Đại Đế chúa tể tam giới nhìn qua cũng không phải ba đầu sáu tay, chỉ là một người bình thường.
Mà càng là như vậy, tâm thần Dương Phàm càng thêm ngưng trọng.
Người trước mắt rõ ràng đã đạt tới cành giới phản phác quy chân, hết thảy hành động đều giống người thường.
Nhưng mỗi một ý niệm của hắn đều ảnh hướng đến vận mệnh của vạn vật thất giới.
- Dương Phàm...
Đại Đế rốt cục mớ miệng, trên mặt bình thản vô cùng.
Cả thiên địa dường như chỉ còn lại vị chúa tể cao cao tại thượng, nhìn xuống chư thiên
kia.
Trong tẩm nhìn, hết thảy vật chất biến mất. chỉ còn lại Dương Phàm nhó bé như con kiến cùng với Đại Đế đà trờ thành chúa tê
thiên địa.
Theo Đại Đế lên tiếng, hết thảy tiếng vang bên tai biến mất.
Một loại cảm giác cô lập, nhó bé chưa từng có nổi lên trong lòng Dương Phàm.
Giờ khắc này trong đầu hắn không khỏi nổi lên một tia chua xót
cùng tự giễu: “Lựa chọn đối mặt với Đại Đế có phái có chút không biết tự lượng sức hay không?”
Không hề nghi ngờ,
thực lực của Đại Đế còn cường đại hơn trong tướng tượng của
Dương Phàm trăm ngàn lân. thậm chí đạt tới mức hắn không nhìn
ra sâu cạn.
Cỗ ý chí chúa tể kia về đẳng cấp cao hơn
Tiên Đế bình thường vài trình tự, càng cường đại hơn không chỉ vạn lân.
Dương Phàm...
Chi vẻn vẹn là hai chữ này, ở trong đầu Dương Phàm như kéo dài trăm ngàn năm, lâu dài như thế.
Mà ở hiện thực. Đại Đế lên tiếng chỉ là một chóp mắt. đồng thỏi nói dứt câu:
- Dương Phàm... Chúng ta lại gặp mặt.
Trên khuôn mặt bình thản của Vân Tiêu Đại Đế nớ nụ cười.
Không có uy hiếp cùng với ra oai phủ đầu như trong tưởng tượng của Dương Phàm.
Ngược lại, ánh mắt Đại Đe nhìn phía hắn hết sức nhu hòa, giống như đang đánh giá trên dưới, tuyển chọn con rể.
Đúng vậy. Đạt tới trinh tự như Dương Phàm, giết chết Tiên Đe cũng
không phải việc khó. Cho dù là Đại Đế cũng không thể không
nhìn hắn bang cặp mắt khác.
Lại gặp mặt?
Dương Phàm ngần ra, sau đó giật mình, hơi ôm quyền thi lễ:
- Vãn bối Dương Phàm bất tài, bái kiến Đại Đế.
Giọng điệu hắn bảo tri một tia cung kính và tôn trọng nhưng không có loại kính sợ mù quáng.
Đối mặt với Đại Đế. Dương Phàm cũng có thể bảo trì sự trấn định ít nhất là bể ngoài.
Cỗ uy áp vô thượng và ý chí chúa tể vạn vật phát ra từ trên
người Đại Đế đã khiến cho Dương Phàm cảm thấy cô lập và nhỏ
bé chưa từng có.
Cho dù hắn toàn lực triển khai cảm quan Đại Luân Hồi cũng không che chắn được loại nhó bé của chênh
lệch thực lực to lớn này.
Cũng may cảnh giới trinh tự
của Dương Phàm huyền bí độc đáo. có thể không lộ vẻ kinh
hoảng và bảo trì sự trấn định cơ bản trước mặt Đại Đế.
- Luân hồi sao? Không tồi...
Ánh mắt Vân Tiêu Đại Đế thâm thúy vô ngẩn, hàm chứa ý cười ấm áp đánh giá Dương Phàm.
Dương Phàm ở trong cô lập nhó bé đột nhiên lại cảm thấy một tia
lạnh băng: Toàn thân lạnh lẽo. hết thảy bí mật không thể che
giấu.
Ngay cả Tiểu thế giới Mệnh Hạch dung nhập vào hệ
thống Đại Luân Hồi dường như cũng bị Vân Tiêu Đại Đế nhìn thấy
vài phần.
Dương Phàm không khỏi hoảng hốt. Điểu này chứng minh cành giới và trình tự của Đại Đế đã có thể chạm đến
Luân hôi. có được khả năng chân chính nguy hiẻm đến sinh mạng
của mình.
Trên thực tế, trình tự của Đại Đế chạm đến
thiên địa vạn vật nhưng có khác biệt rất lớn về hệ thống với Dương Phàm.
- Dương Phàm. Thành tựu của ngươi khiến bản
đế ngạc nhiên vui mừng, thậm chí nhìn băng con mắt khác. Thời
gian mười mấy vạn năm ngắn ngủi, ngươi đã lấy được thành tựu
như vậy. tương lai vấn đinh Đại Đe cũng không phải không có khả
năng.
Đại Đế không nhanh không chậm nói.
- Đại Đe quá khen.
Dương Phàm có chút được yêu quá mà sợ.
Vân Vũ Tịch nắm tay hắn, trên mặt lộ ra một tia vui sướng.
Xem tình hinh, Đại Đế đối với Dương Phàm thật sự là nhìn với cặp mắt khác xưa. rất tán thưởng.
- Nghĩ đến ngươi tiềm lực tạo hóa vô hạn, hôm nay bán đế đột
nhiên thay đổi ý nghĩ, những tai họa ngươi gây ra tại Tinh Thiên
thế giới những ngày gần đây... xóa bó hoàn toàn.
Khóe miệng Đại Đế nhếch lên một tia ý cười không thể nắm lấy.
- Xóa bó hoàn toàn?
Dương Phàm đột nhiên ý thức được trong những ngày Đại Đế rời đi,
mình tại trong cung quá thật có chút khác thường, mà lại còn
giết nhiều Tiên Đế như vậy.
Khu vực chung quanh này dù sao dưới sự cai quản của Vân Tiêu cung. Đại Đế hoàn toàn có thể trị tội hắn.
Hiện tại xóa bò. coi như là đặc biệt khai ân.
- Dương Phàm, còn không cảm tạ Đại Đế?
Một thanh âm lạnh băng hờ hững từ một góc trận đài truyền tới.
Dáng người hắc ám cao ngất lưng đeo bào kiếm của Ám Thiên đứng lặng một góc.
Dương Phàm cảm giác Vân Vũ Tịch khẽ bám vào tay mình, vội vàng nói lời tạ ơn:
- Đa tạ Đại Đế khai ân.
- Nhưng... mặc dù bán đế tha tội cho ngươi nhưng chi sợ chúng tiên gia không phục, phải trục xuất ngươi khỏi Tinh Thiên thế giới.
Giọng điệu Đại Đế thay đổi. cỗ ý chí chúa tể ẩn chứa uy năng vô
hạn nháy mắt tràn ngập toàn bộ Vân Tiêu điện.
Trong lòng Dương Phàm không khỏi nin lẻn:
- Trục xuất khói Tinh Thiên thế giới?
Đại Đế này, có đủ năng lực làm việc này!
Từ tình hình hiện tại mà xem, Dương Phàm ở trước mặt Đại Đế đồng dạng không có sức phản kháng.
- Phụ hoàng!
Vân Vũ Tịch hai mắt lệ đẫm mông lung, cẩu xin nhìn phía Đại Để.
Sắc mặt Đại Đế lãnh đạm. thản nhiên liếc qua con gái một cái.
Cửu Công chúa, người con gái từng được hắn sủng ái có thừa, giờ khắc này lại bị Đại Đế vứt bó hay sao?
-Đại Đế chậm đã!
Dương Phàm bước lẻn phía trước một bước.
- Chớ có vô lễ!
Một thanh âm đông kết hư không vạn vật nổ vang trong linh hồn.
Ám Thiên cẩm chuôi kiếm sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Phàm.
Một khi hắn có dị động gì, sẽ rút kiếm chém giết không chút lưu tình.
Một cồ kiếm ý hắc ám tối thượng tập trung linh hồn Dương Phàm,
cỗ lực lượng sắc bén khôngthôi đó dường nhưxuyên thấu Luân hồi.
Thời không nơi Dương Phàm bị giam cẩm hoàn toàn.
Động tác hắn cất bước cứng đờ ở tại chồ. một chân nâng lên trên không còn chua hạ xuống.
Sau khi giam cẩm thời không, động tác của Dương Phàm cũng bời vậy mà như hình ảnh bị dừng lại.
Một Tiên Đế Huyển Tiên tam trọng đã là nhân vật khiến Dương Phàm kiêng kị vạn phần.
Ngày ấy bời vì Ám Thiên buông xuống cho nên Dương Phàm không giết chết Phù Lâm Tiên Đế.
- Trục xuất hắn ra Tinh Thiên thế giới.
Đại Để đạm mạc nói.
-Dạ!
Thản hinh Ám Thiên nhoáng lên một cái xuất hiện bên cạnh Dương Phàm, hai tay vạch hờ, mở ra một cánh cửa tối đen như mực.
- Không...
Vân Vũ Tịch hoa dung thất sắc, nhìn chằm chằm vào cánh cửa tối như mực kia, kinh hoảng vô cùng:
- Đó là không gian hỗn loạn...
Không gian hỗn loạn tràn ngập gió lốc không gian vô cùng võ tận. Cho dù là cấp Tiên Để rơi vào cũng cửu tử nhất sinh, dù có đại
năng có thể giữ mạng nhưng sẽ vĩnh viễn bị lạc trong thế giới hỗn loạn không có cuối này.
Nhưng mà Dương Phàm đã bị giam cẩm thời không, không có lực trà đòn.
-Vũ Tịch.
Đại Đế nhìn phía con gái. trong mắt có vài phần xin lỗi.
Nàng vừa chuẩn bị đi ngăn cản thì phát hiện một cồ ý chí chúa tể thiên địa khiến minh không thể nhúc nhích.
Ý chí của Đại Đế ở một trình độ nào đó đại biểu quỵ tắc.
Hắn muốn ngươi không thể động, cho nên ngươi không thể động!
- Dương đại ca...
Vân Vũ Tịch nước mắt dàn dụa. nàng đột nhiên hối hận vạn phân, không nên đông ý đê Dương Phàm đi gặp Đại Đế.
Nhưng mà, làm sao nàng hiểu được ý của Đại Đế.
- Nếu không phải Dương Phàm kia có dũng khi dám đến gặp mặt ta,
như vậy cái mạng nhò của hắn mới chân chính không giữ được...
Đại Đế lẩm bẩm trong lòng, đó là bí mật ai cùng không rỗ.
Vân Vũ Tịch chỉ có trơ mắt nhìn, Ám Thiên đưa tay ra bắt lấy Dương
Phàm bị giam cẩm thời không, muốn ném hắn vào không gian hỗn
loạn.
Ngay tại thỏi khắc nguy cơ vạn phần này.
Chi chi
Trên một bàn tay của Dương Phàm hơi nang động rồi dâng lên một gợn sóng hư vô.
Có thể cử động...
Nếu có thể cử động như vậy nói rõ lực lượng giam cẩm thời không đã bị đảnh vỡ ở một trình độ nhất định.
Cái gọi là giam cẩm thời không tức là khién thời gian ngừng lại.
Thử nghĩ nếu thời gian ngừng lại vậy vạn vật sẽ ngừng vận chuyền, ở vào trạng thái tuyệt đối ngừng lại.
Mà một khi có thể cử động nhất định là đánh vỡ gông cùm xiềng xích này.
Ông-
Theo tay của Dương Phàm nang động, một hư quang luân hình khổng lồ bao phủ quanh thản hắn.
Ca...xuy
Trong vô hình truyền đến một tiếng giòn vang.
Hư quang cự luân bao phủ quanh thản Dương Phàm bộc phát ra màu xám bạc rực rỡ. làm hắn nôi bật như chúa tê thiên địa.
Cái gì!
Giờ khắc này. Ám Thiên hơi biến sắc.
Đại Đế ngồi chính giữa trận đài cũng động dung, trong mắt không khỏi lộ ra một tia hứng
thú.
Vân Vũ Tịch ngạc nhiên vui mừng vạn phần, nước mắt trên khuôn mặt ngọc còn đang lăn xuống.
Một cỗ tinh thần ý chí kiên cường bất khuất dung nhập vào hư quang cự luân kia phát ra huyên ảo vạn phán, giống như bánh xe vận
mệnh chuyên động trong dòng sông lịch sử cuôn cuộn, khó thể nắm lấy.
- Ha ha. Muốn ném ta vào không gian hỗn loạn? Ám
Thiên thống lĩnh, chúng ta chung quỵ thuộc Ám Vệ bộ. ngươi lại
nhẫn tâm đối xử nhưvậy với người từng là thủ hạ của ngươi?
Dương Phàm nửa trào phúng nửa đùa cợt cười nói.
Hắn được Luân hồi vận mệnh che phủ toàn thân, có được năng lực hóa giải giam cầm thời không.
- Dương Phàm. Bản đế tha ngươi một mạng đã là đặc biệt khai ân. Ngươi còn vọng tướng được voi đòi tiên.
Sắc mặt Vân Tiêu Đại Đế trầm xuống.
Khoảnh khắc Đại Đế tức giận, toàn bộ Tinh Thiên thế giới tầng mây
quay cuồng, tất cả sinh linh trong thiên địa kinh hãi.
Cỗ
lực ảnh hướng nàỵ lấỵ Ván Tiêu cung làm trung tám truyền
hướng ra toàn bộ Tinh Thiên thế giới, từ mạnh đến yếu.
Ảnh hướng lớn nhất đương nhiên là Vân Tiêu cung, ức vạn tiên nhân ở
nơi này hãi hùng khiếp vía, thậm chí hoàn toàn nghẹt thớ.
Trong thiên địa một mảnh tĩnh mịch.
Là ai khơi mào lửa giận của Đại Đế?
Không ít Tiên Đế của Tinh Thiên thế giới âm thầm phân ra tinh thần ý chí xem xét tình huốngbẻn này.
- Ha ha ha... Thì ra là cái tên kia. hắn dám làm trái ý chí của Đại Đế, không phải muốn chết sao?
Rất nhiều người vui sướng khi người gặp họa.
Đoạn thời gian trước. Dương Phàm liên tiếp chém giết Tiên Đế, áp
đảo Phù Lâm Tiên Đế bễ nghễ bát phương, uy hiếp chúngtiên của
Tinh Thiên thế giới.
Hiện nay hắn gặp phải Đại Đế, rất nhiều nguời chờ xem trò hay.
- Dám vi phạm ý chí của Đại Đế. cho nên ngươi chỉ có chết...
Trong mắt Ám Thiên đẩy vẻ lạnh lùng ác liệt. Là tâm phúc của Đại
Đế. trong nháy mắt hắn hiêu được ý tường của Vân Tiêu Đại Đế.
Người làm trái... Giết!
Một tay Ám Thiên như chóp nắm lấy chuôi kiếm.
- Khôngnên...
Vũ Tịch cực kỳ hoảng sợ. nàng hiêu rõ hậu quả của việc Ám Thiên rút kiếm.
Ám Thiên cũng không phải là một cường giả Huyển Tiên tam trọng bình thường. Hắn là một vị Kiếm tu.
Cho eng!
Một đạo kiếm quang hắc ám u lãnh tự nhiên lóe lên trong hư không.
Cỗ kiếm khí kia trước khi phát ra tiếng vang đã xuyên qua thiên hư.
Khi không gian và thời gian đều không thể trờ thành trờ ngại,
khoảnh khắc xuất kiếm đổi thủ không có khả năng né tránh.
Đinh... Phốc!
Trên hư quang cự luân quanh thản Dương Phàm tóe ra vô số đốm lửa hư
vô. không kiên trì được nửa hô hấp liền bị kiếm quang hắc ám u
lãnh kia xuyên qua, nuốt hểt.
- A...
Trong linh hồn một cơn đau đớn mãnh liệt, thán thể Dương Phàm lập tức hóa thành mảnh nhó trong hắc quang.
Cỗ kiếm khí công kích kia thẩm thấu đến tầng Luân hồi ở một
trình độ nhất định, khiển căn nguyên của Dương Phàm bị một tia
thương nhẹ.
Căn nguyẻn của Dương Phàm chính là đại thụ
Diễn Sinh trong không gian Mệnh Hạch. Chút thương nhẹ này tuy là
nhó bé không đáng kê nhưng lại khiến Dương Phàm cảm thấv ngưng
trọng.