Lửa giận Lôi Minh Vương từ trong hư không vạn dặm hội tụ uy năng
tinh thần hùng hồn trút xuống, hóa thành mũi nhọn trong suốt
dài trăm trượng.
Bị Hồng Nhật Phẩn Thiên của Dương Phàm
gài bẫy mất nửa cánh tay, thân bị nội thương. Lôi Minh Vương đã
bị lửa giận bao phủ mất lý trí. toàn lực phát động lực Thần
Hư, muốn một kích tiêu diệt Dương Phàm.
̀m—
Lực
Thần Hư còn chưa đánh xuống, Dương Phàm đã sớm lông tóc dựng
đứng. Hoán Thiên Nha sinh ra cảm ứng, giống như thấy được hinh
ảnh mình bị cắt thành nhiều mành máu chảv đầm đìa.
Nhưng mà. hắn đã sớm không phải Dương Phàm trước kia, ở trước mặt cường giả Thần Hư không có sức chống cự.
Liền thấy hắn hít sâu một hơi. đi lên trước nửa bước, khoảng khắc
tiến vào mô thức Thiên Nhân, cũng lập tức để thần lực hai cây
Hoán Thiên Nha tràn ngập ba ngàn dặm hư không.
Giữa bầu
trời mơ hồ thấy được một mảnh ảnh ảo xanh đò giao nhau, hóa
thành một tầng bảo hộ to lớn, chặn giữa không trung.
̀m răng rắc
Trong hư không truyền đến chấn động kỳ dị, dùng mắt thường không thấy được cảnh tượng gì.
Bịch bịch bịch
Dương Phàm sắc mặt trắng bệch, liên tục lui ra mấy bước, ổn định Thân hình.
Đây là lần đầu tiên hắn không dùng Chí Bảo Long Khí, chi bằng vào thực lực bản thân chống lại cường giả Thân Hư.
Nếu như
đổi thành trước kia, cường giả Thần Hư chi bằng ý niệm, ít
nhất có thể khiến hắn trọng thương, thậm chí Hủy diệt linh
hồn.
Chẳng qua vào lúc này, hắn cũng chỉ có tâm thần bị
tổn thương, cũng tự chủ gánh chịu một chút áp lực. Thế nhưng
cường giả đạt tới cấp bậc Thần Hư, bọn họ phát động lực
Thần Hư đã không chi đơn giản là thực lực linh hồn, mà là rút
lấy lực hư không vạn dặm, ẩn chứa pháp tắc thiên địa hình
thành một loại công kích thân thông. Đạo cụ phòng ngự linh hồn
bình thường, chỉ có tác dụng bảo vệ rất nhỏ.
- Làm sao như thế chứ—
Lôi Minh Vương hoảng sợ không thôi, chính minh toàn lực phát động
công kích Thần Hư, theo lý tHuyết hẳn có thể dễ dàng miễu sát
tu sĩ cấp bậc Hóa Thần trung kỳ.
Nhưng mà vừa rồi Dương
Phàm lại phát động một loại lực lượng tồn tại cùng loại Thần Hư, nháy mắt nắm giữ ba ngàn dặm hư không.
Mặc dù trên
diện tích chất lượng. Dương Phàm còn xa xa không thể chống lại,
nhưng duới mô thức Thiên Nhân, bộ phận lực lượng đêu bị mảnh hư
không gánh chịu.
Oong
Hai cây Hoán Thiên Nha xanh đỏ
trong đẩu Dương Phàm, sinh ra cảm ứng huyển ảo với hư không trên
đầu, khiến cho ba ngàn dặm hư không tràn ngập thần lực Hoán
Nha. Kẻo dài ra một lần nữa. mơ hồ siêu việt khoảng cách trước
đó, mở rộng đến mức ba ngàn năm trăm dặm, càng có xu thế tăng
lên thêm một bước.
"Quả nhiên chỉ có rèn luyện thực chiến, mới có thể khai phá lực lượng Hoán Nha Kỳ, huống chi phải
đối mặt với đối thủ nguy hiểm hùng mạnh thế này."
Trong lòng Dương Phàm mừng rỡ, chút tôn thương vừa rồi cũng không đê trong lòng.
- B ản vương không tin!
Lôi Minh Vương sắc mặt âm trầm không thôi, trong lòng thẩm nghĩ:
"Có lẽ trong tay người này có mật bảo gì đó. có thể gánh chịu
lực Thân Hư của ta, nhưng tuyệt đối không thể kiên trì lâu."
Đôi mắt vàng kim chợt lóe, Lôi Minh Vương lại phát động lực Thần
Hư. Uy năng tinh thân vạn dặm hư không nang Chuyên, xuất hiện một
hư ảnh Thiên thân cao trăm trượng, trên người lóe lên một tia hoa
văn vàng, trong tay cầm thanh kiếm lớn hung hăng đâm tới.
Dương Phàm không yếu thế, thần lục Hoán Nha ba ngàn năm trăm dặm hư
không ngưng kết thành một bàn tay hư vô to lớn, co thành nấm
đấm, hung hăng đánh tới.
Trong hư không lại truyền tới
tiếng rung động khủng bố, thần lực hư vô tản mát ra ngoài, trực
tiếp chấn hôn phi phách tán những yêu tu yếu ớt ở bên ngoài.
Dương Phàm lại hừ nặng một tiếng, tâm thần bị thương, nhưng hắn có
được Bất Diệt Thể, cũng không để ý chút vết thương đó.
Chuyến này hắn dám một minh thám nhập mật địa Yêu Hoàng Cảnh, tự
thấy có thể bảo vệ mình trước mặt cường giả Thần Hư.
Hơn nữa dưới tình huống không đến vạn vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không tùy tiện vận dụng con bài tẩy chân chính.
Lấy Hoàng Long Quan trong tay mà nói, chi cần tế ra vật này, tu tiên giới Đại Tần này có thể tổn thương tới hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tối thiểu Vương hầu bình thường tuyệt đối không
uy hiếp được hắn.
Dương Phàm thông qua thiên văn bát long
xuất thế. cùng thế lực Thiên Võng, cơ bản xác định một kiện
Chí Bảo Long Khí đã rơi vào trên tay Yêu Long Hoàng, rất có thể
là Thiên Long Cung từng xuất hiện ở nội hải.
Một khi hắn vận dụng Chí Bảo Long Khí, quá nửa sẽ kinh động đến vị hoàng giả vô địch ở Yêu Hoàng Cảnh.
̀m ẩm ầm...
Lôi Minh Vương khống chế hư ảnh Thiên thần trong hư không, liên tiếp phát động công kích Dương Phàm.
Người sau mỗi lần thừa nhận một kích, thân người sẽ lui ra mấy bước, tâm thần tổn thương.
Tuy rẳng mỗi một lần tạo thành thương tổn linh hồn đối với Dương
Phàm không lớn, nhưng công kích này chất chồng lên, tổn thương
cũng cực kỳ khủng bố.
Ngay cả sức khôi phục khủng bố như Dương Phàm, cũng có chút ăn không tiêu.
"Nhân loạinày quả thật là quái thai..."
Trong lòng Lôi Minh Vương chấn động khó nói nên lời. Nếu như đối
phương là yêu tộc, thậm chí hắn sẽ hoài nghi người này có
phái là siêu cấp thần thú cấp bậc cao nhất hay không.
Hắn toàn lực phát động công kích Thần Hư liên tục, tiêu hao linh hồn lục cũng cực khủngbổ. mà Dương Phàm lại có thể kiên trì lâu
như vậy.
Sau khi liên tục thừa nhận mười mấy lượt công
kích, khóe miệng Dương Phàm rốt cuộc tràn ra vết máu. Còn lúc này, trên trán Lôi Minh Vương cũng xuất hiện một ít mồ hôi.
Tuy rẳng Dương Phàm bị thương không nhẹ. thế nhưng vận dụng khai phá thần lực Hoán Nha lại đột nhiên tăng mạnh.
̀m
Sau một vòng công kích, thần lực Hoán Nha của Dương Phàm từa ba ngàn dặm ban đầu, tăng lên đến bốn ngàn dặm.
Nói cách khác, hắn vận chuyển thần lực Hoán Nha, uy năng đã tăng lên một phần ba.
Vào lúc này, tâm thần Lôi Minh Vương tiêu hao quá lớn, gần như có xu thế kiệt sức.
Coi như là cường giả Thần Hư, cật lực phát động lực Thần Hư liên tục không ngừng như vậy, cũng cực kỳ quá sức.
Ngay lúc công kích Lôi Minh Vương xuất hiện khe hở ngắn ngủi, trong
mắt Dương Phàm chợt lóe thân quang, hội tụ thân lực Hoán Thiên
Nha phạm vi bốn ngàn dặm, giữa hư không hình thành một thanh
kiếm ảnh xanh đỏ giao nhau, phốc một tiếng hung hăng đâm tới Lôi
Minh Vương.
Cái gì?
Hắn còn có thể phát động phản kích?
Lôi Minh Vương nang lên. hư ảnh Thiên thần giữa hư không vung thanh kiếm lớn, ngăn cản kiếm ảnh của Dương Phàm phát động.
Đinh—
Linh hồn sinh, ra tiếng rung động như kim loại va chạm.
Mặc dù thần lực Hoán Thiên Nha của Dương Phàm công kích còn xa mói
tạo thành uy hiếp với hắn, nhưng trong lòng Lôi Minh Vương vẫn
sinh ra một cỗ kiêng kỵ cùng bất lực mãnh liệt.
- Lôi Minh Vương các hạ, ngài thân bị trọng thương, đã có lòng không sức rồi chứ.
Dương Phàm lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt mỉm cười nói.
Mặt đất dưới chán hắn, xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện.
Dùng lực lượng nguồn suối Sinh Mệnh Lục Chủng, Hồn Căn thông thấu đại địa. Hoán Thiên Nha cảm ứng bầu trời.
Trong khoảng khắc, lực tự nhiên mênh mông vô tận trong thiên địa tràn
tới, Dương Phàm hấp thu một bộ phận đặc thù trong đó, nhanh
chóng khôi phục thương thế.
Nếu là vết thương bình thường, bằng sức khôi phục của Dương Phàm, gần như có thể không thèm để ý.
Nhưng mặt linh hồn bị thương, tốc độ khôi phục không biến thái như
thế, lúc này mới mượn biện pháp này. đông thời xây dựng uy
thế mạnh mẽ. làm Lôi Minh Vương sinh ra tâm lý áp bức.
Lôi Minh Vương thấy tốc độ khôi phục Dương Phàm khủng bố như vậy,
sắc mặt âm trầm bất định, nhanh chóng chuyển thành tinh táo:
- Khó trách ngươi có thể chém giết Lưu nhi. thì ra có thực lực
vượt xa mấy lần Hóa Thần hậu kỳ, có thể nói là đệ nhất nhân
dưới Vương hầu. Chẳng qua... nếu ngươi cho rẳng thực lực cường
giả Thán Hư cũng chi cực hạn như thế, vậy thì sai lâm to rồi.
- Vậy sao?
Dương Phàm cùng lúc khôi phục thương thế, mỉm cười hòa nhã nói:
- Các hạ không phải là cường giả Thán Hư đâu tiên ta giao thủ,
Dương mỗ cũng không phải lần đầu tiên thoát khỏi tay cường giả
cấp bậc Vương hầu, thậm chí còn...
Nói tới câu cuối, hắn vẻ mặt thích ý cùng tự tin.
- Vậy bản vương muốn xem, ngươi làm sao trốn thoát khỏi tay ta.
Lôi Minh Vương cười trào phúng, hắn là Phủ chủ am hiểu tổc độ
nhất, có thể nói là tổc độ xếp hạng đầu trong mười hai đại
Phủ chủ Yêu Hoàng Cảnh.
Lời vừa dứt. Lôi Minh Vương xoạt một cái, biến mất.
Dương Phàm sau lưng phát lạnh, chi cảm thấy một cỗ lực Thần Hư vọt từ sau tới.
Trong cảm quan, một cái móng vuốt vàng kim, bùm một cái đánh tới
sau lưng Dương Phàm. Một mảnh sóng gợn vàng kim sắc bén. ẩn
chứa uy năng sấm sét đáng sợ, lập tức tràn ngập không gian.
Tầng giáp ánh sáng quanh người Dương Phàm răng rắc một tiếng liền
vỡ nát, dòng điện mạnh mẽ làm cho thân thể hắn tê cứng.
Nhìn thấy móng vuốt vàng kim sắp xuyên thủng lưng. Dương Phàm muốn
tránh cũng không được, trên người bùng phát một mảnh sóng gợn
xanh óng ánh.
Một kích Lôi Minh Vương bao hàm lực lượng cơ thể mạnh mễ, lực Thần Hư. thần thông lôi điện bản mạng, công
kích phát ra đã đè nén vùng hư không này.
- Chịu chết đi...
Lôi Minh Vương ánh mắt ngưng tụ sát ý thành một điểm, móng vuốt
vàng kim đâm thủng tâng gợn sóng xanh óng ánh, hơi ngừng lại,
liên đi thăng đám thủng ngực Dương Phàm.
Răng rắc
Thán thể Dương Phàm trực tiếp bị cỗ công kích đáng sợ tới cực điểm đánh tan vỡ.
- Trẻ nhỏ vô tri, dám khinh thường lực lượng cảnh giới Thần Hư, đây là kết cục của ngươi.
Lôi Minh Vương trào phúng.
Nhưng mà, ý cười nhanh chóng cứng lại trên mặt hắn: thi thể Dương
Phàm bị đánh nát. lại chỉ là một mảnh phấn đá màu xanh.
BỊ lừa rồi.
Trong lòng hắn chấn động, vừa bị đánh chết, sợ rẳng chỉ là một bộ thế thân.
- Ha ha! Lôi Minh Vương các hạ, ta không muốn giao chiến với ngài ở địa bàn yêu tộc. lúc nào rảnh sẽ tới luận bàn, chờ mong lúc đó
Tầng nham Thạch bên dưới truyền tới tiếng cười khẽ cùa một nam từ.
Giao thủ cùng Lôi Minh Vương một lát. thần lực Hoán Thiên Nha của
Dương Phàm tăng nhiều, nhưng hắn biết rõ đánh lâu dài tiếp sẽ
dẫn tới rất nhiều cường giả yêu tộc.
Đến lúc đó, Lôi
Minh Vương liên thủ vài Hóa Thần đại tu sĩ, mấy chục vạn yêu
tu. phát động chiến đấu biên người, coi như cường giả Thân Hư
cũng phải lật thuyên trong mương.
- Ngươi thoát được hay sao?
Lôi Minh Vương cười lạnh, thân hình hóa thành một tia chóp vàng
tiến vào tầng đất. chóp mắt đuổi theo Dương Phàm.
"Tốc độ thật nhanh."
Dương Phàm khẽ động dung.
Trên phương diện tốc độ, Lôi Minh Vương gần như đứng trên đỉnh cao.
Răng rắc.
Móng vuốt màu vàng kim vung lên, Dương Phàm bị xé nát. hóa thành một mảnh đá vụn.
Cái gi?
Lôi Minh Vương lại bị lừa. gần như muốn phát cuồng.
Hắn lập tức mở ra thần thức, bao phủ phạm vi mười vạn dặm, lại
phát hiện không duới mười mấy "Dương Phàm", nhắm các phương
hướng khác nhau bỏ chạy.
- Điêu trùng tiểu kế!
Lôi Minh Vương vận Chuyên lực Thán Hư, đông thòi công kích mười mấy Dương Phàm.
Răng rắc răng rắc...
Mười mấy Dương Phàm từng cái vỡ nát. chỉ còn lại một cái đã trốn ra ngoài ngàn dặm.
̀m!
Hắn lại vận chuyển toàn bộ lực Thần Hư. hung hăng công kích lên Dương Phàm cuối cùng.
Thế nhưng, theo một tiếng răng rắc, một cái "Dương Phàm" cuối cùng
trong tầm mắt cũng hóa thành một đống vụn gỗ.
Lại cũng là thế thân?
Sao lại nhưthế được chứ?
Lôi Minh Vương thần sắc đột nhiên biến đồi. trong lòng lộp bộp phát lạnh.
Dương Phàm... Rốt cuộc hắn ở chỗ nào?