Một chưởng giao kích, khí huyết toàn thân Hồ Phi lập tức đông lại, thân thể cứng ngắc khó có thể nhúc nhích.
Trên mặt hắn vẫn còn giữ vẻ tức giận cùng kinh ngạc.
Dương Phàm hơi kinh hãi, lập tức nhìn Vũ Lâm với cặp mắt khác.
Vừa rồi hai người giao thủ, Hồ Phi chỉ tùy tiện ra đòn, hơn phân
nửa dựa vào lực lượng dã man, không dùng hết chân tài thực
học.
Nhưng Vũ Lâm này lại khác hắn, vừa ra tay liền phát động lực lượng trí mạng đáng sợ, lập tức khiến Hồ Phi ăn đau khổ.
Vũ Lâm cũng lộ vẻ kinh dị. Vừa rồi đối kích một
chưởng, chỉ cảm thấy hổ khẩu run lên, cả cánh tay dường như
mất cảm giác.
Nếu không phải đối phương khinh địch, không dùng hết sức, như vậy hươu chết tay ai thật đúng là khó nói.
Sau khi chế trụ Hồ Phi, Vũ Lâm hừ lạnh một tiếng, chuyển sang nhìn phía Dương Phàm, vẻ trên cao nhìn xuống nói:
- Ngươi chính là Dương Phàm?
Đối với tên Dương Phàm, hắn cũng có nghe qua.
Nghe đồn, thực lực đối phương sánh ngang Tam đại tu sĩ, là nhân vật truyền kỳ duy nhất có thể xoay chuyển đại cục Bắc Tần.
Đối với điều này, trong lòng hắn sớm không hề phục.
Trong khi nói chuyện, một cỗ hàn khí khiến máu ngưng kết tản ra.
Huyễn Linh tiên tử phía sau Dương Phàm đột nhiên cảm giác thân thể
mềm mại mát lạnh, tay ngọc có chút chậm chạp.
- Các hạ xông vào phòng Dương mỗ, nếu không nói ra một nguyên cớ, đừng
trách Dương mỗ hạ thủ vô tình, cho ngươi trả một cái giá đắt
tại đây.
Hai mắt Dương Phàm híp lại, từ trong khe hờ hiện lên một đạo hàn quang.
Tuy rằng ba vị cường giả Nguyên Anh xông vào trong phòng, bên ngoài
mai phục bốn vị bậc cao Nguyên Anh, hắn còn có thể bảo trì
cường thế cùng trấn định trước sau như một từ khi trở lại Bắc Tần tới nay.
Cùng lúc nói chuyện, Hồn Căn của hắn chặt chẽ tương liên cùng đại địa dưới chân, điều tra tình huống của Hồ Phi.
Nếu là tu sĩ bình thường bị cổ hàn khí cổ
quái kia làm đông kết máu, sinh, cơ trong cơ thể sẽ bị khóa, hơn nữa vẫn tiếp tục kéo dài cho đến khi tử vong.
Mà thể
chất Hồ Phi vô cùng biến thái, chỉ là tạm thời bị phong khí
huyết, cho dù không ra tay giúp đỡ, chỉ giây lát là có thể khôi phục.
Không biết vì sao, dưới ánh mắt của Dương Phàm, Vũ Lâm cảm thấy một cổ áp lực, không chút nào yếu thế:
- Hừ, Tam đại tu sĩ giờ này đang thương nghị đại sự cơ mật, giao quyền to cổ Lương Thành cho Vũ mỗ. Tối hôm qua có người lai
lịch không rõ xâm nhập trong thành, nhìn trộm cơ mật hội nghị,
Vũ mỗ phụ trách kiểm tra viện binh gần đây tiến vào trong
thành.
- Mà trùng hợphai người các hạ chính là hôm qua
mới tiến vào cổ Lương Thành, hơn nữa còn cãi lời Vũ mỗ thẩm
tra. Nếu đã dám cãi lệnh, Vũ mỗ đương nhiên muốn dùng sức
mạnh.
Vũ Lâm cười lạnh liên tục, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đứng ở một điểm cao tuyệt đối.
- Vũ mỗ đại biểu danh nghĩ liên minh mười ba nước, phát động chế tài với các ngươi.
- CáiCái rắm!
Một giọng nói thô bi ở trước mặt hắn truyền đến, khí huyết toàn
thân Hồ Phi lưu chuyển, hắt xì một cái thật to.
Phốc!
Một tia nước miếng chất nhầy gần như bắn sát qua gương mặt hắn.
Cái gì?
Vũ Lâm sắc mặt đại biến, không nghĩ tới Hồ Phi khôi phục nhanh như vậy.
Kỳ thật hắn không biết, Hồn Căn Dương Phàm dung thông đại địa,
thừa dịp hắn lên tiếng, truyền ngoại lực giúp Hồ Phi khơi thông khí Huyết.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Vũ Lâm nào từng chịu vô lý như thế, trong lòng bàn tay lại phun ra khí
đông lạnh dày đặc, lóe ra một chút tinh quang, bên trong đột
nhiên truyền đến ý lạnh thấu xương.
- Ai sợ ai?
Hồ Phi đánh ra một quyền mang theo một cỗ lôi hỏa lực cuồng bạo.
Ầm ầm
Toàn bộ phòng khách chấn động, thân thể Vũ Lâm bị đẩy lui, nửa
cánh tay cháy đen, kêu một tiếng đau đớn, liên tục lui vài bước
mới miễn cưỡng ôn định.
Hồ Phi đứng sừng sững tại chỗ,
lòng bàn tay bị đóng băng tê dại, nhưng khi lôi hỏa lực chuyển
qua, lập tức khôi phục bình thường.
- Lôi hỏa lực?
Vũ Lâm thần sắc hoảng sợ, sắc mặt lập tức trở nên khó nhìn.
Hồ Phi có thần thông hoàn toàn không kém hắn, hơn nữa lực lượng,
thể chất của đối phương vô cùng biến thái, tay trần va chạm,
chịu thiệt chỉ sợ sẽ là hắn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn ngưng trọng, trong tay xuất hiện một cây băng trùy trong suốt xoay quanh không ngừng.
Băng trùy cấp tốc xoay tròn, phía mùi lóe hàn quang, phóng ra một cổ hàn tức cổ quái khiến máu đông lại.
Hồ Phi không chút yếu thế, trong tay xuất hiện một cây Lang Nha
Bổng trầm trọng kinh khủng, bên trên có đầy gai sắt, nhìn mà
kinh người.
- Vũ đạo hữu. Để chúng ta giúp ngươi một tay.
Lão già hoa giáp cùng lão bà đầu bạc phía sau Vũ Lâm phân biệt
tế ra một cây Long đầu quái trượng màu đỏ cùng một cái túi da màu đen.
Quái trượng rung lên, trên long đầu phun ra một
con rồng lửa nhỏ mê ly phóng ra khí tức cực nóng, vừa hiện lên sống động liền giương nanh múa vuốt đánh tới Hồ Phi.
Túi da màu đen chấn động, một cổ quái phong âm tà gào thét mà
đến sinh, ra một cổ lực lớn, kéo Hồ Phi vào bên trong.
Bị lực lượng tà phong kia bao phủ, Hồ Phi đột nhiên thấy tứ chỉ phát lạnh.
Vũ Lâm nao nao, băng trùy trong tay hóa thành một đạo tinh quang sáng ngời đâm tới cổ họng Hồ Phi.
Ba cường giả Nguyên Anh không ngờ ỷ nhiều hiếp ít.
- HahahaKhi dễ chúng ta ít người?
Dương Phàm cười dài một tiếng, hai tay gần như đồng thời vung lên trong không trung.
Hào quang vàng lục nở rộ, hai con giao long nhỏ do linh khí hóa
thành sống động rít gào một tiếng, va chạm cùng một chỗ với
rồng lửa nhỏ mê ly cùng tà phong trong túi da màu đen.
Ầm ầm
Lão già hoa giáp cùng lão bà đầu bạc kêu một tiếng đau đớn, bị hai con giao long nhỏ bức lui.
Càng thêm khó tin là dư uy của hai giao long nhỏ không tiêu tan, tiếp
tục đánh tới bọn họ, long trẠvung lên, mở cái miệng sắc bắt
đầu cắn xé,
Trong lúc nhất thời, lão già hoa giáp cùng lão bà đầu bạc không ngờ rơi vào thế hạ phong.
Mà hết thảy chẳng qua là một cái pháp thuật thần thông Dương Phàm bắt chước sinh linh.
Cùng lúc đó, băng trùy của Vũ Lâm cùng Lang Nha Bổng của Hồ Phi đánh vào cùng một chỗ, phát ra tiếng "KengẦm."
Lôi hỏa lực văng khắp nơi gần như xé nát vòng phòng ngự bảo hộ
của Vũ Lâm, hắn kêu một tiếng đau đớn, bị đẩy lui vài trượng.
về lực lượng, Hồ Phi thủy chung chiếm ưu thế tuyệt đối, Vũ Lâm lại rơi vào hạ phong.
Điều này làm cho lòng tự tin của hắn bị đả kích mạnh.
Chính mình được tôn là đệ nhất nhân dưới Tam đại tu sĩ, hiện tại
ngay cả một tên Nguyên Anh thủ hạ của Dương Phàm đều không làm
gì được. Chuyện này nếu đồn ra ngoài, chẳng phải sẽ làm cho
người ta cười đến rụng răng.
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn
hàn ý dày đặc, khí trắng dày đặc trên tay pháp quyết liên tục biến ảo. Băng trùy kia bỗng nhiên khuếch trương, khí đông lạnh
cổ quái cuồng bạo thổi quét bốn phương.
Ầm ầm!
Phòng khách sụp đổ, tất cả mọi thứ trước mặt bị khí đông lạnh đánh vào chấn vỡ thành mảnh băng đầy trời.
Lập tức, mọi người trong phòng toàn bộ bại lộ ở nơi trống trải.
Dương Phàm, Huyễn Linh tiên tử ở một bên.
Hồ Phi cùng Vũ Lâm giao thủ ở trung ương.
Mà hai con giao long linh khí hóa hình bức lui lão già hoa giáp cùng lão bà đầu bạc ra phía sau.
Sau khi phòng bị chấn vỡ, bốn vị bậc cao Nguyên Anh mai phục ở
gần đó mới hỏa tốc chạy tới, bao quanh Dương Phàm cùng Huyễn
Linh tiên tử.
- Chủ nhân.
Huyễn Linh tiên tử có chút kinh hãi, tế ra một kiện Pháp bảo, tiến lên sát phía sau Dương Phàm.
- Đừng lo, ngươi đi về trước.
Ý niệm Dương Phàm khẽ động, cho Huyễn Linh tiên tử trở về Tiên Hồng Không Gian.
- Chủ nhân
Giọng nói lo lắng của Huyễn Linh tiên tử ngưng bặt trong không khí.
Huyễn Linh tiên tử đã trở lại Tiên Hồng Không Gian, đôi mắt sáng có chút đỏ lên.
Ánh mắt Dương Phàm thản nhiên đảo qua vài tên bậc cao Nguyên Anh,
trừ Vũ Lâm còn lại đều là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Càng quan trọng làbọn họ đều ở trên mặt đất.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm bỗng nhiên hít sâu một hơi, tập trung tinh
thần, Hồn Căn hoàn toàn dung nhập đại địa. Một cỗ dao động
nguy hiểm quỷ dị từ đại địa dưới chân truyền ra.
Cùng
lúc đó, lão già hoa giáp cùng lão bà đầu bạc đang chiến đấu
với hai con giao long linh khí hóa hình bỗng nhiên phát hiện,
mục tiêu trước mắt biến mất.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức nguy hiểm truyền đến, bọn họ chỉ cảm thấy tứ chỉ cứng ngắc, rất nhanh cứng đờ
Trong khoảnh khắc, hai người hóa thành tượng đá.
Tình huống như vậy cũng đồng thời xuất hiện ở một bên khác.
Bốn tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ mai phục xuất kích đột nhiên cảm giác hai chân bất động, thân thể dần dần bị hóa đá.
Rất nhanh, lại là bốn pho tượng.
Hô!
Dương Phàm thở ra một hơi dài, sắc mặt trắng bệch, thi triển thần
thông Thạch Hóa phạm vi lớn, tiêu hao thật lớn linh hồn lực của hắn.
Giờ phút này, tâm thần hắn tiêu hao hơn phân nửa, miễn cưỡng ổn định thân hình.
Tuy nhiên, có thể trong thời gian một hai hô hấp hóa đá sáu cường
giả Nguyên Anh, cho dù trả giá như thế nào cùng đủ để kiêu
ngạo.
Cho dù đổi là bất kỳ vị Nguyên Anh đại tu sĩ nào
của Bắc Tần, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như
vậy đồng thời chế trụ sáu vị cường giả Nguyên Anh.
Thần thông Thạch Hóa của Dương Phàm dưới hai loại tình huống có vẻ dễ dàng thành công.
Loại tình huống thứ nhất, tu vi cảnh giới đối thủ thấp hơn Dương Phàm, đặc biệt là cảnh giới linh hồn.
Loại tình huống thứ hai, địch nhân cùng hắn ở trên một vùng đại địa, xác xuất thành công cũng lớn hơn nhiều.
Mà sáu vị bậc cao Nguyên Anh này đều là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ,
cảnh giới linh hồn thấp hơn Dương Phàm rất nhiều, lại vừa lúc
đều đứng ở trên đại địa.
Kết quả, bọn họ chỉ trong khoảnh khắc bị Dương Phàm một hơi hóa đá, gần như không có sức phản kháng.
Đây là một loại gần giống với thần thông bản mạng, sau khi đem
huyền ảo đại địa cùng linh hồn lực dung hợp sinh ra một loại
công kích.
Loại công kích này kỳ lạ ở chỗ, vừa không
thuộc về pháp thuật công kích, cũng không tính là đơn thuần
linh hồn công kích, cho nên rất khó phòng ngự.
Nếu muốn ngăn cản thuật này, chỉ có thể dựa vào lực lượng, tu vi cảnh giới.
Cái gì?
Vũ Lâm đang giao chiến với Hồ Phi không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Đột nhiên, trên vùng đất trống trải, trận doanh bên mình chỉ còn lại một mình hắn.
Sáu bậc cao Nguyên Anh khác đều bị hóa đá.
Hóa đá.
Sáu pho tượng hóa đá.
Một cỗ hàn khí đâm thẳng vào xương sống, hắn rùng mình một cái,
nào còn chiến ý gì, lập tức nhanh chóng lui về phía sau.
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy?
Bá!
Chỉ thấy thân hình hắn trống rỗng na di mấy chục trượng vừa lúc chặn đứng Vũ Lâm.
Ba
Một chưởng đánh ra, trong lòng bàn tay lóe lên sóng gợn màu vàng
đất thô ráp, khí tức nặng nề như núi áp bách khiến hắn khó
thể thở nổi.
Cỗ lực lượng này, làm sao cường giả Nguyên Anh bình thường có thể có được?
Hắn miễn cưỡng dùng băng trùy trong tay ngăn cản.
Bang!
Băng trùy cứng rắn bóng loáng bị đánh bay trở về hung hăng chạm vào ngực hắn.
Tuy nhiên, giáp liền vày cả màu tím trên người Vũ Lâm phóng ra
một tầng ánh sáng màu tím, hấp thu lực công kích.
Dương Phàm hơi lộ vẻ dị sắc, tay không chút ngừng, một bóng xà tiên màu đen lập tức cuốn lấy.
Vũ Lâm cực kỳ sợ hãi, hoàn hảo có giáp liền vảy cá màu tím
hộ thể, xà tiên kia chỉ vẻn vẹn cuốn lấy hắn chỉ có cảm
giác tê dại nhẹ.
Nhưng công kích của Dương Phàm cũng không chỉ vẻn vẹn như thế.
Bàn tay hắn bỗng nhiên biến lớn, lóe ra ánh sáng màu vàng đất
quỷ dị, như quạt hương bồ hung hăng đánh lên người Vũ Lâm.
Ầm!
Thân thể hắn bỗng run lên, kêu một tiếng đau đớn, quầng sáng tím quanh thân lập tức ảm đạm.
Ba
Dương Phàm lại vỗ qua một chưởng đánh lên mặt hắn quầng sáng tím lập tức vỡ tan.
Vũ Lâm "Phốc" một tiếng phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt,
thân thể bị tát bay ra xa, vẻ mặt hắn đầy kinh sợ, thân thể ở
giữa không trung còn không rơi xuống đất liền chợt lóe, biến
mất trong đống kiến trúc phòng ốc phương xa.
- Đừng đuổi nữa.
Dương Phàm ngăn trở Hồ Phi đuổi theo.
Nơi này dù sao cũng là cổ Lương Thành, nơi đóng quân của liên minh thế lực mười ba nước.
Sau khi mọi thứ chấm dứt, nguyên bản phòng khách đã biến thành
một đống đổ nát, sáu pho tượng đá sống động đứng sừng sững.
Giờ phút này, trong cổ Lương Thành có vài trăm, hơn ngàn đạo thần thức đảo qua nơi đây.
Khi bọn họ thấy rõ những pho tượng hóa đá này, kết quả đều truyền đến một tràng tiếng hít khí lạnh.