Đại trưởng lão Vũ Nghiên hứng thú như đang đánh giá Dương Phàm, đối với nữ nhân áo vàng thì thái độ hơi lạnh nhạt.
Điểu này càng khiến Dương Phàm kinh ngạc, thật sự không hiểu được
quan hệ giữa nữ nhân áo vàng này và Dược Thánh Tông.
Nếu không phải vì có quan hệ với nàng, chi bằng thực lực hai huynh
muội Vũ Dương. Vũ Phức thì muốn buộc hắn đi Ngoại Hải Vực
quả là chuyện không thể.
Tuy nhiên, nữ nhân áo vàng này
từ đầu tới cuối, ngoại trừ sự thần bí mông lung ra đều có vẻ
rất lạnh nhạt, cũng chi bàng quan mà thôi.
Mặc dù Vũ Nghiên có ý an bài với việc tách nàng và Dương Phàm ra, nàng ta cũng không có chút dị nghị nào.
Ánh mắt Vũ Dương híp lại, hiện lên một tia âm hiểm đắc ý, khóe miệng hơi cong lên:
- Không hô là nghĩa mẫu, an bài nàng ta cư ngụ tại một nhánh
núi cách Dược Thánh Tông tới bảy tám trăm dặm. Điểu này khiến ảnh hưởng đối với kế hoạch của chúng ta thật sự nhỏ lại
rất nhiêu. Ngay cả dù nàng ta vừa bước vào cũng chua chắc dám ở nơi này công khai ra tay với đệ tủ Dược Thánh Tông ta!
Dương Phàm thấy nữ nhân áo vàng này không có gì dị nghị, định, nói lại thôi, bảo trì trầm mặc.
Trong lòng hắn thậm chí còn có ý tường rằng nếu Dược Thánh Tông
này không có cường giả Độ Kiếp Kỳ tọa trấn, nữ nhân áo vàng
này lại không ở bên cạnh, chính hắn có thể hoàn toàn nhân cơ
hội này bỏ trốn.
Dù sao hắn vừa phát hiện ra cường giả
cấp trường lão cùa Dược Thánh Tông cũng đều là tu vi Hợp Thể
hậu kỳ mà thôi.
Cường giả Hợp Thể hậu kỳ ở Ngoại Hải
Vực cũng coi như là cường giả đinh phong, hơn nữa không như ở Đại Tần, hoàn toàn có thể buông tay phỏng chân, thực lực không thể coi thường.
Dưv nhất mang tới cho Dương Phàm cảm giác nguy hiểm chính là Đại trường lão Vũ Nghiên này.
Là Đại trưởng lão. tu vi của Vũ Nghiên ít nhất là Hợp Thể đại
viên mãn, thực lục so với những trướng lão khác phải cao hơn
một bậc.
Khi mặt trời đã xuống núi, Vũ Phức cô nương lại vụng trộm mò xuống chỗ Dương Phàm.
- Vũ cô nương?
Dương Phàm hơi kinh ngạc, vẻ mặt khó hiêu.
Một đường đi tới. Vũ Phức cũng rất tốt với Dương Phàm, thậm chi mơ hồ sinh ra chút cảm tinh.
Đối với điểu này. Dương Phàm cũng có thể lý giải đôi chút.
- Dương Dược sư, Ngày vẫn là sớm chạy trốn đi! Ca ca và nghĩa
mẫu đều có sát ý với ngươi. Nếu ngươi ở lại Bông Sơn Đảo. sớm
muộn cũng khó thoát khỏi độc thủ...
Khuôn mặt Vũ Phức phiếm hồng, vẻ mặt lo lắng nói.
Dương Phàm lắc đẩu nói:
- Đa tạ một mảnh hảo tâm của Vũ cô nương, nhưng Dương mỗ hiện tại chưa thê chạy trốn được.
- Chá đến nơi rồi sao ngài còn không gấp?!
Vũ Phức dường như còn sổt ruột hơn cả hắn.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Nếu như quả có nắm chắc, Dương mỗ tuyệt đối không lưu lại nơi này thêm chút nào cả!
Từ sau khi tấn chức Hoán Nha Kỳ. Dương Phàm có một cảm giác mẫn tuệ với tương lai.
Đặc biệt là sau khi đạt tới vẫn Hoa Kỳ, cảm ứng lúc trước khá bị động thì giờ đã Ngày càng rõ ràng.
Hắn có một loại trực giác rằng bản thân mình dù có thể tránh
né được cơ sờ cùa Dược Thánh Tông, cũng không thể thoát khỏi
một cửa của nữ nhân áo vàng kia.
- Tuy nhiên. Dương mỗ
cũng thấy rất kỳ lạ, Vũ cô nương sao lại dường như có thành
kiến với huytih trưởng và nghĩa mẫu của mình...
Dương Phàm tò mò hỏi.
- Dược Thánh Tông lấy dược đạo V thuật làm cơ sỡ. Sư phụ của
tiêu nữ chính là đệ tử đã chết đi kia cùa Dược Thảnh tiền
bối. Mà nghĩa mẫu và đại ca đều tinh thông hai đạo V độc, hơn
nữa nghiên cứu đối với độc đạo đã đạt tới trình độ cực đáng
sợ. Việc này từng khiến Dược Thánh lão sư rất phản cảm. đối
với việc kế thùa Tông chủ vị cũng rất hổi hận...
Thanh âm Vũ Phức như nước chảy, trinh bày lại tình huống đại khái của Dược Thánh Tông cho Dương Phàm.
Hóa ra, địa vị tối cao ở Dược Thánh Tông chính là Tông chủ khai sơn, lấy tên là Dược Thánh.
Đúng lúc này. từ bên ngoài truyền tới âm thanh phá không.
- Ha ha ha... Vũ mỗ đang muốn đi tìm Dương đạo hữu, không ngờ muội muội đã sớm tới trước một bước.
X '• ỵ
NhỏmdichTHL Người dich Matrixl612
Người tới chính là huynh trưởng của Vũ Phức - Vũ Dương.
Cũng không đợi chủ nhân là Dương Phàm đồng ý, Vũ Dương trực tiếp
tiến vào trong phòng khách. Khi ánh mắt hai huynh muội giao nhau, trong mắt Vũ Dương xẹt qua một tia lạnh lùng.
- Muội tới nơi này làm gì?
Vũ Dương tràng mắt nhìn muội muội một cái.
- Đại ca...
Vũ Phức có chút bối rối, vẻ mặt hoi hoảng loạn.
- Dương Dược sư, nghía mẫu ta muốn một mình gặp ngươi, thương nghị tới đại sự phục sinh cho Dược Thánh tiên bối.
Vũ Dương chợt ôn hòa nhìn Dương Phàm, ý cười trên mặt rất giả đối.
- Gặp một minh ta?
Dương Phàm gật gật đầu, bình tĩnh đáp lại. Hắn cũng đang muốn thăm đò về Dược Thánh Tông, ngoài ra cũng không thể từ chối lời
mòi cùa Đại trưởng lão được.
Trên mặt Vũ Phức mang theo vài phần bất an, nhìn theo Dương Phàm đang theo sau đại ca phá khôngbay đi.
Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được hai mẹ con Vũ Nghiên hơn phần nửa là không có hảo tâm.
Hắn lập tức triển khai thần niệm, nhanh chóng tìm được liên hệ với nữ nhân áo vàng đang cư ngụ ở một dãy núi nhánh ở ngoài bảy
tám trăm dặm.
Nữ nhân áo vàng này biết được chuyện, giọng điệu bình tĩnh, như không để ý nói:
- Ngươi đi đi!
Nàng này không ngờ không tò thái độ gì, bộ dáng thực không quan
tâm, dường như đem Dương Phàm tới Bồng Sơn Đào là đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Trên trán Dương Phàm lại nổi lên gân xanh. Nữ nhân áo vàng này quả có chút lãnh khốc.
Khi còn ở Dược Thánh, nàng ta hứa hẹn sẽ đảm bảo an toàn cho
mình và thân nhân, hiện tại lại có bộ dáng như chăng thèm quan
tâm.
Sự giận dữ trong lòng cũng nhanh chóng được Dương Phàm lau đi, âm thầm thở dài:
- Nhưvậy cũng tốt. không tính nàng ta vào kế hoạch, hết thảy phải dựa vào chính mình!
r z ằN? Ì 2. r 71 1
Vũ Dương dân Dương Phàm tới đinh Dược Thánh Tông, là một mảnh thiên địa băng tuyầ, tuyết vụ vờn quanh.
Trong một phủ đệ bị băng tuyết bao phủ. Vũ Dương dừng lại, đưa tay ý mời Dương Phàm đi vào.
Cảnh tượng trong động phủ này giống như một lâm viên, trồng vô số dược liệu, cây cối.
Dương Phàm cũng phát hiện có rất nhiều độc vật đã gần như tuyệt tích ở nhân giới.
Trong đó, một sổ loại độc vật có độc tính thậm chí đủ uy hiếp cường giả Thông Thiên tam giai!
Trong lòng hắn chợt ngưng trọng, đột nhiên nghĩ tới lời nói của Vũ Phức. Nàng ta vừa nói nghĩa mẫu và đại ca mình có trình độ
cực cao trên Y đạo. cũng từng không được Dược Thánh tán thành.
- Dương tông sư đích thán tới động phủ của tiểu nữ, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này!
Một thân trang phục suất trần, quyến rũ vô thượng, Đại truởng lão
Vũ Nghiên xuất hiện, vẻ mặt rất nhiệt tinh tiếp đón Dương
Phàm.
Vũ Dương biết điểu lui ra. trước khi đi, ánh mắt như lãnh mang quét qua người Dương Phàm.
“Vũ Nghiên này xung minh là Dương tông sư?
- Khi đề cập tới ba chữ “Dương tông sư”, Vũ Nghiên cố ý gia tăng âm điệu, thâm ý nhìn thẳng Dương Phàm.
Trong lòng Dương Phàm chợt ngưng trọng. Nàng rõ ràng đang báo cho
mình biết nơi này không phải là nội lục mà chính là Ngoại
Hài Vực.
Không quản ở nội lục ngươi đạt tới cảnh giới cao như thế nào. khi ra Ngoại Hải Vực rồi. tới địa bàn của ta,
tốt nhất vẫn phải ngoan ngoãn một chút.
Mị nhãn của Vũ Nghiên từ khi gặp mặt luôn dừng trên mặt Dương Phàm, chua từng dời đi, trong lòng âm thầm suy tính:
“Đúng là nam nhân cực phẩm!”
Dương Phàm bị nhìn như vậy tất nhiên không cảm thấy tự nhiên.
Bỗng nhiên một cỗ ám hương thấm nhập nhân tâm ập tới.
Bàn tay hắn chợt cảm thấy lạnh lẽo. đã bị một ngọc thủ mềm mại không xương nắm lấy.
Dương Phàm chân động, theo bán nặng muôn tránh né nhưng lại gặp phải một cô lực lượng âm nhu, nửa cánh tay run lên. mơ hồ mất đi cảm
giác.
“Mùi hương trên cơ thể nàng ta có một loại thần
thông khiến tâm thần con người hoảng hốt... Trong phập lực cùa
nàng ta cũng ân chứa một độc lực trí mạng...”
Dương Phàm không phản kháng, cứ vậy để nàng nắm lấy tay. đi vào một khuê phòng cùa nữ nhân.
Hắn vừa mới kháng cự loại thần thông khiến tâm thần và pháp lực
chứa đầy độc tính này thì từ trong khuê phòng truyền ra một
thanh âm khiến người ta phiêu phiêu dục tiên.
Bá!
Toàn bộ cảnh tượng trong khuê phong biến ảo thành một đại điện rực rỡ, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.
Thần thức Dương Phàm đã khôngthể kết nổi với ngoại giới.
Đây đĩ nhiên là một không gian lĩnh vực độc lập.
Trong lòng Dương Phàm hoảng hốt.
- Hoan nghênh tiến vào không gian linh bảo Bích Linh Khuê của Nghiên nhi!
Thán thể mểm mại không xương của Vũ Nghiên lập tức áp vào người Dương Phàm.
Tâm thần Dương Phàm hơn phần nửa đã không thể ngăn cản được âm thanh công kích ẩn chứa trong không gian linh bảo này.
Ngoài ra, khi Vũ Nghiên tựa người vào hắn, mùi hương ẩn chứa thần thông
trên cơ thể và pháp lực chứa độc lực đã hoàn toàn chế Trụ
hắn.
Dương Phàm hít sâu một hơi. đơn giản không phản kháng, trước bảo tồn thực lực để nàng ta thấy khinh địch.
Trong lòng hắn âm thầm suy tính. Nàng ta tuy chỉ là một Đại truớng
lão của một tông phái bình thường Ngoại Hài Vực nhưng không
ngờ trên người lại có không gian linh bảo.
Không gian linh bảo thuộc loại vô cùng thua thớt ở nhân giới, dù là cao nhân Độ Kiếp Kỳ cũng không hẳn có được.
Dương Phàm cướp đoạt toàn bộ Thiên Lan Điện, cũng chiếm được linh
bảo thuộc loại không gian, nhưng đa phần chỉ là những vật phẩm
phụ trợ.
Mà không gian linh bảo có thể vây khốn người như thế này Ngay cả Dương Phàm cũng không có.
- Ngươi muốn làm gì...
Hồ Phi hô khẽ một chút, lúc này. tay hắn không tự chủ được đưa
lên chạm vào vào bộ ngực ngạo nhân của nàng ta. Bộ ngực nàng
phá khỏi quẩn áo mỏng tang, lộ ra bộ ngực trắng muốt và thân
thể ôn hồng, cũng tràn ngập vẻ mị hoặc.
- Khách khách
khách... Cực phẩm như ngươi quả thật hiếm gặp ở nhất giới,
Nghiên nhi đương nhiên muốn ăn tươi ngươi rồi.
Quần áo của Vũ Nghiên rơi ra. như thủy xà, quấn lấy người Dương Phàm, thanh âm tràn đầy mị hoặc.
Tâm thần Dương Phàm bị âm thanh kì dị kia khắc chế, thân thể bị
pháp lực đầy độc tính và dị hương thân thể Vũ Nghiên áp chế,
dân roi vào hạ phong.
Thân thể hắn là Thánh nông thể. tuy
có lực tự bảo vệ mình nhưng dục vọng nguyên thủy của hắn đã
bị kêu gọi, nhanh chóng trần trụi quấn lấy Vũ Nghiên.
Thân thể Dương Phàm linh động, trong linh đài lại rất thanh minh, trong lòng cũng âm thầm tính toán.
Hắn đang đoán dụng ý cùa Vũ Nghiên.
Từ khi tiến vào động phủ. đối phương không động tới việc Hoàn Hồn Pháp Đàn và Thiên Nhất Hồn Thủy chút nào.
Chẳng lẽ nàng ta đon giản là coi trọng mình, muổn thân mật xác thịt như thế này.
Nếu quả thật như vậy thi Dương Phàm cũng chua thấy có gi đáng ngại.
Trên thực tế. Dương Phàm cũng đã đoán đúng vài phần.
Vũ Nghiên đích xác nhìn trung hắn, nhưng không phải chi đơn giản là thân mật xác thịt, nam nữ giao hoan.
Khi hai người đang giao hòa vào nhau, cùng nhau “kéo cày qua núi” thì tám linh Dương Phàm sinh ra cảnh báo.
Vũ Nghiên cũng khôngbiết có loại thể chất nào, da tráng thịt
mịn, toàn thân sinh hương. Khi cùng thân cận, thân thể dẩn bị
hấp dẫn. rồi Ngay cả linh hồn cũng khó có thể kiểm chế.
Nếu cứ tiếp tục thế này. thân thể và linh hồn Dương Phàm sẽ sinh
ra một loại ỷ lại không thể kháng cự, trỡ thành quan hệ nhưnô
bộc.
- Cưng à... Nhanh thôi, cưng sẽ trở thành mv nô đắc
lực nhất dưới tay Nghiên nhi. Có thể thân thiết với MỊ Tiên Hổn Hương Thể duy nhất còn tồn tại ở Ngoại Hải Vực, một tiểu tu
sĩ nội lục như ngươi cũng coi như không uông một đời...
Hơi thờ Vũ Nghiên như hương lan, thân thể tuyệt nhu. tuyệt mỹ không xương hoàn toàn quấn lấy Dương Phàm.