Sau khi an bài thóa đáng mọi thứ, Dương Phàm rốt cục xuất quan, trong mắt tràn ngập tin tưởng cùng ý chí chiến đấu.
Mười tầng phong ấn đã giải hai tầng, còn lại tám tầng, chỉ có tạm gác lại đi Ngoại hải vực đột phá.
Hắn mới xuất quan, Nam Cung Hạm liền truyển tới tin tức:
- Chủ nhân, trong lúc ngài bế quan không it cường giả Ngoại hải
vực đến thăm, phản lớn đều ròi đi nhưng trước mắt còn có bổn
người còn đang chờ đợi. Đại trướng lão dặn ta trước tiên thông
báo cho ngài.
- Ha ha, vậy sao?
Dương Phàm không phải lần đầu giao tiếp cùng cường giả Ngoại hải vực. trong lòng
cũng không nhiêu kinh sợ, thảm nghĩ:
- Chăng lẽ vì việc Hoàn Hồn Pháp Đàn?
Dương Phàm triển khai thần thức, phát hiện muội muội Tuệ Tâm cùng
Thi Dao đều đang bế quan. Muội muội đã bước vào Hợp Thể Kỳ.
Đặng Thi Dao cách Thông Thiên tam giai cũng chi nửa bước.
Trong lòng hơi chút ảm đạm, chi sợ lẩn này rời đi không thể gặp mặt cáo biệt họ.
- Được, ngươi trước tiên phán phó xuống dưới, ta lập tức đi gặp những người đó.
Dương Phàm cười nói.
Nam Cung Hạm đổng V. lập tức đi xuống an bài.
Nhưng chính vào lúc này, đoàn Liên Hoa Tam sắc trong cơ thể Dương
Phàm đột nhiên sinh ra một loại cám ứng cực kỳ đặc biệt.
Trong cám ứng. vừa có một chút nguy cơ lại ẩn chứa một chút điểm lành.
Chẳng lẽ người sắp gặp mặt, rất đặc biệt?
Dương Phàm chấn động tâm thần, dù sao đó là dấu hiệu nguy cơ trong cảm ứng?
Tại Đại Tần này, giới hạn tu vi cao nhất là Hợp Thể trung kỳ.
chẳng lẽ còn có nguời nào có thể tạo thành uy hiếp với hắn?
Tuy nhiên, bất kể là phúc hay họa, Dương Phàm đều phải ứng đối, không có khả năng né tránh.
Sau thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, Nam Cung Hạm báo lại:
- Bẩm chủ nhân, bọn họ đã chờ ở đại điện nghị sự đệ bát trọng phong.
Dương Phàm mặt không chút thay đổi, theo nàng đi tới đệ bát trọng phng, cũng không sử dụng thân thông đặc biệt.
Lúc đi vào đại điện, loại cảm ứng đặc biệt này của Dương Phàm càng trở nên mành liệt.
Trong đại điện có bốn người, hai nam hai nữ.
Trong đó một nho sinh mặt trắng anh tuấn bất phàm, chắp tay ngạo
nghễ đài cao, ánh mắt lạnh lùng vẻ mặt đạm mạc.
Bên
cạnh hắn một nữ nhân ăn mặc giàn dị, mắt sáng như sao, khí
chất thanh tú. dung nhan nhu hoa. lung đeo gùi thuốc, ở trong tiên
khí lượn lờ lộ ra vài phán thanh lịch.
Một nam một nữ này ở cùng một chỗ giống như là một đôi. nhưng lại không giống song tu đạo lữ.
Tuy nhiên Dương Phàm có thể xác định hai người này đều là Dược sư.
- Ngài... Ngài chính là Dương Dược sư truyền kỳ tỏng sư Đại Tần?
Một đại hán mặt đen tốc độ như chóp lóe lên, hiện thân Ngay mặt Dương Phàm, thần tinh kích động cùng hưng phấn.
- B ất tài chính là Dương mỗ. tuy nhiên danh hiệu Tòng sư lại không dám nhận.
Dương Phàm tự nhiên đánh giá đại hán mặt đen này, cao lớn thô kệch, bộ dạng vài phản chất phác.
Nhưng đại hán mặt đen này tu vi ít nhất ở Hợp Thể trung kỳ trớ lên.
Khi Dương Phàm lên tiếng, nho sinh mặt trắng, nữ nhân giản dị đều đua ánh mắt về phía hắn.
- Tiểu nữ Vũ Phức ra mắt Dương Dược sư.
Nữ nhân ăn mặc giản dị kia mắt sáng dịu dàng, cúi người thi lễ.
tự nhiên trang nhã. Khoảnh khắc ánh mắt nhìn thẳng Dương Phàm,
xuất hiện thất thần trong giây lát. chợt mặt hoa ứng đỏ. khó
có thể tin.
Dương Phàm ở vẫn Hoa trung kỳ nẳm trong một
giai đoạn cực kỳ đặc thù. loại vẻ đẹp huyễn lệ tráng quan tự nhiên từ trên người hắn, khiến mị lực bản thân hắn được phóng đại vô số lần.
- Ha ha... Hai huynh muội chúng ta. còn có Hoàng trướng lão tại đây chờ mấy năm, Dương tông sư mới khoan
thai mà đến. Lấy thản phận của chúng ta, cho dù dõi mắt đại
tòng phái Ngoại hải vực cũng không đến mức bị đối xử như
thế.
Nho sinh mặt trắng trong tiếng cười khẽ có vài phản bất mãn cùng châm chọc.
- Dương Dược sư, đây là ca ca ta, Vũ Dương.
Nữ nhân giàn dị tên Vũ Phức kia vẻ xin lỗi nói với Dương Phàm.
- Nguyên lai hai vị là thán huynh muội.
Dương Phàm cười cười, đối với ý tứ chân chọc của Vũ Dương không
thèm để ý đến. nhưng đối với cô nương Vũ Phức này có vài phần hảo cám. Tính cách nàng có chút giống Tần Hán cùng Lệnh Hỗ Tiểu Tịch, lại là Dược sư thuần khiết.
Lúc này, đại hán mặt đen cũng tự giới thiệu một chút.
Vũ Dương mắt lạnh nhìn chằm chằm đại hán mặt đen. trong mắt có
vài phần khinh thường, ánh mắt giống nhưđang nhìn một kè nhà
quê.
Bốn người trong đại điện đã có ba người đều giới thiệu.
Không đúng, rõ ràng có bồn người!
Dương Phàm chấn động, ánh mắt quét về phía một góc đại điện.
Nơi héo lánh kia có một nữ nhân áo vàng thanh nhã thoát trần,
toàn than quanh chìm trong một tâng sương mù mông lung, mơ hô không
rỗ.
Nữ nhân áo vàng này dáng người như tiên, mặt đeo lụa trắng, nhìn không rõ chân dung.
Dương Phàm ngưng mắt nhìn lại, chẳng những nhìn không thấu lớp lụa,
thậm chí ngay cả dáng người nàng cùng nhìn không rõ.
Chỉ có một đôi mắt sáng như nước, yên lặng cơ trL ẩn chứa trí tuệ vô hạn. có thể thấy được mơ hồ trong sương mù.
Tâm thần Dương Phàm chấn động, sau khi hắn tiến đại điện không ngờ
lại xem bó qua nàng mà trước tiên chú V tới ba nguời khác.
- Tiểu nữ họ Hoàng, theo hai vị hậu bối cùng tới bái phòng Dương Dược sư.
Nữ nhân áo vàng mắt sáng mỉm cười:
- Từ lúc mới tiến Đại Tần. tên Dương tông sư nhưtấm bên tai, hôm nay vừa gặp quả thật Không phải tẩm thường.
Đối mặt Dương Phàm vẫn Hoa trung kỳ, trong cảnh giới kỳ lạ nhất
này. trong mắt nữ nhân áo vàng không có một tia khác thường
cùng dao động.
- Ra mắt Hoàng tiền bối.
Dương Phàm
chắp tay thi lễ. hoàn toàn nhìn không thấu chi tiết nàng này.
Ngay cả lụa trắng che lấp hơn phân nửa hình dáng trên mặt cũng
không thẻ nhìn thâu.
Nhưng là trong mắt huynh muội Vũ Dương Vũ Phức, đổi với nữ nhân áo vàng này có vài phần kính sợ.
cùng với càng nhiều mê mang.
Sau đó. sau khi vào đại điện năm người cùng ngồi xuống.
- Khôngbiết các vị đồng đạo đến từ Ngoại hài vực tìm Dương mỗ có gi chi giáo?
Dương Phàm hói thẳng vấn đề.
“Phịch” một tiếng, đại hán mặt đen quy gối trước mặt Dương Phàm, hổc mắt đầy nước:
- Dương tông sư. Từ mỗ nghe nói ngài có thần thuật hổi sinh,
khẩn cầu Dược sư đại nhân hôi sinh đạo lữ đã chết của ta.
- Hỗi sinh đạo lữ của ngươi?
Dương Phàm nao nao:
- Dám hỏi đạo lữ của ngươi là chết như thế nào? Thi thê bảo tôn đây đủ không?
- Tử muội chết một ngàn năm trước, thi thể thiêu cháy trong lửa. chỉ còn lại vài sợi tóc này.
Đại hán mặt đen vội vàng trình lên một cái hộp gỗ. bên trong có vài sợi tóc cháy đen.
- Này... Chết trong lửa. không có thi thể tương đối đầy đủ, chi sợ...
Dương Phàm cười khổ nói.
Đây là chuyện không thể hoàn thành, cho dù Dương Phàm có thần thông hổi sinh cùng tuyệt đối không làm được.
- Van cầu ngài... Đại nhân ngài nhất định làm được!
Trong mắt đại hán mặt đen lộ ra vài phần điên cuồng, liên tục dập đầu trên mặt đất.
- Chỉ còn vài sợi tóc, làm sao hỗi sinh? Thật sự là buồn cười!
Vũ Dương cười nhạo.
Thấy đại hán mặt đen kia còn không chịu từ bó. Vũ Dương tràng mắt lạnh lẽo:
- Nếu không cút. đừng trách Vũ mỗ không khách khí với ngươi!
Đại hán mặt đen này vẫn không nghe như trước.
Phốc!
Tàn quang nhoáng lên một cái. một luồng hào quang màu tím như tia chóp xuyên thủng đâu đại hán mặt đen.
- A!!!
Đại hán mặt đen kêu thám một tiếng, lập tức hồn phi phách tán, thân thể Hóa Thầnh một vũng máu loãng.
- Đại ca. làm sao huynh có thể tùy tiện giết người...
Khuôn mặt Vũ Phức trắng bệch, vẻ mặt trách cứ nhìn huynh trường, khó thể tưởng tượng.
Một cường giả Hợp Thể trung kỳ không ngờ bị Vũ Dương giết chết bằng độc trong một chiêu.
Giết bằng độc.
Hắn dùng chính là độc!
Trong lòng Dương Phàm phát lạnh, lại lạnh lùng nhìn phia Vũ Dương:
- Các hạ là khách, ở Tiên Đạo Tông ta tùy tiện động thủ giết người, có phải có chút không ổn?
Vừa rồi Vũ Dương này đột nhiên ra tay, một chiêu trí mạng, hoàn
toàn ra ngoài dự đoán mọi người, Ngay cả Dương Phàm đều không
kịp ngăn cản.
- Hừ. ta sớm nhìn hắn phát chán. Người chậm trễ kế hoạch của chúng ta đều phải chết!
Vũ Dương vung tay áo, vết máu trên mặt đất trống rồng bốc hơi, biến mất không thấy.
Trong đại điện, không nhiễm một hạt bụi, rực rỡ hẳn lên. khó có
thể tưởng tượng vừa rồi ở trong này từng xuất hiện một vụ án mạng.
- Dương tông sư. như vậy có phải thích hợp? Người
này chua bao giờ xuất hiện ở Tiên Đạo Tông, cũng sẽ không cùng
các ngươi có bất kỳ liên can gì.
Khóe miệng Vũ Dương nhéch lẻn một tia cười tà.
Dương Phàm đối với người này chán ghét cực kỳ. vì ý thích của
bản thân giết một nguời không chút liên quan, hơn nữa trong mắt
không có bất kỳ một tia dao động.
- Đủ rồi...
Thanh âm nữ nhân áo vàng càng lãnh đạm truyển đến. nhướng mày. đối với hành vi của Vũ Dương tựa hỗ không vui
- Dạ, Hoàng tiền bối.
Vũ Dương đột nhiên nin lên. thời điểm bị ánh mắt nữ nhân áo vàng
đảo qua, cảm giác minh đã đi dạo Quy môn quan một vòng.
- Nếu Không phải nể Dược Thánh Tông cùng ta có chút sâu xa, bán trường lão sớm nên phế bó tu vi của ngươi.
Trong đôi mắt sáng như nước của nữ nhân áo vàng toát ra một tia lạnh lẽo.
Vũ Dương nghe vậy, trên trán đồ mồ hôi lạnh.
Đối với nữ nhân áo vàng tự xưng “Trướng lão” này, lai lịch của
nàng Ngay cả bán thán Vũ Dương cũng không biết, Ngay cả mẫu
thân hắn được tôn là Đại trướng lão của Dược Thánh Tòng cùng
biết rất ít.
Sau đó. Vũ Phức áy náy cười, thẳng thắn thành khản nói:
- Dương Dược sư, Dược Thánh Tông ta có một vị trướng bối địa vị cao thượng tại trăm năm trước bất hạnh gặp nạn, thi thể bào
tồn đẩy đủ. Chúng ta không tiếc từ Ngoại hải vực chạy tới Đại Tân, chính là vì mời ngài đi hôi sinh vị trướng bối này.
- Dược Thánh Tông?
- Dược Thánh Tỏng ở Bồng Sơn Đảo. Nam Hải Vực. Nơi đó là Thánh địay đạo nổi tiếng Ngoại hải.
Vũ Phức mỉm cười giải thích.
Dương Phàm nghe vậy khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.
Nếu muốn hắn theo những người này đi tông môn Ngoại hải vực. đích xác không quá yên tâm.
Dù sao đối với Ngoại hải vực. Dương Phàm hiểu biết có hạn.
- Đương nhiên, nếu Dương đạo hữu không yên tâm, có thể cho mượn
Hoàn Hồn Pháp Đàn dùng một chút, thuận tiện từ trên tay ngươi
giao dịch một ít Thiên Nhất Hồn Thủy.
Lúc này Vũ Dương cũng mở miệng.
Bởi vì vị Hoàng tiền bối kia không biết là không biết nói gì hay
là khinh thường nói chuyện, vẫn giữ vẻ trâm mặc.
Dương Phàm chấn động tâm thần, hàm nghĩa trong lời nói Vũ Dương này có chút bất thiện, hùng hổ dọa người.
Hoặc là đi theo bọn họ, hoặc là giao Hoàn Hồn Pháp Đàn cùng Thiên Nhất Hồn Thủy.
Đích thật là bá đạo.
- Nếu Dương mỗ không muốn thì sao?
Dương Phàm nói cười tự nhiên.
- Dương Dược sư, tin tường ngươi sẽ nguyện ý, nếu không chúng ta chỉ có thể dùng sức mạnh mang ngươi đi.
Trong mắt Vũ Dương lóe hàn quang:
- Đây là mệnh lệnh của Đại truớng lão.
- Nào có lý đó!
Tiếng cười lạnh của Dương Phàm giống nhưsấm rền nổ vang trong đại điện.
- Động thủ!
Trong mắt Vũ Dương chợt lóe hàn quang, cong tay khẽ búng, một đạo
hào quang màu tím như tia chóp bắn trúng Dương Phàm.
̀m!
Dương Phàm vung một tay. đón lấy hào quang màu tím này, lập tức
thấy một cồ độc lực kinh thế hãi tục xâm nhập toàn thân.
Cho dù hắn là thán thể Thánh Nông cũng thiếu chút nữa ăn không tiêu.
Sau khi trúng độc thuật này, pháp lực trong cơ thể Dương Phàm lập
tức hóa giãi, đột nhiên há môm, một mảnh xà yên màu đen phun ra bức lui hai người Vũ Dương. Vũ Phức.
- Làm sao có thể? Không ngờ hắn một hơi luyện hóa tử trụ độc quang của ta!
Vũ Dương hoảng sợ đến cực điểm.
Vũ Phức cũng lộ vẻ kinh dị. V thuật của Dương Phàm so với trong
tưởng tượng của nàng cao minh khôngbiết bao nhiêu lần.
- Với lực lượng hai người các hạ. muốn mạnh mẽ mang Dương mỗ đi. chi sợ sẽ rất khó.
Dương Phàm cười lạnh nói.
- Dương Dược sư, lẩn này chi sợ đành khuất tất ngươi!
Trong mắt nữ nhân áo vàng lộ ra một tia xin lỗi cùng bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.
Bá!
Nữ nhân áo vàngbiến mất khôngthấy.
- Không tốt! Là thuấn di...
Dương Phàm biển sắc, chi cảm thấy một mùi thom nữ nhân kỳ dị quanh quẩn bên cạnh.
Ba
Bàn tay ngọc thon dài của nữ nhân áo vàng kia đánh lên lưng Dương Phàm.
Dương Phàm phán ứng cực nhanh, lập tức vận chuyển pháp lực hùng hậu toàn thân chống lại.
Nhưng Ngay sau đó. sắc mặt hắn đại biến, toàn thân pháp lực bị giam cẩm. không thể động đậy!