Tiên Hồng Lộ

Chương 139: Q.2 - Chương 139: Mới đến kinh đô!






Chân trời mới lộ một tia sáng, bên đường vẫn có thể thấy người đang súc miệng, chuẩn bị đi ra đường. Những người này đa số đều phải tụ tập đi vào thành, đều là những phàm nhân bình thương, bận rộn nhân sinh thuộc về mình.

Dương Phàm khoát nho bào, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt. đi theo bên cạnh những nông phu tay mang túi, lưng đeo sọt cùng đi dọc theo đường, bước đi tới kinh thành.

Phía trước có một con lừa chở một xe củi khô, chủ nhân là một nam nhân cường tráng cao to thô kệch, tướng mạo có vẻ hàm hậu, quay đầu liếc nhìn Dương Phàm, lớn tiếng nói:

- Tiểu thư sinh, ta thấy cậu thân thể yếu ớt, bước đi cũng không ổn. không theo kịp mấy người thô thiển chúng ta, không bằng lên xe lừa ta chở cho?

Dương Phàm rõ ràng hắn có ý tốt. gật đầu:

- Vậy ta cũng không khách khí nữa!

- Hắc, ta kéo cậu lên!

Người này cười hắc hắc, kéo lừa dừng lại vươn tay với Dương Phàm.

- Đa tạ.

Dương Phàm cảm giác tay hắn rất thô ráp, nhẹ nhàng mượn lực liền nhảy lên trên ngồi cạnh bên người hắn.

- Ồ? Không ngờ tiểu tử cậu động tác còn khá linh mẫn.

Người này có chút bất ngờ, tùy tiện trò chuyện với Dương Phàm. Dương Phàm ngồi trên đống củi khô sần sùi, cảm giác khá cứng, lạnh băng, đặc biệt trên đường xe lừa này còn không ngừng xóc nảy.

Nam nhân cường tráng này ngồi bên cạnh giống như không có chuyện gì, chỉ là ở nhà bận rộn nửa ngày, hơn nữa đánh lừa đi xa, toát một ít mồ hôi, liền dứt khoát cởi trần áo trên.

Kể từ đó, hai người trên xe lừa liền có chút quái dị. Người ngồi trước là một nam nhân thô tục ở trần thân trên, đầu đầy mồ hôi; người ở sau là một thư sinh tuấn mỹ ôn hòa, hào hoa phong nhã.

Người xung quanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn tổ hợp hai người, thậm chí có người còn chỉ trỏ.

- Hừ! Nhìn cái gì chứ, có tin lão tử móc mắt ngươi ra không.

Nam nhân này trừng mắt, gồng cơ bắp phình lên, mấy nông phu gần đó vừa thấy liền lộ vẻ sợ hãi, thu liễm một chút.

Trong lòng Dương Phàm cười thầm, ngồi trên đống củi xe lừa này, đâu đó thổi qua một cơn gió nhẹ, người xung quanh lẩm bẩm thì thẩm, ngược lại có thêm một phần thể hội.

- Quý tính đại ca.

Dương Phàm hỏi

- Ta là Trương Tam Ngưu. Cậu cứ gọi ta là Tam Ngưu là được.

Người này cười hàm hậu.

- Tam Ngưu?

Dương Phàm khẽ gọi, đột nhiên nhớ tới Thiết Ngưu sát vách nhà mình ở Vụ Liễu trấn. Hiện giờ tên kia đã học được võ nghệ không kém, có thể sẽ nhanh chóng kết hôn rồi

- Tam Ngưu đại ca, tiểu đệ vừa tới kinh đô, có việc muốn thỉnh giáo đại ca.

Dương Phàm bắt đầu hỏi người này những chuyện mình quan tâm.

Không bao lâu, phía trước xuất hiện một tòa thành trì nguy nga hùng vĩ, lúc này ánh mặt trời bắt đầu lộ ra xa xa nhiễm màu hồng, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu rọi từ bên kia thành trì xuống, cho tòa đô thành cổ xưa này thêm vài phần trang nghiêm.

Đây là ngoại thành kinh đô, tường thành cao tới mấy chục trượng, dùng đá cứng rắn xây dựng thành, bên trên còn lưu lại vết tích mưa gió năm tháng.

Đi tới cửa thành, con đường từ từ rộng ra.

Lúc này, cửa thành mở rộng, tám binh sĩ thủ thành đứng thẳng hai bên, người mặc áo giáp trong tay cầm trường mâu lóe ra tia sắc bén ánh mắt hùng hồn.

Khi xe lừa Tam Ngưu đi tới, hai binh sĩ liền ngăn hắn lại.

- Hai văn tiền.

Trong đó một binh sĩ lạnh nhạt nói.

- Lại muốn nhiều như vậy? Mấy hôm trước mới một văn tiền mà!

Tam Ngưu oán giận nói.

- Hừ! Mấy hôm trước đây ngươi cõng củi vào thành, hôm nay ngươi lại chuyển cả một xe, lại thêm một người, một văn tiền làm sao đủ?

Một lão binh cười hắc hắc. hiển nhiên nhận biết Tam Ngưu.

- Được rồi.

Tam Ngưu rất không tình nguyện móc ra hai văn tiền, còn thấp giọng lầm bầm:

- Một xe củi này của ta còn bán không được mười văn tiền.

Dương Phàm nhìn tình cảnh này trong mắt, vẻ mặt ý cười không lên tiếng. Sau khi vào thành. Dương Phàm chậm rì rì nói chuyện với Tam Ngưu.

- Đúng rồi! Tam Ngưu đại ca. huynh có biết Hàn Viễn Sơn ở chỗ nào hay không?

Dương Phàm bình thản hỏi.

- Hàn Viễn Sơn? Đó là danh thắng nổi danh nhất kinh đô. nghe nói núi đó rất kỳ lạ, trên đó còn có một tòa chùa miếu gọi là Thanh Viễn tự. Tiểu thư sinh vào thành rồi tùy tiện hỏi bất cứ một người nào cũng có thể biết chỗ của nó.

- Tình nguyện chết? Thanh Viễn Tự?

Dương Phàm lộ vẻ mặt quái dị.

Hàn Viễn Sơn, Hàm oan sơn?

Dương Phàm luôn cảm giác là lạ nhưng cũng không hỏi nhiều. Dù sao hiện giờ cách ước hẹn một năm tại "Hàn Viễn Sơn" còn tới bốn năm tháng, trong lúc này Dương Phàm còn có đủ thời gian.

"Trước tiên thăm dò tình huống kinh đô rồi tính tiếp." Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ.

Theo hắn biết, kinh đô Ngư Dương quốc cũng có không ít thế lực tu tiên, nổi danh nhất chính là tứ đại gia tộc tu tiên kinh đô.

Trong đó, Dương gia kinh đô thậm chí có thể tính là nữa kẻ thù của Dương Phàm. Vì vậy lúc này tới kinh đô không phải hẹn hò đơn thuần, còn có rất nhiều chuyện cần hắn làm.

Lại đi một lát. đường phố càng thêm náo nhiệt phồn hoa. Dương Phàm cáo biệt Tam Ngưu. Trước khi đi, Dương Phàm cho hắn mấy lượng bạc vụn.

Tam Ngưu nhìn bạc trong tay, ngốc sửng sốt một hồi dùng răng cắn một cái. mừng như điên nói:

- Hôm nay đúng là gặp quý nhân rồi! Khi hắn nhìn lại. đã mất đi hình bóng thư sinh trước đó.

Dương Phàm đi qua đường phố đông đúc bất tri bất giác tiến vào Hình thức toàn tri

Lúc này, hắn là một phần tử trong dòng người ngàn ngàn vạn vạn, nhưng mỗi bước đi lại không đụng chạm tới bất kỳ người nào. giống như tự do ngoài thế gian.

Mỗi người xung quanh đối với hành vi của hắn đều coi như không thấy, giống như hết sức bình thường?.

Lúc đi tới một nơi, cảm giác nhạy cảm của Dương Phàm cảm nhận một dao động linh lực rất nhỏ.

Hắn liếc nhìn lại, phát hiện ven đường vây quanh một vòng người, ở giữa cắm một bảng hiệu: Trấn Tà Khu Quỷ.

Bên cạnh bảng hiệu có một cái bàn, một lão già quần áo lam lũ cầm trong tay một xấp bùa kêu lớn:

- Trấn tà khu quỷ, một lượng bạc một tấm.

Một thiếu niên diện mạo thanh tú đứng bên cạnh lão nhân này, trong tay cầm một thanh phù bút đang vẽ bùa trên bàn.

Ánh mắt Dương Phàm đầu tiên dừng trên người thiếu niên này.

" Vẽ bùa?"

Dương Phàm liền có hứng thú, dao động linh khí hắn vừa cảm nhận được chính là ở trên phù bút thiếu niên này.

Lúc này, trên trán thiếu niên có một chút mồ hôi. nhưng ánh mắt sáng khác thường, phù bút trong tay vô cùng lưu loát, đường bút uốn lượn, liền mạch lưu loát, đánh một vòng cong hoàn chỉnh trận pháp.

Thu bút, thiếu niên nhấc tay lên, vô cùng phiêu dật, chỉ có một chút linh khí tiết ra ngoài.

"Hỏa hầu không tệ!"

Trong lòng Dương Phàm thầm than, dứt khoát đi lên trước xem thử.

Đối với đạo luyện phù, Dương Phàm xem qua không nhiều lắm còn xa mới bằng hai đạo luyện đan cùng y thuật.

Tuy nhiên lúc hắn còn ở gia tộc tu tiên Dương Gia Bảo, từng gặp được nhiều tán tu rất mạnh. Tới gần nhìn thử, liền biết thiếu niên này có được tạo nghệ luyện phù vượt xa chúng bạn cùng lứa.

Nhưng bất ngờ là Lão nhân lam lũ này lại là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ đại viên mãn. Bằng tu vi như vậy, vì sao lại lưu lạc trên đường vẽ bùa bán tiền?

Trong lúc Dương Phàm quan sát hai người này, ánh mắt lão nhân lam lũ kia cũng vừa lúc liếc qua Dương Phàm, trong mắt chợt lóe tinh quang, cũng nhìn ra thân phận người tu tiên của hắn.

Vốn là Dương Phàm bảo trì biểu hiện tu vi Luyện Khí trung kỳ, hắn không có khả năng hoàn toàn lấy thân phận người phàm tiến vào kinh đô.

- Trấn tà khu quỷ, một lượng bạc một tấm đây.

Lão nhân lam lũ tiếp tục rao lớn, liếc Dương Phàm một lần coi như không phát hiện.

- Một lượng bạc, quá đắt đi chứ?

Có người xung quanh không rõ tình huống hét lên.

- Hừ! Lá bùa của ta là tiên phù dùng tài liệu đặc thù chế thành. Không chỉ có thể trấn tà khu quỷ, dán ở trong phòng còn có thể thanh tâm an thần, ngủ ngon không lo!

Lão nhân lam lũ bình thản nói.

- Không sai! Trịnh Lão Tiên là đại sư bắt quỷ có tiếng ở kinh đô, lần trước Yến Vương phủ có ma quái mời Trịnh lão tiên sư ra tay liền lập tức có hiệu quả.

- Là thật sao?

- Chẳng lẽ còn giả được nếu không làm sao đáng giá một lượng bạc một tấm, người từng mua phù này đều có tác dụng.

ở đây đa số người đều có thái độ tôn sùng. rất tín nhiệm lão nhân lam lũ này.

Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh ngạc, thầm nghĩ:

"Trịnh Lão Tiên này sẽ không giống Hồ Bán Tiên ở Vụ Liễu trấn lường gạt bách tính tàn hại sinh linh chứ?"

Chẳng qua Trịnh lão tiên tu vi rõ ràng mạnh hơn Hồ Bán Tiên rất nhiều, khí tức trên người cùng tương đối hiền hòa.

- Một lượng bạc, ta mua một tấm thử xem.

Dương Phàm có hứng thú đi tới trước thiếu niên cười nói.

- Đạo... Công tử, ngài cũng muốn?

Thiếu niên có chút bất ngờ, hắn liếc mắt liền nhìn ra thân phân Dương Phàm là người tu tiên, vừa gọi ra hai chữ "Đạo hữu" liền đổi giọng.

Dương Phàm cười không đáp dùng một lượng bạc đổi lấy lá bùa thiếu niên vừa vẽ xong.

Thần thức đảo qua đánh giá giá trị cùng tài liệu tiêu hao cho lá bùa này. Cuối cùng hắn cho ra một kết luận: vẽ lá bùa này đều chỉ cần tiêu hao một ít tài liệu thế tục, đặt ở giới thế tục thì những tài liệu này không đáng tiền, chỉ có tương đổi hiếm thôi.

Đánh giá tổng thể giá trị lá bùa này cũng tiếp cận một lượng bạc.

Trên thực tế, mấu chốt nhất vẫn là trân pháp thiếu niên dùng phù bút vẽ ra cùng với linh khí rót vào lúc đó. Nói cách khác, tác dụng lá bùa này rất có hạn.

Trong lúc Dương Phàm quan sát lá bùa này, lão nhân lam lũ lại liếc nhìn hắn. trong lòng có chút buồn bực.

- Ngươi biết vẽ phù triện không?

Dương Phàm thu hồi lá bùa này, hỏi thiếu niên.

- Phù triện?

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Dương Phàm có chút ngại ngùng nói:

- Biết một chút, Trước đây từng vẽ qua chỉ là cần tiêu hao rất nhiều tài liệu quý giá không thể sử dụng nhiều như vậy. Trước kia gia gia ta cũng từng vẽ không ít phù triện cấp thấp.

- À?

Dương Phàm gật đầu, thầm nghĩ:

"Xem ra thiếu niên này đang mượn cơ hội luyện phù. Hai ông cháu này mặc dù là tán tu, nhưng tuyệt đối khác với Hồ Bán Tiên Vụ Liễu trấn, cũng không lừa gạt bách tính, vẽ ra phù chú đều là hàng thật giá thật."

- Thế nào. vị công tử này chỉ sợ không phải vì trấn tà khu quỷ mà đến. không biết còn có gì chỉ bảo?

Hơn nữa đồng thời, Dương Phàm cảm nhận được một cỗ áp lực nhàn nhạt. Tán tu Luyện Khí đại viên mãn không thể coi thường.

Trong lòng Dương Phàm khẽ động, hai ông cháu này là tán tu bản thổ kinh đô. không ngại tiếp xúc với bọn họ từ đó hiểu biết tình huống tu tiên giới kinh đô.

Nghĩ đến đây, trên mặt Dương Phàm ý cười càng đậm, mở lòng bàn tay trong tay không biết từ lúc nào đã thêm một cái phù bút màu đen, chụp mũ mạ vàng.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, mơ hồ có thể thấy bên ngoài phù bút này có hoa văn phi phàm, còn có lông tơ đầu bút màu xanh tím.

- Tử Thanh Hào Mao Bút!

Trong mắt lão nhân lam lũ chợt lóe tinh quang, chợt thất thố thốt lên còn thiếu niên thanh tú kia càng có vẻ mừng rỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.