Vu Tôn đối với dự đoán thiên cơ và vận dụng vượt qua dự đoán trước của Dương Phàm.
Dương Phàm dùng cái giá trăm năm thọ nguyên thậm chí thăm dò thời
không tương lai, truy tung tầng tầng lớp lớp thiên cơ đánh chết Vu
Tôn. lại không ngờ chỉ là một cái thế thân.
Hơn nữa thế
thân này không ngờ có thể chế tạo biểu hiện già dối. khiến
đám nguời Dương Phàm nghĩ rẳng hắn vẫn còn ở Đại Tần.
Bạch Vũ lão tiên cười nói:
- Hơn phần nửa là hắn trốn chết ra Ngoại hải vực. Nghe đồn nơi
đó có tu sĩ đinh cấp. khôngbị trói buộc thiên địa đại lục,
tiêu dao tự tại...
- Ta rõ ràng cảm giác, đã giết chết hắn rồi?
Vô Song hiện nguyên hình, tay cẩm nửa đoạn kiếm gãy. không ngờ còn dính một chút vết máu.
Bạch Vũ lão tiên thấy vậy. ánh mắt chấn động, hít sâu một ngụm khí lạnh:
- Xem ra vừa rồi giết chết cũng không đơn giản là một cái thế
thân. Cho dù Vu Tôn kia có thể chạy tới Ngoại hải vực, cũng
không thể dùng một thế thản để gánh chịu thương tổn.
Một kiếm vừa rồi gẩn như siêu việt hạn chế không gian, hủy diệt
thế thân của Vu Tôn tại Đại Tần. Ngay cà lực lượng một kích
đó. theo thiên cơ phát ra. trải qua tầng tầng không gian đà suy yếu đến cực hạn, nhưng vẫn như cũ không phải là Vu Tôn không am
hiểu lực lượng đôi kháng có thể ngăn cản.
- Lẩn này may
mà có Vô Song ra tay. nếu không ta nhiều nhất chỉ có thể truy tung thiên cơ. tạo thành một ít thương tổn với hắn.
Dương Phàm mỉm cười.
Trong đoạn kiếm gãy ẩn chứa kiếm đạo đáng sợ, thậm chí có thể
xuyên thấu áo nghĩa không gian, do đó phát huy thần thông của
Dương Phàm tới mức tận cùng, diệt sát Vu Tôn ở khôngbiết ngoài
bao nhiêu ức dặm.
- Ta cái gi cũng không làm. hẳn là cảm tạ ngươi diệt trừ đại địch này cho ta.
Vô Song tỏ vẻ việc này cùng mình không có quan hệ.
Vừa rồi hẳn chi vẻn vẹn đảm đương một thanh vũ khí sắc bén giết
người, chán chính chủ đạo chính là Dương Phàm, Bạch Vũ lão
tiên thì lại là phụ trợ.
Nam Cung Hạm thân là thị nữ, đứng yên ở bên cạnh, trong lòng kinh hãi thật sự khó thể hình dung.
Đặc biệt khi nàng nhìn đến vết máu trên đoạn kiếm nhỏ xuống, cảm giác khó tin.
Thế gian không ngờ có thần thông bực này. dùng phương thức vô hình
không thể nắm lấy trực tiếp sát thương Vu Tôn không biết thân ớ
xa xôi mức nào.
- Tuy nhiên, Vu Tôn kia có thể đoán trước
sự việc và trốn chết Ngoại hái vực. hiểu rõ thiên cơ hon xa
chúng ta có thể so sánh.
Dương Phàm vẫn như trước ngạc nhiên thán phục năng lực Vu Tôn kia.
- Dương trường lão sao tự coi nhẹ mình. Vu Tôn kia là chủng tộc
thần bí tồn tại từ thòi thượng cô tới nay. từng bô cục thiết
kế, hiệp trợ đại năng thời kỳ Tiên Tân. chém giết thượng cô chân
long, thậm chí bao gồm cà Chân Tiên, Chân Ma hạ giới. Vào thời
kỳ thượng cổ, cũng chỉ có Chiêm Tinh Tháp có năng lực ép hắn
nửa bậc.
Bạch Vũ lão tiên tán thưởng nói:
- Có thể
đem Vu Tôn bức đi. thậm chí là nghe tin mà chạy trước khi sự
việc xảy ra. đây hoàn toàn là chuyện không thể tưởng tượng.
- Cũng thôi. Nếu hắn đã không thể tạo thành uy hiếp đối với
chúng tạ ta cũng không cẩn phải tiếp tục vì thế mà tiêu hao
thọ nguyên nữa.
Dương Phàm vẫn có chút không cam lòng nhưng cũng không thể không từ bò.
Vu Tôn trốn ra Ngoại hải vực, Dương Phàm đã khó có thể cám ứng
được sự tồn tại của hắn. Điều này có lẽ có liên quan đến
trói buộc thiên địa của Đông Thắng Đại Lục.
Dù sao Ngoại hải vực, ở ngoài đại lục. nghe đồn rộng lớn khôn cùng. Ngay
cà Thiên Cầm Nội Hái vô cùng vô tận cũng chỉ là “một vũng nước suối nhỏ” mà Ngoại hài vực chày tới đại lục, so với hải vực
chân chính thì bé nhỏ không đáng kê.
- Đại địch đã trừ ta cũng phải rời khỏi.
Vô Song nhìn Dương Phàm thật sâu một cái. đua ra cáo từ.
Dương Phàm cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, không giữ lại. giọng điệu trịnh trọng nói:
- Bảo trọng.
Bạch Vũ lão tiên muổn nói lại thôi, trong lòng có chút tiếc nuối.
Nếu có Vô Song tọa trấn Lăng Đính Tiên Phong, cùng Dương Phàm liên
thủ trên cơ bản là có thể không sợ bất kỳ địch nhân nào.
Vút
Nhìn theo Vô Song hóa thành một tia chóp bạc, mang theo kiếm khí sắc bén xẹt qua phía chân tròỊ Dương Phàm lăng lặng nhìn, trầm
mặc hôi lâu.
Hắn biết Vô Song có được ngộ tính trên đòi
vô địch cùng kiếm đạo mạnh nhất, lại nhất định làm bạn cùng
cô độc.
Dương Phàm ngưng kết ra hai cái Hoán Thiên Nha.
thông hiểu thiên cơ. đối với thân thế Vô Song đã có phán đoán
càng rõ ràng.
- Hắn giống ta và Thiên Thu Vô Ngân, nhất định phải đi một con đường không tẩm thường.
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
- Ta hoàn toàn không thể suy tính lai lịch của hắn, chi sợ là đến từ Thượng giới.
Trong mắt Bạch Vũ lão tiên lộ ra vẻ kinh hãi.
về mặt suy tính, lão càng thuần thục hon Dương Phàm, nhưng năng
lực cảm ứng thiên cơ của Dương Phàm lại càng mạnh, lại thêm
hiêu biết vê Vô Song càng nhiêu, cho nên có thể thăm dò thiên cơ
càng rõ ràng.
Cùng lúc đó. tại Cực Bắc xa xôi.
Tầng 49 Chiêm Tinh Tháp.
- Vu Tôn vẫn cẩn thận trước sau như một. tránh được một kiếp.
Dưới ánh chiếu rọi của tinh tú đầy trời, Tinh Tôn Vũ Văn Hâm lại cười nói.
- Thần thông của Dương Phàm cũng thật làm người ta ngạc nhiên,
không ngờ đuổi lão bất tử Vu Tôn kia chạy ra Ngoại hải vực.
Nhớ lại năm xua ta cùng Vu Tôn đổi kháng nhiêu năm. vẫn không
chiếm được tiện nghi.
Nguyệt tế sư cười cười nói.
- Lực cảm ứng của Dương đại ca đối với thiên cơ đích xác rất
mạnh. Tuy nhiên hắn chung quỵ không chuyên tinh đạo này, về mặt
này đa phản là xuất phát từ bị động, khó có thể chủ động suy
tính thiên cơ cùng thiết kế bố cục. Có lẽ. cùng đặc tính bản
thân công pháp hắn có liên quan.
Vũ Vãn Hâm xa xa nhìn về hướng trung bộ đại lục.
- Nhưng là như vậy, khó có người nào có thể tính kế hắn, Dương đạo hữu cũng coi như bước trên vận mệnh quy tích của mình, từ đó không cần chúng ta quan tâm, hết thảy do trời...
Trên khuôn mặt đoan trang của Nguyệt tế sư. Như tỏa ra hào quang thần thánh.
Vũ Văn Hâm gật đẩu, ánh mắt dõi phương xa:
- Như vậy ta liền yên tâm. Có lẽ tiếp qua một đoạn thòi gian, ta
sẽ giao Tinh Giới cho ngươi, tạm quán ngôi vị Tinh Tôn, mà thòi
gian ta có thể lưu lại nơi này cũng không nhiêu nữa.
- Chẳnglẽ. Tinh Tôn ngài đã...
Nguyệt tế sư đại kinh thất sắc, khó có thể tin.
Hai tháng sau.
Một cỗ hàn V Đông cứng linh hồn từ trong động phủ của Dương Phàm dâng lẻn.
Thân thể mềm mại của Nam Cung Hạm cứng lạnh, vận chuyển pháp lực
Hóa Thần sơ kỳ mới miễn cưỡng chồng đỡ được hàn khí tràn ra.
Nàng ngưng mắt nhìn lại. phát hiện trong động phủ có thểm một băng
tiểu mỹ nhân tuyệt lệ khuynh thành, duyên dáng yêu kiều. Mái
tóc nhỏ dài màu lam kia tạo nên hàn lưu rất nhỏ. hơi chút không lưu ý, liền có thể bị đóng băng.
- Ngươi là ai?
Nam Cung Hạm vẻ mặt đề phòng.
Băng tiểu mỹ nhân tóc lam kia, một đôi con ngươi u lam xinh đẹp tùy ý đảo qua, khiến Nam Cung Hạm cảm thấy một cỗ hàn ý phát ra từ linh hồn, Ngay cả ý niệm Chuyên động đêu không thể.
- Nàng là linh thú của ta, Hàn Lưu Ly.
Dương Phàm lại cười nói.
- Chủ nhân.
Hàn Lưu Ly trước cúi thấp người thi lễ. khí tức lạnh băng trong
mắt dịu dàng vài phẩn, tràn ngập tín nhiệm cùng kinh phục.
- Ha ha. Lần trước dùng một quá Băng Linh Quả. ngươi thoải mái
bước vào Hóa Thần Kỳ. thậm chí mượn dược lực cường đại càng gần tầng tiếp theo. Mà nay ngươi lại lợi dụng hai quá Huyền
Băng Quả cùng linh Thạch cực phẩm một bước tiến vào Hóa Thần
trung kỳ, chi sợ Hóa Thần hậu kỳ cũng không làm khó được
ngươi.
Dương Phàm vui vẻ cười.
Hàn Lưu Ly bản thân
có huyết mạch Thần thú, hơn nữa được thiên tài địa bảo tính
hàn nhiêu vô cùng của Dương Phàm trợ giúp, nếu còn không thể
rất nhanh thăng cấp, còn không bằng đập đẩu mà chết.
Lại
thêm hàng năm ở trong Tiên Hồng Không Gian, sinh mệnh lực của Hàn
Lưu Ly càng Ngày càng cường đại, linh hồn thân thê đêu có theé
không ngừng được lột xác tẩy rửa.
- Nếu không gặp được
chủ nhân, Lưu Ly giờ phút này chi sợ còn đang ngây ngô ngu dốt.
không thể mớ chân linh cùng hóa thành hình người, vô duyên cùng
đại đạo. Đại ân đại đức như thế, Lưu Ly đời này không quên. Lẩn này xuất quan, cành giới hoàn toàn củng cố, nguyện ra sức vì chủ nhân.
Trong cuộc đời Hân Lưu Ly trướng thành lột xác. Dương Phàm không thể nghi ngờ đảm đương nhân vật cực kỳ phúc
tạp, đã không phải chủ nhân đơn thuần, càng như bậc cha chú. sư
trướng.
- Lần này ta cho ngươi đi ra, chính có ý này. Bời vì tiếp theo, ta có tất yếu đi Yêu Hoàng Cành. Nơi đó có thể
là Thánh địa mà yêu tộc đại lục hướng về.
Lời vừa dứt. khí tức trên người Dương Phàm đột nhiên biến đổi. liên tục bắt chước chuyển hóa.
Đen một lúc. trên người hắn không ngờ sinh ra một cỗ khí tức tương tự Hàn Lưu Ly.
Bắt chước khí tức yêu tộc.
Dương Phàm nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên, muốn bắt chước khí tức
rất đơn thản, thuật thế thán của hắn thậm chí có thể qua mặt được cường giả có tu vi cao hơn mình.
- Chù nhân không
dựa vào pháp bảo gì, lại có thể dễ dàng bắt chước khí tức
yêu tộc, ta một chút cũng không nhìn thấu.
Nam Cung Hạm
lại cười nói. Nàng hiện giờ là thị nữ trong phủ Dương Phàm,
tất nhiên là dùng “Chủ nhâri' đê xưng hô.
Đối với việc Nam Cung Hạm trở thành thị nữ của Dương Phàm, sư tôn Bạch Linh của
nàng không dám hỏi đến, trong lòng lại càng vì Nam Cung Hạm có được kỳ ngộ như vậy mà cảm thấy cao hứng, ngay cả thân phận
địa vị của nàng ta ở trong tông cũng đề cao.
- vẫn còn có sơ hở...
Dương Phàm nhíu mày. hắn không có được cồ hàn khí chán chính trên người Hàn Lưu
Ly.
Lực lượng cực hàn, từ quang, đều là những lực lượng trong thiên nhiên.
Dương Phàm cũng từng suy tư. nếu lúc trước ở Cực Bắc thôi diễn Hoán Nha Kỳ, bị ảnh hướng của thiên địa môi trường nơi đó. sẽ sinh
ra một chút sai lệch.
Hoán Thiên Nha thứ nhất là cảm ứng lực lượng thái cổ tinh thần trên vòm trời vô tận. huyền ảo
nhất cũng là trọng yếu nhất.
Cái thứ hai. thứba thì lại hội tụ lực lượng mênh mông của thiên nhiên.
Lúc Dương Phàm thôi diễn, nghiêng về gió có mặt khắp nơi trong hư không, cùng lôi điện cường đại nhất vòm trời.
Hai loại lực lượng tự nhiên này, có mặt khắp nơi trong vòm tròỊ
có thể tiến tới bao quát cả lực lượng sinh mệnh tự nhiên không lồ.
Tỷ như một số lực lượng tự nhiên khác trong thiên
địa như cực hàn, Bắc Cực Từ quang, đếm không hết. nhưng lại có tính cực hạn tự thân.
- Xem ra trong quá trinh ta thôi
diễn, khác biệt mỗi một chi tiết nhỏ. thậm chí mỏi trường
địa lý. cơ duyẻn, đều thành nhân tố sinh ra sai lệch đối với thần thông cảnh giới tương lai.
Dương Phàm nhắm mắt lại. lại lặp lại cân nhắc, cảm thấy được lúc trước mình thôi diễn không có sai.
Trên thực tế. cũng căn bán không tồn tại đúng cùng sai. khác biệt
chinh tại sai lệch đại đạo. Mà phương pháp đi thông đại đạo có
muôn vàn, chi cần đạt tới mức tận cùng đều có cơ hội thành
tựu tới đinh.
Trái qua nhiều phen nếm thử. trên người
Dương Phàm đột nhiên cũng dâng lên một cỗ hàn lưu, khí tức càng tiếp cận Hàn Lưu Ly.
- Quả nhiên, cho dù là hàn khí
cũng tại trong thiên địa. cũng thuộc về phong lưu trong tự nhiên. Dưới hào quang của thái cổ tinh thần, ta có thể dùng áo nghĩa của hai cái Hoán Thiên Nha thu lấy.
Ánh mắt Dương Phàm sáng lên, hơi chút vui mừng nói.
Mặc dù hắn không có khả năng tinh thòng cực hàn lực của Hàn Lưu Ly. nhưng lại có thể bước đầu mượn dùng.
-Hà?
Dương Phàm đột nhiên nhìn ra phía ngoài động phủ, Hoán Thiên Nha sinh ra cảm ứng, cả kinh nói:
- Người nào? Thiếu chút nữa trốn qua cảm quan của ta.
Hàn Lưu Ly vừa chuẩn bị đọng, lại bị Dương Phàm ngăn cản. Hắn cám giác người tới không có ác ý.
Hô
Một màn đêm àm đạm không thể phát hiện, ngăn cách một vùng thiên
địa, Ngay cả động phủ của Dương Phàm đêu bị che lấp, dường như
biến mất trong thiên địa.
- Ngươi là ai?
Trong vùng
bóng đêm này chỉ còn lại mình Dương Phàm... còn có một nữ tử
thần bí ở đối diện, tóc màu bạc. con ngươi màu nâu. thần bí.
cổ xưa, tao nhã.
- Bái kiến tân “Tôn giả” Thiên Cơ Các...
Nữ tử tóc bạc quy gối trước mặt Dương Phàm.
- Thiên Cơ Các? Tôn giả?
- Ngài t hay thế Vu Tôn. trở thành chủ nhân mới của Thiên Cơ Các.
Nữ từ cung kính nói.
- Đây là vì sao?
- Bởi vì đây là quy tắc Thiên Cơ Các chế định từ xua đến nay...