Dương Vũ và Ngô lão sợ tới mức mặt không còn chút máu. trong ánh mắt lộ ra vẻ hồi hộp lo lắng. ngay cả đầu cũng không dám quay lại. thi triển pháp lực cao nhất ngự kiếm phi hành bỏ chạy.
Đồng thời với lúc đó. trong phiền rừng rậm âm u này tản mát ra một cỗ hơi thở băng lãnh và tức giận. lan tràn ra bốn phía. Từ khoảng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được một cỗ ma khí đang chậm rãi hồi phục.
Cảm nhận của Dương Phàm cực kỳ cường đại. tuy rằng chưa từng tận mắt nhìn thấy cũng từ hai tiếng kêu thảm thiết kia. cùng với tình cảnh hai người Dương Vũ chật vật bỏ chạy. có thể đại khái phán đoán ra một kết quả đại khái. Giờ phút này cỗ ma khí kinh khủng khó hiểu kia đang chậm rãi khôi phục. không khỏi khiển hắn sợ hết hồn. Hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ cũng không hề có sức phản kháng, vô duvên vô cớ chết đi. huống chi là một tu sĩ luyện khí kỳ nhỏ bé như hắn.
"Chạy thôi.."
Dương Phàm cũng bất chấp việc gì. thân hình chớp động liền bay vọt lên. đạp vào những cành cây dày đặc. như gió lốc bay ra khỏi bìa rừng rậm mà chạy đi. Hắn tuy rằng cũng có thể miễn cưỡng ngự kiếm phi hành. nhưng tốc độ chắc chắn sẽ chậm hơn nhiều so với cấp tốc chạy.
Trong cả quá trình này, Dương Phàm cảm nhận được dường như có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn vào mình. Trong lòng hắn có vài phần sợ hãi. lại chưa từng mất đi lý trí. Trong rừng rậm âm u này khẳng định tồn tại một sự cấm kỵ nào đó. Nhưng vào lúc bình thường nếu không tiến vào khu vực trung tâm sẽ không gặp phải độc thủ. Thế nhưng từ khi ma khí kinh khủng kia hồi phục. Dương Phàm không dám kết luận như vậy. Bằng vào tốc độ nhanh nhất của mình chạy ra khỏi rừng rậm vô danh này. Vừa mới rời khỏi rừng rậm. Dương Phàm cảm giác được cỗ hơi thở băng lãnh đang tập trung vào thân mình đã tiêu tán đi hơn phân nửa.
"Rừng rậm vô danh này hơn phân nửa là một nơi cấm kỵ, không nên ở lâu. Trước mắt người Kinh đô Dương gia đã bị dọa cho vỡ mặt. tạm thời cũng không dám quav lại đây nữa."
Dương Phàm lúc thì chạy bộ. lúc thì ngự kiếm phi hành. xuyên qua khu vực địa thế phức tạp núi sâu rừng hoang, cố gắng tránh xa rừng rậm vô danh kia. ở nơi bằng phẳng hoặc là nơi đồi núi hắn đều cấp tốc chạy trốn. chỉ có khi gặp phải sông hồ hoặc nơi tuyệt cảnh hắn mới bắt buộc phi hành trên không trung. Dương Phàm thập phần cẩn thận. cố gắng không phi hành trong không trung, như vậy rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác. Liên tục cấp bách chạy trốn mấy canh giờ. cho dù năng lục khôi phục thể lực của Dương Phàm có tốt đến đây cũng đã là cố hết sức. tùy tiện tìm được một cái sơn động dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ.
"Ta hiện tại đã cách rừng rậm kia mấy trăm dặm. nơi này cũng vô cùng hẻo lánh. hẳn là sẽ không bị người của Kinh đô Dương gia tìm được."
Dương Phàm trong lòng bình tĩnh. khoanh chân ngồi xuống, trong đầu bắt đầu suy tư về những chuyện liên quan đến rừng rậm vô danh kia.
"Tại sao ở trong thâm sơn tuyệt cốc lại còn có một nơi cấm địa như vậy, mà ta lại chưa từng nghe nói tới?"
Trong lòng Dương Phàm vô cùng nghi hoặc.
Hắn không biết cấm địa này. Nhưng cũng hiểu được. ngay cả Thiếu chủ Kinh đô Dương gia và mấy tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ cũng hoàn toàn không biết chút gì về nơi này, đây cũng thật có chút cổ quái. Suy tư một lát. Dương Phàm thông qua Tiên Hồng Giới trên tay lấy ra một quyển sách nhỏ trong Tiên Hồng không gian.
"Cửu u ma kinh - Tiền quyển".
Ánh mắt Dương Phàm lấp lóe không ngừng, chăm chú nhìn quyển sách cổ trong tay. Tiếp tục hồi tưởng về phiến rừng rậm khủng bố kia, trong lòng lại ngổn ngang những điều khó hiểu. Khi bắt đấu chạv khỏi rừng rậm vô danh kia hắn từng cảm giác được một cỗ ma khí khủng bố đang hồi sinh. chính điều đó khiến cho người khác khiếp sợ. Mà quvển sách cổ quý hiếm này ghi lại một bộ ma công bá đạo tuyệt luân. Có lẽ giữa hai chuyện này có sự liên hệ gì đó. Đồng thời trong lòng Dương Phàm còn sinh ra một ý niệm trong đầu:
"Trong tay ta có bộ ma công cường đại này. có nên tu luyện thử một chút hay không.."
"Tiên Hồng Quyết"' tuy rằng vô cùng huyền bí, bác đại tinh thâm. được xưng là nghịch thiên. Nhưng khuvết thiếu thần thông công kích. Từ trên mức độ nào đó mà nói. nó tựa như một bộ công pháp phụ trợ. không tôn sùng chiến đấu cùng công kích. thậm chí coi như là một loại phép thuật bàng môn tà đạo.
'"Tiên Hồng Quyết' có thể giúp ta được trường sinh bất tử. dung mạo không già. thậm chí tuổi thọ so với tu sĩ cùng cấp nhiều hơn gấp đôi. Trong khi đó. công pháp này không có thần thông công kích cường đại."
Sắc mặt Dương Phàm dần dần trở nên ngưng trọng, thần thức thoáng quét qua bốn phía. cũng không thấy có gì khác thường. Vì thể hắn liền thiết lập một cấm chế bí ẩn tại sơn động này. Sau đó. Dương Phàm cẩn thận mở trang đầu tiên của quyển sách màu đen nàv ra. thần thức rót vào trong đó. trong phút chốc lại cảm giác được một không gian hắc ám thâm thúy, vô số ký hiệu và ngọn lửa chớp động. khiến cho tâm thần hắn cùng phải sợ run, chịu đựng áp lực khó tin. Đồng thời những công pháp huvền bí không thể tiếp xúc kia không ngừng xoay quanh trong đầu hắn.
Trong quvển bí điển màu đen này dĩ nhiên không có một hình thức nào về khẩu quyết công pháp. ảo diệu cũng gần giống như 'Tiên Hồng Quyết" vậy.
Như vậy, nó chỉ có thể truyền lưu đơn lẽ trao tay, rất khó phục chế lại.
Tìm hiểu một lát. Dương Phàm chỉ cảm thấy tinh thần tiêu hao rất lớn. cũng chỉ cảm nhận được một chút bề ngoài của bộ công pháp ma đạo này.
"Xem ra với tu vi hiện tại của ta. tìm hiểu bộ ma công này còn không được."
Dương Phàm khôi phục bình tĩnh. tạm thời bỏ qua việc tìm hiểu Cửu u ma kinh. Công pháp ma đạo không thể so với công pháp chính đạo. cần tiến hành tu luyện theo tuần tự. Phương pháp tu luyện có chút hung hiểm và quỷ dị. chỉ cần một chút sơ ý liền có thể đi vào con đường vạn kiếp bất phục.
Lại nghỉ ngơi một lát. pháp lực và tinh thần của Dương Phàm cũng khôi phục đến trạng thái đỉnh.
Không dừng lại lâu. hắn nhằm một phương hướng rồi không ngừng lặn lội đường xa.
Để đảm bảo an toàn. Dương Phàm cố gắng không ngự kiếm phi hành. đi bộ và chạy trốn. xuyên qua khắp chốn nguy hiểm. hy vọng sớm ngày có thể rời khỏi phiến rừng núi khỉ ho cò gáy này, trở lại Vụ Liễu trấn.
Đương nhiên, trên con đường gian nan này Dương Phàm cũng phát hiện được một số loại dược liệu linh thảo. thu hoạch cũng không nhỏ. Thông qua thực tiễn học hỏi và phân tích. y đạo và kinh nghiệm của hắn đã gia tăng lên mấy phần. Cứ như vậy, lộ trình gian nan nguy hiểm của Dương Phàm từ buồn tẻ vô vị trở nên lý thú ngập tràn. ngay cả tâm tư về nhà cũng không tha thiết như trước.
Đi trong hai ba ngày, Dương Phàm chém giết mấy yêu thú bậc thấp. thu được mấv cọng kỳ hoa dị thảo có chút quý hiếm. những dược liệu bình thường khác thì được khá nhiều. Rốt CUỘC đến ngày thứ tư. khi mặt trời lặn xuống đằng tây, hắn đi dọc theo một dòng suối nhỏ liền phát hiện từng đạo từng đạo khói bếp bốc lên.
Một thôn xóm nhỏ không xa xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Dương Phàm thoải mái thở ra một hơi. vẻ mặt vui mừng nghĩ:
"Đi nhiều ngày như vậy, gian khổ bôn ba toàn là một vùng khỉ ho cò gáy, nào là độc thảo nào là yêu vật Hiện tại cuối cùng cùng nhìn thấy có người rồi".
******
Tại một vùng biên khác. những người Kinh đô Dương gia tham gia hành động lùng bắt chỉ còn lại hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Dương Vũ và Ngô lão. cũng đều đã quay về gần tới Tú Ngọc Các.
Rời khỏi khu rừng rậm vô danh kia được nửa ngày, bọn họ lại can đảm quay trở lại, từ rất xa liếc mắt nhìn một cái. Kết quả là từ khoảng cách rất xa bọn họ vẫn có thể cảm nhận được ma khí cuồn cuộn từ trong rừng rậm vô danh kia tràn ra.
Hơn nữa. cỗ ma khí này không ngờ còn đang không ngừng tăng lên. trong phạm vi một trăm dặm dĩ nhiên chim thú đều tuyệt tích. ngay cả đám yêu vật cũng thoát đi rất xa. Dương Vũ và Ngô lào ở lại Tú Ngọc Các chờ nửa ngày.
Trong phút chốc. một đạo thanh quang từ chân trời bay xẹt qua. giáng xuống một vị trung nhiên thư sinh vẻ mặt ôn hòa.
- Từ tiên sinh! Rốt cuộc ngài đã tới rồi!
Dương Vũ sắc mặt vui mừng. Ngô lão kia cùng vội vàng cúi người thi lễ với trung niên thư sinh. thần sắc có chút cung kính. Trung niên thư sinh này chính là Từ tiên sinh đã đi cùng Dương Vũ tới Nam Dương gia lần trước. Ngày đó. Từ tiên sinh ở trong biệt viện của Dương Phàm thi triển ra phép thuật hàn băng, cũng ra tay tra xét thực giả chuyện Dương Phàm tán công.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy hai người các ngươi rất hoảng loạn. tâm tình còn chưa ổn định.
Từ tiên sinh ngồi xuồng, không mặn không nhạt hỏi.
- Chuyện tình là như vậy...
Dương Vũ không dám giấu diếm. thuật lại sơ lược những chuvện đã xảy ra một lần.
- Vì một tu sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ mà các ngươi lại phát động nhiều nhân lực như vậy? Lại còn tổn hại hai tu sĩ Ngưng Thần Kỳ nữa.
Vẻ mặt Từ tiên sinh ngưng trọng, sau đó lại trầm giọng nói:
- Hai tu sĩ Ngưng Thần Kỳ kia là chết như thế nào. không được úp úp mở mở.
- Bọn họ... Khi bọn họ tiến vào trong rừng rậm quỷ dị kia, đột nhiên ngã xuống rồi kêu lên thảm thiết mà chết đi, sau đó ngay cả một tiếng động cùng không có vang lên.
Dương Vũ thấp giọng nói.
- Rừng rậm quỷ dị?
Từ tiên sinh sắc mặt khẽ đổi hỏi:
- Khu rừng rậm đó phải là khu rừng nằm về phía bắc Tú Ngọc Các. sâu trong thâm uyên tuyệt cốc không?
- Đúng vậy! Từ tiên sinh ngài làm sao lại biết?
Dương Vũ vẻ mặt kinh ngạc.
- Không ngờ là nơi đó...
Vẻ mặt Từ tiên sinh kịch biến. bật đứng dậy "vụt" một tiếng, trong ánh mắt lộ ra mấy tia ngưng trọng và kinh hãi. Dương Vũ và Ngô lão thấy Từ tiên sinh phản ứng mạnh mẽ như vậy, trong lòng cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.
- Từ tiên sinh! Khu rừng rậm vô danh kia rốt cuộc là như thế nào?