- Nếu có thể đưa kiện Thứ Thần khí của Lam Băng Tiên Đe vào Tinh Nguyên Lò, có lẽ có thể để cao năng lực của Tinh bảo lên một
tầng.
Sau khi nghe đề nghị của Thiên tượng đại sư, Dương Phàm hết sức động tâm.
Hắn hơi trầm ngâm, rồi cười nói:
- Có gì không thể!
Giai đoạn hiện tại Luân Hồi Bàn mới chân chính là Pháp bảo bản
mạng thích hợp nhất với hắn. Còn lại những Tiên khí Tiên bào
khác thậm chí là Thứ Thân khí đêu không thể chân chính phù họp
và phát huy ra thuộc tính năng lực của hắn.
Trừ những thứcường đại như Vô Song Thần Kiểm mới có thểtạo thành hấp dẫn trí mạng với hắn.
- Dương Tiên Quán thật sự nguyện V?
Thiên tượng đại sư cám thấy khó tin, ngoài ý muốn. Đẻ nghị này của lão cũng chỉ là tùv tiện nói chơi mà thôi.
Một kiện Thứ Thần khí hiếm có thế nào. không ai có quyển lên tiếng so với một Tông sư luyện khí như lão.
Sau lưng bất kỳ một kiện Thứ Thần khí nào ở không gian thất giới
đều đại biểu vô số tâm huyết, trí tuệ kết tinh của một vị
thậm chí là nhiêu Tông sư luyện khí. Xác suất thành công luyện
chế cũng không cao mà còn không tính quá trình thu thập tài
liệu dài lâu.
Đối với Thứ Thần khí, cho dù là Tiên Đế
bình thường nhiều nhất cùng chỉ có một hai kiện. Mà đa phần
đều rất quy trọng, rất ít lấy ra sử dụng.
Thiên tượng
đại sư không nghĩ tới Dương Phàm lại nguyện ý lấv một kiện
Thứ Thần khí ra làm nguyên liệu quăng vào Tinh Nguyên Lô.
-
Nếu có thể làm cho Luân Hồi Tinh Bảo càng thêm cường đại và
chắc chắn, Dương mồ vẫn nguyện ý đua ra một kiện Thứ Thần khí. Dù sao ngày sau Tinh bảo này chính là ngôi nhà của chúng ta.
Dương Phàm lại cười nói, thái độ rất quả quyết.
Ý niệm khẽ động, một thanh băng tinh thần kiếm lóe lên hào quang
huyễn lệ, hàn khí tán ra bốn phia lơ lửng trước mặt hai người.
Lực lượng của Thứ Thần khí ẩn chứa một cỗ hàn ý tới cực hạn
và uy áp đông cứng linh hồn. Sự xuất hiện của nó khiến mọi
người như lọt vào hố băng, toàn thân lạnh lẽo gần như mất năng
lực cử động.
- Ha ha, không hổ là Thứ Thần khí, không ngờ tự mang lực lượng lĩnh vực. Thứ Thần khí công kích thuộc tính hàn này chi sợ Không phải nhân vật cấp Tiên Quân có thể chường
khổng.
Dương Phàm hơi tán thường nói.
Dứt lời, hắn giao kiện Thứ Thần khí vô chủ này cho Thiên tượng đại sư.
Thiên tượng đưa tay khẽ vuốt ve lên hoa văn tinh mỹ tuyết trắng trên băng tinh thần kiếm, tán thưởng không thôi:
- Đây là một kiện Thứ Thán khi truyền thùa xa xưa, không biết từng là kiệt tác của vị Tỏng sư luyện khí nào.
- Đáng tiếc, đáng tiếc a...
- Đáng tiếc một tuyệt tác như này sắp phải làm nguyên liệu đưa vào Tinh Nguyên Lô.
Nếu thần kiếm này lọt vào tay Tiên Đế thích họp. sẽ có thể phát huy ra uy lực cực kỳ đáng sợ.
Dương Phàm lại cười hờ hững, dường như bó đi một kiện Thứ Thần khí đối với hắn mà nói cũng chăng đáng là gì cả.
Loại
hành vi này khiến Thiên tượng đại sư nhíu mày: Đây chính là
một kiện Thứ Thần khí, tác phẩm đinh của Luyện khí sư thất
giới lại bị người này đối xử như thế.
Nhưng lão lại
nghĩ đến người trước mặt mình được Vô Song Thần Kiếm ưu ái,
đối phương thật ra có tư cách bó qua một kiện Thứ Thần khí.
Dù sao Vô Song Thần Kiếm kia chính là Thần khí chân chính. Thần khí xếp thứ nhất bảng thân binh thất giới.
Mà theo lão biết, Vô Song Thần Kiếm còn không chỉ là Thần khí bình thường...
Thiên tượng đại sư cất kỹ băng tinh thần kiếm, sau đó tiếp tục thương nghị cùng Đặng Thi Dao xem nén dung luyện kiện Thứ Thần khí này như thế nào.
Bản thân Tinh Nguyên Lò cùng là một kiện
Thứ Thần khí. Muốn cho nó dung luỵện và hấp thu chất liệu
cùng lực lượng của kiện Thứ Thân khí này không phải là việc
có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Sau khi xử ly Lam Băng Tiên Đế. Dương Phàm rời Tiên Hồng Không Gian, Bắt đầu lưu ý chuyện Vân Tiêu cung.
Là Đoàn trướng tiên vệ đoàn thứ chín, hắn thường xuyên có sự vụ cần xử lý. Thậm chí một số chuyện trọng yếu còn phái đích
thân ra mặt.
Hắn một mực chờ đợi tin tức của Dư Mộng Thanh.
Ngày thường ngoài việc thôi diễn cảnh giới, thu thập tài liệu. Dương Phàm thường xuyên nghĩ đến việc này.
Cửu Công chúa rốt cục có phải Vũ Tịch kia mà mình truy tìm hay không?
Hoặc là nói. VŨ Tịch từng buông xuống Phàm giới sau khi trở về thượng giới đã xảy ra biến hóa gì?
Trong chờ đợi dài đẳng đẵng, nháy mắt một vạn năm trôi qua.
Bang hữu duy nhất của Dương Phàm ở Vân Tiêu cung không ngờ lại là vị Du Vân Tiên Đe kia.
Tiên Đế có được sinh mệnh và thời gian dài lâu vô hạn, đột phá cảnh giới không phải thời gian có thể làm được.
Thời gian rảnh quá nhiểu. Tiên Đế cảm thấy buồn té nhàm chán hơn bất kỳ nguời nào.
Ánh mắt sắc bén của Du Vân Tiên Đế nhận thấy được sự biến hóa trên thản Dương Phàm.
- Ngươi không tiếp tục tu luyện Luyện thể thuật sao?
Du Vân Tiên Đế nói với vẻ thờ ơ.
Thay đổi một thân thể. thân thể mói của Dương Phàm chính là dùng
một phiền sinh mệnh lục diệp ngưng kết. Mặc dù thê xác này
giống Dương Kỳ như đúc nhưng khác biệt chính là dấu vết tu
luyện Luyện thể thuật.
Một thân thể mới tự nhiên không có khả năng lập tức có được mười vạn năm tu vi Luyện thể thuật.
- Không cần tu luyện nữa. Luyện thể thuật đối với ta mà nói đã không có nhiều ý nghĩa.
Dương Phàm thản nhiên nói, dường như không coi người trước mắt là
Tiên Đe chân chính, lãnh đạo trực tiếp của mình.
Trên
thực tế, thần thông pháp lực ẩn chứa trong một phién sinh mệnh
lục diệp đã vượt qua trình, tự Tiên Quản, sinh mệnh lực càng
thêm hùng hậu đồi dào so với thán thể trước.
Bỡi vì
thân thể này nguyẻn từ sinh mệnh lục diệp, vốn là một thể
với cây uần Sinh trong không gian Mệnh Hạch. Hai bên đêu có ràng
buộc vô hình.
Chỉ cần cây uẩn Sinh khôngbị hủy diệt, thân thể của Dương Phàm có thể coi là thân thể bất diệt, lực khôi
phục càngkhủngbốso với lúc trước. Có thể làm được bất tử
bất diệt.
Có sinh mệnh lực mênh mông như biển làm hậu
thuẫn, Dương Phàm rốt cục không cẩn lo lắng thân thể sẽ dễ
dàng bị hùy diệt.
- Chi mong “biến số” như ngươi sẽ không sinh ra nguy hại đối với Vân Tiêu cung... Nếu khôngbản đế sẽ rất khó xử.
Du Vân Tiên Đe không tiếp tục hỏi việc này, chi hơi thâm ý nhắc nhớ một câu.
Dương Phàm hiểu được, Du Vân Tiên Đe nói như vậy rõ ràng là hắn tương đối trân trọng giao tình với mình, đối xử với mình như bang
hữu chân chính.
Tuy rang phát hiện điểm kỳ quái của Dương Phàm, Du Vân Tiên Để cũng nhắm mắt làm ngơ.
Rốt cục vào một ngày, người mà Dương Phàm chờ đợi đã xuất hiện.
Cách biệt hơn vạn năm, Dư Mộng Thanh xuất hiện và bí mật gặp mặt Dương Phàm.
- Theo tin tức xác thực, một trăm năm sau Đại Đế sẽ rời Vân Tiêu
cung, đi tới Yêu giới xa xôi. Nghe nói muổn luận bàn với đối
thủ cũ.
Dư Mộng Thanh mang tới một tin tức đáng mừng.
- Đây thật là một cơ hội tốt.
Dương Phàm kìm lòng không đậu nói.
Khó thể đánh giá được thần thông cùng lực lượng của Đại Đe.
Chi cẩn hắn còn ở trong nội cung Vân Tiêu cung. Dương Phàm sẽ khó gặp riêng Vũ Tịch.
- Hừ, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Cửu Công chúa cũng không đáp ứng gặp mặt ngươi.
Dư Mộng Thanh thình lình nói một câu.
Dương Phàm ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới vị Cửu Công chúa này căn bán khôngbiết mình.
Điểm đáng ngờ duy nhất là, lần đầu tiên nàng ta nhìn thấv Thất
Hương Ngọc Hồn Địch liền yêu thích không buông tay.
- Ha ha, việc này làm phiền ngươi, để ta đưa tặng Công chúa một quyển
nhạc phổ. có lẽ nàng sẽ thích. Đến lúc đó. cô phối họp nói
vào một chút.
Dương Phàm lấy ra một bản nhạc phổ tinh xảo, thật cẩn thận giao cho Dư Mộng Thanh.
Lúc Vân Vũ Tịch tại hạ giới thường yêu thích âm nhạc, từng soạn
nhạc khúc và cũng tặng cho Dương Phàm mấv bản.
- Được, ta chỉ có thể hết sức thử một lần. Nhưng là nắm chắc thành công chi sợ không
lớn.
Dư Mộng Thanh không ở lại lâu. vội vàng ròi đi.
Kết quá không quá nửa năm, Dư Mộng Thanh lại chạv tới, kinh dị vô cùng nói:
- Công chúa yêu thích dị thường bán nhạc phổ này. cũng coi như trân bào.
- Điều này thật là kỳ quái. Ánh mắt của Cửu Công chúa cao cỡ nào, vì sao mỗi thứ ngươi
tặng đều CÓ thể khiến nàng yêu thích không buông tay?
Dư Mộng Thanh tặc lưỡi kỳ quái.
- Khôngbiết việc ước hẹn đã anbàithỏa đáng chua?
Dương Phàm dò hói.
- Mặc dù Công chúa hết sức cám thấy tò mò và hứng thú đối
với ngươi, nhưng nàng còn không dễ dàng đi gặp riêng ngươi. Đây
là kết quả ta rút ra được sau vài lân nói bóng nói gió.
Dư Mộng Thanh đầy vẻ vui mừng nói.
Dù sao Công chúa cũng không từ chối, việc này hoàn toàn có hy
vọng khiến nàng ta cảm thấv ngạc nhiên vui mừng ngoài ý muốn.
Dương Phàm nhíu mày. có chút thất vọng.
Lẩn từ biệt này Dương Phàm lại đưa cho Dư Mộng Thanh một bản nhạc khúc, cũng là Vũ Tịch từng lưu lại.
Chi sau một tháng. Dư Mộng Thanh trớ lại.
- Dương Kỳ. ngươi sắp thành công. Công chúa có chút động tâm, muốn ra gặp ngươi...
Dư Mộng Thanh cười túm tim nói lòi chúc mừng. Giờ khắc này nàng hoàn toàn nhìn Dương Phàm bang cặp mắt khác.
Người theo đuổi Cửu Công chúa dõi mắt khắp Tinh Thiên thế giới nhiều biết bao nhiêu. Có thể khiến Cóng chúa ra mặt hẹn gặp, cả
Thiên giới này dường như chỉ có vị Phù Lâm Tiên Đế có thể xung là hoàn mỹ kia làm được.
- Sắp thành công? Nói như vậy, Cừu Còng chúa còn không tính gặp mặt một lẩn?
Dương Phàm cũng không hài lòng đối với tiến độ này.
- Tròi ạ, ngươi lại còn không cảm thấy đủ? Công chúa rất muốn
gặp ngươi nhưng nàng có chút rụt rè. Huống chi với thân phận và địa vị của nàng, nhất cử nhất động đêu bị nhiêu người nhìn
vào, muốn gặp riêng ngươi cũng hết sức khó khăn. Nếu việc này
xử lý không tốt, thậm chí sẽ mang đến họa sát thản cho ngươi.
Dư Mộng Thanh khó tin nói. hết sức bất mãn đối với lòng không biết đủ của Dương Phàm.
Dù sao chiến tích của hắn giờ phút này đã có thể nói là huy
hoàng. Những tài tuấn tân tú của thiên giới tốn mấy chục vạn
năm cũng không tiến triển bang vài vạn năm như Dương Phàm.
- Cô chuyển lời cho Cửu Công chúa. Nếu như nàng không muốn gặp
mặt. trăm năm sau Dương mồ sẽ tự đi qua lấy lại những thứ thuộc về ta.
Dương Phàm nói với vẻ hùng hổ bức người.
- Dương Kỳ. điểu này sao được? Hình tượng ngươi thật vất vả
thành lập trong lòng Công chúa, chăng lẽ muốn hùy hoại chi trong chốc lát?
Dư Mộng Thanh thờ phì phì nói.
- Xin ngươi nói thếm một câu nữa, nhạc khúc và sáo ngọc kia đều là nữ nhân Dương mồ từng vêulưu lại.
Giọng điệu Dương Phàm lộ vé không thể hoài nghi.
Dư Mộng Thanh cảm thấy một cỗ áp bách không hiểu, tâm thần run lên.
Khoảnh khắc này. dường như nàng lọt vào tình trạng mất chưởng khổng đối với linh hồn và sinh mệnh ngày trước.
Thật lâu sau.
Dư Mộng Thanh hít sâu một hơi. oán hận nói:
- Đây là ý nguyện của ngươi, vậy ta chán thật chuyên lòi...
Dương Phàm cười không nói.
Lần này Dư Mộng Thanh hết sức tức giận ròi đi, trong lòng âm thầm
cười lạnh: “Dõi mắt khắp thất giới này, còn không có nam nhân
nào dám dùng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy đê theo đuổi Cửu Công
chúa. Ngươi chờ khóc đi, hừ hừ!”
Nhìn theo nàng rời đi. DươngPhàm nhắm mắt lại. hít một hơi dài:
- Thời gian cùng kiên nhân của ta đã không đủ nữa rồi. Nếu như
không thể thành công, cũng chi đành lèn vào nội cung.
Tu vi sắp bước vào Diễn Sinh Kỳ. đột nhiên trong đầu hắn sinh ra một điểm báo.
Năm đó tại Phàm giới, ước định, cùng Vô Song ở sâu trong đáy lòng không thể phai nhòa.
ở sâu trong linh hồn gần đây liên tiếp hiện lên những thanh âm:
- Hôm nay chúng ta đứng ở đinh của nhân giới, trận chiến cuối cùng này không phải ngươi chết thì là ta vong... Trước trận chiến
này, hy vọng có thể đạt thành một ước định cuối cùng với
ngươi.
- Nếu người thua là ta... Hv vọng ngươi có thể kế
thừa vô thượng kiếm ý cùng tâm nguyện của ta... Giết về thượng giới!
- Theo ý nguyện của tạ giết về thượng giới... Máu nhuộm trời cao. bài trừ thiết tắc!!!
Ý chí kiếm đạo ở linh hồn tám ấn mơ hồ rung lên, hình như có dấu hiệu thức tinh!