- Toàn bộ rút lui.
Hắc Phong Ma Hoàng hô lớn một tiếng, thân hình hóa thành tàn quang hắc phong, từ trên bầu trời chạy trốn.
Khi thấy không thể nghịch chuyển thế cục, hắn quyết đoán lui lại.
- Đuổi theo!
Trong mắt Dương Phàm lóe lên quang hoa, kim sí sau lưng vỗ vỗ, ngân
quang dưới chân tràn đầy, xẹt một tiếng đã biến mất tại chỗ,
đuổi theo Hắc Phong Ma Hoàng.
Thạch Thiên Hàn cầm Ma Hoàng Kiếm trong tay, thân thể đột nhiên tiêu thất, tiến vào trong Tiên Hồng không gian, tạm thời nghỉ ngơi.
Ma Hoàng Kiếm đã
đạt tới cấp bậc bán linh bảo, sau một lần xông pha kinh thế
hãi tục suýt nữa đã giết chết đại tu sĩ, số địch nhân chết
dưới kiếm này đã vượt qua con số một ngàn.
Tuy rằng nhìn rất uy phong nhưng pháp lực của Thạch Thiên Hàn cũng tiêu hao quá nửa.
Thấy Dương Phàm đuổi theo, sắc mặt Hắc Phong Ma Hoàng khẽ biến, tốc độ chạy trốn liền nhanh hơn vài phần.
Mặc dù hắn tự nhận nếu đơn đả độc đấu hắn không hề e ngại Dương
Phàm nhưng giờ phút này đại quân Man Di liên tiếp bại lui, hắn
không còn chút chiến ý nào nữa.
Cứ như thế, một đạo
quang ảnh màu đen và một đạo quang ảnh hai màu vàng bạc xẹt
qua phía chân trời, lóe lên đã biến mất.
Tình cảnh như thế này được Phong Vô Tuyệt nhìn thấy, cảm thấy vô cùng rung động.
Từ khi đại chiến Man Di tới nay, chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh thế này!
Thực lực của tên Hắc Phong Ma Hoàng cao siêu, áp chế Nguyên Anh đại tu sĩ một bậc.
Nhưng hiện tại, Ma Hoàng bách chiến bách thắng kia không ngờ bị đánh cho chạy trối chết.
Điều này càng khiến cho khí thế của đám tu sĩ Bắc Tần phía dưới đại chấn.
Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân sắc măt khẽ biến, nửa mừng nửa lo.
Nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không rành mà suy tư, liền dẫn dắt đại quân Bắc Tần đuổi giết đám tu sĩ Man Di bỏ chạy.
Trong quá trình đuổi giết, tu sĩ Bắc Tần phát hiện ra một tình huống rất quái dị.
Một bộ phận tu sĩ Man Di trong quá trình chiến đấu đột nhiên cả
người co rút, sau đó thất khiếu chảy máu mà chết.
Hơn nữa, làn da người chết hết xanh lại đỏ, thi thể nhanh chóng hóa thành một đoàn hắc thủy.
Chết vô cùng thê thảm!
- Thiên Sư, đại sự không ổn, tu sĩ Thánh tộc ta có một số bị
độc thuật, có lẽ là ôn dịch, cũng không biết là có truyền lây hay không?
Một tên Dược sư già lão tóc bạc trắng hướng về Mục Thiên Sư truyền tin.
- Cái gì?
Tên Mục Thiên Sư này đang yểm hộ cho đại quân rút lui, triển khai
thần thức cũng phát hiện ra hiện tượng quỷ dị này.
Bùm!
Bên cạnh hắn đột nhiên có một gã tu sĩ ngã xuống, thất khiếu đổ máu, thi thể cũng nhanh chóng hóa thành một đoàn hắc thủy.
Tình huống tương tự cứ liên tục phát sinh.
Tên Mục Thiên Sư mặc hắc bào này hít sâu một hơi lãnh khí, trong mắt thoáng hiện lên một chút hoảng sợ.
- Loại độc thuật như ôn địch này có tính lây lan, ẩn nấp trong
cơ thể tu sĩ, rất khó phát hiện, chỉ khi sử dụng lực quá độ
thì mới phát tác.
Lão Dược sư Man Di kia run run nói,
- Quản không được nhiều như thế, các ngươi mau lui, ta yểm hộ một chút.
Mục Thiên Sư đột nhiên nhìn thấy một đạo quang điểm màu máu lao
tới, chính là Huyết Luyện lão tổ, một trong ba đại tu sĩ Bắc
Tần.
Hắn không rảnh suy nghĩ, lập tức lao lên ngăn cản,
triển đấu cùng một chỗ với Huyết Luyện lão tổ, dần lao lên
bầu trời.
Mà tên Thiên Sư thân hình gầy gò kia lại đang giằng co với Tam Thanh tán nhân ở một khu vực khác.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên không có đại tu sĩ cùng giai kiềm chế, đánh đâu
thắng đó, không gì cản nổi, lạc hoa lưu thủy đánh giết những
tu sĩ Man Di phụ trách chặn đường tiến của đại quân Bắc Tần.
Đúng như phán đoán của Hắc Phong Ma Hoàng, thế cục đã rất khó để vãn hồi.
Khi hắn lẻn vào cổ Lương Thành nghĩ cách cứu viện Dạ Hạm Thánh nữ thì đã ngu ngốc rồi.
Dương Phàm căn bản không an bài theo lẽ thường.
Giờ phút này Hắc Phong Ma Hoàng đang bị Dương Phàm đuổi giết.
Chạy được mấy trăm dặm, ánh mắt Hắc Phong Ma Hoàng chợt lạnh, lùng nói:
- Các hạ thật sự cho rằng có thể thắng được ta sao?
Dương Phàm cười dài nói:
- Ta mặc dù không làm gì được ngươi nhưng lại có thể kiềm chế ngươi, không thể hội hợp với đại quân Man Di được!
Dứt lời trong tay hắn xuất hiện Thanh Can Mao Bút, huy động giao phong với Hắc Phong Ma Hoàng.
Đã giao chiến một lần, Dương Phàm thăm dò biết được chi tiết Hắc Phong Ma Hoàng.
Luận về pháp lực tu vi, Hắc Phong Ma Hoàng không cường đại hơn đại tu sĩ cùng giai nhiều.
Sở dĩ hắn lợi hại hơn là bởi vì công pháp của hắn rất quỷ đị, hơn nữa cũng giống như Hồ Phi, có được thần thông thiên phú
nào đó.
Thứ hai là Hắc Phong Ma Hoàng lại có được một
Linh bảo truyền thừa, cũng chính là chiếc áo choàng của hắn
kia.
Chiếc áo choàng này và thiên phú của hắn vô cùng
hợp nhau, có thể khiến Thần thông gia tăng, càng khiến thân pháp của hắn quỷ dị, thi triển phong độn thuật càng thêm quái dị.
Hai đại ưu thế này, kết hợp với sự mưu trí của Hắc Phong Ma
Hoàng, khó trách hắn khiến ba đại tu sĩ Bắc Tần cảm thấy rất đau đầu.
Nhưng Dương Phàm cũng không sợ hắn.
Có Tường Vân Ngoa, Dương Phàm có thể duy trì sự ngang bằng trong phong độn so với Hắc Phong Ma Hoàng.
Hơn nữa, còn có kim sí do Bằng Vũ Phiến tạo ra, Dương Phàm có thể thoải mái bảo mệnh trước Hắc Phong Ma Hoàng.
Điều duy nhất hắn phải đề phòng chính là chiếc áo choàng truyền
thừa của Hắc Phong Ma Hoàng, phát động hắc phong cường mãnh,
tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Dương Phàm.
Chỉ cần cẩn thận, dưới sự trợ giúp của Tường Vân Ngoa, Dương Phàm có thể đấu ngang tay.
Hai người ở giữa không trung, triển mở một trận đấu pháp ngang tài ngang sức.
Nếu là ở trên mặt đất, hơn phân nửa, Dương Phàm có thể chiếm cứ
thượng phong, nhưng Hắc Phong Ma Hoàng cũng biết được điều này.
Do đó, là người bị đuổi giết, hắn khẳng định không ngu ngốc
hạ xuống mặt đất mà chiến đấu.
Cứ như thế, hai người vừa đánh vừa chạy, đánh cho thiên hôn địa ám.
Thời gian dần trôi qua, Hắc Phong Ma Hoàng lo lắng cho tình huống của tu sĩ Man Di, muốn quay về địa bàn.
Dương Phàm cũng hiểu rõ suy nghĩ của hắn, quấn lấy không tha.
Vô tình, hai người đã đánh nhau mấy ngày mấy đêm.
Gần như một nửa thời gian là đấu pháp, một nửa thời gian là truy đuổi.
Lúc này, Dương Phàm phát hiện mình đã tiến vào một mảnh hoang mạc vô tận
Hơi giật mình, hắn hiểu được đã đuổi giết tới tận địa bàn của Man Di.
- Ha ha, Ma Hoàng các hạ, Dương mỗ không tiễn nữa
Dương Phàm dừng lại, cười dài nhìn hắn rời đi.
Sắc mặt của Hắc Phong Ma Hoàng xanh mét, hóa thành một mảnh tàn
quang hắc phong, biến mất trong tầm mắt Dương Phàm.
Dương Phàm lập tức quay đầu, hướng về cổ Lương Thành lao tới.
Dọc theo đường đi, hắn thấy được có rất nhiều thi thể, bao gồm cả tu sĩ của liên minh Bắc Tần, cả tu sĩ Man Di.
Tuy nhiên, trong số tu sĩ Man Di thương vong thì có không ít là số quyền thế.
Trong quá trình phi hành, cảm quan của Dương Phàm cũng nắm bắt được không ít tu sĩ Man Di hoặc ẩn nấp hoặc giả chết. Hắn tất
nhiên cũng giết sạch, không chút lưu thủ.
Một lúc này, thần thức của Dương Phàm nắm bắt được một cỗ khí tức quen thuộc.
Đây chính là Hồ Phi.
Hồ Phi đang cầm Lang Nha Bổng, đuổi giết một vị cường giả Nguyên Anh của Man Di.
Vừa lúc tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này lại có sở trường về tốc độ
cho nên Hồ Phi muốn giết hắn cũng có chút khó khăn.
Tên tu sĩ Man Di vừa bay tới đây, vừa lúc thấy một đạo huyễn quang hai màu vàng bạc lao tới.
Chờ khi hắn nhận ra thân phận người tới thì sắc mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Trong trận đại chiến phía trước, hắn đã tận mắt chứng kiến đối
phương đánh cho "Vô miện chi Vương" Hắc Phong Ma Hoàng phải chạy
trối chết.
Giờ phút này hắn gặp phải cường giả cấp bậc này khiến hắn gần như tuyệt vọng.
Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức quay đầu bỏ chạy, thi triển tốc độ nhanh nhất của mình.
Phạch
Hai cánh sau lưng Dương Phàm rung lên, thân hình hóa thành một đạo
huyễn quang, chớp mắt đã đuổi kịp hắn, lao lên chặn đường.
- Phốc.
Một đạo kim quang sắc bén từ trên chém xuống, chẻ đôi thân thể hắn, kim quang còn dư lực, chém mạnh xuống đất.
Trên kim sí sau lưng Dương Phàm cũng còn dính đôi chút máu tươi nhìn ghê ghê, sau khi vung lên lại tiêu tan trong gió.
- Ha ha ngươi tới thật đúng lúc.
Hồ Phi thu hồi Lang Nha Bổng, đi tới bên cạnh Dương Phàm, vô cùng hưng phấn.
- Dạ Hạm Thánh nữ kia đâu rồi?
Dương Phàm hỏi.
- Cái nàyHình như là thừa dịp rối loạn chạy thoát rồi.
Hồ Phi ngượng ngùng nói.
Trải qua một phen dò hỏi, Dương Phàm rốt cục hiểu được.
Hồ Phi sau khi bắt lại Dạ Hạm Thánh nữ thì liền chỉ lo đánh
giết, hưng phấn và kích thích quá nên quên mất nàng ta, cuối
cùng lại bị những cường giả Man Di khác ẩn nấp trong thành
cứu đi mất.
- Thôi được, hiện giờ chiến cuộc đã định rồi.
Dương Phàm cũng không truy cứu thêm việc này nữa.
Giá trị lợi dụng của Dạ Hạm Thánh nữ đã phát huy tới mức tận cùng rồi.
Từ đó về sau trong thời gian hơn một tháng, tất cả tu sĩ Man Di ở trong Triệu Quốc đều hoặc trốn hoặc bị tiêu diệt.
Chỉ mất một tháng, Triệu Quốc đã hoàn toàn chiến thắng.
Những tu sĩ Man Di ở những tiểu quốc xung quanh cũng lập tức bỏ chạy.
Không tới thời gian hai tháng, tất cả tu sĩ Man Di xâm phạm mười ba
quốc gia Bắc Tần đã binh bại như núi lở, toàn bộ trốn về Man
Di.
Rốt cục, một ngày kia, chúng cường giả Nguyên Anh cao
tầng của Bắc Tần đã tụ hội lại ở đại điện trung tâm cổ Lương Thành.
Dương Phàm và Hồ Phi cũng tham dự lần Đại hội này.
Lần Đại hội này, Dương Phàm cảm nhận được đa số ánh mắt của Nguyên Anh bậc cao đều nhìn về phía hắn.
Nhất cử nhất động của hắn đều được mọi người chú ý tới.
Hơn nữa ánh mắt của đám tu sĩ Nguyên Anh này đều tràn ngập kính sợ và ngưỡng mộ.
Ở mười ba quốc gia Bắc Tần thì chỉ có người này mới có thể xoay chuyển đại cục.
Cũng chỉ có hắn mới đánh cho kẻ bất khả chiến bại Hắc Phong Ma Hoàng phải chạy trối chết.
Giờ phút này, uy danh của Dương Phàm đã hoàn toàn vượt xa ba đại tu sĩ Bắc Tần rồi.
Trong mắt mấy chục vạn tu sĩ ở cổ Lương Thành, nhân vật truyền kỳ này đã ngăn cơn sóng dữ.
Hắc Phong Ma Hoàng giờ đã không hề đáng sợ nữa.
Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân có chút xấu hổ.
Lúc trước, hai người bọn họ từng nhiều lần phủ quyết kế hoạch
của Dương Phàm, cũng không thể đoán được kết quả như thế. Nam
tử trước mặt này đúng là đã thật sự thay đồi chiến cuộc,
cứu lấy hàng tỉ sinh linh.
Càng khó tin chính là từ đầu tới cuối Dương Phàm cũng không ra mặt lãnh đạo quần hùng.
Dương Phàm từ sau khi đi vào cổ Lương Thành liền luôn ở bên cạnh âm
thầm dẫn đường cuộc chiến, hơn nữa, ra tay ở thời khắc mấu
chốt, giải quyết dứt khoát, quyết định thắng bại.
- Lần này, liên minh Bắc Tần chúng ta giành được toàn thắng đều dựa vào việc Dương đạo hữu xuất thủ.
Lăng Tiêu Kiếm tiên đứng dậy, biểu đạt lòng biết ơn đối với Dương Phàm.
Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân cũng gật đầu tán thành.
Lập tức, toàn bộ đại điện đều hết lòng ca ngợi Dương Phàm, thậm chí ẩn ẩn có chút a dua, nịnh bợ.
Những tu sĩ này đều là lão quái Nguyên Anh Kỳ, có thể khiến bọn họ a dua thì thật sự là chuyện quá khó tin.
Nhưng ánh mắt Dương Phàm lại vẫn trong veo, vinh nhục bất kinh, không nói một lời nào.
Lập tức, đám Nguyên Anh lão quái này đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Chờ tất cả mọi người yên tĩnh lại, Dương Phàm mới thản nhiên nói:
- Không biết tiếp theo, các vị có tính toán gì không?
- Lần đại chiến này, Man Di Cửu Tộc đã tổn thất thảm trọng,
phải toàn lực khôi phục nguyên khí, ít nhất cần thời gian một
trăm năm.
Tam Thanh tán nhân lại cười nói.
- Mười ba quốc gia Bắc Tần chúng ta ít nhất có một trăm năm an bình.
Một nữ tu Nguyên Anh Kỳ nhẹ nhàng nói.
- Ngu xuẩn!
Thanh âm lạnh như băng của Dương Phàm vang lên khiến một mảnh vui mừng trong đại điện lập tức câm nín.
Lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, bồn chồn lo âu.
- Thế không biết Dương đạo hữu có cách nhìn như thế nào?
Huyết Luyện lão tổ hỏi.
Giờ phút này, nơi này chỉ có ba vị đại tu sĩ là có thể ngang hàng nói chuyện với hắn.
- Trăm năm an bình thật sự quá ngắn ngủi!
Thanh âm Dương Phàm lại dịu đi, chợt đưa mắt nhìn về phía Tây của Triệu Quốc, sát phạt quyết đoán nói:
- Điều ta muốn nói chính làtrảm thảo trừ căn, quét ngang Man Di!
Trảm thảo trừ căn, quét ngang Man Di.
Chúng cường giả Nguyên Anh trong đại điện không khỏi hít sâu một hơi lãnh khí, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Gần năm mươi năm qua, mười ba quốc gia Bắc Tần bị Man Di công hãm gần một nửa lãnh thổ, liên tiếp bại lui.
Dần dà, Man Di Cửu Tộc đã trở thành bóng ma.
Hắc Phong Ma Hoàng càng là một cái tên Ma Vương không thể chiến thắng.
Cho nên, đại bộ phận bọn họ chưa từng có tráng chí quét ngang Man Di.
Sau một lúc, Tam Thanh tán nhân chậm rãi mở miệng:
- Bần đạo hiểu được ý tốt của Dương đạo hữu, nhưng bây giờ,
mười ba quốc gia Bắc Tần trải qua mấy chục năm đại chiến đã
bị tổn thất thảm trọng, không khá gì hơn Man Di Cửu Tộc cả!
Thừa dịp Man Di đại bại, đa số môn phái của Bắc Tần ta có thể nhân cơ hội này để súc tinh dưỡng duệ, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lời này vừa ra, đa số cường giả Nguyên Anh nơi này đều tỏ vẻ đồng ý.
Nơi này, mỗi vị Nguyên Anh bậc cao tham chiến, sau lưng đều có những thế lực và mục đích riêng.
Tiếp tục đại chiến sẽ chỉ khiến các môn phái càng tổn thất thảm trọng mà thôi.
- Hơn nữa, Dương đạo hữu không biết địa hình nơi Man Di Cửu Tộc,
đó là một mảnh hoang mạc vô tận, liên miên tới hàng trăm vạn
dặm. Nếu muốn tiêu diệt một trong chín bộ lạc này thì cũng vô cùng gian nan.
- Nếu tùy tiện tiến công, dưới tình huống không biết địa thế của đối phương, nếu bị Hắc Phong Ma Hoàng
tính kế, ưu thế mà vất vả lắm chúng ta mới chiếm được
Huyết Luyện lão tổ cũng có ý này.
Đại bộ phận số tu sĩ nơi này đều có cùng ý tưởng với Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân.
Lăng Tiêu Kiếm tiên trầm mặc thật lâu, liền hỏi Dương Phàm:
- Không biết Dương đạo hữu nắm chắc bao nhiêu phần thắng?
- Nắm chắc được bao nhiêu phần thắng sao? Dương Phàm cũng không
thể nói chính xác được, nhưng hiện tại sĩ khí của Man Di Cửu
Tộc đã đại giảm, một vị Nguyên Anh đại tu sĩ lại bị thương
nặng. Cũng có rất nhiều, tu sĩ đã bị Tử ôn Vô Hương của ta,
hơn nữa ôn độc này sẽ còn lây lan sang nhiều tu sĩ nữa
Dương Phàm trầm tư nói.
- Tử ôn Vô Hương?
Đám người Huyết Luyện lão tổ nao nao.
Đột nhiên bọn họ nhớ tới một ít hiện tượng quỷ dị trong cuộc chiến ngày đó.
Một số tu sĩ chiến đấu kiệt sức đột nhiên thất khiếu đổ máu mà
chết, sau đó thi thể hóa thành một đoàn hắc thủy.
Kiểu tử vong vô cùng thê thảm này thậm chí khiến đám người giết người không gớm tay này cũng không rét mà run.
- Ôn độc thuật này chính là do sư phụ Độc Vương của ta từng
nghiên cứu ra. Đặc điểm lớn nhất là năng lực ẩn núp và tính
lây lan, chỉ cần sử lực quá độ thì ôn dịch này sẽ nhân cơ hội mà vào, lập tức độc phát bỏ mìnhDương mỗ lần trước lén vào trận doanh Man Di, nhân khi đang hỗn loạn mà sử dụng ôn độc
này, dự tính sẽ lây lan cho mấy vạn tu sĩ. Hơn nữa, theo thời
gian trôi qua, số tu sĩ Man Di trúng độc sẽ ngày càng nhiều.
Dương Phàm giải thích nói.
Tử Ôn Vô Hương này là một đại sát khí có thể diệt tuyệt chủng
tộc. Nhược điểm duy nhất của nó chính là không đủ lực sát
thương đối với tu sĩ bậc cao.
- Vạn nhất loại ôn độc này lây lan sang tu sĩ phe Bắc Tần ta thì làm sao?
Có người nghi hoặc,
- Loại ôn độc này lay lan vô cùng kỳ lạ. Trong quá trình chiến
đấu cùng sử lực thì nó ẩn nấp thu liễm, chỉ khi tiếp xúc ở
một khoảng cách nhất định và không vận dụng pháp lực thì mới bị lây lan. Mà tu sĩ bên ta và Man Di gặp nhau, khẳng định sẽ
lập tức giao phong đấu pháp, ôn độc sẽ không thể lây lan được.
Mà khi tu sĩ Man Di nghỉ ngơi thì ôn độc này mới bắt đầu lây
lan
Khóe miệng Dương Phàm nhấc lên, cười khẽ nói.
- Đương nhiên, vì để phòng ngừa vạn nhất, nơi này ta có một đan
phương, có thể luyện chế một ít giải dược. Nhưng đan phương này phải giữ bí mật, giải được cũng chỉ do những tu sĩ cao giai
bảo quản mà thôi.
Dương Phàm nêu ra đề nghị.
Chúng tu sĩ trong đại điện nghe lời này cũng có một số lộ ra dị sắc.
Hiện giờ Man Di đại bại, trong đó có một vị Thiên Sư bị thương nặng, đa số tu sĩ lại bị ôn độc lây lan.
Đối với tu sĩ liên minh Bắc Tần mà nói, đây đúng là cơ hội ngàn năm một thuở.
- Phong mỗ đồng ý với Dương đạo hữu.
Lăng Tiêu Kiếm tiên Phong Vô Tuyệt là người đầu tiên biểu lộ thái độ.
Theo sau, đa số thế lực ở Triệu Quốc cũng đều hùa theo.
Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân biến sắc, vẫn không quá bằng lòng như trước.
Tam Thanh tán nhân cười khổ nói:
- Dương đạo hữu cần gì phải gây chiến, đẩy ta và Man Di vào
hướng tuyệt cảnh, không chết không dừng? Hiện nay, Bắc Tần đã
có Dương đạo hữu tọa trấn, dù Man Di khôi phục nguyên khí cũng
không dám tự tiện phát động xâm lược mười ba quốc gia Bắc Tần.
Huyết Luyện lão tổ cũng thở dài nói.
Lần đại chiến này, bất kể là Bắc Tần hay là Man Di Cửu Tộc thì
đều cần phải tĩnh dưỡng, khôi phục nguyên khí.
- Nếu Dương mỗ dừng lại Bắc Tần lâu thì tự nhiên cũng không để ý tới điều này!
Dương Phàm thở dài, chậm rãi đứng lên.
- Chẳng lẽ đạo hữu phải rời khỏi Bắc Tần?
Chúng Nguyên Anh bậc cao chấn động.
- Đúng thế!
Dương Phàm gật đầu:
- Đây cũng chính là nguyên nhân khiến ta muốn đuổi tận giết
tuyệt Man Di, chỉ có như thế thì ta mới có thể yên tâm rời đi
được.
Mọi người đều hơi giật mình.
- Dương mỗ rời đi Bắc Tần, ngắn thì mấy chục năm, trăm năm, lâu thì mấy trăm năm mới về!
Ánh mắt Dương Phàm nhìn về xa xa.
- Nhưng Bắc Tần ta có nhiều thế lực tu tiên, cũng không thể chỉ
vì một nguyện vọng của ngươi được. Ngươi cứ nhất định phải như thế sao?
Lần này, người lên tiếng là Vũ Lâm.
Khi Dương Phàm vừa tới cổ Lương Thành thì Vũ Lâm đã tâm sinh địch ý và không phục đối với Dương Phàm.
Hiện tại, hắn không thể nổi lên lòng ghen tị và không phục, nhưng chấp niệm và lòng căm thù thì phải có.
Trên thực tế, trong lòng của Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân cũng có ý như hắn.
Nếu chúng ta không đồng ý thì ngươi có thể thế nào?
- Ha ha
Dương Phàm cũng nở một nụ cười.
- Trước khi rời đi, Dương mỗ có hai lựa chọn, thứ nhất là quét
ngang Man Di, nhường Bắc Tần yên tổnLựa chọn thứ haiChính là
phụ tá Man Di, nhất thống Bắc Tần! Ta tin tưởng rằng Hắc Phong
Ma Hoàng khẳng định sẽ không cự tuyệt để ta gia nhập!
Giờ khắc này, Dương Phàm cười rất quỷ dị.
Mọi người nghe thế chỉ cảm thấy giống như bị một chậu nước đá đổ lên đầutoàn thân lạnh ngắt!
Khi hai cường giả đáng sợ nhất Bắc Tần là Hắc Phong Ma Hoàng và
Dương Phàm liên thủ thì ai cũng sẽ không nghi ngờ bọn họ có
thể san bằng liên minh mười ba quốc gia này.
Nơi này đột nhiên lâm vào một mảnh trầm mặc ngắn ngủi, áp lực không khí đã đạt tới mức tận cùng,
Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân lại cố gắng áp chế lửa giận ở trong lòng.
- Đây là uy hiếp, sự uy hiếp trắng trợn.
- Cái Dương mỗ cần chính là một hoàn cảnh bình an, mặc kệ ai
là người thống trị chân chính, Hắc Phong Ma Hoàng cũng được,
thế lực Bắc Tần cũng được, ai có thể mang tới một thế giới
ổn định, an bình thì Dương mỗ sẽ giúp người đó.
Dương Phàm chậm rãi nói.
Hắn nói đã rất rõ ràng,
Sau khi nói xong, hắn dẫn Hồ Phi đi ra ngoài.
Giờ khắc này, toàn bộ sả Nguyên Anh bậc cao nơi này đều nhìn chằm chằm về phía hai người.
Dương Phàm thậm chí cảm nhận được vài tia sát ý.
Hắn xoay người.
- Không cần tưởng rằng có thể lưu ta lại! Ta làm bất cứ chuyện
gì đều đã suy tính hậu quả! Hơn nữa, Dương mỗ có tuyệt đối
nắm chắc là có thể toàn thân trở ra.
Hai người đã sắp đi ra khỏi đại điện.
- Chờ một chút.
Tam Thanh tán nhân ngăn lại.
Thân mình Dương Phàm hơi dừng lại rồi lại tiếp tục đi tới.
- Bần đạo đáp ứng!
Tam Thanh tán nhân hoảng sợ hô lên.
- Bổn tọa cũng đồng ý.
Huyết Luyện lão tổ thở dài một hơi nói.
Dương Phàm lần này mới xoay người, nhìn hai người thâm ý, lại cười nói:
- Tổn thất thảm trọng nhất thời, lại có thể đổi được sự an
bình ít nhất là ngàn năm. Chắc chắn sau này các ngươi sẽ hoàn toàn thấu hiểu quyết định hôm nay!
- Hãy đừng nói thế nữa! Ngươi nói xem nên đánh như thế nào. Chúng ta tùy theo ngươi.
Huyết Luyện lão tổ đã hoàn toàn thỏa hiệp.
Hắn không tin lý luận của Dương Phàm nhưng cũng không thể không khuất phục ở tình hình lúc này.
Dương Phàm một lần nữa ngồi xuống chỗ cũ, sự tự tin và trấn định của hắn khiến người ta tin phục.
Trải qua quyết sách của ba đại tu sĩ và chúng Nguyên Anh bậc cao,
Dương Phàm trở thành Thống lĩnh tối cao của cuộc chiến với Man Di lần này. Bất cứ ai cũng đều phải phục tùng mệnh lệnh của hắn vô điều kiện, rất nhanh, mệnh lệnh này được truyền đạt
toàn quân.
Vào buổi tối, toàn bộ cổ Lương Thành lâm vào một mảnh hoan hô chúc mừng, sĩ khí toàn quân tăng lên rất nhiều.
Giờ khắc này, Dương Phàm đã trở thành thủ lĩnh tinh thần của mấy chục vạn quân trấn thủ ở Cổ Lương Thành này.
Xoay chuyển vận mệnh của liên minh mười ba quốc gia Bắc Tần, đánh đuổi Hắc Phong Ma Hoàng.
Trong mắt vô số tu sĩ, Dương Phàm đã vượt xa trên ba đại tu sĩ Bắc Tần rồi.
Đối với điều này ba đại tu sĩ cũng có chút khó chịu nhưng vẫn
chưa quá để ý, bởi vì bọn họ hiểu được không lâu sau nữa,
Dương Phàm sẽ lại rời đi khỏi Bắc Tần.
Xem ra, Bắc Tần nho nhỏ này không thể chứa đựng được "Tiềm uyên chi Long" này!
Nghĩ tới đây, ánh mắt bọn họ thậm chí có chút ảm đạm.
Thêm qua hai ngày, cổ Lương Thành lâm vào nghỉ ngơi và hồi phục rồi ba đại tu sĩ lại dẫn dắt chúng tu sĩ giết về phía hoang mạc
của Man Di.
Về phần Dương Phàm, hắn cũng chỉ vẻn vẹn làm thủ lĩnh tinh thần, cũng không chú ý tới những tiểu tiết.
Mấy tháng sau, mấy chục vạn tu sĩ rốt cục đã đi vào hoang mạc Man Di.
Trên đường, mọi người cũng thấy được rất nhiều đoàn hắc thủy đi những thi thể bị phân hủy.
Tử ôn Vô Hương của Dương Phàm quả nhiên đã nổi lên tác dụng rất lớn, khiến rất nhiều tu sĩ Man Di bị dính phải.
Một ngày kia, từ phía trước có một đạo thân ảnh lao tới, nhìn qua rõ ràng là dân bản xứ Man Di.
- Dừng tay!
Dương Phàm ngăn cản mấy người đang định động thủ.
Đạo nhân ảnh này là một lão già thất tuần. Hắn quỳ gối trước mặt Dương Phàm, run rẩy nói:
- Quân Vương, cuối cùng ta cũng đợi được!
Dương Phàm cũng có chút ấn tượng với người này. Đây chính là một
trong những tâm phúc mà Ân Thiên Quân Vương cha hắn đã bồi dưỡng
nên, cũng tương tự như Ẩn Tam.
Người này là Ẳn Ngũ, tu vi chỉ là Trúc Cơ Kỳ.
- Tình huống thế nào?
Dương Phàm hỏi.
Ẩn Ngũ lấy từ trên người ra một cái ngọc giản, đưa cho Dương Phàm nói:
- Bản đồ trong ngọc giản này chính là do lão bộc khắc nên trong thời gian năm mươi năm qua. Trong đó có ghi lại tất cả cứ điểm
bộ lạc của Man Di Cửu Tộc, thậm chí có một số nơi bí mật
- Về phần tung tích của đại quân của Man Di thì lão bộc cũng biết được một chút
Chỉ mất một lúc, Ẳn Ngũ đã báo cáo cho Dương Phàm rất nhiều tin tức quý giá.
Ba đại tu sĩ bên cạnh hắn không khỏi trợn mắt há mồm, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không ngờ được rằng năm mươi năm trước Dương Phàm đã phái người tới tiềm phục ở trong Man Di rồi.
Trên thực tế, khi đó Dương Phàm đang đối kháng với Tam U lão ma thì đã biết được chuyện Man Di nhất thống và việc liên quan tới
Hắc Phong Ma Hoàng, khiến cho Bồ Thiên Quân Vương thi hành kế
hoạch này.
Lúc ấy, Bồ Thiên Quân Vương thậm chí cảm thấy được việc phân tán nhân lực có chút không ổn.
Nhưng hôm nay, năm mươi năm sau, bố cục Dương Phàm thiết kế rốt cuộc đã cho thấy tác dụng!
Rất nhanh, ngọc giản bản đồ này đã được phục chế thành mấy trăm
bản, gần như tất cả các tu sĩ bậc cao đều có một bản.
Mấy tháng sau, liền quân đã đi tới Man Di, hoành tảo vô trở, nhổ tận gốc một đám bộ lạc,
Cũng tốt khi Dương Phàm không chân chính diệt sạch nhân gian, phàm là người thường thì đều được tha chết.
Hắn hạ lệnh chỉ được giết tu sĩ Man Di, còn những phàm nhân thì không được động thủ.
Hoang mạc Tây Nhạc rộng chừng mấy trăm vạn dặm.
Chừng mất mấy năm mới có thể diệt sạch chín phần Man Di Cửu Tộc.
Một ngày kia, mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần đã giết tới căn cứ đại cuối cùng của Man Di: Khổng Tước Thánh điện!
Thánh điện Khổng tước nằm ở Tây Nhạc trên bình nguyên hoang mạc.
Toàn bộ Man di ước chừng phạm vi mấy trăm vạn dặm, cũng không phải
tất cả đều là hoang mạc, còn có số ít đồi núi bình nguyên.
Mà Thánh điện Khổng tước thì nằm trên bình nguyên phì nhiêu của vùng hoang mạc cuối Tây bộ.
Ngàn vạn năm qua nó vẫn luôn là thần điện của cộng đồng chín tộc
Sơn Nhạc tiến công, có được địa vị và quyền uy cao nhất.
Mặc dù phần lớn thời gian qua, chín tộc Sơn Nhạc rơi vào cảnh nội chiến chém giết lẫn nhau, nhưng địa vị siêu nhiên của Thánh
điện Khổng tước, chưa bao giờ bị người ta nghi ngờ.
Gần trăm năm nay Thánh điện Khổng tước, xuất hiện một vị thiên tài hiếm có là Thánh nữ Dạ Hạm.
Dạ Hạm chỉ dùng không đến một trăm năm đã tấn chức Nguyên Anh
K,ý, cũng là một vị Thánh nữ Tây Nhạc trẻ tuổi nhất xưa nay.
Ở năm ấy khi nàng hai mươi mấy tuổi, liền ngoại lệ trở thành đệ tử của Hắc Phong Ma Hoàng cường giả đệ nhất Man di.
Từ
đó, Hắc Phong Ma Hoàng dùng danh nghĩa Thánh điện kết hợp chín tộc Man di, trở thành Ông Vua không ngai của Man di Tây Nhạc.
Đủ loại chuyển biến trong khoảng thời gian này, không vượt qua tám mươi năm.
Nếu không phải bởi vì sự xuất hiện của Dương Phàm, Thánh điện
Khổng tước có lẽ đã lãnh đạo chín tộc Man di, san bằng mười
ba nước Bắc Tần rồi.
Mà hiện giờ, chỉ trong thời gian mấy tháng tình thế đã đảo ngược.
Từ mấy năm trước, ở trận đại chiến cả Lương Thành, vào thời
khắc mấu chốt Dương Phàm ra tay, xoay chuyển cục thế, liên tục
đánh cho chín tộc Man di phải bại lui, nguyên khí tổn thương
nặng nề.
Tiếp theo sau, Dương Phàm dùng thủ đoạn cường
thế, bức hiếp giới cao tầng Bắc Tần ra tay, đánh giết tiến
quân thẳng vào địa bàn của Man di Tây Nhạc.
Trải qua mấy
năm liên tục chiến đấu ở các chiến trường, các bộ lạc và thế lực tu tiên lớn nhỏ ở Man di Tây Nhạc, đều bị mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần đánh giết đến không còn một mảnh giáp.
Sở
dĩ có thể thuận lợi như thế, ít nhiều cũng nhờ Dương Phàm ở
năm mươi năm trước đã chuẩn bị sẵn kế hoạch thật tốt. Từ lúc
đối kháng cùng Tam U lão ma, hắn đã cho thế lực của Ám Huyết
Vương Triều ngấm ngầm thâm nhập vào bên trong Man di.
Cho
nên, khi tiến quân đánh giết Man di, tất cả lộ tuyến cùng môi
trường địa lý đều thông suốt, thậm chí ngay cả tình hình của
địch nhân, trên cơ bản đều có thể nắm giữ trước phần nào.
Ở năm thứ ba Đại quân bắc Tần tiến quân vào Man di Tây Nhạc, rốt
cục xâm nhập tới Thánh điện khổng tước căn cứ địa cuối cùng
này.
Theo tin tức Ám Huyết Vương Triều báo cáo, mười vạn tu sĩ tinh anh cuối cùng của Man di, đều lui về giữ ở Thánh
điện khổng tước.
Hắc Phong Ma Hoàng, Thánh nữ Man di, ba
Đại Thiên Sư, cùng với mấy chục vị tu sĩ Nguyên Anh, toàn bộ
đều trấn thủ chỗ thiên đường cuối cùng này.
Hơn ba mươi
vạn tu sĩ Bắc Tần, như đám mây đen đông nghìn nghịt trên bầu
trời, áp lực đè xuống Thánh điện khổng tước.
Cách thật xa, tầm nhìn vượt trội của Dương Phàm đã nhìn thấy hình dáng của Thánh điện Khổng tước.
Đó là một quần thể cung điện rộng rãi hùng vĩ, bao phủ phạm vi mấy trăm dặm.
Ở trung ương quần thể cung điện, tọa lạc một tòa cung điện bảy
màu nổi bật như hạc trong bầy gà. Trên đỉnh nóc cung điện đó,
lóng lánh bảy cái lông khổng tước màu sắc khác nhau, dài đến
hơn trăm trượng, khí thế đồ sộ hùng vĩ.
Xa xa nhìn lại, hắn mơ hồ cảm nhận được một áp lực ép tới mình.
Nếu Dương Phàm tới địa bàn của Khổng Tước Vương ở Thiên cầm Nội
Hải, hoặc là Âm Hồn thượng nhân đích thân tới nơi đây, chắc
chắn phát hiện, trên hai cái khu vực lớn nhất đó đều có bảy
cái lông khổng tước ý hệt nhau, nhìn qua thật rực rỡ chói
mắt.
- Thất Thải Khổng Tước Tiên đây sao?
Dương Phàm nhìn tòa cung điện bảy màu xa xa, thì thào lẩm bẩm.
Mấy năm trước ở Vụ Liễu trấn, lần đầu gặp mặt Thánh nữ Dạ Hạm, khi đó Dương Phàm đã hỏi bọn hắn thờ phụng là cái gì.
Hôm đó Thánh nữ Dạ Hạm dùng giọng điệu trang trọng mà trang nghiêm, trả lời: Thất Thải Khổng Tước Tiên.
Cùng thời gian này, bên trong đại điện trung ương Thánh điện Khổng tước hùng vĩ.
- Ma Hoàng đại nhân, Thánh nữ điện hạ! Đại quân Bắc Tần, hơn ba
mươi vạn tu sĩ, đã đánh tới trước Thánh điện Khổng tước, nhưng tạm thời chưa có phát động công kích
Một người hầu trong Thánh điện quỳ trên mặt đất báo cáo.
Ở phía trên đại điện đang ngồi hai người: Hắc Phong Ma Hoàng cùng Thánh nữ Dạ Hạm.
Hắc Phong Ma Hoàng dáng người khô gầy, nét mật hơi có vẻ trắng
bệch, hai tròng mắt lõm xuống tối đen, nhìn không ra chút dao
động cảm xúc gì.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thánh nữ Dạ Hạm hơi có vài tia lo âu, chuyển ánh mắt nhìn về phía Hắc
Phong Ma Hoàng.
- Truyền gọi ba Đại Thiên Sư.
Giọng nói trống trải lạnh lùng vang lên trong đại điện.
Trong cặp mắt tối đen của Hắc Phong Ma Hoàng lóe lên một tia sáng, dùng một loại giọng điệu kỳ lạ nói:
- Hôm nay, là thời cơ cuối cùng để Man di Tây Nhạc ta lật lại thế cờ.
- Lật lại thế cờ?
Thánh nữ Dạ Hạm thoáng hơi sửng sốt, ngay sau đó chuyển ưu sầu thành vui mừng.
- Lão sư! Thật sự còn có hi vọng sao? Tu sĩ bộ tộc Tây Nhạc ta, gần như bị tổn thất hơn bảy phần
Thánh nữ Dạ Hạm khó hiểu hỏi.
Hắc Phong Ma Hoàng chậm rãi giơ lên một bàn tay, ánh mắt nhìn về
hướng xa xa, trong đôi mắt dường như hiện ra một cái thân ảnh
truyền kỳ.
- Tại Cổ Lương Thành, hắn có thể ở thời khắc nguy cơ cuối cùng xoay chuyển thế cục, bổn hoàng cũng có thể!
Bàn tay hắn đang giơ lên bỗng nhiên nắm chặt, trong mắt thậm chí có vài tia hưng phấn.
Không bao lâu sau, cả ba Đại Thiên Sư Man di đều tới đại điện.
Mấy chục vạn tu sĩ đại quân Bắc Tần, ở phụ cận Thánh điện bắt
đầu tập hợp bố trí các lộ tu sĩ, xây dựng cơ sở tạm thời.
Ba đại tu sĩ đứng chung một chỗ cùng Dương Phàm, trên mật đều lộ rõ vẻ tươi cười.
- Hy vọng một trận chiến cuối cùng này, có thể tung một lưới
bắt hết Man di, từ nay về sau ít nhất có thể cho Triệu quốc ta yên bình mấy ngàn năm.
Trong mắt Phong Vô Tuyệt có vài phần chờ mong.
Triệu quốc là thế lực siêu cấp cách Man di gần nhất, cho nên nỗi thống hận đối với Man di càng sâu sắc.
- Man di chỉ còn có mười vạn tu sĩ cuối cùng, toàn bộ là tinh
anh, Hắc Phong Ma Hoàng cùng ba Đại Thiên Sư đều ở trên đó, một
trận chiến này dù có thắng, chỉ sợ chúng ta cũng phải tổn
thất thảm trọng.
Tam Thanh tán nhân khẽ thở dài.
Trải qua mấy năm chính chiến tới nay, đã san bằng tất cả thế lực
tu tiên Man di. Nhưng vốn bốn mươi vạn tu sĩ tiến công Man di,
hiện tại chỉ còn lại có hơn ba mươi vạn.
Có thể tưởng
tượng sau khi kết thúc một trận chiến cuối cùng này, còn phải tổn thất biết bao nhiêu tu sĩ nữa, chỉ sợ, tương lai trong vòng một trăm năm, mười ba nước Bắc Tần cũng khó mà khôi phục lại
nguyên khí như trước.
Dương Phàm trấn định thần sắc, ánh mắt nhìn về phía Thánh điện Khổng tước xa xa, trong mắt hơi ngưng trọng:
- Ta có cảm giác tu sĩ Man di cũng không có buông bỏ đầu hàng,
dường như muốn giãy dụa phản kháng lần cuối cùng. Hơn nữa Hắc Phong Ma Hoàng người này, tâm cao khí ngạo, chỉ sợ cũng sẽ
không cam tâm nhận thua.
Ba đại tu sĩ nghe vậy, sắc mặt đồng thời biến đổi.
- Chẳng lẽ ở bước đường cùng thế này, hắn còn muốn xoay chuyển thế cục?
Huyết Luyện lão tổ khó có thể tin nói.
- Lúc trước ở cổ Lương Thành, Dương mỗ có thể đảo ngược thế cục, vì sao hắn không dám có ý tưởng như thế?
Dương Phàm nhếch khóe miệng mỉm cười.
- Dương đạo hữu nói có lý.
Phong Vô Tuyệt gật gật đầu:
- Tình hình giờ phút này, rất giống thời điểm lúc trước ở Cổ Lương Thành.
Ở Dương Phàm nhắc nhở, ba đại tu sĩ đều thu hồi lòng khinh địch, tăng thêm cảnh giác, cẩn thận hơn vài phần.
"Véo!"
Một luồng sáng cầu vồng chói mắt, từ trận địa Bắc Tần bắn về phía Thánh địa Man di.
Đại trận trên bầu trời phía trên Thánh điện Khổng tước nhộn nhạo
lên từng cơn gợn sóng, nhưng vẫn bị luồng sáng cầu vồng này
xuyên thủng bay vào.
Khi luồng sáng kia giảm dần tốc độ, mờ nhạt đi, thì ra là một mũi tên.
Trên mũi tên có một tờ giấy chất liệu đặc thù.
"Vù!"
Trong đám tu sĩ Man di bay ra một gã Nguyên Anh cường giả, vươn tay ra bắt lấy mũi tên, gỡ xuống tờ giấy.
Vội vàng liếc nhìn một cái, cường giả Nguyên Anh này chợt biến
sắc, hoả tốc chạy tới Thánh điện trình lên vật ấy cho Hắc
Phong Ma Hoàng.
Trong đại điện huy hoàng trống trải, chỉ có năm người, bao gồm ba Đại Thiên Sư vừa tới sau.
Hắc Phong Ma Hoàng mở tờ giấy ra xem xong nội dung trên đó, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh.
Theo sau, hắn đưa tờ giấy cho Dạ Hạm Thánh nữ Man di.
- Dương Phàm cùng ba đại tu sĩ hạ tối hậu thử cho chúng tatrong
vòng ba ngày phải đầu hàng vô điều kiện, ký kết huyết chú
khế ước trọn đời không xâm phạm Bắc Tần, nếu không lập tức
khai chiến.
Dạ Hạm hơi biến sắc, giao tờ giấy cho ba Đại Thiên Sư.
- Ma Hoàng đại nhân! Hiện giờ tu sĩ của chín tộc Tây Nhạc chúng ta, gần như tổn thất hơn bảy phần, nếu tiếp tục chiến đấu,
chỉ sợ có nguy cơ diệt tộc
Lão Thiên Sư mặt đen lo âu nói.
Cánh tay phải của lão trống rỗng, chỉ còn một tay trái. Cánh tay
bị cụt đó, là ba năm trước đây ở Cổ Lương Thành bị Thạch Thiên Hàn dùng Ma Hoàng Kiếm chặt đứt.
- Nói về thực lực, nếu như đánh bừa khẳng định chúng ta sẽ thua thảm trọng
Hắc Phong Ma Hoàng thản nhiên nói,
- Ma Hoàng đại nhân! Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?
Mục Thiên Sư mặc áo bào đen lộ vẽ cung kính dò hỏi.
- Theo ta được biết, bên trong liên minh mười ba nước Bắc Tần, luôn luôn là một đoàn quân ô hợp, ở trong lịch sử vạn năm trước
đây, các nước Bắc Tần nhiều lắm là đánh lui Thánh tộc ta,
cũng không phải liều mạng tiến sâu vào địa bàn của chúng ta
như vậy, bởi vì Tây Nhạc chúng ta là vùng đất hoang mạc, tài
nguyên thiếu thốn, Tu Tiên giới Bắc Tần sẽ không có hứng thú
xâm lấn nơi đây. Hơn nữa nhìn theo thế cục, xem ra Dương Phàm kia
từ lâu đã cho thế lực của hắn thâm nhập vào Tây Nhạc.
-
Lần này, khi đánh lui chín tộc Tây Nhạc chúng ta, Bắc Tần vẫn
tiếp tục truy đuổi đến tận cùng, thậm chí kết hợp thành một
đoàn, hơn phân nửa là do nỗ lực của tên Dương Phàm này, chỉ có hắn, mới có tầm nhìn sâu rộng như thế. Cũng chỉ có hắn mới
có được uy tín kết hợp tạo thành liên minh mười ba nước.
Hắc Phong Ma Hoàng phân tích từng điểm một, khiến cho trong lòng ba
Đại Thiên Sư và Thánh nữ Dạ Hạm trở nên thông suốt.
- Ma
Hoàng đại nhân! Ý của ngài là: chỉ cần giết chếtDương Phàm,
mười ba nước sẽ mất đi nhân vật linh hồn, sẽ trở thành một
đoàn quân ô hợp. Đến lúc đó, chín tộc Tây Nhạc ta chẳng những
có thể bình yên vô sự, thậm chí có thể nổi lên lần nữa, tái
chiếm Bắc Tần
Cặp mắt của lão già lùn sáng lên, không khỏi có phần hưng phấn nói.
- Nhưng mà, Dương Phàm kia thực lực thần thông cũng không kém Ma Hoàng, muốn giết hắn, chỉ sợ
Lão Thiên Sư mặt đen vẫn còn lo âu nói.
- Nếu muốn giết hắn đúng là rất khó, bổn hoàng cũng không có
nắm chắc chút nào. Cho nên, ở thời khắc vạn phần nguy cơ hiện
giờ, cần phải vận dụng lực lượng cuối cùng của Tế Đàn Thánh điện.
Hắc Phong Ma Hoàng đưa mắt nhìn về hướng Thánh nữ Dạ Hạm nói tiếp:
- Có thể đảo ngược thế cục hay không, chỉ trông cậy vào ngươi
- Thời gian ba ngày, chỉ sợ gấp quá không kịp
Thánh nữ Dạ Hạm thở dài.
Đại quân tu sĩ Bắc Tần ở trước Thánh điện Khổng tước đợi mấy ngày, cũng không thấy phản ứng gì.
- Thời gian ba ngày đã hết, chuẩn bị phát động tổng tiến công,
Trong mắt Dương Phàm lóe lên tia sáng ác liệt.
Hắn mơ hồ có một loại cảm giác, thời gian càng kéo dài, chỉ sợ càng bất lợi cho đám người mình.
Thời điểm ba mươi vạn đại quân Bắc Tần chiến ý sôi sục, chuẩn bị
xung phong liều chết tấn công Thánh điện khổng tước.
Bỗng từ trong Thánh điện Khổng tước bay ra một cái điểm đen, kèm
theo một áp lực tinh thần cường đại, gần như khiến cho mấy
chục vạn đại quân nhất thời tạm dừng hành động.
Cái điểm đen kia, dần dần biến thành lớn, lộ ra thân ảnh có một không hai của Hắc Phong Ma Hoàng.
- Các hạ thật ngông cuồng! chẳng lẽ tự tin có thể bằng vào
sức một người, chống lại toàn bộ mấy chục vạn đại quân Bắc
Tần sao?
Phong Vô Tuyệt cười lạnh, nói.
Hắc Phong Ma Hoàng chậm rãi mở miệng:
- Chín tộc Tây Nhạc ta cùng mười ba nước Bắc Tần đều có vô số
tu sĩ và sinh linh, nếu Thánh tộc chúng ta liều chết phản
kháng, cho dù các ngươi thắng lợi, cũng sẽ chết vô số, nguyên
khí tổn thương thảm trọng.
Hắc Phong Ma Hoàng ngưng một chút rồi nói tiếp:
- Mà giờ phút này, bổn hoàng có một đề nghị, có thể tránh
cho song phương tổn thất thảm trọng vô số tu sĩ, lại có thể
giải quyết ân oán giữa hai bên.
- Mời nói!
Ánh mắt Tam Thanh tán nhân hơi lóe sáng thúc giục.
- Chín tộc Tây Nhạc cùng mười ba nước Bắc Tần chính chiến đã
mấy chục năm, điểm mấu chốt ảnh hưởng tới thắng bại, cũng
không ngoài là cường giả đỉnh cao nhất. Vì thế bổn hoàng đề
nghị, hai bên phái ra một người mạnh nhất, đại biểu cho hàng
tỉ sinh linh tu sĩ, quyết chiến một lần sinh tử làm quyết định.