Tiên Hồng Lộ

Chương 763: Q.6 - Chương 763: Không chịu nổi một kích.




Hiển nhiên Dương Phàm, Vô Song đã lưu lại bóng ma không thể xóa nhỏa trong lòng Hoàng Vũ Dương. Chợt nhìn thấy thanh niên nho nhã bên cạnh Hoàng Phù. sắc mặt nàng lập tức trở nên ữắng bệch.

Dương Phàm cười dài trêu ahẹo. Lẩn này hắn tới Võ Hầu cổ bảo cũng không phải là để đánh nhau.

Trong lòng Hoàng Vũ Dương sợ run, kiềm chế áp lực không thể hinh dung và sự khó xử của mình, vội vàng thấp người thi lễ:

- Dám hỏiDươngtông sư. lẩn này giá lâm Võ Hầu cổ bảo là có gi phán phó?

Hôm nay nàng ta đúng là cao tẩna của Võ Hầu cồ bảo, đối với việc Dương Phàm tới đây thì vô cùng kinh hãi. Khi nhìn thấy Hoàng Phù đi cùng bên cạnh thì mơ hô đoán ra được vài phần.

Lấy thực lực Nguời này hoàn toàn có thể tiêu diệt Võ Hầu cổ bảo.

Ngay cả khi Võ Hầu cổ bảo không lâm vào thời kỳ sa sút như lúc này củng không có cách nào có thể chống đỡ được nam nhân truyền kỳ này.

Dương Phàm thu liễm vẻ tươi cười, khuôn mặt lãnh đạm nói:

- Lán này Dương mỗ theo tên đệ tử ký danh này trở vê Võ Hầu 2ia tộc, làm chủ cho hắn.

- Đệ tử ký danh?

Hoàng Vũ Dương kinh hãi, ánh mắt khôngtự chủ được nhìn sang HoàngPhù.

Hoàng Phù naần ra. không khỏi ừợn mắt há mồm, kiệt lực che dấu sự hoan hi và kinh hăi trong lòng.

Thấy biểu tinh võ cùng kinh hăi của hai người, trong lòng Dương Phàm cũng âm thầm đắc ý.

Đệ tử ký danh của hắn củng không ít: Trịnh Tiểu Mạn, Thương Vân, Phó Tuyết, Phó Binh, La Tu... Thêm một Nguời cũng không sao cả. Dù sao khôn® ai có thể chân chính truyền thừa y bát của hắn.

Quan trọng là hắn vì Hoàng Phù làm chù, xem như cho có thân phận là su đổ vậy!

- Thật là tốt quá! Có Dương tông sư làm chủ cho Hoàng Phù. những tên bảo thủ kia khôngthể phản đối được nữa...

Hoàng Vũ Dương cười cười, trong mắt vô cùng kinh hi, khuôn mặt tràn đầy cảm kích.

Điểu này Ngược lại lại khiến Dương Phàm kinh ngạc. Tên Hoàng Vũ Dươngnày sao lại cao hứngcho HoàngPhù?

HoàngPhù vội vàng tiuyển âm nói:

- Dương... Lão sư, Hoàng cô nương chính là một trong số ít nhân vật cao tầna ở Võ Hầu cồ bảo ủng hộ ta trở thành Võ Hầu!

.vv

Hóa ra là như thê.

Dương Phàm bừng tinh đại ngộ. Khó ừách Hoàng Vũ Dương lại cười tươi như vậy.

Hắn cười khẽ:

- Xem ra trong Võ Hầu cồ bảo không phải tất cả mọi Nguời đều không thức thời.

- Dương tông sư không cẩn phải nói như vậy! Với huyết mạch và thiên phú của mình, Hoàng Phù là người thích hợp nhất đê kế thừa địa vị Võ Hầu trong gia tộc. vẫn có không ít người âm thầm ủng hộ hắn. Chỉ là Khưu trưởng lão. cẩm đẩu trướng lão đoàn, bọn hắn nhất trí ủng hộ Hoàng Nham.

Hoàng Vũ Dương cười cười, có chút Ngượng naùng.

Nửa canh giỜ sau.

Võ Hầu cổ bảo, nghị sự đại điện.

Giờ phút này, 2ẩn như có hon chín phẩn những nhân vật cao tẩna của Võ Hầu cổ bảo tề tụ nơi này.

Than gia hội nghị, nếu không phải là Hóa Thầi đại tu sĩ thi cũng là những cường giả ThôngHuyển có bối phận cực cao.

Dương Phàm ngồi ở ahế trên. Hoàng Phù ngồi bên cạnh hắn, khôngnói lời nào.

Giờ phút này, trong đại điện lặng naắt như tờ.

Than gia lẩn hội nghị này đều là cao tẩna của Võ Hầu gia tộc nhưng từng chứng kiến tliực lực Dương Phàm, trong lòng bọn họ đă lưu lại bóng ma, lúc này cùng cảm thấy vô cùng áp lực.

Huống chi uy danh của Dươnạ Phàm hiện tại ở Đại Tần như mặt ừời giữa trưa. Chân chính có thể ngôi ngang hàng với hắn cũng chỉ số ít người đếm trên đâu naón tay.

- Ý nghĩa lẩn Dương mỗ tới đây này rất đon giản. Đó chừửi là ủng hộ cho đệ tử ký danh Hoàng Phù của ta ừớ thành Hoàng Võ Hầu. Bất luận là huyết mạch, thiên phú. thực lực hay là tiềm lực, hắn đều là người thích hợp nhất.

DươngPhàm chậm rãi lên tiếng, naữ khí không nhanh không châm.

V '

Lời này vừa ra. trong đại điện lập tức ừớ nên ồn ào.

Một lúc sau.

- Dương tông sư nói có lý, Hoàng Phù có một lão su như ngài quả đúng là phúc khi ba đời của hắn.

- Lão phu Đồng ý! Hoàng Phù quả thật là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí đứng đẩu Võ Hầu gia tộc này.

Một lão nhân đẩu bạc với âm thanh như chuôngĐồng lên tiếng, trong mắt rất kích động.

- Có Dương tông sư tương trợ. Võ Hầu gia tộc chắc chắn sẽ đạt tới hưng ttiịnh bậc nhất từ trước tới nay...

Nhất thời, cả đại điện vang lên âm thanh tán Đồng.

Đặc biệt, những người vốn đứng ở trung lập lúc này đều nghiêna về phía Hoàng Phù.

Chỉ có một Số kè naoan khố, khuôn mặt khó coi, aiận mà không dám nói sì.

Tình hình như thế này khiến Hoàng Phù vô cùng kinh ngạc, như lâm vào một aiấc mộng.

Lần trước, khi hắn theo thư tín mà phản hỗi gia tộc, đãi ngộ đối với hắn hoàn toàn tương phản. Đa số trưởng lão lúc ấy đều lãnh đạm và chế aiễu hắn.

Lẩn này. cả đại điện vang lên âm thanh tán thưởng, hon bảy phẩn số cao tẩna đã ủng hộ hắn.

Hoàng Phù hít sâu một hơi, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang nam nhân bình tình bên cạnh.

Sụ tương phản của hai lần cũng chỉ vì người ngồi bên cạnh minh này. Người này ừở thành một tòa đại sơn khôngthê vượt qua. khôngthê layđộng.

Trước mặt hắn, chúngtrưởng lão này cũngchi như là phù du mà thôi.

Bất quá. sau một loạt những lời tán thành, cuối cùng cũng có người phản đối.

- Lão phu phản đối.

Một lão aià với mái đẩu hoa râm, mặc ô bào hô lớn.

- Khưu trường lão. vì sao ngài lại phản đổi? Rõ ràng Hoàng Phù chính là người phù hợp nhất!

Hoàngyũ Dươngkhôngkim nồi nói.

Bên cạnh Khuu trưởng lão có một nam nhân nhu nhược. Đây chính là Hoàng Nham mà mọi người chọn lựa lần trước.

Giờphútnày, toàn thân HoàngNham khẽran rẩy, khôngdám nói lời nào.

Nam nhân bên cạnh Hoàng Phù chi mỗi ngồi đó, không làm gì cả nhưng lại mang tới cho hắn áp bức như cự phong vạn cân. 2ẩn nhưkhôngthể thờ nồi

- ổ? Khưu trưởng lão vừa rồi không nói 21. dường nhưđang đợi Nguời nào đó chăng?

DươngPhàm như cười nhưkhôngnói.

Lời này vừa dứt, từ Võ Hầu cổ bảo truyền ra một cỗ không gian dao động cực khẽ.

Truyền tống ừận có cự ly siêu xa, chi dưới tình huống vô cùng khẩn cấp mới được sử

dụng.

Dương Phàm và Hoàng Phù lần này tới Võ Hầu cổ bảo củng không sử dụng truyền tống ừận.

- Thiên Hòa tán nhân, cuối cùng ngài cũngtới!

Khuôn mặt Khưu tniớng lão tràn đầy kích độnạ đứng thẳng người lên. Hoàng Nham bên cạnh hắn cũng lộ ra thần sắc mừng như điên:

- Chẳnglẽ là sư tổ sao?

Ngay lúc này, một cồ tinh thần uy lực kinh thế hăi tục áp xuống cả đại điện.

Hưu!

Một lão đạo sĩ mặc hồng bào hạc phát Đồng nhân xuất hiện tại đại điện.

Uy áp cường đại của cường giả Thần Hư khiến ứong lòng mọi người nơi này như đeo một khối cự Thạch.

- ổ, Thiên Hóa tán nhân, chúngta nhanh vậy đã gặp lại nhau rồi.

Chỉ có Dương Phàm là ngoại lệ, khóe miệng hơi nhấc lên.

- Là ngươi...

Lão đạo sĩ này vừa hiện thân, khuôn mặt lập tức cứng đờ, trong lòng kinh hãi.

- Chẳng lẽ Dương đạo hữu muốn duy trì một Nguời khác ừở thành tân Võ Hầu sao?

Ánh mắt Thiên Hóatán nhân độtnhiên lóe lên.

- Khôngsai!

Dương Phàm cười nói.

- Dương đạo hữu thân là trướng lão của Tiên Đạo Tông; sao có thể can thiệp vào chuyện của Võ Hầu gia tộc được!? Hay là Tiên Đạo Tông lại muốn khống chế cả Võ Hầu cô bảo. Bàn đạo làm sư tồ của HoàngNham, tuyệt không để Ngươi đạt được mục đích.

Thiên Hỏa tán nhân hừ lạnh nói.

Hắn tuy biết thực lực Dương Phàm nhưng thầm nghĩ có đòn sát thù, có thể ứng phó được vài phần.

- Ha ha ha... Nếu các hạ có thể kiên trì dưới tay Dương mỗ ba chiêu thì câu nói vừa rồi cũng coi nhu không có.

Dương Phàm cười lạnh.

Ba chiêu!?

Là cường giả Đồng siai. đây chính là một sụ sỉ nhục!

- Buồn cười!

Thiên Hỏa tán nhân aiận dữ:

- Dương Phàm Ngươi tưởng là có chút uy danla ở Đại Tân đã tự coi ừời băng vunạ không biết ừời cao đất rộng...

Nhưngngay lúc này, một ừận hàn ý thấu xươngtừ phía sau lưng hắn ập tới.

Dương Phàm vốn bị thẩn thức hắn tập trung đột nhiên đã biến mất.

- Khôngồn!

Thiên Hỏa tán nhân thầm nghĩ không được.

- Đây là chiêu đẩu tiên.

Dương Phàm đứng sau lưng hắn, chỉ các có nửa bước, thận chí có thể cảm nhận được

tiếng tim đập của nhau.

Nhưng là hắn vẫn không động thù.

- Ah!

Thiên Hỏa tán nhân đột nhiên vung tay áo lên. một mảnh hỏa vân phiêu động. lao về phía

Dương Phàm không nhúc nhích, Thân ảnh phiêu hốt ngoài thân hiện lên một mảnh lôi văn, tùy tiện cứng rắn đón đỡ một kích này.

Bang!

Thiên Hòa tán nhân chi cảm thấy công kích của mình dường như đánh lên huyền cương thiết Thạch, cũng có một cỗ lực phản chấn mạnh mẽ bật lại.

Thịch thịch!

Thiên Hóa tán nhân bị chấn bay đi, phá tan đinh đại điện, cố 2ắng lấn mới ổn trụ thân hình ở trên trời cao.

Thần sắc hắn kinh nghi bất định, tuyệt đối không ngờ được đối phương lại mạnh mẽ như

vậy!

- Chiêu thứ hai!

Một thanh âm phiêu hốt bất định vang lên giữa không trung.

Ngay sau đó. hắn chỉ thấy một bàn tay khổna lồ như xuyên qua không gian, mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực hắn.

Hắn rõ ràng thấy rõ được bàn tay kia nhưng khôngthể nào ừốn ừánh nổi

Bởi vì bàn tay rất lớn này nhìn thì như còn rất xa nhưng đã rút naắn cự ly tới cực hạn, nhưđang ngay trước mặt đánh ra một chưởng.

TI^ - XV ^ _

Bàn tay này ân chứa thiên địa huyên ảo. cường giả Hóa thân Kỳ căn bản không thể đánh

giá.

Phổc!

Toàn thân Thiên Hóa tán nhân nhoánglên, bị xuyên thủng quangực. Ngay một khác này, sinh cơ toàn thân hắn biến mất, hồn phi phách tán!

Từ cuộc chiến trên Bác Dịch Thai Thượng cổ kia, dung hợp với tinh thần ý chí trong tượng đá. bất luận là Dương Phàm hay Thiên Thu Vô Ngân đêu đă siêu việt, chạm tới một Tầng còn cao thâm, hon nữa.

! 1 “ _ I '

Trận chiên kia, bọn hắn không màng thăng bại, không vì bảo tàng mà là đê siêu việt lân nhau.

Cuối cùng, một trận chiến khoáng cồ thuớc kim kia đã hoàn toàn kích phát tinh thần ý chí trong tượng đá, dung nhập vào thức hải bản thân.

Sau khi giết chết Thiên Hỏa tán nhân. Dương Phàm nhẹ nhàng hạ xuống đại điện, cười lạnh nói:

- Chúngta tiếp tục thươngnghi ngôi vị Võ Hầu!

Hắn dường như vừa làm một chuyện đon giản tới độ không đáng nói tới.

Mà mọi Nguời nơi này lại lâm vào yên tĩnh, không ai hé ra một hơi.

Thật lâu sau mới có âm thanh hít thở thật sâu vang lên.

Hoàng Phù trợn mắt há mồm. Hắn biết thực lực của Dương Phàm rất cường hãn, vượt xa những Vương hầu bình thường nhưng lại không ngờ còn cường hãn hon tướng tuợng vô số lẩn.

Khuôn mặt Hoàng Vũ Dương lại càng phức tạp, nhớ tới pho tượng Thái Hư Huyễn Thần, chốngđỡ thiên địa ngày nào.

Nhẹ nhàng aiết chết cường giả Thần Hư, điều này chứng tò Dương Phàm đã đứng ở tối đỉnh cao về vũ lực ở Tu Tiên Giới Đại Tân.

Tiếp theo, việc thương náhị chức Võ Hầu diễn ra nhanh chóng. vô cùng thuận lợi.

Chúng cao Tầng trướng lão nhất trí để Hoàng Phù ừở về gia tộc. kế thừa Võ Hầu vị.

Dương Phàm dừng chân ở Võ Hầu cồ bảo chừng mấy tháng, chứng kiên một thế hệ Hoàng Võ Hầu mới được sinh ra.

Trong thời gian này, ở Thiên Vũ Châu, các thế lực khắp nơi tới bái kiến. Thậm chí có những Vương hầu, Văn phong cạnh đây cũng tới bái phỏna.

Trong đó. cũng có cả Nguời quai là Lục Vân Hẩu, còn có Tẩn Vong bí mật tới bái phỏna.

Tẩn Vong và Hoàng Phù vốn đã thân thiết, lại Tặng cho Hoàng Phù mấy thứ trọng lễ.

Dương Phàm cũng nhìn thấy chuyện này nhưng vẫn vô hi vô ưu.

Cuối cùng, đến một ngày Dương Phàm đưa ra lời cáo từ.

Võ Hầu cổ bảo, lấy Hoàng Phù và Hoàng Vũ Dương đại biểu, mọi người cung đưa Dơơng Phàm rời đi.

râ Hoan

- Lão su, mong nhận một lạy của đệ tử!

Hoàng Phù quỳ xuống đất. cúi đẩu thật sâu, trong mắt ừàn đẩy cảm kích, cũng rất phức

tạp.

Khi hắn naẩna đầu lên thi Dương Phàm đã biến mất vô ảnh vô tung.

- Có lẽ hắn cũng không chân chúih xem ta là đệ tử!

Trong lòng Hoàng Phù ít nhiêu có cảm giác mất mát.

Tẩn Vong lại vô vỗ vai hắn, cười nói:

- Cho dù chỉ là một đệ tử ký danh cũng đủ có lợi đối với Nguơi vĩnh viễn.

- Hắn chính là quý nhân lớn nhấttrong cuộc đời ta!

HoàngPhù aật aật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.