lại tu y đạo?
Mục sư thúc hơi nao nao, đồng thời trong lòng cũng có chút dao động: "Có lẽ thanh niên trước mắt này không phải là Dương Thiên." Nhưng trong đầu Mục sư thúc lại sinh ra một ý niệm khác: "Cho dù không phải là Dương Thiên, cũng rất có thể là hậu nhân của hắn."
- Ngươi là họ Dương?
Mục sư thúc thử dò hỏi.
- Đúng vậy.
Dương Phàm gật đầu.
- Dương Thiên cùng ngươi có quan hệ gì? Giọng điệu của Mục sư thúc hơi dịu xuống một ít.
- Tại hạ Dương Phàm! Dương Thiên chính là gia phụ!
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Thì ra là thế!
Địch ý cùng cơn giận dữ trong mắt Mục sư thúc đã tiêu tan hơn phân nữa nhưng đối với Dương Phàm tuyệt đối không có chút hảo cảm gì, thậm chí còn có vài phần nghi ngờ.
- Tiền bối còn chưa tin?
Dương Phàm thở dài:
- Ngài có thể kiểm tra căn cốt của ta.
Mục sư thúc nghe vậy, đảo thần thức lướt qua theo trên người Dương Phàm. Rốt cục ánh nghi ngờ trong mắt hoàn toàn tiêu tan gật đầu nói:
- Theo trên căn cốt xem ra ngươi chỉ chừng hai mươi hai mốt tuổi.
Đương nhiên, đây cũng là Dương Phàm để mặc cho đối phương kiểm tra, bằng không ở dưới bậc cao còn không thể có năng lực làm được điều này.
- Với số tuổi hai mươi mốt của ngươi mà đã luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ. Thiên phú như thế so với phụ thân của ngươi, cũng không kém chút nào.
Trong mắt Mục sư thúc hiện lên một tia phức tạp, thần sắc dần dần dịu xuống, nhưng lại chuyển đề câu chuyện:
- Tuy nhiên, cho dù như thế. Dược Tiên cốc cũng không chào đón ngươi.
Dương Phàm đang chuẩn bị lên tiếng, bên trong kiệu phía sau truyền đến mấy tiếng ho hùng hậu:
- Khụ khụ. khụ khụ! Xin Dược Sư Dược Tiên cốc cứu Thiết mỗ một mạng tất có ngày đền ơn.
Lăng Thiết cùng Mạnh Pha sắc mặt đều biến đổi. "Đụp" một cái. quỳ gối trước mặt Mục sư thúc:
- Khẩn cầu tiền bối cứu tính mạng sư phụ ta.
Dương Phàm trầm mặc không nói, dùng cảm quan Toàn Tri Mô Thức bao phủ cỗ kiệu phía sau kiểm tra tình trạng của Luyện khí đại sư Thiết Ma Sơn. Kết quả kiểm tra làm cho Dương Phàm âm thầm giật mình, khó trách danh y bình thường đều không giải quvết được độc thuật này.
- Dược Sư tiền bối! Gia sư Thiết Ma Sơn, chính là Luyện khí đại sư có danh tiếng nhất kinh đô cầu xin ngài cứu ông ấy.
Lăng Thiết quỳ dập đầu trên mặt đất nói thực thành khẩn tha thiết:
- Sư phụ là người tốt ta từ nhỏ là cô nhi may có lão nhân gia thu nhận nuôi dưỡng. Chỉ cần ngài có thể trị khỏi bệnh cho gia sư. Lăng Thiết ta cho dù làm trâu làm ngựa đều cam tâm tình nguyện.
- Tiểu tu sĩ! Làm Dược Sư, chúng ta khẳng định sẽ không khoanh tay đứng nhìn cũng không so đo thân phận của người bệnh. Tuy nhiên tên tuổi của Luyện khí đại sư Thiết Ma Sơn chúng ta cũng có nghe tiếng.
Mục sư thúc nói với vẻ mặt ôn hòa, rất tán thưởng lòng hiếu thảo của Lăng Thiết, ở Tu Tiên giới đấu đá nhau này, có thể nói là rất đáng quý.
- Phương Vân! Ngươi tới xem bệnh tình của Thiết đại sư đi!
Mục sư thúc cũng không có lập tức ra tay, mà nói với một trung niên Trúc Cơ trung kỳ bên cạnh.
- Dạ! Mục sư thúc!
Trung niên này tuy là đồng cấp Trúc Cơ Kỳ với Mục sư thúc, vẫn dùng sư thúc để xưng hô với người này.
- Mời Phương dược sư!
Lăng Thiết cùng Đại sư huynh Mạnh Pha vội vàng mời vị Phương dược sư này đi tới chỗ kiệu. Dương Phàm thầm nghĩ: "Mục sư thúc làm như thế có lẽ là muốn tạo cơ hội cho hậu bối thực hành."
Tuy nhiên khiến hắn cảm thấy không ngờ chính là: vai vế trong Dược Tiên cốc, dường như không giống các môn phái khác trong Tu Tiên giới là dựa theo tu vi để phân biệt. Vị Phương dược sư kia, tuổi tác tu vi so với Mục sư thúc cũng kém không nhiều, nhưng hai người lại hơn kém một thế hệ.
"Rẹt! Rẹt!"
Rất nhanh, rèm kiệu được mở ra, lộ ra bên trong một lão già dáng người khôi ngô, khuôn mặt tím đen, hơi thở mong manh. trong hai mắt lão đầy tơ máu đen khiến cho người ta trông thấy mà kinh sợ. Nếu không phải đã từng gặp mặt lần đó. Dương Phàm thật không thể tin được lão già trước mắt này, chính là Luyện khí đại sư danh tiếng nhất kinh đô. So với lần trước thấy mặt ở hội đấu giá kinh đô nhìn qua Thiết Ma Sơn dường như già thêm hơn mười tuổi
Phương dược sư đi đến trước mặt Thiết Ma Sơn, đưa tay bắt mạch cho lão. Vừa mới chạm tới cánh tay lão, sắc mặt hắn đột nhiên biến sắc thân hình bật lui về phía sau hai bước. Ngay lập tức trên tay hắn nổi lên một mãng sáng màu xanh biếc, bốc lên một đám khói độc tím đen.
- Độc thuật này có năng lực lây nhiễm khó tin, chỉ cần vừa tiếp xúc thân thể người bệnh sẽ vô tình bị lây bệnh.
Phương dược sư lộ sắc mặt ngưng trọng, trong mắt vẫn còn vẻ kinh hãi:
- Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy qua loại độc thuật này.
Nghe nói vậy, Mục sư thúc cách đó không xa cũng hơi kinh ngạc, rơi vào trầm tư suy nghĩ. dường như nghĩ đến điều gì. Sau đó trong lòng bàn tay Phương dược sư phát ra một lớp mỏng ánh sáng màu xanh biếc, bắt đầu thay tay bắt mạch cho Thiết Ma Sơn. Trong lúc này, bàn tay hắn không ngừng run rẩy, trong lòng rất kinh hãi. Mới kiên trì chốc lát, thân mình Phương dược sư lập tức tránh lui lại trong bàn tay lại toát ra một lớp khói độc tím đen. Mũi của Dương Phàm nhích động, hắn phát hiện trong khói độc này không ngờ lộ ra vài tia máu tanh không khỏi lộ ra vẻ SUY nghĩ như phát hiện điều gì đó.
- Thiết đại sư! Ngài trước ăn vào khỏa Giải độc đan này, trước áp chế độc lực trong cơ thể. sau đó ta mới có thể bắt mạch chữa thương cho ngài.
Phương dược sư lấy ra một viên thuốc màu trắng, cho Thiết Ma Sơn ăn vào. Nhưng Thiết Ma Sơn vừa ăn vào trong chốc lát liền thống khổ phi thường, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tơ máu đen trong mắt càng thấy khủng khiếp hơn.
- Cái này... sao có thể như vậy?
Phương dược sư lập tức có chút chân tay luống cuống. Hắn cho uống chỉ là Giải độc đan thông dụng, mặc dù không thể trị tận gốc độc tính nhưng tối thiểu cũng có tác dụng ngăn chặn nhất định, sao có thể giống như vậy ngược lại càng thúc đẩy độc lực này thêm lên.
- Dừng tay! Để ta tới xem!
Lúc này, Mục sư thúc vội quát một tiếng, bay vụt đến trước mặt Thiết Ma Sơn, trong bàn tay vận lên một màn sáng màu xanh biếc đường kính chừng nửa thước. "Bốp" một tiếng vang nhỏ, vừa lúc đánh vào trước ngực người bệnh.
- A!
Thiết Ma Sơn kêu lên một tiếng đau đớn phun ra một ngụm máu độc tím đen. Vẻ thống khổ trên mặt giảm nhẹ vài phần nhưng sắc mặt vẫn như trước không thay đổi.
"Độc thuật này quả thật quỷ dị, không ngờ lại có thể cắn nuốt máu huyết trên thân thể người bệnh dùng làm của mình, cùng lớn mạnh bản thân nó. Nếu không như thế, linh khí bình thường gặp nó trong khoảng thời gian ngắn tuy rằng có thể áp chế được nó nhưng một lúc sau sẽ sinh ra lực miễn dịch cường đại, kế tiếp lại cắn nuốt không ngừng lớn mạnh bản thân."
Mục sư thúc đứng ở trước mặt Thiết Ma Sơn trầm tư suy nghĩ, thần sắc ngưng trọng trước nay chưa có.
"Bốp! Bốp! Bốp...!"
Lão lại liên tục đánh ra bốn năm chưởng, rót lực lượng sinh cơ cường đại vào trong cơ thể Thiết Ma Sơn lại bức ra không ít máu độc. Tuy nhiên, máu độc trên người Thiết Ma Sơn tuy rằng bị bức ra không ít, nhưng thân thể lại càng lúc càng có vẻ suy yếu hơn.
Mục sư thúc nhướng mày, dường như cũng cảm thấy không ổn.
- Máu huyết toàn thân của Thiết đại sư đều bị độc lực ăn mòn, nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, độc lực bị bức ra ngoài, nhưng tánh mạng của đại sư cùng không giữ được.
Dương Phàm ở bên cạnh nhẹ nhàng cười nói.
Mục sư thúc thoáng kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, nhưng cũng không thẹn quá hóa giận. mà gật gật đầu:
- Ngươi nói đúng! Lão phu cũng vừa phát hiện điều này. Độc thuật này quỷ dị chính ở điểm ấy, nếu bức toàn bộ độc lực ra ngoài, nguyên khí và máu huvết trong cơ thể cũng sẽ khô héo. Một khi tinh nguyên khí huyết hao hết, sinh mệnh người bệnh cũng đến cực hạn rồi.
Phương dược sư ở bên cạnh nói:
- Có nên cho Thiết đại sư dùng máy viên Huyết Nguvên Đan để bổ sung máu huyết nguvên khí kéo dài sinh mệnh hay không?
- Không được!
Dương Phàm quả quyết nói:
- Huyết Nguyên Đan cũng chỉ biến thành chất dinh dưỡng của độc thuật kia, trong thời gian ngắn mặc dù có thể có công hiệu, nhưng cũng chỉ tăng thêm bệnh tình.
Mục sư thúc thở dài một hơi:
- Độc thuật quỷ dị thế này, trừ Độc vương nổi tiếng Ngư Dương quốc trăm năm trước, thì không còn người thứ hai có thể làm được điều này.
Độc vương?
Dương Phàm nghe nói tới cái tên này, trong lòng hơi vừa động, đột nhiên liên tưởng đến lão già lưng còng ở Dật Hà Thôn.
- Dược Sư tiền bôi! Vậy bây giờ nên làm thế nào?
Lăng Thiết vô cùng lo lắng hỏi.
- Trước mắt chỉ có đưa vào trong cốc, mời các Dược Sư bậc cao hiệp trợ ra tay. Chỉ có điều thời cơ lúc này không tốt, mấy vị Dược Sư bậc cao đang bế quan, còn mấy vị khác đang dạo chơi khắp nơi!
Mục sư thúc nhíu mày:
- Tóm lại, trước đưa vào trong cốc bảo toàn sinh mệnh tính sau.