Mấy ngày sau.
Giữa Nội Hải mênh mông, ba người bay đi mấy chục vạn dặm, hạ xuống một hòn đảo nhỏ xanh mướt.
Hòn đảo này ước chừng một hai chục dặm, cảnh sắc hài hòa, chim hót hoa thơm, trong rừng cây hoa mọc thành bụi.
Vân Vũ Tịch vừa nhìn thấy nơi này, trong đôi mắt đẹp một mảnh xanh mát, trong vắt tĩnh lặng.
Mặc dù nàng không nói, nhưng Dương Phàm mỉm cười dừng lại đây:
- Cứ ở chỗ này đi. Đại hải nạn trăm năm cũng Thiên Lan điện mở
ra lần sau, tối thiểu còn mười mấy năm, còn Thi Dao hắn sẽ trở về nội trong mười năm này.
- Dương lão đại, nếu như Thi Dao muội tử trở về, mà lão đại không có ở Tam Linh Sơn, sợ rằng sẽ vuột mất
Hồ Phi bĩu môi, trong mắt có chút nghi hoặc, dường như đang lo lắng thay Dương Phàm.
- Ha ha! Điều này ngươi cứ yên tâm, chỉ cần nàng trở về, ta nhất định sẽ biết.
Trong mắt Dương Phàm một mảnh ý cười.
Hôm qua hắn cố ý ở lại Tam Linh Sơn một ngày, để lại vật ánh xạ, làm đầy đủ chuẩn bị.
Hiệu quả thần diệu ánh xạ của Tiên Hồng Không Gian, ngoại trừ linh
thú hoặc người hầu được Dương Phàm ghi xuống dấu vết linh hồn, sẽ không có ai chân chính biết được.
Mà những người
này, chỉ ý niệm là Dương Phàm có thể thu hồi về Tiên Hồng
Không Gian, cũng trong ý niệm quyết định sinh tử, nắm quyền
khống chế tuyệt đối.
Dưới tình huống không tất yếu, Dương Phàm cũng không muốn nhiều người biết bí mật Tiên Hồng Không Gian.
Là lúc linh hồn Hồ Phi ngủ say, bị Dương Phàm đưa vào, thế nhưng không chút hay biết.
Ba người vừa lên đảo không lâu, một ít yêu tu đóng quân trên đảo liền không hài lòng.
Trong đó, có một yêu tu bậc cao dẫn đầu đi tới tìm mấy người Dương Phàm đàm phán.
- Hừ! Nơi này là lãnh hải Thiên Dực Vương đại nhân, không có tu
sĩ nhân loại dám độc chiếm hòn đảo cho mình. Ta khuyên các
người nhanh chóng rời điNếu như thật sự muốn ở lại nơi này,
cũng không phải không được, tuy nhiên phải nộp linh thạch nhất
định, mỗi tháng một khối thượng phẩm linh thạch
- Cút cho ta!
Hồ Phi trừng lớn mắt, nhe răng trợn mắt, một cỗ khí tức cuồng
bạo phát tán ra, lập tức dọa đám yêu tu nho nhỏ này tè ra
quần.
Trong mắt Dương Phàm đầy ý cười, cũng không ngăn
cản, đám tiểu yêu này lại còn dám thu linh thạch của mấy
người mình.
Chẳng qua chuyện như vậy dường như hắn cũng đã trải qua, hơn nữa càng ác liệt hơn
Bị Hồ Phi uy hiếp, đám tiểu yêu này cúi đầu ngoan ngoãn, phủ phục xưng thần.
Ngầm bên dưới, không ít tiểu yêu lại đang bàn tán:
- Ba người này rốt cuộc có địa vị gì, ngay cả danh hào Thiên Dực Vương đại nhân cũng không trấn được bọn họ
Tuy nhiên mấy ngày sau, có yêu tộc bậc cao chạy từ thật xa tới, khẽ hô:
- Toàn bộ triệt lui.
- Cách Mộc đại nhân, ngài chính là thủ hạ Thiên Dực Vương đại
nhân, tại sao không trục xuất những người này, còn muốn đuổi
chúng ta đi?
Một yêu tu lớn tuổi trên đảo không vui nói.
- Bớt nói thừa, toàn bộ triệt!
Yêu tộc bậc cao kia, trong mắt chợt lóe hàn quang.
Chỉ trong nửa ngày, các yêu tu trên đảo đều đi sạch.
- Đại nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vẫn còn có yêu tu không nhịn được nghi hoặc.
- Hừ! Trong mấy cường giả nhân loại phủ xuống đảo, có một
người chính là một trong mười hai đại Chí Cường Giả Nội Hải
Yêu tộc bậc cao kia lạnh lùng nói.
Lời vừa nói ra, đám yêu thú nhìn lẫn nhau, thân thể phát lạnh.
Chí cường giả Nội Hải trong truyền thuyết, lại phủ xuống đảo bọn họ.
Khó trách ngay cả Yêu Tôn Thiên Dực Vương cũng mắt nhắm mắt mở với chuyện này.
Sau khi rõ ràng chân tướng chuyện này.
- Đa tạ đại nhân, may mà ngài đã nhắc nhở.
Các yêu tu ngàn ơn vạn tạ.
Ba người Dương Phàm ở lại đảo nhỏ mấy ngày, cảm giác nơi đây càng thêm yên lặng.
- Dương đại ca, hoàn cảnh nơi này rất tốt, rất thích hợp cho Vũ Tịch tu luyện.
Vân Vũ Tịch ngồi trên mặt cỏ xanh, trên người trôi nổi từng sợi
ánh sáng xanh lục nhu hòa, trong xanh tự nhiên, điềm tĩnh tuyệt
trần, tươi đẹp tuyệt vời.
Dương Phàm cười cười:
- Nơi này cũng vừa thích hợp cho huynh tham ngộ tu luyện.
Hai người nhìn nhau cười, đều rõ ràng tâm ý đối phương.
Vân Vũ Tịch tu luyện vô thượng mặt điển Tiên Uẩn Thiên Hương quyết
ở Dược Tiên Cốc, nơi đây cỏ xanh um tùm, hoa xen rừng cây, chim
hót hoa nở, rất thích hợp tu luyện.
Dương Phàm muốn tìm hiểu suy diễn Tiên Hồng quyết, tự nhiên cũng cần tìm một chỗ có nhiều khí tức sinh mệnh.
Duy nhất có chút ngồi không nổi, đó là Hồ Phi.
- Ngươi nên tu luyện cho tốt đi, làm thế nào mới thu liễm được cỗ hơi thở trên người ngươi.
Dương Phàm liếc sang Hồ Phi.
Hồ Phi đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn được, chạy ra hải vực gần đó dạo chơi.
Dương Phàm cũng mặc kệ hắn.
Tuy rằng thực lực Hồ Phi so với Chí Cường Giả Nội Hải có chênh
lệch nhất định, nhưng tồn tại có thể uy hiếp tới hắn, cũng
cực nhỏ.
Những ngày sau đó, Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch tiềm tu hoặc tham ngộ.
Dương Phàm tự biết, bước vào Diễn Căn hậu kỳ không lâu, ít nhất cần tích lũy trăm năm.
Ngược lại hắn càng hy vọng, có thể ngộ trước cảnh giới Tiên Hồng tiếp theo.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, nếu như có thể đi trước lĩnh ngộ ra cảnh giới tiếp theo, tốc độ tu luyện giai đoạn đầu sẽ tăng
nhanh mấy lần.
"Không gian rộng lớn, trên có trời, dưới có đất."
"Uẩn Chủng kỳ, là đặt xuống một hạt giống, trở thành nguồn lực
lượng sinh mệnh, trở thành khả năng sáng tạo vô hạn"
"Diễn Căn kỳ, diễn hóa ra Hồn Căn, từ nay về sau thông thông đại địa, nắm giữ đại đại. Mà đại địa, là một bộ phận không gian thiên địa rộng lớn"
Trong đầu Dương Phàm bắt đầu xoay chuyển, diễn hóa cảnh giới từ sau Uẩn Chủng Kỳ.
Về phần trước Uẩn Chủng, từ Luyện Khí tới Trúc Cơ, chẳng qua là đặt nền móng nhập môn, không giống như công pháp thông thường.
Nếu như không có căn cơ cùng độ cao nhất định, sợ rằng khó có
thể suy diễn cảnh giới huyền diệu như vậy.
Từ khi dùng
Nguyên Linh Đan, ngộ tính Dương Phàm tăng mạnh, tuy rằng không theo kịp Vô Song là kẻ ngoại tộc thiên địa khôngtheo lẽ thường so
sánh, thế nhưng vẫn mạnh hơn mấy lần thiên tài.
Hơn nữa trong quá trình tìm hiểu, ngộ tính cũng sẽ chậm rãi có bước tăng lên.
Mỗi khi suy diễn thành công một cảnh giới, ngộ tính Dương Phàm đều sẽ có tiến bộ lột xác, bằng không ngày sau diễn hóa ngày
càng thâm ảo, chỉ riêng độ cao đã còn xa mới đủ.
"Diễn
Căn hậu kỳ, ta có thể tùy ý tiến vào Mô Thức Bán Thiên Nhân.
Mà Bán Thiên Nhân, dung hợp chỉ là nửa thiên địa, chủ yếu cùng dòng sinh mệnh đại địa là chính."
"Cảnh giới tiếp theo
Diễn Căn kỳ, khẳng định là tiếp một bước dung hợp thiên địa,
không chỉ đại địa dưới chân, mà là "Thiên" rộng lớn không thể
đánh giá ở trên cao."
Dương Phàm nghĩ tới đây, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn trời cao vô tận.
Thiên địa, tự nhiên là chia làm thiên và địa, hai bộ phận trời và đất.
Dương Phàm đã dung thông một nửa, chính là đại địa vô biên.
Kế tiếp là phải lĩnh ngộ "bầu trời".
"Trong đại địa, vô số sinh vật, sinh ra vô số thiên tài địa bảoNhư
vậy giữa bầu trời, rốt cuộc có tồn tại huyền diệu gì."
Dương Phàm ngưng mắt nhìn trời cao, yên tĩnh nhìn kỹ.
"Ánh sáng"
Dương Phàm bỗng nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt trời giữa hư không.
Hắn mơ hồ ý thức được, mặt trời mãi mãi trường tồn, ở trong thiên địa này có tác dụng cực lớn.
"Ngoại trừ mặt trời phát sáng, còn có thứ khác"
Dương Phàm yên lặng tự hỏi.
Đợi đến buổi tối, ngôi sao đầy bầu trời, còn có ánh trăng sáng, phóng ra cảnh tượng mỹ lệ mông lung.
"Những ngôi sao này, cũng có thể phát sáng."
Dương Phàm ý thức được tác dụng của "ánh sáng".
Nếu như không có ánh sáng, thế gian này sẽ rơi vào một mảnh bóng tối tuyệt đối cùng rét lạnh.
Theo hắn biết, nếu không có ánh sáng tồn tại, tất cả sinh linh trên mặt đất, đều khó có thể sinh tồn.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Theo thời gian sau đó, Dương Phàm lại chú ý tới rất nhiều thứ.
"Ngoại trừ ánh sángcòn có gió, sấm sét, mưa rơi"
Dương Phàm chau mày.
Trong thiên địa này, còn có rất nhiều tồn tại hắn không thể tham thấu rõ.
"Ta tu luyện là đạo sinh mệnh tự nhiên, ánh sáng cùng một nhịp
thở với sinh mệnh. Còn những thứ như 'gió, sét', đều là một
số hiện tượng tự nhiên trong thiên địa."
Dương Phàm dựa theo lý giải độc đáo của mình tiến hành suy diễn.
Hắn biết rõ, mỗi một chi tiết khác biệt, đều sẽ làm kết quả suy diễn kém xa vạn dặm, con đường đi ngày sau cũng càng khó thăm
dò.
Vì vậy, mỗi một chi tiết hắn đều cân nhắc nhiều
lần, cố gắng đạt tới suy diễn ra một con đường càng thích hợp với đặc tính công pháp.
Cuối cùng, hắn lấy ánh sáng trên trời cao làm đối tượng tham khảo chủ yếu.
Chủ yếu này là bởi hắn ý thức được ánh sáng có tác dụng bao quát hết thảy sinh mệnh vạn vật thế gian.
Khi suy diễn đến một mức nhất định, Dương Phàm thở ra một hơi dài, rốt cuộc gặp phải bình cảnh.
Lúc này, tâm thần hắn dung nhập vào Tiên Hồng Không Gian.
Như lúc hắn tìm hiểu Diễn Căn kỳ, hắn lấy ra một hạt mầm, chôn vào trong Lục Thổ Địa.
Trên tay lóe lên vòng ánh sáng xanh lục nhạt hư vô.
Dưới tác dụng thuật thúc đẩy, hạt mầm kia biến hóa từng chút bằng tốc độ mắt thường thấy được.
Đầu tiên là to lên từng chút, tràn ngập sinh cơ, bước tiếp theo là
phình ra, cuối cùng phá vỡ lớp da hạt, lộ ra sợi rễ rất nhỏ, cắm xuống tầng đất bên dưới.
Biến hóa này, là mấu chốt suy diễn Diễn Căn kỳ, Dương Phàm tự nhiên lĩnh ngộ được.
Sau khi mọc rễ, loại biến hóa này tiến thêm bước, khoảng khắc mọc ra một cái chồi nhỏ.
Chồi non xanh biếc mềm mại, ngón tay sờ vào là có thể bóp vỡ.
Ánh mắt Dương Phàm trở nên sáng ngời:
"Sợi rễ mọc ra ở dưới, cắm xuống tầng đất, chồi lại kéo dài lên
trên, sinh trưởng lên phía trên, như vậy khàng định nó có liên
hệ huyền diệu cùng bầu trời."
Dương Phàm cảm giác mình bắt được mấu chốt.
Chỗ mấu chốt, hắn phải suy diễn thêm một bước, làm sao liên hệ với hai điều này lại.
Tiên Hồng Không Gian khẳng định là không được, nơi này có khác biệt với bên ngoài.
Tâm thần Dương Phàm trở lại đảo, Hồn Căn dung hợp đại địa.
Hắn lấy ra một hạt mầm chu kỳ sinh trưởng ngắn, đây là Tam Diệp Hoa, tài liệu luyện dược bình thường.
Dương Phàm chôn hạt mầm này vào trong đất, sau đó nhắm mắt lại, yên tĩnh cảm ngộ.
Chu kỳ sinh trưởng của Tam Diệp Hoa rất ngắn, nhưng cũng phải hai tháng.
ở không gian bên ngoài, Dương Phàm không có thần thông tăng tốc độ đối với sinh mệnh.
Thế nhưng, hắn có được lực lượng sinh mệnh, vẫn có thể đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của Tam Diệp Hoa.
Trong quá trình cảm ngộ suy diễn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ước chừng hơn mười ngày sau, hạt giống Tam Diệp Hoa cắm rễ vào
trong đất, đồng thời mọc lên một cái chồi xanh lục nhạt nho
nhỏ.
Lúc này, Dương Phàm gần như ngừng hô hấp, cảm quan
Hồn Căn dung nhập vào trong chồi nhỏ kia, dường như trở thành
một bộ phận của nó.
Ngay lúc này, Dương Phàm cảm giác một mảnh trắng xóa, chói mắt.
Đồng thời, một cỗ khí tức nóng rực lan tràn vào Hồn Căn, làm cho
linh hồn hắn sản sinh một loại cảm giác như bị thiêu đốt.