Chỉ khoảng nửa khắc, ba trang Khô Lâu Huyết Thư đều mở ra, không gian huyết cấm độc hữu che phủ phạm vi mấy dặm.
Những đám mây máu trên đỉnh đầu quay cuồng, vô số lệ quỷ rít gào đánh tới, rung chuyển tâm thần đối phương.
Phía dưới sóng máu bắt đầu sôi sục cuồn cuộn, từ bên trong đi ra từng bộ xương khô màu máu.
Sóng máu chấn động, lực lượng màu máu tuôn ra cuồn cuộn, chống đỡ cùng lĩnh vực xích luyện do Chí Bảo Long Khí Xích Long Châu
hình thành, áp lực trên Dương Phàm lập tức giảm đi rất nhiều.
Đồng thời, hắn khống chế lực lượng không gian màu máu, đè ép tới hướng Cổ Huyền Minh.
- Lực lượng Huyết Ma Đạo?
Cổ Huyền Minh cười khinh miệt, Xích Long Châu trước người buông bỏ
lực lượng vầng lửa màu đỏ thẫm, cùng toàn lực thúc dục lĩnh vực xích luyện.
Bỗng nhiên, bốn phía hào quang màu đỏ
tăng mạnh, vô số vầng lửa sáng màu đỏ bắt đầu đốt cháy sóng
máu trong không gian huyết cấm.
Dương Phàm biến sắc, chỉ
cảm thấy lĩnh vực huyết cấm bắt đầu lay động, đồng thời dần
dần có xu hướng ảm đạm xuống.
Luận uy lực của hai kiện
Pháp bảo này: Huyết cấm Luyện Ngục Thư thân là Thông linh Pháp
bảo danh tiếng không nhỏ, cùng Xích Long Châu chênh lệch cũng
không lớn.
Trong trường hợp đó, là Chí Bảo Long Khí, viên châu này ẩn chứa lực cực nóng của Xích Long, lại mang theo uy
lực của long khí, có thể thiêu cháy vạn vật trên thế gian, có
hiệu quả khắc chế ma đạo tà đạo trong thiên hạ.
Huyết Ma Đạo, lệ thuộc chi nhánh ma đạo, lực lượng thần thông như cũ vẫn bị Xích Long Châu áp chế.
Thấy vậy, Dương Phàm lại cắn răng, rót máu huyết trong cơ thể vào trong Khô Lâu Huyết Thư.
"Rầm"
Trong sóng máu nhảy vọt ra một bộ xương khô to lớn cao tới ba
trượng, cầm trong tay liễm đao màu máu, trong hốc mắt lấp lóe
ngọn lửa màu tím.
Mang theo sóng máu cuồn cuộn, bộ xương khô Tử hỏa huyết này đụng mạnh vào lĩnh vực xích luyện,
đánh tới hướng Cổ Huyền Minh.
- Cái gì.
Cổ Huyền Minh kinh hãi, trong lòng hoảng sợ: "Đây đúng là tử vật tà đạo của cấp bậc đại tu sĩ."
Ở trong Huyết cấm Luyện Ngục, thực lực của bộ xương khô Tử hỏa
huyết này có thể tăng phúc, còn cường đại hơn nhiều so với
đại tu sĩ Nguyên Anh bình thường.
"Vù! Vù!"
Bộ
xương khô Tử hỏa huyết múa may liễm đao trong tay, gió lốc màu
máu cuốn tới phủ trùm Cổ Huyên Minh, nhưng mới vừa tiếp cận,
đã bị Xích Long Châu tản phát ra lực nóng chí cực làm bốc hơi lên.
Thế nhưng công kích của nó không ngừng lại chút
nào, từng luồng kiếm khí màu máu, giống như dòng sông dài, đổ trút công kích xuống.
Cổ Huyền Minh lập tức cảm nhận được một áp lực đè mạnh.
Ngay tức khắc, hắn lại rót thêm máu huyết vào Xích Long Châu, sắc mặt hắn trắng bệch.
"Phù! Vù!"
Một luồng lửa sáng trong suốt cùng với long văn màu đỏ, cùng tấn
công tới, tập trung vào bộ xương khô Tử hỏa huyết, uy lực long
khí lẫm liệt buông xuống.
Hoa văn hình rồng lay động trong vầng lửa sáng màu đỏ trong suốt, độ nóng chảy cực độ từng
bước quét tới lực lượng màu máu ở bốn phía khoảng không phía trước.
Khi kiếm khí như sông dài kia trút xuống, lập tức bị tan chảy.
Chẳng những thế, long văn trong suốt trong vầng lửa sáng, dư uy còn
không tiêu tan, đánh thẳng tới hướng bộ xương khô Tử hỏa huyết.
Toàn thân bộ xương khô Tử hỏa huyết run lên, liễm đao màu máu trong
tay bộc phát ra hào quang màu máu chói mắt, tận lực vung mạnh
lên giao kích cùng một chỗ với xích viêm.
"Vù! Ầm!'
Hai thứ chạm nhau, toàn bộ không gian huyết cấm chấn động, lĩnh vực xích luyện cùng tối sầm lại.
Ngay sau đó, chỉ thấy bộ xương khô Tử hỏa huyết rít gào một
tiếng, thanh liễm đao màu máu trong tay nó, bị đốt cháy hơn phân nửa. Vừa kinh sợ vừa phẫn nộ, dưới khống chế của Dương Phàm, bộ xương khô Tử hỏa huyết tiếp tục đánh về phía Cổ Huyền
Minh.
Cổ Huyền Minh chợt ngưng trọng sắc mặt, một kích
vừa rồi vậy mà không tiêu diệt được hoặc chí ít là đánh bị
thương nặng bộ xương khô màu máu, hoàn toàn ra ngoài ý liệu
của hắn.
Vẻ mặt hắn biến đổi không ngừng, Xích Long Châu hóa thành một luồng hào quang màu đỏ, nở rộ vạn trượng, làm cho sóng máu bốn phía đều bốc hơi lên, tiếng long ngâm vang lên
từng hồi, không ngờ lấy bản thể bay thẳng đến đụng mạnh vào
bộ xương khô màu máu.
- Không xong!
Dương Phàm biến
sắc, ý niệm vừa động, bộ xương khô tử hỏa huyết vội vàng ẩn
vào phía dưới sóng máu, biến mất không thấy. Thực ra nó trở
lại trong huyết thư.
Thế nhưng Xích Long Châu mang theo uy lực ngút trời, hung hăng va chạm vào trong sóng máu.
"Ầm!"
Một mảng vầng sáng lửa bùng nổ, xé rách cả không gian màu máu,
đồng thời ngay cả lĩnh vực xích luyện cùng theo đó tan rã.
"Phù! Phù!"
Cổ Huyền Minh cùng Dương Phàm đồng thời phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, thân hình loạng choạng sắp ngã.
Hào quang trên Xích Long Châu ảm đạm, trở lại trong cơ thể Cổ Huyền Minh.
Huyết Cấm Luyện Ngục Thư thu liễm hào quang, khôi phục vẻ cổ xưa, vô lực rơi xuống trên tay Dương Phàm.
Cuối cùng kết cục dĩ nhiên là lưỡng bại câu thương.
Trong mắt Cổ Huyền Minh lộ ra vẻ không cam lòng, sắc mặt biến đổi không ngừng, khó coi tới cực điểm.
Với huyết mạch hoàng tộc của mình, cộng thêm tu vi đại tu sĩ hậu
kỳ, thậm chí ngay cả Chí Bảo Long Khí đều xuất động, không
ngờ ngay cả một chút xíu tiện nghi cũng không giành được.
Dương Phàm hô hấp hơi dồn đập, thần sắc khôi phục trấn định, trong
lòng thầm than thở, xem ra nếu muốn giết chết người này, chỉ
sợ không có năng lực.
Nếu là đại tu sĩ Nguyên Anh bình thường, Dương Phàm ít nhất có năm sáu thành cơ hội giết chết.
Nhưng người này chẳng những có được lực lượng huyết mạch cường
đại, còn nắm giữ bảo vật chí cường trong nhân giới, cường đại hơn rất nhiều so với bất kỳ địch nhân nào mình từng gặp.
"Xoạt!"
Đột nhiên, hai cánh vàng ảm đạm sau lưng Dương Phàm, nở rộ ra hào
quang chói mắt, hóa thành một luồng tàn ánh màu vàng lao tới
hướng Cổ Huyền Minh.
- Cái gì hắn còn có dư lực?
Cổ Huyền Minh hoảng hốt, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Hắn đột nhiên phát hiện, hai người giao chiến tuy rằng sức chiến
đấu ngang tài ngang sức, nhưng có một điểm hắn hoàn toàn không
bằng đối phương: Đó chính là sự khôi phục sức khỏe, lực kéo
dài vô tận.
Thương thế bình thường đối với Dương Phàm mà nói, căn bản có thể không quan tâm, pháp lực tiêu hao cũng có
thể khôi phục trong thời gian ngắn.
- Điều này sao có thể!
Lòng tự tôn của Cổ Huyền Minh đã bị đả kích nặng, hắn nói năng lộn xộn:
- Ngươingươi không phải thể chất bình thường, khẳng định kế thừa huyết mạch cao quý thời thượng cổNếu không không có khả năng
có được khôi phục sức khỏe nhanh như vậy.
Sự khôi phục sức khỏe như thế, cho dù là tồn tại cấp Thần thú bình thường cũng không sánh được.
"vèo!"
Tường Vân Ngoa dưới chân Dương Phàm run lên, thân hình biến mất trong
không gian, trong phút chốc hiện ra trước người hắn.
Lúc này, hắn mới phản ứng lại, liền chuẩn bị vận chuyển pháp lực cùng thần thông huyết mạch.
"Ầm!"
Đột nhiên, một cổ trọng lực buông xuống, nhường thân hình hắn lập tức khựng lại.
Ngay sau đó, đôi cánh vàng chợt lóe, xẹt qua trên người hắn.
"Xoạt Xoạt!"
Máu tươi bắn ra, đôi cánh vàng xẹt qua ngực và vai hắn.
Cổ Huyền Minh hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh, thân hình
long văn màu tím tăng vọt, hình thành một cái áo giáp long văn, chặn lại mấy lần công kích tiếp theo Dương Phàm.
"Vù! vèo!"
Chợt hình thoi màu xanh dưới chân hắn toàn lực run lên, hóa thành
một luồng sáng, bắn về phía chân trời, biến mất không thấy.
Dương Phàm không có truy kích, mà là rất nhanh hạ xuống đất/
Vừa chạm xuống mặt đất hắn lập tức vận chuyển pháp lực, thu
thập máu huyết Cổ Huyền Minh bị thương chảy xuống trên mặt
đất.
Thật kỳ quái là ở dưới điều kiện nhiệt độ hạ
thấp nước đóng thành băng ở Cực Bắc này, những giọt máu rơi
xuống mặt đất, cũng không có đóng thành băng.
- Ha hamáu huyết hoàng tộc Tiên Tần đây sao?
Dương Phàm hơi nhếch khóe miệng, nhúm máu trong tay kia có vài phần
hơi nóng, lộ ra ánh vàng mờ nhạt, quả nhiên khác với máu
huyết người bình thường.
Tâm thần dung nhập Tiên Hồng
Không Gian, hắn lấy ra một cái bình sứ đặc biệt, sau đó trút
nhúm máu này vào bảo quản cẩn thận.
Nếu Cổ Huyền Minh
có thể sử dụng Chí Bảo Long Khí, lại tự xưng là huyết mạch
hoàng tộc, như vậy tất nhiên không thể nghi ngờ là hậu duệ của hoàng tộc Tiên Tần.
- Đúng rồi!
Dương Phàm đột nhiên nhớ tới điều gì, lại tế ra Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên.
Hắn nhớ rõ, Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên trước đó hấp thu không ít máu huyết trong cơ thể Cổ Huyền Minh.
Máu huyết đó cũng không phải là máu hoàng tộc bình thường.
Dương Phàm vội vàng quan sát Hấp Huyết Xà Tiên, phát hiện có một
phần máu huyết hoàng tộc Tiên Tần bị nó cắn nuốt tiêu hóa,
còn có một phần trữ lại trong xà tiên, chuẩn bị chậm rãi tiêu hóa.
- Mau nhổ ra!
Dương Phàm vừa động ý niệm, khống chế Hấp Huyết Xà Tiên.
Chỉ thấy xà tiên màu đen hơi vặn vẹo vài cái, sau đó bên ngoài xà tiên tiết ra một lớp máu huyết tinh thuần trong suốt lấp lánh, ánh vàng.
Thật tốt quá.
Dương Phàm mừng rỡ, vội vàng thu thập bảo quản số máu huyết này.
Lại nhìn Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên, mặc dù chỉ hấp thu chút
ít máu huyết hoàng tộc Tiên Tần, trên khí tức của nó đã xảy
ra chuyển biến thật lớn.
Ở thời điểm trước kia, xà tiên này tỏa ra khí tức âm tà quỷ dị, hơn phân nửa chính là vật tà đạo.
Nhưng sau khi hấp thu chút ít máu huyết hoàng tộc Tiên Tần, chẳng
những nó tấn chức thành Cổ bảo nhất cấp, mà còn tỏa ra một
loại khí tức chấn nhiếp, thoắt ẩn thoắt hiện vượt qua lẽ
thường.
- Một trận chiến này tuy rằng không có bắt giữ
được người nọ, nhưng chiếm được máu huyết hoàng tộc Tiên Tần,
ngay cả phẩm chất của Hấp Huyết Xà Tiên cũng tăng lên nhiều
bậc.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ vui mừng hài lòng.
Sau đó, hắn ở tại chỗ ngồi xếp bằng thời gian tàn nửa nén hương, khôi phục pháp lực nguyên khí bảy tám phần.
Mà ở bên kia, khi Cổ Huyền Minh thi triển bí thuật bỏ chạy đến
Băng Tuyết Tiên Vực, nguyên khí tổn thương nặng, thân hình lảo
đảo, gần như đứng cũng không vững.
Sau khi thi triển bí thuật, thương thế của hắn ngược lại càng thêm nặng, nguyên khí càng tổn thương trầm trọng.
Nếu cho hắn biết rằng, cùng lúc này Dương Phàm, đã cơ bản hoàn
toàn khôi phục, không biết hắn sẽ nghĩ thế nào.
- Vì sao ta luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng?
Cổ Huyền Minh thở hổn hển, trong lòng cảm giác có điều không
đúng thực tế, dường như mình đã bỏ qua vấn đề gì.
Trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ tới chuyện có liên quan máu huyết của mình bị Dương Phàm thu lấy.
Cổ Huyền Minh ngồi xếp bằng tại chỗ hai ngày, pháp lực đã khôi phục hơn phân nửa.
Sự khôi phục sức khỏe như thế cũng đủ để tự hào, chính là nhờ tác dụng của huyết mạch hoàng tộc Tiên Tần.
Thế nhưng nếu so sánh cùng thể chất biến thái của Dương Phàm, đâu chỉ kém một hai lần?
Lúc này, hắn dần dần khôi phục bình tĩnh, bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh chiến đấu cùng Dương Phàm.
"Đối phương lấy tu vi Nguyên Anh trung Kỳ mà có thể chất và pháp
lực thần thông thế này, hơn phân nửa cũng kế thừa máu huyết
Thần Ma thời thượng cổ, nhưng hắn không tự biết huyết mạch cao
quý của bản thân mà thôi!" Cổ Huyền Minh rốt cục đưa ra một
cái suy đoán, hắn tự cho là kết luận hợp lý nhất.
Có
lẽ trong đó có vài phần lừa mình dối người, nhưng nghĩ lại
là phụ trợ của công pháp nghịch thiên giống như Tiên Hồng
quyết, đích xác khó có thể tưởng tượng.
Thử nghĩ, một
nhân loại bình thường, như thế nào có thể có được thể chất
và sự khôi phục sức khỏe còn muốn biến thái hơn so với Thần
thú.
Bởi vì trong lòng Cổ Huyền Minh không muốn chấp
nhận sự thật mình thất bại, nên mới phân tích từng chi tiết
trận đấu vừa rồi, và hắn chợt nhớ.
- Máumáu huyết của ta.
Bất chợt, trong mắt Cổ Huyền Minh chợt lóe sáng, sắc mặt đại biến.
"Vù!"
Hắn lập tức bay ra Băng Tuyết Tiên Vực, bay tới trường chiến đấu lúc nãy.
Trong tầm nhìn của hắn hiện trường đổ vỡ lỗ chỗ, mặt đất gồ
ghề, thậm chí còn có hố sâu phạm vi mấy dặm, sâu tới mười
trượng lớp băng trên mặt đều tan rã.
Đổi lại là bất cứ
bậc cao Nguyên Anh nào đích thân tới nơi đây, nhìn thấy dấu vết
của trận chiến như thế, nhất định sẽ kinh hồn bạt vía.
Cổ Huyền Minh cũng không phải đến quan sát vết tích chiến trường, hắn đảo thần thức nhìn quét phạm vi mười dặm, cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ.
- Không thấy máu huyết của ta!
Cổ Huyền Minh cả kinh.
Hắn biết rất rõ ràng, máu huyết hoàng tộc Tiên Tần không tầm
thường, mặc dù ở dưới tình huống nhiệt độ cực kỳ thấp này,
trong mấy ngày cũng không thể đông đặc nó được.
Cho dù máu đông lại, hắn vẫn có thể cảm nhận được tồn tại máu huyết của mình.
- Máu huyết hoàng tộc takhông ngờ bị hắn lấy đi rồi!
Cổ Huyền Minh liên tục đổi sắc mấy lần, trong lòng càng ngày càng bất an, thì thào lẩm bẩm:
- Chỉ mong hắn chỉ là tò mò thu thập, chỉ cần không có Chí
Bảo Long Khí, cho dù hắn có máu huyết hoàng tộc ta, cũng không có chỗ dùng.