Tiên Hồng Lộ

Chương 344: Q.4 - Chương 344: Mới đến Thiên Cầm






Cỗ truyền tống trận truyền đến một trận dao động linh lực cường đại lập tức làm các tu sĩ tuần tra xa xa chú ý.

"Dao động linh lực này rất kỳ lạ, Không tốt là đến từ cổ truyền tống trận."

Đại tu sĩ Kim Đan biến sắc hóa thành một đạo kiếm quang kinh hồn nhanh chóng bay về phía cỗ truyền tống trận.

"Cuối cùng xảy ra chuyện gì? cấm chế bên ngoài cổ truyền tống trận cực kỳ cường đại, cho dù là đại tu sĩ Kim Đan đích thân tới nhất thời nửa khắc cũng khó công phá được?" Đại tu sĩ Kim Đan trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Rắt nhanh, hắn nghĩ tới một khả năng.

"Trong tay Thi Dao có ngọc phù mở ra cấm chế nàng cùng dược sư bậc cao họ Dương kia ở cùng chỗ hơn nữa người này lai lịch không rõ. Không xong!"

Đại tu sĩ Kim Đan vừa giận vừa sợ dứt khoát thi triển bí thuật; một hơi nhanh chóng lướt qua mấy chục dặm. Chẳng qua khi hắn chạy tới gần hồ nước cổ truyền tống trận dao động đến từ truyền tống trận đã biến mất. Hắn cầm trong tay một chiếc ngọc phù màu lam xuyên qua hồ nước đi tới chỗ truyền tống trận.

Kết quả. làm hắn ngẩn người. Đình đài truyền tống trận một mãnh tĩnh mịch không có một bóng người. Chín con rồng vàng uốn lượn còn tỏa ra một cỗ hơi ấm, hiển nhiên trước đó truyền tống trận đã bị mở ra ở một góc truyền tống trận còn đặt một quả truyền tin phù.

Đại tu sĩ Kim Đan nhặt lấy quả truyền tin phù này, sắc mặt khẽ biến: "Đây là Thi Dao lưu lại."

Sau đó. hắn liền hóa thành một đạo kiếm quang kinh hồn bay về phía tông môn.

"Đáng hận. thật đáng hận mà. Mấy chục năm trước, cũng có một nam tử họ Dương lừa gạt cảm tình đệ tử phái ta biết được bí mật cỗ truyền tống trận. Hiện giờ nghĩ lại tướng mạo hai người cực kỳ tương tự sao ta không nghĩ tới điểm này chứ?"

Đại tu sĩ Kim Đan không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Nếu như chỉ là Dương Phàm mở ra truyền tống trận rời đi, vậy thì cũng thôi không có ảnh hưởng lớn tới Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn. Bởi vì từ khi Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn sáng lập phàm là người tiến vào truyền tống trận này, chưa từng có người trở về. Nhưng vấn đề mấu chốt là: không phải chỉ có một mình Dương Phàm biến mất. ngay cả Đặng Thi Dao cũng đồng loạt biến mất.

"Làm sao bây giờ ta làm sao ăn nói với các trưởng lão Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn đây?" Đại tu sĩ Kim Đan trong lòng một mảnh hỗn loạn. Thân phận Đặng Thi Dao ở Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn. không phải chuyện đùa. Dương Phàm cảm giác một trận đầu chóang mắt hoa, may là hắn đọc qua thường thức sử dụng truyền tống trận nhắm hai mắt lại. Sau một trận rung chuyển kịch liệt. hắn cảm giác thân hình bình ổn lại khôi phục trạng thái bình thường.

"Đây là?"

Dương Phàm mở mắt quét nhìn bốn phía lại phát hiện mình đang đứng trên một mãnh biển rộng sóng biển sôi trào xa xa mơ hồ có thể thấy được hình bóng đảo nhỏ.

Biển rộng?

Đây chính là biển rộng trong truyền thuyết?

Dương Phàm ngửi làn gió biển xa lạ thổi tới, tất cả nơi này đều cho hắn một loại cảm giác xa lạ. Theo hắn biết, Đông Thắng Đại Lục bề ngang hàng tỷ dặm, hải vực hẳn là cực kỳ xa xôi, tuyệt đối không chỉ chút khoảng cách hàng tỷ dặm. Đầu tiên, về mặt độ dày linh khí nơi này gấp đôi Bắc Tần. Bởi vậy kết luận văn minh tu chân nơi đây hẳn cao hơn Bắc Tần Thập Tam Quốc. Đang lúc hắn bồi hồi không chắc nhìn xung quanh, nước biển dưới chân bỗng cuộn trào.

"Không tốt!"

Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được một cỗ nguy cơ, thân hình chợt lóe liền lướt đi hai mươi trượng, giữa hư không lóe ra một đạo hình cung màu bạc.

Ầm!

Thoáng cái. trong nước biển chỗ dưới chân hắn bay vụt ra một con cá mập lớn màu trắng bạc dài mười trượng. Hàm răng nhọn máu tanh đớp mạnh không khí rung động, bọt nước tung tóe.

"Đây là một con yêu thú cấp ba đỉnh?" Dương Phàm lộ vẻ kinh dị.

- Tu sĩ bậc cao?

Con cá mập lớn màu trắng bạc hiện một tia dị sắc, truyền một cỗ dao động tinh thần kỳ lạ về phía Dương Phàm. Kỳ quái là Dương Phàm có thể nghe hiểu ngôn ngữ của nó. Phát hiện Dương Phàm là tu sĩ bậc cao con cá mập yêu thú cấp ba này lập tức chuẩn bị chạy trốn.

- Đứng lại!

Dương Phàm quát lạnh một tiếng, bỗng vươn tay, Hấp Huyết Xà Tiên không một tiếng động trói nó lại.

- Nhân loại! Lẽ nào ngươi dám ngang nhiên hạ thủ với ta ở hải vực này sao?

Con cá mập lớn này rít gào đối với Dương Phàm cũng không quá mức sợ hãi, thậm chí bộ dạng còn ra vẻ không sợ chút nào. Vì vậy Dương Phàm càng cảm thấy cổ quái quát lạnh nói:

- Ta hỏi ngươi, đây là nơi nào?

- Nơi nào?

Lúc này đến phiên con cá mập kỳ quái. nó đương nhiên nói:

- Đương nhiên lãnh địa Thanh Giao Long Tra Phi đại nhân rồi?

- Thanh Giao Long Tra Phi?

Trong lòng Dương Phàm thất kinh trong lòng biết không ổn, chẳng lẽ mình đi vào địa bàn yêu thú?

Nhưng mà hắn lại cảm thấy không đúng, con cá mập này đối với mình tồn tại lại không cảm thấy kỳ quái.

- Cái gì? Ngươi ngay cả Thanh Giao Long Tra Phi đại nhân cũng không biết?

Con cá mập rít gào nói:

- Tu sĩ nhân loại vô tri, ngươi hoàn toàn không biết gì về vùng hải vực này, lại dám xông loạn khắp nơi. Đồng bạn nhân loại của ngươi, thấy tộc yêu thú chúng ta còn phải nhượng bộ lui binh.

- Câm miệng!

Trong mắt Dương Phàm vừa hiện sát khí. Hấp Huyết Xà Tiên trong tay tăng thêm lực độ. Đúng lúc này, hắn liền cảm ứng được từ trong biển sâu mấy tia thần thức yếu ớt. Những thần thức này, đều là truyền ra từ những yêu thú cấp hai trở lên. Nhưng mà kỳ quái là những yêu thú này lại không lập tức đi tới ngược lại ở xa như xem kịch vui

- Nói đây là nơi nào?

Dương Phàm lạnh băng nói.

- Đây là Thiên cầm Nội Hải.

Con cá mập bị trói chặt cảm thấy cả người vô lực trong lòng liền sinh ra sợ hãi thật sâu. Tu sĩ nhân loại trước mắt có chút không giống vói những tu sĩ nhân loại nó từng thấy. Đồng thời. nó cũng không cách nào hiểu được. Dương Phàm thân ở khu hải vực này, làm sao ngay cả tên hải vực cũng không biết.

- Thiên Cầm Nội Hải?

Dương Phàm cố gắng tìm tòi ký ức nhưng không nghĩ ra được khu vực này.

"Thiên Cầm Nội Hải. nội hải? Nói như vậy nơi này không phải là hải ngoại." Dương Phàm không khỏi thở phào một hơi. Nếu quả thật là hải ngoại, vậy khoảng cách thật quá xa xôi, dù là Dương Phàm thăng cấp Nguyên Anh. không có mấy trăm đến ngàn năm không cách nào trở lại Bắc Tần Ngư Dương quốc. Đồng thời Dương Phàm cũng phát hiện một chuyện làm hắn mừng rỡ, cảm ứng giữa hắn với Tam u Lão Ma đã triệt để biến mất. Nói cách khác Dương Phàm hoàn toàn thoát khỏi phạm vi cảm ứng. Bởi vậy cũng có thể thấy được khoảng cách từ Thiên cầm Nội Hải này đến Bắc Tần Thập Tam Quốc xa xôi cỡ nào.

- Ngươi không biết Thiên cầm Nội Hải, lẽ nào ngươi đến từ lục địa?

Con cá mập hiển nhiên có linh trí nhất định không khỏi kinh hô. Ánh mắt Dương Phàm lạnh lẽo. Hấp Huyết Xà Tiên trên tay đột nhiên vung lên ném nó ra mấy chục trượng.

- Ngươi là sinh linh đầu tiên ta gặp được khi tới Thiên cầm Nội Hải. Dương mỗ tha cho ngươi một mạng.

Dứt lời Dương Phàm chân đạp độn quang xanh lục bay về phía xa. Hắn cũng muốn giết người diệt khẩu thế nhưng lúc tra hỏi con cá mập này, ít nhất có mấy trăm đạo thần thức thấy được. Hơn nữa vùng hải vực này vô cùng quỷ dị, thần thức bao phủ mấy chục dặm không thấy một bóng người, hiển nhiên là địa bàn yêu thú. hắn cũng không dám tự ý ra tay. Thấy Dương Phàm rời đi. mấy đạo thần thức xoay quanh nơi này liền thất vọng giống như cảm thấy tiếc nuối Dương Phàm không ra tay giết con cá mập này. Dương Phàm bình yên thoát ly thần thức tập trung của những yêu thú này, cũng không gặp phải yêu thú âm thầm theo dõi truy sát điều này làm cho hắn cảm thấy bất ngờ.

Nói chung. Thiên cầm Nội Hải này khắp nơi quỷ dị, Dương Phàm không cách nào giải thích phương thức tồn tại của nó. Dương Phàm tăng tốc độ đồng thời cũng thả ra khí tức cường giả bậc cao để cho các yêu thú âm thầm ẩn nấp dưới biển sâu sinh lòng cố kỵ không dám ra tay. May mắn. Dương Phàm phi hành mấy chục dặm chỉ cảm ứng được hai yêu tu bậc cao. Chúng nó chỉ dùng thần thức hiếu kỳ quan sát Dương Phàm một lúc, không có ý động thủ. Mục đích của Dương Phàm đương nhiên là một tòa đảo nhỏ trong tầm nhìn phía trước. Đảo nhỏ kia nhìn như rất gần kỳ thật ở xa ngàn dặm. Ước chừng nửa canh giờ sau Dương Phàm cũng không sử dụng tốc độ cao nhất liền đi tới gần hòn đảo nhỏ này. Lúc cách đảo nhỏ gần mười dặm. Dương Phàm mở thần thức đảo qua.

Kết quả làm hắn sắc mặt đại biến. Trên đảo nhỏ này, không ngờ sinh tồn rất nhiều yêu thú. Đương nhiên, ngoại trừ yêu thú ra, còn có không ít nhân loại, trong đó cùng bao gồm cả một ít người tu tiên.

"Đây... đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhân loại cùng yêu thú cùng tồn tại?" Dương Phàm quả thật khó có thể tiếp thu loại tình huống này. Trải qua một phen quan sát hắn phát hiện số lượng nhân loại người phàm là nhiều nhất, tuy nhiên những người này đều ở trạng thái bị nô dịch, về phần người tu tiên, địa vị ở trên đảo nhỏ cũng không cao đối với yêu thú đều rất cung kính.

"Lẽ nào Thiên cầm Nội Hải này là thế giới bị yêu thú thống trị?" Dương Phàm cảm thấy thật khó tin. Theo hắn biết, Đông Thắng Đại Lục, tu sĩ nhân loại chiếm địa vị chủ đạo tuyệt đối. Thế nhưng ở Thiên cầm Nội Hải hiển nhiên không phải như vậy. Đương nhiên, tình huống cụ thể là gì, Dương Phàm còn chưa vội kết luận, dù sao hắn chỉ vừa đến Thiên cầm Nội Hải. Dương Phàm suy nghĩ một chút vẫn quyết định lên đảo xem thử, dù sao nơi này cùng có thể thấy hình bóng nhân loại. Hắn thả sức tỏa ra khí tức bậc cao đi tới gần đảo nhỏ này. Hắn tồn tại chỉ khiến cho sinh linh trên đảo kiêng kỵ, nhưng cũng không quá lạ lẫm. Thấy vậy, trong lòng Dương Phàm thả lòng hạ xuống đảo nhỏ phạm vi trăm dặm này.

- Tiền bối nhân loại này, ngài vừa đến đảo này sao?

Một con mãng xà đen dài chừng mười trượng, toàn thân cuộn quanh một thân đại thụ giao lưu với Dương Phàm. Dương Phàm đã quan sát, phát hiện chỉ có yêu thú cấp hai trở lên mới có bản lĩnh tiến hành câu thông với nhân loại. Trong miệng hoặc tay chúng nó có một hạ châu đặc thù dùng nó phát ra dao động tinh thần đặc biệt cùng giao lưu với nhân loại. Con hắc mãng này là vêu thú cấp ba đỉnh, thực lực cường đại nhất khu đảo nhỏ này.

- Phải. ta vừa mới đến đây.

Dương Phàm nhàn nhạt nói.

- Ta là lĩnh chủ khu đảo nhỏ này, tu sĩ bậc cao nhân loại tôn quý, nếu ngài có nhu cầu gì có thể đề xuất với ta.

Con hắc mãng này khá khách khí với Dương Phàm.

- Cảm tạ. ta chỉ muốn ở lại đây một thời gian.

Dương Phàm hồi đáp. Vừa đến Thiên cầm Nội Hải không quen nhân sinh. Dương Phàm tự nhiên phải khiêm nhường. Hắc mãng chỉ nói một tiếng với Dương Phàm liền tự nhiên nằm ngủ, bộ dạng rất yên tâm. Dương Phàm liếc nhìn nó vẻ mặt cổ quái đi vào đảo nhỏ. Hắn phải tìm vài tu sĩ nhân loại giao lưu một phen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.