Tiên Hồng Lộ

Chương 723: Q.6 - Chương 723: Tam Nhãn Thông Thiên Thánh hầu




- Chủ nhân, vì sao ngài lại ngăn cản ta!?

Hấp Huyết Hắc Long Tiẻn truyền tới Dương Phàm một cồ ý thức dao động rất không cam long.

- Ma Long Vương chính là một hệ chân long, là hậu duệ của Ma Long thượng cổ thuần khiết. Ngay cả ta cũng không nắm chắc bắt được nó huống chi ngươi chỉ là một kiện pháp bảo!

Dương Phàm lạnh lùng giáo huấn, khiến Hầp Huy á Hắc Long Tiên quy phục trầm lặng.

Loại huyết mạch lực độc đáo trên người Ma Long Vương khiến nỏ rất khao khát, hưng phần. Tuy nhiên thực lực cưỡng đại của con Ma Long này khién nó rất kiêng kị.

Nếu không có chủ nhân tương trợ thì chi bằng thực lực bản thân nó. không thể là đối thủ được.

**********

- Tên này thật khiến ta mất hứng!

Hồ Phi trợn mắt nghiến răng, nhìn theo phương hướng Ma Long Vương rời đi.

Giằng co này lửa một hỗi. vì Ma Long Vương chủ động rời đi mà khiến cho cuộc náo nhiệt như bị dội một gáo nước lạnh.

- Con Ma Long Vương này không phải bá đạo hoành hành như vẽ ngoài, không ngờ có thể lùi một bước.

Dương Phàm híp mắt nhìn theo Ma Long Vương rời đi.

Vừa rồi, tình hình đã rất rồ ràng. Bên phe Dương Phàm, có thểm Thanh Vù là ba đại cường giả cắp Phủ chủ.

Mà Ma Long Vương, có thểm Thiết La hộ pháp cũng chỉ có hai cường giả cấp Phủ chủ mà thôi.

Ngay cả Ma Long Vương tự nhận có thể chống lại hai vị Phủ chủ thì cũng không làm chuyện không nắm chắc này.

- Dương lão đại. không cẩn để ý tới con tiểu hắc trùng kia. chúng ta trở về luận bàn một

giết -

Hồ Phi rẳm rì một tiếng, miễn cưỡng khống chế sự khó chịu và tức giận trong lòng.

.ề___ vO,

- Ta cảm thấy Ma Long Vương sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu...

Thanh Vũ nhíu mày. hơi lộ ra vẻ lo lắng.

- Ổ.... các ngươi muốn luận bàn sao?! Đẻ ta đứng ngoài quan chiến!

Cặp mắt đẹp của Thanh Vù lộ ra hứng thú và chờ mong.

-Đi!

Chiến ý Hồ Phi dào dạt. khống ché Bát Diễm Thiên Xa. quay về phủ đệ của mình.

Không làu sau. ở phủ đệ hộ pháp, trong một đấu trường được phong bế hình thành từ hắc tinh nham Thạch.

Tài liệu cấu tạo nên đấu trường này cực kỳ chắc chắn, khả năng kháng pháp rất cao. cũng được bố trí bí thuật cường đại. Không những thế. cấm chế và trận pháp xung quanh cũng rất mạnh, đủ để cho cường giả Thần Hư luận ban.

Giờ phút này. trẽn đấu trường, Dương Phàm và Hồ Phi xa xa giằng co nhau.

- Hắc hắc... Dương lão đại. lần này ta nhắt định sẽ chà đạp ngươi một phen!

Hồ Phi xoa tay, tràn đấy tự tin.

- Xem ra ngươi cũng không giống như ngày trước rồi...

Dương Phàm hứng thú đánh giá Hồ Phi.

- Ngươi ra tay trước đi. Ta thặt muốn nhìn dưới sự chi điểm dạy dỗ của Yêu Long Hoàng, ngươi tiến bộ nhanh nhưthế nào!

Dương Phàm chắp một tay sau lưng, một tay vươn ra ý mời. bộ dáng cũng tràn đầy vẻ tự

tin.

Thanh Vũ đứng ở trên trời cao của đấu trường, đang xem cuộc chiến. Nàng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Hai người này sao lại đều tự tin như thế?!

Nàng có thể lý giải sự tự tin của Hồ Phi, dù sao đây cũng là Thần Thú siêu cấp duy nhắt tại thế giới này.

- Đen đây!

Trên người Hồ Phi tán phát ra một cỗ khí tức cuồng bạo. dă man. cốt cách cả người hắn bàng trướng một cách quy dị.

Dương Phàm hơi giật minh, loại trạng thái cuồng dà này, trước đây chi khi Dương Phàm nổi điên lẻn hoặc gặp phải nguy cơ rắt lớn mới có thể bước vào.

Mà nay, hắn dường như tùy ý khống chế trạng thái này.

Thịch—

Trong hư không, một đạo tàn ảnh nhoáng lên, mang theo tiếng rít chói tai. Một quyền đầu ở trong tầm mắt DuơngPhàm đangbằng trướng vô hạn. nhưmột tòa núi nhỏ đánh tới.

Chi đơn thuần sử dụng lực lượng thân thể.

Không có một chút pháp lực nào!

Không khí bốn phía nháy mắt đà bị một quyền này đẩy đi.

Dương Phàm đột nhiên ý thức được dường như bán thản hắn đã có chút khinh địch.

Phanh!

Một bàn tay của Dương Phàm đưa lên. ngăn chặn công kích như dà thú của Hồ Phi.

Chi nghe phịch một tiếng, thân thể Dương Phàm bị đánh văng đi, mạnh mè va chạm vào trận pháp kểt giới của đấu trường, tạo nên một đạo tinh quang màu trắng nho nhỏ.

Bùm!

Dương Phàm rơi xuống đất. khóe miệng tràn ra một vết máu. vẻ mặt kinh ngạc.

- Lực lượng thật cường đại...

Dương Phàm lau khô vết máu trên khóe miệng, trong lòng thẳm thán phục vô cùng.

- Khặc khặc... Dương lão đại. ai bảo ngươi dám coi thường ta!?

Hồ Phi đắc ý vênh váo. cảm giác rất thư sướng.

Thanh Vũ đang trên trời cao quan khán, đầu tiên là ngẩn ra. chợt hé miệng cười nói:

- Yêu Long Hoàng bệ hạ từng nói bản thể của Hồ Phi chính là Tam Nhàn Thòng Thiên

— — — ——

Nhỏm dịch THL ữ, íỊvV Người dịch Adatrixl612

Thánh hầu, lực lượng lớn vô cùng. Cho dù không sử dụng pháp lực gì. chi dựa vào một thân lực lượng cũng đủ bài trừ vạn pháp, chém giết Hóa Thần đại tu sĩ cùng giai.

- Thi ra là một trong những Thần thú cường đại nhất trong thiên địa...

Trong mắt Dương Phàm lóe lên một tia khiếp sợ. trong đầu bồng chốc nhớ lại một cảnh tượng.

Đó chính là cảnh tượng hắn trải qua ở Huyết Nhật Điện trong Cừu u B í cảnh.

Tám đại Thần thú mạnh nhắt bị trói giữ trong tám kinh thiên cự trụ màu đen.

Dương Phàm nhớ rõ. trong một cây hắc trụ kia có trói một con Thạch hầu cao tới trăm trượng. Con Thạch hầu kia thoạt nhìn sung đẩy lực lượng vô cùng vô tận và ý chí chiến đấu, trẽn trán có conmắtthứba!

-... Hồ Phi không phải là Thạch hầu!

Trong lòng Dương Phàm suy nghĩ nhanh chóng.

Hắn lại nghĩ tới Hồ Phi là hậu duệ có được cắm Kỳ Chi Huyết. Thản thế cha mẹ nó đều khó có thể đánh giá.

- Lại tới!

Hồ Phi lại đánh tới một quyền.

Dương Phàm lằn này phản ứng chậm một chút, cũng không kịp chống đờ. Chi nghe rắc một tiếng, xương sòn của hắn đà bị gãy mất hai thanh.

Thân thể lại bị đánh văng đi. ở giữa không trung phun ra một búng máu.

- Ah

Thanh Vũ kinh hô một tiếng. Dương Phàm gần như là cứng rắn đón đờ một quyển của Hồ Phi.

Muốn hỏi lực lượng một quyền của Hồ Phi mạnh như thế nào. Thanh Vũ cũng không trả lời được.

Nhưng nàng rõ ràng, nếu là Hóa Thần đại tu sĩ bình thường cứng rắn đón đỡ một quyền này chắc chắn bị đánh nát thành từng mãnh nhỏ.

Tuy nhiên, điều thần kỳ chính là Dương Phàm cứng rắn chịu một quyền này, trẽn người như không bị thương, hô hấp chi nháy mắt đà phục hỗi lại như cũ.

r 1 TI. vvễ

- Điêu này sao có thể?!

Thanh Vũ khiếp sợ. khó có thể dùng từ nào để diễn tà. trong lòng đột nhiên sinh ra một ý niệm:

- Chẳng lẽ Dương Phàm cũng là Thần thú siêu cấp!?

Ý niệm này vừa xuẩt hiện đã bị nàng loại bò. chợt tinh ngộ:

- Bắt diệt thể sao?

- Ha ha ha... xem đây!

Hồ Phi tới gần người Dương Phàm, điên cuồng công kích.

Dương Phàm thu hồi ý nghĩ khình địch, đon thuần vật lộn với Hồ Phi.

́m

Lúc đầu Dương Phàm còn cố ý lấy cứng đối cứng vài lẩn nhưng sau một lúc đà bị đánh văng đi liên tục.

Bùm-—-

Dương Phàm nẳm sắp giữa nền. đột nhiên tinh ngộ:

- Tathết dại...

Tiếp theo, cuộc chiến bắt đầu có sự nghịch chuyển.

Dương Phàm như một cơn thanh phong, tại chỗ lặng lẽ lay động. Hồ Phi lại như một con trâu điện, không ngừng điên cuồng công kích tới.

Ằm

Hồ Phi quyền đấm cước đá. không chỗ nào không có nhưng ngay cả bóng dáng của Dương Phàm cũng không thể đụng tới.

- Cái này... chuyện gì xảy ra?

Hồ Phi thắt thổ. không ngỡ không chạm nồi vào vạt áo Dương Phàm.

Thanh. Vũ lại lộ ra vẻ mặt kinh hài:

- Tốc độ này không ngờ không thua kém gi ta và Lôi Minh Vương. Có thể coi là tổc độ nhanh nhắt ở Yêu Hoàng Cảnh Phũ...

- Ahh

Hồ Phi liên tạo gào rít, rốt cục Bắt đầu vận chuyển pháp lực. tử quang trên người như nước lũ bùng nổ.

Dương Phàm cười khẽ. hơn nửa thân lóe ra hào quang lưu ly màu xanh ngọc, chỉ có song chưởng và trên hai cánh tay là có lưu ly màu lửa bình thường.

̀m—

Hai người lại lấy cứng đối cứng.

Lúc này. Dương Phàm không chút nào rơi vào hạ phong, đánh ngang tài ngang sức với Hồ Phi.

- Thủ chưởng của ngươi sao đột nhiên lại cứng rắn như thể?

Hồ Phi đột nhiên ngưng chiến, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.

- Ngươi xem!

Ánh lửa lưu ly trẽn tay Dương Phàm biến mất. chỉ còn lại một cánh tay đã bị Thạch hóa. hóa thành tinh Thạch thô ráp.

- Khó trách, ta hiểu rồi...

Hồ Phi lại gào lên một tiếng. Hắn cũng từng đánh nhau với Dương Phàm, cũng từng biết một chiêu này.

Dương Phàm tinh thể hóa hai cánh tay mình, độ cứng cùng lực lượng cũng tăng lên rất nhiều.

Dưới tình huống này. Dương Phàm thậm chí có thể dùng nhục chưởng cứng rắn chống đỡ Thông linh pháp bảo.

Nếu một lòng phòng ngự. Dương Phàm đồng thời cũng có thể đứng vào thế bắt bại.

- vẫn là Dương lào đại thắng một chút. Chỉ cần dùng pháp lực, thần thông thi Hỗ hầu tử không phải là đối thủ.

Thanh Vù khách quan binh luận:

- Cho dù là vật lộn, Dương đại ca ít nhất cùng có thể bắt bại.

— — —

Nhỏm dịch THL Ị. Người dịch Matrixi6ỉ2

- Thúi lắm! Luận thẳn thòng làm sao so được Tam Nhàn Thần thông của ta! Yẻu Long Hoàng đại nhân cũng từng nói qua. Tam. Nhàn Thần Thông của ta đủ để ngạo thị Đại Tần!

Hồ Phi không chịu thua nói.

- Tam Nhàn Thần Thông? Vậy ngươi thửxem...

Dương Phàm cưỡi dài nói.

- Không không không!

Hồ Phi xua tay liên tục.

Dương Phàm cưỡi khanh khách. Xem ra bí thuật này phải tra giá rắt lớn. Cũng như Thái Hư Huyễn Thần của mình, mỗi lần sử dụng đều tiêu hao cực nhiều, nguyên khí đại thương.

- Như vậy để ta xembản lĩnh khác của ngươi nào!

Dương Phàm mỉm cười.

- Được, ngươi xem đây...

Chỉ thấy pháp lực trẽn người Hồ Phi đột nhiên thay đổi, phát ra một cỗ khí tức cấm kỵ. -Ngao...

Hắn thét dài một tiếng, hai tay biến thành trảo hinh. với những móng vuốt sắc bén. Thiên địa linh khí lặp tức như thủy triều, từ bốn phương tám hứng vọt tới.

Thân thể Hồ Phi đột nhiên tăng vọt tới mười trượng, hóa thành một con viên hẩu cực lớn. tử mao quanh thản nhọn như châm.

Càng khién người ta sợ hãi chính là làn da hắn giống như sắt thép, vô cùng cứng rắn!

- Khí tức thật đáng sợ...

Hai cái Hoán Thiên Nha của Dương Phàm đều không tự chủ được run lẻn.

Đột nhiên, hắn chấn động tâm thần, hóa thành một đạo tàn ảnh.

Ba

Một chường của hắn đánh mạnh vào lưng của Hồ Phi.

Buộc

Một ảm thanh nặng nề vang lên. pháng phất như đánh trúng một tảng đá vô cùng cứng

rắn.

- Đây rốt cuộc là bí thuật gì?'

Dương Phàm kinh hãi.

Hô—

Tử mao viên hầu cao tới mười trượng đánh tới một chưởng, dẫn phát một mảnh lôi quang cuồng bạo màu tím. Một mảnh lôi quang quét ngang khu vực.

Trẽn trán Dương Phàm đổ mỗ hỏi lạnh, miễn cưỡng tránh né một cái tát này.

Nhưng lôi điện bao phủ cả một khu vực lại như tơ như lũ, xuất hiện ở mỗi tắc không gian, muốn tránh cũng không thể.

Bên ngoài Dương Phàm xuất hiện từng đạo sợi tơ màu xanh biếc, nháy mắt đã tạo thành một bộ thảo giáp.

Lách cách

Một mùi cháy khét truyền ra. Dương Phàm bay ngược ra sau mắv chục trượng, trên người đà bị cháy đen mấy chỗ.

- Hắc hắc. rốt cuộc tới phiên ta chà đạp ngươi...

Hồ Phi vô cùng đắc V. thản hinh như một mảnh hàng rào điện, điên cuồng gầm rú, liên túc bức cho Dương Phàm bại lui.

B ất kể là tốc độ. lực phòng ngự. thần thông của Hồ Phi đều gia tăng rắt nhiều.

- Xem ra phải thật sự động thủ rồi!

Dương Phàm hít sâu một hơi, trên người đột nhiên bùng nổ một cỗ pháp lực kinh thế hài

Như vậy, hon một nửa pháp lực trong cơ thể đột nhiên phóng xuất ra.

- Pháp lực thật cường đại... Ngoại trừ Yêu Long Hoàng, ta chưa từng thấy pháp lực kinh, người như thế.

Thanh Vũ đang ở một bên quanh chiến cũng lâm vào kinh hài.

̀m

Thịch

Hai người nhanh chóng lao vào đấu đá. Dưới ưu thế pháp lực cưỡng đại và khả năng hỗi phục sức khờ. Dương Phàm càng đánh, càng mạnh.

Vài canh, giờ sau, trạng thái bí thuật của Hồ Phi biến mất, thực lực lại khôi phục lại tiêu chuẩn bình thường.

- Lúc này để xem ai chà đạp ai...

Dương Phàm cưỡi khè, khí định thần nhàn,

Hồ Phi thở hổn hển. nửa quỳ dưới đất. vẻ mặt khổ sỡ. kêu lẻn một tiếng:

- Ah

Ba-—

Chi sau nửa nén hương; thán mình Hồ Phi tràn đẩy thương tích, hữu khí vô lực nói:

- Ta không động đậy nổi nữa rồi!

- Không được, tiếp tục!

Dương Phàm đắc ý cưỡi.

- Dương lào đại. không được nữa rồi!

Thanh Vũ khòng đành lòng nói.

- Yên tàm... Bản chức của ta chính là một gã Dược sư mà! Ha ha ha...

Dương Phàm tươi cười, đi tới gằn Hồ Phi.

- Ah

Ca người Hồ Phi nin lẻn một cái. đột nhiên nâng một tay đánh thắng vào huyệt thái dương minh.

Bụp!

Hồ Phi trực tiếp đánh một chưởng để mình hòn mẻ.

ếy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.