Con rắn nhỏ trong suốt dài hai thước, thân rắn ngửa ra, cuộn tròn trong lòng bàn tay Dương Phàm. Một tia hàn khí lạnh vô cùng tràn ra tiến nhập thẳng vào trong cốt tủy khiến cho mọi người tại trường rùng mình một cái, trên người lập tức ngưng kết một tầng băng sương.
- Băng xà biến dị!
Mọi người kinh hãi thất sắc liên tục lui về phía sau bị hù dọa cho mặt xám như tro tàn té ngồi cả trên mặt đất. Sắc mặt ba người Vũ Văn Nhu cũng biến đổi, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, vận chuyển linh quang hộ thể, vẻ mặt ai cùng đề phòng cảnh giác.
- Đây. ..đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vũ Văn Lân thần sắc biến đổi không ngừng, từ đáy lòng đã có một suy đoán đáng sợ. Nhưng làm sao có thể như vậy chứ?
- Chú ý thu liễm hàn khí trên người ngươi!
Dương Phàm khẽ nhíu mày nói với băng xà trong tay. Trong mắt Băng xà biến dị toát ra vẻ ủy khuất, nó đã kiệt lực thu liễm nhưng vẫn như cũ có hàn khí từ trong bản thể phát ra. Nói cách khác. chỉ cần có dòng khí lạnh tràn tới liền đủ để tổn thương những người này. Nó đã ngủ say trong Hàn Băng Động này mấy vạn năm, cực hàn chi khí của trời đất tẩy rửa, thể chất đã siêu thoát hơn xa phạm trù của một Lưu Ly Nham Tinh Xà.
Có thể nói, bản thân nó chính là một kho tàng cất chứa cực hàn linh khí. Mấy người Vũ Văn Nhu thấy bộ dáng băng xà biến dị vô cùng nhu thuận kính sợ Dương Phàm không khỏi hít sâu một hơi, áp chế khiếp sợ trong lòng. Nhưng biểu tình trên mặt bọn hắn vẫn kinh hãi như cũ.
- Dương dược sư, chẳng lẽ nó đà bị ngài thuần phục?
Hoàng Thúc nuốt nước một ngụm nước miếng, khuôn mặt vẫn còn mang vài phần kinh hãi cùng nghi ngờ.
- Đúng vậy.
Dương Phàm gật gật đầu:
- Ngay tại thời điểm ngươi bị đóng băng, ta phát động bí thuật mới mạo hiểm chế trụ được nó.
Đây chính là dị chủng hồng hoang nha! Không ngờ cứ như vậy bị người thuần phục! Đám người Hoàng Thúc trên mặt lộ ra ánh mắt vô cùng hâm mộ. Trong đôi mắt của Vũ Văn Lân hiện một chút ghen tị cùng không cam lòng nhưng hắn không thừa nhận cũng không được, thủ đoạn của Dương Phàm đích xác vượt qua tưởng tượng của bọn hắn.
- Chúc mừng Dương dược sư có thể thần phục được dị chủng hồng hoang hiếm quý như thế. Thời gian tới nếu nó có thể tiến gia ba cấp, thậm chí là bốn cấp vậy khẳng định có thể trở thành trợ lực rất lớn đối với Dương dược sư.
Vũ Văn Nhu cũng không có che dấu vẻ mặt hâm mộ hướng Dương Phàm chúc mừng.
- Ha ha! Ta đặt cho nó một cái tên mới là Lưu Ly Hàn Tinh Xà.
Dương Phàm nhẹ nhàng ngắm nghía con rắn nhỏ trong suốt trong lòng bàn tay.
Lưu Ly Hàn Tinh Xà!
Ánh mắt mọi người đều sáng ngời, tên này quả thật rất thích hợp. Đời trước của Hàn Tinh Xà này chính là Lưu Ly Nham Tinh Xà. Sau khi biến dị có thể nắm giữ thần thông hàn băng, đổi thành Lưu Ly Hàn Tinh Xà thực sự quá phù hợp.
Hoàng Thúc bình yên vô sự, công pháp lại thăng tiến một tầng đạt tới cấp bậc Ngưng Thần Đại Viên Mãn. Dương Phàm lại thu phục được Lưu Ly Hàn Tinh Xà. Hành trình đi tới Hàn Băng Động có thể nói là vô cùng vui vẻ, thu hoạch cũng rất lớn.
- Trong Hàn Băng Động còn có một số thiên tài địa bảo do băng xà lưu lại, cần một chút thời gian mới có thể khai thác được.
Vũ Văn Nhu nói.
Vì thế mọi người liền ở lại trên Băng tuyết Sơn Phong này mấy ngày, rốt cuộc khai thác xong tất cả những thứ quý giá bên trong. Đối với việc này vẻ mặt Dương Phàm vẫn luôn lạnh nhạt, cũng không có tâm tư tranh giành mấy thiên tài địa bảo này. Ngoại trừ thuần phục được Lưu Ly Hàn Tinh Xà ra, hắn còn thu được mấy khối Vạn Niên Băng Tủy trong Hàn Băng Động, những thứ này giá trị cũng là xa xỉ. Ngay tại một ngày này một hàng mười sáu người rời khỏi Hàn Băng Động. Trước khi đi. Dương Phàm quay đầu liếc mắt nhìn lại tòa đỉnh núi chót vót sừng sững giống như tượng Băng tuvết nữ thần kia, chung quy không có nhìn ra manh mối gì.
Trong đinh núi đó ẩn chứa hàn phách chi khí dồi dào, ngay cả Lưu Ly Hàn Tinh Xà của hắn cùng không dám tới gần. Trong Cửu u Bí Cảnh kỳ ngộ cùng khiêu chiến liên miên không dứt. Dương Phàm không phải là thần không có khả năng khám phá tất cả những vật mình sở hữu.
" HÔ"
Mọi người vừa rời đi, tượng băng nữ tử hoàn mỹ không tỳ vết kia chợt trong hai tròng mắt nhộn nhạo một trận hàn quang màu trắng. Băng tuvết phong bạo lại nổi lên. Tuy nhiên lần này mọi người đã có kinh nghiệm, rất nhẹ nhàng rời khỏi khu vực băng tuyết phong bạo này. Mọi người không nhanh không chậm đi trong mấy canh giờ.
- Hướng Tây Bắc dường như có một mảnh rừng rậm.
Vũ Văn Lân nhìn về phương xa nói.
Dương Phàm ngưng mắt nhìn lại, ở ngoài trăm dặm có một mãnh rừng rậm vô cùng rộng lớn.
"Hưu hưu hưu"
Đúng lúc này, phía trước truyền tới tiếng xé gió, trên bấu trời hào quang lóe ra.
- Có người bay qua đây, mau tập kết trận hình.
Vũ Văn Nhu khẽ quát.
Mọi người lập tức bố trí đội hình phòng ngự. Lấy ra pháp bảo trong tay, vận chuvển pháp quyết, bộ dáng trận địa sẵn sàng đón địch. Tuy nhiên, sáu bảy đạo nhân ảnh ở phía trước ngoài mười trượng đột nhiên ngừng lại.
- Phía trước có phải là đệ tử gia tộc Vũ Văn không?
Một gã thiếu niên áo trắng cầm đầu cao giọng la lên một tiếng.
- Ồ? Chẳng phải là người của Dương gia kinh đô sao? Nhìn trên người bọn hắn đều là máu dường như vừa trải qua một phen chiến đấu.
Hoàng Thúc lộ vẻ kinh ngạc nói.
Vũ Văn Nhu ngưng mắt nhìn lại, kinh ngạc nói:
- Thì ra là Dương thiếu chủ, các ngươi gặp phải nguy hiểm gì mà lại lâm vào tình cảnh như thế.
Dứt lời. nàng khoát tay áo để mọi người thu hồi pháp bảo.
Dương Phàm đứng ở bên cạnh Vũ Văn Nhu cũng hơi cân nhắc nhìn Dương thiếu chủ ở giữa không trung. Thầm nghĩ thật là hữu duyên, nơi nào cũng có thể gặp mặt. Đồng thời Dương Vũ bên kia cũng vừa lúc thấy được Dương Phàm, thần sắc hơi đổi.
- Ôi! Một lời khó nói hết. Chúng ta sau khi tiến vào Quang Môn đã bị truyền tống đến phiến rừng rậm phụ cận kia. Chúng ta đi vào thăm dò mấy ngày gặp phải một số yêu thú bậc thấp thập phần hiếm thấy, cũng may đều là nhất cấp nhị cấp. Sau đó. chúng ta tại khu vực trung tâm rừng rậm đó phát hiện một tòa Thất Thải Hà Quang thành bảo. Tòa thành này thập phần quỷ dị, ở nơi đó không thể sử dụng bất cứ thần thông phép thuật gì. Nhưng bên trong đó nồng độ không khí nồng đặc hơn ngoại giới ước chừng gấp mười lần! Chúng ta gặp được mấy nhân loại dân bản xứ, kết quả bị đuổi chạy ra còn có mấy tên đệ tử gia tộc chết ở trong đó.
Dương Vũ vẻ mặt kinh hãi, thuật lại một lần tao ngộ mà đám người mình gặp phải. Mọi người nghe xong những lời này đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ còn có địa phương quỷ dị như vậy.
- Vũ Văn tiểu thư! Dương gia chúng ta và Vũ Văn gia các ngươi đều là gia tộc tu tiên kinh đô, tại trong Cửu u Bí Cảnh này cũng là thế cô lực bạc, những thế lực đỉnh cao kia diệt chúng ta dễ như trở bàn tay. Ta có một ý tưởng, không bằng hai nhà chúng ta liên thủ.
Dương Vũ lộ vẻ chờ mong nói.
- Liên thủ?
Mấy người Vũ Văn Nhu hai mặt nhìn nhau.
- Tuy rằng chúng ta chỉ còn bảy người, nhưng những tu sĩ còn lại phía chúng ta đều là tu sĩ Ngưng Thần KỲ. Nếu liên thủ cùng các ngươi liền có hi vọng quay lại tòa Thất Thải Thành Bảo kia.
Trong mắt Dương Vũ thần quang lóe ra
Dương Phàm đảo mắt quét nhìn những tu sĩ Dương gia này, Ngưng Thần Đại Viên Mãn một gã, là một gã tu sĩ trung niên. Ngưng Thần hậu kỳ một người chính là Dương Vũ, còn lại mấy người đều là cảnh giới Ngưng Thần trung kỳ và sơ kỳ. So sánh ra thì bên phía Vũ Văn gia tộc nhiều hơn chín tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ, số lượng tu sĩ Ngưng Thần Kỳ thì tương đương. Tổng thể mà nói. thực lực Vũ Văn gia tộc mạnh hơn một chút.
Trải qua một phen thương nghị, đầu lĩnh hai bên đạt thành hiệp nghị đều đồng ý liên thủ. Dương Phàm cũng không có phản ứng gì. Hắn cũng biết thực lực của những thế lực khác tiến vào Cửu u Bí Cảnh. Giống như những thế lực nhất lưu như Kim Hồng Môn, Ảm La Tông kia đều có ba người người, ít nhất có một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tọa trấn, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đạt tới một phần mười, về phần thế lực đỉnh cao như Ma Dương Tông kia thì tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ít nhất có hơn bốn năm người, trong đó không thiếu Trúc Cơ hậu kỳ cùng với Trúc Cơ Đại Viễn Mãn.
Thế lực giống như Vũ Văn gia kinh đô căn bản đều không chịu nổi một kích. Cho nên. đa số thành viên trong hai đại gia tộc kinh đô đều tán thành kết minh.
- Tốt lắm! Dương thiếu chủ, nếu chúng ta đã liên minh, hiện tại ngươi có nói rõ chi tiết về Thất Thải Thành Bảo kia được không?
Vũ Văn Nhu đi thẳng vào vấn đề nói.
- Chuyện đó đương nhiên.
Dương Vũ gật đầu.
- Trong Thất Thải Thành Bảo kia ngoại trừ linh khí nồng nặc hơn ngoại giới thập bội, người bản xứ nơi đó sử dụng là vũ khí. Không ngờ đều là Pháp Khí, Linh Khí của người tu tiên. Thậm chí còn có Pháp Bảo mà nơi chúng ta cũng hiếm thấy ở quán vũ khí trong tòa thành chúng ta còn thấy được một hai cỗ bảo giá trị đặc biệt xa xỉ. Ngoại trừ những thứ đó ra, trong tòa thành còn có không ít khoáng vật quý hiếm cùng thiên tài địa bảo, những dân bản xứ đó lãng phí không hề thương tiếc. Những tài liệu như Thiên Niên Nhân Sâm, Cây cải củ dùng để đun nước uống. Tử Long Quả cùng cây nho đều được làm đồ ăn, thậm chí còn có người dùng Tam ô Mạn Đằng để làm nhiên liệu sưởi ấm.
- Lãng phí, đây là quả thực chính là khinh rẻ thiên vật!
Đoàn người Dương gia kinh đô lại tức giận cùng bất mãn vẻ mặt không cam lòng.
- Không ngờ còn có chuyện như vậy!
Đám người Dương Phàm lại càng kinh ngạc không thôi:
- Thiên Niên Nhân Sâm, Cây củ cải dùng đun nước uống, những tài liệu như Tử Long Quả lại sử dụng như rau ăn. Chuyện này cũng quá khoa trương rồi
Chuyện kỳ quái như thế không ngờ bị bọn họ gặp được.
- Vũ lực của dân thổ địa trong tòa thành đó như thế nào?
Dương Phàm đột nhiên xen miệng hỏi.
Dương Vũ liếc mắt nhìn hắn. nhàn nhạt nói:
- Những binh sĩ dân bản sứ này đều là võ giả, thực lực không tầm thường, lại càng không thiếu Tiên thiên võ giả. Dưới tình huống không có pháp lực, số lượng bọn họ đông đảo. chúng ta không phải đối thủ. Vũ khí trong tay những võ giả này đều là Pháp Khí, Linh Khí. Mặc dù không có pháp lực, công kích cũng rất sắc bén.
Trải qua một phen thương nghị, hai thế lực cùng bước vào phiến rừng rậm kia. Khi đi tới vùng lân cận rừng rậm này, sắc trời đã tối muộn, Dương Vũ đề nghị hạ trại tại đây. Bởi vì trong rừng rậm có yêu thú bậc thấp thường lui tới, hành động buổi tối không thuận lợi cho tu sĩ nhân loại. Đêm đó. tất cả mọi người chuẩn bị ứng phó với cục diện trong Thất Thải Thành Bảo một phen. Đến sáng ngày hôm sau, mọi người cùng nhau tiến vào rừng rậm vô danh, trên đường gặp được một số yêu thú bậc thấp nhất cấp nhị cấp.
Hành tẩu hết một ngày, phía trước nhìn thấy quang mang bảy sắc mờ mờ ảo ảo. Đoàn người hiểu được nơi đó khẳng định chính là Thất Thải Thành Bảo mà Dương Vũ đã nói.
- Mọi người cẩn thận, nơi này là ở sâu trong rừng rậm, có thể gặp phải yêu thú tam cấp.
Dương Vũ nói lớn:
- Ngày đó chúng ta từng gặp phải yêu thú tam cấp. Cùng nhau hợp lực mới đánh nó bị thương mà bỏ chạy.
Tâm thần mọi người rung động, yêu thú tam cấp có thể so với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nha!
Yêu thú nhân giới chia làm mấy cấp bậc, tương ứng với chín cảnh giới của người tu tiên. Mắt thấy càng ngày càng gần quang mang thất thải, mọi người còn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng một tòa thành hùng vĩ. Cảm quan của Dương Phàm siêu việt hơn người cùng giai nên thấy rõ tòa thành kia. Cảm thấy tòa thành hùng vĩ tráng lệ này ở trong quang thải bảy màu càng thêm tráng lệ huyền bí.
Tâm tình mọi người càng thêm gấp gáp, trong đôi mắt lộ vẻ chờ mong. Dường như thấy được vô số Pháp Bảo cùng vô số thiên tài địa bảo cùng tài liệu quý hiếm.
"Ầm ầm"
"Keng keng"
Ngay tại lúc nàv. mọi người nghe được từ chỗ Thất Thải Thành Bảo truyền đến tiếng giao đấu, còn có từng đợt linh khi dao động. Quang mang bảy màu bao phủ bốn phía tòa thành đang nhẹ nhàng lay động, nhộn nhạo từng đạt sóng gợn.
Mọi người đến gần liền phát hiện phía dưới tòa thành đang có một đội tu sĩ thi triển pháp thuật cùng công kích từ xa không ngừng oanh kích màn hào quang bảy sắc xung quanh tòa thành.