- Lệnh Hồ tiền bối. Huyết mạch duy nhất ngươi để lại trên thế gian này, ngay trong sự khống chế của ta, sống hay chết chỉ là một ý niệm của Dương mỗ. Không biết lời nói lúc trước có tính hay không?
Dương Phàm không nhanh không chậm nói, lực lượng trên tay lại lớn thêm vài phần. Khuôn mặt Tịch nhi trắng bệch thống khổ đến cực điểm. Ngay cả sức giãy dụa cũng không còn.
- Được. Tin tưởng với thân phận địa vị của Lệnh Hồ tiền bối cũng sẽ không đổi ý.
Dương Phàm cười cười. thả lỏng tay, bình tĩnh tự nhiên đứng tại chỗ. Trên thực tế, hắn cùng không lo Lệnh Hồ Tùng đổi ý.
- Ác đồ này dám xâm phạm Tịch nhi cô nương, giết chết hắn!
Đám tu sĩ Tiên Lai Tông lúc này mới phản ứng lại. đều tế Pháp Bảo. chuẩn bị động thủ.
- Đều dừng tay cho ta.
Lệnh Hồ Tùng tức giận quát mắng.
Chuyện lão đã đáp ứng há có thể lập tức đổi ý. Bằng không ngày sau Lệnh Hồ Tùng lão còn có mặt mũi gì nữa. Hơn nữa lão thấy bộ dạng không sợ hãi của Dương Phàm, chỉ sợ căn bản không lo mình đổi ý, đồng dạng có thể lại dỡ trò cũ.
- Tổ sư.
Những người khác có chút không phục nhưng vẫn lui xuống, từng người trợn mắt nhìn Dương Phàm vẻ đầy địch ý. Dương Phàm lại không thèm để ý, nhún vai, dứt khoát ngồi xuống đất. Tuy nhiên hắn đối với Lệnh Hồ Tùng hứa hẹn giữ lời thật ra rất tán thưởng.
Có lẽ sau khi tu sĩ đạt tới một cảnh giới nào, dưới tình huống bình thường sẽ không làm ra chuyện nói không giữ lời. Đương nhiên, đây cũng không thể đại biểu tất cả tu sĩ bậc cao đều thủ tín. Đây chính là một loại tâm tính cùng trí tuệ, đặc biệt là đối mặt với tu sĩ cùng cấp trở xuống.
- Tịch nhi. Con không sao chứ?
Lệnh Hồ Tùng vẻ mặt quan tâm, bắt đầu kiểm tra tình huống Tịch nhi. Phát hiện trên cổ nàng có một vết máu, ngoài ra không còn bất kỳ vấn đề gì.
- Nơi này còn có chút đau.
Tay Tịch nhi nhẹ nhàng sờ lên vết máu nhìn ghê người ở trên cổ kia.
- Ta trị liệu cho con...
Từ ngón tay của Lệnh Hồ Tùng tràn ra một mãnh ánh sáng màu xanh ôn nhuận, bám lên vết thương của Tịch nhi, chỉ khoảng giây lát, vết máu đó liền khôi phục. Thấy vậy, Dương Phàm không khỏi lộ vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ Lệnh Hồ Tùng nàv cũng là Dược sư?"
Sau khi trị thương xong. Lệnh Hồ Tùng không khỏi trầm tư:
- Dương Phàm cùng Tịch nhi cách xa nhau mấy trượng, cũng không vận dụng phép lực. Đối phương làm nhu thế nào xúc phạm tới Tịch nhi?
Khuôn mặt Tịch nhi vẫn còn tái nhợt, bộ dạng kinh hồn không yên, dưới nghi vấn của Lệnh Hồ Tùng cũng không nói ra được nguyên do.
- Tịch nhi cảm giác tâm thần của mình bị hút đi, bốn phía một vùng xanh biếc dường như có người từ sau lưng khống chế ta.
Trên mặt Tịch nhi còn mang theo vài phần sợ hãi, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về Dương Phàm cách đó không xa, cảm giác kinh hồn chưa yên giống nhu một giấc mộng.
- Thật sự là cổ quái... Chẳng lẽ người này tu luvện một thần thông huyền ảo giống như Mộng Hồn Đại Pháp? Tuy nhiên vừa rồi cũng không cảm nhận được bất kỳ dao động tinh thần nào.
Lệnh Hồ Tùng cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Nguyên lý của Mộng Hồn Đại Pháp là chế tạo một lĩnh vực trong mơ, thi triển bí thuật cưỡng chế đưa tâm thần ý thức người khác hút vào sau đó giết chết ở trong mộng. Hơn nữa. cho dù là giết chết đối phương ở trong mơ, nhưng cũng chỉ là giết linh hồn ý thức của địch nhân không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với thân thể.
- Các hạ đích xác cao minh, nắm giữ loại thủ đoạn giết người vô hình này.
Ánh mắt Lệnh Hồ Tùng rơi lên người Dương Phàm:
- Tuy nhiên lão phu đoán loại bí thuật này của ngươi không có khả năng sử dụng đối với tu sĩ tu vi cao hơn mình.
- Lệnh Hồ tiền bối đoán không sai.
Dương Phàm nhẹ nhàng cười.
Nếu thuật này có thể dễ dàng sử dụng với người tu vi cao hơn mình vậy hắn cần gi phải kiêng kị đối phương. Mặc dù là sử dụng với người cùng cấp với mình cũng chỉ có nắm chắc năm phần mà thôi.
- Ta thấy ngươi cùng không giống một người xấu. Hiện tại Tiên Lai Tông ta đang ở thời kỳ nguy nan. Ngươi cũng ở lại đây thôi. Nếu tùy tiện đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ mang tới họa sát thân cho chúng ta.
Giọng điệu Lệnh Hồ Tùng dịu đi, giờ phút này thái độ đối với Dương Phàm đã xảy ra biến hóa rất lớn. Sau đó hai người bắt đầu nói chuyện. Dương Phàm nhân cơ hội hỏi Lệnh Hồ Tùng về tình huống giữa hai nước láng giềng La sơn quốc cùng Ngư Dương quốc.
- La Sơn quốc chúng ta lần này xem như hoàn toàn mất rồi Gần như 90% trở lên các môn phái đều bị một lưới bắt hết. Các đại phái thương vong vô số, người trốn, người chết...
Thần sắc Lệnh Hồ Tùng ảm đạm.
- Cũng may, bảy đại môn phái chủ đạo của Huyết Luyện Tông Tấn quốc kia chỉ muốn chiếm lĩnh mãnh đất này, cũng không có ý niệm đuổi tận giết tuyệt. Bằng không chúng ta làm sao có thể dễ dàng chạy trốn tới mật địa này.
Lệnh Hồ Tùng hiển nhiên rất không lạc quan đối với cục diện La Sơn quốc.
- Vậy tình huống hiện tại của Ngư Dương quốc thì sao? Có bị Huyết Luyện Tông công phá hay không?
Dương Phàm rốt cục đưa ra vấn đề mình quan tâm nhất.
- Ngư Dương quốc? Thế cục bên đó hẳn là tốt hơn một chút, dù sao còn có một siêu cấp đại phái ở Ngư Dương quốc, hẳn là sẽ không dễ dàng làm cho Huyết Luyện Tông đạt thành âm mưu. Tuy nhiên lão phu cùng rất kỳ quái, nếu ngươi là tu sĩ Ngư Dương quốc, như thế nào hoàn toàn không biết chuyện gì phát sinh trong mấy tháng nay?
Lệnh Hồ Tùng cảm thấy nghi hoặc.
- Điều này... Dương mỗ trong lúc vô tình bước vào một truyền tống trận thượng cổ, kết quả bị lập tức truyền đến đây.
Dương Phàm nói, đành phải lấy một lý do như vậy.
- ồ? Truyền tống trận thượng cổ?
Lệnh Hồ Tùng biết Dương Phàm có giấu diếm nhưng cũng không hỏi nhiều, lại nói tiếp:
- Bảy đại môn phái Tấn quốc này có thể nói là lòng lang dạ sói, sớm tại vài chục năm trước, thậm chí càng lâu hơn đã từng phái tu sĩ bí mật lẻn vào La Sơn, Ngư Dương quốc. Lần này xâm lấn tuyệt đối là mưu đồ đã lâu.
- Chỉ giáo cho?
Dương Phàm tò mò hỏi.
- Quý quốc có phải có một nữ tu Nguyên Anh Kỳ, tên là Linh Hà tiên tử?
Lệnh Hồ Tùng hỏi.
- Linh Hà tiên tử? VỊ tiền bối này đích thật là tán tu mới tấn thăng Nguyên Anh Kỳ của Ngư Dương quốc chúng ta. Chẳng lẽ nàng có vấn đề gì sao?
Dương Phàm mơ hồ cảm giác được cái gì.
Vào lúc mở Cửu u Bí Cảnh. Linh Hà tiên tử này chính là một trong ba tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tọa trấn truyền tống quang môn ở Cửu u Bí Cảnh. Ngoài ra nữ đệ tử Mộng Tuyết của Linh Hà tiên tử. ở trong Cửu u Bí Cảnh cũng có chút tiếp xúc với Dương Phàm. Cuối cùng. Mộng Tuyết này thậm chí còn phát hiện Dương Phàm dùng chìa khóa mở bảo vật bí mật. Dương Phàm cũng có ý gạt bỏ nàng này, lại bị nàng nhân cơ hội chạy trốn.
- Linh Hà tiên tử này chính là một trưởng lão Nguyên Anh Kỳ của Tiên Huyễn Linh Vận Tông. một trong bảy đại phái Tấn quốc. Nguyên bản tên là Huyễn Linh tiên tử. Nàng này chính là nội gian lẻn vào Ngư Dương quốc các ngươi, mấy tháng trước bị ma đạo chí tôn Tam u lão ma của quý quốc phát hiện, một hơi đuổi giết mấy vạn dặm, đánh Huyễn Linh tiên tử đó bị thương. Tuy nhiên, cuối cùng có vài tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của Tấn quốc đuổi tới mới bảo vệ được tính mạng nàng.
- Không ngờ còn có chuvện như vậy.
Dương Phàm kinh hô không thôi.
Hắn ở trong Cửu u Bí Cảnh hai tháng, sau đó lại ẩn nấp tiềm tu ở đây hai tháng. Tổng cộng bốn tháng, thế cục 13 nước Bắc Tần đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
- Đúng rồi Lệnh Hồ tiền bối có thể giảng cho tại hạ một chút về chuyện có liên quan đến Huyết Luyện Tông cùng bảy đại tông môn Tấn quốc?
Dương Phàm hơi lộ cung kính nói.
Tầm mắt của hắn vẫn giới hạn trong Ngư Dương quốc nho nhỏ, đối với đại cục 13 nước Bắc Tần cùng phân bố thế lực đều hoàn toàn không biết gì.
- Tấn quốc này là một trong ba quốc gia thực lực cường đại nhất trong 13 nước Bắc Tần. Nước này tổng cộng có bảy đại tông môn, mà Huyết Luyện Tông kia là đứng đầu trong bảy đại tông môn, còn lại sáu phái đều lấy nó làm đầu, tạo thành một liên minh lớn đoạt tài nguyên tu tiên của nước khác.
Lệnh Hồ Tùng đáp.
- Thực lực Huyết Luyện Tông thực sự đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ tu sĩ Nguyên Anh Kỳ quốc gia khác không thể ngăn cản việc này?
Dương Phàm khó hiểu hỏi.
ở trong mắt hắn, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có được thần thông dời núi lấp biển dường như không có việc gi làm khó được họ.
- Những thế lực này đối kháng, kỳ thật chính là tỷ đấu giữa các cường giả đứng đầu. Tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh Kỳ sẽ chỉ âm thầm khống chế không chân chính tham dự đến trận đánh nhỏ nhặt. Tỷ như Huyết Luyện Tông kia, có một gã Đại Tu Sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ, những Nguyên Anh của các tông môn còn lại đều không thể chống lại. Hơn nữa. thực lục bảy đại tông môn này hùng hậu, số lượng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ vượt qua rất nhiều những nước chúng ta.
Lệnh Hồ Tùng không phiền giải thích.
Thông qua một hồi hỏi han, Dương Phàm hiểu biết được rất nhiều bí ẩn có liên quan đền 13 nước Bắc Tần, đối với vị trí của Kim Đan, Nguyên Anh cũng có một số nhận biết. Sau đó, Dương Phàm chủ động nói đến vấn đề học thức y đạo, phát hiện Lệnh Hồ Tùng này không ngờ là một Dược sư bậc cao hiếm thấy.
- Tiên Lai Tông ta chính là một môn phái truyền thừa y đạo, tuy rằng kém Dược Tiên Cốc quý quốc nhưng là môn phái truyền thừa đã lâu.
Trong mắt Lệnh Hồ Tùng lóe thần quang, về mặt y đạo có tri thức uyên bác. Rất nhanh, hai người liền bắt đầu nói về một số vấn đề y đạo càng nói càng đi sâu. Lệnh Hồ Tùng ngạc nhiên phát hiện. Dương Phàm về mặt y đạo có trình độ không thể tưởng tượng, về một số phương diện giải thích có chút tân kỳ, thậm chí là chưa từng nghe qua. Lão đương nhiên không biết đại bộ phận quan điểm y đạo của Dương Phàm đều đến từ Thánh Liệu Thiên trong công pháp nghịch thiên Tiên Hồng Quyết.
Đệ tử còn lại của Tiên Lai Tông thấy Dương Phàm không ngờ có thể cùng tham khảo y thuật với lão tổ, đều lộ vẻ kinh ngạc. Đều ở bên cạnh nghe để gia tăng học vấn cùng kiến thức y đạo. Vô hình trung, cái nhìn của những người này đối với Dương Phàm đã xảy ra biến hóa. Từ khinh thường ban đầu chuyển thành sợ hãi, mà hiện tại lại tràn ngập vẻ kính sợ.
Bất kể là thực lực, học vấn y đạo, đối phương đều vượt qua đám bọn họ rất nhiều.
Tịch nhi bên cạnh Lệnh Hồ Tùng. trong đôi mắt sáng liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị, có thêm vài phần tò mò cùng tôn kính. Chuyện lúc trước bị Dương Phàm bắt làm con tin cùng ném lên chín tầng mây.
Vô hình trung, Dương Phàm cùng mấy tên tu sĩ Tiên Lai Tông dần dần trở nên quen thuộc. Trung niên hắc y Trúc Cơ Hậu Kỳ lúc trước giao thủ với Dương Phàm tên là Tôn Húc Khải. chính là đương đại tông chủ của Tiên Lai Tông.
Mà cô gái xinh đẹp bên cạnh Lệnh Hồ Tùng tên là Lệnh Hồ Tiểu Tịch. là huyết mạch duy nhất trên đời này của Lệnh Hồ Tùng. Thời gian từng chút qua đi, vào ngày thứ ba đám người Lệnh Hồ Tùng đến nơi đây.
Ầm~
Mặt đất đột nhiên truyền đến một cơn chấn động. không ngờ truyền tới nơi lánh nạn dưới lòng đất.
- Đã xảy ra chuyện gi? Chẳng lẽ mật đạo của chúng ta đã bị bọn họ phát hiện.