Cô bé váy ngắn vừa nhắm mắt thi triển bí kỹ, đám tu sĩ bao gồm cả Huyết Ma lão lục trong đó không khỏi thốt lên. Chờ bọn hắn lên tiếng, chúng tu sĩ còn lại đều kinh hãi, không nghĩ tới Tu Tiên giới hiện giờ còn có người có thể tu luyện bí pháp như thế. Mộng Hồn Đại Pháp trong truyền thuyết của Tu Tiên giới là công pháp vô thượng thần diệu, tu sĩ tu luyện đại pháp này về phương diện linh hồn thường có một trình độ đến khó tin. Loại công pháp đỉnh cấp này không phải kỳ tài có một không hai cùng người thiên phú dị bẩm thì không ai có thể tu luyện, từ trước đến nay, trăm ngàn năm cũng khó có người tu luyện thành công.
Công pháp này tuy rằng tu luyện khắc khổ nhưng vô cùng bá đạo. Một khi người tu luyện thi triển bí pháp liền có thể khiến cho địch nhân cùng chính mình đồng thời tiến vào mộng cảnh, sau đó ở trong mộng cảnh giết chết địch nhân. Giết chết địch nhân ở trong mộng cảnh, đây quả thực là điều chưa từng nghe thấy, thủ đoạn nghe mà kinh hãi.
Trước đó quốc vương dân bản xứ chính là vô thanh vô tức bị giết chết dưới bí thuật như thế.
Giờ phút này, cô bé váy ngắn hiển nhiên đã toàn lực thi triển, khi nhắm hai đôi mắt lại, mái tóc cùng quần áo đều nhẹ nhàng phấp phới, trên khuông mặt lãng mạn ngây thơ đầy vẻ trang trọng và nghiêm túc.
Mà mặt khác, ánh mắt Dương Phàm cùng nhắm lại. Tất cả mọi người đều hiểu được hai người khẳng định đều tiến nhập trong không gian mộng cảnh. Đệ tử Quỷ Huyễn Môn dưới sự phân phó của nam tử mắt quỷ lập tức hình thành một đạo phòng hộ kín kẻ bảo hộ cô bé váy ngắn vào giữa.
"Đây là lần đầu tiên từ khi sư muội xuống núi toàn lực thi triển Mộng Hồn Đại Pháp."
Nam tử mắt quỷ cũng lộ vẻ ngưng trọng. Dưới tình hình bình thường, khi sư muội thi triển bí thuật này sẽ để lại mấy phần. Dù sao Mộng Hồn Đại Pháp là công pháp huyền ảo tiếp cận cấm kỵ, hơi có sai lầm liền có thể vĩnh viễn bị lạc ở trong không gian mộng cảnh. Có thể thấy được lúc này sư muội gặp phải một chút trở ngại và phiền toái.
Dương Phàm cảm giác cả người lạnh như băng, một chút linh hồn dao động kỳ dị không ngờ lấy một phương thức huyền ảo khó lường đột phá thành lũy tinh thần của mình. Dưới tình huống cảnh giới tu vi ngang nhau, cô bé váy ngắn này ở trên trình độ về phương diện linh hồn lại vượt xa Dương Phàm.
Linh hồn là căn nguyên nhất của tất cả sinh linh, là địa phương hung hiểm nhất. Từ xưa đến nay, toàn bộ Tu Tiên giới có vài phần hiểu biết nó, tuvệt đối là ít ỏi không có mấy. Dưới lực lượng linh hồn đồng cấp. nếu nói Dương Phàm là một người sở trường sử dụng sức mạnh, vậy cô bé váy ngắn này cũng là bậc thầy võ kỹ am hiểu sâu sắc kỹ xảo cùng pháp môn.
Chênh lệch giữa hai người có thể nghĩ.
Linh hồn dao động của cô bé vậy ngắn với phương thức kỳ dị ảnh hưởng tới Dương Phàm, hắn cảm giác được trên mặt nạ thần bí của mình mơ hồ có một tầng phòng hộ vô hình, điều này giúp cho hắn giảm nhẹ không ít áp lực. Tuy nhiên, cuối cùng cũng không biết cô bé váy ngắn kia thi triển loại bí thuật nào khiến cho lực lượng linh hồn của nàng bỗng tăng mạnh gấp đôi, bất kể là lực lượng hay là kỹ xảo đều siêu việt hơn Dương Phàm trong thời gian ngắn đột phá tầng phòng hộ này.
Trong phút chốc, Dương Phàm cảm giác linh hồn của mình lạnh như băng, ý thức không tự chủ được tiến vào một không gian đầy mây mù lượn lờ. Chân trời có thể thấy được cầu vồng bảy sắc uốn lượn giống như một cây cầu vậy, mờ ảo mà mơ mộng. Xung quanh một mãnh thần tiên chi cảnh, quỳnh lâu điện ngọc, cây cầu nhỏ, tiếng nước chảy róc rách, cánh rừng nhỏ tươi tốt. tiên khí bồng bềnh, hương hoa tỏa ngát, tiếng chim hót líu lo. Thật là một thắng cảnh hiếm thấy!
- Thế gian không ngờ có địa phương đẹp như vậy.
Dương Phàm gần như khó có thể tin.
Thắng cảnh như vậy có lẽ chỉ có ở trong tiên cảnh hoặc là trong mộng mới có thể nhìn thấy. Nơi nàv tự nhiên không thể là tiên cảnh, như vậy chỉ có thể có một khả năng. Tâm thần Dương Phàm khẽ rùng mình, nơi này có thể là một loại ảo ảnh tồn tại không phải không gian chân thật.
- Ngươi là người đầu tiên tiến vào không gian mộng cảnh của ta còn có thể bảo trì bình tĩnh, có lẽ thực lực những người ta đối phó lúc trước không đủ mạnh.
Đúng lúc này, một cung trang nữ tử giống như thần tiên xuất hiện tại trên tầng mây đối diện.
- Không gian mộng cảnh?
Dương Phàm nao nao. mắt thấv nữ tử thần tiên này, phát hiện khuôn mặt đối phương có vài phần tương tự với cô bé váy ngắn kia. Lúc này hắn mới nhớ tới chính mình đang ở trong bí thuật tinh thần của đối phương. Bí thuật này hắn từng nhìn thấy khi ở ngoài thành, quốc vương dân bản xứ chính là bị đối phương vô thanh vô tức giết chết như vậy.
- Không gian mộng cảnh là thế giới ảo tường do ta dùng tinh thần đắp nặn ra, sau khi người cùng mộng cảnh dung hợp sẽ sinh ra không gian kỳ dị, ở trong này ngươi có thể sử dụng hết thảy thủ đoạn công kích nhưng độ mạnh yếu của chúng liên quan tới kỹ xão cùng lực lượng linh hồn của ngươi.
Nữ tử thần tiên bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Ngươi tu luyện chính là Mộng Hồn Đại Pháp sao?
Dương Phàm nhớ rõ trước khi mình tiến vào không gian mộng cảnh từng mơ hồ nghe được cái tên này. Hắn hiện tại có thể bảo trì bình tĩnh là bởi vì mình vẫn còn có thể bảo trì liên hệ với Tiên Hồng Không Gian cùng với mảnh đất địa bảo. Tiên Hồng Không Gian không hổ là có thể chiếu rọi vạn vật trong đại thế giới, ngay cả tầng không gian mộng cảnh này cũng không ngoại lệ.
- Không sai! Mộng Hồn Đại Pháp là kế thừa từ thượng cổ, sở trường vận dụng lực lượng linh hồn, đây là một bộ bí pháp thần diệu trong từ ngàn xưa, cho dù là những tu sĩ bậc cao hiểu biết về phương diện linh hồn cũng không thể so với người tu luyện Mộng Hồn Đại Pháp.
Nữ tử thần tiên vẻ mặt ngạo nghễ nói.
Nàng sở dĩ không có lập tức động thủ là bởi vì một loại trực giác kỳ dị. Nàng lúc này tuy rằng thu đối phương vào trong không gian mộng cảnh của mình, cũng có một loại cảm giác thập phần không nở. Trong dĩ vãng, tu sĩ cùng hoặc là thấp giai hơn một khi tiến vào trong không gian mộng cảnh của nàng liền giống như một con kiến vậy. Mặc cho nàng đùa giỡn thế nào. Bởi vì không gian mộng cảnh này chính là lĩnh vực tinh thần của nàng, trừ khi lực lượng linh hồn người ta cao hơn nàng, nếu không khó có thể trở mình. Mà giờ phút này, thanh niên trước mặt mang đến cho nàng một loại ảo giác dường như hắn chưa từng chân chính bước vào trong mộng cảnh.
- Ta xem ngươi làm thế nào để giết ta?
Dương Phàm vẻ mặt cười lạnh đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Thông qua ảnh thân ở Tiên Hồng Không Gian, hắn biết được trạng thái của bản thân mình ở không gian thật. Giờ phút này, trong không gian mộng cảnh hết thảy đều là ý thức tinh thần hình thành, tốc độ thời gian trôi qua cũng khác với ngoại giới. Có lẽ trong không gian mộng cảnh trải qua một lúc lâu, mà ngoại giới lại chỉ là trong thời gian nháy mắt.
- Từ một khắc bắt đầu tiến vào trong không gian mộng cảnh, mạng của ngươi đã không thuộc về bản thân mình nữa.
Nữ tử thần tiên cười ngạo nghễ, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh thần kiếm năm màu, tản mát ra một cỗ khí thế kinh thế hãi tục. Giờ phút này, uy năng nữ tử thần tiên hiển lộ ra không ngờ so với Dương Phàm chứng kiến còn đáng sợ hơn. Dương Phàm hiểu rõ mình đang ở trong không gian mộng cảnh, một loại thể hiện tinh thần công kích, chính mình càng sợ hãi thì thua càng nhanh.
"Thình thịch"
Quanh thân Dương Phàm nổi lên một cỗ sương vụ đen tối. Trong phút chốc bốn phía lâm vào tối đen giống như vực sâu không đáy, mơ hồ làm ra một loại xu thế chống lại nữ tử thần tiên. Đây là hắn bắt chước một loại uy năng tinh thần công kích bậc cao của Cửu u Ma Công
- Đây là.. .điều này sao có thể?
Nữ tử thần tiên lộ vẻ kinh hãi:
- Ngươi không có chân chính bước vào mộng cảnh sao?
Nàng đột nhiên phát hiện, không gian mộng cảnh của mình không ngờ không thể ước thúc đối phương.
- Hừ! Cho dù người chưa từng hoàn toàn bước vào mộng cảnh thì thế nào chứ? Bổn tiểu thư thật muốn xem kỹ xão vận dụng linh hồn kém cỏi như người có thể kiên trì trong tay ta bao lâu?
Nữ tử thần tiên lại hừ lạnh một tiếng, thần kiếm năm màu trong tay nhẹ nhàng chém về phía Dương Phàm, ngàn vạn kiếm quang hư hư thật thật lần lượt biến ảo cùng một chỗ, cuồn cuộn mãnh liệt bao phủ toàn thân hắn.
"Hưu hưu hưu! Phốc phốc phốc!"
Hắc diễm quanh thân Dương Phàm lập tức bị vô số kiếm quang xuyên thủng, không gian tối đen bốn phía cũng bị nuốt hết, khôi phục ánh sáng như cũ. Thân thể hắn sau đó liên tiếp gặp đả kích. thân thể run rẫy, sắc mặt trắng bệch. hiển nhiên bị một chút thương tổn.
Trên phương diện kỹ xảo vận dụng lực lượng linh hồn, hai người chênh lệch nhau khá xa.
"Ông"
Quanh thân Dương Phàm đột nhiên nhộn nhạo một quầng sáng màu xanh trong suốt, cuồn cuộn không ngừng sinh ra dòng nước sinh mệnh tẩy rửa linh hồn, thương thế chỉ trong khoảng nửa khắc liền khôi phục. Ngay sau đó. Dương Phàm lại tiến vào trạng thái đỉnh, chẳng những thương thế toàn bộ hoàn hảo, lực lượng cũng càng thêm phong phú.
Nữ tử thần tiên rung động tới cực điểm, cả người sửng sốt đứng tại chỗ chớp mắt một cái nói:
- Ngươi có thể nhanh chóng khôi phục lực lượng linh hồn cùng tinh thần tổn thương như vậy, chẳng lẽ trong tay ngươi có dị bảo linh hồn thượng cổ, là mặt nạ trên đầu ngươi sao?
- Hãy bớt sàm ngôn đi, không phải ngươi muốn giết ta sao?
Dương Phàm vẻ mặt cười lạnh, quanh thân lại dâng lên một vòng ma diễm màu đen. Bốn phía lại lâm vào trong vực sâu đen thẳm không đáy. Hắn nâng bàn tay lên, lực lượng ma đạo tinh túy mãnh liệt cuồn cuộn đánh tới, liên miên không ngừng không dứt.
"Hưu"
Nữ tử thần tiên đứng lặng tại chỗ, thần kiếm trong tay không nhanh không chậm dễ dàng hóa giải công kích của Dương Phàm.
- Khả năng vận dụng lực lượng linh hồn của ngươi còn kém ta quá xa. Cho dù trong tay ngươi có dị bảo linh hồn thì có năng lực gì chứ?
Nữ tử thần tiên cười lạnh liên tục, lập tức triển khai phản kích liên tiếp đánh cho do bại lui. Nhưng mà. lực lượng linh hồn của Dương Phàm dường như có thể bổ sung vô cùng vô tận, tinh thần bị thương cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn khôi phục. Hai người trong không gian mộng cảnh giao chiến một lúc, nữ tử thần tiên cảm giác được linh hồn của mình đã tiêu hao năm sáu thành lực lượng. Mà Dương Phàm lại càng đánh càng hăng. Thông qua mỗi lần thất bại Dương Phàm liền rút kinh nghiệm. Trên phương diện vận dụng lực lượng linh hồn có tiến bộ nhất định, trước mặt đối phương không còn là một phía công kích nữa.
Lại chiến đấu một lát, nữ tử thần tiên đã tiêu hết bảy tám phần lực lượng linh hồn, cũng đã bị một số tổn thương tinh thần, đây đều là Dương Phàm không tiếc lưỡng bại câu thương mới tạo thành.
"Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, việc này chỉ càng làm cho kỹ xào của hắn càng thêm thuần thục thôi."
Nữ tử thần tiên càng đánh càng sợ, trong tâm sinh ra khiếp ý, liền chuẩn bị rời khỏi không gian mộng cảnh.
"Ba"
Ngay sau đó, thân ảnh Dương Phàm vô cớ biến mất. Hắn không ngờ có thể rời khỏi không gian mộng cảnh!
Thông qua Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi nguyên lý vạn vật trong đại thế giới. Dương Phàm liên hệ với ảnh thân trong Tiên Hồng Không Gian liền tìm được không gian thật của mình, cho nên có thể thong dong rời khỏi không gian mộng cảnh.
Vừa rồi sỡ dĩ hắn giằng co với đối phương chỉ là muốn kiến thức một chút uy lực của Mộng Hồn Đại Pháp. Trái qua trận giao chiến này, giúp cho hắn có lĩnh ngộ và tiến bộ hơn đối với việc vận dụng linh hồn. Dương Phàm mở lớn mắt, ánh mắt mắt thản nhiên đảo qua ngoại giới, phát hiện tu sĩ trận doanh tán tu ma đạo đang bao quanh bảo vệ mình. Chiến đấu vừa rồi nhìn như dài lâu nhưng đối với thế giới bên ngoài mà nói chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ.
"Hoa"
Thấy Dương Phàm rời khỏi không gian mộng cảnh, vẫn mở lớn mắt như trước, tất cả mọi người có mặt đương trường đều ngạc nhiên thán phục không thôi. So sánh ra thì cô bé váy ngắn ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, bộ dáng còn có chút suy yếu.
- Ngươi làm như thế nào?
Cô bé váy ngắn vé mặt phức tạp nhìn hắn.
- Ngươi muốn biết?
Dương Phàm bĩu môi lộ ra một vẻ trào phúng, khuôn mặt lãnh đạm nói:
Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tiểu cô nương, cùng với đông đảo tu sĩ Ngư Dương quốc tại hiện trường. Dương Phàm chậm rãi nâng lên tay trái của mình. Giờ phút này, trong tòa thành hon một nửa tu sĩ đều tụ tập trong vương cung của dân bản xứ này.
Bốn phía đều tĩnh lặng.
Sắc mặt tiểu cô nương trắng bệch, lực lượng linh hồn của nàng đã hao hết chín thành, tâm thần cũng bị hao tổn phát huy không tới hai ba phần lực lượng. Nếu Dương Phàm muốn một mình xông vào trận hình tầng tầng lớp lớp vây quanh của QUỷ Huyễn Môn, nàng tự nhiên sẽ không lo lắng. Cho dù Thạch Thiên Hàn thực lực có mạnh mấy đi nữa dù sao cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Sau đó, khi Dương Phàm nâng lên cánh tay trái tử vong kia, nàng đột nhiên có một loại ảo giác cho dù quanh thân minh có ngàn vạn tu sĩ thủ hộ cũng không có tác dụng.
Cái này cùng một loại với Mộng Hồn Đại Pháp của nàng, cũng bá đạo tuyệt luân như vậy.
Chẳng lẽ Thạch Thiên Hàn cũng nắm giữ cùng loại bí kỹ tinh thần bá đạo này?
Bằng không hắn sao có thể ung dung thoải mái ứng phó với công kích của Mộng Hồn Đại Pháp. Thậm chí còn chiếm cứ thượng phong?
Các tu sĩ tại đây đều bắt đầu suy đoán, phỏng đoán năng lực của ma đạo Thạch Thiên Hàn có thể có được.
- Vào đây!
Trong hai mắt Dương Phàm chợt lóe một tia sắc thái kỳ dị, cũng với tiêu hao một số lực lượng linh hồn. Hắn đột nhiên hiểu rằng Tiên Hồng bí kỹ cũng là vận dụng đối phó với linh hồn tầng lớp cao sâu. Nếu như dưới trạng thái bình thường, khẳng định hắn sẽ không tùy tiện ra tay đối phó với tiểu cô nương này, dù sao đối phương cùng một cấp bậc với mình, đối với kỹ xảo vận dụng linh hồn lại còn cao hơn mình, ở dưới tình huống đó, xác xuất thành công của Dương Phàm sẽ không vượt quá ba thành!
Nhưng mà lúc này trong chiến đấu trong không gian mộng cảnh vừa rồi, lực lượng linh hồn của tiểu cô nương đó bị hao hết chín thành, lại thêm tâm thần bị hao tổn.
- A!
Tiểu cô nương đột nhiên khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không ngừng nghẹn ngào, cổ họng của nàng dường như bị cái gì đó bóp chặt không thể hô hấp cũng không thể thốt ra tiếng nói. Trong mắt nàng lộ rõ vẻ kinh hãi, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng giãy dụa. Nhưng bất kể nàng giãy dụa thế nào, đều không tránh thoát cánh tay tử vong vô hình kia. Tay trái của Dương Phàm vẫn cứ giơ lên giữa không trung, có hình dạng bóp chặt, dường như có thể xuyên qua không gian cách trở, bóp chặt cổ của tiểu cô nương đó.
Các tu sĩ tại đây đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, đây là nỗi kinh sợ về điều mà mình không thể hiểu được. Rốt cuộc loại thủ đoạn thần thông này là làm thế nào được vậy?
Đả thương người trong vô hình! Nhìn không thấy hướng công kích thì làm sao tránh né. Hai bên cách xa nhau mấy chục trượng, cách tầng tầng lớp lớp vòng phòng hộ, mà hết thảy vòng phòng ngự này, đều hình như không có tác dụng. Các tu sĩ tại trường trong ánh mắt nhìn về phía Thạch Thiên Hàn không khỏi nhiều thêm vài phần sợ hãi.
- Mau! Mau buông nàng ra!
Nam tử mắt quỷ rốt cục phản ứng lại gần như rít gào nói, đôi mắt quỷ đỏ rực trợn trừng như sắp nứt ra.
- Ta không buông nàng. Ngươi có thể làm gì chứ?
Thạch Thiên Hàn cười lạnh.
- Ngươi nếu giết chết nàng. sư tôn chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn bị tu sĩ bậc cao đuổi giết?
Nam tử mắt quỷ uy hiếp.
- Thật có lỗi! Thạch Thiên Hàn ta chưa bao giờ bị người uy hiếp! Nếu nàng đã dám hạ sát thủ với ta. Thạch mỗ sao có thể tha mạng của nàng.
Thạch Thiên Hàn lạnh lùng nói.
"Rắc rắc!"
Tay trái hắn đột nhiên nắm chặt, cổ họng tiểu cô nương bị bóp nát. Đồng thời còn có một lực lượng mang tính hủy diệt dung nhập vào trong cơ thể nàng, trong nháy mắt thiêu cháy hủy diệt linh hồn.
"Phịch"!
Thi thể cô gái ngã xuống trên mặt đất, sống hay chết chỉ tại một ý niệm. Thạch Thiên Hàn hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại dường như đang hường thụ khoảnh khắc uy lực kia. Các tu sĩ tại đây không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Quả thực là đáng sợ: trong khoảnh khắc giết chết Trúc Cơ Kỳ, ngay tại một ý niệm của đối phương.
Cánh tay trái tử vong của Thạch Thiên Hàn kia chấn nhiếp làm kinh sợ mọi người tại đây.
Tĩnh lặng! Tĩnh lặng một cách đáng sợ!
Tu sĩ Trúc Cơ KỲ ở đây, đểu nảy sinh ra kiêng kị thật sâu đối với Thạch Thiên Hàn.
- Đây là ngươi muốn chết!
Nam tử mắt quỷ nổi giận gầm lên một tiếng, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, mắt quỷ đầy tơ máu, một luồng khí lạnh âm u áp tới phủ trùm hiện trường. Hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. ngón tay vẽ trên hư không một cái đồ án huyền ảo phức tạp. Sau đó vỗ vào túi trữ vật đặc thù bên hông, một màn quỷ vụ âm trầm bao phủ phạm vi mấy trượng khiến người ta rùng mình hoảng sợ, từ bên trong truyền ra một luồng khí tức tử vong.
Một cái bóng mờ thật lớn dần hiện ra, đó là một con lệ quỷ cao chừng ba trượng, đầu tóc rối bù dơ bẩn, hai tròng mắt đỏ rực, đầu lưỡi phun ra nuốt vào, phóng ra một đám hơi mù màu xanh biếc, khiến người ta hoa mắt đầu chóang váng.
- Lệ quỷ kia không ngờ đã tiếp cận cấp Quỷ Vương!
Các tu sĩ đểu rối rít thối lui, nếu bị dính phải âm khí của lệ quỷ này, cho dù không chết cũng sẽ bị lột da.
- Tên khốn này điên rồi! Không ngờ lại phóng ra quỷ vật hoàn toàn không thể khống chế được. Thực lực của lệ quỷ này tiếp cận bậc cao, đủ để bễ nghễ Trúc Cơ kỳ.
Lão thất Huyết Ma có vẻ kinh ngạc nói.
- Đây là ngươi muốn chết!
Thạch Thiên Hàn vẫn cười lạnh như trước thân hình đột nhiên đạp không khí mà đi, dường như có một lực lượng vô hình nâng đỡ hắn.
- Thạch Thiên Hàn! Lệ quỷ này rất khó đối phó, không bằng để chúng ta giúp ngươi.
Nữ lang tuổi thanh xuân trong Huyết Ma Tam Tử vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Chỉ là một con lệ quỷ, một mình Thạch mỗ đủ rồi!
Thạch Thiên Hàn cười một tràng dài ngạo nghễ, ma khí trên người dao động mãnh liệt, ma uy mạnh mẽ kia bao phủ phạm vi mấy chục trượng. Huyết Ma Tam Tử đều hai mặt nhìn nhau. thầm nghĩ: "Thạch Thiên Hàn nàv không khói quá tự phụ đi! Không ngờ dám coi thường một con lệ quỷ tiếp cận cấp Quỷ Vương như vậy."
- Chết đi!
Nam tử mắt quỷ lộ vẻ mặt dữ tợn, hai tay máu chảy xuống không ngừng vội vàng vẻ ra pháp quyết trong hư không. Con lệ quỷ cao lớn tới ba trượng kia bỗng nhiên phát ra một tiếng gào rít rung trời, thân ảnh quỷ mị "Vèo" một cái phóng tới phía Dương Phàm, tốc độ đó dùng mắt thường gần như không thể nắm bắt được, chỉ nhìn thấy một cái bóng mờ.
- Xem đây!
Thạch Thiên Hàn ngửa mặt lên trời thét dài, ma khí mãnh liệt mênh mông cuồn cuộn trong cơ thể đánh ra. Giờ khắc này, các tu sĩ đều cảm nhận sâu sắc lực lượng ma đạo tinh túy chấn nhiếp tâm hồn đó. Cuồng bạo, lạnh lùng, vô tình, giết chóc, khát máu, điên cuồng, bá đạo... tập trung ngàn vạn nhân tố hắc ám hủy diệt trên thế gian vào lực lượng ma đạo bá đạo thuần túy nhất!
Đây mới là ma đạo chân chính!!!
Thạch Thiên Hàn đánh ra một chưởng, khí thế hào hùng, ẩn chứa uy thế long trời lỡ đất, cùng con lệ quỷ to lớn kia giao kích cùng một chỗ. Thân mình hắn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, không ngờ không có bị thua. Các ma đạo tu sĩ tại đây đều bị chấn động sâu sắc. Đặc biệt là những ma đạo tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia.
Thạch Thiên Hàn rõ ràng là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, lại có thể phát ra một chưởng có uy lực khủng bố như thế, lấy cứng chọi cứng cùng lệ quỷ tiếp cận Quỷ Vương mà không bại.
"Ầm ầm! Ầm ầm!"
Một người một quỷ ở trên không trung bắt đầu giao kích long trời lỡ đất.
- Hắn thật sự chỉ là Trúc Cơ trung kỳ sao?
Lão thất Huyết Ma khó có thể tin hỏi:
- Lúc trước lần đầu tiên ta gặp hắn vẫn còn là Ngưng Thần sơ kỳ. Khẳng định là hắn che giấu tu vi thật của mình.
- Không phải!
Lão ngũ Huyết Ma lắc đầu:
- Hắn chỉ vận dụng lực lượng của trình độ Trúc Cơ trung kỳ, nhưng công kích của hắn không ngờ đáng sợ như vậy, đã tiếp cận Trúc Cơ đỉnh. Tuy nhiên xem tình thế trước mắt này, hắn chiến đấu cùng lệ quỷ cũng không có chút ưu thế gì. Nếu tiếp tục chiến đấu kéo dài có thể sẽ rơi vào thế hạ phong.
Lão ngũ Huyết Ma là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cao nhất trong Tam Tử, hắn lên tiếng nói tự nhiên có uy tín nhất.
Dương Phàm chiến đấu cùng lệ quỷ nàv một hồi lâu, cũng cảm nhận được chỗ đáng sợ của nó: Lệ quỷ này càng đánh càng hung dữ, càng đánh càng hăng.
Nếu luận sức bùng nổ đương nhiên Cửu u ma công không nhường ai, nhưng nếu là liên tục chiến đấu kéo dài. Dương Phàm đúng thật không phải là đối thủ của nó.
- Ha ha ha!
Nam tử mắt quỷ âm hiểm cười một tràng. Thầm nghĩ: "Lệ quỷ này ngay cả ta cũng không thể hoàn toàn khống chế, thậm chí rất có thể bị cắn trả lại, nếu không gặp phải cường giả sao có thể lấy ra đối địch?"
"Ầm!"
Bỗng nhiên. Dương Phàm dựa vào phản lực bắn vọt ra, cùng lệ quỷ cách xa một khoảng cách.
- Hẳn đến lúc kết thúc rồi!
Dương Phàm lẩm bẩm.
Dứt lời, hắn giơ cao cánh tay trái của mình.
Tay trái. cánh tay trái tử vong lại hành động!
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều chiếu vào cánh tav trái của hắn, dường như muốn từ trong đó nhìn ra một ít manh mối gì đó. Lệ quỷ rít gào một tiếng, đánh tới Dương Phàm, quỷ khí bạo ngược lan tràn. mọi người vội vàng né tránh ra xa. Dương Phàm đứng lặng trên hư không, vẫn không nhúc nhích, rồi đột nhiên khí tức toàn thân biến đổi. Vốn ma khí bao bọc dày đặc quanh thân đột nhiên thu liễm lại, truyền đến một sóng dao động rung chuyển không ổn định.
Giữa hai chân mày của hắn, xuất hiện một dấu hiệu hình vành trăng, lúc sáng lúc tối vô cùng quỷ dị. Lệ quỷ rít gào cảm thấv một tia bất an nhưng là nó không có nhiều suy tư như vậy, theo quán tính nó vẫn phóng vọt tới. Mà đúng lúc này rốt cục Dương Phàm ra tay.
"Thốc!"
Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên lóe lên hiện ra một đám ma diễm thâm thúy, ở trung tâm ngọn lửa, có một đóa u quang thần bí, lấp lóe lấp lóe, lúc sáng lúc tối, cực kỳ quỷ dị thần bí.
"Thình thịch!"
"Thình thịch! Thình thịch!"
u quang lấp lóe lấp lóe làm cho trái tim các tu sĩ tại đây không khỏi đều gia tốc đập theo. Lúc này trong phạm vi mấy chục dặm, dao động kỳ dị đó kèm theo khí tức hủy diệt tử vong khiến cho vô số linh hồn sinh linh sợ run.
- Đó là...
Các tu sĩ nhìn chằm chằm vào đám ma diễm trong lòng bàn tay Dương Phàm kia.
Tam u Ma Diễm!!!
Đám ma đạo tu sĩ có phản ứng trước hết, tim đập cấp tốc, trên mặt lại nhiều thêm vài phần kính sợ, trang nghiêm và trang trọng.
- Tiêu tan!
Con ngươi u tối trong mắt Dương Phàm ngưng tụ thành một điểm, một chưởng đánh ra: u Minh Ma Diễm kèm theo khí tức hủy diệt đến từ thời cổ xưa giống như tia sáng âm u tử vong điên cuồng đánh thẳng vào khí thế hung ác của lệ quỷ.
"Thốc!"
Lệ quỷ cứng đờ, tại khoảnh khắc đó thân hình lệ quỷ run bần bật.
- A...
Ngay sau đó, một tiếng gào thê lương thảm thiết, rung chuyển toàn bộ tòa thành. Tất cả tu sĩ, bất kể là tranh đoạt Pháp bảo hay là đang tìm kiếm bảo vật ở các nơi đều ngưng lại, nghe tiếng thét thảm thiết kia chấn nhiếp thẳng vào linh hồn.
Lệ quỷ tiếp cận cấp QUỷ Vương, trong khoảnh khắc thân thể nó chạm vào u Minh Ma Diễm bị lực lượng hủy diệt thuần túy áp súc tới cực điểm đó thiêu đốt, sau đó trong thời gian ngắn hóa thành tro tàn.
Trong mơ hồ, u Minh Ma Diễm dường như khắc chế lệ quỷ cấp QUỷ vương này. Sau khi làm xong những thứ này, Dương Phàm nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Vừa rồi một kích đó không ngờ thoáng một cái đã rút hết một phần tu ma khí trong cơ thể hắn. Lệ quỷ kia dù sao cũng đã tiếp cận tồn tại bậc cao, có thể dễ dàng tiêu diệt nó như thế, đã là không tệ rồi
- Nhất u Ma Diễm. hắn cùng Tam u lão ma có quan hệ gì?
Các tu sĩ đều lộ vẻ mặt kinh sợ.
- Quả nhiên, chúng ta không có đoán sai!
Lão thất Huyết Ma cùng nữ lang tuổi thanh xuân bên cạnh liếc nhìn nhau. Bọn họ đã sớm hoài nghi Dương Phàm có quan hệ với Tam u lão ma. Hiện tại lại thấy đối phương phát động u Minh Ma Diễm nên càng thêm xác định.
Dấu hiệu hình vành trăng trên trán Thạch Thiên Hàn. lúc sáng lúc tối, đôi con ngươi tối đen sâu thẳm nhìn chằm chằm tên nam tử mắt quỷ hỏi.
- Tam u Ma Diễm.
Sắc mặt tên nam tử mắt quỷ trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
- Lui! Rút lui!
Tên nam tử mắt quỷ hô một tiếng: Đám tu sĩ Quỷ Huyễn Môn "Rào" một tiếng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tung mình chạy trốn, một đám đều ngự khí bay đi. Dương Phàm gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên chiếu trên người đại hán khôi ngô Hồng Vòng của Kim Hồng Môn.
Nói chính xác, phải nói là đang nhìn khối linh thạch thượng phẩm trong tay hắn kia.
- A!
Hồng Vòng cũng là Trúc Cơ trung kỳ, vậy mà không khỏi rùng mình một cái.