- Ngưng chiến!
Thế cục chuyển biến vượt qua dự đoán trước của Dương Phàm.
Đặng Thi Dao dưới trạng thái tuyệt đối bình tĩnh tỉnh táo phân
tích lý tính nhất tự biết không thể đồng thời lực kháng hai
tông sư.
Dương Phàm nao nao, cười nói:
- Ngưng chiến
cũng có thể. Tuy nhiên sau đó Thi Dao nhất định phải trả lời
câu hỏi của ta, hơn nữa tiếp nhận trị liệu.
- Trị liệu?
Trong đôi mắt sáng của Đặng Thi Dao thoáng hiện một tia hàn mang.
Nàng suy tư một lát, mặt đẹp có thêm vài tia giãy dụa, trong đôi
mắt sáng có thêm vài tia dịu dàng, cuối cùng cũng có vài
phần thần vận ngày trước của Đặng Thi Dao.
Nàng rốt cục đáp:
- Thi Dao hiện giờ có được tu vi như vậy cùng với tu luyện Thái
Thượng Vong Tình quyết đều là nhờ đại ca ban tặng.
- Do ta ban tặng?
Thân hình Dương Phàm hơi chấn động. Tu luyện Thái Thượng Vong Tình
quyết, điểm ấy hắn có thể hiểu được, nhưng là có được tu vi
hiện giờ vì sao lại có liên quan với mình?
- Thi Dao không làm gì được Dương đại ca, hết thảy lại là người ban tặng. Như vậy xin Dương đại ca kết thúc Thi Dao hoặc là rời khỏi Nội
Hải.
Lúc Đặng Thi Dao nói lên lời này, trên mặt đầy vẻ thống khổ, không ngừng giãy dụa.
- Ta ở Nội Hải còn có chuyện quan trọng trong người, chỉ sợ sẽ không rời đi. Tốt nhất là mang nàng về.
Dương Phàm thần sắc bình tĩnh nói.
- Nếu không chịu rời đi, xin Dương đại ca kết thúc Thi Dao, xóa khỏi thế gian này
Đặng Thi Dao chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ giãy dụa đau đớn trên mặt biến mất, bộ dạng đầy an tường giải thoát.
- Đặng cô nương. Từ đây có thể thấy được Thái Thượng Vong Tình
quyết của cô cũng không tu luyện đến chân chính quên tình quên
nghĩa, trong cảnh giới vẫn như cũ có một tia sơ hở.
Thanh âm đạm mạc của Thiên Thu Vô Ngân vang lên.
Trên mặt Đặng Thi Dao lại là một phen giãy dụa, không có mở mắt, một làn hơi nước ở khóe mắt bốc hơi lên.
- Nếu Dương đại ca không đến Nội Hải, cảnh giới của Thi Dao vĩnh viễn không có sơ hở.
Nàng lộ ra một tia ý cười chua xót:
- Hiện giờ Dương đại ca trở lại Nội Hải, không chút lưu tình
đánh phá cảnh giới của ta. Mà ý nghĩa thâm ảo của Thái
Thượng Vong Tình quyết không thể nghịch chuyển, một khi hồi tâm
chuyển ý không quá trăm ngày ắt phải chết thảm. Nếu không giết chết chàng, Thi Dao sẽ phải chết, mà Dương đại ca lại không
chịu rời đi.
Dương Phàm nghe vậy, tâm thần chấn động, đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân hậu quả.
Khó trách lúc trước từ Nội Hải trở về Bắc Tần, bất kể như thế nào Đặng Thi Dao cũng không chịu đi.
Ý nghĩa thâm ảo của Vong Tình quyết, tu luyện đến cảnh giới
nhất định không thể nghịch chuyển, nếu không ắt phải chết
thảm.
Dương Phàm là sơ hở duy nhất về cảnh giới của
Đặng Thi Dao, chỉ cần hắn không ở Nội Hải sẽ không ảnh hưởng
đến tu luyện của nàng, theo năm tháng cùng công pháp thăng tiến, dần dần tu bổ sơ hở này.
Một khi Dương Phàm trở về Nội Hải, Đặng Thi Dao bị vây trong ý nghĩa thâm ảo của Vong Tình
Tuyết, dưới trạng thái tuyệt đối lãnh tĩnh sẽ lựa chọn giết
chết Dương Phàm hoặc là đuổi khỏi Nội Hải.
Chỉ tiếc
mặc dù Đặng Thi Dao tu luyện đến Hóa Thần kỳ nhưng muốn giết
chết hoặc đuổi Dương Phàm vẫn như trước rất khó khăn.
Mà hiện giờ, Dương Phàm không rời đi, lại không làm gì được hắn.
Đặng Thi Dao liền chỉ có một lựa chọn duy nhất là chết để
giải thoát, tốt nhất chết trong tay người yêu đã tạo thành hết thảy này.
Biết rõ tiền căn hậu quả, Dương Phàm ở trong không trung run rẩy một hồi, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Lúc này đám người Vân Vũ Tịch đã sớm chạy tới phụ cận, biết rõ tiền căn hậu quả của sự tình.
- Thi Dao muội muội. Lúc trước ngươi hà tất phải thế, Vũ Tịch
chưa bao giờ bởi vậy mà đối với đại ca có bất kỳ trách cứ
nào
Vân Vũ Tịch sâu kín thở dài.
Đặng Thi Dao mở
đôi mắt đẹp, nhìn nữ tử tuyệt mỹ tự nhiên trong tầm mắt, chấp nhất cũng quật cường trong lòng dường như trong nháy mắt sụp
đổ.
Phốc!
Đột nhiên nàng kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu, mặt hoa tái nhợt.
Rất hiển nhiên hậu quả đáng sợ của việc Đặng Thi Dao nghịch
chuyển Thái Thượng Vong Tình quyết, đã bắt đầu xuất hiện dấu
hiệu.
- Dương đại ca
Trong mắt Đặng Thi Dao lại hiện vẻ dịu dàng, khí chất cổ điển như tình thơ ý họa, nàng yếu
ớt nhấc tay lên, chỉ hướng Dương Phàm.
Dương Phàm như tia chớp bay qua, ôm thân thể mềm mại lung lay sắp đổ của nàng vào trong ngực.
- Thi Dao, nàng có yêu cầu gì?
Dương Phàm cảm ứng được Đặng Thi Dao một tia cầu xin cuối cùng trong tình huống tự biết hẳn phải chết.
Tâm thần nhoáng lên một cái, hai mắt Dương Phàm ửng đỏ, một giọt lệ nóng chảy xuống.
Từ sau khi Vô Song, phụ thân vì mình mà hy sinh năm đó, cái tâm cực kỳ đạm mạc của hắn lại dao động, rơi xuống giọt lệ nóng thứ hai lại giây lát mà bốc hơi.
-Nghịch chuyển ý nghĩa thâm ảo của Vong Tình quyết, Thi Dao hẳn phải chết. Những năm tháng còn lại, nguyện đại ca làm bạn, và chết trong tay đại ca.
Đặng Thi Dao liên tục ho khan, khóe miệng lại tràn ra một tia máu.
Tại cục diện hẳn phải chết, quật cường chấp nhất của nàng
kiên trì đến thời khắc cuối cùng, dứt khoát nghịch chuyển Vong Tình quyết, chết ở trong tay người âu yếm.
- Đặng cô
nương lời ấy sai rồi. Ý nghĩa thâm ảo của Vong Tình quyết mặc
dù không thể nghịch chuyển, nhưng sự không tuyệt đối, Dương đạo
hữu chính là có cơ hội sáng tạo vô hạn khả năng
Thanh âm bình thản vô cùng của Thiên Thu Vô Ngân vang lên.
- Không có khả năng
Đặng Thi Dao cười sầu thảm, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Dương Phàm lại lộ ra một tia vui mừng:
- Thi Dao khư khư cố chấp, luôn mãi từ chối. Dương đại ca đều chưa từng từ bỏ. Thi Dao chết cũng không tiếc.
Dương Phàm nhắm mắt lại, kiểm tra tình huống Đặng Thi Dao. Một cỗ
sinh mệnh khí tức ấm áp quanh quẩn quanh thân nàng.
Rất nhanh, sắc mặt Đặng Thi Dao khôi phục mấy phần hồng nhuận, khí sắc biến chuyển.
Thấy vậy, đám người Vân Vũ Tịch lộ vẻ vui mừng.
Tuy nhiên ngay sau đó thần sắc Dương Phàm đột nhiên biến đổi, cảm thấy khó giải quyết vô cùng.
Tình huống của Đặng Thi Dao, hậu hoạn thương thế không phải là bình thường mà là về phương diện linh hồn, xung đột về mặt ý
cảnh, điều này đã vượt khỏi phạm vi Dược sư có khả năng nhúng tay.
- Chúng ta đi về trước.
Dương Phàm ôm Đặng Thi Dao trở về Tam Linh Sơn.
Không bao lâu, trở lại động phủ chỉ còn lại mấy người Dương Phàm.
Thiên Thu Vô Ngân cùng Khổng Tước Vương nhìn nhau, không lập tức tiến vào,
- Chỉ tiếc, Nội Hải vừa mới sinh ra một vị Hóa Thần kỳ lại lập tức muốn ngã xuống
Khổng Tước Vương thở dài một tiếng.
- Vậy thì chưa chắc.
Thiên Thu Vô Ngân lạnh nhạt cười, theo Khổng Tước Vương cùng tiến vào động phủ.
Đối với bệnh trạng của Đặng Thi Dao, bọn họ hết sức tò mò.
Trong động phủ, Dương Phàm nắm tay ngọc của Thi Dao, thời khắc duy trì sinh cơ của nàng.
Nhưng là hắn không thể thay đổi xung đột về mặt linh hồn, ý cảnh
công pháp của Đặng Thi Dao. Tình yêu càng sâu, xung đột này lại
càng lớn.
- Thi Dao, hiện tại ta hỏi mấy vấn đề, điều này sẽ có trợ giúp đối với việc cứu chữa nàng
Thanh âm Dương Phàm hơi trầm thấp.
- Dương đại ca cứ hỏi.
Đặng Thi Dao lộ ra ý cười, sẽ không cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì
của Dương Phàm, cũng chính như từng nhiều lần trợ giúp Dương
Phàm mà không ràng buộc.
- Tu vi của nàng vì sao có thể
tăng lên nhanh như vậy. Không đến trăm năm thời gian tấn chức Hóa
Thần kỳ trong truyền thuyết.
Dương Phàm nói ra nghi hoặc lớn nhất bản thân.
Đây cũng là vấn đề mà mấy đại cường giả tại đây đồng thời nghi ngờ.
- Lần trước khi đại ca trở về Bắc Tần, Thi Dao tại cảnh giới
Nguyên Anh đã không còn trở ngại, bế quan nửa năm liền bước vào Nguyên Anh kỳ, từ đó về sau Thi Dao chặt đứt hết thảy tình
cảm, dưới sự trợ giúp của tông môn linh đan, tu luyện Vong Tình
quyết tổc độ nhanh chóng vô cùng, chỉ dùng bốn mươi năm liền
tấn chức Nguyên Anh trung kỳ đỉnh sau đó chuẩn bị đánh lên cảnh giới hậu kỳ. Nhưng nào biết phân thân của đại ca nhiều phen
tìm tới, đầu tiên là nhờ Thi Dao hỗ trợ phá giải thượng cổ
kỳ trận đơn giản hóa, sau đó còn muốn cưỡng chế mang Thi Dao
về Bắc Tần
Đặng Thi Dao nói tới đây, hướng về Dương Phàm cười, dường như có vài phần xin lỗi.
Dương Phàm tự nhiên biết việc này. Lúc ấy Thạch Thiên Hàn chỉ vẻn
vẹn tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, bị Đặng Thi Dao đánh đuổi đi. Đương
nhiên đây cũng là Thạch Thiên Hàn không dám hạ sát thị, càng
không thể sử dụng bí thuật.
- Cho dù như thế, còn lại hơn năm mươi năm cũng không đủ để Thi Dao tấn chức Hóa Thần kỳ?
Dương Phàm khó hiểu nói, nghi hoặc trong mắt càng sâu.
- Đây cũng là do Dương đại ca ban tặng.
Đặng Thi Dao sâu kín thở dài:
- Sau khi ăn viênTấn Thân Đan kia, từ đó về sau Thi Dao tu luyện
thông suốt, bước vào Hóa Thần kỳ cũng chỉ dùng ngắn ngủi bốn mươi năm.
Tấn Thần Đan.
Khổng Tước Vương cũng Thiên Thu Vô Ngân đồng loạt biến sắc.
- Chẳng lẽ truyền thuyết dĩ nhiên là thật sự, ở thời kỳ
thượng cổ, từng có một loại Tấn Thần Đan chuyên môn đánh vào
Hóa Thần kỳ.
Trong mắt Khổng Tước Vương liên tục biến ảo mấy lần.
- Tấn Thần Đan?
Thân hình Dương Phàm chấn động, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lúc
trước tranh đoạt trong "được phòng mật thất" ở Thiên Lan điện.
Lúc ấy Đặng Thi Dao từng được một viên đan dược thần bí tên là
Tấn Thần Đan. Chúng cường giả bao gồm cả Đặng Thi Dao, Dương
Phàm đều không biết lai lịch đan dược này.
Chỉ có Ô Cấm
kia dường như biết lai lịch đan dược này, không muốn sống triển
khai đuổi giết đối với Đặng Thi Dao,
Sau đó Thạch Thiên Hàn ra tay, cứu Đặng Thi Dao, hơn nữa từ Dương Phàm mai phục tại lối vào tiêu diệt Ô Cấm,
Tấn Thần Đan, ý nghĩa như tên, linh đan thánh được tấn chức Hóa Thần kỳ,
Trải qua năm tháng dài đòng, lịch sử chân tướng của nó mới từ từ vạch trần
Vì sao lúc ấy Ô Cấm không tiếc tất cả mọi giá ra tay, điên cuồng
như mất lý trí, thậm chí tất cả con bài đều lấy ra, liều
chết với Thạch Thiên Hàn thực lực cường đại.
Việc này, sau hành trình Thiên Lan điện Dương Phàm vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Mà giờ phút này, đáp án rốt cục vạch trần. Vì Tấn Thần Đan,
đừng nói là Ô Cấm, cho dù là Nội Hải chí cường giả đều có
thể vì nó mà đánh nhau đầu rơi máu chảy.
- Quả nhiên, đây là nhờ ta ban tặng.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Dương Phàm thở dài thật dài.
Thiên Lan điện vẫn là địa phương thần bí nhất, hấp dẫn nhất Nội
Hải. Từng có người nhặt được Hóa Anh Đan ở nơi này, cũng có
người được đến Cổ Bảo, truyền thừa linh châu.
Nhưng là
chưa từng đoán trước, trong Thiên Lan điện ngay cả loại linh đan
nghịch thiên như Tấn Thân Đan cũng có, mà lại còn từng ở trước mặt Dương Phàm lấy được dễ như trở bàn tay.
Tình cảnh lúc đó lại hiện ra.
- Bất kể là linh đan gì, chỉ cần ngươi có thể tận lực cứu ta
một mạng, hoặc là đưa ta mang về Bắc Tần xuống mồ yên ổn, Thi
Dao đều có thể đưa nó tặng cho ngươi.
Trong đôi mắt sáng của Đặng Thi Dao một mảnh trong suốt ngập nước.
Thạch Thiên Hàn cho nàng ăn mấy viên Hồi thần Đan, thản nhiên nói:
- Không cần. Ta cứu nàng một lần, coi như trả một cái nhân tình.
Dương Phàm hiện tại hồi tưởng, chính mình lúc đó tại tình huống
không biết, không ngờ cự tuyệt Tấn Thần Đan, và cũng bỏ lỡ
dịp may.
Nhân sinh là kỳ diệu như vậy, rất nhiều lúc một quyết định lơ đãng đều sẽ thay đổi vận mệnh ngày sau.
Nếu lúc trước Dương Phàm có được Tấn Thần Đan, hắn có còn lựa
chọn thôi diễn cảnh giới hay không, mà tu luyện đạo Nguyên Anh
Hóa Thần?
Đối với điều này, Dương Phàm cũng không hối hận.
- Hiệu quả của Tấn Thần Đan tốt hơn trong tưởng tượng của Thi
Dao. Tấn chức Nguyên Anh hậu kỳ lại dùng đan này, linh Hồn cảnh giới tăng nhiều, đối với Hóa Thần đại đạo đã có lĩnh ngộ.
Trong đó tuy có chút gian nan hiểm nguy nhưng lại rất may mắn
bước vào Hóa Thần kỳ.
Đặng Thi Dao đem tiền căn hậu quả từ từ nói ra.
- Khụ khụ
Nói đến cuối cùng, mặt hoa lại trắng bệch, liên tục ho khan phun ra một búng máu nhỏ.
Dương Phàm sắc mặt đại biến, thi triển tất cả bản lĩnh chỉ vì giữ lại một mạng của nàng.
- Đại ca, ta giúp người một tay.
Vân Vũ Tịch vẻ mặt không đành lòng, cũng tiến lên liên thủ cùng Dương Phàm cứu Đặng Thi Dao