Tiên Hồng Lộ

Chương 817: Q.6 - Chương 817: Người thủ hộ Bắc Tần.




Dương Phàm dung hợp truyền thừa Thổ Linh Châu, dung nhập vào trong tầng nham Thạch, nghe được người đàn ông mắt ưng nói chuyện với hai đại tu sĩ Hợp Thể Kỳ khác.

- Đại đảo chú dùng phương pháp hai bút cùng vẽ, phái mấy vị cường giả đi đất liền, nghe nói Dương Phàm kia rất bao che cho người thân

m thanh này khiến trong lòng Dương Phàm phát lạnh, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Đột nhiên, hắn phát hiện phụ thân có dự kiến từ trước, từ lúc mình rời khỏi đi đến Ngoại Hải vực. liền đề nghị cho đám người thân ẩn cư.

Khá tốt! Kế hoạch này từ mười mấy năm trước cũng đã thực hiện xong.

Chúng thân hữu, cơ bản ẩn cư ở Thiên Lan tiên phủ, nẳm trong một vùng đất hoang vu hẻo lánh, tuyệt đối khó tìm.

Ngay cả có thể tìm được, lục lượng phòng ngự của Thiên Lan tiên phủ. dõi mắt khắp cả Nhân giới, đêu hiếm có người nào có thể công phá tiên phủ, huống chi Đại Tân đang chịu ảnh hướng của Tẻ Thiên Phệ Huyết Đại Trận.

- VũNghiên ... Còn có Bồng Sơn tán nhân, địch nhân như vậy. ta trả lại gấp mười!

Lệ quang trong mắt Dương Phàm lóe lên, trong lòng sát phạt, kiên định và mãnh liệt trước nay chua từng có.

Tuy nhiên, Dương Phàm cũng biết rõ, lấy tu vi hiện tại của mình, muốn đi ám sát hai người này, chi sợ không quá thực tế. ngoại trừ nguyện ý chịu phiêu lưu to lớn.

- Chi cẩn ta tu luyện đến vẫn Hoa hậu kỳ, thực lực chắc chắn tăng vọt, đến lúc đó ít nhất giết chết Vũ Nghiên cũng không có bất cứ khó khắn gi.

Dương Phàm dung nhập vào trong đảo nhỏ. chi đợi đám người đàn ông mắt ưng ròi đi.

Không biết vì sao, Dương Phàm cảm giác khi người đàn ông mắt ưng đang dùng bí thuật tra xét đảo nhỏ, cũng không sử dụng toàn lực.

Có lẽ hắn cho rẳng Dương Phàm đã sớm rời đi, có lẽ không muốn trực diện đổi mặt với địch nhân đáng sợ như thế.

- Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Mình không có lệnh bài thân phận, hiện tại tùy tiện chạy ra. tỷ lệ bị phát hiện, ngược lại càng lớn hơn.

Dương Phàm quyá định sưv nghĩ, không lập tức rời đi.

Còn nữa, hắn còn quan tâm đến tinh hướng thân hữu trong đất liền.

Rất nhanh, hắn thông qua chiếu rọi của Tiên Hồng Không Gian, có được liên hệ với thân hữu trong Thiên Lan tiên phủ.

Tiên Hồng Không Gian, có thể trợ giúp Dương Phàm chiếu rọi vật thể hay sinh mệnh có dấu vết thần thức, hiện tại Ngay cả vật còn sống cũng có thể trực tiếp thu vào.

Duy nhất tiếc nuốt chính là, bản tôn của Dương Phàm không thể được hướng loại năng lực chiếu rọi trong nháy mắt. bằng không thế gian này không có bất cứ người nào có thể tạo thành uy hiếp với hắn.

Bởi vì hắn là người khống chế Tiên Hồng Giới, thông đạo chiếu rọi này, là thông qua Tiên Hồng Giới thực hiện, cho nên tạm thời không thể cho bản thể của mình chiếu rọi đến các nơi.

Điểu này giống như một người có lực lượng vô cùng lớn, có thể nâng vạn vật thế gian, nhưng chi duy nhất không thể nâng mình lên, điểu này không liên quan đến khí lực, mà là cực hạn của bản thân.

Đất liền Đại Tần.

Trong Thiên Lan tiên phủ.

- Phụ thân! Mọi người có di chuyển đến nơi này hay không?

Dương Phàm lấy thế thân xuất hiện.

- Chỉ còn đứa nhỏ Tuệ Tâm này thôi, nàng không bò được Tiên Đạo Tông, tính chinh đốn mấy năm, rồi đến đây

Dương Thiên đi tới. chợt chuyển mắt. cười đài nói:

- Phàm nhi tại Ngoại Hải vực có kết với cừu địch nào không?

- Phụ thân thực sự có dự kiến trước.

Dương Phàm thở dài một tiếng, thần sắc nghiêm nghị nói:

- Từ hôm nay. tiên phủ này từ ngài và Thi Dao cùng nhau nắm giữ.

Dương Thiên giỏi về kế sách bổ cục, mà Đặng Thi Dao là kỳ tài trận pháp, nhân vật cấp tông sư trận pháp, nắm giữ đại trận tiên phủ.

Rồi sau đó. phán thân thứ hai Mộc Phong của Dương Phàm ở Tiên Đạo Tông, tìm tới Dương Tuệ Tâm.

Sau khi nói rõ ý đồ, thần sắc của Dương Tuệ Tâm cũng chợt biến đổi, nói với vẻ ngưng trọng:

- Đại ca cho muội thời gian mấy ngày. Muội cần chinh đốn cuối cùng, sẽ nhanh chóng ròi đi.

Mộc Phong gật gật đầu, thân hình hắn giống như ánh sáng óng ánh xanh nhu hòa chập chờn không ngừng.

Không giống như phần thán thứ nhất Thạch Thiên Hàn, Mộc Phong là Hóa Thần của năng lượng tinh khiết.

Từ sau khi Cửu u Ma Đế thi triển bí thuật Cửu u Quy Uyên, tất cả người tu luyện Cửu u Ma Công trong một giới, đều bị kéo đi một cách khó hiểu, mà Ngay cả Thạch Thiên Hàn

cũng không ngoại lệ.

Bời vì trong chóp mắt bị kéo đi, thần thức liền đoạn tuyệt liên hệ. sinh tử không rõ, Dương Phàm cũng không thể thông qua Tiên Hổng chiếu rọi. tìm được Thạch Thiên Hàn.

Mà bản thân Dương Phàm, cũng có chút may mắn, trước đây vì Chuyên tâm thôi diễn Tiên Hồng Quyết. toàn bộ truyền một thân ma công cho phần thân, đồng thỏi cũng căn cứ vào trong một loại trực giác mơ hồ.

Sau mấy Ngày đó, Dương Tuệ Tâm an bài Tiên Đạo Tông điểu động to lớn, toàn lực chuyển giao tông phái.

- Từ hôm nay trờ đi. bản trưởng lão sẽ ròi khỏi Tiên Đạo Tông, sẽ do Tam Kiếm trường lão nắm giữa vị trí đại trường lão

Trong đại điện nghị sự, tạo ra một mảnh chấn động.

- về phần hướng ta đi, sẽ khôngtiết lộ cho bất cứ ai.

Cuối cùng Dương Tuệ Tâm lại cười nói.

Ngày đó, Dương Tuệ Tâm trống rỗngbốc hơi.

Hai tháng sau, một đội tu sĩ chấp pháp Ngoại Hải vực. hùng hổ đuổi tới Đại Tần. Người cầm đâu là một lão già tóc xanh, đôi mắt híp lại, bộ dáng rất khôn khéo.

Thần thức lão đảo qua Tiên Đạo Tông trước, không cần giải thích, chộp tới mấy vị truớng lão mạnh nhất, tiến hành tra hỏi.

Những tu sĩ Tiên Đạo Tôngnày tự nhiên không có sức phản kháng.

- Không biết tung tích của thân hữu Dương Phàm, không ngờ đều đi trước rồi.

Lão già tóc xanh, sắc mặt ngưng trọng.

Lão là một khách liêu duới trướng Bồng Sơn tán nhân, tu vi Hợp Thể trung kỳ. lần này lĩnh nhiệm vụ chinh chiến đất liền, mà còn là tự động xin đi giết giặc.

- Chẳng lễ Dương Phàm này có năng lực đoán trước?

Lão già tóc xanh thông qua tra hỏi, biết được cổ hương Bắc Tần của Dương Phàm.

- Xuất phát! Đi tới Bắc Tần!

Lão già tóc xanh ra lệnh một tiếng, tổng cộng hai mươi tiểu đội chấp pháp xuất phát tới Bắc Tần.

- Lục ôngtiền bối! Vì sao không trực tiếp tiêu diệt môn phái kia. làm như vậy có thể bức bách thân hữu Dương Phàm hiện thân.

Một lão già khô gẩy trong đó hỏi.

- Tuyệt đối không thể.

Lão già lục phát lại nghiêm vẻ mặt:

- Không nói đến Tiên Đạo Tông này có tông đà Thiên Đạo Tiên Tông, thực lực cường đại Ngoại Hải vực. càng không thể xúc phạm chính là, lão tổ tông của Tiên Tần Hoàng tộc Ngoại Hài vực đã có lời. ai dám can thiệp trật tự cùa Đại Tần, sẽ là địch với lão. VỊ lão tô tông Tiên Tần kia mặc dù bế quan hàng năm, nhưng lại rất đáng sợ. tiêu diệt toàn bộ Bồng Sơn đại đảo vực chúng ta. không cân tốn nhiêu sức.

Lão già khô gầy kia nghe vậy. đột nhiên tinh ngộ, không ngừng rùng mình.

- Còn nữa, Yêu Long Hoàng của Yêu Hoàng Cảnh, cũng có chút quan hệ với Cửu Thiên Long Hoàng Đông Hải Vực. không ai dám tới đó giương oai.

Lão già tóc xanh trước khi xuất phát dường nhu đã có chuẩn bị đầy đủ, làm sao không thể raớt họa. đều hỏi thăm rất rõ ràng.

Con đường phi hành cực kỵ xa, một hàng đám tu sĩ chấp pháp, đi tới Bắc Tần, thông qua tìm hiêu. đi tới Ngư Dương quốc.

- Ha ha! Các ngươi đến gây phiền toái với phần thân của Dương mỗ sao?

Một người đàn ông óng ánh xanh như nước, lơ lửng trên Thanh Giang Hà.

- Không tốt! Là Dương Phàm.

Đám tu sĩ chấp pháp hoảng hổt. lấy thực lực của bọn họ. nếu gặp bản thân của Dương Phàm, chỉ sợ không có bất cứ năng lực nào trá đòn.

- Đừng sợ! Chỉ là phần thân của Dương Phàm thôi.

Lão già lục phát nói với vẻ mặt lãnh tĩnh.

Lấy thực lực hai mươi tu sĩ Hợp thể bọn họ, hẳn là đủ để đổi mặt với phần thân Dương Phàm.

Càng quan trọng là ... Đây là ở Bắc Tần, giới hạn tu vi cao nhất là Hóa Thần trung kỳ.

Rẩm ào.

Rồi đột nhiên, Thanh Giang Hà duới chân Dương Phàm, dâng lên sóng lớn cao trăm ngàn trượng, phía trên đứng lặng một lão già tóc lam hòa ái.

- Ngươi là ai?

Đám người lão già tóc xanh chấn động, cảm nhận được một luồng lực lượng kinh khủng hít thớ không thông.

- Hà Lạc tiền bối! Dương mỗ muốn kiến thức thần thông của ngài một chút.

Phần thân cùa Dương Phàm đứng một bên, cười dài nói, không có ý ra tay.

Hà Lạc cười ảm đạm:

- Lục kiếp Tán tiên đích thân tới, còn có thể đánh một trận, những người này chẳng qua chỉ là lính tôm tướng cua Ngoại Hải vực.

Đám người lão già tóc xanh nghe vậy, lại sợ hãi vạn phần, khẩu khí người này cũng quá

lớn.

Lục kiếp Tán tiên, chỉ là truyền thuyết tại Ngoại Hải vực. thậm chí căn bản không tồn tại.

- Nhanh bỏ chạy.

Lão già tóc xanh quyết đoán hạ lệnh, đám tu sĩ chấp pháp, nhanh chóng rời đi.

- Muốn chạy sao? Không bằng đến Hà Uyên Đình cùa ta, làm khách mấy vạn năm đi.

Hà Lạc cười ấm áp như gió, tay áo vung lên. một mảnh hào quang thủy lam, bao phủ một mảnh hư không.

- Ôi! Không tốt!

Đám người lão già tóc xanh hoảng sợ. một tiểu đội tu sĩ chấp pháp cao nhất, như tôm nhỏ cá nhỏ. bị hút vào trong lòng bàn tay Hà Lạc.

- Đây là thần thông gì?

Đám người lão già tóc xanh hồn phi phách tán.

- Thật là lính tôm tướng cua!

Phần thân Dương Phàm, thất thần một trận, nhìn hai mươi mấy người nhỏ bé, đang giẫv dụa trong lòng bàn tay Hà Lạc.

Thình thịch!

Bàn tay Hà Lạc vung lên, những người được chuyển dời đến Hà Uyên Đinh, phong ấn vào trong mật thất ngẩm.

- Ta là người thủ hộ Bắc Tần, bất cứ tu sĩ nào ngoài đại lục, dám gây hỗn loạn thanh binh nơi này. ta liền bắt họ trấn áp đáy sông.

Hà Lạc lại cười nói.

Càng kỳ diệu hơn chính là âm thanh của ông, mơ hồ truyền tới Ngoại Hải vực.

Giờ khắc này, đại năng Độ Kiếp Kỳ trờ lên ở Ngoại Hải vực, nắm giữ được âm thanh dường như đến từ thiên ngoại, một đám khiếp sợ không hiêu.

- Đây không ngờ là thuật truyền âm thiên ngoại, đất liền không ngờ có cường giả cấp bán tiên.

Cao nhân lánh đời Ngoại Hải vực. bị âm thanh này chấn động, rất nhanh truyền lệnh xuống, không cho môn nhân đệ từ tới giương oai đại lục Bắc Tần.

Cảm quan Dương Phàm hiểu thiên địa. cũng nghe âm thanh này.

- Hà Lạc này hiển nhiên là thế ngoại cao nhân, truớc đây cũng thật sự nhìn lầm.

Đầu tiên là Dương Phàm khiếp sợ vô cùng, rồi sau đó trong lòng mừng thẩm.

Có đuyên kết bạn với người đại năng như vậy. là may mắn cỡ nào.

Mà nay, khi Hà Lạc trở thành người thủ hộ Bắc Tần. cố hương cùa Dương Phàm sẽ không gặp sự xâm phạm của cường giả Ngoại Hải vực.

- Ngươi không cẩn cảm tạ, từ khi Bắc Tần chua hình thành, ta đã sinh ra tại đây. Nơi này càng là cố hương cùa ta.

Hà Lạc cười nói với Mộc Phong.

Thân hình ông hóa thành ánh sáng trong xanh, dung nhập Thanh Giang Hà.

Dương Phàm ở một hoang đảo vô danh ở Nam Hải Vực, Bồng Sơn Đảo, ánh mắt lăng lệ giống như kiếm : “Tốt! Tốt! Tốt! Cứ như vậy, ta vốn không còn bất cứ lo lắng nào ở nhà rồi”.

Một hai năm gần đây. tốc độ tra xét vùng thủy vực này giảm nhỏ.

Dương Phàm tính sắp sừa rời đi Bồng Sơn Đảo Vực, đi đảo lớn khác để tĩnh tu, chuẩn bị thực hiện kế hoạch trả thù của mình.

Vèo vèo

Đúng lúc này, hai đạo độn quang, rơi xuống trên đảo nhỏ.

Một nam một nữ.

Con ngươi Dương Phàm co rụt lại. một người đàn ông mắt ưng trong đó. gặp mặt lần trước.

Mà cô gái bên cạnh, dung nhan đoan trang tuyệt mỹ, tướng mạo yểu điệu, vòng eo như rắn nước, khí chất lộ ra mấy phần cao nhã. Mà trong đôi mắt kia có mấy phần quyến rũ, phảng phất như có thể kéo người đi.

Nàng này là thân thể đo thiên sứ và ma quy kết hợp, có được năng lực quyến rũ thiên hạ.

- Là nàng!

Tim Dương Phàm đập nhanh hơn.

Nàng không phải là Vũ Nghiên chứ là ai?

Càng tuyệt hảo hơn chính là hai người Vũ Nghiên đúng lúc rơi xuống chỗ đất Dương Phàm đang ở.

Điều này quả thật là cơ hội ra tay tuyệt hảo!

Trong lòng Dương Phàm hưng phấn run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.