Tiên Hồng Lộ

Chương 591: Q.6 - Chương 591: Thiên Khung Thành




- Chờ một chút. Ta nhận ra rồi, ngươi là Dương Phàm

Thông Linh Thử đầu nhọn kia kinh hô một tiếng, không ngờ nhận ra thân phận của Dương Phàm.

Trên thực tế, từ trước đó đôi mắt nhỏ của hắn thủy chung đều nhìn chằm chằm Dương Phàm, cuối cùng mới xác nhận thân phận hắn.

Mà ngược lại Dương Phàm lại có chút bất ngờ.

Lúc trước mình chỉ là một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, ở Thiên Nho Đảo cũng Thanh Long hữu hộ pháp này cũng chỉ gặp mặt một lần, đối phương không ngờ còn có thể nhớ rõ mình.

- Dương Phàm? Ngươi là nói đến tên Dương Phàm ở trong Thiên Lan điện chiếm được Lôi Linh Châu?

Yêu tu áo bào đỏ cầm trường cung bằng xương trong tay ngạc nhiên vạn phần, sau đó ánh mắt nóng cháy nhìn về phía Dương Phàm, hai tay hơi run lên.

Lôi Linh Châu!

Truyền thừa linh châu trong truyền thuyết Nội Hải có thể tạo ra cường giả mạnh nhất.

Trong lúc nhất thời, chúng yêu tu bậc cao cực kỳ động tâm.

Dương Phàm thì lộ vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới tin tức mình chiếm được Lôi Linh Châu đã truyền khắp Nội Hải.

Lúc trước tận mắt chứng kiến việc này chỉ có Linh Nguyệt cùng Khổng Tước tiểu yêu.

Linh Nguyệt chỉ cam đoan giấu diếm thay Dương Phàm hai mươi năm.

Còn nừa, còn có Âm Hồn thượng nhân cố ý rải lời đồn, đem Lôi Linh Châu mất tích giá họa lên người Dương Phàm.

Giờ phút này, thân phận Dương Phàm vừa mới bại lộ, đối phương liền cho rằng truyền thừa Lôi Linh Châu ở trong tay hắn.

- Ha ha haVậy còn ngây người làm gì, nhanh chóng ra tay chém giết người này, cướp đoạt Lôi Linh Châu.

Trong mắt yêu tu áo bào đỏ lộ vẻ hưng phấn tham lam, tay cầm trường cung khẽ run lên, gần như mất hết lý trí. Trong đầu dường như nhìn đến tình cảnh mình chiếm được Lôi Linh Châu, bước lên đỉnh của Nội Hải.

- Dừng tay!

Thông Linh Thử vừa chuẩn bị ngăn cản, yêu tu áo bào đỏ kia đã không chờ được động thủ. Một mũi tên lông xanh đáp lên dây cung, đột nhiên vật chuyển quán chú pháp lực, chỉ nghe "Xuyvút" một tiếng, một bóng tên màu xanh chợt lóe rồi biến mất.

Chợt bóng tên màu xanh trong tầm nhìn đám người Dương Phàm biến lớn, mang theo một cơn lốc tan vàng nát sắt, phủ tới mấy người.

- Giao cho ngươi!

Cùng lúc yêu tu áo bào đỏ động thủ, Dương Phàm cười nói với Hồ Phi.

Người này mới tới Nội Hải, bị nghẹn đã lâu, để hắn thích hợp giải phóng một chút cũng là chuyện tốt.

Lời nói Dương Phàm vừa dứt, Dương Phàm liền hưng phấn động thủ. Thân hình hóa thành một bóng sáng màu tím trực tiếp đón đầu đâm tới bóng tên màu xanh kia.

Cái gì?

Đám người yêu tu áo bào đỏ kinh ngạc, chẳng lẽ người này thật sự chán sống rồi?

ẦmRắc

Chỉ thấy Hồ Phi cũng bóng tên màu xanh va chạm cùng một chỗ, một cỗ lực lượng cuồng bạo hủy diệt từ trong cơ thể hắn phát ra, trực tiếp chấn vỡ bóng tên màu xanh.

Trong quá trình này, Dương Phàm càng cảm ứng được một cỗ lực lượng huyết mạch thần bí trong cơ thể Hồ Phi.

Một kiện Pháp bảo không ngờ trực tiếp bị hắn mạnh mẽ đánh vỡ.

Hai vị Thanh Long hộ pháp cũng với chúng yêu tu bậc cao còn lại, kẻ nào cũng ngây như phỗng nhìn hết thảy trước mắt.

Thực lực thân thể người này cũng quá biến thái rồi hả?

Cho dù là yêu thú bình thường cũng không có lực lượng thân thể đáng sợ như thế, trực tiếp dùng đầu đâm nát linh kiện một kiện Pháp bảo.

- Hôm nay để Hồ gia ta giết thống khoái.

Hồ Phi hưng phấn không thôi, trong tay ngưng tụ một mảnh lôi quang màu tím, thân hình nhoáng lên một cái đánh vào trong đám yêu tu.

- A A

Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến.

Chỉ trong giây lát, hai ba yêu tu bậc cao đã bị lôi điện đốt cháy thành than, vô cùng thê thảm.

- Không tốt, người này nắm giữ lực lượng lôi điện thuần túy, có thể là luyện hóa Lôi Linh Châu.

Trong đôi mắt gian tà của Thông Linh Thử hiện lên vẻ kinh hoảng, trong lòng thầm nghĩ, lập tức hô to một tiếng:

- Toàn bộ lui lại.

Lời nói còn không dứt, hắn cũng đã chạy ra một đoạn.

Mà lúc này, phía sau tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến.

Cuối cùng, chỉ thấy hai tay Hồ Phi khẽ vung lên trước người, một mảnh lôi quang màu xanh quét ngang phạm vi nửa dặm, một cỗ khí tức hủy diệt uy hiếp trấn áp toàn trường.

- Aiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang vọng toàn trường, còn thừa hơn mười vị bậc cao dưới lôi quang màu xanh càn quét, toàn bộ tan thành mây khói.

Yêu tu áo bào đỏ miễn cưỡng chống được một hô hấp, quanh thân một mảnh cháy đen hóa thành một đạo hồng quang, chạy về phương xa.

Xuyroẹt!

Đúng lúc này, trước mắt lôi quang chợt lóe, sau lưng kình phong ập tới.

- Không tốt!

Sắc mặt yêu tu áo bào đỏ đột nhiên biến đổi kinh hô một tiếng, sau lưng một vùng lôi quang bao phủ toàn thân hắn.

Hắn cố chết giãy dụa, ở tước mặt Hồ Phi không chống đỡ được mấy hô háp, bị một quyền đập nát thân thể, lôi quang hủy diệt trực tiếp tiêu diệt Nguyên Anh.

Sau khi chém giết đám yêu tu này, ánh mắt Hồ Phi nhìn về phương xa. Thông Linh Thử kia không biết thi triển loại bí thuận nào, không ngờ trốn ra ngoài mấy chục dặm.

- Đừng đuổi theo.

Dương Phàm thản nhiên nói.

- Hắc hắc, quá yếu ớt!

Hồ Phi lăng không trở mình một cái bay đến trước mặt Dương Phàm, trên mặt đầy vẻ sảng khoái.

- Con chuột chạy trốn kia dường như nhận thức ngươi. Quan hệ của hắn với ngươi không tồi?

Hồ Phi có chút khó hiểu nói.

- Chỉ là nhận biết mà thôi.

Dương Phàm thản nhiên nói.

- Đi.

Dương Phàm vô tình cố ý liếc mắt về một nơi nào đó ở Thâm Hải phía sau, mang theo Hồ Phi cùng Vân Vũ Tịch rời đi.

Ngay khi bọn họ rời đi không lâu, nơi mặt biển kia đột nhiên "ùmẦm" một tiếng, bay vụt ra một nam tử huyền giáp tứ chi tráng kiện, trên người này ngân quang lưu chuyển, trên người có một cỗ yêu khí làm người ta tim đập nhanh/

- Ba người này tu vi ít nhất đều từ Nguyên Anh trung kỳ trở lên. Nhất là tiểu tử lông khỉ kia thực lực có thể tiếp cận Nguyên Anh hậu kỳ, nếu không cũng không có khả năng mang đến cho ta cảm giác uy hiếp.

Nam tử huyền giáp thì thào lẩm bẩm, trên mặt đầy vẻ kiêng kị.

- Tuy nhiên cũng tốt. Lần này tuy rằng kế hoạch mai phục Thiên Khung Thành bị đánh vỡ, nhưng hoàn toàn có thể mượn vào đây để không kiêng nể gì

Trong mắt nam tử huyền giáp lộ ra lệ quang, thân hình hóa thành ánh sáng màu bạc dung nhập trong hải vực.

Mà ở một bên khác, đám người Dương Phàm vừa mới phi hành trăm dặm liền thấy sóng biển phía trước quay cuồng dị thường, một đợt lại một đợt.

- Đó là

Dương Phàm lộ vẻ ngạc nhiên.

Lại phi hành một lát, phía dưới sóng cuộn càng lớn, thanh thế kinh người.

Nhưng vào lúc này, một điểm đen lớn dần trong tầm nhìn của ba người.

Thần thức đảo qua, phát hiện điểm đen kia ở ngoài trăm dặm, dĩ nhiên là một tòa thành trên biển khổng lồ.

- Thành lũy? Đây là thành lũy trên biển mà Dương lão đại từng nói sao?

Hồ Phi hoa chân múa tay nói, hưng phấn vô cùng.

Chính diện phi hành tới, sau một lát tòa thành thật lớn mang theo sóng lớn cuồn cuộn gió biên tới gần bên này.

So sánh với một tòa thành thật lớn, ba người Dương Phàm nhỏ bé như con kiến.

Tòa thành trên biển này quy mô so với Thiên Nhạc Viên gấp mười lần trở lên.

Cả tòa thành trên biển này phạm vi lớn chừng trăm dặm, mấy vạn tu sĩ ở lại bên trên, quy mô to lớn đích thật kinh người.

- Tòa thành này khẳng định là một trong tứ đại tòa thành trên biển của nhân loại trong Thiên Cầm Nội Hải.

Trong mắt Dương Phàm lóe tinh quang.

Toàn bộ Thiên Cầm Nội Hải tuy rằng có hải vực vô biên trăm ức dặm, nhưng là nơi tự do chân chính thuộc về nhân loại chỉ là những thành lũy trên biển.

Trong số đó "Một đảo, bốn thành, một trăm lẻ tám thần chu" là nổi tiếng nhất.

Tòa thành trên biển trước mắt quy mô như thế, Dương Phàm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng khẳng định nó là một trong bốn thành.

Đối mặt với tòa thành trên biển chính diện mà đến, Hồ Phi cùng Vân Vũ Tịch đều có hứng thú thật lớn.

- Dương lão đại, Chúng ta lên đó dạo chơi chứ?

Hồ Phi không kìm nén được, đưa ra yêu cầu.

- Để ta trước nhìn xem đã.

Dương Phàm không chút biến đổi, chậm rãi phóng thần thức ra.

Lấy thần thức tiếp cận Hóa Thần Kỳ của hắn, nếu cố ý thu liễm cho dù là Nguyên Anh đại tu sĩ cũng khó có thể phát hiện.

Hắn vốn là muốn trước tiên hiểu được thực lực đại khái của tòa thành trên biển này.

- Ồ?

Sắc mặt Dương Phàm đột nhiên lộ vẻ cổ quái.

Nguyên lai, lúc này hắn phát hiện người quen ở trong tòa thành.

- Ha ha. Đời người lại kỳ diệu như thế, xem ra chúng ta thật sự phải lên tòa thành này làm khách.

Dương Phàm vui mừng cười khẽ, mang theo Hồ Phi cùng Vân Vũ Tịch chính diện bay tới tòa thành trên biển kia.

Vừa mới tới gần tòa thành, từ trong thành lập tức bay ra một đội tu sĩ hắc bào đội hình nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc tiến tới đặt câu hỏi.

- Ba người các vị là người phương nào, muốn giao dịch ở Thiên Khung Thành hay là ở lại?

Một tu sĩ Kim Đan hắc bào cầm đầu hỏi.

- Dương mỗ muốn gặp một vị bằng hữu trong quý thành.

Dương Phàm bình thản tự nhiên nói.

- Các hạ muốn gặp người nào?

Tu sĩ Kim Đan hắc bào hỏi.

- Quan Tùng

Dương Phàm nhẹ phun hai chữ.

Lúc trước ở Thiên Nho Đảo, Dương Phàm quen biết với Quan Tùng. Bèo nước gặp nhau, đối phương bình dị gần gũi, đối với hắn có chút trợ giúp, thậm chí là ân tình. Khi đó ở Tử Thiên Điện giao dịch Âm Dương Thảo, chính gặp phải Âm Hồn thượng nhân tâm sinh sát ý với Dương Phàm, đem một tấm Truyền tấn phù đã động tay chân cho Dương Phàm, sau đó bị Quan Tùng nhìn thấu, cũng lau đi tai họa ngầm trong đó.

- Ngươi nói đến Quan trưởng lão?

Tu sĩ Kim Đan hắc bào kia lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng phái người vào thông báo.

Đồng thời hắn đưa đám người Dương Phàm vào trong phòng khách chờ.

Không bao lâu, một lão già râu bạc trắng từ trong thành đi tới, tiến vào phòng khách, vừa lúc nhìn thấy Dương Phàm.

- Là ngươiDương Dược sư?

Lão già râu bạc chính là Quan Tùng năm đó, giờ phút này nhìn qua càng thêm già nua. Khi nhìn thấy Dương Phàm, trên mặt lão có một chút ngạc nhiên vui mừng.

- Quan tiền bối. Nhiều năm không gặp, người vẫn khỏe chứ.

Duơng Phàm ha ha cười, đứng dậy đón.

- Thật là có duyên a. Không nghĩ tới cách biệt trăm năm, ở trên hải vực khôn cùng chúng ta còn có thể gặp lại.

Quan Tùng không khỏi thổn thức, đón mấy người Dương Phàm tới nơi gia tộc của mình.

Trong lúc này, Dương Phàm cũng giới thiệu đơn giản về Hồ Phi cùng Vân Vũ Tịch.

Ánh mắt Quan Tùng đảo qua Hồ Phi cùng Vân Vũ Tịch, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị.

Hồ Phi về phương diện thu liễm khí tức rõ ràng rất kém cỏi, rất dễ dàng bị tu sĩ cùng cấp nhìn ra tu vi chân thật.

Vân Vũ Tịch khí chất tuyệt lệ, hơn xa nữ tu bình thường có thể sánh bằng.

Mà nhìn tình hình, hai người này rõ ràng là bộ dáng xem Dương Phàm là cầm đầu.

Thấy tình cảnh này, trong mắt Quan Tùng xẹt qua một tia kinh ngạc, đưa mấy người vào trong động phủ của mình.

Ở trong động phủ, Dương Phàm bắt đầu ôn chuyện với Quan Tùng. Biết được cháu gái hắn đã cùng một tu sĩ trẻ tuổi tài tuấn trong thành kết thành song tu đạo lữ cho nên không ở nhà.

Nói về chuyện năm xưa, Dương Phàm tất nhiên là một phen cảm kích.

Đột nhiên, giọng điệu Quan Tùng khẽ chuyển nhìn thẳng Dương Phàm hỏi:

- Dương Dược sư. Ngươi có phải từng tiến vào Thiên Lan Điện?

- Thiên Lan Điện?

Duơng Phàm ngẩn ra:

- Sao tiền bối lại nói vậy?

Quan Tùng đáp:

- Trong Nội Hải sớm có lời đồn, một người cùng tên họ với Dương Dược sư ở trong Thiên Lan Điện chiếm được truyền thừa Lôi Linh Châu, còn giết chết hai đệ tử của Huyền U Ma Quân. Việc này gây nên một hồi chấn động trong Nội Hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.