Tiên Hồng Lộ

Chương 239: Q.3 - Chương 239: Phong vân rung chuyển






Ở trước mặt ma thi không đầu ngàn năm cho dù là tu sĩ bậc cao bình thường đều cảm Thấy vô lực, hắn là một tu sĩ nhỏ bé lại càng không cần phải quan tâm. Tu Tiên Giới to lớn như thế, người thần thông nhiều vô số kể. Ma thi không đầu tuy rằng lợi hại nhưng Dương Phàm tin tưởng, khẳng định có cao nhân có thể chế trụ nó. Chân đạp Tường Vân Ngõa, hắn vừa bay ra được vài dặm liền nhìn chân trời mây gió cuồn cuộn, một vệt tử quang đỏ như máu khí thế to lớn từ phương xa xẹt qua.

Vèo-

Tử quang đỏ như máu kia ầm ầm hạ xuống một nơi chỉ cách hắn nửa dặm. Dương Phàm lộ vẻ dị sắc, ngưng mắt nhìn, chỉ thấy dưới chân núi kia là một trung niên kim bào sắc mặt trắng bệch, độn quang dưới chân hình thành tử quang đỏ như máu vừa rồi cũng biến mất.

'Tu sĩ cao giai!" Tâm thần hắn chấn động, mặt lộ vẻ cảnh giới, nhìn chăm chú vào trung niên kim bào ở xa xa bị thương không nhẹ nhìn qua như đang hấp hối. Gần đây rốt cục còn có kẻ đáng sợ nào có thể khiến tu sĩ bậc cao bị thương nặng như thế mà lại không tiếc mọi giá chạy trối chết như vậy?

Cảm nhận được ma khí còn sót lại trên tu sĩ kim bào có chút quen thuộc. Dương Phàm giật mình tỉnh ngộ. Tu sĩ bậc cao này khẳng định là gặp phải ma thi không đầu. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi dò xét bốn phía nhưng vẫn không cảm thụ được tung tích ma thi đuổi tới.

- Là ngươi?

Trung niên kim bào biến sắc đưa mắt nhìn tới Dương Phàm, dường như đã từng gặp hắn. Nguyên lai cổ thần thức mạnh mẽ lúc trước chính là từ người này. Dương Phàm lúc này mới hiểu ra.

- Các hạ là người phương nào?

Dương Phàm vẻ mặt trấn định nói, trong mắt hiện lên một vệt ô quang. Nếu ở tình huống bình thường gặp phải tu sĩ bậc cao, có lẽ hắn sẽ kính sợ ba phần, trong lòng không yên. TUY nhiên người trước mắt này hiển nhiên bị thương rất nặng, có lẽ cứng đối cứng thì Dương Phàm còn không phải đối thủ, nhưng nếu tự bảo vệ hẳn là không khó.

- Ta là... Nhị đương gia Kim Hằng của Ngũ Bàn Thiên Thai.

Ngươi là tu sĩ ma đạo phương nào lại thức tỉnh ma thi không đầu đáng sợ này thương hại đến sinh linh rốt cục có rắp tâm gì?

Trung niên kim bào nhìn phía Dương Phàm thần sắc lộ ra vài tia kiêng kị. Hắn hoài nghi Dương Phàm chính là tu sĩ bậc cao thần bí lúc trước lén vào trong mộ huyệt, cùng ma thi không đầu đại chiến một ngày một đêm. Huống chi, có thể từ trong mộ huyệt toàn thân trở ra, cũng có thể đoán được thực lực người này.

- Ta là ai?

Dương Phàm lạnh lùng cười, chậm rãi nâng tay lên, trên người tản ra một cổ khí tức hủy diệt ma đạo tinh túy. Trên trán hắn đột nhiên xuất hiện một dấu ấn hình trăng cong lúc sáng lúc tối cực kỳ quỷ dị.

Ông-

Một đoàn ma diễm u ám hiện lên trong lòng bàn tay Dương Phàm, trung tâm ma diễm, có một đoàn u quang thần bí, nhảy lên giống như tim đập khiến cho linh hồn run lên.

- Tam u Ma Diễm!

Trong mắt trung niên kim bào đầy kinh ngạc mặt như tro tàn, các loại tình cảm sợ hãi... biểu hiện ra.

Bá-

Thân hình Dương Phàm bỗng dưng na di ra ngoài mười trượng, sau đó hóa thành một quang ảnh màu đen bay về chân trời xa xa.

- Rốt cục hắn là ai? Chẳng lẽ là Tam U Lão Ma trong truyền thuyết.

Trung niên kim bào khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi nhìn theo Dương Phàm hóa thành điểm đen biến mất ở phía chân trời xa.

"Đều là tu sĩ bậc cao. Kim Hằng này dường như kính sợ Tam u Lão Ma vô cùng".

Dương Phàm một bên cấp tốc phi hành, trong lòng thầm nghĩ. Xem ra tu sĩ bậc cao cũng có chênh lệch thực lực rất lớn. Rốt cục, hắn tới gần Vụ Liễu trấn, ở một góc hẻo lánh biến trở về thân phận Dược sư. Bế quan hơn hai tháng, lần này Dương Phàm dùng tu vi Ngưng Thần sơ kỳ trở lại y quan!

Ngưng Thần sơ kỳ!

Lâm Chung sững người như phỗng.

Mới không được hai năm. Dương Phàm liền khôi phục tu vi trước khi tán công thật sự là khó tin.

- Ồ? Hồ Phi đi đâu rồi?

Dương Phàm triển khai thần thức bao phủ toàn bộ Vụ Liễu trấn nhưng không tìm được bóng dáng Hồ Phi.

Lâm Chung đáp:

- Hai tháng trước, công tử vừa đi bế quan, hắn cũng tìm nơi khác bế quan.

- Người này còn có thể tĩnh tâm đi bế quan?

Dương Phàm cảm thấy bất ngờ. Hồ Phi là một người cực độ hiếu chiến, tính cách táo bạo rất khó yên tĩnh. Đối với chuyện của Hồ Phi hắn cũng không hỏi nhiều, liền ở lại Vụ Liễu trấn tu luyện.

Ngay tại ngày thứ hai Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được một cỗ ma khí quen thuộc xẹt qua trên không ngoài trăm dặm.

- Ma thi không đầu!

Dương Phàm hơi chấn kinh. Cũng may, ma khí kia vội vàng đi qua, cũng không có công kích lung tung.

Ba ngày sau. Dương Phàm nghe được tin tức kinh người: Ma thi không đầu ngang trời xuất thế, tiêu diệt một tu sĩ bậc cao, chém giết mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, còn lại tu sĩ bậc thấp nhiều không đếm xuể. Ngoài ra ma thi không đầu còn nhổ tận gốc mấy thế lực tu tiên, tử thương vô số.

Mơ hồ một hồi gió tanh mưa máu, lấy Quỷ Thi Sơn là điểm xuất phát bắt đầu lan tràn ra một hướng nào đó. Trong lúc nhất thời các thế lực tu tiên lớn trong phạm vi mấy ngàn dặm Quỷ Thi Sơn đều sợ hãi không thôi chìm vào sợ hãi vô hình. Không hề nghi ngờ, chỉ cần thế lực tu tiên nào bị ma thi không đầu đi qua liền khó tránh khỏi kết cục diệt môn. Tuy nhiên, ma thi không đầu này có một đặc điểm là không ra tay với người thường, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm với linh khí dao động của người tu tiên. Càng là tu sĩ cường đại cảm ứng của nó càng mạnh.

"May mắn ma thi không đầu không đi ngang qua Dương gia bảo. Nếu không đệ đệ gặp nguy hiểm rồi!"

Dương Phàm ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Cái gì? Trong mấy thế lực bị diệt môn còn bao gồm phường thị tu tiên Tú Ngọc Các?

Vào ngày thứ năm, Dương Phàm lại nhận được một tin tức rung động. Tú Ngọc Các là một phường thị quy mô không nhỏ, thực lực không thể coi thường. Phía sau thậm chí có thể có tu sĩ bậc cao, hiện tại không ngờ bị ma thi không đầu nhổ tận gốc. Dương Phàm tuy rằng không đích thân ở trong đó nhưng có thể tưởng tượng được cảnh tượng tanh máu kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.