"Keng!"
Tiếng sắt thép chạm nhau vang lên, lại khiến cho tu sĩ trong phạm vi mấy dặm, khí huyết bốc lên, tâm thần chấn
động.
Khi hoa lửa văng khắp nơi, một nam nhân tuấn nhã mặc cẩm bào màu xanh ngọc, hiện ra giữa Khổng Nhạc và Tam Sát Nam Đế.
Thoáng chốc, hiện trường rơi vào cảnh tĩnh lặng!
Tất cả tu sĩ đều líu lưỡi nhìn trân trối, mặt đầy vẻ rung
động và ngạc nhiên.
Thậm chí không ít tu sĩ, theo bản năng đưa tay dụi dụi mắt, hình ảnh mờ ảo giống như trong mộng.
Ánh mắt rất nhiều người đều chiếu vào bàn tay của nam nhân thần
bí, vừa trắng nõn thon dài, lại vừa trầm trọng hữu lực, lộ
ra màu đất sáng bóng của tinh thạch, vững vàng bắt giữ thanh
Huyền Linh Chân Kiếm, khiến nó không thể nhúc nhích mảy may
nào.
Tiếng sắt thép va nhau còn "ông ông" trong đầu mọi
người, dường như còn quanh quẩn mấy lần mới dần dần biến mất.
Xôn xao!
Rốt cục, các tu sĩ phản ứng lại, ồ lên một tràng chấn động.
Đây rốt cuộc là cường giả bậc nào?
Không ngờ dùng bàn tay không mạnh mẽ chụp bắt được Thông linh Pháp
bảo Huyền Linh Chân Kiếm không có gì kiên cố mà không phá nổi
kia!
Chẳng lẽ người tới này cũng chính là một vị nào đó trong mười hai đại chí cường giả Nội Hải?
- Hay người này là Thác Thiên Ma Vương, chỉ có hắn toàn lực vận chuyển Cửu Chuyển Kim Cương quyết, mới có thể làm được điều
này.
Một gã bậc cao Nguyên Anh thì thào lẩm bẩm.
- Là hắn
Điện chủ Tử Thiên điện hô nhỏ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Trước đó thời điểm Thiên Khung Thành tiếp đưa ba người Dương Phàm đến Thiên Nho Đảo, hắn liền nghĩ rằng trong đó có một người tất
nhiên là chí cường giả Nội Hải, nếu không không thể hưởng thụ
đãi ngộ bực này.
Nhưng sau đó khi phát hiện ba người
Dương Phàm cũng không phải là một vị chí cường giả nào trong
Nội Hải, lão thất vọng không nhỏ.
Giờ phút này, khi
Dương Phàm chân chính ra tay, lấy tay không bắt lấy Huyền Linh
Chân Kiếm, trong lòng lão rúng động tới cực điểm, ngây người ra như phỗng.
Tại trường chấn động ồ lên, chỉ kéo dài
trong chớp mắt, rồi chợt yên tĩnh lại. Tất cả ánh mắt đều
nhìn chằm chằm vào ba đương sự ở giữa sân.
- Ngươi là ai?
Trong mắt Tam Sát Nam Đế đầy vẻ kinh ngạc, nhìn thẳng vào nam nhân sâu không lường được trước mắt này.
Hắn hoàn toàn có thể xác định, đối phương không phải là bất kỳ chí cường giả nào trong Nội Hải.
Ở trước khi khiêu chiến Khổng Nhạc, hắn từng phát hiện tồn tại
của Dương Phàm, hơi có lưu ý, nhưng không nghĩ rằng khi đối
phương ra tay lại kinh thế hãi tục như vậy.
- Ta là ai?
Trên mặt DươngPhảm hiện lên vẻ tươi cười:
- Dương mỗ chính là một tên vô danh tiểu tốt!
- Vô danh tiểu tốt?
Trong lòng Tam Sát Nam Đế co giật mạnh một cái: "Vô danh tiểu tốt,
như thế nào có thể tay không đón đỡ một kiếm của mình?"
Mặc dù một kiếm vừa rồi không có dùng toàn lực, chỉ là tùy ý chém xuống.
Nhưng hắn thân là Kiếm tu, nắm trong tay là Thông linh Pháp bảo Huyền Linh Chân Kiếm, ngay cả chỉ tùy ý chém một kiếm, cũng có thể thoải mái giết chết ngay tại chỗ bậc cao Nguyên Anh bình
thường, có thể đả thương nặng đại tu sĩ Nguyên Anh bình thường.
Nhưng một kiếm cường lực như thế, bị người ta dùng một bàn tay
bằng xương bằng thịt, tiếp được vững vàng! Tình hình này
khủng khiếp đến cỡ nào?
Vô danh tiểu tốt hay là thế ngoại cao nhân?
Khổng Nhạc thân bị thương nặng, hấp hối, trong ánh mắt một mảnh
bình yên, cũng chợt phát sáng trong khoảnh khắc, chằm chằm
nhìn bóng dáng trước mặt, ho nhẹ hai tiếng:
- Vị đạo hữu này! Ngài và ta cũng không quen biết, vì sao phải cứu ta?
- Ta chỉ muốn hỏi một vấn đề
Dương Phàm vừa mới chuẩn bị quay đầu lại, chỉ thấy Tam Sát Nam Đế
vận chuyển pháp lực, Huyền Linh Chân Kiếm đột nhiên nở rộ ra
hào quang kinh người, hung hăng đâm về hướng Dương Phàm và Khổng
Nhạc.
Thấy vậy, đồng tử Dương Phàm thu hẹp lại, Hồn Căn
dung hợp đại địa, lực lượng tăng mạnh, Sinh Mệnh Lục Chủng
trong cơ thể chợt co rút lại, bộc phát ra một lực lượng kinh
thế hãi tục.
"Ầm!"
Dương Phàm đột nhiên vỗ một
cái lên Huyền Linh Chân Kiếm trong tay, chấn động đánh tung Tam
Sát Nam Đế cả người lẫn kiếm bay lên không trung.
"Vù"
một tiếng, thân hình Tam Sát Nam Đế lộn mấy vòng trên không
trung, khó khăn lắm mới ổn định thân hình, khóe miệng chảy ra
một vệt máu, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Đối với sự xuất hiện của Dương Phàm, hắn có cảm giác kiêng kị thật sâu sắc.
Một chưởng khủng bố vừa rồi kia, uy lực không ngờ đạt tới cấp
bậc Hóa Thần kỳ, xuyên thấu qua Huyền Linh Chân Kiếm đánh cho
hắn bị thương.
Chẳng lẽ tu vi của đối thủ đã đạt tới Hóa Thần kỳ?
Trong lòngTam Sát Nam Đế run lên.
Mà lúc này, điện chủ Tử Thiên điện đang ngây ra như phồng chợt
bừng tỉnh lại, trong đầu nhớ lại toàn bộ quá trình, thật hít ngược một hơi khí lạnh.
Thực lực của nam nhân trước mắt này, hoàn toàn cao hơn Tam Sát Nam Đế một bậc, cho dù đặt
trong số chí cường giả Nội Hải, ít nhất cũng phải xếp hạng
phía trên.
Lão biết rất rõ rằng, Thánh hiền Khổng Nhạc
được tôn xưng là chí cường giả, nhưng là thực lực kém nhất
trong năm đại Nguyên Tôn nhân loại.
Trong năm đại Nguyên Tôn
nhân loại, chân chính có thể nói nghịch thiên biến thái, là
tông sư Nội Hải Thiên Thu Vô Ngân, cùng với chí tôn ma đạo Thác
Thiên Ma Vương!
Các nhân vật còn lại và bảy đại Yêu Tôn, thực lực phần nhiều cũng mạnh hơn so với Khổng Nhạc.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ.
Tam Sát Nam Đế hít một hơi dài, ôm quyền thi lễ nói với Dương Phàm:
- Nam mỗ thừa nhận, cùng các hạ có một khoảng cách.
Trong lúc vội vàng giao phong cũng Dương Phàm, trước đó hắn đã bị
tổn hao nguyên khí, cũng không phải ở trạng thái đỉnh.
Nhưng Tam Sát Nam Đế cũng không dựa vào cớ ấy, không bằng người chính là không bằng.
Dương Phàm hơi lộ vẻ tán thưởng, vốn không định báo ra danh tính,
nhưng một khi đối phương đã trịnh trọng hỏi như vậy, liền ngoại lệ nói:
- Tại hạ Dương Phàm!
Dương Phàm.
Cái tên này từ trong miệng hắn thốt ra, mọi người lập tức ghi nhớ thật kỹ.
- Ồ? Dương Phàm kia không phải là Dương Phàm nghe đồn đoạt được Lôi Linh Châu ở Nội Hải sao?
Trên Thiên Nho Đảo lại dẫn nổi lên một hồi chấn động.
Thế nhưng không có bất cứ người nào dám nảy sinh tà niệm đoạt bảo trong lòng.
Nếu thực lực của Dương Phàm chỉ là Kim Đan bậc cao hoặc là Nguyên
Anh bình thường, có lẽ có người mơ ước bảo vật trong tay hắn.
Nhưng khi thực lực của Dương Phàm có thể so với chí cường giả Nội Hải, ai dám có ý niệm này trong đầu?
Hơn nữa vừa rồi khi Dương Phàm thi triển thần uy, vốn cũng không
có sử dụng Lôi Linh Châu, mà hoàn toàn chỉ dựa vào là thực
lực của chính mình.
"Công pháp của người này hoàn toàn
khác biệt cùng thần thông lôi hệ, thậm chí còn có xu hướng
tương khắc, như vậy khẳng định hắn không có luyện hóa Lôi Linh
Châu."
Không ít bậc cao Nguyên Anh tinh mắt, đều nhìn ra điểm chính yếu trong này.
Nhưng điều này cũng khiến cho họ càng thêm khiếp sợ.
Dương Phàm ở dưới tình huống không mượn dùng pháp bảo ngoại vật,
đã có thực lực như thế, như vậy hắn đã thuộc vào hạng người
thực lực đáng sợ nhất trong chí cường giả Nội Hải.
- Dương Phàm
Tam Sát Nam Đế khẽ niệm cái tên này, sau đó trịnh trọng hướng ra bốn phía nói:
- Hôm nay, Nam mỗ bất lực không thể leo lên hàng ngũ chí cường
giả Nội Hải, sự quang vinh này nhường lại cho Dương Phàm, Dương
đạo hữu.
Khi hắn nói xong câu này, toàn trường rơi vào cảnh tĩnh lặng.
Xôn xao
Ngay sau đó, toàn trường náo động như sóng biển vỗ vào bờ, tiếng
bàn tán nhao nhao, phần nhiều ánh mắt đều hướng về phía Dương
Phàm/
- Dương đạo hữu! Chờ Nam mỗ khổ tu tiếp một trăm năm, sẽ tới tìm ngài giành lại vị trí này!
Tam Sát Nam Đế lại nhắn gửi tới Dương Phàm chiến ý vô thượng của mình.
Dương Phàm nghe vậy, khẽ chau mày, không nghĩ tới lại gây thêm một mối phiền toái.
Tam Sát Nam Đế nói xong, thân hình hắn rất nhanh quay ngược trở lại, bay vọt về hướng xa xa.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm bỗng dưng vang lên trong óc hắn:
- Cho ngươi một lời khuyên, nếu tu vi chưa có bước vào Hóa Thần kỳ, thì đừng tới khiêu chiến Dương mỗ.
Trong lúc thanh âm vang lên trong óc hắn, trong mắt Tam Sát Nam Đế thoáng hiện lên vẻ kinh hãi, sau đó lan tràn ra.
Hóa Thần kỳ?
Thân hình hắn cứng đờ, đột nhiên khựng lại tại chỗ, thậm chí còn run rẩy vài cái, quay đầu liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái
thật sâu, vẻ hoảng sợ càng đậm nét.
Nghe ý của đối phương, chưa có đạt tới Hóa Thần kỳ, căn bản là không có tư cách khiêu chiến với hắn.
Như vậy, thực lực của người này đã đạt tới mức biến thái đến cỡ nào?
Hắn hít ngược một hơi khí lạnh, một khắc cũng không dừng lại,
cũng không có dũng khí quay đầu nhìn lần nữa, nhoáng một cái, cắt ngang qua bầu trời biến mất trên không trung.
Nhìn
theo Tam Sát Nam Đế rời đi, Dương Phàm quay đầu lại nhìn Khổng
Nhạc, phát hiện đối phương đang hấp hối cận kề cái chết.
Dương Phàm biến sắc, mình vẫn còn xem nhẹ lực công kích của Kiếm tu.
Hắn vội vàng giơ tay vỗ lên ngực Khổng Nhạc, một đoàn sáng màu
xanh biếc như đóa hoa nở rộ xâm nhập trong cơ thể lão.
Khí sắc Khổng Nhạc khôi phục không ít, nhưng như trước không chuyển biến tốt, lão thấp giọng cười nói:
- Đạo hữu công pháp thực kỳ lạ, vốn nghĩ rằng đã chết, nhưng
không ngờ ngài còn có thể giúp ta có một chút hơi tàn.
Dương Phàm lộ sắc mặt ngưng trọng, đối mặt với tình huống của
Khổng Nhạc giờ phút này, hắn cũng có chút khó giải quyết.
Đối phương sở dĩ sắp chết, không phải vì bị thương, mà vì tuổi
thọ sinh mệnh đã đạt tới hạn mức cao nhất, hơn nữa đã nửa
chân bước vào quỷ môn quan.
Giờ phút này cho dù dùng Duyên Thọ Đan cũng có hơi chậm.
Tuy nhiên nếu Dương Phàm muốn kéo dài tuổi thọ của lão, vẫn có thể làm được.
- Đạo hữu có vấn đề gì, mau hỏi đi!
Khổng Nhạc ho khan, nói hai câu.
- Trước đổi địa phương đi!
Dương Phàm nhẹ nâng thân thể Khổng Nhạc lên, thân hình nhoáng lên một cái, hóa thành một tàn ảnh màu xanh nhạt biến mất ở tại
chỗ.
Sau vài hô hấp, hắn đi tới tầng đỉnh Tử Thiên điện, cũng chính là mật điện của Tử Thiên điện.
Khi ổn định, Dương Phàm đặt Khổng Nhạc ở bên cạnh, một bàn tay khoát lên trên người lão, cười nói:
- Khổng đạo hữu không cần phải gấp gáp, chỉ cần có ta ở đây, ngài sẽ không chết.
Trong giọng nói của hắn có một loại lực lượng như ma lực, làm cho
trong lòng Khổng Nhạc hơi ổn định, càng ngày càng cảm giác
người này sâu không lường được.
- Dương mỗ muốn hỏi chính là lúc nãy khi ngài sắp chết trong tay Tam Sát Nam Đế, từng nói qua một câu.
Dương Phàm nói, vẻ mặt ôn hoà.
Khổng Nhạc rơi vào phút suy nghĩ ngắn ngủi nhớ lại.
"Cho dù ngươi giết chết ta, nhưng vẫn không thể trở thành chí cường giả Nội Hảibởi vì Nho môn ta, xuất hiện một kỳ tài có một
không hai vạn năm khó gặp." Rất nhanh, Khổng Nhạc nhớ lại.
- Dương đạo hữu! Ngài có nghi vấn gì?
Khổng Nhạc gật gật đầu, lại khó hiểu hỏi.
Lúc này, điện chủ Tử Thiên điện, Hồ Phi, Vân Vũ Tịch, cùng đi tới mật điện,
Dương Phàm thiết hạ cấm chế ở bốn phía, xong mới hỏi:
- Xin hỏi Khổng đạo hữu! Theo như lời ngài vị kỳ tài Nho môn có một không hai kia, là người phương nào?
Trong lòng hắn có một dự cảm, đối phương nói kỳ tài có một không hai chính là Đặng Thi Dao.
Từ lúc ở Bắc Tần, thời điểm Dương Phàm bế quan tấn công Diễn Căn trung kỳ, theo Thạch Thiên Hàn ở Nội Hải biết được, Đặng Thi
Dao mất tích một cách kỳ lạ, có thể đang đột phá cảnh giới
đại tu sĩ hậu kỳ.
Tư chất cùng tu vi tiến độ như thế, đủ để xưng là kỳ tài có một không hai vạn năm khó gặp.
Đối mặt với nghi vấn của Dương Phàm, trong mắt Khổng Nhạc lộ ra dị sắc, cũng không chần chừ, đáp lời:
- Đó là một kỳ nữ, xuất từ Tam Hiền Môn, ở thời điểm năm mươi
năm trước, đã tấn chức đại tu sĩ Nguyên Anh. Trước đây mười năm, nàng đã một lần tới Thiên Nho Đảo, bí mật luận bàn cùng lão phu. Lúc ấy, nàng lấy tu vi ngang nhau dễ dàng đánh bại lão
phu.
Khổng Nhạc nói đến đây, ánh mắt hơi ảm đạm, thần sắc cực kỳ phức tạp, lại thở dài:
- Cộng thêm tuổi thọ của lão phu sắp hết, cũng không còn sức
hiếu chiến tranh đoạt, sớm biết sẽ có một ngày bại dưới tay
Tam Sát Nam Đế. Nhưng không ngờ trong Nội Hải còn có Dương đạo
hữu, cao nhân ẩn sĩ bực này.
- Xin hỏi Khổng đạo hữu, nữ nhân ngài đề cập tới có phải tên là Đặng Thi Dao hay không?
Dương Phàm vô cùng trịnh trọng hỏi.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt trong sáng của Vân Vũ Tịch cũng sáng
ngời, nảy sinh lục ý, liên tục lóe sáng một cách kỳ dị.