Tiên Hồng Lộ

Chương 331: Q.4 - Chương 331: Nguy cơ tới gần






Trở về tiểu viện ở Dương gia bảo. Dương Phàm thật sự vui mừng, đánh chết cường giả bậc cao Kim Đan thu hoạch không nhỏ: Hai ba món Pháp Bảo, còn lại là Linh Khí, tài liệu, đạo cụ phù triện, linh thạch... vô số kể. So sánh với bên dưới túi trữ vật trên người những Trúc Cơ Kỳ kia. Dương Phàm căn bản chướng mắt. Bậc thấp cùng bậc cao chênh lệch giữa hai cấp kém đâu chỉ mười lần. Đương nhiên, tương đối với Trác Kinh của Thanh Nguyên Môn kia, của cải của Từ Phong xa xa không bằng, Pháp Bảo trong tay đều cấp bậc hạ phẩm.

- Đại ca. Đây là túi trữ vật của mấy người kia huynh kiểm kê một chút.

Dương Lỗi đem chiến lợi phẩm của bốn cường giả Trúc Cơ Kỳ, Từ tiên sinh đều cầm tới. Dương Phàm mĩm cười thực tùy ý nói:

- Những thứ này đều để lại cho đệ đi.

- Những thứ này đều cho ta?

Dương Lỗi có chút khó tin tim đập hơi gia tốc. Phải biết rằng bốn người này đều là cao nhân Trúc Cơ Kỳ, chỉ có thể nhìn mà không thể tới gần. Vừa rồi lúc thanh lý mấy túi trữ vật này. Dương Lỗi động tâm vô cùng nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn không nghĩ tới đại ca ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa từng liền đưa số chiến lợi phẩm này cho hắn.

- Lỗi nhi. ngươi nhận lấy đi. Mấy tên cường giả Trúc Cơ Kỳ này cũng đều là ngươi giết.

Liễu Vô Ngân cười ha ha:

- Hơn nữa. với thân phận tu sĩ bậc cao của đại ca ngươi, chút chiến lợi phẩm ấy tính là gì?

Dương Lỗi không khỏi giật mình thiếu chút nữa quên đại ca đã là tu sĩ bậc cao, chút đồ vật này ở trong mắt hắn cũng không tính là vật quý giá gì. Vì thế hắn không chút khách khí nhận lấy bốn túi trữ vật. Huynh đệ nhà mình đương nhiên không cần khách khí. Tuy nhiên Dương Lỗi đột nhiên nghĩ tới cái gì vẻ mặt xấu hổ nói:

- Đại ca. Lúc đầu ta độc chiếm thứ phụ thân để lại huynh sẽ không trách ta chứ?

Dương Phàm đột nhiên bật cười:

- Điểm quỷ tâm tư này của ngươi, sao giấu được đại ca. Lúc ấy ngươi không biết tình hình thực tế ta tự phế tu vi, lại sốt ruột báo thù, hơn nữa bất mãn phụ thân thiên vị ta có hành động này cũng không tính là quá sai lầm.

- Đại ca có thể thông cảm là tốt rồi.

Dương Lỗi thở phào một hơi thật dài, vẻ mặt ảm đạm nói:

- Lúc trước ta nhìn thấy thứ phụ thân để lại bên trên ghi rõ muốn để cho huynh, trong lòng rất tức giận.

Dương Phàm nghe nói lời ấy, không khỏi hướng về phía sư tôn Liễu Vô Ngân tỏ ý hỏi. Liễu Vô Ngân lộ ý cười hơi xoay người dùng thần niệm truyền âm:

- Đây hết thảy đều là phụ thân ngươi âm thầm an bài. Hắn sớm đoán được Dương Lỗi sẽ độc chiếm mấy thứ này. Trên thực tế, hắn chỉ muốn giao ngọc trụy của mẫu thân ngươi cho ngươi, để đó chờ ngày nào đó trả lại Dược Tiên cốc.

- Thì ra là thế.

Dương Phàm thầm than, mỗi một hành động của phụ thân thật làm cho người ta khó thể đoán.

- Ha ha. Các ngươi nghỉ sớm một chút đi. Ngày mai chính là vấn Thiên đại hội, có lẽ còn có khiêu chiến mới.

Liễu Vô Ngân cười nói. sau đó rời khỏi viện. Cùng ngày Dương Phàm cùng Dương Lỗi thì ở ngay nơi từng thay đổi vận mệnh của hắn tán gẫu. Đêm khuya, toàn bộ Dương gia bảo rốt cục yên tĩnh, sát khí âm thầm ẩn núp phàm là bạo lộ ra đều bị Ám Huyết Vương Triều gạt bỏ. Theo sau đám người Dương Quang, Dương Mạn của Dương gia bảo đều tới hỏi thăm.

- Dương sư đệ a cách biệt ba năm. ngươi đã thanh danh đại thịnh, thật sự làm người ta ao ước.

Dương Quang tươi cười nói trong giọng điệu có vài phần lấy lòng, hoàn toàn bất đồng với thái độ vắng vẻ ba năm trước đây. Dương Mạn cười tươi như hoa chủ động đi tới bên cạnh Dương Lỗi, đối với huynh đệ Dương Phàm ngôn ngữ dịu dàng, thái độ cung kính. Dương Lỗi có chút giật mình, Dương Mạn chẳng những mặc mình ôm nàng vào lòng mà còn liếc mắt đưa tình, nhu tình mặt ý. Dương Phàm đối với hai người này không có hảo cảm gì thậm chí có chút chán ghét.

Dương Quang ngược lại dễ nói mấy câu liền đuổi đi. Lúc hắn rời đi Dương Phàm cũng phát hiện một hiện tượng kỳ quái. Dương Quang cùng đệ đệ Dương Lỗi tu vi đều bảo trì ở Ngưng Thần Đại Viên Mãn.

Kỳ quái.

Vì sao vài lần về Vụ Liễu trấn phát hiện Dương Quang đều có thể cùng đệ đệ không hơn không kém?

Theo hắn biết, thiên phú của Dương Quang không tính là quá tốt, đệ đệ sau khi mình tán công lại khắc khổ tu luyện, còn có tài nguyên tu tiên phụ thân để lại giúp đỡ. Theo lý thuyết, hai người hắn là có thể kéo giãn chênh lệch mới đúng. Dương Quang tuy rằng đi rồi, nhưng Dương Mạn cũng không tiện đuổi đi, thấy bộ dạng nàng cùng đệ đệ liếc mắt đưa tình. Dương Phàm cũng không tiện chia rẽ uyên ương. Trong ngôn từ của Dương Mạn đối với Dương Phàm càng cung kính nhu thuận, bộ dạng em dâu hiền lành.

- Cũng thôi...

Dương Phàm khẽ thở dài một hơi cũng để mặc nàng. Lúc trước hắn từng có ước định với lão tổ Dương gia bảo, nếu Dương Lỗi có thể tiến giai Trúc Cơ. Dương Mạn tiến giai Ngưng Thần Kỳ liền tổ chức hôn nhân cho hai người. Điểm tốt của chuyện này chính là buộc chặt lợi ích của hai bên vào cùng nhau, một số năm sau đệ đệ sẽ trở thành người cầm quyền Dương gia bảo.

- Dương sư huynh. Huynh sẽ không phản đối ta cùng Lỗi sư đệ ở cùng một chỗ chứ?

Dương Mạn đột nhiên hỏi vẻ mặt đầy lo lắng.

- Không phản đối.

Dương Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Mạn một cái. Dương Phàm cùng ánh mắt của nàng nhìn nhau giây lát. Dương Mạn bỗng nhiên cảm thấy một cỗ ý lạnh khắc thật sâu vào linh hồn của nàng. Nàng hiểu được Dương Phàm đang cảnh cáo mình. Thấy Dương Phàm không phản đối. Dương Lỗi cùng Dương Mạn nhìn nhau hai người một mảnh nhu tình.

- Chỉ tiếc. đại ca không có cơ hội tham dự hôn lễ của các ngươi.

Dương Phàm khẽ thở dài một hơi.

- Đại ca. vì sao?

Sắc mặt Dương Lỗi khẽ biến kinh ngạc vô cùng.

- Bởi vì không lâu sau ta sẽ phải rời xa Ngư Dương, đi về một nơi rất xa xôi về phần nguvên nhân vì sao các ngươi không cần phải hỏi.

Dương Phàm thở dài.

- Vậy khi nào đại ca trở về?

Dương Lỗi có chút khẩn trương.

- Ngắn thì vài chục niên dài thì trăm năm.

Dương Phàm nhẹ nhàng bàng quơ nói.

- Hả!

Dương Mạn cùng Dương Lỗi đều bị kinh sợ ngây ngốc hồi lâu. Vài chục năm, hơn trăm năm... Thời gian này cũng quá dài!

Đối với tu sĩ bậc thấp mà nói đây thậm chí là cả một đời!

- Chỉ mong. không phải là một sai lầm.

Đêm đó Dương Phàm nhìn theo đệ đệ và Dương Mạn rời đi. Hai người vừa đi không lâu một bóng đen từ bên ngoài đột nhiên lủi vào, quỳ xuống nói:

- Báo Quân vương, Kim Đan lão tổ cùng Dương Vũ của Kinh đô Dương gia đều bị khống chế trong Dương gia bảo chắp cánh khó bay. Bảo chứng cử hành vấn Thiên đại hội ngày mai.

- Được. Trước vấn Thiên đại hội không thể thương tổn Dương Vũ một chút nào.

Dương Phàm phất tay, cho hắn ta lui ra. Đồng thời. hắn cùng thở dài một hơi. vấn Thiên đại hội ngày mai nhất định là một lần hình thức không có ý nghĩa thực chất. Sở dĩ còn kiên trì, đơn giản là mọi người Tu Tiên Giới đều biết ước định hai bên cùng với vinh dự của Kinh đô Dương gia và huynh đệ Dương Phàm.

Đêm khuya. Dương Phàm khoanh chân mà ngồi. Đột nhiên, trên người hắn dâng lên một cỗ ma khí tinh thuần, ở sâu trong đan điền Kim Đan ma đạo nhảy lên một đoàn ma diễm u ám.

Phanh phanh!

Phanh phanh! Phanh phanh!

Tâm thần Dương Phàm cùng Nhất u Ma Diễm dung hợp, trong phút chốc hắn tiến vào không gian tối đen thần bí, ở một nơi trong không gian đồng dạng có một đoàn Nhất u Ma Diễm nhảy lên.

Mà lúc này, đoàn u Minh Ma Diễm kia cách Dương Phàm càng ngày càng gần.

- Sở Vân Hàn? Ngươi tìm đến ta rốt cục là có mục đích gì? Là vì tìm kiếm ma đạo Thạch Thiên Hàn hay là vì muốn phân cao thấp với ta? Hoặc là cả hai?

Sắc mặt Dương Phàm âm tình bất định trong mắt lóe tinh quang. Hắn cảm ứng được một nguy cơ vô hình. Đồng thời. hắn phát hiện một tình huống càng quỷ dị: không thể cảm ứng được sự tồn tại của Tam u lão ma.

- Không ổn!

Dương Phàm mơ hồ cảm thấy vài tia bất ổn. Giờ khắc này, trong đầu hắn lại vang lên thanh âm nữ tử: "Hai năm sau xin Dương đại ca nhất định phải rời khỏi Ngư Dương quốc!"

Hiện tại bấm tay tính toán thời gian hai năm đã tới. Một đêm bế quan Dương Phàm thời khắc cảm ứng đoàn Nhất u Ma Diễm đang tới gần. Tới gần... tới gần từng chút một. Đột nhiên. Dương Phàm thậm chí không cần cố ý cảm ứng cũng có thể biết được sự tồn tại của đối phương. Lúc hừng đông trong lòng Dương Phàm chấn động, ngẩng đầu hít sáu một hơi:

- Hắn đã đến rồi.

Đồng thời lúc Dương Phàm nói ra lời này.

- Rốt cục tới rồi. Hắn hẳn là ở trong này.

Một thiếu niên mặc hắc bào ma khí dày đặc bước vào Dương gia bảo. Dương Phàm trong khoảnh khắc triển khai thần thức nắm bắt được sự tồn tại của hắn.

Sở Vân Hàn!

Chính là Sở Vân Hàn sau khi từ biệt ở quảng trường Cửu u. Giờ phút này, ma khí trên người Sở Vân Hàn càng dày đặc, hiển nhiên công pháp lại có tinh tiến, có lẽ là do đã tu luvện thành Nhất u Ma Diễm. Trong Dương gia bảo không ít tu sĩ vừa thấy được Sở Vân Hàn không khỏi kinh hồn táng đảm, vội vàng kéo dãn khoảng cách với hắn. Giờ phút này, trên người Sở Vân Hàn có một cỗ ma sát khí đáng sợ lạnh thấu xương, sát khí um tùm. Sáng sớm. dòng người của Dương gia bảo càng dày đặc tụ tập rất nhiều người tu tiên. Cao tầng Dương gia bảo mấy ngày trước đã chuẩn bị tốt khiến tất cả người thường đều đóng cửa không ra.

Mà giờ phút này, phàm là bóng người có thể nhìn thấy, trên cơ bản đều là người tu tiên. Dương Phàm ở viện chờ một lát. đệ đệ Dương Lỗi cùng Dương Mạn dắt tay nhau đi tới.

- Đại ca. Chúng ta mau đi tham gia vấn Thiên đại hội đi, thời gian gần tới rồi!

Dương Lỗi cười nói.

- Được. chúng ta đi thôi!

Dương Phàm đứng dậy, ba người cùng nhau đi tới vấn Thiên đài. Dọc theo đường đi ba người Dương Phàm gây nên sự chú ý của phần đông người tu tiên.

- Hắn. chính là hắn. Dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô. Ba năm trước, hắn tự phế tu vi trở thành một phế nhân. Lúc này tới thực hiện hứa hẹn tham gia vấn Thiên đại hội.

Không ít tu sĩ thì thầm nói.

Vừa mới đi tới Vấn Thiên đài, tổ sư Dương gia liền cười đi tới đón hai người Dương Phàm tới hàng ghế khách quý. Đãi ngộ như thế ở trong hàng đệ tử đời thứ ba là trước nay chưa từng có, ngay cả đệ tử đời thứ hai như Dương Hồng đều chưa được hưởng thụ. Ngồi ở ghế khách quý ánh mắt Dương Phàm đảo qua toàn trường, phát hiện các thế lực muôn hình muôn vẻ. Ba thế lực đứng đầu Thanh Nguyên Môn, Ma Dương Tông, Vô Ưu cốc, đều có tu sĩ đại biểu. Những môn phái hạng nhất như Quỷ Huyễn Môn, Âm La Tông, Kim Hồng Môn cũng không chịu yếu thế. Còn lại các thế lực lớn lấy tứ đại gia tộc kinh đô cầm đầu đều có mặt. Mọi thời điểm Dương Phàm đều đón nhận vô số ánh mắt, trong đó không thiếu tu sĩ bậc cao nhìn vào, áp lực không nhỏ. Vào lúc ánh mắt đảo qua một nơi nào đó ánh mắt Dương Phàm sáng lên, ở trong một góc xa xôi, có một lão già lưng còng chòm râu hoa râm nếp nhăn đầy mặt.

Chính là lão sư của Dương Phàm - Độc Vương!

Cảm nhận được ánh mắt Dương Phàm. Độc Vương lộ vẻ tươi cười ôn hòa. thần thức truyền âm nói:

- Phàm nhi. Vi sư tới xem ngươi, cũng có một trọng bảo đưa tặng.

- Đa tạ lão sư.

Dương Phàm thần thức truyền âm đồng thòi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Có vị Độc Vương Nguyên Anh Kỳ này tọa trấn còn có chuyện gì phải lo?

Nhưng vào lúc này, Dương Phàm đột nhiên cảm thụ được một ánh mắt căm thù mang theo sát khí cùng chiến ý.

Sở Vân Hàn!

Mi tâm Dương Phàm khẽ nhíu, chẳng lẽ người này thật sự muốn gây rối? Nếu thật sự như thế nhất định cho hắn đẹp mắt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.