Tiên Hồng Lộ

Chương 759: Q.6 - Chương 759: Nghe tiếng mà chạy.




Đối mặt Hồ Phi chọc phá, Tẩn Vong nghi vấn khó hiểu.

- Vì sao phải đề phòng? Trận này không có uy hiếp tới chúng ta.

Dương Phàm vẻ mặt kỳ quái, nói như là đương nhiên.

Hồ Phi nghe vậy. chợt cứng lại. càng nghẹn một hơi phiền muộn.

Tần Vong càng có vẻ cổ quái.

Tuy rẳng cách làm của Dương Phàm có hiểm nghi giả heo ăn cọp, thế nhưng hắn quả thật không cần phải đua ra cành cáo với những chuyện vật không có uy hiếp, cũng không cần sớm chuẩn bị gì.

Nếu nhưthật có uy hiếp, Hoán Thiên Nha của Dương Phàm sẽ lập tức sinh ra phản ứng.

Thế nhưng khi Dương Phàm phát giác trận này, ba cây Hoán Thiên Nha trầm tĩnh như nước phăng, thân thức hắn đào qua, toàn bộ trân pháp vừa nhìn là biết.

Trải qua quyết đấu sổ mệnh ở Bác Dịch ThaL Dương Phàm đánh một trận đỉnh cao cùng Thiên Thu Vô Ngân, dung hợp ý chí tinh thần từ trong thần tượng thượng cổ, đạt đến độ cao càng khó giải thích.

Đối với trận này, hắn dứt khoát bò qua, không ngờ tới là mai phục nhắm vào Tẩn Vong.

Tần Vong nhanh chóng lĩnh hội được hàm nghĩa trong lời Dương Phàm, thờ phào một hơi. trong lòng thầm than: Không hổ là sánh vai cùng tông sư Thiên Thu Vô Ngân, khó khắn ở trong mắt người thường, đối với bọn họ căn bản bé nhỏ không đáng nói.

Thế nhưng, Nam Cung Ương thân là cao nhân lánh đời bổ trí trận này. nghe lời này sắc mặt liên khó coi cực điêm.

Nam tử trước mắt không nhìn ra sâu cạn này, lại trắng trợn khinh thường Mộc Cương Thiên Ti Phục Tiên Trận truyển thừa vô số đời Nam Cung gia tộc.

Trên thực tế. đã không phải là coi thường nữa, mà là không thèm nhìn.

Biết rõ trận này tồn tại. nhưng lại đối đãi nó như không khí.

Từ trước đến nay, lão lần đầu thấy được kẻ cuồng ngạo như thế.

Người này lại cứ không có bất cứ thần thái cuồng ngạo kiêu căng gì, mà là căn bản không xem lão tôn tại.

- Tiểu bối vô danh, lại tự cao tụ đại như thế, dù là Tần Hoàng ở trước mặt lão phu. cũng phi nhường lễ ba phẩn.

Nam Cung Ương giận quá hóa cười.

Từ một ngàn năm trước, lúc lão uy chấn Đại Tần, những người Tần Vong, Tần Tuấn đều là tiêu tử tóc còn đê chỏm.

Nam Cung Ương còn là gia chù Nam Cung gia tộc đời trước, bối phận còn cao hơn cả Tần Hoàng. Hàn Kỳ.

Hắn đưa chức gia chủ truyền cho nữ nhi Nam Cung Dật. liền bế quan quanh năm, Chuyên tâm tu luyện. ơ trong năm tháng dài dòng, dân dân bị người quên đi, gọi là cao nhân lánh đời không thể thích hợp hơn.

Mấy Ngày trước, đương đại gia chủ Nam Cung Dật tiến vào hoàng cung, không lâu sau đột nhiên ngã xuống.

Làm gia chủ một nhà, Nam Cung Dật đương nhiên phải có hồn bài bản mạng ở gia tộc.

Hồn bài vỡ nát. cấm chế nang lên, kinh động toàn bộ Nam Cung gia, cũng đánh thức Thái thượng gia chủ Nam Cung Ương bế quan quanh năm.

Sau khi biết được tin dữ. Nam Cung Ương thiếu chút nữa trực tiếp giết vào hoàng cung.

Sau khi kết thúc Cửu Long Thịnh Hội, biết được hung phạm, Nam Cung Ương tinh táo lại, bày ra kế hoạch chu toàn.

- Nam Cung tiền bối. chỉ một mình ngài, cho dù có trận này trợ giúp, muốn giết Tẩn mỗ chi sợ không có khả năng được.

Tần Vong cười hắc hắc, ngược lại thân thể nhẹ nhõm.

Lúc này có Dương Phàm ở một bên, trong lòng hắn không khỏi yên tâm. Trong đầu không khỏi hiện lên tràng diện ba pho Thái Hư Huyễn Thần, chấn nhiếp thượng cổ Bác Dịch Thai.

- Hừ! Lão phu sao khôngbiết trong tay ngươi có Thanh Long Kiếm.

Nam Cung Ương nắm chắc thắng lợi nói.

Cho dù lão đã nửa chân vào Hợp Thể Kỳ, thế nhưng trước mặt Tần Vong có được Thanh Long Kiếm, sợ răng không chiếm được tiện nghi nào, càng đừng nói chém giết đối phương.

Trong lòng Tần Vong cả kinh, lễ nào Nam Cung Ương còn có bài tẩy cực mạnh nào khác?

Đúng lúc này. Dương Phàm nhàn nhã thành thơi nói:

- Còn có các vị bằng hữu cũ, đều đi ra đây đi.

Lời vừa dứt. ở ngoài mấy dặm, tấm luới xanh lục nin lên. hiện ra ba người.

Tẩn Vong tập trung nhìn kỹ, kinh hô:

-Là các ngươi...

Ba người này, đích thật là người quen cũ: Trấn Đông Hầu, Lục Vân Hầu. Thiên Lâm Hầu.

Không ngờ tới Nam Cung ương chặn giết Tần Vong, có thể mòi tới ba vị Vương hầu, đông thỏi trong đó một vị là Trấn Đông Hầu.

- Còn có một vị nữa.

Khóe miệng Dương Phàm mỉm cười, ánh mắt cố ý vô tình nhìn về một phía.

- Khụ khụ.

Một lão giả mặc cổ bảo, hiện thân ở một vị tríbí mật trong trận pháp.

- Trấn Viễn Hầu.

Tẩn Vong thất kinh, trong lòng chợt lạnh lẽo.

Không ngờ tới Ngay cả Tần Quang Đức luôn luôn tiềm ẩn cực Bắc không hỏi thế sự. cũng tới hỗ trợ Nam Cung Ương đổi phó mình.

Nam Cung Ương là lão quái vật sống mấy ngàn năm, kết giao rộng rãi, đồng thời mời tới nhiêu cao thủ như vậy mai phục mình.

Đương nhiên, sờ đĩ Trấn Đông Hầu cùng Trấn Viễn Hầu trợ giúp Nam Cung Ương, sợ rằng còn có ý nghĩ mơ ước Thanh Long Kiếm.

Thanh Long Kiếm chí bảo công kích xếp hàng thứ hai trong Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, Ngay cả Tần Hoàng cũng phải vô cùng động tâm với nó, huống chi các Vương hầu khác.

Đồng thời, Thanh Long Kiếm ít nhất còn đại biểu ba danh ngạch tiến vào bảo tàng Tiên Tần, đó chính là lợi ích trần trụi nhất.

Trong ánh mắt Dương Phàm cười dài.

-Khụ khụ.

Tẩn Quang Đức họ khẽ hai tiếng, mặt già đỏ lên:

- Không ngờ tới ở đây cũng có thể gặp Dương đạo hữu, thật là có duyên mà.

Nhớ tới năm đó ở cực Bắc. hắn cùng Dương Phàm đánh một trận, lại đồng ý khả năng ưu tiên hợp tác.

Thế nhưng không biết Tần Hoàng cho lợi ích gì, kết quả gia nhập một phía Tẩn Tuấn.

- ở vùng đất hoang dã này, lại có thể gặp được Dương tông sư. thật quá trùng hợp.

Trấn Đông Hầu cười ha ha.

Thiên Lâm Hầu cùng Lục Vân Hầu cũng cười nói phụ họa. nhưng cười có chút miễn cưỡng.

Coi như là kẻ ngốc, cũng rõ ràng bọn họ mai phục ở đây có dụng ý gì.

Nhưngbọn họ vạn lẩn không ngờ tới, Tẩn Vong sẽ đi chung với Dương Phàm.

Trước đó bọn họ rõ ràng có tin tức xác thực, Tần Vong đã rời đi một mình.

Trên thực tế, hai người Dương Phàm gặp gỡ Tẩn Vong, cũng là nửa đường gặp được.

Lúc này. dù cho bọn họ mấy cái lá gan, cũng không dám ra tay nữa, mỗi người làm ra vẻ trùng hợp gặp phải.

"Tẩn Quang Đức, Tẩn Diệu Đức, các ngươi có ý gì? Kế hoạch trước đó, lễ nào các ngươi đã quên rồi?"

Nam Cung Ương âm thầm nghiến răng nghiến lợi, truyền âm thần niệm đối với Trấn Viễn Hầu cùng Trấn Đông Hầu.

Lúc này, ngaỵ cả phía Tần Vong nhiều thêm hai người, bọn họ có trận pháp ở đó, lại thêm nhân sổ chiếm ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn có cơ hội đắc thủ.

- Câm miệng!

Trấn Đông Hầu quát lạnh:

- Dương Phàm cũng ở đây. ngươi còn dám động thủ. có phải là sống chán rồi không?

- Dương Phàm?

Ánh mắt Nam Cung Ương không khỏi chuyển về phía Dương Phàm, trong lòng lại cực kỳ buôn bực: gân đây lão mới xuất quan, chăng qua mơ hô nghe được cái tên này. nhưng còn khôngtới mức khiến cho mấy người Trấn Đông Hầu sợ tới như vậy.

- Ha ha! Là trùng hợp sao, chẳng hay hai vị lão bằng hữu có muốn xuống đây luận bàn một chút.

Dương Phàm như cười như không nói.

- Không không không...

Trấn Đông Hầu cùng Trấn Viễn Hầu sắc mặt biến đổi. liên tục lắc đầu.

- Phóng mắt khắp Đại Tần hôm nay, ngoại trừ những cường giả trên ngón tay như Thiên Thu tông sư, ai có tu cách luận bàn cùng Dương tông sư.

Trấn Đông Hầu cười gượng nói.

Từ trận chiến bảo vệ Tiên Đạo Tông, Dương Phàm thần dũng một người một kiếm, một bước giết một người, đã thấm sâu lòng người.

Thậm chí ở Ngay thời khắc mấu chốt, kiếm ý chí từ tập trung hắn, Trấn Đông Hầu ở truớcmặt đại quán mấy trăm vạn tu sĩ bậc cao. thỏa hiệp lui binh.

Mà nay, Dương Phàm mạnh hơn trước không biết bao nhiêu, trờ thành tông sư Đại Tần danh xứng với thực, hắn nào có dũng khí động thủ.

- Dương tông sư nói đùa. dù là hai người chúng ta cùng tiến lên. cũng không có tư cách luận bàn với ngài.

Trấn Viễn Hầu trong lòng chột dạ, cũng vội vỗ mông ngựa nịnh nọt.

- Bản vương có việc, hai mươi năm sau mở ra bảo tàng Tiên Tần, sẽ lại nói chuyện cùng Dương tông sư.

Trấn Đông Hầu lập tức mỉm cười cáo từ. kéo Lục Vân Hầu cùng Thiên Lâm Hầu gấp rút chạy đi.

VÙvùvù

Ba người chạy đúng là nhanh như thò, thoáng cái không thấy bóng dáng nữa.

Một hơi chạy ra mấy vạn dặm, thấy không có động tĩnh, mới thở phào một hơi.

Trấn Đông Hầu lòng còn sợ hăi, thầm nghĩ:

"Nếu nhu Dương Phàm ra tay, chúng ta ít nhất phải ngã xuống hai người, lại còn là phóng đoán bảo thủ nhất."

Trấn Đông Hầu vừa mới trốn chạy.

- Ha ha! Tẩn mỗ cũng phải quay về cực Bắc, hai mươi năm sau Ngày mở ra bảo tàng Tiên Tần, bản vương cũng muốn chuẩn bị cho tốt.

Tần Quang Đức treo nụ cười lấy lòng, cáo từ Dương Phàm, sau đó cấp tốc bò chạy.

- Ngươi... Các ngươi...

Nam Cung Ương thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

Những cường giả tim tới đây. đến lúc mấu chốt, còn chưa động thủ đã bò chạy mất bóng.

Thấy tình hình này. Hồ Phi cùng Tẩn Vong hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái.

"Người này rốt cuộc là cường giả mới quật khới ra sao, lại làm cho nhiều cường giả đứng đẩu Đại Tần nghe tiếng bỏ chạy như thế."

Nam Cung Ương cũng Không phải kẻ ngốc, ánh mắt lóe lên, chợt dừng trên mặt Dương Phàm.

Không chiến mà lui!

Đây là khái niệm gì?

Dùng võ lực đẩy lùi địch nhân, đây chỉ là hạng kém, chứng minh thực lực của nguơi không đủ mạnh.

Nếu như chân chính đủ mạnh: căn bản không cần chiến đấu. chỉ cần đứng ra là có thể hù đọa đối thủ.

Mà lúc này. nghe tiếng bò chạy còn là những cường giả cao nhất Đại Tần.

Trong tư duy Nam Cung Ương, có được lực uy hiếp cỡ này. Đại Tần hôm nay ngoại trừ đương kim Nhị Hoàng, không nghĩ ra được kẻ thứba.

Bỗng nhiên, trong lòng Nam Cung Ương dâng lên sóng to gió lớn, miễn cưỡng cười, nhìn về phía Dương Phàm:

- Thi ra ngài là Dương tông sư đại danh lừng lẫv.

Lão cười thật rất miễn cưỡng, rất đổi trá.

Bởi vì lão xuất quan không lâu, càng không tiến vào thượng cổ Bác Dịch Thai, còn không biết lực uy hiếp chân chính của Dương Phàm.

Chỉ có cường giả từng tham gia Cửu Long Thịnh Hội, mới có loại kinh sợ đối với Dương Phàm, những Vương hầu Phủ chủ khác tuy có kính sợ. nhưng còn không tới mức bị dọa nghe tiếng bỏ chạy như thế.

- Chúng ta còn phải đi đường.

Dương Phàm nhàn nhạt liếc nhìn lão. sau đó dẫn Hô Phi nhắm hướng Thiên Võ Châu bay đi.

Hắn dứt khoát mặc kệ Nam Cung Ương.

Thấy tình hình này. Nam Cung Ương ngược lại thở ra một hơi.

Chuyện chém giết Tẩn Vong, chi cẩn Dương Phàm không có. lão có thể bổ trí lần nữa.

- Dương huynh, chờ đã.

Tần Vong bỗng gọi hắn lại.

Dương Phàm ngừng lại, có vẻ ngạc nhiên nhìn về phía hắn:

- Lễ nào ngươi muốn ta giúp ngươi giết hắn?

Nam Cung Ương nghe vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, thẩm nghĩ không ổn.

Xem tình hình, Dương Phàm này quan hệ không tệ với Tẩn Vong, nếu như thật hỗ trợ hắn, vậy thì mình sợ rằng...

Có thể bằng lực một mình, dọa chạy toàn bộ tứ đại Vương hầu Trấn Đông Hầu, Dương Phàm ít nhất là tồn tại cấp bậc Nhị Hoàng.

- Đang có ý này.

Tần Vong cười xấu hổ, ngược lại rất thẳng thắn nói:

- Đã gọi là nhổ cò phải nhổ tận gốc, nếu như lần này ta không giết hắn, người này tất nhiên có thể mưu hại lân nữa. thậm chí ghi hận Dương huynh.

Tần Vong ở thượng cổ Bác Dịch Thai chiến đấu. dùng Thanh Long Kiếm giết chết Nam Cung Dật. lẩn này nếu để cho Nam Cung Ương chạy đi. đúng là thả hổ về rừng.

- Tần Vong... Ngươi ngậm máu phun người!

Nam Cung Ương giận dữ, mắng ầm lên.

Tiếp đó, tràng diện rơi vào một mảnh tĩnh mịch, ánh mắt Tẩn Vong cùng Nam Cung Ương đều nhìn về phía Dương Phàm.

Quyển quyết định chân chính, vẫn thuộc về bản thân Dương Phàm.

Lúc này, trong lòng hai người đều hết sức khẩn trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.