Con giao long nhỏ ra hình ra dạng, lóe ra quang mang hai màu xanh
vàng, hai mắt lộ ra vài phần linh tính, rít gào vây quanh người Dương Phàm.
Nhìn một màn khó tin được này, mọi người ở đây đều kinh ngạc ngây ngốc.
Biến linh khí giao cho hình thái sinh linh, quả thật chưa từng nghe tới.
Đây rốt cuộc là thủ đoạn cỡ nào?
Bọn người Bồ Thiên Quân Vương khó có thể tưởng tượng, Dương Phàm
vận dụng lực lượng đã tới mức xuất thần nhập hóa.
Hồ Phi cũng thật kinh ngạc, trước tiên là ngẩn ngơ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì.
Lúc này, hắn nhớ tới vị Hà Lạc tiền bối thần bí ở Thanh Giang Hà.
Hà Lạc cũng có được loại lực lượng như thế, có thể trực tiếp
ngưng tụ dòng nước thành các hình thái sinh linh.
- Đi.
Dương Phàm nhấc tay chỉ ra, con giao long nhỏ toàn thân quang mang rực
sáng, hùng hổ như sóng gầm đánh thẳng về phía Hồ Phi.
Hồ Phi giận dữ, một con giao long nhỏ không có sinh mệnh cũng dám kiêu ngạo trước mặt mình.
Hắn không nói hai lời, vung quyền đánh ra, giữa quyền nổ vang một tiếng, phát ra một dòng điện xà.
Bùm!
Con giao long nhỏ bị Hồ Phi đánh trúng, ánh sáng trên người ám
đạm, nhưng dư uy không tan, tiếp tục cắn tới Hồ Phi.
Bùm bùm ầm!
Cứ thế, Hồ Phi cùng con giao long quấn vào nhau chiến đấu, đặc sắc vô cùng, thật là náo nhiệt.
Dương Phàm đứng giữa trời cao cách đó trăm trượng, cười dài nhìn hai người tranh đấu.
Đương nhiên, hắn phải chia ra một bộ phận tâm thần khống chế linh lực ở trạng thái con giao long nhỏ kia.
Còn lại mấy người Bồ Thiên Quân Vương đang xem trận chiến, mỗi
người sắc mặt cổ quái, nhìn con giao long dây dưa cùng Hồ Phi.
Ở trong lúc chiến đấu, con giao long nhỏ này vừa bắt đầu liền hung hăng, gần như chiếm thượng phong.
Bởi vì nó không phải thân thể máu thịt, thậm chí không phải thực
thể hoàn toàn, công kích bình thường đánh lên trên nó, gần như
không có cảm giác gì.
Tuy nhiên, theo chiến đấu kéo dài,
ánh sáng trên người con giao long này đần ảm đạm, nhò đi từng
chút, cuối cùng tiêu tán.
Bùm -
Một chưởng cuối
cùng đánh tan con giao long, dưới ánh mắt như cười như không của
Dương Phàm. Hồ Phi không khỏi ngao ngao kêu to, tức đến phát run.
Đánh nửa ngày, Dương Phàm căn bản không có ra tay, chỉ là phái ra một "thủ hạ".
Điều này làm sao hắn chịu được?
Quả thật là vũ nhục lớn lao mà.
Hắn vừa mới chuẩn bị tiến lên đấu võ, lại thấy Dương Phàm một tay vung lên giữa hư không.
Thu
Một con hùng ưng lóe ra ánh sáng hai màu xanh vàng, kêu vang một
tiếng, bay ra từ trong tay Dương Phàm, mở rộng hai cánh, dài
chừng hơn hai trượng.
Xoạt vù
Hùng ưng này khí thế dù không bằng con giao long, nhưng tốc độ nhanh hơn nhiều, chớp
mắt bắn tới trước mặt Hồ Phi, chụp về phía hắn.
Hồ Phi đánh rùng mình một cái, đừng nhìn con hùng ưng này không phải vật thật sự, thế nhưng lực công kích có thể so với Nguyên Anh
Kỳ, vô cùng sắc bén.
Bùm bùm bùm binh binh
Trong nháy mắt, một người một ưng đánh vào nhau.
Đương nhiên một con hùng ưng linh khí hóa hình khẳng định không phải
đối thủ của Hồ Phi, chiến đấu một lát liền tiêu tán.
Nhưng mà còn chưa chờ hắn thở một hơi, hai tay Dương Phàm vung lên,
hai bóng ảnh như linh hầu nhắm thẳng Hồ Phi đánh tới.
Hai bóng người này, động tác, thần vận, cực kỳ tương tự Hồ Phi.
Phi bị dọa nhảy dựng, muốn tránh cũng không kịp, chiến đấu với hai bóng người giống như mình này.
Một người đánh hai người, hắn lập tức bị thiệt. Lôi Hỏa quanh
người bùm bùm rung động, ít nhiều có chút chật vật.
Hai người này cũng giống như cái bóng của hắn, phương thức chiến
đấu cơ hồ giống y như đúc với Hồ Phi, hung hãn không sợ chết,
công kích điên cuồng, hơn nữa tốc độ, lực lượng đều cực kỳ
cường hãn.
- Đồng thời khống chế hai người, cũng đã phân hoá bảy phần tâm thần của ta, xem ra ba cái đã là cực hạn rồi
Dương Phàm lẩm bẩm.
Nhất tâm khó có thể đa dụng, loại thủ đoạn linh khí hóa hình cao cấp này tiêu hao tâm thần rất lớn.
Tuy rằng nói ba cái là cực hạn, thế nhưng ở tình huống bình
thường, Dương Phàm tuyệt đối sẽ không cùng lúc khống chế ba
cái.
Bởi vì ở thời điểm chiến đấu, khẳng định không
thể dùng tất cả tâm thần khống chế những thứ này, phải lưu
lại một phần sức để phòng ngừa biến hóa.
Như là trường họp hiện giờ, nếu như Dương Phàm khống chế ba linh khí hóa
hình bắt chước sinh linh đánh với Hồ Phi, như vậy lỡ có người
đánh lén ở sau lưng, hắn sẽ không còn dư lực tâm thần nào.
- Ngao
Một lúc sau, Hồ Phi rít gào một tiếng. Lôi Linh Châu trong cơ thể
run lên, kích phát ra một vòng lôi quang màu xanh, đánh tan hoàn
toàn hai bóng người linh khí hóa hình kia.
Dương Phàm mỗi tay vẽ lên, chuẩn bị kéo hai người ra tiếp.
- Dừng tay, ta không đánh nữakhông đánh nữa!
Hồ Phi thở hồng hộc. đặt mông ngồi xuống đất.
Không phải người mệt, mà là tâm lý kiệt sức.
Nếu như là đối thủ chân chính, dù là đánh ba ngày ba đêm, Hồ Phi cũng chấp nhận.
Thế nhưng đánh với thứ không có trí tuệ sinh mệnh này, hơn nữa là vĩnh viễn không hết, như vậy đổi thành người nào cũng cảm
thấy lực bất tòng tâm.
- Ha ha, ngươi thật sự không đánh nữa sao?
Dương Phàm cười khẽ, hạ xuống mặt đất.
Vừa rồi còn ở giữa không trung, linh khí hóa hình bắt chước sinh
linh, lực duy trì cực kém, chỉ có thể tồn tại một lát.
Thế nhưng nếu ở trên mặt đất, có thổ linh lực đại địa cuồn cuộn
cung cấp, năng lực duy trì sẽ tăng lên rất nhiều.
Dương
Phàm phỏng đoán sơ bộ, nếu như đối thủ là tu sĩ Nguyên Anh sơ
kỳ bình thường, sử dụng thần thông này trên mặt đất, ít nhất
có thể giao chiến hai canh giờ, thậm chí lâu hơn.
- Đại ca, cái này thật là quá thần kỳ.
Dương Lỗi hết sức hưng phấn, vẻ mặt hướng tới.
- Hì hì, đại ca vừa sử dụng chính là thuật linh khí hóa hình, bắt chước sinh linh, thiếu chút nữa có thể dùng giả đổi thật rồi.
Điệp Liên cười rất vui vẻ.
Bồ Thiên Quân Vương cũng vô cùng thán phục:
- Thật khó tin được, có thể giao cho vật thể hóa hình thần vận như sinh mệnh.
- Phàm ca, huynh làm sao được như thế. Có thể truyền thụ cho chúng ta không?
Dương Lỗi hưng phấn hướng tới nói.
- Cái đó có quan hệ tới đặc tính công phép ta tu luyện, không
phải là pháp thuật thần thông bình thường. Hiện giờ ta nắm
giữ lực sinh mệnh tự nhiên, có thể dung thông đại địa, hợp
nhất ba loại hồn căn lực, sinh mệnh lực, thổ linh lực, mới đưa
linh khí hóa hình đề cao thành một trình tự mới
Dương Phàm cảm thán nói.
Trong năm mươi năm qua, hắn ngoại trừ bế quan tu luyện trùng kích Uẩn Chủng trung kỳ, cũng tham ngộ thủ đoạn linh khí hóa hình
nhiều năm.
Còn là do Hà Lạc thần bí ở Thanh Giang Hà, cho hắn linh cảm.
Đối phương dùng nước sông mô phỏng thành hình thái sinh linh, giống
như có được trí tuệ, đồng thời có thể tồn tại thời gian dài.
Bởi vậy Dương Phàm sinh ra linh cảm, dùng linh lực làm khung cơ sở,
dùng lực Sinh Mệnh Lục Chủng giao cho sinh mệnh linh tính, dung
nhập hồn căn lực vào trong đó, giao cho thần vận.
Từ đó, sinh linhô phỏng ra chẳng những càng có hình thái thực thể
hóa, càng có được thần vận cùng sức sống sinh mệnh.
Sau khi ba thứ hợp nhất, thủ đoạn Linh khí hóa hình đã tăng lên một trình tự mới.
- Tuy nhiên sinh linh do ta mô phỏng ra, thì phải là vật từng thấy qua, như vậy mới có thể giao cho nó thần vận cùng khí tức
chân chính.
Dương Phàm cười nói.
Mô phỏng sinh linh
trước đó, dù là giao long, hùng ưng, hay là Hồ Phi, đều là sinh linh hắn đã thấy quá, đều nhớ rõ thần vận đặc thù của
chúng.
Bằng không, chưa thấy qua sinh linh, mô phỏng ra sẽ
chỉ có bề ngoài, thiếu đi thần vận khí tức chân chính, lực
lượng phát huy được cũng sẽ suy giảm rất lớn.
Cứ thế, hai người luận bàn,Hồ Phi ngưng chiến, đầu hàng kết thúc.
Mặc dù Hồ Phi rầu rĩ không vui, nhưng sau một lúc liền tan thành mây khói.
Dương Phàm cuối cùng là lão đại của hắn, mạnh hơn hắn một chút, vẫn còn có thể tiếp thu được.
Sau khi trở lại Vụ Liễu trấn, Hồ Phi dường như hung ác hạ quyết tâm, lập tức bế quan tu luyện.
- Người này không bị chút đả kích, sẽ không chịu tu luyện khắc khổ.
Dương Phàm cười nói với Điệp Liên.
Trở lại Phổ Ái Y Quán, Điệp Liên lại hỏi:
- Đại ca, huynh dẫn muội tới làm gì?
- Trong tay đại ca còn có hai Nguyên Anh, vẫn không luyện chế Hóa
Anh Đan. Hôm nay tu vi của muội cũng đạt tới Kim Đan đỉnh, cách
Nguyên Anh Kỳ chỉ có nửa bước xa, có muốn đại ca luyện chế cho muội một viên Hóa Anh Đan, một hơi trùng kích đến Nguyên Anh
Kỳ.
Dương Phàm chỉ đề nghị.
Điệp Liên vừa nghe vậy, hết sức hưng phấn, nhưng sau đó liền tỉnh táo lại:
- Đại ca, Điệp Liên vẫn muốn bằng vào sức của mình trùng kích
Nguyên Anh Kỳ, dù là vì vậy mà phải hao tốn mấy chục đến trăm năm, cũng sẽ không buông tha.
- Tốt tốt, muội có thể nghĩ như vậy, rất không tồi.
Dương Phàm tán thưởng.
Điệp Liên đã có dũng khí cùng ý nghĩ này, Dương Phàm càng cao hứng.
Thế nhưng, Hóa Anh Đan thì vẫn cần phải luyện chế.
Ở trong Tiên Hồng Không Gian, có hai Nguyên Anh, một là Nguyên Anh của Chúc Phong, một là Nguyên Anh của Hàn Băng.
Bởi vì được lực thổ địa tưới mát lâu dài, hai Nguyên Anh này cũng không bị héo rũ chết đi, ngược lại sống rất tươi tắn.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, dùng Nguyên Anh của Chúc Phong luyện
chế Hóa Anh Đan. Nguyên Anh của Hàn Băng thì đưa cho Hồ Phi.
Lần trước ở trên Quỷ Thi Sơn, Hồ Phi cắn nuốt một Nguyên Anh, từ
đó bước vào Nguyên Anh Kỳ, vẫn còn rõ ràng trong đầu.
Có chuyện tốt như vậy, Hồ Phi tự nhiên rất ưa thích.
Khi hắn vươn tay nắm lấy Nguyên Anh này, mặt mũi trở nên dữ tợn,
trong mắt chợt lóe tử quang, há mồm phun ra một đạo ánh sáng
màu tím huyền ảo, nuốt Nguyên Anh vào bụng.
Thấy cảnh này, Dương Phàm lại có vẻ ngốc trệ dại ra.
Lúc Hồ Phi nuốt lấy Nguyên Anh này, hắn liền cảm giác được một cỗ khí tức mãnh liệt không phải nhân loại.
Cỗ hơi thở này có chút giống yêu thú, nhưng đẳng cấp rất cao, ít nhất phải cao hơn hai trình tự so với Kim Giao Long từng gặp ở
nội hải.
Huyết mạch Thần thú?
Dương Phàm không khỏi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Hồ Phi.
Còn Hồ Phi lại là vẻ mặt hưởng thụ, xem ra Nguyên Anh kia đã trở thành một món mỹ vị với hắn.
- Có cảm giác gì không?
Dương Phàm hỏi.
Hồ Phi suy nghĩ một chút, mới chần chờ nói:
- Ăn rất ngon.
Khuôn mặt Dương Phàm hung hăng co quắp một cái.
Coi Nguyên Anh làm thức ăn, sợ rằng cũng chỉ có Hồ Phi làm được điểm này.
Dương Phàm không lập tức rời đi, bởi vì hắn tin tưởng, nuốt xong
một cái Nguyên Anh, không thể nào không có bất kỳ phản ứng
nào.
Quả nhiên không tới một lát, trên người Hồ Phi phóng ra một cỗ khí tức hủy diệt bạo ngược, toàn thân lông tóc
dựng đứng, hai tay co thành trảo, điên cuồng vùng vẫy.
Đồng thời, lôi điện màu tím cùng ngọn lửa đỏ thẫm lấy hắn làm
trung tâm, rít gào ngang dọc. mở rộng bốn phương tám hướng.
May là trước đó Dương Phàm sớm có chuẩn bị, bố trí cấm chế
cường đại, ý niệm khẽ động, mặt đất xung quanh liền trở nên
cứng rắn không thể phá vỡ, ngay cả vách tường cũng hóa đá,
mặt đất phóng ra quang mang màu vàng.
Vào lúc này, Hồ
Phi rốt cuộc tới bên bờ bộc phát, hai mắt bắn ra một cỗ quang
mang tử điện, dường như còn có ngọn lửa đỏ đậm thiêu đốt.
Bỗng nhiên, hắn nhe răng trợn mắt, toàn thân như linh hầu bị lông rậm bao phủ, hai tay triệt để hóa thành hai trảo, sắc bén vô cùng, hàn quang lóe sáng.
Khoảnh khắc, giữa mi tâm hắn sinh, ra con mắt thứ ba, kim quang chói lọi.
Một cỗ lực lượng cấm kỵ làm Dương Phàm cảm thấy kinh hãi, kim quang phóng ra từ con mắt thứ ba đó.
Không chỉ có hắn cảm thấy cỗ lực lượng đáng sợ này, ngay khoảnh
khắc đó, đông đảo thần thú cùng tồn tại mạnh mẽ ở giới này, linh hồn không khỏi run lên.
Tam Nhãn Thông Thiên, Thần Ma tránh lui.