Tiên Hồng Lộ

Chương 60: Q.1 - Chương 60: Sơn huyệt độc mãng!




Nhanh thế mà đã có manh mối rồi sao?!

Trong lòng Dương Vũ vui vẻ. nhìn về phía thiếu niên lấm la lấm lét kia. vội vàng nói:

- Nói mau.

- Thiếu chủ. mời ngài theo ta tới bên kia xem. bên vách núi không ngờ còn thấy đôi chút dấu chân.

Thiếu niên này chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ, lại cực kỳ thông minh dẫn Dương Vũ tới vách núi. Còn ba gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ kia cũng bị tình huống bên này hấp dẫn đi tới. Mấy người tới bên cạnh vách núi, dùng mắt nhìn quả thật phát hiện ra mấy dấu chân mờ mờ. Đặc biệt là ngay cạnh vách vực này có một dấu chân. quả thực nhìn thấy rất ghê người, rõ ràng là nó được ấn sâu hơn một chút. Vừa thấy dấu chân nàv. lại nhìn xuống vực sâu vạn trượng kia. mọi người không khỏi phải hít sâu một hơi khí lạnh.

- Nhìn xu hướng này thì kẻ địch có lẽ bởi vì nguyên nhân nào đó mà dứt khoát nhảy hẳn xuống vực sâu này.

Một tên Ngưng Thần sơ kỳ nói. Ánh mắt Dương Vũ lóe lên không ngừng, thậm chí còn ngẩng đẩu nhìn về phía bầu trời.

- Ha ha... Chưa chắc. ta thấy dấu chân này có lẽ là do kẻ địch cố ý lưu lại để hấp dẫn sự chú ý của chúng ta đi xuống vực sâu để điều tra. Còn hắn có thể thực sự đã theo cách khác chạy trốn.

Lão già có tu vi cao nhất Ngưng Thần trung kỳ cười tủm tỉm nói. trong mắt bắn ra một tia tinh quang. Dương Vũ gật đầu nói:

- Đúng thế! Chúng ta không phải tin dấu hiệu giả tạo này!

Sau đó hắn lại phân phó:

- Mọi người nghe lệnh. những tu sĩ Ngưng Thần Kỳ thì quan sát từ trên bầu trời, còn những tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì tản ra điều qua xung quanh. Đối tượng tìm kiếm là một tên thanh niên. có mục tiêu khả nghi nào cũng không thể bỏ qua được.

- Vâng!

Chúng tu sĩ tuân mệnh. phân tán ra để điều tra xung quanh. Dương Vũ cũng bay lên không trung, tuần tra xung quanh, sắc mặt càng lúc càng âm trầm!

Một tên Luyện Khí sơ kỳ không chỉ đã giết mất hai tên thị vệ của mình mà còn kinh động cả thế lực của gia tộc trong phạm vi mẩy trăm dặm!

Điều này không thể nghi ngờ đà hung hăng cho Kinh đô Dương gia hắn một cái bạt tai!

Nếu không bắt được người này thì mặt mũi của Kinh đô Dương gia còn gì nữa?!

Hơn nữa. trong lòng Dương Vũ còn mơ hồ đoán ra thân phận của thanh niên này cực kỳ bí ẩn. lúc trước còn ở chung một chỗ với Vân tiên tử. Khi tiễn đưa. Vân tiên tử không nóng không lạnh dường như cố ý kéo dài thời gian...

"Hav là. tên thanh niên này và Vân tiên tử..."

Sắc mặt Dương Vũ âm tình bất định. nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu hắn mà thôi!

Hắn chung quy vẫn không tin được truyền nhân cao cao tại thượng của Dược Tiên cốc, thanh nhã thoát tục như Vân tiên tử lại coi trọng một tên tiểu tử Luyện Khí sơ kỳ.

Tuy nhiên, điều này càng khiến hắn quyết tâm phải bắt giữ được Dương Phàm.

- Nhất định phải bắt tên này lại. giải đáp nghi vấn trong lòng ta...

Trên người Dương Vũ bắt đầu khởi động một cỗ linh áp. lệ quang cũng liên tục lóe lên trong mắt.

*...............................................*

Trong vực sâu vạn trượng, một khu vực âm u cách Dương Vũ chừng mấy dặm. Dương Phàm dẫm chân lên một mảnh đất thối rữa và ướt át. vách núi hai bên phủ dầy dây leo và rêu phong. Giờ phút này hắn lại hoàn hảo vô khuvết (lành lặn) xuất hiện nơi này. Theo lý thuyết thì từ vách núi vạn trượng kia rơi xuống, gần như không có chút may mắn thoát khỏi thương vong. Với độ cao và tốc độ rơi xuống khủng bố như thế thì do dù rơi xuống hồ nữa cũng không thể thoát khỏi kết cục tan xương nát thịt!

Nhưng Dương Phàm lại không tổn hao chút lông tóc nào cả!

Ánh mắt hắn không ngừng lóe lên. luôn bảo trì sự cảnh giác. đám sương sinh mệnh trong cơ thể dung nhập vào môi trường xung quanh, tinh thần đã sớm tiến vào Toàn Tri Mô Thức. nắm rõ hết thảy trong phạm vi hai trăm trượng. Đồng thời. trên tay hắn còn có thanh phi kiếm dài chừng ba thước, lóe ra lưu quang nhàn nhạt. khiến cho môi trường âm u xung quanh cũng sáng hơn một chút. Đây chính là Thanh Phong Kiếm. một trong hai thanh phi kiếm mà hắn có. Thanh kiếm này chính là hạ phẩm linh khí. là vật mà sư phụ Liễu Vô Ngân của hắn tặng cho hắn khi hắn tấn chức Ngưng Thần Kỳ. Đối với ba cảnh giới đầu tiên trong chín đại cảnh giới thì linh khí chính là pháp bảo cường đại nhất. thậm chí ngay cả một tên Ngưng Thần KỲ nghèo túng cũng không có được một kiện linh khí nào!

Chính là nhờ thanh linh khí này. hơn nữa với cảnh giới thần thức Ngưng Thần hậu kỳ, Dương Phàm mới có thể với phép lực của tu sĩ Luvện Khí trung kỳ mà ngự kiếm phi hành. thong dong nhảy xuống vách núi gập ghềnh này. Đương nhiên, với hạn chế của pháp lực. Dương Phàm chỉ có thể miễn cưỡng phi hành ờ trên bầu trời. hơn nữa tốc độ cũng rất thong thả. Đây chính là nguvên nhân khiến hắn không chạy trốn trên không trung. Sau một lúc, từ vách núi trong sơn động đột nhiên có một bóng đen lao ra đánh úp về phía hắn. Dương Phàm lạnh lùng cười. Thanh Phong Kiếm trong tay lập tức chém ra. hóa thành một đạo hình cung màu xanh nhạt. đánh mạnh vào hắc quang nàv trước khi nó kịp ập vào người.

Phụp!

Máu tươi vẩy ra. một con dơi màu đen bị một kiếm của hắn chém thành hai đoạn!

"Nơi nàv không thể ờ lâu!"

Dương Phàm biến sắc. nắm chặt Thanh Phong Kiếm. thân hình hắn như gió. nhanh chóng rời khỏi sơn động này!

Quả nhiên không lâu sau. từ trong sơn động kia có một đám dơi đen hình thành cả mảng lớn trào ra. nhìn cực kỳ kinh người. Đám dơi đen này cũng không phải là động vật bình thường mà toàn bộ đều là yêu thú bậc một. Nếu luận về sức chiến đấu thì hai ba con dơi như thế này không thể chống lại được một gã tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Nhưng nếu hình thành một mảnh dơi đen như thế này thì cũng rất khủng bố. cho dù là tu sỹ Ngưng Thần Kỳ cũng phải kinh sợ. Dương Phàm dựa vào cảm quan cường đại nên cũng tránh thoát không ít uy hiếp ở trong tuyệt cốc này. Đi được nửa canh giờ. hắn cũng đụng phải không ít yêu thú bậc thấp. đều là các yêu thú bậc một. Đương nhiên, hầu hết các loại yêu vật đều bị cảm quan của Dương Phàm nhận biết trước nên thoải mái tránh né.

Địa thế bốn phía xung quanh Tú Ngọc Các đều rất hiểm ác. Bất kể là Thanh Giang hà hay là thâm sơn tuyệt cảnh này đều cực kỳ nguy hiểm!

"Không tồi. điều này khiến cho kế hoạch của ta có thể áp dụng được! Xem những tên kia điều tra ra ta như thế nào?!"

Khóe miệng Dương Phàm lộ ra một tia cười lạnh.

"Việc cấp bách bâv giờ là tìm một góc bí mật để ẩn nấp. Trốn dăm bữa nữa tháng trong tuyệt cốc này thì đám ruồi nhặng kia cũng phải từ bỏ mà thôi!"

Có thể ngự kiếm phi hành nhất định phải là những tu sĩ từ Ngưng Thần Kỳ trở lên. Chỉ có loại tu sĩ mới tạo thành uy hiếp đối vói Dương Phàm. Nhưng thần thức Dương Phàm lại có được thần thức cảnh giới Ngưng Thần hậu kỳ, cùng với cảm quan rất cường đại trong trạng thái Toàn Tri Mô Thức nên cho dù là những tu sĩ Ngưng Thần Kỳ bình thường đích thân tới cũng sẽ bị hắn biết trước.

Dương Phàm nhớ rõ thời điểm mình còn là Ngưng Thần sơ kỳ. thần thức nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài tới phạm vi vài chục trượng. Nhưng bây giờ. với Toàn Tri Mô Thức. hắn lại có thể cảm giác được phạm vi hai trăm trượng.

Đi tiếp tới phía trước thêm một đoạn khoảng cách. Dương Phàm liền cảm giác được trước mặt mình có một huyệt động. Trong huvệt động này truyền ra một trận gió tanh và mùi máu. Trong động huyệt này không ngờ lại có một con độc mãng dài tới mấy trượng chiếm cứ.

Tinh thần Dương Phàm khẽ run lên. dĩ nhiên cảm nhận được sinh mệnh lực cường đại của con độc mãng này, độc tố ẩn chứa trong cơ thể nó cũng có thể giết người. Nếu chi luận về sinh mệnh lực thì con độc mãng này cũng không thua kém gì tu sĩ Ngưng Thần KỲ cả!

"Con độc mãng này hẳn là yêu thú bậc một đỉnh!"

Trên mặt Dương Phàm lộ ra một tia chần chờ. Hắn thân là một Dược sư. vừa lúc lại cần tài liệu trên thân của đám độc vật, có thể luyện chế ra linh đan hoặc độc đan. Ngoài ra. Dương Phàm cũng dự định tu luvện độc thuật nên hắn cùng rất muốn thu được độc tố trong cơ thể độc mãng này. Nhưng yêu thú bậc một đỉnh thực lực cực kỳ cường hãn. độc thuật ẩn chứa trong cơ thể nó lại cực kỳ cường đại. những tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường nếu gặp phải hơn phân nửa là tránh đi thật xa.

Yêu thú chia làm chín bậc. tương ứng với chín đại cảnh giới của người tu tiên. Mỗi cấp bậc của yêu thú lại chia làm sơ giai. trung giai. cao giai và đỉnh giai.

Con độc mãng trước mắt hắn hiển nhiên chính là yêu thú bậc một đỉnh giai. thực lực cực kỳ cường đại.

Dương Phàm hít sâu một hơi. chậm rãi đi về phía động khẩu. đám sương sinh mệnh trong cơ thể vận chuyển thành tia thành dòng. Hơi thở trên người hắn được thu liễm tới cực điểm. đi tới bên cạnh huvệt động kia thì con độc mãng mới cảm ứng được. Đột nhiên một trận âm phong từ trong huyệt động tản ra. cũng mang theo một cỗ huvết tinh đáng sợ. Chợt con mãng xà dài tới mấy trượng như một tia chớp lao ra, nháy mắt đã bổ nhào tới trước người Dương Phàm. mỡ ra cái miệng to như bồn máu với bốn cái răng nanh sáng bóng.

- Tốc độ nhanh thật!

Tinh thần Dương Phàm rung động. thân hình nhanh chóng lui lại.

Con độc mãng kia không ngờ lại phun ra một mảnh khói độc màu lục. khoảnh khắc đà bao phủ cả phạm vi hai trượng.

Dương Phàm theo bản năng ngừng thở. nhưng trên người vẫn dính một chút khói độc. quần áo chỉ chốc lát đã hư nát. tan chảy, bắt đầu ăn mòn tới da thịt hắn.

- Con độc mãng này thật đáng sợ!

Dương Phàm lúc này mới nhận ra mình đã xem thường yêu vật này, khói độc dính trên da hắn lúc nàv mơ hồ bắt đầu phát tác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.